Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 74

Tuy nhiên nghĩ lại chuyện này đúng là ông trời giúp cô.

Phương Từ là trong khi livestream vì cứu con người ta mà rơi xuống, muốn trách cũng không thể trách cô.

Tốt nhất cả bốn người bọn họ đều cùng nhau biến mất đi.

"A, chúng ta sắp tới rồi, vậy thứ tự sắp xếp như nào a?" Tiếng của Tưởng Mỹ Hàm kéo suy nghĩ của Diệp Vi Vi trở về.

Diệp Vi Vi suy nghĩ, "Hay là chúng ta kéo búa bao đi?"

Mọi người quyết định dùng phương án này, rất công bằng.

Mọi người quyết định khi sắp đi đến dùng kéo búa bao để phân thứ tự.

Diệp Vi Vi đưa ra kiến nghị này cũng do có tư tâm.

Từ nhỏ vận khí của cô luôn tốt, đặc biệt là chuyện kéo búa bao này, càng rất thuận lợi.

Lúc trước cô cảm thấy sau khi vào rừng mưa vận khí liền kém đi rất nhiều, hiện tại xem ra là càng tốt hơn lúc trước.

Rốt cuộc chỉ cần một lần đã diệt trừ tất cả những người cô ghét, còn có chuyện gì tốt hơn chuyện này.

Cách điểm đến còn khoảng 50 mét, mọi người ở nơi rẽ rốt cục cũng thấy điểm đến, thấy người tổ tiết mục đang chờ bọn họ, còn có thôn trưởng Trương Hi Minh.

Còn có Diệp Vân Linh.

Mọi người còn cho rằng mình mệt đến hoa mắt, xoa mắt, phát hiện đúng là Diệp Vân Linh.

Chỉ thấy cô ngồi trên một ghế gấp, trong tay cầm trái dừa uống nước dừa.

Bên cạnh còn có Lục Ngữ Nịnh, Lục Tử Hạo, Phương Từ ngồi bên.

Trong tay ba đứa nhỏ cũng cầm trái dừa uống.

Bộ dáng còn rất vui vẻ.

Biểu cảm mọi người đều như gặp quỷ.

Từ nơi cao như vậy ngã xuống, đã không việc gì, sao có thể còn đến trước họ?

Lúc này Diệp Vân Linh cũng phát hiện ra bọn họ, cô dùng sức phất tay về phía họ.

Tiếp theo thấy Diệp Vân Linh để trái dừa xuống, cầm loa hô, "Chúc mừng các đồng chí trải qua vất vả trèo đèo lội suối, bị muỗi đốt cùng một loạt gian khổ cuối cùng đã đến đích. Tuy rằng các cô xuất phát sớm hơn tôi, trang bị nhiều hơn tôi, người cũng nhiều hơn tôi, đường đi cũng thuận lợi hơn tôi lại đến trễ hơn tôi nửa giờ. Ít ra dựa vào tinh thần nỗ lực này các cô đã đứng nhì, ba bốn, năm. Chúc mừng các cô, vỗ tay cổ vũ."

Lục Ngữ Nịnh cũng không biết phải cổ tay cổ vũ cái gì, dù sao cũng là dì Vân nói, rất nể nình đặt trái dừa xuống, đứng lên dùng sức vỗ tay, một bộ nhiệt tình mừng cho bọn họ.

Mọi người, '...'

Thật ra cũng không cần đâu.

Những người ở phòng livestream khác không biết Diệp Vân Linh đã đến, thấy cô đã đến được đích, một đám rất kinh ngạc, chạy nhanh đi ăn dưa.

Mà đám người ở phòng livestream của Diệp Vân Linh vốn đang ngây ngẩn lập tức cười to.

[Vẫn là cô tàn nhẫn nhất, giết người tru tim cũng chỉ có thể đến vậy.]

[Mẹ ơi, xswl.]

[Ha ha ha ha ha ha, Diệp Vân Linh là muốn làm tôi cười chết rồi thừa kế đồ ăn vặt của tôi sao.]

[Niềm vui hôm nay đều từ Diệp Vân Linh, ha ha ha ha ha ha ựa ựa.]

[Cô ấy không phải đang chờ ở đây để trả thù đi, không hổ là cô.]

[Tôi cũng vậy, còn tưởng lúc trước cô ấy hào phóng không thèm so đo cơ.]

Lúc trước Diệp Vân Linh chia thức ăn, dạy kiến thức cho mọi người, đa số người xem cảm thấy cô không so đo chuyện lập nhóm.  Còn có vài người cảm thấy tính cách của cô không phải như vậy, có phải đổi tính rồi không.

Ai ngờ người ta không phải không báo thù, mà để đến cuối mới cười nhạo.

Tưởng Mỹ Hàm cõng con trai, đột nhiên nhớ đến cái gì, phản ứng nhanh nhất chạy về đích.

Trương Thư Du cũng thực nhanh phản ứng cô muốn làm cái gì, vừa cõng con gái chạy vừa kêu, "Tưởng Mỹ Hàm, cô quá vô sỉ rồi."

Tưởng Mỹ Hàm cũng là học được một ít tinh túy sau vài lần đối chiến Diệp Vân Linh, nói, "Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch."

Thư Nhã ban đầu còn chưa phản ứng kịp tại sao bọn họ phải chạy, Diệp Vi Vi còn đang không thể tin được Diệp Vân Linh có thể bình an vô sự trở về.

Ngược lại Diệp Vân Linh thấy Thư Nhã còn chưa có phản ứng, cầm loa hô, "Thư lão sư, cô mau chạy đi, nếu không tối nay phải ngủ võng đó."

Thư Nhã bỗng nhiên phản ứng lại, lập tức ôm con trai điên cuồng đuổi theo.

Phương Từ thấy Diệp Vi Vi vẫn còn ở đó thất thần, cũng hô to, "Mẹ ơi, mau chạy đi, mau tới đây."

Diệp Vi Vi thấy mọi người chạy được một nửa mới nhớ đến chuyện này, cũng chạy nhanh về phía trước đuổi theo.

Rốt cục cũng do phản ứng quá chậm, Diệp Vi Vi là người đến cuối cùng.

Tưởng Mỹ Hàm thứ hai đến, Trương Thư Du thứ ba, Thư Nhã sau khi được Diệp Vân Linh nhắc nhở đến sớm hơn Diệp Vi Vi một chút, miễn cưỡng đứng thứ tư.

Diệp Vi Vi đến cuối cùng sắc mặt khó coi, nghĩ đến buổi tối phải ngủ võng, hơn nữa vừa đi đường dài như vậy, biểu cảm trên mặt khó có thể duy trì.

Khi cô nhìn thấy Phương Từ, đôi mắt sáng lên nhìn Trương Hi Minh, "Thôn trưởng, tôi cùng Phương Từ một nhóm, nó đã ở đây, vậy nhóm chúng tôi có thể đứng thứ hai đi."

Tưởng Mỹ Hàm còn đang cao hứng mình đứng thứ hai, nghe Diệp Vi Vi nói lập tức phản đối, "Không được, đủ thành viên mới được tính."

Muốn cướp vị trí thứ hai của cô? Mơ đi.

Diệp Vi Vi tươi cười nói, "Sao lại không tính? Lúc ấy tổ tiết mục cũng không quy định toàn bộ thành viên đến mới tính a." Mặt cô mang theo ý cười, ngũ quan trời sinh dễ tương tác, làm mọi người chỉ cảm thấy cô vì hiệu quả chương trình.

Diệp Vân Linh khoanh tay nói, "Tổ tiết mục không có quy định cần đủ thành viên mới tính, cũng không có quy định không cần đầy đủ thành viên. Cho nên tôi cảm thấy hiện tại nên biểu quyết mới ổn."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top