Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 97

Lúc này thấy hai chị em chào hỏi, thấy không khí có điểm quái, mở miệng nói, "Vân Linh phải không, lúc trước còn không biết em với Vi Vi còn có cái quan hệ này. Hôm nay gặp ở đây cũng là duyên phận, dù sao cũng là thân thích, sau này có thể qua lại giúp đỡ lẫn nhau."

Tưởng Đình Sâm biết giữa hai người họ khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó không vui, hắn cũng không quá để ý, dù sao giữa phụ nữ cũng chỉ có một nấy chuyện, nay cãi mai lành. Tưởng Đình Sâm là nhìn trúng người bên cạnh Diệp Vân Linh.

Tuy Tưởng thị cũng không kém, nhưng so với Lục thị vẫn kém một chút, nếu có cơ hội hợp tác cũng không tồi.

Diệp Vân Linh nhoẻn miệng cười, "Được a, tôi thấy cũng không tồi."

Tưởng Đình Sâm thấy có cơ hội, nhìn Lục Mặc, muốn thuận tiện hẹn hai người một bữa, hẹn một bữa đánh golf linh tinh.

Lại thấy Lục Mặc cầm một ly đồ uống đưa cho Diệp Vân Linh, nói, "Uống trước ít đồ đi."

Diệp Vi Vi tìm lý do đem suy nghĩ Tưởng Đình Sâm đặt trên hội đấu giá.

Đồ trong hội đấu giá X đều là tinh phẩm, có đồ cổ, ngọc thạch, túi giới hạn vân vân, thậm chí còn có trang sức trân quý của phi tần cổ đại.

Dựa theo cốt truyện, hôm nay Tưởng Đình Sâm mang Diệp Vi Vi tới là muốn lấy bộ 'kim vũ vương miện' cho cô, làm quà tặng kỷ niệm hai năm kết hôn của hai người.

Kim vũ vương miện tuy mang theo kim sắc lại được làm từ hai ngàn viên kim cương cùng 280 viên trân châu mà thành, dưới ánh sáng chiếu tới sẽ lóe ra kim quang giống như dưới trời mưa, cho nên có cái tên này.

Chuyện này sau đó còn được truyền thông đưa tin, hai người lại một lần show ân ái, cũng làm cho độ nổi tiếng của Diệp Vi Vi lần nữa tăng lên.

Cho nên mục tiêu của Diệp Vân Linh lần này là chỉ cần Diệp Vi Vi muốn, cô liền đoạt.

Đột nhiên nghĩ tới, đồ nơi này đều rất quý, cô không có tiền.

Diệp Vân Linh nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Lục Mặc, "Lục tiên sinh, anh nhiều tiền không?"

Đôi mắt thâm thúy của Lục Mặc híp lại, đáp, "Còn ổn. Nhìn trúng cái gì rồi?"

Diệp Vân Linh gật đầu, "Có đồ nhìn trúng, nhưng hơi quý."

Lục Mặc nói, "Bà Lục, tôi thấy cô nên tìm hiểu một chút về tài lực của tiên sinh nhà mình."

Diệp Vân Linh chớp chớp mắt, hỏi, "Có thể nói rõ hơn một chút không?"

Lục Mặc nói, "Tùy tiền mua, nếu cao hứng thì mua cả cái phòng đấu giá này cũng được."

Khi nói lời này, Lục Mặc mặt không cảm xúc, giống như chỉ nói như mua một ly trà sữa.

Diệp Vân Linh nuốt nước miếng, không nói nữa.

Xác thực cô không biết quá nhiều về tài lực của chồng mình.

Hội đấu giá tiến hành như bình thường, phía trước đều là vài đồ khai vị, phía sau là những đồ quan trọng hơn trộn lẫn với đồ bình thường hỗn loạn bán đấu giá.

Sau khi đấu giá mười mấy món, rốt cục cũng chờ đến đồ Diệp Vi Vi muốn, 'kim vũ vương miện'.

Vương miện vừa ra đến, mắt những người phụ nữ ở đây đều sáng lên.

Nào có người phụ nữ nào không từng tưởng tượng mình là một nữ vương.

Vương miện đặt giữa sân, dưới ánh sáng chiếu tới phát ra ánh sáng chiếu sáng trái tim những người phụ nữ ở đây.

Người bán đấu giá càng tỉ mỉ giới thiệu giá trị của vương miện cùng ngọn nguồn của nó, sau đó hô, "Bắt đầu đấu giá kim vũ vương miện, giá khởi điểm 500 vạn."

Diệp Vân Linh đã đọc đoạn này trong nguyên tác, vương miện này cuối cùng bị Tưởng Đình Sâm lấy đi với giá 8000 vạn.

Quả nhiên sau khi người đấu giá hô bắt đầu, Tưởng Đình Sâm bắt đầu báo giá.

Trừ Tưởng Đình Sâm còn có một ít phụ nữ cùng đàn ông cũng báo giá, những người đàn ông báo giá đều có bạn nữ đi cùng.

Diệp Vân Linh ở hội trường đấu giá này mới biết thế nào là vung tiền như rác.

Giá của kim vũ vương miện ngày càng tăng cao, tới khoảng 5000 vạn cũng chỉ còn dư lại Tưởng Đình Sâm cùng một người khác đấu giá.

Đến khoảng 7000 vạn, Diệp Vi Vi còn lôi kéo Tưởng Đình Sâm khuyên, "Đình Sâm, hay là bỏ đi, em không muốn anh vì em tiêu nhiều tiền như vậy."

Tưởng Đình Sâm thấy cô hiểu chuyện như vậy, càng thêm đau lòng, nắm tay cô nói, "Yên tâm, anh biết. Tiêu tiền vì em không sao cả, em đáng giá với đồ tốt nhất thế gian."

Diệp Vi Vi nghe lời này, trong lòng ngọt ngào, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Kêu tới 8000 vạn liền không có ai đấu tiếp với Tưởng Đình Sâm nữa.

Diệp Vân Linh nhìn người phía trước tỏ ra nhất định phải có được, lúc này người đấu giá cũng gõ búa đến lần thứ hai, đang muốn giơ bảng tăng giá, người bên cạnh lại nhanh tay hơn cô một bước.

"8001 vạn."

Diệp Vân Linh nhìn người bên cạnh, "Sao anh cũng đấu giá?"

Lục Mặc nói, "Không phải cô thích sao?"

Diệp Vân Linh, "Tôi, thích."

Thật ra cô đúng không thích cái này, chỉ là món này không thể để Diệp Vi Vi lấy được, dù sao Lục Mặc lấy được cùng cô lấy được cũng giống nhau, dứt khoát nói chính mình thích là được.

Tưởng Đình Sâm xoay người nhìn Lục Mặc, thương lượng, "Lục tổng, món này là tôi muốn tặng quà cho vợ mình nhân dịp kỷ niệm ngày cưới, ngài có thể bỏ thứ yêu thích được không?"

Lục Mặc, "Thật trùng hợp, tôi cũng muốn tặng cho vợ mình làm quà kỷ niệm ngày cưới."

Tưởng Đình Sâm nói, "Vậy chỉ có thể so bằng bản lĩnh thôi."

Lục Mặc, "Nói có lý."

Tưởng Đình Sâm giơ bảng tăng giá, "8100 vạn."

Lục Mặc theo sát, "8101 vạn."

Tưởng Đình Sâm, "8200 vạn."

Lục Mặc, "8201 vạn."

Mặc kệ Tưởng Đình Sâm ra cái giá gì, Lục Mặc đều ra thêm giá hơn hắn 1 vạn.

Diệp Vân Linh thân vừa là đương sự vừa là người đứng xem, thấy Lục Mặc thêm 1 vạn rồi 1 vạn càng như đang quấy rối.

Nghĩ lại lại thấy tính hắn không phải kiểu người quấy rối như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top