Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 170

Đi đến gần, Lục Mặc ngửi thấy mùi sữa tắm nhẹ nhàng trên người cô.
Lục Mặc lập tức đứng lên nói, "Tôi đi tắm trước."
Vội vàng đi vào nhà tắm, bước chân càng ngày càng nhanh.
Diệp Vân Linh cầm điện thoại xem tài liệu Cao Bình vừa gửi đến, nói là đã tra được manh mối bộ ngọc lục bảo kia.
Cũng không biết Cao Bình cái gì mà điện thoại tải về rất chậm, Diệp Vân Linh nhìn sang notebook đang đặt ở một bên.
Đứng dậy đi gõ cửa phòng tắm, hói, "Lục tiên sinh, tôi có thể dùng notebook của anh một lúc được không?"
Lục Mặc đang ở trong đó tắm nước lạnh, nghe được đáp, "Dùng đi, mật khẩu là 758520."
Diệp Vân Linh nói cảm ơn rồi xoay người cầm lấy notebook trên bàn, ngồi xếp bằng trên giường dựa lên gối đầu, bắt đầu tải về tài liệu Cao Bình gửi đến.
Cũng không biết có phải mạng khách sạn yếu hay không, một cái tài liệu tải cả nửa ngày chưa xong.
Cửa phòng tắm mở ra, lan ra theo một đợt khí lạnh, Lục Mặc khoác một cái khăn tắm ở nửa người dưới, nửa người trên lộ ra đường cong tinh xảo.
Da Lục Mặc không phải màu vàng cũng không phải màu trắng nhợt mà là xen giữa hai màu.
Đường cong cơ trên người rõ ràng, trên hông còn có cơ bụng, cỏ vẻ ngày thường ngoài công tác còn đi tập thể hình, cũng không phải là một đầu gỗ cả ngày chỉ biết công tác.
Trên cổ còn có bọt nước chảy xuống theo làn da, đi xuống dưới bụng.
Diệp Vân Linh nhìn thoáng qua, cổ họng bỗng nhiên thấy hơi khát, cầm khăn lông bên cạnh ném đi, "Khoác vào, đồi phong bại tục."
Lục Mặc tiếp lấy, che thử trước ngực, nghiêm túc hỏi, "Khoác ở đây à?"
Diệp Vân Linh thầy Lục Mặc che khăn ở trước ngực, nhịn không được cười ra tiếng, "Anh biết anh giờ đang giống cái gì không? Giống như người đàn ông đang câu dẫn người phụ nữ đàng hoàng, dục cự còn nghênh."
Người phụ nữ đàng hoàng? Dục cự còn nghênh?
Lời này nghe thấy sao có vẻ không quá thích hợp a.
Lục Mặc nghiêm túc hỏi, "Vậy có câu dẫn được cô không?"
Diệp Vân Linh ho nhẹ hai tiếng, "Tôi đã thấy qua hàng nghìn đàn ông, làm sao có thể cắn câu dễ dàng như vậy."
"Hàng nghìn?" Lục Mặc tiến lên, híp mắt nói, "Cô ở đâu thấy cả hàng nghìn đàn ông vậy?"
Diệp Vân Linh muốn nói là kiếp trước, khi mạt thế mới buông xuống, cô vì tránh tang thi mà không cẩn thận trốn vào một nhà tắm nam.
Kết quả ở đó đều là tang thi nam không mặc quần áo.
Đáng tiếc cái này khẳng định không thể nói với Lục Mặc, chỉ có thể tìm bừa một lý do, "Thấy trên TV."
Lục Mặc không nói gì, trong tay cầm khăn lông che trước ngực, nếu chỉ nhìn động tác không xem biểu cảm trên mặt lại hơi giống người đàn ông đàng hoàng sợ bị người khác khi dễ.
Diệp Vân Linh thấy cảnh này lại một trận cười lớn, trước kia sao không phát hiện Lục Mặc luôn nghiêm túc lại thú vị như vậy nha.
Lục Mặc căn bản không biết điểm cười của Diệp Vân Linh ở đâu, không biết tại sao cô lại cười rất vui vẻ.
Thấy cô cười sắp xong rồi, Lục Mặc mới nói, "Tôi không mang quần áo khác."
Diệp Vân Linh thu lại biểu cảm, đánh giá hắn trên dưới một vòng, "Anh không định chỉ quấn khăn tắm rồi lên giường ngủ chứ?"
Cô không ngại ngủ cùng giường với Lục Mặc, nhưng trần truồng thì không được, tuy rằng nhìn không đến cũng sờ không được nhưng vẫn rất khó xử.
Lục Mặc, "Lát nữa Đức thúc sẽ mang quần áo đến."
Diệp Vân Linh thở phào nhẹ nhõm, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý nếu Lục Mặc cởi trần ngủ thì cô sẽ ngủ dưới đất rồi.
Chuông cửa vang lên, đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.
Lục Mặc đi ra mở cửa, Đức thúc cầm hai cái túi trong tay nói, "Tiên sinh, áo ngủ với tây trang của ngày mai đều ở đây."
Lục Mặc gật đầu, "Được."
Đóng cửa xong, Lục Mặc đặt hai cái túi vừa nhận được lên bàn, lấy ra một bộ đồ ngủ tơ tằm màu đen, theo đó cũng có một cái hộp rơi ra.
Diệp Vân Linh nghe thấy tiếng cũng nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy trên hộp là hình một người đàn ông Âu Mỹ chỉ mặc một cái quần lót đang ôm một người phụ nữ nóng bỏng vào lòng.
Không cần đọc chữ trên hộp cũng biết đây là cái gì.
Hai người đối mắt thoáng qua, không khí nháy mắt trở nên xấu hổ.
Lục Mặc cầm đồ lên, cái này cầm trên tay nóng thật sự, hắn hơi không biết làm sao nhìn Diệp Vân Linh, trong thời gian ngắn không biết giải thích thế nào.
Diệp Vân Linh, "Anh..."
Lục Mặc nắm chặt chiếc hộp trong tay, "Tôi nói cái này không phải tôi bảo Đức thúc bỏ vào, cô có tin không?"
Diệp Vân Linh gật đầu, "Tôi tin."
Ngay từ đầu khi thấy ba con sói thì cô đúng là cho rằng Lục Mặc có hứng thú với cô, muốn cùng cô làm nghĩa vụ vợ chồng.
Cái này thật đúng làm Diệp Vân Linh không biết trả lời thế nào, dù sao cô với Lục Mặc cũng là vợ chồng.
Ăn của hắn uống của hắn ở của hắn, nếu đối phương đề ra yêu cầu này cũng là hợp lý.
Nhưng cô lại khôn quá muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, muốn khuyên hắn ra ngoài tìm người phụ nữ khác giải quyết ham muốn, nhưng lời này một người vợ nói ra lại không ổn lắm.
May là Lục Mặc nói đây không phải chủ ý của hắn.
Với tính của Lục Mặc thì chắc sẽ không cần nói dối, lại nghĩ lại với tính của Đức thúc rất có thể làm ra loại chuyện này.
Lục Mặc còn lo lắng Diệp Vân Linh nghĩ ba con sói này là mình lấy, nhưng giải thích xong thấy Diệp Vân Linh tin tưởng dễ dàng như vậy, Lục Mặc lại không quá thoải mái.
Còn nguyên nhân cụ thể là gì thì không biết.
Chỉ cảm thấy cô quá mức yên tâm đối với mình?
Bỏ ba con sói lại vào túi, cầm bộ đồ ngủ tơ tằm màu đen nhanh chóng đi vào nhà tắm.
Không lâu sau hắn đi ra.
Khi ra ngoài đúng lúc nhìn thấy Diệp Vân Linh chống tay trên giường, thân mình nghiêng về phía trước, tay phải di chuột nói, "Sao lại chậm như vậy, có phải mạng ở khách sạn yếu không vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top