Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 175

Con trai vừa rồi đang còn tươi cười vui vẻ nhưng khi nhìn thấy hắn lại đổi sắc như thành AI.
Vì sao trước kia hắn không cảm thấy có vấn đề, còn cho rằng bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy của con trai là rất tốt vậy.
Tưởng Đình Sâm cất bước vào phòng bệnh, chào hỏi với Lục Quốc Trí và Kha Xuân Phỉ, hai người này đều là nhân vật truyền kỳ trên thương trường đấy.
Lục Quốc Trí chỉ ừ một tiếng, mặt không cảm xúc.
Kha Xuân Phỉ lại trực tiếp hơn, khuôn mặt tràn đầy năm tháng kia bằng mắt thường cũng thấy thu lại nụ cười, không khách khí nói, "Khách quý a. Tưởng tổng sao lại có thời gian ghé đến phòng bệnh nhỏ này của chúng tôi vậy. Hôm nay không cần bồi tiểu kiều thê sao?"
Kha Xuân Phỉ đã ở trên thương trường nhiều năm như vậy cũng ít khi nói chuyện tiếu lý tàng đao như vậy, nhưng khi nhìn thấy Tưởng Đình Sâm lại không nhịn được.
Con trai vừa suýt chết, người làm bố lại bỏ mặc không quan tâm mà chỉ lo đi bồi vợ.
Những chuyện này đương nhiên không phải Phương Từ nói cho bà, buổi sáng khi Tưởng Đình Sâm đến chuyển phòng bệnh đã có không ít y tá đều bàn luận chuyện này.
Phòng bệnh VIP cũng chỉ có mấy cái, trong phòng bệnh đều là những tiểu minh tinh đang hot gần đây, độ thảo luận tất nhiên sẽ cao.
Kha Xuân Phỉ cũng từ miệng những y tá đó biết hết mọi chuyện, không tin được trên đời lại có người bố nhẫn tâm như vậy, con trai vừa được cứu về từ bọn bắt cóc, không thèm quan tâm tình trạng tinh thần và thân thể của nó như nào ngược lại đi so đo nó ở cùng một chỗ với ai, vội vã chuyển phòng bệnh cho bé.
Vốn đã có bất mãn với Tưởng Đình Sâm, giờ thấy người đang đứng trước mặt càng không có sắc mặt gì tốt với hắn.
Tưởng Đình Sâm cũng không biết nên giải thích thế nào, hắn cũng không biết tại sao trong khoảng thời gian này lại không quan tâm đến cảm xúc với nhu cầu của con trai, nhưng những chuyện đó đã xảy ra rõ rành rành.
Dứt khoát không nói cái gì, không biện giải cho chính mình.
Kha Xuân Phỉ thấy thái độ của hắn không tệ lắm, cũng không có tiếp tục nói thêm, chỉ dặn dò, "Có một số việc đừng để mất đi mới kịp hối hận."
Thái độ Tưởng Đình Sâm lần này tương đối đoan chính, "Tiền bối nói có lý."
Phương Từ lúc này đứng lên nói, "Bố, con chỉ là thấy hơi buồn chán mới chạy sang đây chơi, giờ con cùng bố trở về."
Nhìn con trai chơi với người khác rất vui vẻ, nhưng khi nói chuyện với mình lại cẩn thận cùng xa lạ, trong lòng Tưởng Đình Sâm rất khó chịu, "Nếu con muốn ở lại chơi thì cứ ở lại đi."
Phương Từ, '...'
Bố đã chịu đả kích gì sao?
Hôm sau, Diệp Vi Vi còn đang trong giấc mộng, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ cửa.
Cô ta còn cho rằng là Tưởng Đình Sâm trở lại, cố ý kéo áo ngủ mình xuống cho gợi cảm một chút.
Còn cố ý thử thử giọng, so với hôm qua giọng nói như vịt đực, sau khi uống thuốc thì hôm nay đã đỡ hơn nhiều, ít ra thì giọng nói cũng không còn khó nghe như vậy nữa.
Kết quả mở cửa ra thì nhìn thấy hai vị cảnh sát, Diệp Vi Vi vội kéo áo ngủ lên, hỏi, "Các người đến có chuyện gì sao?"
Một vị cảnh sát mở miệng nói, "Cô Diệp, cô bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án bắt cóc, hiện tại yêu cầu cô phối hợp điều tra một chút."
Nói đến án bắt cóc, sắc mặt Diệp Vi Vi lập tức tái nhợt, hai tay đặt bên người cũng run rẩy, giọng nói có chút xấu hổ, "Các người có phải đã nhầm lẫn cái gì không?"
Cảnh sát, "Có phải nhầm lẫn hay không thì phải điều tra mới biết, mời Diệp tiểu thư phối hợp."
Cũng không phải người đàn ông nào cũng biết thương hoa tiếc ngọc, ví dụ như hai vị cảnh sát này.
Diệp Vi Vi, "Được, có thể đợi tôi mười phút được không? Để tôi đi thay một bộ quần áo."
Hai cảnh sát đồng ý, "Được, nhưng chúng tôi yêu cầu vào phòng, cô vào nhà tắm thay."
Dù đối phương là phụ nữ nhưng tâm phòng bị của cảnh sát vẫn rất mạnh, rất sợ người bị hiềm nghi chạy trốn.
Diệp Vi Vi, "Không cần đâu."
Cảnh sát, "Mời cô Diệp phối hợp."
Diệp Vi Vi bất đắc dĩ chỉ có thể để người đi vào, rồi cầm lấy một bộ quần áo đi vào nhà tắm.
Cửa nhà tắm vừa đóng lại, Diệp Vi Vi vội lấy điện thoại gọi cho Tưởng Đình Sâm.
Kết quả điện thoại không ai nhận, gọi cuộc thứ hai cũng không có người nhận.
Cảnh sát đứng ngoài cửa bắt đầu thúc giục.
Diệp Vi Vi vội đáp, "Sắp xong rồi."
Nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi Tưởng Đình Sâm, rồi vội thay quần áo đi ra ngoài.
Trước khi ra cửa còn đeo tốt mũ, khẩu trang, mắt kính,... võ trang toàn diện, dù sao cô ta cũng là nghệ sĩ, bị chụp phải ra vào Cục Cảnh sát khẳng định sẽ bị phát ra tin tức xấu.
Diệp Vi Vi rất cẩn thận, kết quả khi đến thang máy bị một nữ sinh đụng phải, đối phương liên tục xin lỗi cô ta.
Đến khi ngẩng đầu lại kích động kêu, "Chị Vi Vi, a a a a. Em kích động quá, em có thể gặp được thần tượng sống."
Nghe được tiếng hô hào của đối phương, Diệp Vi Vi mới phát hiện khẩu trang của mình đã bị rơi, đối phương là fans của cô ta nên từ nửa khuôn mặt bị lộ nhận ra cô ta.
Từ sắc mặt kích động kia có thể nhận ra xác thật là fans cô ta, chỉ là so với vui vẻ của cô ta là sắc mặt đen xì của Diệp Vi Vi, vội đeo lại khẩu trang.
Đáng tiếc là đã muộn, không ít người bị tiếng hét hấp dẫn nhìn sang.
"A, đó là Diệp Vi Vi à? Thật sự là cô ấy."
"Sao bên cạnh cô ấy lại có hai vị cảnh sát vậy? Cô ấy phạm phải tội gì à?"
"Hôm qua 'Mẹ ơi tiến lên' dừng livestream có phải liên quan đến cô ấy không?"
"Tám chín phần mười, nếu không làm sao có thể trùng hợp như vậy."
Một đống người lấy điện thoại ra chụp ảnh, dù Diệp Vi Vi có che mặt như thế nào cũng không kịp nữa rồi.
Chu Đan Đan nghe được tin tức vội chạy đến, thấy một màn như vậy thì trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Xong đời rồi.
#Diệp Vi Vi bị cảnh sát mang đi#
#Diệp Vi Vi bị bắt#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top