Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 59

Tưởng Mỹ Hàm nhìn cây xanh ngoài cửa, hỏi, "Tổ tiết mục là muốn đưa chúng ta tới rừng già núi sâu à?"

Trương Thư Du mặc thêm quần áo cho con gái xong, hỏi, "Lần này lại muốn chúng ta ở trong thôn nào để quay a."

Thôn trưởng Trương Hi Minh cũng không ở trên xe này, hướng dẫn du lịch thần bí nói, "Đến nơi các cô sẽ biết."

Thư Nhã cười nói, "Thấy nụ cười này liền không đơn giản."

Diệp Vân Linh xem qua cốt truyện liền biết, lần quay này tổ tiết mục sắp xếp cho họ một nơi còn khoa trương hơn rừng già núi sâu.

Tới nơi, tổ tiết mục lại thần bí đưa cho mỗi khách quý một cái bịt mắt.

Dưới bóng tối, mọi cảm giác đều trở nên phóng đại.

Không khí này làm người xem trong phòng livestream cũng trở nên khẩn trương lên.

Trương Thư Du chà xát hai tay, nói, "Như thế nào ta cảm thấy càng ngày càng lạnh a, cánh tay lạnh căm căm."

So với người lớn đang bất an, các bạn nhỏ lại không sao cả.

Có bạn nhỏ mệt đến ngủ rồi, có bạn nhỏ được bịt mắt liền nhiệt tình, còn tưởng rằng đang chơi trốn tìm.

Lại ngồi trên xe thêm mười phút, xe cuối cùng cũng dừng lại.

Khách quý dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác lần lượt xuống xe.

"Được rồi, các mẹ cùng bảo bối có thể cởi bịt mắt xuống rồi." Âm thanh thôn trưởng Trương Hi Minh vang lên.

Diệp Vân Linh gỡ bịt mắt xuống, ánh sáng liền chiếu tới, theo bản năng giơ tay chắn ánh sáng.

Lục Tử Hạo dắt tay em gái, rất tự nhiên đứng bên cạnh Diệp Vân Linh.

[Các người phát hiện không, bây giờ Lục Tử Hạo rất tự nhiên mà đến bên cạnh Diệp Vân Linh, tôi nhớ lúc bắt đầu tập hợp ở tập một, nhóc ấy hận không thể cách Diệp Vân Linh 5 mét.]

[Đúng vậy, chứng tỏ quan hệ mẹ con của bọn họ thân thiết hơn rồi.]

Thôn trưởng Trương Hi Minh đã sớm đến nơi, nhiệt tình chào hỏi mọi người, "Hello các bảo bối, mấy ngày không gặp có nhớ trưởng thôn không a."

Nhóm bảo bối đều nể tình nói nhớ.

Trương Hi Minh nhìn Lục Tử Hạo không trả lời, đùa chút nói, "Ta thấy có một bạn nhỏ không nói nhớ ta a. Tử Hạo tiểu ca ca, nhóc có nhớ ta hay không?"

Lục Tử Hạo nhìn Trương Hi Minh nói, "Không muốn nói."

Trương Hi Minh thuận theo không buông, "Vì sao không muốn nói? Nếu ta nói nhất định phải nói, nhóc có nhớ ta hay không?"

Lục Tử Hạo nói đúng sự thật, "Không nhớ."

Trương Hi Minh che ngực làm bộ bị trúng tên, nói, "Thật buồn, Tử Hạo nói không nhớ ta, ta buồn quá."

Mọi người ha ha cười.

Diệp Vân Linh cười nói, "Khi nhóc đã không muốn nói là muốn giữ mặt mũi cho ông, ông còn muốn hỏi đến cùng làm gì."

Trương Hi Minh vô lại nói, "Ta mặc kệ, ta phải biết tại sao lại không nhớ ta."

Lục Tử Hạo suy nghĩ rồi giải thích, "Không có thời gian nhớ ông."

Trương Hi Minh lại lần nữa che ngực, "Ta lại buồn thêm rồi."

Chiêu này của Trương Hi Minh không dùng được với Lục Tử Hạo, nhưng Lục Ngữ Nịnh lại sợ ông thật sự buồn liền thay anh trai giải thích, "Anh trai thật sự rất bận. Bình thường anh ấy phải đi học, học toán học, học violin, cưỡi ngựa, bơi lội, còn có cái gì mà..."

Lục Ngữ Nịnh bẻ ngón tay muốn liệt kê chương trình học của anh trai, phát hiện quá nhiều, hai bàn tay không đếm hết, liền ngẩng đầu nói, "Dù sao cũng đi học rất nhiều môn."

Lúc này Trương Hi Minh không muốn đùa Lục Tử Hạo nữa.

Nhìn thân hình nhỏ bé mà đi học rất nhiều môn, nội tâm không nhịn được đau lòng, nhìn không được sờ đầu nhóc nói, "Mỗi ngày đều học nhiều như vậy có vất vả không?"

[Đúng là người ưu tú đều được rèn luyện từ nhỏ.]

[Có người đang trên đường đi đến La Mã, có người sinh ra đã ở La Mã.]

[Khởi điểm cao quá, như vậy con nhà bình thường sao có thể so sánh với con nhà hào môn.]

[Các ngươi chỉ thấy người ta là con nhà hào môn, không thấy được sự nỗ lực của Tử Hạo nhà người ta à?]

[Người ta tài giỏi cũng do nỗ lực mà có, đúng là cũng có người có tiền không cần nỗ lực cũng sung sướng cả đời, nhóc còn cố gắng học tập vậy mới đáng giá để người khác học tập theo.]

[Thật sự cần giáo dục như vậy sao? Như vậy bé con cũng không có thời thơ ấu vui vẻ nữa rồi.]

Người xem đều cảm thấy trẻ con không cần học tập liều mạng như vậy nữa, có một thời thơ ấu vui vẻ so với học tập quan trọng hơn mà cãi nhau túi bụi.

Kết quả câu nói tiếp theo của Lục Tử Hạo làm mọi người đều tỉnh ngộ.

Lục Tử Hạo nói, "Con không thấy vất vả. Trước kia bố dẫn con đi qua công trường, con thấy các chú công nhân mỗi ngày đều vất vả chuyển gạch dưới ánh nắng chói chang. Con thấy như vậy mới vất vả a."

Trương Hi Minh hỏi, "Vậy con học nhiều như vậy đều là baba bắt học sao?"

Lục Tử Hạo lắc đầu nói, "Bố chưa bao giờ bắt con học cái gì. Ông ấy nói dù con cùng em gái ham ăn biếng làm ông ấy cũng nuôi nổi. Nhưng nếu không có bản lĩnh sẽ không làm người khác phục ngươi từ trong tâm. Muốn người khác tán thành cùng tôn trọng phải có bản lĩnh. Hơn nữa con cảm thấy con người tồn tại không phải để sống một cách lãng phí, con có nhiều tài nguyên hơn người khác, con càng nên học nhiều hơn, như vậy mới không lãng phí."

Lục Tử Hạo cũng không nói quá nhiều, nhưng lại đánh trúng nội tâm rất nhiều người.

[Trời ạ, tôi còn không hiểu chuyện bằng một đứa trẻ 6 tuổi.]

[Đây là tiểu khả ái trong nhân gian gì vậy. Tử Hạo quá hiểu chuyện rồi.]

[Nhìn xem người ta chỉ mới 6 tuổi, lại nhìn lúc mình 6 tuổi, làm tôi thấy được thế giới rộng lớn.]

[Bố Lục Tử Hạo dạy dỗ thật tốt, không yêu cầu cứng nhắc, lấy lý phục người, để bé con thật sự thích học tập.]

[Haizzz, nói trắng ra vẫn là Tử Hạo thông minh ngoan ngoãn, để em trai tôi nghe lời này cũng chỉ đàn gảy tai trâu mà thôi.]

[Hiện tại tôi rất tò mò bố của Tử Hạo là người như thế nào.]




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top