Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63

Diệp Vân Linh cười có chút thiếu đòn nói, "Không phải là thấy cô tốt bụng phổ cập kiến thức về muỗi rừng mưa cho chúng tôi sao, vậy liền để Lục Tử Hạo phổ cập thêm kiến thức cho cô? Có tới có lui mà."

Tưởng Mỹ Hàm nhịn rồi lại nhìn tức giận trong người.

Đang trong livestream, cãi cũng không cãi lại, ngầm đánh nhau cũng không thắng.

Diệp Vi Vi trấn an Tưởng Mỹ Hàm, "Cô đừng tức giận với Vân Linh, em ấy chỉ là thích nói đùa."

Nói xong lại nhìn Diệp Vân Linh, khuyên, "Vân Linh, em đừng cãi với Mỹ Hàm. Mọi người cùng nhau quay tiết mục cũng không dễ dàng, gặp khó khăn nên đồng tâm hiệp lực để vượt qua mới đúng."

Diệp Vân Linh không cố kỵ trợn mắt, quay đầu hỏi Trương Hi Minh, "Thôn trưởng, tôi có thể chửi bậy không?"

Trương Hi Minh thấy hai người phụ nữ đang cãi nhau căn bản không muốn hiện thân.

Tập trước hai người vừa cãi vừa đánh, ông đã làm MC nhiều năm như vậy, mọi người đều sóng ngầm mãnh liệt, ngoài mặt thì giả bộ tương thân tương ái. Có ai giống các cô như này, một lời không hợp liền dỗi, các cô còn nhớ là đang livestream không?

Tưởng Mỹ Hàm cũng thật là, da mặt không dày bằng Diệp Vân Linh, cứ đi chọc cô ấy làm gì, cãi cũng cãi không thắng.

Trương Hi Minh còn đang tìm lời thích hợp để phá giải không khí, Diệp Vi Vi liền nói trước. Lại nghe thấy Diệp Vân Linh hỏi mình, Trương Hi Minh thật muốn giấu mình đi sau cây đại thụ, lại chỉ có thể trả lời, "Không được, dùng từ văn minh."

Biểu cảm kia thật yếu ớt cùng bất lực.

[Vốn đang khẩn trương vì các cô ấy cãi nhau, kết quả Diệp Vân Linh phá vỡ. Cô ấy làm sao hài hước như vậy? Lại còn hỏi có thể chửi bậy hay không.]

[Tôi cảm thấy thôn trưởng là đáng thương nhất. Nhân vật của ông ấy trước khi ký hợp đồng cũng không nói khó làm như vậy a.]

[Người khác là tham gia 'Mẹ ơi tiến lên', Trương Hi Minh là tham gia 'Thôn trưởng tránh hiểm ký.']

[Diệp Vân Linh thật sự không có tố chất, đầu tiên cãi nhau cùng Tưởng Mỹ Hàm, đến lúc Vi Vi nữ thần khuyên bảo cô liền dỗi. Người không có tố chất này đáng bị phong sát.]

[Nha nha nha, đây là vị Bồ Tát sống thiêu xá lợi tử ở đâu ra đây, bộ dáng này chắc chắn thiêu ít nhất 3 viên đi.]

[Không chỉ 3 viên, phải là 10 viên đi. Rõ ràng Tưởng Mỹ Hàm khiêu khích trước, Diệp Vân Linh dỗi có gì sai.]

[Diệp Vi Vi cũng thật là, chạy ra giả bộ người tốt cái gì? Đừng nói Diệp Vân Linh muốn mắng cô ta, tôi cũng muốn mắng cô ta.]

Thấy Trương Hi Minh nói không thể nói tục, Diệp Vân Linh nhún vai, tỏ vẻ có chút đáng tiếc.

Diệp Vi Vi lại bởi vì câu nói của Diệp Vân Linh mà xấu hổ mặt đỏ tai hồng.

Sau khi chuẩn bị đồ xong xuôi, Diệp Vân Linh liền cầm khảm đao trong tay. Đừng nói, tư thế của cô đúng là có một chút bộ dáng của nhà thám hiểm.

Trương Hi Minh thấy mọi người chuẩn bị không sai biệt lắm, lại nói cùng mọi người vài câu, "Rừng mưa nhiệt đới này đã được thám hiểm nhiều lần, tương đối an toàn. Nhưng để đề phòng vạn nhất, chúng tôi vẫn chuẩn bị cho mỗi đội một nhà thám hiểm có kinh nghiệm phong phú đi cùng. Bọn họ chỉ phụ trách đi theo, trong quá trình sẽ không trợ giúp các cô bất kỳ cái gì, dù là nhắc nhở qua miệng."

"Đương nhiên, nếu có gì không hiểu có thể hỏi nhà thám hiểm, quá ba lần liền tính không đạt, tự động bị loại. Mặt khác nếu gặp khó khăn, yêu cầu giúp đỡ có thể ấn nút cầu cứu, tổ tiết mục sẽ đưa các cô ra khỏi rừng mưa nhiệt đới, đồng nghĩa với việc bị loại. Nếu người bị loại nhiều, thì sắp xếp thứ tự dựa theo thời gian bị loại."

Nói xong phát cho mỗi ra đình một cái tín hiệu cầu cứu.

Tổ tiết mục suy nghĩ vì an toàn của mọi người mà nghĩ ra nhiều biện pháp. Ngoài nhà thám hiểm đi cùng, tổ tiết mục cũng phái thêm nhân viên công tác đi cùng, phòng ngừa xuất hiện vấn đề còn kịp thời tiến lên giúp đỡ.

Nhưng điều không biết về rừng mưa còn rất nhiều, chẳng sợ làm tốt công tác chuẩn bị, vẫn còn nhiều điều không xác định đang chờ.

Cuối cùng tổ tiết mục còn khoa trương để hai người áo đen đem thôn trưởng bắt đi.

Trương Hi Minh bị bắt liền với tay đến các bé con kêu lớn, "A a a, có người xấu, các bảo bối, mấy nhóc phải cứu ta, phải cứu ta a a a."

"Kỹ thuật diễn này..." Trương Thư Du nhìn thấy cảnh này nói, "Cứu ông thì không thể cứu, nhưng vì phòng ngủ cùng bữa tối, có thể nỗ lực một lần."

'Kế hoạch cứu viện thôn trưởng' bắt đầu.

Đám người Diệp Vi Vi đi trước, trong tay cầm la bàn, dẫn đường cho mọi người, đi về phía trước.

Mọi người bất tri bất giác để Diệp Vi Vi làm đội trưởng.

Tưởng Mỹ Hàm còn thúc giục Diệp Vi Vi đi nhanh lên, sợ Diệp Vân Linh đi theo nhóm bọn họ dùng ké la bàn.

Diệp Vân Linh chưa vội đi sâu vào rừng, ngược lại đi từ từ dò tìm trên mặt đất.

Lục Ngữ Nịnh hỏi, "Dì Vân, dì đang tìm gì vậy?"

Diệp Vân Linh nói, "Tìm được rồi."

Diệp Vân Linh thấy một cây cỏ màu xanh lục, ngắt xuống, bỏ vào trong miệng nhai rồi nhổ ra bôi lên mặt Lục Tử Hạo.

Lục Tử Hạo kinh hách lùi hai bước, hoảng sợ nói, "Dì đang làm gì vậy?"

Diệp Vân Linh cầm hương thảo mới nhổ ra trên tay nói, "Đây là hương thảo, có tác dụng phòng muỗi đốt. Bôi nó lên người, muỗi sẽ không dám cắn nhóc."

Lục Tử Hạo nghiêm trọng nói, "Vậy, cũng không thể làm như vậy. Quá mất vệ sinh."

Diệp Vân Linh nói, "Quan trọng cái này làm gì, tuy rằng chúng ta đang quay tiết mục nhưng nhóc phải tưởng tượng chúng ta đang ở trong rừng mưa nhiệt đới. Trong tình huống thiếu nước thiếu lương thực, lại không có đồ phòng muỗi, không dùng thảo dược thiên nhiên thì muốn bị muỗi đốt đầy mặt à."

Lục Tử Hạo rối rắm, tựa hồ suy xét khả năng lời Diệp Vân Linh nói, "Vậy tại sao vừa rồi không lấy thuốc chống muỗi?"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top