Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 174

Cũng xóa hết những cái nick clone dùng để đánh bảng cho Diệp Vi Vi.
Thậm chí cũng đổi ảnh đại diện của nick chính, ảnh đại diện của hắn vốn không có lộ mặt, chỉ là một bóng lưng, mà bóng lưng đó là của Diệp Vi Vi.
Hơn nữa còn soạn một đoạn văn đăng Weibo, [Đổi ảnh đại diện, quên đi cái cũ, một lần nữa bắt đầu lại.]
Trong phòng khách sạn ở thành phố S.
Diệp Vi Vi đang dựa vào lòng Tưởng Đình Sâm, đang rất thương tâm, "Đình Sâm, chuyện lần này đều do em không tốt, không chăm sóc kỹ cho Tiểu Từ mới làm nó bị bắt cóc."
Tưởng Đình Sâm đau lòng ôm cô ta vào trong ngực, sờ đầu cô ta, hôn lên đỉnh đầu một cái, "Chuyện này là ngoài ý muốn, có trách cũng trách bọn bắt cóc táng tận lương tâm đó, đâu liên quan gì đến em, em đừng chuyện gì cũng ôm hết vào mình."
Hai mắt Diệp Vi Vi ửng đỏ, buổi sáng bị bắt mì cay như vậy làm cô ta cả ngày không ăn được cái gì, bây giờ vẫn thấy cổ họng nóng rát, nói một câu cũng có cảm giác ai đó đang đốt cổ họng cô ta.
Nhưng cô ta phải nói, cô ta phải bán thảm như vậy mới có thể làm cho Tưởng Đình Sâm đau lòng với thương xót.
Chịu đựng cổ họng đau rát tiếp tục nói, "Chỉ là em lo Tiểu Từ sẽ trách em, anh nói xem nó có trách em không kịp đến cứu nó không?"
Tưởng Đình Sâm hôn trán cô ta an ủi, "Tiểu Từ là một đứa nhỏ hiểu chuyện, nó có thể phân biệt được đúng sai. Tình huống lúc ấy một người phụ nữ yếu đuối như em sao có thể giải quyết, đừng chuyện gì cũng ôm vào mình."
Diệp Vi Vi che mặt, biểu cảm đau khổ nói, "Hiện tại chị họ hiểu lầm em có quan hệ với vụ bắt cóc, sao em có thể làm chuyện này được. Nhưng em lo chị ấy nói gì đó với Tiểu Từ, dù sao chị ấy cũng đã cứu Tiểu Từ. Chị họ còn nói bọn bắt cóc có nói đến một người cùng tên với em, em lo bên cảnh sát cũng sẽ nghi ngờ việc này có quan hệ với em."
Tưởng Đình Sâm đang định nói lại như có cái búa gõ vào đầu, những ngày trước cảm thấy mơ màng hồ đồ đột nhiên thanh tỉnh lại.
Đối mặt với lời nói của Diệp Vi Vi, Tưởng Đình Sâm buông đôi tay đang ôm cô ta ra, biểu cảm hơi lãnh đạm nói, "Nếu em không làm thì bên cảnh sát sẽ trả lại trong sạch cho em. Còn Tiểu Từ bên kia, anh tin nó là đứa trẻ hiểu chuyện, không phải là người không biết phân biệt thị phi, nó sẽ tự biết phán đoán."
Diệp Vi Vi hơi ngẩng đầu nhìn đối phương, giọng nói hơi khàn khàn hỏi Tưởng Đình Sâm, "Đình Sâm, anh đang trách em à?"
Tưởng Đình Sâm, "Không phải, hôm nay em cũng vất vả, nghỉ ngơi sớm một chút đi, anh không quấy rầy em nữa."
Diệp Vi Vi theo bản năng bắt lấy Tưởng Đình Sâm, "Anh không ở lại với em sao?"
"Em cần nghỉ ngơi thật tốt." Tưởng Đình Sâm kéo tay cô xuống, "Tiểu Từ ở bệnh viện không ai chăm sóc, anh phải đi xem nó."
Đối với lý do của Tưởng Đình Sâm, Diệp Vi Vi không có cách nào phản bác.
Rốt cuộc con người ta mới suýt chết, ở bệnh viện chăm sóc nó cũng là đương nhiên.
Chỉ là nhìn bóng dáng rời đi kia, Diệp Vi Vi lại cứ cảm thấy trong lòng không thoải mái với ở đâu đó không đúng.
Hôm nay cô ta bị Diệp Vân Linh làm nhục như vậy, như bình thường thì Tưởng Đình Sâm sẽ không để cô ta ở lại khách sạn một mình.
Từ khi nào mà Phương Từ lại quan trọng hơn cô ta rồi.
Diệp Vi Vi còn chưa biết đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Trong bệnh viện.
Phương Từ ở một mình rất buồn chán, dù sao Tưởng Đình Sâm cũng không ở đây nên bé trộm chạy sang phòng bệnh bọn Lục Tử Hạo.
Lục Ngữ Nịnh đã tỉnh lại, tinh thần cũng không tệ lắm.
Kha Xuân Phỉ với Lục Quốc Trí đang ở bên cạnh cháu trai cháu gái, bốn người đang cùng chơi ma sói.
Quy tắc của trò này Lục Ngữ Nịnh không hiểu một chút nào, dù sao bé vẫn luôn thắng là được rồi.
Khi Phương Từ tới mọi người đang chơi rất vui vẻ, Lục Ngữ Nịnh là người đầu tiên phát hiện ra Phương Từ, vẫy vẫy tay với bé, "Anh Phương Từ, mau mau lại đây chơi."
Kha Xuân Phỉ thấy Phương Từ đến, khuôn mặt đầy dấu vết năm tháng cũng hiện lên tươi cười, "Con chính là Phương Từ à. Mau vào đây, Ngữ Nịnh luôn nhắc đến con đấy."
Kha Xuân Phỉ vừa thấy Phương Từ liền rất thích, "Đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp trai. Tử Hạo đã nói với bà, chuyện lần này cũng đều nhờ có con, tuổi còn nhỏ như vậy đã có mưu có dũng như vậy, Tử Hạo nhà bà có một tiểu đồng bọn như con chơi cùng là phúc khí của nó."
Phương Từ khiêm tốn, "Chủ yếu vẫn do Tử Hạo truyền được thông tin ra ngoài, con cũng không giúp được gì."
Kha Xuân Phỉ, "Con khiêm tốn quá rồi, bà biết con là một đứa trẻ ngoan."
Nói xong cầm đĩa trái cây bên cạnh lên hỏi, "Con ăn cơm chưa? Có muốn ăn một ít trái cây không?"
Hai người già rất nhiệt tình với Phương Từ, làm trái tim của hắn sau khi bị thương trở nên băng giá dần ấm áp trở lại.
Lục Tử Hạo cũng như nhìn thấy cứu tinh, vội kéo bé nói, "Anh đến thật tốt quá, nhanh chơi thay em mấy ván đi, em chơi trò này quá khó khăn với mệt mỏi rồi."
Chơi trò chơi với Lục Ngữ Nịnh, bé đến quy tắc cũng không hiểu, còn phải cố gắng nhường cho bé thắng, quá làm khó bé rồi.
Cố tình Lục Ngữ Nịnh lúc này còn ngây ngô hỏi, "Trò này rất khó sao? Em thấy cũng khá dễ a. Anh trai thật ngốc."
Lục Tử Hạo giơ tay đầu hàng, "Đúng đúng, do anh ngốc, Ngữ Nịnh là thông minh nhất."
Phương Từ đến thay Lục Tử Hạo, ngồi vào chỗ bé nói, "Để anh chơi thay em, anh thử xem có thắng được Ngữ Nịnh không nào."
Lục Ngữ Nịnh tự tin nói, "Anh Phương Từ không thể nào thắng được em, em là lợi hại nhất."
Trong phòng rất nhanh liền vang lên tiếng cười nói rộn ràng.
Đáng tiếc chưa chơi được bao lâu, Tưởng Đình Sâm liền đến.
Phương Từ đang cười nói vui vẻ liền sựng lại, khi nhìn Tưởng Đình Sâm liền lộ ra biểu cảm ngoan ngoãn, "Bố, sao bố lại đến đây."
Tưởng Đình Sâm không phải không thấy tươi cười trên mặt Phương Từ khi nhìn thấy hắn liền biến mất, trước kia sao lại không phát hiện ra cái này vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top