Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 65

Lục Tử Hạo nóng lòng muốn thử, "Tôi cũng muốn thử."

Diệp Vân Linh đem thủy đằng đến trước mặt nhóc, Lục Tử Hạo không do dự mở miệng, nước vào miệng ngọt thanh, nhóc uống xong lau khóe miệng nói, "Ngon quá."

Diệp Vân Linh nói, "Ở rừng mưa nhiệt đới không thiếu đồ ăn nước uống, chỉ cần nắm vững kiến thức sẽ không lo ăn uống."

Lục Tử Hạo gật đầu, ánh mắt có chút chờ mong, bắt đầu chờ mong hành trình thám hiểm rừng mưa lần này.

Ba người uống nước xong, tiếp tục đi về phía trước.

Phát hiện Lục Tử Hạo tò mò với những điều mới, Diệp Vân Linh vừa đi vừa phổ cập kiến thức về rừng mưa nhiệt đới cho hai đứa nhỏ.

Thường sẽ kiếm một ít đồ cho hai nhóc ăn, có chua có ngọt, đều là những thứ trước kia Lục Tử Hạo cùng Lục Ngữ Nịnh chưa bao giờ thử qua, nhiều thứ Lục Tử Hạo còn chưa thấy ở trong sách.

Diệp Vân Linh còn dạy cho Lục Tử Hạo cách xác định phương hướng trong rừng mưa mà không cần la bàn.

[Phong cách này sao không giống như tôi tưởng tượng a, bọn Diệp Vân Linh không phải đi du lịch chứ.]

[Thấy vậy tôi đều muốn đi chơi, cầu địa chỉ.]

[Đây đâu phải thám hiểm, căn bản chính là du ngoạn đi.]

[Ách, đem thám hiểm rừng mưa thành cuộc dã ngoại phổ cập tri thức, thật sự chỉ có mình Diệp Vân Linh cô.]

[Tôi chỉ kinh ngạc Diệp Vân Linh nhiều tri thức đến vậy, cô ấy không phải là nghệ sĩ sao? Sao nhiều kiến thức như vậy?]

[Cô ta nói thật sao? Không phải nói hươu nói vượn đi.]

[Là một sinh viên tốt nghiệp khoa sinh học, tôi rất nghiêm túc nói với các cô, Diệp Vân Linh nói đều chính xác, hơn nữa còn là rất chính xác.]

[Bộ dáng Diệp Vân Linh nghiêm túc phổ cập khoa học cho tiểu Lục tổng thật soái a, tôi có chút mê cô ấy rồi.]

Thám hiểm viên đi theo không có tác dụng gì, nhịn không được lén lút hỏi VJ bên cạnh, "Cô ấy trước khi là nghệ sĩ là làm gì vậy? Như thế nào lợi hại như vậy?]

VJ đi theo suy nghĩ nói, "Chắc là học sinh đi."

Rốt cuộc tuổi tác vẫn còn ở đó.

So sánh bên này Diệp Vân Linh rất vui vẻ, Diệp Vi Vi bên kia lại gặp phiền toái không nhỏ.

Thức ăn nước uống của bọn họ đều rơi xuống nước lúc đi rồi, hơn nữa còn đang lạc đường trong rừng.

Vốn cho rằng nhóm có vật tư đầy đủ nhất, người nhiều sức lớn, nhóm Diệp Vi Vi lại vì quá nhiều người mà ngược lại bị kéo chậm bước chân.

Không tính nhân viên công tác, chỉ mình khách quý đã có 8 người, hơn nữa nhà thám hiểm được mời đến phụ trách bọn họ có đến 4 người.

Nhóm người này đi cùng một chỗ, khó khăn rất lớn, thường có bé con mệt mỏi cáu kỉnh không muốn đi tiếp, mọi người phải dừng lại chờ đối phương.

Mỗi người lớn phải cõng nước cùng đồ ăn, lại còn phải chiếu cố bé con, có bé con cáu kỉnh không muốn đi các cô liền phải bế để đi tiếp.

Như thế này tiêu hao cực lớn thể lực.

Chân chính làm các cô hỏng nhất là khi nghỉ ngơi, Dương Diệp thấy bông hoa bên cạnh muốn duỗi tay hái, đất ở đó tương đối trơn, cả người lăn xuống sườn núi bên cạnh.

Tưởng Mỹ Hàm cách bé gần nhất chạy nhanh đến túm bé, mọi người cũng vội đến giúp đỡ.

Một đám người luống cuống tay chân không cẩn thận đá balo để ở một bên rơi xuống, chỉ có Phương Từ nhanh tay bắt được một cái.

Cái balo được giữ lại là của Diệp Vi Vi, bên trong cũng chỉ còn một bình nước cùng lọ thuốc chống muỗi.

Nhiều người như vậy mà chỉ còn một bình nước để đi tiếp có chút khó khăn.

Huống hồ la bàn trong tay Diệp Vi Vi cũng rơi mất.

Mọi người đều lâm vào tuyệt vọng.

Tưởng Mỹ Hàm nhịn không được mắng Dương Diệp, "Con nhìn đi, sao lại nghịch ngợm như vậy? Là con trai thì hiếm lạ gì mấy bông hoa, hái gì mà hái."

Dương Diệp vốn bị sợ không nhẹ, lại bị Tưởng Mỹ Hàm mắng, ủy khuất đến khóc to.

Tiếng khóc làm Hứa Nặc nhỏ tuổi nhất bên cạnh khóc theo, ngay sau đó Trương Duyệt Hân cũng khóc.

Cả mảnh rừng vang lên tiếng khóc.

Vốn dĩ mọi người vừa mệt vừa khóc, các bé con lại khóc như vậy, tâm tình mọi người càng bực bội.

Trong các bé con có mình Phương Từ không khóc an ủi em trai em gái, tuy nhiên hiệu quả không lớn.

Dương Diệp vừa khóc vừa muốn uống nước, Tưởng Mỹ Hàm chỉ có thể nhìn Diệp Vi Vi, rốt cũng cũng chỉ còn một bình nước duy nhất trong tay cô.

Diệp Vi Vi rất muốn giả vờ không thấy, nhưng đang trong livestream, cô vẫn muốn giữ hình tượng của mình.

Cô chỉ có thể đem bình nước duy nhất còn lại đưa qua, Dương Diệp một ngụm uống hết nửa bình.

Diệp Vi Vi thấy không ổn liền tiến lên lấy lại, an ủi, "Tiểu Diệp đừng khóc, lát nữa chúng ta ra ngoài sẽ đi ăn bữa tiệc lớn."

Dương Diệp hét to, "Hiện tại con muốn ăn, con muốn ăn."

Tưởng Mỹ Hàm dỗ, "Chờ ra ngoài là có, chúng ta hiện tại ra ngoài trước, con đừng quậy, mọi người có thể ra ngoài nhanh hơn chút."

Dương Diệp nói, "Con không đi, con mệt, mẹ gọi xe đến đón con, con không đi."

Tưởng Mỹ Hàm tiếp tục dỗ, Dương Diệp vừa đi một quãng đường mệt mỏi không nghe ai khuyên, thấy người lớn không đáp ứng yêu cầu của mình, tức giận đem bình nước trong tay ném Tưởng Mỹ Hàm, lớn tiếng mắng, "Mẹ là người đàn bà hư hỏng, khi dễ con, sau này con sẽ mách bà nội cùng baba."

Mọi người nhìn xuống bình nước cuối cùng bị ném đi, sắc mặt trở nên âm trầm.

Trên mặt rõ ràng không vui, lại vì đang livestream mà không nói ra.

Nhưng người xem trong phòng livestream lại không khách khí như vậy.

[Này cũng quá hư rồi, đã 5 tuổi còn như vậy, nhìn liền muốn đánh.]

[Chiều con là hại con, này cũng quá chiều rồi.]

[Điển hình là bị chiều hư, nếu là con của tôi đã sớm bị tôi đánh rồi.]

[Trẻ con như vậy thiếu giáo dục, kiến nghị đánh trước nói sau, một trận không được thì hai trận.]



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top