Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 67

Nhóc lấy trái cây từ đâu ra?

Lúc mới đi vào rừng, Diệp Vân Linh có những đồ gì các cô đều biết, tuy lúc sau tách ra bọn họ không thấy Diệp Vân Linh, nhưng đều cảm thấy cô trải qua rất khó khăn.

Nhưng hiện tại nào thấy khó khăn, trừ trên mặt hơi bẩn, trạng thái lại rất tốt.

Các bé con vốn đang đói, thấy trái cây trong tay Lục Ngữ Nịnh liền thèm đến cực kỳ khó chịu.

Dương Diệp trực tiếp chỉ vào đối phương hô, "Con muốn ăn cái kia, cái trên tay nó."

Lục Ngữ Nịnh cũng không mang thù, chạy tới đưa hai quả dại màu đỏ trên tay cho nhóc, "Cho anh, rất ngọt."

Dương Diệp nhận lấy, không nói gì liền ăn.

Tưởng Mỹ Hàm thấy bộ dáng mất mặt như này của con trai, dứt khoát không thèm nhìn.

Trương Duyệt Hân mong chờ nhìn, "Ngữ Nịnh muội muội, chị cũng muốn ăn."

Cái miệng nhỏ của Lục Ngữ Nịnh nói, "Em còn rất nhiều đồ ăn ngon, em sẽ lấy cho chị."

Lục Ngữ Nịnh chạy về, ngẩng đầu nhìn Diệp Vân Linh nói, "Dì Vân, con có thể chia đồ ăn cho bọn họ không? Bọn họ đều là bạn tốt của con."

Sợ Diệp Vân Linh không đồng ý, Lục Ngữ Nịnh còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'bạn tốt'.

Diệp Vân Linh đưa balo cho bé nói, "Cho con, vừa lúc để ta nhẹ nhàng một chút, nặng chết ta rồi."

Lục Ngữ Nịnh cao hứng nhận lấy balo, kết quả balo quá nặng, bé bị balo đẩy ngã xuống đất.

Lục Tử Hạo chạy nhanh đến đỡ, không quên trừng mắt nhìn Diệp Vân Linh.

Diệp Vân Linh bất đắc dĩ, "Ta quên nó còn nhỏ."

Khi Lục Ngữ Nịnh té, Phương Từ theo bản năng đến đỡ bé, sau khi thấy Lục Tử Hạo đem bé nâng dậy, hắn nhặt balo trên đất, "Để anh giúp em cầm."

Lục Tử Hạo cùng Phương Từ đứng hai bên Lục Ngữ Nịnh, ăn ý phòng người nào đó đột nhiên nổi điên đánh người.

Mọi người nghe thấy Diệp Vân Linh kêu nặng cũng không để trong lòng.

Khi Lục Ngữ Nịnh mở balo, mọi người mới biết cô không khoa trương.

Trong balo toàn bộ đều là thức ăn.

Có quả dại màu đỏ.

Ách, chỉ biết các quả dại màu đỏ đều giống nhau, đồ khác các cô đều chưa thấy qua.

Có vài thứ cũng thấy khi đi qua nhưng các cô không biết có ăn được không nên cũng không hái.

Trong khoảng thời gian ngắn mọi người lại vây quanh xem balo trong tay Lục Ngữ Nịnh.

Trương Duyệt Hân mở to mắt hỏi, "Những thứ này đều có thể ăn sao?"

Lục Ngữ Nịnh trả lời, thanh âm be bé trả lời, "Có thể ăn, ăn rất ngon."

Từ bên trong móc ra hai quả lớn màu vàng giống lê, nhét vào tay Trương Duyệt Hân nói, "Cái này cho chị, rất ngọt."

Trương Duyệt Hân đang định ăn, Diệp Vi Vi mở miệng khuyên, "Mấy thứ này mọi người chưa thấy qua. Vân Linh, em xác định có thể ăn sao? Ăn sẽ không bị gì đi?"

Diệp Vân Linh không khách khí dỗi, "Ăn sẽ trúng độc, cho nên cô đừng ăn."

Diệp Vi Vi giả bộ ủy khuất nói, "Chị cũng chỉ quan tâm mọi người thôi."

Diệp Vân Linh nhìn cô một cái, đột nhiên bắt chước biểu cảm và ngữ khí của Diệp Vi Vi nói, "Em cũng chỉ quan tâm chị, sợ chị ăn trúng độc, chị không phải là muốn khóc đi."

Diệp Vi Vi, '...'

Diệp Vân Linh lại tiếp tục bắt chước, "Nhà thám hiểm ở bên cạnh, em không biết tại sao chị nghi ngờ lại không hỏi bọn họ, ngược lại ở đây nghi ngờ em? Chẳng lẽ chị bất mãn với em sao?" Nói xong còn làm bộ che mặt làm bộ thương tâm.

[Ha ha ha ha ha ha, tôi bị Diệp Vân Linh làm cười chết.]

[Cái này kêu đi con đường trà xanh để trà xanh không có đường để đi sao?]

[Diệp Vân Linh dựa vào cái gì nói vậy với Vi Vi tiên nữ, Vi Vi chỉ hỏi thôi, cần thiết nhắm vào cô ấy như vậy sao?]

[Làm sao? Cho rằng Diệp Vân Linh không có fans à?]

[Vốn dĩ thấy Diệp Vi Vi nói cũng không có gì sai, nghe thấy Diệp Vân Linh nói, xác thật thấy hơi kỳ quái.]

[Đã sớm phát hiện Diệp Vi Vi hơi này ấy nọ kia, hiện tại cũng có người khác phát hiện rồi sao?]

Diệp Vi Vi nhìn Diệp Vân Linh làm bộ làm tịch, tức đến mặt đều tái rồi.

Vốn chỉ muốn nghi ngờ đồ của cô làm mọi người cảnh giác với Diệp Vân Linh, không dám ăn đồ của cô.

Hiện tại bị cô nháo như vậy, Diệp Vi Vi cũng không biết nói tiếp như nào, không thoải mái nhưng nói tiếp lại không có ý nghĩa.

Dứt khoát làm bộ thương tâm, ở bên cạnh không nói.

Từ khi quay tập một, Diệp Vi Vi phát hiện Diệp Vi Vi cãi cô ngày càng nhiều.

Trước kia Diệp Vân Linh yếu ớt nhu nhược không dám nói chuyện cùng mình, chẳng sợ ba mẹ bức đến nóng nảy nháo cùng người trong nhà thì thay đổi một ít tính tình, nhiều nhất không thèm phản ứng, cũng không đến nỗi mình nói một câu cãi lại một câu.

Hình như chính là từ khi tập này bắt đầu.

Thư Nhã thấy bầu không khí xấu hổ, đi ra giảng hòa nói, "Chị tin Vân Linh sẽ không lấy sức khỏe mọi người ra nói giỡn. Nếu không yên tâm, mọi người có thể hỏi một chút nhà thám hiểm, bọn họ có kinh nghiệm phong phú chắc chắn sẽ biết."

Không đợi Thư Nhã nói xong, Trương Duyệt Hân bên kia sớm đói đến chịu không nổi, bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói, "Ngọt quá a, ăn ngon."

"Mẹ Duyệt Hân, cái này đều có thể ăn, con cũng vừa ăn rất nhiều." Lục Ngữ Nịnh vỗ bụng nói, "Hiện tại con không việc gì, dì Vân còn nói quả này là quả... Quả gì nha?"

Lục Tử Hạo trí nhớ tốt, ở một bên nhắc, "Quả nhiều chất dinh dưỡng."

Lục Ngữ Nịnh nói, "Đúng, chính là quả đó."

Lục Tử Hạo, '...'

Lúc này Lục Ngữ Nịnh phát hiện mặt Trương Duyệt Hân nổi nút, bé hỏi, "Duyệt Hân tỷ tỷ, mặt chị bị đốt sao?"

Trương Duyệt Hân vốn dĩ đã quên việc này, cũng không nhớ ngứa, hiện tại nhắc tới liền thấy khó chịu, duỗi tay gãi nhẹ nói, "Bị muỗi cắn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top