Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 76

"Thôn trưởng, tôi có thể chửi bậy không?"

Cuối đoạn còn chèn thêm meme thôn trưởng nhỏ yếu bất lực trả lời, "Không thể, dùng từ văn minh."

Video này nhìn qua còn rất hài hước.

[Ngươi cho rằng kỹ năng sinh hoạt của minh tinh bằng 0? Trên thực tế]

Kế tiếp là cảnh Diệp Vân Linh dùng kẹp tóc mở khóa, lái xe ba bánh, dùng gạch xây bếp, còn có Diệp Vân Linh dạy cho Lục Tử Hạo kiến thức về rừng mưa nhiệt đới, kèm theo BGM giống như phim phóng sự.

Kết video còn kèm theo câu nói của Diệp Vân Linh, "Sinh sống không dễ, đa tài đa nghệ."

Phía sau còn có một vài video giống như vậy, nội dung cũng không khác biệt lắm, Lục Mặc vẫn nghiêm túc xem, xem từ video này đến video khác.

Xem xong, xem đến đoạn buồn cười, nhịn không được khẽ nhếch khóe miệng.

Cô ấy biết nhiều như vậy sao? Làm người khác hơi ngoài ý muốn.

Hơn nữa chủ bài viết còn rất biết cắt nối biên tập, vốn chỉ là đoạn video bình thường, trải qua cắt nối biên tập thêm ít BGM, video trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Huống chi sau khi Diệp Vân Linh tham gia tiết mục, các trường hợp nổi khỏi vòng còn rất nhiều.

Lục Mặc bất giác ngồi xem rất lâu.

Nhìn một chút thời gian, nghĩ bên cô còn chưa đến 9 giờ, chắc livestream còn chưa kết thúc.

Livestream còn đang chiếu đến đoạn các cô đến khách sạn ăn cơm.

Tổ tiết mục đã chuẩn bị trước một bữa tiệc lớn trong phòng, có cua hoàng đế, sashimi thịt nguội, bò bít tết cốt nướng,...

Hôm nay quay 'Xuyên qua rừng mưa' dùng của bọn họ 6 7 tiếng đồng hồ, toàn bộ sức lực đều dùng hết, đến cơm trưa còn không ăn.

Bây giờ là hơn 7 giờ, thấy bàn đồ ăn phong phú, Diệp Vân Linh liền nhào tới, "Nhìn đống mỹ thực này, không uổng công hôm nay tôi đã vất vả như vậy."

Cũng mặc kệ hai đứa nhóc, tự mình cầm dao nĩa bắt đầu ăn.

Lục Ngữ Nịnh thấy vậy cũng chạy tới, cầm đũa kẹp một con tôm hùm Boston to ăn, kết quả dùng đũa không quen, kẹp vài lần cũng không được, lại thấy Diệp Vân Linh phối hợp dùng dao nĩa rất thuận lợi gắp được tôm hùm.

Lục Ngữ Nịnh cười đến mi mắt cong cong, "Cảm ơn dì Vân, dì thật tốt."

Lục Tử Hạo thấy vậy nhíu mày, "Dì đừng để Ngữ Nịnh ăn hết con, hải sản tính hàn, em ấy ăn nhiều sợ sẽ bị tiêu chảy, ăn một nửa là được rồi."

Chỉ thấy Diệp Vân Linh đem tôm hùm bỏ vào miệng, một ngụm ăn hết nửa con, mỹ mãn nói, "Hải sản tính hàn, cho nên vẫn là để người lớn như ta ăn đi."

Lục Ngữ Nịnh chắc chắn cho rằng Diệp Vân Linh gắp tôm hùm cho mình, cứng người luôn tại đó.

Lục Tử Hạo cũng ngây người, một lúc mới nói, "Cùng trẻ con dành ăn, người lớn như dì có biết thẹn không?"

Diệp Vân Linh vừa ăn vừa nói, "Ta tưởng nhóc đã sớm biết ta không biết thẹn rồi."

Lục Tử Hạo cạn lời vỗ trán.

Nhóc tính rửa tay nhanh rồi đến ăn, nhưng nhìn thấy tốc độ Diệp Vân Linh ăn, hoài nghi khi mình rửa tay xong thì thức ăn cũng đã hết.

Lục Tử Hạo tin Diệp Vân Linh có thể làm ra loại chuyện này.

"Kệ dì, con đi rửa tay trước." Lục Tử Hạo làm bộ lơ đãng đi qua, thừa dịp Diệp Vân Linh đang ăn tôm hùm Boston, cầm lấy mâm bò bít tết chạy về phía phòng mình.

Diệp Vân Linh căn bản không nghĩ tới Lục Tử Hạo sẽ làm loại chuyện này. Tôm hùm còn chưa nuốt, thấy bò bít tết trước mặt bị bê đi mất, liền chạy theo Lục Tử Hạo, "Tiểu tử thúi, nhóc sao lại bê hết bò bít tết chạy đi, ta một miếng còn chưa ăn đâu."

Lục Tử Hạo trốn về phòng ngủ liền khóa trái cửa, hô với bên ngoài, "Chờ dì ăn xong tôi chắc chắn sẽ bị đói. Thịt này là phần của tôi với Ngữ Nịnh, còn lại ngoài kia là của dì."

Diệp Vân Linh nói, "Tên nhóc như con học cái này ở đâu vậy."

Lại đập cửa vài phát, phát hiện Lục Tử Hạo chắc chắn không mở cửa, Diệp Vân linh đành từ bỏ, "Vậy thịt kia cho nhóc đó, dù sao ta còn có cái khác."

Kết quả vừa quay đầu liền thấy Lục Ngữ Nịnh trong tay ôm nửa con tôm hùm còn lại rón rén đi về phía phòng ngủ khác.

Khi thấy Diệp Vân Linh quay đầu lại, sợ tới mức chạy nhanh vào phòng, cũng khóa trái cửa theo Lục Tử Hạo.

Diệp Vân Linh, '...'

Nhìn hai cái động tác thuần thục, Diệp Vân Linh rất hoài nghi rốt cuộc hai bé học cùng ai mà lại biến thành như bây giờ.

[Ha ha ha ha, Diệp Vân Linh, học từ đâu cô còn không biết sao.]

[Bức tiểu Lục tổng thành như vậy, ngoài cô cũng không còn ai.]

[Tiểu Lục tổng rất hiểu Diệp Vân Linh, bé biến thành như vậy, trách nhiệm rất lớn thuộc về Diệp Vân Linh.]

[Ha ha ha ha, biểu cảm ngốc vừa rồi của Diệp Vân Linh sao lại buồn cười như vậy.]

[Cảnh Ngữ Nịnh công chúa vội chạy thật đáng yêu a.]

Sau khi ăn cơm tối, tiết mục còn một phần là gọi điện cho người nhà, hầu hết là sẽ gọi cho nửa kia.

Lục Mặc đang xem livestream cũng cầm điện thoại lại đặt trên bàn, có chút chờ mong.

Quan hệ Diệp Vân Linh cùng người trong nhà không tốt, lần trước còn đánh một trận, cho nên Lục Mặc nghĩ cô gọi điện thoại cũng chỉ có thể gọi cho chính mình.

Sau khi Diệp Vân Linh ăn uống no đủ, đang lấy máy tính trong phòng tổng thống chơi game, nghe phải gọi điện thoại, cô tự nhiên trả lời, "Tôi không muốn gọi cho ai a."

Nhân viên công tác hỏi, "Chẳng lẽ cô không muốn gọi cho Lục tiên sinh sao?"

Diệp Vân Linh hỏi, "Tôi gọi cho anh ta làm gì?"

Lục Mặc đang xem livestream, '...'

Nhân viên công tác khuyên, "Hay là cô vẫn gọi một cuộc đi."

Diệp Vân Linh lấy điện thoại ra nói, "Ai, quy trình của các ông đúng là có vấn đề." Cứ thế bắt đầu nhấn số gọi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top