Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 82

Tưởng Mỹ Hàm vội lắc đầu nói, "Không cần, tự tôi có thể."

Diệp Vi Vi cũng chỉ là khách khí nói, chính cô cũng mệt mỏi từ sáng sớm, nhưng thấy Tưởng Mỹ Hàm từ chối nhanh vậy cũng rất khó chịu.

Mệt mỏi cả buổi sáng, cơm trưa còn phải tự làm, tổ tiết mục đúng là không phải người, cũng may lần này tổ tiết mục cung cấp nguyên liệu nấu ăn.

Thư Nhã cùng Trương Thư Du để Diệp Vân Linh nghỉ ngơi, để hai cô làm là được.

Tay nghề Thư Nhã không tồi, Trương Thư Du ở bên cạnh hỗ trợ xử lí đồ ăn, làm một bàn đồ ăn đơn giản.

Khi Diệp Vân Linh sắp ăn xong, Tưởng Mỹ Hàm mới về đến nơi.

Khi trở về đều mệt như chó, đến cơm trưa cũng không rảnh lo ăn, vội mượn phòng tắm của Thư Nhã tắm rửa một cái liền ngả đầu ngủ.

Sau khi nghỉ trưa, buổi chiều mọi người bắt đầu lên chợ bán cá.

Gần thôn Trường Cổ có một cái trấn Hưng Dương, mỗi mùng một hoặc mười lăm đều có họp chợ, các thôn dân xung quanh sẽ mang đồ nhà mình đến bán.

Rất là náo nhiệt.

Trùng hợp hôm nay là mười lăm.

Nhiều cá như vậy, phải tìm xe mới có thể vận chuyển qua.

Diệp Vân Linh tìm một thôn dân hỗ trợ vận chuyển đến chợ xong, đưa cho họ một ít phí đi đường.

May là bọn họ buổi chiều tới, nếu tới sớm có lẽ không có chỗ bày bán.

Dù như vậy lượng người vẫn đang rất nhiều, dựa theo lời của thôn dân thì buổi sáng người càng nhiều hơn.

Năm người chia ra những nơi khác nhau bày sạp.

Tuy thanh danh Diệp Vân Linh đang dần tốt lên nhưng tiết mục còn chưa phát sóng, hơn nữa đang còn trở ngại của cốt truyện, cũng chỉ là fans trở nên nhiều hơn một chút, không đến mức các bác trai bác gái nông thôn đều biết, đặc biệt là người già không xem livestream.

Mọi người thấy không ít nhiếp ảnh gia đi theo Diệp Vân Linh cũng chỉ tò mò chứ không đến mua.

Cũng may Diệp Vân Linh đã sớm dự đoán được chuyện này.

Sau khi cô bày cá ra liền lấy hai tấm biển đã ghi tốt, dẫn Lục Tử Hạo cùng Lục Ngữ Nịnh lại, treo trên cổ mỗi đứa một tấm biển.

Lục Tử Hạo nhìn thoáng qua tấm biển trên cổ em gái.

[Cá tươi sống, cá mua làm liền, 8 đồng một cân.]

Lại nhìn tấm biển trên cổ mình.

[Mua 3 con cùng lúc, tặng bức thư pháp 4 chữ.]

Lục Tử Hạo, '...'

[Ha ha ha ha, Diệp Vân Linh, không hổ là cô.]

[Cô treo trên cổ hai cái biển này, tôi có cảm giác giống thời cổ đại bán mình chôn cha.]

[Thao tác của Diệp Vân Linh đều ngoài tưởng tượng của tôi.]

[Nhìn biểu cảm của tiểu Lục tổng thật là hài hước.]

[Bán con cá cũng bị Diệp Vân Linh biến thành phim hài, không hổ là cô.]

Lục Tử Hạo nhìn Diệp Vân Linh hỏi, "Dì không phải là để tôi viết đi?"

"Còn không? Chẳng lẽ ta viết? Chữ ta xấu như vậy, viết có ai xem sao?" Diệp Vân Linh sợ Lục Tử Hạo từ chối, vội nói, "Ta thấy qua nhóc viết chữ bút lông, phòng khách trong nhà đang còn treo đấy, viết còn rất đẹp, không thể lãng phí."

Lục Tử Hạo xoa tay, đành nhận mệnh, duỗi tay muốn đem tấm biển tháo xuống, kết quả bị Diệp Vân Linh cản lại, "Không thể tháo, đây là chiêu bài dùng để hấp dẫn khách."

Lục Tử Hạo nói, "Để tôi viết lại, cái này xấu quá."

Diệp Vân Linh nhìn kỹ nói, "Không xấu a, ta thấy rất đẹp." Nói xong nhìn Lục Ngữ Nịnh, "Ngữ Nịnh, con thấy cái này đẹp không?"

Lục Ngữ Nịnh còn chưa biết nhiều chữ, chỉ thấy chơi rất vui, treo lên thì lúc sau sẽ có rất nhiều người nhìn bé nên trả lời, "Đẹp."

Lục Tử Hạo vỗ trán, thật không có cách nào đối với em gái của mình.

Cuối cùng tấm biển trên cổ Lục Tử Hạo cũng không gỡ xuống, khuôn mặt nhỏ đen xì xì.

Tổ tiết mục bày bên cạnh quán cá của Diệp Vân Linh một cái bàn cùng một ít bút mực, Lục Tử Hạo để một tập bài Poker ở đó để viết chữ.

Người xem ban đầu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Lục Tử Hạo biết viết bút lông theo lời Diệp Vân Linh, chỉ là biết mà thôi.

Viết bút lông cần rất nhiều thời gian luyện tập, Lục Tử Hạo mới 6 tuổi, có thể biết nhiều chữ như vậy đã không tồi rồi.

Đương nhiên cũng có vài người nhàn rỗi chạy tới nói vài câu.

[Diệp Vân Linh nghĩ ra cái chủ ý gì vậy. Mua ba con cá tặng một bức thư pháp, sẽ không cho rằng thực sự có người ham hố thư pháp từ đứa trẻ 6 tuổi đi.]

[Đứa nhỏ 6 tuổi có thể viết đẹp đến thế nào chứ.]

[Viết thư pháp tốt bằng bút mực tôi còn có thể tin, bút lông so với bút mực khó hơn nhiều.]

[Lầu trên không bị gì chứ? Nếu viết không tốt cũng là tặng không, các ngươi nói nhiều vậy làm gì, miễn phí còn lắm chuyện như vậy.]

[Một đám nhàn rỗi lắm lời, tích cho mình ít công đức đi. Đến đứa nhỏ 6 tuổi cũng nói, nhàn đến bao nhiêu vậy.]

Lục Tử Hạo cũng đã tích được một ít fans trên mạng, có người kiếm chuyện với nhóc, lập tức có một đống fans mama , fans chị đi ra phản kích.

Các fans chỉ thấy mấy người nhàn rỗi đó yêu cầu với một đứa nhỏ 6 tuổi quá cao, nếu viết rất bình thường cũng không sao, chỉ là một cái chương trình thôi mà.

Kết quả sau khi Lục Tử Hạo đề bút viết chữ, các fans đều ngây cả người.

Diệp Vân Linh đúng không gạt người, thư pháp Lục Tử Hạo thực sự tốt.

Lục Tử Hạo viết thư pháp chữ Khải.

Đầu tiên viết vài chữ đơn giản, 'bình an hỉ nhạc.'

Viết xong liền đặt sang một bên, viết đến cái thứ hai, 'hạnh phúc an khang'.

Đề bút viết chữ, liền mạch lưu loát, tự nhiên tiêu sái, từng chữ theo đầu bút hình thành, thủ pháp lão luyện, chữ viết phiêu dật.

Nhìn ra được người viết chữ rất có bản lĩnh.

Anh em Lục Tử Hạo vốn rất đẹp, vốn dĩ rất hút người xem. Một đứa nhỏ còn đứng trên ghế viết thư pháp vốn dĩ làm người khác rất tò mò, đặc biệt nhóc còn viết chữ đẹp như vậy.

Rất nhanh liền có rất nhiều người vây xem.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top