Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 163

Diệp Vân Linh, "Không cần khách khí, tôi đã nói là tôi mời, ăn thoải mái đi."

Diệp Vi Vi, "Tôi nói tôi không đói."

Diệp Vân Linh ngước mắt nhìn cô ta, hơi nhíu mày, giọng nói cũng lạnh đi, "Tôi cảm thấy cô đói."
Thanh âm lạnh như băng khiến trong lòng Diệp Vi Vi phát run, há miệng thở dốc muốn nói chuyện.

Diệp Vân Linh, "Nếu cô ấy không gọi được thì lấy một phần giống tôi là được rồi."

Nói xong đưa thực đơn cho Đức thúc để ông sắp xếp.

Gọi menu xong, Diệp Vân Linh cũng không nói chuyện với cô ta mà lấy điện thoại ra chơi, lâu lâu còn phát ra vài câu thông báo 'one kill',...

Cứ để Diệp Vi Vi ngồi đó, cho cô ta đứng ngồi không yên, lại không dám rời đi, sợ Diệp Vân Linh nổi điên đánh người tại chỗ.

Cô ta không biết trong hồ lô Diệp Vân Linh bán thuốc gì, nếu trực tiếp hỏi chuyện tối qua cô ta còn có thể phủ nhận, nhưng ném cô ta ở đây không nóng không lạnh, làm cô ta rất khó chịu.

Không lâu sau hai bát mì hai trứng thêm đùi gà đã được mang lên.

Bát mì của Diệp Vân Linh to hơn cả mặt cô, phía trên bỏ rất nhiều đồ ăn kèm, thoạt nhìn là một bát mì to đầy ụ.

Diệp Vân Linh cầm đũa, nhìn đồ ăn trong bát rất vui vẻ, lấy thìa múc một ngụm nước canh uống trước, "Ăn ngon, nước canh này thật là mỹ vị."

Lại ăn một miếng mì, tiếp tục khen, "Mì này ăn cũng rất ngon, dai ngon mà không cứng, ăn một miếng liền biết là do đầu bếp làm thủ công, không phải sản xuất máy."

Diệp Vân Linh ăn được vài miếng, ngẩng đầu thấy Diệp Vi Vi một miếng cũng chưa đụng, hỏi, "Sao cô không ăn?"

Diệp Vi Vi bực bội, "Tôi không đói."

Diệp Vân Linh nhẹ giọng nói, "Lãng phí lương thực là không tốt, hơn nữa tôi thấy cô rất đói, chắc cả đêm qua cũng không ngủ. Không ăn một chút thì lấy đâu ra sức tí nữa đối phó tôi?"

Lời khuyên còn rất thật lòng, người không biết còn tưởng quan hệ hai người rất tốt đó.

Diệp Vi Vi im lặng, cuối cùng vẫn cầm đũa lên ăn, nhưng sợi mì vào trong miệng lại nhạt như nước ốc.

Diệp Vân Linh thấy vậy, cầm bình giấm bên cạnh thêm vào cho cô ta, "Ăn mì không thêm giấm khác gì như giẻ lau."

Chai giấm vẫn tiếp tục đổ, đổ hơn nửa bình vào bát, vị giấm trong chén tràn hết ra ngoài, bay khắp toàn bộ nhà ăn nhưng Diệp Vân Linh vẫn không dừng tay.

Diệp Vi Vi đập đũa lên bàn, "Diệp Vân Linh, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, cần gì cứ phải bắt nạt tôi như vậy."

"Tôi bắt nạt cô? Tôi chỉ tốt bụng mời cô ăn sáng thôi mà." Đổ hết chai giấm vào trong bát, bởi vì đổ quá nhiều nên nước canh trong bát bắt đầu chảy ra ngoài.

Diệp Vân Linh thả chai giấm xuống lại cầm bình ớt lên, bỏ vào bát Diệp Vi Vi nói, "Ăn mì không thêm ớt, linh hồn thiếu một nửa. Đến, thêm nhiều chút."

Một thìa, hai thìa, ba thìa.

Đến thìa thứ năm, đồ ăn trong bát không thấy nữa, phía trên thoạt nhìn chỉ toàn ớt.

Nước canh chảy xuống theo chân bàn, Diệp Vi Vi muốn đứng lên tránh lại bị bảo tiêu ấn trở về.

Đức thúc vô cùng phong độ thân sĩ nói, "Diệp Vi vi tiểu thư, phu nhân chúng tôi có ý tốt mời cô ăn sáng, nhờ cô đừng phụ tâm ý của ngài ấy."

Nước canh nóng chảy lên đùi Diệp Vi Vi, cô ta đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh toát hết lên trán, nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Diệp Vân Linh, cô muốn làm gì?"

Khóe miệng Diệp Vân Linh mang theo ý cười nhưng giọng nói lại lạnh băng, "Tôi nói, tôi chỉ mời cô ăn sáng mà thôi. Ngoan, lãng phí đồ ăn là không tốt, ngoan ngoãn ăn hết bát này đi."

Diệp Vi Vi nhìn bát mì tỏa ra mùi dấm nồng nặc, phía trên lại rải đầy ớt, mày nhíu chặt, "Cô cho nhiều dấm với ớt như vậy, tôi ăn thế nào?"

Diệp Vân Linh, "Tôi tin cô có thể. Chén mì hôm nay không ăn xong, cô cũng đừng hòng ra khỏi nhà ăn."

Sắc mặt Diệp Vi Vi xanh mét, "Cô..." Muốn mắng người nhưng lại sợ chọc giận Diệp Vi Vi.

Nhìn xung quanh nhà ăn, ngoài quản gia với bảo tiêu của Diệp Vân Linh thì cũng chỉ còn hai người bọn cô, đến cả một cái bóng của nhân viên khách sạn cũng không có.

Hiển nhiên là Diệp Vân Linh đã đuổi hết bọn họ ra ngoài.

Lúc này Diệp Vi Vi mới nhận ra, Diệp Vân Linh đuổi hết người trong nhà ăn đi không phải muốn nói chuyện với cô ta mà là muốn bắt nạt mình.

"Ăn đi, kiên nhẫn của tôi có hạn." Giọng nói Diệp Vân Linh lại lần nữa vang lên.

Diệp Vi Vi hơi di chân sang bên cạnh, không để nước canh tiếp tục chảy xuống chân mình, tay hơi run run cầm đũa, nhìn bát mì đầy ớt với giấm, còn chưa ăn đã bị vị cay nồng sặc lên mũi ho khan.

Đẩy đống ớt sang một bên, lộ ra sợi mì phía dưới, Diệp Vi Vi lấy đũa kẹp sợi mì muốn đưa vào miệng.

Chỉ mới đưa đến gần mặt đã huân tới làm cô ta sặc đến không chịu nổi, nhìn người đối diện mỉm cười nhìn mình, Diệp Vi Vi hạ quyết tâm bỏ miếng mì kia vào miệng.

Vừa cho vào miệng đã bị cay đến ho khan, miếng ớt không cẩn thận rơi xuống yết hầu, vừa đau vừa cay rất khó chịu, khụ khụ không ngừng, nước mắt cũng bị ớt cay sặc đến mà rơi xuống.

Diệp Vân Linh săn sóc rót một cốc trà, nói, "Sao mà ăn một miếng mì cũng không cẩn thận như vậy, nhanh uống miếng nước giải cay đi."

Diệp Vi Vi cũng không rảnh lo nhiều, cầm cốc liền uống, uống vào mới phát hiện, đây là nước ấm.

Không nói đến nước ấm có giải cay hay không, chỉ thấy càng uống càng cay, nhấp miệng một cái cũng thấy đầu lưỡi tê dại.

Diệp Vi Vi hốc mắt hồng hồng, vội rót cho mình ly nước lạnh uống, uống cả bình nước mới thấy đỡ hơn một chút.

Trải qua lần này, cảm xúc Diệp Vi Vi vẫn luôn đè nén rốt cuộc cũng bộc phát, đập đũa lên bàn nói, "Mì này tôi sẽ không ăn, cô muốn ăn thì tự ăn đi."

Kết quả vừa đứng lên lại bị bảo tiêu ấn trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top