Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11 - 20

Chương 11: Lừa soái ca làm bảo mẫu.

"Ô Phỉ Lệ, con không cần gia gia." Bộ dạng Mạt Đức thương tâm muốn chết nhìn Phỉ Lệ, thật vất vả Đế Á bọn họ có việc, lão mới có cơ hội tới gần Tiểu Phỉ Lệ, nhưng cái tên Lạp Mạc Nhĩ này lại tới đây tranh với lão, vậy mà Phỉ Lệ thích Lạp Mạc Nhĩ, chứ không thích lão, lão không cần, Phỉ Lệ là tôn nữ bảo bối của lão cơ mà.

"Nào có, là Phỉ Lệ lo lắng cho thân thể gia gia, nên mới muốn Lạp Mạc Nhĩ ôm." Phỉ Lệ nghiêm túc giơ nắm tay nhỏ của mình lên, một bên còn ý bảo Lạp Mạc Nhĩ đi đến bên người Mạt Đức gia gia, nhẹ nhàng hôn hít trên mặt Mạt Đức một cái. Cô biết ở công tước phủ Đức Cổ Lạp chỉ cần dùng một chiêu này là vô cùng hữu dụng, mặc kệ là ai cũng sẽ không cự tuyệt cô.

"Thật vậy chăng? Ta biết Phỉ Lệ thích ta nhất mà." Mạt Đức dương dương đắc ý nhìn Lạp Mạc Nhĩ, bộ dạng tiểu nhân đắc chí điển hình. Cái bô dạng này mà để những cường giả cao cấp trên đại lục này biết được, chắc là há đến rớt cằm, có thể hàm răng cũng rớt theo luôn

Lạp Mạc Nhĩ không nói gì nhìn lão sư, trước kia thật sự hắn không biết thì ra Mạt Đức Lão sư nghiêm túc khô khan cũng có một mặt đáng yêu như vậy. Ừ! Tạm thời gọi là hành động đáng yêu đi.

Bên kia Mạt Đức còn đắm chìm trong cái hôn mềm mại của Phỉ Lệ, thì bên này Lạp Mạc Nhĩ buồn bực nhìn đôi tay nhỏ bé kia sờ tới sờ lui trên người mình, còn có nụ cười giảo hoạt kia nữa. Nếu không phải tiểu cô nương trong ngực chỉ có ba bốn tuổi, hơn nữa còn là cháu gái Mạt Đức Lão sư, tiểu thư gia tộc Đức Cổ Lạp mà nói..., hắn thật sự muốn trực tiếp ném tiểu cô nương này xuống đất.

Thật sự ngoài dự đoán nha! Không thể tưởng được dáng người Lạp Mạc Nhĩ tốt như vậy, Phỉ Lệ càng không ngừng vuốt ve tán thưởng, hoàn toàn không biết bộ dạng sắc nữ của mình kinh người đến cỡ nào

"Phỉ Lệ tiểu bảo bối, mụ mụ đã trở lại, bảo bối có nhớ Đế Á mụ mụ hay không?" Đế Á hấp tấp vọt vào, trực tiếp ôm Phỉ Lệ đi từ trong tay Lạp Mạc Nhĩ.

"Phỉ Lệ rất nhớ mụ mụ! Đương nhiên còn có La Tư ba ba." Phỉ Lệ nhu thuận trở lại, bởi vì cô đã thấy được La Tư ba ba anh tuấn phía sau Đế Á mụ mụ, đương nhiên phải nịnh nọt một chút.

"Ừ! Bảo bối thực ngoan." Nói xong lại mạnh mẽ hôn lên gương mặt nhỏ bé dính đầy nước miếng của Phỉ Lệ, hoàn toàn không có bộ dáng tao nhã đoan trang như bình thường.

Bên này hai người Mạt Đức cùng Lạp Mạc Nhĩ toàn bộ trợn mắt há hốc mồm nhìn Đế Á như vậy. Đây là Đế Á Hoa Tây Luân phu nhân của Đức Cổ Lạp Công Tước kia sao? Là Đế Á Hoa Tây Luân cùng với An Na Pháp Đức Cổ Lạp được xưng là Phi Long đại lục đệ nhất mỹ nhân, nữ nhân lấy tao nhã cao quý mà nổi tiếng khắp toàn bộ Phi Long đại lục kia sao?

Chỉ có La Tư là sủng nịnh nhìn ái thê cùng ái nữ của mình. Chỉ có ở trước mặt Tiểu Phỉ Lệ đáng yêu của mình, Đế Á mới có thể chân chính không chỗ nào kiêng kị, trước kia nàng vẫn luôn đè nén chính mình, La Tư biết kỳ thật Đế Á cũng không thích cuộc sống như thế, nhưng là bởi vì hắn, Đế Á vẫn dấu kín người yêu của mình. Một chút yêu say đắm gắt gao quấn quanh trong lòng La Tư, Đế Á như vậy làm sao hắn có thể không yêu được chứ.

"Mụ mụ, còn có rất nhiều người ở đây." Phỉ Lệ nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, vì sao mỗi lần đều như vậy, bộ dạng rất đáng yêu cũng là một loại sai lầm!

"A! Thật là đáng yêu." Nói xong lại không nhịn được hung hăng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phỉ Lệ một cái, sau đó rất nhanh khôi phục bộ dáng Công Tước phu nhân đoan trang cao quý trước kia. Đám người Mạt Đức bên cạnh toàn bộ đều hóa đá, tốc độ biến sắc mặt thật đáng sợ!

Lạp Mạc Nhĩ cảm thấy vô cùng may mắn mình không có ở chung một chỗ với nữ nhân kia, ngay cả nữ nhân như Công Tước phu nhân cao quý tao nhã như vậy mà còn đáng sợ như thế, thì nữ nhân Ma Ti kia hẳn là còn đáng sợ hơn.

"Nguyên lai Lạp Mạc Nhĩ cũng đã tới." Đế Á vẫn là một bên nắm chặt tiểu thân hình của Phỉ Lệ, một bên nhìn những người xung quanh.

"Xin chào, Công Tước phu nhân." Lạp Mạc Nhĩ hành lễ kiểu quý tộc, sau đó liền đứng ở phía sau Mạt Đức. Bởi vì hắn đã thấy được trong mắt Đế Á lóe sáng, sau mỗi lần như vậy hắn cũng sẽ bị tra tấn vô cùng thảm.

"Mụ mụ con muốn học tập ma pháp với Lạp Mạc Nhĩ." Phỉ Lệ trưng ra nụ cười giả vờ ngây thơ nhìn Đế Á nói, dù sao trong nhà này chân chính làm chủ là Đế Á mụ mụ, về phần Mạt Đức gia gia là để cho người khác xem, hơn nữa cô còn biết thật ra Mạt Đức gia gia rất sợ Đế Á mụ mụ. Chỉ cần Đế Á mụ mụ mất hứng liếc mắt nhìn Mạt Đức gia gia, Mạt Đức gia gia liền lập tức ngoan ngoãn làm tốt, sau đó mọi người toàn bộ phủ công tước đều vui vẻ cười rộ lên.

"Nhưng Lạp Mạc Nhĩ ghét nhất là nữ hài tử." Sau khi nói xong vẫn không quên liếc Lạp Mạc Nhĩ một cái, kỳ thật nàng cũng không phải thực thích Ma Ti Nạp Ni, nữ nhân kia rất biết diễn trò, mà cha cùng Thánh Nhật Nhĩ Mạn thúc thúc vẫn không thấy rõ mà thôi.

Lấy số tuổi của Lạp Mạc Nhĩ không đến hai mươi lăm mà đã có ma lực của Ma Đạo Sư, quả thật phải gọi là thiên tài, hơn nữa còn là không gian ma pháp sư hiếm thấy. Sở dĩ hắn có thể đảm nhiệm chức viện trưởng Học Viện Ma Pháp Phi Long, xem xét lớn nhất chính là năng lực của hắn, còn có thế lực phía sau hắn. Mặc dù không có ai biết thân phận của hắn, nhưng những kẻ dám đánh chủ ý lên hắn, toàn bộ đều chết một cách li kì hoặc là biến mất, cho nên những tiếng không phục này cuối cùng không thể không đình chỉ, bởi vì không biết chuyện gì bao giờ cũng đáng sợ nhất.

Khi Đế Á biết Phỉ Lệ có được không gian ma pháp nguyên tố thì cũng đánh chủ ý lên Lạp Mạc Nhĩ, chính là không nghĩ tới Phỉ Lệ sẽ tự mình đề xuất, nhưng mà như vậy rất tốt

"Lạp Mạc Nhĩ, huynh không thích Phỉ Lệ sao?" Phỉ Lệ đáng thương nhìn Lạp Mạc Nhĩ không ngừng do dự ở một bên, cô cũng không tin Lạp Mạc Nhĩ sẽ cự tuyệt mình, đừng quên cô còn có Mạt Đức gia gia cùng Thánh Nhật Nhĩ Mạn gia gia, dù sao cô đã định soái ca bảo mẫu Lạp Mạc Nhĩ này rồi.

"Lạp Mạc Nhĩ dám không thích Tiểu Phỉ Lệ của ta, ngươi có phải là muốn ăn đòn rồi hay không?" Lạp Mạc Nhĩ vẫn không trả lời liền bị Mạt Đức dồn sức đánh một trận. Lạp Mạc Nhĩ đáng thương ngay cả cơ hội phản bác cũng không có, ai kêu Mạt Đức là Lão sư của hắn chứ

"Gia gia." Phỉ Lệ ra sức thoát khỏi ôm ấp của Đế Á, đi đến bên người Mạt Đức, một đôi tay nhỏ bé dùng sức kéo bàn tay to đang đánh người của Mạt Đức lại.

"A! Tiểu Phỉ Lệ sao con lại tới đây, có bị thương hay không, gia gia không phải cố ý đâu!" Mạt Đức khẩn trương nhìn Tiểu Phỉ Lệ không đến bắp đùi mình, đôi mắt màu tím kia lo lắng liếc về phía Đế Á cùng La Tư, lão thật không thương tổn đến Phỉ Lệ bảo bối nha! La Tư hẳn là không trách lão thô lỗ đi!

"Con không sao, Lạp Mạc Nhĩ ca ca, huynh không sao chứ!" Phỉ Lệ ngọt ngào nhìn Lạp Mạc Nhĩ, nguyên lai lại gần nhìn càng anh tuấn nha!

"Ta không sao, Phỉ Lệ." Lạp Mạc Nhĩ mờ mịt đáp lại, hiển nhiên còn chưa tỉnh hồn lại từ trong nụ cười của Phỉ Lệ, chính là si ngốc nhìn cô bé nho nhỏ này, Thiên Sứ cũng chỉ như thế đi!

"Vậy Lạp Mạc Nhĩ ca ca có nguyện ý dạy Phỉ Lệ không gian ma pháp không?" Phỉ Lệ tha thiết mong chờ nhìn Lạp Mạc Nhĩ, giống như chỉ cần Lạp Mạc Nhĩ nói tiếng không, nước mắt sẽ lập tức ào ào từ trong hốc mắt chảy ra. Hơn nữa khuôn mặt tinh xảo không thể soi mói kia, thật sự rất khó làm người ta cự tuyệt.

"Được." Lạp Mạc Nhĩ ngơ ngác cứ như vậy đem mình bán đi. Về sau khi chỉ cần nói đến mình làm sao bị Phỉ Lệ hành hạ, Lạp Mạc Nhĩ liền cực kì hối hận tại sao hắn cho rằng ác ma này là tiểu Thiên Sứ. Đây quả thực là ác ma khoác da Thiên Sứ mà!

"A! Thật tốt, Lạp Mạc Nhĩ ca ca đáp ứng Phỉ Lệ rồi, như vậy về sau Phỉ Lệ liền nhờ Lạp Mạc Nhĩ ca ca chiếu cố !" Phỉ Lệ cao hứng vuốt đôi tay nhỏ bé non mềm của mình.

Đám người Đế Á một bên không ngừng co rút khóe miệng của mình, nguyên lai Lạp Mạc Nhĩ dễ lừa gạt như vậy! Trước kia làm sao lại không có phát hiện chứ.

Chờ sau khi Lạp Mạc Nhĩ chân chính thanh tỉnh, hắn đã hoàn toàn bị bán đi rồi

"Vậy được rồi! Lạp Mạc Nhĩ, bây giờ ngươi tới bảo vệ Tiểu Phỉ Lệ. Ngày mai sẽ là yến tiệc mừng Phỉ Lệ bảo bối bốn tuổi, cho nên Lạp Mạc Nhĩ ngươi phải cẩn thận đó! Phụ thân người tiếp đón mọi người cùng bố trí phía trước đại sảnh một chút." Đế Á không nghi ngờ gì lôi kéo La Tư, ý bảo La Tư kéo Mạt Đức cùng rời đi, vốn nàng còn lo lắng an toàn của Phỉ Lệ, không nghĩ tới lúc này Lạp Mạc Nhĩ xuất hiện, thật đúng là vô cùng tốt rồi!
-----------------------------------------------------------

Chương 12: Yến tiệc sinh nhật (1)

Sáng sớm Phỉ Lệ mơ mơ màng màng bị mấy người Lệ Á cùng Lệ Thư bế từ trên giường lên, Phỉ Lệ mơ hồ cảm giác được, bọn họ giống như không ngừng sờ sờ cái gì ở trên người mình, sau đó lại giống như bôi cái gì đó lên trên mặt mình

"Tiểu thư thật sự quá đáng yêu! Quả thực còn xinh đẹp hơn cả tinh linh!" Hai mắt Lệ Á không ngừng lóe lóe, không chuyển mắt nhìn chằm chằm dung nhan tinh xảo của Phỉ Lệ, thật sự rất đáng yêu! Da thịt tinh tế có cảm giác thật tốt. Giống như muốn cắn, nhưng lại không dám!

"Đúng vậy! Tiểu thư thật sự rất đẹp, qua vài năm hẳn là có thể còn xinh đẹp hơn phu nhân nữa." Phu nhân là đệ nhất mỹ nhân của Phi Long đại lục chúng ta. Nhưng nếu tiểu thư lớn lên hẳn là có thể xinh đẹp hơn phu nhân.

Nàng chưa từng gặp qua tiểu thư quý tộc nào ôn nhu hơn tiểu thư. Ngày trước, những tiểu thư quý tộc đó đều là một đám tâm cao khí ngạo, nếu không thì là điêu ngoa tùy hứng, nhưng tiểu thư trước giờ chưa từng làm chuyện như vậy, tiểu thư vĩnh viễn luôn một mình ở nơi nào đó yên lặng đọc sách, đương nhiên toàn bộ đều là sách ma pháp.

Đừng nhìn tiểu thư mới bốn tuổi, nhưng so với mười tuổi còn lợi hại hơn, chỉ bởi vì phu nhân luyến tiếc tiểu thư quá mệt mỏi, cho nên yêu cầu sau khi tiểu thư năm tuổi đi lịch lãm bí cảnh gia tộc Đức Cổ Lạp xong, thì mới cho phép cô học tập ma pháp. Nhưng tiểu thư vẫn rất chịu khó lật xem thư tịch.

Hơn nữa tiểu thư đối đãi hạ nhân cũng rất tốt, chưa bao giờ vô cớ đánh hạ nhân, thậm chí có lúc còn giúp hạ nhân nói chuyện.

"Lệ Á, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Sao lại ầm ỹ như vậy?" Giọng nói non nớt bập bẹ đầy bất mãn của Phỉ Lệ cắt đứt câu chuyện của Lệ Á và Lệ Thư. Thật muốn ngủ nha! Sao lại ầm ỹ như vậy, có cho người ta ngủ hay không chứ!

"Tiểu thư, không phải là người quên hôm nay là ngày mấy chứ?"Lệ Á không dám tin gia tăng âm lượng, ngày quan trọng như vậy mà tiểu thư cũng quên mất, như vậy sao được.

"Hôm nay là ngày mấy?" Phỉ Lệ tức giận hỏi, bởi vì ngày hôm qua rất cao hứng có Lạp Mạc Nhĩ ở bên cạnh mình rồi, cho nên cả ngày hôm qua Phỉ Lệ đều quấn quít lấy Lạp Mạc Nhĩ, đến khuya mới ngủ. Thật vất vả nằm ngủ không lâu đã bị Lệ Á các nàng lôi từ trên giường dậy.

"Ông trời của ta! Tiểu thư, hôm nay là sinh nhật bốn tuổi của người, làm sao người có thể quên mất chứ." Lệ Á buồn bực nhìn tiểu thư vẫn còn mơ màng, làm sao tiểu thư có thể không thèm để ý đến sinh nhật của mình như vậy được.

Hôm nay phô trương lớn như vậy, cho dù là sinh nhật của hoàng đế một tiểu công quốc còn kém hơn một chút, cái này là đủ nhìn ra được địa vị gia tộc Đức Cổ Lạp hiển hách cỡ nào.

"A! Ta giống như đã quên mất chuyện trọng yếu gì? Thì ra là chuyện này." Phỉ Lệ liền gõ gõ cái đầu nho nhỏ một cái.

Phỉ Lệ không hề biết hành động đáng yêu của bản thân lại thành công phóng điện tới mấy người thị nữ đối diện. Tiểu thư thật là đáng yêu hết mức mà.

"Phỉ Lệ tiểu bảo bối, con chuẩn bị xong chưa, mụ mụ lại đón con đây." Thanh âm kiều mỵ của Đế Á từ ngoài cửa truyền vào.

"Bái kiến phu nhân, tiểu thư đã chuẩn bị xong." Đám người Lệ Á kính cẩn trở lại.

Váy dài màu vàng nhạt đem thân thể mềm mại hoàn mỹ Đế Á hiện ra ở trước mặt người, khí chất phiêu dật phối hợp với mái tóc gợn sóng màu vàng kim, làm cho người ta có cảm giác cao quý tao nhã đến không thể chạm được.

Dung nhan kiều mỵ nhìn thế nào cũng không giống như nữ nhân đã là mẹ của ba đứa trẻ nhỏ, lại tăng thêm cho nàng một cỗ sức quyến rũ thành thục.

"Mụ mụ!" Phỉ Lệ bất mãn kêu lên một tiếng, thế nhưng thị nữ lại nhìn mụ mụ đến choáng váng, vừa rồi nhìn mình cũng nhìn đến ngốc. Không phải mỗi ngày đều nhìn hay sao, làm sao mà vẫn không có sức chống cự như vậy chứ.

Đám người Lệ Á xấu hổ thu hồi ánh mắt trầm mê. Quá mất mặt! Thế nhưng lại nhìn phu nhân đến ngây người, bất quá phu nhân thật sự rất xinh đẹp.

"Phỉ Lệ tiểu bảo bối làm sao vậy? Ai chọc bảo bối mất hứng." Đế Á kinh ngạc nhìn bảo bối của mình.

Một thân váy kiểu công chúa xuôn dài màu tím viền vàng, bên dưới là một đôi giày màu tím, tôn lên mái tóc màu tím đặc hữu của gia tộc Đức Cổ Lạp, dung nhan tinh xảo hoàn mỹ nổi lên hào quang nhàn nhạt, cái miệng xinh xắn bởi vì bất mãn mà hơi hơi cong lên, đôi mắt màu tím nhạt thỉnh thoảng chuyển động, phóng thích linh khí hấp dẫn người khác.

Đây quả thực là một tinh linh rơi lầm nhân gian, là kiệt tác hoàn mỹ của Sáng Thế thần, bất luận là ai nhìn đến đều khiếp sợ. Đây là con gái của nàng, một tiểu cô nương bốn tuổi cũng đã trổ mã kinh người như thế rồi, có thể tưởng tượng nếu qua mười năm nữa sẽ mang đến cho đại lục này chấn động đến như thế nào.

Hoàn hảo là sinh ra ở gia tộc Đức Cổ Lạp, bằng không tinh linh như vậy hẳn là sẽ bị những kẻ quý tộc độc chiếm mà khoe ra đi!

Bất quá cho dù không phải gia tộc Đức Cổ Lạp, gia tộc Hoa Tây Luân cũng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xuất hiện ở trên người tiểu bảo bối Phỉ Lệ của nàng

Huống chi phụ thân Mạt Đức Pháp Đức Cổ Lạp của nàng là cường giả cấp bậc Kiếm Thánh, tuy rằng phụ thân còn có thân phận khác là ám hệ Đại Ma đạo sư không muốn cho người khác biết, nhưng nàng tin tưởng không người nào dám động đến tiểu thư gia tộc Đức Cổ Lạp và Hoa Tây Luân, bởi vì một khi bọn họ động đến..., vậy nhất định bọn họ phải đối mặt hai gia tộc thậm chí một đế quốc cường đại điên cuồng trả thù.

Hơn nữa không ai biết thực lực gia tộc Đức Cổ Lạp cũng không phải chỉ chút vẻ bề ngoài như vậy. Trưởng lão bên trong bí cảnh của gia tộc bất luận là ai đi ra đều đủ khiếp sợ đại lục này.

"Mụ mụ làm sao vậy?" Phỉ Lệ buồn bực nhìn mụ mụ ngẩn người với cô, không thích hợp ở chỗ nào sao?

"Không có việc gì! Mụ mụ là bị Phỉ Lệ bảo bối của chúng ta làm kinh ngạc, ai kêu Phỉ Lệ bảo bối quá xinh như vậy." Đế Á rất nhanh thu thập xong tâm tình của mình, lập tức khôi phục bộ dáng tao nhã đoan trang, nhưng vẫn không ngừng vuốt ve Tiểu Phỉ Lệ đáng thương của chúng ta.

Ai kêu Tiểu Phỉ Lệ thật sự là quá xinh, lại còn đáng yêu như vậy.

"Chờ một chút, khi Phỉ Lệ bảo bối đến phía trước không cần quá câu nệ đâu, tùy tiện là tốt rồi. Hôm nay hoàng đế Đế quốc Khải Kỳ cũng tới, chính là người lần trước nói với bảo bối, La Bá Đặc Khải Kỳ. Còn có cô cô An Na Pháp Đức Cổ Lạp của bảo bối cũng tới, còn có rất nhiều người khác, bất quá Phỉ Lệ bảo bối tùy tiện chào hỏi là tốt rồi." Đế Á tùy ý nói, lấy địa vị gia tộc Đức Cổ Lạp ở Khải Kỳ, còn không đến mức có người dám gây bất lợi với bảo bối. Nếu như dám, gia tộc Đức Cổ Lạp bọn họ không ngại thanh tẩy độc trùng.

Dù sao Đế quốc Khải Kỳ cũng là gia tộc Đức Cổ Lạp, không phải sao? Chẳng qua chuyện này trừ bỏ Khải Kỳ là hoàng đế đương nhiệm cùng với người gia tộc Đức Cổ Lạp biết, người khác hoàn toàn không có khả năng biết.

Buồn cười là những người đó vẫn vọng tưởng trừ bỏ gia tộc Đức Cổ Lạp, đây không phải là muốn đối nghịch với Đế quốc Khải Kỳ sao? Thật sự là không biết tự lượng sức mình.

"Dạ." Phỉ Lệ biết đây là lần đầu tiên cô công khai thân phận của mình ở đại lục này, nói cách khác là cô thật sự sinh sống ở đại lục này rồi, không còn là khách qua đường nữa, mà thật sự lấy tên Phỉ Lệ Pháp Đức Cổ Lạp sống ở đại lục này.
-----------------------------------------------------------

Chương 13: Yến tiệc sinh nhật (2)

“La Tư, tại sao lâu như vậy rồi mà bảo bối Phỉ Lệ còn chưa ra?" Mạt Đức bất mãn nhìn nhi tử đứng bên trái mình, ở ngoài đều đã chuẩn bị tốt, nên đến hay không nên đến đều đã đến rồi.

“Đế Á đã đi xem rồi, chắc hẳn là sẽ nhanh trở lại thôi.” La Tư buồn bực trả lời, từ lúc nào mà cha trở nên đúng giờ như vậy chứ, không phải là thích trễ giờ nhất sao? Hơn nữa bây giờ còn sớm, Phỉ Lệ hẳn là mới thức dậy thôi! La Tư cũng khẳng định chắc chắn. Ai bảo nữ nhi bảo bối của mình thích ngủ nướng chứ, nhất là buổi sáng nữa.

“Phỉ Lệ đáng yêu của chúng ta còn chưa ra sao?” Một nam tử anh tuấn tóc màu hoàng kim đứng bên cạnh nói, đôi mắt kim sắc mị nhân không ngừng phóng điện với nử tử, dễ dàng nhận ra người này chính là hoàng đế đương nhiệm của Đế quốc Khải Kỳ - La Bá Đặc Khải Kỳ

Bên cạnh là một nữ tử phong tư trác tuyệt, chính là An Na Pháp Đức Cổ Lạp, vài sợi tóc màu tím không ngừng phất phơ theo gió, trường sam bạch sắc khảm vàng ở rìa lại càng tôn thêm dung mạo khuynh thành kia một chút quyến rũ, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo phong tình kinh người. Quan trọng nhất là trong con mắt luôn tỏa ra tia lạnh lùng không màng danh lợi, như một nữ nhân băng sương kiêu ngạo, nhìn xuống thế nhân tôn thờ vậy.

Đứng sau lưng nàng còn có một nữ tử, rõ ràng không thiếu phong tình khiếp người, toàn thân trên dưới tỏa ra khí tức vũ mị, tướng mạo thì đương nhiên không thể soi mói, nhưng thiếu đi một thân linh khí của An Na Pháp Đức Cổ Lạp. Hiển nhiên đây chính là một phi tử được sủng ái khác, Kiệt Tây Tạp Ni Cổ Lạp Tư, là nữ nhi của tể tướng đế quốc Khẳng Đặc Ni Cổ Lạp Tư.

Cũng xưng là mỹ nữ đế quốc, chẳng qua cặp mắt kia không thể che dấu nổi dã tâm to lớn, làm người khác nhìn thấy vô cùng âm ngoan mà lại quyến rũ, vừa nhìn liền biết là mỹ nữ rắn rết.

“Tiểu Phỉ Lệ còn chưa rời giường sao?” Giọng nói kì ảo của An Na vang lên ở sau lưng La Bá Đặc, trong giọng nói có một chút vội vàng cùng tò mò. Đứa nhỏ có thể làm cho đại ca quan tâm như vậy có thật sự làm người khác yêu thích như lời đại ca nói không?

“Đại tẩu của muội đã đi đón Phỉ Lệ bảo bối rồi, chờ một chút sẽ sang đây.” La Tư vẫn là vô cùng thương yêu muội muội này của hắn, bởi vì bản thân chỉ có một muội muội mà thôi, mà hôn nhân với gia tộc Khải Kỳ cũng chỉ có thể ủy khuất muội muội yêu tự do này. Nên hắn vẫn luôn cảm thấy thiếu nợ muội muội

La Bá Đặc vừa nhìn thấy huynh đệ tốt của mình bắt đầu lộ vẻ mặt này thì hắn lập tức biết tiểu tử này lại bắt đầu hối hận giao An Na cho mình rồi, hừ! An Na là hoàng hậu của hắn, là người hắn yêu cả đời, hắn tuyệt đối không có chuyện ủy khuất nàng, huống chi hắn vẫn một mực nghe lời An Na. Nàng nói muốn hắn mở rộng hậu cung, cho nàng chơi đùa thỏa thích một chút, hắn cũng ngoan ngoãn làm. Mỗi ngày đối mặt với những nữ nhân như lang sói, thật sự hắn cực kì phiền muộn. Nhưng ai bảo đó là An Na phân phó mình, hắn chỉ đành phải ngoan ngoãn mỗi ngày sủng nịnh nữ nhân khác mà trong lòng điên cuồng nhớ An Na.

“An Na.” La Bá Đặc ghen tị tiêu sái đến bên cạnh An Na, chặn ánh mắt của La Tư, tuyệt đối không để La Tư châm ngòi xích mích quan hệ giữa mình với An Na.

“Ta không sao.” An Na buồn cười nhìn người yêu nổi cơn ghen, nam nhân lòng dạ hẹp hòi này thật yêu nàng hết mức. Nhưng bản thân nàng lại không có khả năng độc chiếm hắn, nên nàng chỉ có thể bốc đồng cầu xin hắn, nhìn hắn làm tất cả vì mình. Nữ nhân bên cạnh hắn càng nhiều, coi như là dung túng nguyện vọng của nàng, tâm sao lại không đau được, có lẽ nàng đã bắt đầu yêu nam nhân có chút bốc đồng này rồi!

“Thật vậy chăng?” La Bá Đặc vẫn còn vô cùng lo âu nhìn An Na mà xem nhẹ âm ngoan trong mắt cùng với sát khí tàn bạo của Kiệt Tây Tạp đứng phía sau bọn họ.

“Ừ.” An Na khẽ gật đầu một cái.

“A! Mạt Đức, ta thấy cháu gái kia của ngươi không phải là ngủ quên rồi chứ?” Giọng nói muốn ăn đòn của Khẳng Đặc Ni Cổ Lạp Tư vang lên ở tiền sảnh. Bản thân là tể tướng đế quốc, nữ nhi là hoàng phi nhưng vẫn so bì hơn thua với Mạt Đức. Ai kêu nữ nhi nhà người ta là Hoàng hậu, cháu ngoại là thái tử, nhi tử là đế quốc đại tướng quân, còn nhi tử nhà mình chỉ là một quân đoàn trưởng nho nhỏ. Hắn nhìn Mạt Đức không vừa mắt, cho nên khi tiểu tôn nữ Phỉ Lệ của Mạt Đức vừa ra đời liền lâm vào ngủ say, hắn liền châm chọc, đây chính là sỉ nhục của gia tộc Đức Cổ Lạp, một tiểu cô nương tỉnh lại sau khi ngủ say suốt bốn năm có thể đần độn không.

“Khẳng Đặc, ngươi có ý gì?” Uy áp của Mạt Đức liền bạo phát ra, một vài quý tộc không kịp chuẩn bị lập tức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ xuống, dù sao uy áp của cường giả thánh cấp không phải người bình thường có thể chịu được.

“Thì sao? Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Một đứa ngốc sinh ra thì chính là đứa ngốc, lại còn tổ chức tiệc sinh nhật buồn cười này. Là ngại chưa đủ mất mặt, còn muốn cho tất cả đại lục Phi Long biết đến gia tộc Đức Cổ Lạp có một kẻ đần độn hay sao?” Khẳng Đặc không buông tha nhìn Mạt Đức, cho dù ngươi là cường giả thánh cấp thì sao, bản thân cũng là cường giả thánh cấp, còn sợ ngươi hay sao chứ.

“Ngươi nói lại lần nữa xem, Khẳng Đặc Ni Cổ Lạp Tư.” Khí thế tàn bạo của Mạt Đức không ngừng tăng lên, nghe đến đó, sắc mặt của La Tư và An Na nháy mắt trở nên hết sức khó coi, còn Kiệt Tây Tạp phía sau lại vô cùng vui vẻ. Chẳng qua nàng ta che giấu rất tốt, không ai phát hiện ra gương mặt vui mừng của nàng ta

“Khẳng Đặc Ni Cổ Lạp Tư, nơi này là công tước phủ Đức Cổ Lạp, ta hi vọng ngươi nhớ mình là tể tướng đế quốc, nơi này không chỉ có người của đế quốc chúng ta, còn có người của hai đế quốc khác. Ngươi để mặt mũi của Đế quốc Khải Kỳ ở đâu hả? Sắc mặt La Bá Đặc khó coi nhìn Khẳng Đặc Ni Cổ Lạp Tư, hừ! Xem ra có một số người dường như quên mất bổn phận của mình rồi.

“A! Vi thần không dám, xin bệ hạ thứ tội.” Chết tiệt bản thân sao lại quên mất bệ hạ cũng ở đây, Khẳng Đặc lập tức kinh hoảng, bệ hạ ôn hòa nho nhã kia cũng không phải là người nhân từ gì, người có thể ngồi trên đế vị không thể nào là người thiện lương được.

“Phải không? Ta còn nghĩ ngươi dám đấy.” Sau khi nói xong thì hàm ý liếc nhìn thoáng qua Kiệt Tây Tạp ở phía sau, thật sự cho rằng mình không biết những việc nữ nhân kia làm sao? Chẳng qua là An Na không thích hắn nhúng tay, nên hắn cũng lười quản, nhưng mà những người này dường như quên mất ai mới là chủ nhân của Đế quốc Khải Kỳ rồi.

“Vi thần không dám.” Khẳng Đặc sợ hãi quỳ xuống đất.

Tất cả những người xung quanh đều có vẻ đăm chiêu nhìn cảnh tượng này, xem ra hoàng đế Đế quốc Khải Kỳ cũng không phải dễ nói chuyện. La Bá Đặc cùng La Tư liếc nhau một cái, khóe miệng hơi cong lên, xem ra đại lục này sắp loạn lên rồi

“Gia gia.” Một âm thanh bập bẹ thanh thúy đánh vỡ bầu không khí nặng nề, giống như một viên đá ném xuống đáy hồ, nổi lên những gợn sóng lăn tăn. Mọi người đều tò mò nhìn về phía chủ nhân của âm thanh đó, tiểu cô nương từ khi sinh ra đã lâm vào ngủ say rốt cuộc có gì đặc biệt mà khiến cho gia tộc Đức Cổ Lạp và gia tộc Ni Cổ Lạp Tư trở mặt với nhau
-----------------------------------------------------------

Chương 14: Yến tiệc sinh nhật (3)

“Ôi! Là Phỉ Lệ bảo bối phải không? Nhanh qua chỗ gia gia.” Mạt Đức vừa nghe thấy giọng nói của Phỉ Lệ thì cả người nhanh chóng bay ra ngoài, ngay cả bộ dạng quý tộc thường ngày cũng không thèm cố kị.

Mạt Đức nhanh chóng đi tới trước mặt Đế Á, hai tay vươn ra ôm Phỉ Lệ trong lòng Đế Á qua, người khác chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng dáng nho nhỏ màu tím. Chẳng qua là nghe tiếng gia gia kia làm cho người khác có ý tưởng kì quái. Rốt cuộc chủ nhân của thanh âm trong trẻo thanh thúy như vậy có bộ dạng thế nào?

Khẳng Đặc Ni Cổ Lạp Tư buồn bực nhìn Mạt Đức vọt tới trước mặt Đế Á, trong lòng vô cùng khinh bỉ, quả thật là thú nhân, chỉ có thú nhân mới thất lễ, không có tu dưỡng như vậy.

“Gia gia!” Phỉ Lệ buồn bực nhìn gia gia đang mãnh liệt hôn hít mình. Đây là Mạt Đức Pháp Đức Cổ Lạp nổi tiếng hung ác ở Phi Long đại lục thật sao? Quả thực là một đại thúc háo sắc mà.

“Cha.” Đế Á và La Tư cùng liếc nhau một cái, không nói gì nhìn cha như vậy. Chỉ cần cha nhìn thấy Phỉ Lệ lập tức trở nên vô cùng ngây thơ. Rõ ràng ở trước mặt Phỉ Khắc Tư và Bào Địch thì vô cùng nghiêm túc, nhưng chỉ cần nhìn thấy Phỉ Lệ là hoàn toàn khác biệt. Thật không rõ là có chuyện gì nữa.

“Khụ khụ …” Mạt Đức phi thường bất mãn giả vờ ho khan một chút, Phỉ Lệ tiểu bảo bối thật sự mềm mại mà! Với lại ôm thật thoải mái, lão không cần mặt mũi gì hết, hơn nữa mặt mũi không đáng tiền.

“Đây là Phỉ Lệ đáng yêu phải không? La Bá Đặc vô cùng tò mò nhìn Phỉ Lệ trong ngực Mạt Đức. Tiểu nữ hài có thể làm cho Mạt Đức thúc thúc thất lễ như vậy có sức quyến rũ lớn thế sao? Cả huynh đệ của hắn cũng không cho hắn nhìn thấy. Hắn thật sự cảm thấy hứng thú, trong cung, ngoại trừ Cát Nhĩ Khải Kỳ mà An Na sinh cho hắn, những thứ khác hắn đều không coi trọng liếc mắt một cái.

“Hừ!” Mạt Đức thập phần bất mãn quay mặt Phỉ Lệ từ trong ngực ra, những người này đều không có ý tốt với Phỉ Lệ tiểu bảo bối của lão, là ai đề xuất tổ chức cái tiệc sinh nhật này không biết! Không phải là ông sao? Thật là vừa ăn cướp vừa la làng mà. Phi Linh buồn bực trước tiên.

Hơ ~~~

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn tiểu cô nương trong ngực Mạt Đức, nhất thời tất cả đều ngây người, chẳng trách được người trong gia tộc Đức Cổ Lạp sủng ái như vậy.

Da thịt mềm mại mà trong suốt, tinh tế như bạch ngọc trau chuốt, phảng phất như chỉ cần hơi dùng lực một chút liền nhéo ra nước được, gương mặt đỏ bừng như quả táo chín làm người ta không nhịn được muốn cắn một cái. Cái mũi xinh xắn thẳng tắp ở trên cái miệng nhỏ đỏ tươi, lông mi màu tím nhạt cong dài, còn đôi mắt tử sắc có một chút hồng sắc, thỉnh thoảng tò mò chớp chớp mắt linh hoạt nhìn mọi người xung quanh.

Càng làm cho người khác kinh ngạc là mái tóc kia dưới ánh nắng, nổi bật màu tím đặc trưng của gia tộc Đức Cổ Lạp, cộng thêm đôi mắt màu tím tồn tại phong tình không nói nên lời. Rõ ràng chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi, nhưng lại có sức quyến rũ khuynh thành. Giờ phút này, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn đứa bé trong ngực Mạt Đức

Một nữ hài như thiên sứ như vậy, làm mọi người không nhịn được muốn hôn một cái, được mọi người bảo vệ. Ngay cả cay nghiệt như Khẳng Đặc Ni Cổ Lạp Tư cũng giật mình nhìn tiểu cô nương trong ngực Mạt Đức, không khỏi nghĩ đến mười năm sau, tuyệt đại phong tình.

“Gia gia, hắn là La Bá Đặc thúc thúc sao?” Phỉ Lệ tò mò vươn cái đầu nhỏ từ trong ngực Mạt Đức ra, đánh giá hoàng đế của một trong tam đại đế quốc.

Tóc hoàng kim, đôi mắt xanh thẳm cùng với gương mặt anh tuấn, xem ra đại lục này thật sự là thừa thãi soái ca mỹ nữ mà!

“Đúng vậy, hắn chính là hoàng đế Đế quốc Khải Kỳ, La Bá Đặc Khải Kỳ.” Mạt Đức bất mãn nhìn La Bá Đặc cướp mất tầm mắt của Phỉ Lệ bảo bối. Hừ! Chỉ biết tiểu tử này sẽ đánh chủ ý lên bảo bối của lão.

“Chào La Bá Đặc thúc thúc.” Phỉ Lệ cao hứng nhìn nữ tử rất giống La Tư ba ba đứng phía sau La Bá Đặc. Cũng phong hoa tuyệt đại như Đế Á mụ mụ, chẳng qua trên người mụ mụ là đoan trang dịu dàng như nước thì nữ tử kia không giống vậy, mà giống như U Lan trong cốc. Khí chất trong trẻo lạnh lùng kia rất thu hút người khác.

“Ừ, chào Phỉ Lệ.” La Bá Đặc đương nhiên nhận ra tầm mắt của Phỉ Lệ không ở trên người mình mà ở trên người ái phi An Na của hắn.

“Phỉ Lệ thật sự đáng yêu quá! Ta là cô cô của Phỉ Lệ, An Na cô cô.” An Na hưng phấn nhìn tiểu cô nương trong ngực cha nàng, khó trách cả người cha cổ quái không hiểu lý lẽ của nàng cũng trở nên kì quái như thế, ai lại không thích tiểu thiên sứ như vậy chứ!

“Chào An Na cô cô.” Thật xinh đẹp! Thật có khí chất! Hai mắt Phỉ Lệ lóe sáng nhìn An Na trong vòng tay của La Bá Đặc. Có một tuyệt thế đại mỹ nữ, xem ra gia tộc Đức Cổ Lạp thật sự thừa thãi mỹ nữ và soái ca mà!

“Ừ, chào Phỉ Lệ bảo bối.” An Na hưng phấn nhìn Phỉ Lệ, xem ra gia tộc Đức Cổ Lạp lại sắp sôi trào ở Phi Long đại lục rồi, chỉ bộ dạng của cháu gái nàng tuyệt đối có thể dẫn đến thay đổi vận mệnh của toàn bộ đại lục rồi.

Người khác vẫn đang đắm chìm trong cái nhìn của Phỉ Lệ, đứa nhỏ mới bốn tuổi mà đã có dung mạo và phong tình như thế, vậy mười năm sau không biết sẽ mị nhân đến mức nào nữa.

Trong nháy mắt, tất cả những người có mặt trong phòng đều yên tĩnh trở lại, từng người đều đang tính toán, cho dù nữ tử của gia tộc Đức Cổ Lạp này được xưng là ma vũ phế vật thì chỉ gương mặt này thôi cũng khiến cả đại lục sôi trào, mới bốn tuổi mà đã có phong tình của đại lục đệ nhất mỹ nữ năm đó.

Nhìn ra được khi tiệc sinh nhật hôm nay kết thúc, cái tên Phỉ Lệ Pháp Đức Cổ Lạp sẽ làm cho toàn bộ người trên đại lục biết đến, không phải bởi vì nàng là tiểu thư duy nhất của gia tộc Đức Cổ Lạp mà bởi vì dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia
-----------------------------------------------------------

Chương 15: Yến tiệc sinh nhật (4)

“A! Đây chính là Đức Cổ Lạp tiểu công chúa sao? Thật là đáng yêu. Lão phu bất tài mới vừa lấy được một vật nhỏ ở trong Mê Huyễn Sâm Lâm. Ai, ai…!! Một chút ngoạn ý cho tiểu công chúa khả ái của chúng ta.” Hai mắt Khẳng Đặc Ni Cổ Lạp Tư nhanh chóng lóe lên một cái, ánh mắt nóng rực nhìn Phỉ Lệ trong lòng An Na, một viên ma hạch tỏa ra hồng sắc quang mang chói mắt hiện ra trước mặt mọi người.

“Thừa tướng vất vả một phen rồi, chúng tôi nhận không nổi, huống chi đây lại là một viên ma hạch Hỏa diễm sư tử bát cấp hỏa hệ, gia tộc Đức Cổ Lạp chúng tôi không dám trèo cao.” Mạt Đức khách sáo nói. Không biết lão hồ ly này lại có chủ ý phá hư gì.

Khẳng Đặc một đầu tóc hồng sắc, toàn thân là cẩm bào thượng hạng, vài sợi tóc lộn xộn, chẳng qua là đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên tia âm ngoan làm cho người ta cảm thấy vô cùng thâm hiểm, giống như tùy thời có thể tính kế người khác.

“Lời ấy của Mạt Đức tướng quân sai rồi. Mặc dù Mạt Đức lão tướng quân đã không còn là đế quốc đại tướng quân nữa nhưng La Tư điệt nhi thì chính là trụ cột của đế quốc chúng ta. Hơn nữa, hôm nay trước mặt nhiều đại thần như vậy, cũng không cần kiêng kị gì, phải không? Hay là Mạt Đức lão tướng quân vẫn đang còn giận những lời Khẳng Đặc nói vừa nãy?” Khẳng Đặc nhìn như vô cùng chân thành nói, trong khi toàn bộ thần tử của các nước chư hầu đứng phía sau coi việc Mạt Đức đùn đẩy là không cho Đế quốc Khải Kỳ mặt mũi, hơn nữa hoàng đế đế quốc La Bá Đặc cũng ở đây hôm nay.

“Nói như thế thì lão hủ từ chối là bất kính rồi.” Mạt Đức có vẻ đăm chiêu liếc Đế Á và La Tư một cái, thăm dò ý kiến bọn họ. Chuyện Khẳng Đặc Ni Cổ Lạp Tư và gia tộc Đức Cổ Lạp đối nghịch nhau cũng không phải ngày một ngày hai. Nhất là lúc trước Khẳng Đặc còn đang khó xử, nhưng vì sao sau khi Phỉ Lệ xuất hiện lại lập tức thay đổi sắc mặt, hiển nhiên là che dấu âm mưu xấu xa nào đó.

“Nào có! Là Mạt Đức lão tướng quân nể mặt ta rồi.” Phỉ Lệ tò mò đánh giá Khẳng Đặc trước mặt, môi mắt tử sắc tinh nghịch xoay xoay, lão gia hỏa này vừa nhìn là biết không phải người tốt, mới vừa nãy còn nói xấu cô trước mặt gia gia, không hiểu sao lại thoáng cái quay qua nịnh bợ gia gia rồi.

Phỉ Lệ ở trong lòng An Na không an phận giật giật thân thể, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút.

“Mạt Đức lão tướng quân, ông xem, gia tộc Ni Cổ Lạp Tư chúng tôi là một gia tộc lâu đời ở Khải Kỳ, cũng là gia tộc cổ xưa như gia tộc Đức Cổ Lạp các ông. Phỉ Lệ của gia tộc Đức Cổ Lạp các ông bốn tuổi thì hoàng tử Lạp Nhĩ Khải Kỳ của gia tộc Ni Cổ Lạp Tư với hoàng tộc đế quốc cũng đã mười hai tuổi rồi, ông xem có nên xem xét thân càng thêm thân không?” Khẳng Đặc Ni Cổ Lạp Tư không có ý tốt nhìn Phỉ Lệ trong lòng An Na.

Chỉ cần có thể tranh thủ tiểu cô nương này đến gia tộc Ni Cổ Lạp Tư của lão thì việc tiêu diệt gia tộc Đức Cổ Lạp dễ như trở bàn tay.

Liên hệ với nữ nhi của mình là hoàng phi đế quốc, như thế toàn bộ Đế quốc Khải Kỳ không phải là vật trong túi lão sao? Một chút đắc ý thoáng hiện lên trong mắt Khẳng Đặc Ni Cổ Lạp Tư.

“Cái gì?” Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nét mặt hai vị cha mẹ. Ở trong trường hợp này mà dám nêu ra đề nghị thông gia, Khẳng Đặc quả thật rất lớn mật, nhưng lại có liên quan đến hoàng tử đế quốc, xem ra lần này Khẳng Đặc là ép buộc!

Nhất thời tất cả những người đó đều buồn bực nhìn bản thân và người xung quanh, tại sao mình lại không nghĩ ra vấn đề này sớm một chút, sẽ không để lão hồ ly Khẳng Đặc Ni Cổ Lạp Tư chiếm được tiện nghi rồi.

“Không biết ý của Mạt Đức lão tướng quân thế nào?” Khẳng Đặc đắc ý nhìn vẻ mặt của Mạt Đức. Lần này không chỉ một mình Mạt Đức biến sắc mặt mà tất cả mọi người của gia tộc Đức Cổ Lạp đều lạnh mặt. Việc này không chỉ có quan hệ đến mặt mũi của gia tộc Đức Cổ Lạp mà nếu như từ chối thì đó là vứt bỏ mặt mũi của cả đế quốc.

Ai bảo thân phận nữ nhi của Khẳng Đặc Ni Cổ Lạp Tư là hoàng phi đế quốc, cháu ngoại của lão cũng là hoàng tử đế quốc, nếu như cự tuyệt thì chính là một cái tát vang dội vào mặt Đế quốc Khải Kỳ rồi.

Mặc kệ làm thế nào thì đối với gia tộc Đức Cổ Lạp mà nói đều là một loại châm chọc.

“Thừa tướng đại nhân không cảm thấy chuyện này quá sớm rồi sao? Phỉ Lệ của chúng tôi mới bốn tuổi mà thôi.” Mạt Đức cũng biết chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, không nên trực tiếp phát hỏa. Dù sao ở ngoài lão vẫn bận tâm một chút đến mặt mũi của La Bá Đặc là hoàng đế đế quốc.

“Không sớm đâu! Hay là Mạt Đức lão tướng quân cho là không được?” Khẳng Đặc hùng hổ nhìn vẻ mặt không chịu nổi của Mạt Đức. Ngược lại ta muốn xem ngươi làm thế nào, tuy rằng như vậy có thể lưu lại ấn tượng cường thế trước mặt hoàng đế nhưng chuyện này có thể mang đến lợi ích cho Ni Cổ Lạp Tư

“Chuyện này không phải là chuyện của Phỉ Lệ sao? Tại sao không hỏi Phỉ Lệ?” Ngay lúc mọi người ngưng thở chờ Mạt Đức trả lời thì giọng nói non nớt còn bập bẹ của Phỉ Lệ phá vỡ cục diện bế tắc.

Nghe được tiếng của Phỉ Lệ, đám người Mạt Đức không kìm được thở ra một hơi. Phỉ Lệ bảo bối thật là lợi hại! Nếu như lúc đó Mạt Đức trả lời thì cho dù đáp án thế nào cũng bất lợi cho gia tộc Đức Cổ Lạp. Nhưng nếu để cho Phỉ Lệ bốn tuổi trả lời mà nói thì sẽ không giống vậy. Dù sao cũng không ai lại đi so đo với tiểu hài tử cả.

“À! Vậy câu trả lời của tiểu Phỉ Lệ là gì? Hai mắt Khẳng Đặc tỏa sáng nhìn Phỉ Lệ, xem ra tiểu nữ hài của gia tộc Đức Cổ Lạp không hề đơn giản. Mới bốn tuổi mà có thể tự nhiên đối diện với nhiều người như vậy, tuyệt đối không tầm thường, điều này càng làm cho Khẳng Đặc quyết tâm bắt được tiểu nữ hài này hơn.

“Muốn làm phu quân của Phỉ Lệ thì trừ phi có thể lên đến đỉnh cao của đại lục này. Nói cách khác, phu quân của Phỉ Lệ nhất định phải đại tới cường giả thần cấp, thứ hai bộ dạng phải tuyệt đối đẹp! Nếu không thì Phỉ Lệ không thích, ít nhất cũng phải giống như Lạp Mạc Nhĩ ca ca, như vậy mới được.” Phỉ Lệ nghiêm túc nói.

Từ đầu liền không quan tâm người ta có hiểu hay không hiểu, nhưng những người nơi này không ai không thành tinh.

Khóe miệng Khẳng Đặc không ngừng co rút, tiểu oa nhi này sẽ không cho là thần cấp đơn giản như muốn ăn Trư la thú chứ? Trư la thú là loại thịt ăn phổ biến nhất trên đại lục, chất lượng thịt vô cùng ngon, cấp bậc rất thấp nên phần lớn là bị con người nuôi nhốt.

“Thần cấp, Lạp Mạc Nhĩ.” Khẳng Đặc như gặp quỷ nhìn tiểu cô nương trong lòng An Na, không phải là ngủ đến hồ đồ đó chứ? Thần cấp là cường giả đỉnh cấp ở đại lục này mà Lạp Mạc Nhĩ cũng có tiếng là mỹ nam tử trên Phi Long đại lục, còn có thân thế thần bí của hắn, tất cả làm cho nữ tử trên Phi Long đại lục chạy theo như vịt. Thế mà trong miệng tiểu cô nương nói ra lại bình thường như thế.

“Không sai.” Phỉ Lệ còn nghiêm túc gật cái đầu nhỏ một cái.

Đám người Mạt Đức ở bên cạnh cũng không nhịn được co rút khóe miệng của mình một chút, lý tưởng của tôn nữ bảo bối thật đủ vĩ đại. Mà Lạp Mạc Nhĩ lại vô cùng buồn bực nhìn tiểu nữ hài kia, đó là khen hắn à? Tuy rằng hắn vẫn luôn biết bộ dạng bản thân vô cùng suất khí nhưng chưa có ai dám trắng trợn nói ra như vậy. Tiểu cô nương của gia tộc Đức Cổ Lạp này thật sự vô cùng đặc biệt. Lạp Mạc Nhĩ bất động thanh sắc đánh giá Phỉ Lệ.
-----------------------------------------------------------

Chương 16: Bảo khố Phan Đa Lạp

Phi Long, năm 1132.

Ngay hôm sau của tiệc sinh nhật, toàn bộ Phi Long đại lục nhanh chóng truyền đi một tin, tiểu công chúa dung mạo khuynh thành khuynh quốc của gia tộc Đức Cổ Lạp và lời nói ngông cuồng kiêu ngạo của nàng, làm cho cả đại lục dâng lên một trận cuồng phong

Thần cấp cùng Lạp Mạc Nhĩ, cho dù là ai cũng đủ làm cho người trên đại lục này chấn kinh rồi, nhưng từ trong miệng tiểu cô nương bốn tuổi nói ra, tất cả đều làm cho tiểu công chúa của gia tộc Đức Cổ Lạp triệt để nổi danh trên toàn Phi Long đại lục.

Nhưng ở trên Phi Long đại lục, dung mạo tuyệt đỉnh không phải là điều quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là thực lực của bản thân. Nhưng bất luận các đội nhân mã phái đi đều mất tung tích, rốt cuộc tiểu công chúa của Đức Cổ Lạp gia tộc ở phương diện ma khí có giống như dung mạo của nàng hay không?

“Hiện tại bên ngoài thế nào?” Đế Á nghiêm túc nhìn những người có mặt trong phòng. Trong phòng không chỉ có người của gia tộc Đức Cổ Lạp mà còn có La Bá Đặc và An Na. Kiệt Tây Tạp đã bị La Bá Đặc sai đưa về, dù sao nói cho cùng thì cũng là bí mật của gia tộc Đức Cổ Lạp.

“Đem Phỉ Lệ tiểu bảo bối của chúng ta đi nói ba hoa chích chòe, cái gì mà khi Phỉ Lệ bảo bối vừa sinh, trời sinh dị tượng. Chẳng qua quan trọng nhất là đều suy đoán thiên phú của Phỉ Lệ bảo bối.” La Tư yêu thương vuốt ve Phỉ Lệ trong lòng ái thê, không biết nhân sinh sau này của bảo bối có bị ảnh hưởng gì hay không.

“Ta biết là sẽ thành ra thế này mà. Thang Mô tăng cường cảnh giới ở toàn bộ phủ công tước, tất cả những kẻ vọng tưởng tiến vào phủ công tước đều không lưu tình!” Hai mắt Mạt Đức chợt tắt, nhanh chóng xẹt qua một tia tàn bạo, đây mới chân chính là đế quốc tướng quân, ai dám nói lão đã già rồi.

“Vâng.” Một âm thanh cứng ngắc từ phía sau Mạt Đức truyền ra. Tất cả mọi người ở đây trừ Phỉ Lệ tò mò nhìn thoáng qua, mọi người giống như là đã sớm biết rồi.

“La Bá Đặc, nếu như ta nhớ không lầm, có vẻ ngươi còn thiếu ta một nguyện vọng.” Khi nói tới chỗ này thì không chỉ hai mắt La Tư sáng rực nhìn La Bá Đặc, ngay cả Mạt Đức và Đế Á ở bên cạnh cũng quay đầu lại nhìn chằm chằm La Bá Đặc.

Không sai, vốn là gia tộc Đức Cổ Lạp và gia tộc Khải Kỳ có một ước định, tiểu hài tử vừa sinh ra trong tộc đều có quyền tiến vào bảo khố Phan Đa Lạp. Nhưng bởi vì Phỉ Lệ vừa ra đời liền lâm vào ngủ say, nên ước định này vẫn giữ lại. Nhưng bây giờ không giống thế nữa, Phỉ Lệ đã tỉnh lại, như vậy ước định này cũng đến lúc thực hiện rồi.

“Là nguyện vọng gì?” La Bá Đặc dè dặt nhìn hai mắt tỏa sáng của La Tư và mọi người. Hắn biết tuyệt đối An Na sẽ không giúp hắn, chỉ cần không bỏ đá xuống giếng đã là may mắn lắm rồi. Huống hồ, La Tư là đại ca An Na thích nhất, nên La Bá Đặc cũng không dám cầu tình ái phi của mình.

“Ngươi không nhớ rõ thật sao? Cơ hội cho Phỉ Lệ được tiến vào bảo khố Phan Đa Lạp.” La Tư âm hiểm nhìn La Bá Đặc. Hắc hắc, mỗi người đều chỉ có cơ hội vào bảo khố Phan Đa Lạp một lần, cho dù La Bá Đặc là hoàng đế đế quốc thì cả đời cũng chỉ có thể tiến vào ba lần mà thôi

“Đúng là như vậy, nhưng yêu cầu tiểu hài tử trong tộc tiến vào trước khi ba tuổi mà?” La Bá Đặc buồn bực nhìn bạn tốt kiêm huynh đệ đang cười nham hiểm. Để công bằng, mỗi người khi tiến vào bảo khố Phan Đa Tạp chỉ có thể lấy ba vật, hơn nữa là trước khi ba tuổi, để đảm bảo cái gọi là kì ngộ. Nếu như đi vào sau khi trưởng thành, vậy thì không tính.

“Hừ! Chẳng lẽ ngươi muốn nuốt mất một lần đó của Phỉ Lệ bảo bối sao? Đế Á bất mãn nhìn La Bá Đặc, nàng mặc kệ hoàng đế đế quốc, nàng không chỉ là đại tiểu thư gia tộc Hoa Tây Luân mà còn là tiểu biểu muội của La Bá Đặc, lại là bằng hữu lớn lên cùng nhau, cho nên bình thường nói chuyện từ đầu đến cuối chẳng kiêng kị gì hết.

“Không dám.” Ta nào dám chứ! Trước tiên không nói cánh tay ái phi vẫn còn đặt ở ngang hông, Mạt Đức thúc thúc thì ánh mắt giết người, hắn đảm đương không nổi. Hơn nữa, quan trọng nhất là nếu bản thân dám nói đúng vậy, như thế thì đêm nay hồi cung nhất định sẽ một mình ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo ngay.

“Vậy không phải là được sao, chọn một ngày nào đó cho Phỉ Lệ đi xem đi!” La Tư không thèm nhìn lại La Bá Đặc liền nói. Hừ! Thanh Hỏa Diễm đao đã là của hắn rồi, vậy mà thiết kế hắn, không phải chỉ là năm đó bản thân lấy được thứ tốt hơn y sao? Vậy mà liền tính kế cho hắn phải trả lại thanh Hỏa Diễm đao đó. Không phải là không cẩn thận đả thương gương mặt hung hãn kia thôi sao? Hơi quá đáng, La Tư âm trầm nhìn chăm chú vào La Bá Đặc, bật cười nham hiểm. Ngay cả Phỉ Lệ ở bên người Đế Á cũng cảm thấy La Tư ba ba anh tuấn của nàng thật vô cùng âm hiểm.

“Vậy được rồi!” La Bá Đặc không nói gì dưới tình thế này, ngoại trừ khuất phục hắn không tìm được biện pháp nào tốt hơn, hơn nữa hắn cũng không định ngăn cả Phỉ Lệ tiến vào bảo khố Phan Đa Lạp.

“Mụ mụ, bảo khố Phan Đa Lạp là gì?” Phỉ Lệ buồn bực kéo ống tay áo của Đế Á, có phải cũng giống như hộp báu Phan Đa Lạp của Địa Cầu, chỉ cần mở ra là có thể có một yêu cầu hay không? Nghĩ đến đây, hai mắt của Phỉ Lệ nhanh chóng xẹt qua tia cơ trí. Vì cuộc sống sau này của cô, cô nhất định không thể bỏ qua cơ hội hiếm có lần này.

(Phan Đa Lạp dịch qua tiếng anh là Pandora. Theo thần thoại Hi Lạp, đây là chiếc hộp được Zeus trao cho một người phụ nữ và dặn không được mở ra, nhưng người phụ nữ đó đã không nén nổi tò mò mà mở nó ra. Kết quả là trong chiếc hộp Pandora đó chứa dịch bệnh, thảm họa mà các vị thần mang đến cho con người vì đã không làm như lời căn dặn.)

Huống hồ cô đã nhận ra chiếc nhẫn kì dị trên tay trái mình tựa hồ có chút giống không gian giới chỉ mà trong tiểu thuyết viết, chẳng qua là bây giờ cô còn chưa biết làm sao để mở ra.

“Phỉ Lệ bảo bối đừng nóng vội, mụ mụ lập tức giải thích cho con. Cái gọi là bảo khố Phan Đa Lạp chính là quốc khố của Đế quốc Khải Kỳ, bên trong cất giữ những thứ đế quốc góp nhặt gần ngàn năm, đủ loại, cái gì cũng có. Hơn nữa bảo khố Phan Đa Lạp chỉ mở ra với gia tộc Khải Kỳ và gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta mà thôi. Nhưng cả đời chỉ có thể vào một lần, hoàng đế Đế quốc Khải Kỳ cũng chỉ có thể tiến vào ba lần. Đây là ba ba con nói cho ta biết đó. Phỉ Lệ bảo bối vừa sinh ra liền lâm vào ngủ say, cho nên bỏ lỡ. Nhưng bây giờ Phỉ Lệ bảo bối đã tỉnh lại, nên đương nhiên bảo bối cũng có phần.” Đế Á hưng phấn nói.

La Bá Đặc ở bên cạnh nghe đến đây, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, vì sao hắn lại có dự cảm không tốt là tiểu Phỉ Lệ không phải là mới có bốn tuổi chứ? Với lại chỉ có thể lấy ba thứ, nên hẳn là sẽ không xuất hiện sai lầm sao đâu! Bởi vì cửa lớn của bảo khố Phan Đa Lạp có tính chất đặc biệt, bất kì kẻ nào vọng tưởng lấy thêm thứ gì đều sẽ bị kiểm tra ra.

“Thì ra là thế. Như vậy qua một thời gian ngắn nữa Phỉ Lệ có thể đi chứ?” Phỉ Lệ nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói. Vì để có được lợi ích lớn nhất, Phỉ Lệ quyết định bản thân vẫn nên nhẫn nại một chút. Chỉ cần xác định cái nhẫn trên bàn tay trái kia của cô là không gian giới chỉ, như vậy thì bản thân sẽ có thể… hắc hắc …

“Vì sao?” Mọi người khác đều tò mò nhìn gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Phỉ Lệ.

“Bởi vì bây giờ con không muốn. Phải chuẩn bị tốt mới đi được.” Phỉ Lệ nhanh chóng giơ nắm tay nhỏ của mình lên, tỏ ý bản thân thật sự suy nghĩ qua chuyện này.

Xem ra cô phải đi tìm Lạp Mạc Nhĩ nghe ngóng một chút về cái gì là không gian ma pháp, sau đó mới tìm được bí mật của chiếc nhẫn.

“Đã nói thế thì được rồi.” Mọi người cũng không thăm dò hỏi tại sao. Chẳng qua là hơi gật đầu một cái nhưng trong lòng đã có một chút kinh hãi, đây là tiểu cô nương bốn tuổi thật sao? Ngày càng chờ mong Phỉ Lệ năm tuổi đi kiểm tra ở bí cảnh rồi.
-----------------------------------------------------------

Chương 17: Giới linh Tạp Môn.

Gió đêm lười nhác thổi trên đại lục nghỉ ngơi làm cho ban đêm yên tĩnh càng có một tia khí tức quyến rũ

Phi Long đại lục và Địa cầu tất nhiên khác biệt, một năm có mười ba tháng, mỗi tháng đều có ba mươi tư ngày, một giờ tương đương với một tiếng mười lăm phút trên Địa cầu.

Hơn nữa còn có hai mặt trời, chẳng qua trên Phi Long đại lục gọi là Nhật thần. Hai cái Nhật thần mỗi cái chiếm giữ một phương, đứng cách xa trên bầu trời xanh thẳm, giống như hai cây đuốc đỏ rực, dị thường chiếu rọi toàn bộ đại lục có đủ sinh khí.

Với lại nhiệt độ ngày đêm trên đại lục Phi Long chênh lệch không lớn, bởi vì ánh trăng trên Phi Long đại lục gọi là Nguyệt thần, không chỉ một mà là ba Nguyệt thần. Mỗi khi Nhật thần hạ xuống đường chân trời thì một khắc sau ba Nguyệt thần liền tỏa ra lam sắc nhàn nhạt trên bầu trời làm cho Phi Long đại lục cực kì xinh đẹp. Nhất là ngày mười sáu hàng tháng, quang mang Nguyệt thần chói mắt nhất, cũng là ngày được ca tụng là cát tường trên Phi Long đại lục.

Bởi vì Nhật thần và Nguyệt thần trên Phi long đại lục độc đáo như vậy nên phần lớn người ở đây đều có tóc màu đỏ rực hoặc xanh lam đậm. Thậm chí ngay cả đôi mắt cũng thế, nghe đâu Nhật thần và Nguyệt thần còn có một đoạn thần thoại làm người ta rơi lệ nghẹn ngào.

Phỉ Lệ cẩn thận leo lên giường, đôi mắt to có thần đảo qua đảo lại nhìn bốn phía căn phòng vắng lặng. Thật không dễ dàng lừa gạt Lệ Á cùng Lệ Thư đi, cô mới có thể ở một mình

Bảo khố Phan Đa Lạp cô nhất định phải đi, nhưng trước đó cô nhất định phải biết công dụng của chiếc nhẫn trên tay trái mình. Cô đã khẳng định chắc đây là một không gian giới chỉ. Nhưng rốt cuộc làm thế nào cô vẫn chưa biết, mặc kệ là nhỏ một giọt máu hay vừng ơi mở ra cô cũng thử, nhưng mà chưa từng dùng nên cô nhất định phải gấp rút biết rõ mới được.

“Cái gì cũng không có sao?” Phỉ Lệ buồn bực đùa giỡn cái nhẫn nho nhỏ nhưng vô cùng kì dị trên tay trái, quang mang hồng sắc vẫn quanh quẩn ở trên mặt chiếc nhẫn xinh xắn, thật là khó hiểu, dường như Đế Á mụ mụ thậm chí là Mạt Đức gia gia cũng không phát hiện trên tay trái cô có cái nhẫn này. Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao bọn họ đều không nhìn thấy nhưng bản thân mình lại thấy được?

“Ha ha ha!” Một tiếng cười thoải mái đột nhiên vang lên bên tai Phỉ Lệ, nhẹ nhàng mà không mất tao nhã.

“Ai?” Phỉ Lệ cảnh giác nhìn xung quanh, là ai chứ? Bây giờ là hơn nửa đêm, chẳng lẽ là thứ này? Không thể nào! Nơi này là Phi Long đại lục không phải Địa cầu, thứ này hẳn là không có chứ!

“Rốt cuộc tiểu oa nhi tò mò rồi.” Giọng nói mềm mại chậm rãi vang lên, mang theo vô tận hấp dẫn cùng ái muội.

Một hơi thở ấm áp phả lên trên má Phỉ Lệ, hơi thở ấm áp này mềm mại như tơ lụa nhưng không giống như âu yếm mà ngứa ngứa giống như tiểu trùng tử gặm rỉa xương cốt.

“Ra đây đi.” Phỉ Lệ bình tĩnh nói, nếu như cô không đoán sai thì cái thanh âm kiều mỵ này phát ra từ trong chiếc nhẫn trên tay trái cô. Rốt cuộc trong chiếc nhẫn ẩn giấu cái gì? Vì sao lại có thanh âm nữ nhân, hơn nữa còn ở phía sau?

“Thật là chơi không vui, vậy mà lại không sợ ta, quả nhiên không hổ là người được chọn.” Một tiếng than nhẹ vang lên sau đó. Một làn khói nhẹ chậm rãi tuôn ra từ trên chiếc nhẫn, từ từ hình thành một bóng người mơ hồ trước mặt Phỉ Lệ, gương mặt tinh tế, đôi lông mày lá liễu bên dưới là mắt phượng thon dài, trong mắt không ngừng lưu chuyển hào quang chói mắt, môi đỏ thắm, không son mà hồng.

Yêu nghiệt.

Trong lòng Phỉ Lệ hung hăng khinh thường một phen, cho dù là Đát Kỷ năm đó cũng không hơn gì, đã biết trong giới chỉ kì lạ có một yêu nghiệt như thế, cũng may là không phải người, nếu không thì cũng biết sẽ gây ra mưa gió thế nào.

“Ngươi là ai?” Phỉ Lệ cẩn thận lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.

“Ta cũng không biết mình là ai? Không phải ngươi đánh thức ta sao? Tiểu khả ái.” Hình bóng nữ tử vui vẻ không ngừng bay vòng vòng quanh Phỉ Lệ, còn thỉnh thoảng vươn đôi tay tái nhợt ra nắm gò má của Phỉ Lệ, không bao lâu khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đã ửng đỏ nhàn nhạt.

“Cái gì mà ta thức tỉnh ngươi, ý ngươi là ngươi vẫn luôn ở bên trong giới chỉ này, cho tới khi đụng phải ta ngươi mới tỉnh lại?” Cái miệng nhỏ nhắn của Phỉ Lệ hơi hơi co rút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc ông lão kì quặc kia là ai? Còn nữ nhân ngớ ngẩn trước mắt này nữa, vì sao chỉ là một hồn phách lại có thể chạm vào mình?

“Tiểu khả ái thật thông minh, trả lời tất cả rồi.” Nói xong lại khẽ hôn một cái vang dội trên gương mặt hồng hồng của Phỉ Lệ, làn da thật tốt nha, còn có một mùi sữa thơm nhàn nhạt nữa, thật dễ ngửi!

“Tránh ra, đừng có như con chó nhỏ thân thiết chứ. Đúng rồi, ngươi tên là gì? Giới chỉ này rốt cuộc là thứ gì?” Phỉ Lệ chán ghét dùng sức đẩy nữ nhân ở trên người mình ra. Cô cũng không phải đứa bé, tất cả đều là nước miếng, kinh chết đi được

“Ta không có tên, giới chỉ này là chỗ ta ngủ nha. Chẳng qua là rất lớn, ngươi có muốn vào xem một chút không?” Nữ nhân kia mất hết hứng thú nói, vì sao lại không cho mình hôn chứ, thật là hẹp hòi mà.

Nhưng đôi tay bá đạo kia vẫn bất động kề sát trên người Phỉ Lệ

“Không có tên sao? Ý ngươi là ta đặt tên giúp ngươi?” Khóe miệng Phỉ Lệ lại lần nữa co rút, chết tiệt rốt cuộc cô đụng phải cái quỷ gì thế này? Nhưng nghe được bản thân có thể vào trong giới chỉ, Phỉ Lệ liền biết bản thân đoán đúng rồi, đây quả thực là một không gian giới chỉ. Có lẽ không phải là một không gian giới chỉ bình thường, có thể làm cô đi đến đại lục kì lạ này thì đương nhiên không tầm thường rồi.

“Được nha!”

“À, phải không? Vậy thì gọi là Tạp Môn đi.” Phỉ Lệ đến suy nghĩ cũng không nghĩ liền nói thẳng, đây là cái tên cô mơ ước đã lâu, mà quan trọng nhất là bây giờ cô muốn biết rõ ràng công dụng của giới chỉ này, sau đó cô nhất đi phải đi tìm Lạp Mạc Nhĩ. Mỹ nam nha! Nhất định phải lừa gạt tới bên cạnh mình mới được.

“Tạp Môn, được á!” Gương mặt mỹ nhân cổ điển nhưng lại lấy một cái tên tây phương kỳ quái (Tạp Môn = Carmen = Gái gọi). Có thể là khi nhìn thấy gương mặt Tạp Môn như người Hoa nên Phỉ Lệ không chút do dự giữ lại bên cạnh mình.

“Bây giờ mang ta vào trong giới chỉ nhìn xem.” Phỉ Lệ không để ý đến Tạp Môn như tiểu hài tử, dù sao gương mặt của Tạp Môn vẫn có lực sát thương rất lớn
-----------------------------------------------------------

Chương 18: Linh giới.

“Nơi này là nơi ngươi gọi là chỗ ngủ?” Phỉ Lệ không tự chủ được dài giọng, chết tiệt đây quả thật là một cái tinh cầu mà.

Tuy rằng nhìn không chính xác nhưng nơi này tuyệt đối không phải là cái chỗ ngủ mà nữ nhân Tạp Môn ngu ngốc kia nói, ai lại ngủ ở cái chỗ còn to hơn lãnh thổ của một quốc gia chứ. Phỉ Lệ buồn bực liếc mắt nhìn nơi đi không thấy điểm dừng, nhìn Tạp Môn bay lên hạ xuống phất phơ.

“Đúng vậy, nơi này thật nhàm chán, cái gì cũng không có, lại chỉ có mình ta.” Tạp Môn buồn chán nói, vừa chăm chú nhìn tiểu cô nương trước mắt, trong thân thể nhỏ như vậy lại chứa năng lượng cường đại. Chẳng qua tiểu cô nương trước mặt không biết bản thân mình đặc biệt, chỉ là vô cùng bình tĩnh đánh giá không gian mênh mông trước mắt

Từ khi nàng có trí nhớ đến nay, nàng cũng chỉ nhớ bản thân đang đợi một người, nhưng mà rốt cuộc là ai? Nàng không biết, nàng chỉ biết khi chủ nhân xuất hiện thì nàng có thể thoát ly khỏi không gian trước mặt

“Cái gì ngươi cũng không nhớ sao? Từ khi ngươi tỉnh lại đã ở đây rồi hả?" Phỉ Lệ buồn bực nhìn Tạp Môn không ngừng bay lượn, vui vẻ như vậy sao?

“Đúng vậy! Ngươi là người đầu tiên ta gặp, trong trí nhớ của ta chỉ có một thanh âm mơ hồ muốn ta chờ một người, chờ một người có thể mang ta thoát khỏi không gian kì dị này, người kia là chủ nhân của ta.” Tạp Môn không hề giấu gì nói, khí tức trên người Phỉ Lệ làm cho nàng cảm thấy hết sức thoải mái, nàng không hề bài xích. Hơn nữa còn là người đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi tỉnh lại, làm nàng cảm thấy vô cùng thân thiết.

“Cái gì? Ý ngươi là có một người dặn dò ngươi ở đây chờ người. Người kia chính là ta?” Phỉ Lệ buồn bực nhìn Tạp Môn ngây ngô, có người ngu ngốc như vậy sao? Rõ ràng là một khuôn mặt lớn lên như yêu nghiệt, nhưng hành động lại như một đứa nhỏ ngây thơ, bởi vì hai tay của Tạp Môn lại dính trên người Phỉ Lệ rồi.

“Đúng vậy.” Tạp Môn đáp lại một cách đương nhiên. Phỉ Lệ là người đầu tiên nàng nhìn thấy, nhất định là chủ nhân của nàng rồi, điều này có gì kì quái chứ?

“Rốt cuộc giới chỉ kia có ích lợi gì?” Rốt cuộc Phỉ Lệ buông tha chuyện không cho Tạp Môn nhích lại gần mình, bởi vì nói cũng vô ích, còn không bằng trực tiếp hỏi chính mình.

“Có ích lợi gì sao? Được nhiên là chỗ Tạp Môn đi ngủ chứ sao.” Tạp Môn nhìn tiểu Phỉ Lệ như đứa ngốc

“Ta hỏi ngươi là giới chỉ này còn có công dụng gì khác không, ai như ngươi chỉ biết đi ngủ. Ví dụ như ta có thể mang đồ từ bên ngoài vào đây không.” Phỉ Lệ vô cùng hỏa bạo nhìn bộ dạng ủy khuất của Tạp Môn, chính cô mới ủy khuất có được không?

“Có thể.” Tạp Môn sợ hãi trả lời, nhưng hành động vẫn như thế, chẳng qua là nét mặt thay đổi một chút thôi.

“Bất cứ cái gì cũng được sao? Ví dụ như các loại sinh vật sống gì đó.” Phỉ Lệ không thể tin được hỏi, quả thật như trong tiểu thuyết xuyên qua viết, xem ra mình vẫn là xem thường giới chỉ kì lạ này rồi.

“Đều có thể, mà phía đông của giới chỉ này ta không vào được, căn cứ theo kí ức của ta nơi ấy hẳn là có vài thứ rất lợi hại gì đó.” Tạp Môn nghiêm túc gật đầu một cái, giống như sợ Phỉ Lệ không tin mình vậy

“Thật vậy chăng? Ngay cả ngươi cũng không thể nào lại gần sao? Như vậy để sau này đi xem.” Phỉ Lệ nghĩ một chút rồi nói, bây giờ bản thân cái gì cũng không biết, cho dù đi cũng vô ích, không bằng không đi, nhớ kĩ trong đầu là được.

“Ta chỉ nói qua cho ngươi thôi, đi hay không tùy ngươi.” Tạp Môn tò mò chơi đùa mái tóc màu tím của Phỉ Lệ, thật thoải mái, hương thơm êm dịu nữa!

“Chơi thích không?” Phỉ Lệ âm trầm nhìn Tạp Môn ra sức kéo tóc mình, thì ra xem cô như búp bê, cô cũng không phải như người chết không biết đau.

“Không tồi.” Tạp Môn hơi sợ nhìn vẻ mặt nghiêm túc không ngừng tản ra hàn khí của Phỉ Lệ. Tuy rằng Phỉ Lệ có thể không biết nhưng Tạp Môn biết, cỗ hàn khí này không phải nàng có thể tiếp nhận được, bản thân nàng chỉ là linh thể mà thôi

“Ngươi ra ngoài người khác có thể thấy hay không?” Phỉ Lệ đột nhiên nhớ đến vấn đề này.

“Sẽ không, trừ ngươi ra người khác sẽ không nhìn thấy.” Tạp Môn nhanh chóng lắc lắc đầu, đôi gò má vốn xinh đẹp dị thường nay lại càng kiều diễm mị nhân hơn.

“Vậy từ nay về sau người liền theo bên cạnh ta đi. Đúng rồi, ngươi có sở trường gì không?”

“Đương nhiên có. Ta tương đương với trình độ Linh Tịch kỳ của tu chân rồi.” Tạp Môn khinh thường liếc Phỉ Lệ một cái, bản thân vẫn có chỗ hữu dụng thế mà lại dùng ánh mắt nh́n đứa ngốc để nhìn nàng.

“Tu chân, làm sao ngươi biết có tu chân đích thực có tiên nhân?” Phỉ Lệ khẩn trương nhìn chăm chú Tạp Môn, chẳng lẽ những thứ nghe được trước kia đều là sự thật, trên thế giới này thật sự tồn tại tiên nhân sao?

“Ta cũng không biết, ta tu luyện theo kí ức thôi, cái khác ta cũng không biết. Chẳng qua ngươi có thể đi đến chỗ phía đông kia mà xem, có thể sẽ biết thêm được một chút.” Tạp Môn chăm chú vuốt ve cằm của mình nói.

“Phải không?” Hai mắt Phỉ Lệ tỏa sáng chăm chú nhìn về phía đông, thật là càng ngày càng kích động rồi. Không biết nơi đó có gì đang chờ nàng nữa. Nhưng trước mắt cứ phải đề cao thực lực của mình đã, ngay cả Tạp Môn còn không vào được thì nơi đó hẳn không tầm thường, thân thể hiện tại của nàng còn không được.

“Ừ, hẳn là như vậy.”

“Ta đã biết, ta đi trước, ngươi ngủ một giấc đi, có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi ra, không có gì không được phép bay lung tung.” Phỉ Lệ sắc bén nhìn gương mặt bất mãn của Tạp Môn, cô cũng không xác định Mạt Đức gia gia có thể nhìn thấy Tạp Môn không, nếu như nhìn thấy được thì Tạp Môn gặp nguy hiểm mất.

Từ một khắc khi tỉnh lại ở đại lục này, Phỉ Lệ cũng đã hiểu được đây là một thời đại cường giả vi tôn. Chỉ cần ngươi đủ cường, lời ngươi nói chính là quy củ. Cô cũng nhận ra bản thân không thể dựa vào khuôn mặt này là có thể đứng trên đại lục này. Gương mặt này ở ngày sinh nhật của cô cũng đã đẩy toàn bộ đại lục vào mưa gió. La Tư ba ba bọn họ không nói sao cô lại không biết, chẳng qua là bây giờ quả thật cô không có năng lực bảo vệ chính mình, nhưng chỉ cần cho cô đủ thời gian, nhất định cô sẽ đi lên đỉnh cao của đại lục này, trong nháy mắt một cỗ ý chí cường đại phát ra từ thân hình nho nhỏ của Phỉ Lệ.

Phỉ Lệ không biết lời thề hôm nay của cô lại có thể mang đến cơn sóng khổng lồ cho cả đại lục.
-----------------------------------------------------------

Chương 19: Ma Ti xui xẻo.

“Lạp Mạc Nhĩ, huynh ở chỗ nào?” Sáng sớm Phỉ Lệ liền rời giường, sau đó nhanh chóng đến chỗ Lạp Mạc Nhĩ ở, qua vài ngày nữa là cô tiến vào bảo khố Phan Đa Lạp, cô cũng không muốn lãng phí thời gian ở chuyện khác, huống hồ bây giờ cô cũng chỉ có thể nhìn một chút thư tịch liên quan đến ma pháp, cái khác Đế Á mụ mụ căn bản là không cho cô xem.

Lý do chính là cô vẫn là một đứa nhỏ, bởi vì tuổi thọ người bình thường trên Phi Long đại lục đều là một trăm hai mươi tuổi trở lên, cho nên tuổi như Phỉ Lệ cũng chỉ có thể coi như trẻ sơ sinh. Hơn nữa tuổi nhập học ở Phi Long đại lục là mười hai tuổi trở lên.

Cho dù là thiên tài thì cũng chỉ có thể nhập học khi đó, đây là để từng tiểu hài tử có tuổi thơ đầy đủ, hơn nữa đối với bọn họ, mười hai tuổi cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi

Cho nên tiểu Phỉ Lệ của chúng ta cũng chỉ có thể mỗi ngày buồn bực ngẩn người ở trong nhà, ngay cả dạo phố cũng không được phép, bởi vì đối với cô mà nói là hết sức nguy hiểm. Với lại với tư cách là người của gia tộc Đức Cổ Lạp, địch nhân lại càng không thể ngờ được. Vì an toàn của cô, toàn bộ người ở công tước phủ Đức Cổ Lạp ra sức không cho tiểu Phỉ Lệ ra ngoài, ít nhất cho tới sau khi mười hai tuổi mới được

“Ta ở chỗ này.” Một gương mặt vui vẻ suất khí xuất hiện ở trước mặt Phỉ Lệ, Lạp Mạc Nhĩ một tay cầm quyển sách, một tay chậm rãi đong đưa cái cốc trong tay mình nhưng cũng không hề kinh ngạc đối với sự xuất hiện của Phỉ Lệ. Chẳng qua nhìn đến Phỉ Lệ cũng không tránh khỏi thoáng ngây ngốc, vẫn là không có biện pháp miễn dịch với tiểu cô nương này nha!

“Huynh đang làm gì vậy, Lạp Mạc Nhĩ?” Phỉ Lệ tò mò nhìn Lạp Mạc Nhĩ nhàn nhã, không giống như Ma pháp sư bình thường là đang suy tư làm thí nghiệm, vì sao Lạp Mạc Nhĩ lại nhàn nhã như vậy?

“Ngươi nên gọi ta là Lạp Mạc Nhĩ đạo sư.” Lạp Mạc Nhĩ buồn bực nhìn tiểu nữ hài mới bốn tuối trước mắt, vậy mà bộ dạng như người lớn, rõ ràng là một tiểu hài tử, nhưng lại trịnh trọng gọi tên mình.

“Ta thích gọi huynh là Lạp Mạc Nhĩ, hôm nay ta tới tìm huynh là vì chuyện không gian ma pháp.” Phỉ Lệ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, không để ý đến Lạp Mạc Nhĩ bất mãn, cô mới không cần gọi Lạp Mạc Nhĩ đạo sư.

Mạt Đức gia gia nói trong tiệc sinh nhật của cô sẽ gặp được Ma Ti, nhưng mà giống như hôm đó bận quá, lại thêm Khẳng Đặc Ni Cổ Lạp Tư ở trong yến tiệc đề xuất yêu cầu vô lý như thế, hơn nữa bản thân lại không kiêng nể gì nói làm cho yến tiệc loạn cả lên, cho nên sau đó cô không thấy được Ma Ti.

“Ngươi tùy tiện đi.” Lạp Mạc Nhĩ thoáng sửng sốt một chút, đây là đứa nhỏ mới bốn tuổi thật sao? Khóe miệng không nhịn được co rúm vài cái, ngay cả gương mặt tươi cười cũng giảm đi.

“Vậy hôm nay huynh liền giải thích cho ta một chút cái gì gọi là không gian ma pháp đi. Đế Á mụ mụ đã giấu hết thư tịch ma pháp rồi, không cho ta xem, phiền huynh nói một chút.” Phỉ Lệ tùy ý tiêu sái đến bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ, cầm lấy thư tịch trên tay hắn, cảm thấy hứng thú lật đi lật lại “Lý thuyết không gian ma pháp”

“Ngươi không cảm thấy tuổi của ngươi còn quá nhỏ sao? Nếu như bây giờ liền tiếp xúc với ma pháp, có thể ảnh hưởng đến ma pháp sau này của ngươi, Mạt Đức lão sư bọn họ có biết không?” Lạp Mạc Nhĩ tà khí nhíu mày, hiển nhiên không thập phần tán thành chuyện này. Bởi vì bốn tuổi đối với bọn họ mà nói chỉ là một đứa nhỏ mới học đi, ai lại hi vọng một đứa nhỏ hiểu rõ nguyên lý ma pháp khô khan chứ?

“Cái này huynh không cần quan tâm, huống hồ ta chỉ kêu huynh nói một chút nguyên lý ma pháp, về căn nguyên của ma pháp, không cần nói rõ cho ta hiểu.” Phỉ Lệ hứng thú nhìn Lạp Mạc Nhĩ nhíu mày, thì ra nhìn gần mới phát hiện Lạp Mạc Nhĩ càng đẹp trai hơn, quả nhiên giữ hắn bên người là chuyện vô cùng sáng suốt.

Nếu không bây giờ nhất định sẽ có Lệ Á và Lệ Thư đứng bên cạnh cô, dù sao mụ mụ bọn họ cũng vô cùng bận rộn, không có người trở về chăm sóc cô, mà các ca ca lại phải đi học, học tập vũ kỹ của gia tộc, cũng chỉ có thể ở một lúc nhất định mới có thể xuất hiện bên cạnh cô

“Như vậy cũng được.” Lạp Mạc Nhĩ suy nghĩ một chút, cảm thấy Phỉ Lệ nói không sai, cũng không phản đối gì nữa.

“Ma Ti tiểu thư, cô không thể vào.” Một thanh âm lo lắng vọng từ bên ngoài vào.

“Tránh ra, tên nô lệ ti tiện nhà ngươi cũng dám ngăn cản ta, đợi lát nữa ta nói Mạt Đức lão sư đuổi ngươi ra khỏi phủ công tước.” Một thanh âm kiêu ngạo vang lên từ bên ngoài, cùng với tiếng bước chân ngày càng gần.

“Không! Ma Ti tiểu thư, cô thật sự không được vào.” Thị nữ bên ngoài không cản được Ma Ti Nạp Ni hung hăng đi vào. Lạp Mạc Nhĩ Cổ Đức là khách quý của phủ công tước, hơn nữa đã dặn dò bọn họ không cho bất cứ kẻ nào đi vào quấy rầy.

"Cút ngay.” Ma Ti thuận tay quăng một ma pháp qua.

“Dừng tay, là ai mà dám hung hăng ở phủ công tước như vậy?” Phỉ Lệ giận dữ nhìn Ma Ti Nạp Ni kiêu ngạo. Hừ! Chẳng qua chỉ là nữ nhi của một thành chủ nho nhỏ mà cũng dám kiêu ngạo ở phủ công tước như vậy, thật không để chủ nhân phủ công tước vào mắt.

“Hừ! Ngươi là ai? Dựa vào cái gì quản ta.” Ma Ti khinh thường nhìn Phỉ Lệ, chẳng qua là một đứa nhỏ mà thôi, cũng dám lớn tiếng quát mắng mình, không biết Thánh Nhật Nhĩ Mạn Khải Kỳ đạo sư của nàng, Thánh hoàng của đế quốc, cường giả thánh cấp sao? Hơn nữa đại công tước của phủ công tước yêu thích nàng như vậy, ở trong phủ công tước không có ai dám quát mắng nàng như thế.

Chẳng qua là khi cặp mắt kia nhìn đến Lạp Mạc Nhĩ thì càng càn rỡ hơn. Nữ nhân có thể đứng bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ cũng chỉ có thể là nàng, những nữ nhân khác làm sao xứng.

“Ta là ai? Người đâu, tới nói cho nữ nhân kiêu ngạo kia biết ta là ai?” Phỉ Lệ bừng bừng lửa giận nhìn nữ nhân không để cô vào mắt kia, thật sự cho rằng thân phận cao quý sao? Thật là một nữ nhân ngu xuẩn

“Tiểu thư, nàng chính là thiên kim tiểu thư Ma Ti Nạp Ni của Ngõa Lặc Nặc thành chủ Phất Nạp Thập Nạp Ni, là cao đồ của Thánh hoàng đại nhân.” Thị nữ cẩn thận giải thích, gương mặt sợ hãi không ngừng chảy mồ hôi.

“Không sai.” Ma Ti khinh thường liếc Phỉ Lệ một cái, đây chính là tiểu công chúa của gia tộc Đức Cổ Lạp, ngoại trừ gương mặt ra cũng chẳng có gì. Hừ! Ma Ti ghen ghét nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt đại của Phỉ Lệ, nàng tuyệt đối không cho phép bất cứ nữ nhân nào xuất hiện bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ, cho dù là đứa nhỏ cũng không được.

“Hừ! Chẳng qua chỉ là nữ nhi của một thành chủ nho nhỏ mà thôi, cũng dám hoành hành ngang ngược trong phủ công tước, thật sự cho rằng đây là nhà ngươi sao?” Hai mắt của Phỉ Lệ sắc nhọn nhìn Ma Ti, thật sự cho rằng cô không nhìn ra trong mắt nàng ta ẩn giấu đố kị cùng khinh thường à?

“Là như thế thì sao?” Ma Ti kiêu ngạo nhìn Phỉ Lệ, chẳng qua là một tiểu nữ hài mà thôi, chẳng lẽ Mạt Đức lão sư có thể trách cứ nàng?

“Phải không? Ta đúng là tiểu thư Phỉ Lệ Pháp Đức Cổ Lạp, ngươi chẳng qua chỉ là một nam tước nho nhỏ mà cũng dám không để ta vào mắt?” Nói tới đây hai mắt Phỉ Lệ nhanh chóng lóe lên một cái. Tạp Môn đã nói cho cô chuyện ở đây đã kinh động đến Đế Á mụ mụ và Mạt Đức gia gia, hiện tại họ đang chạy đến đây rồi. Cô thật là chờ mong nữ nhân Ma Ti ngu xuẩn này sẽ làm cái gì?

“Hừ! Vậy thì thế nào? Chẳng qua chỉ là một đứa ngốc mới tỉnh ngủ mà thôi.” Ma Ti quyến rũ gạt gạt sợi tóc màu đỏ của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Lạp Mạc Nhĩ

“Đứa ngốc, Mạt Đức gia gia, Đế Á mụ mụ, hai người cũng cho là như thế sao?” Một giọt nước mắt không ngừng chảy xuống trên gương mặt xinh xắn của Phỉ Lệ, bộ dạng vô cùng ủy khuất, làm người ta có cảm giác uất ức không nói nên lời.

“Ta chưa bao giờ biết Ma Ti Nạp Ni lại đối xử vào người của gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta như vậy, cha nói xem chuyện này nên xử lý thế nào?” Thanh âm tuyệt tình lạnh lẽo của Đế Á vang lên bên tai Ma Ti Nạp Ni

Nếu không phải vì nể mặt cha và Thánh Nhật Nhĩ Mạn thúc thúc,nàng làm sao có thể để cho nữ nhi của một thành chủ ăn nói xằng bậy tổn thương đến Phỉ Lệ tiểu bảo bối trong phủ công tước chứ? Vậy thì đừng trách nàng trở mặt vô tình

Mạt Đức Pháp Đức Cổ Lạp cũng vẻ mặt xanh mét nhìn Ma Ti Nạp Ni trước mắt, trước kia thấy bộ dạng nàng nhu thuận, thương yêu người khác nên mới sủng ái nàng, không nghĩ là ngang ngược kiêu ngạo như vậy, khó trách Lạp Mạc Nhĩ lại không chịu ở cùng một chỗ với nàng, xem ra mình thật sự nhìn lầm rồi.

Cũng dám nói tiểu Phỉ Lệ bảo bối của lão là đứa ngốc, thật sự không biết sống chết, trong nháy mắt một cỗ sát khí khổng lồ tản ra xung quanh Mạt Đức.
-----------------------------------------------------------

Chương 20: Ma Ti thảm bại.

“Mạt Đức lão sư nghe nhầm rồi, ta làm sao có thể nói tiểu Phỉ Lệ đáng yêu như thế, muội nói có phải không? Tiểu Phỉ Lệ.” Hai mắt Ma Ti nhíu lại, tự nhận hành động của bản thân không ai nhìn thấy, lại không biết bộ dạng này của nàng lại càng che mắt người khác, những người có mặt ở đây không ai không lợi hại hơn nàng.

Nàng còn tưởng hành động nực cười của mình không ai chú ý tới, tự nhận là dựa vào nàng là cao đồ của Thánh hoàng đế quốc, lại tương đối được cường giả thánh cấp Mạt Đức Pháp Đức Cổ Lạp yêu thích, có gì mà nàng không thể làm chứ! Hơn nữa từ đầu nàng cũng không tin chỉ vì một tiểu cô nương chẳng khác nào phế vật mà Mạt Đức lão sư sẽ vứt bỏ nàng.

Bởi vì nàng rất hài lòng với thiên phú của mình, không thế thì sao nữ nhi của một thành chủ nho nhỏ như nàng lại được cường giả yêu thích chứ? Đây chính là cái mà nàng kiêu ngạo.

Đứa ngốc của gia tộc Đức Cổ Lạp này vừa sinh ra liền ngủ say, đến bây giờ mới tỉnh lại, khỏi cần nghĩ cũng biết thiên phú thế nào, tối đa cũng chỉ có thể dựa vào gương mặt của nàng mà kết thông gia cho gia tộc Đức Cổ Lạp mà thôi. Làm sao có thể so được với thiên tài hiếm có như nàng, vừa mới mười tám tuổi đã là trung cấp ma pháp sư, ở toàn bộ Phi Long đại lục cũng rất ít thấy

Phỉ Lệ nhịn xuống kích động trợn trắng mắt, thật sự là ngu xuẩn mà, lại dám ở trước mặt Mạt Đức gia gia và Đế Á mụ mụ uy hiếp cô, thật không biết sống chết. Nàng không biết gia tộc cổ xưa như Đức Cổ Lạp coi trọng nhất là huyết thống sao, huyết thống hơn người tuyệt đối không cho phép kẻ khác bôi nhọ. Chỉ cần cô là người của gia tộc Đức Cổ Lạp thì bất luận kẻ nào dám sỉ nhục huyết thống của gia tộc Đức Cổ Lạp thì tuyệt đối cưỡi lên lưng cọp.

Xem ra không cần cô ra tay thì nữ nhân này cũng sẽ chết cực kì thảm. Nữ nhân ngu ngốc như thế còn muốn chiếm lấy Lạp Mạc Nhĩ, thật là đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, tức cười là nữ nhân kia vẫn còn đang đắc ý tự cho là đúng.

“Ta chưa bao giờ biết thậm chí có người dám to gan ở trước mặt người của gia tộc Đức Cổ Lạp nói huyết thống của chúng ta không cao quý như vậy. Là Ngõa Lặc Nặc thành chủ không có nói cho ngươi biết cấm kị của gia tộc Đức Cổ Lạp hay sao? Xem ra Ngõa Lặc Nặc thành chủ cũng cần phải đổi người rồi, kẻ không biết chừng mực ngồi ở vị trí đó đúng là phí phạm.” Mạt Đức hung hăng nói, sát khí đáng sợ trong nháy mắt thu về.

Trước kia có người nói với lão Ngõa Lặc Nặc thành chủ lợi dụng thân phận đặc biệt của nữ nhi Ma Ti Nạp Ni ở Đế quốc Khải Kỳ làm không ít chuyện đen tối, lão còn tưởng rằng đó là lời gièm pha. Dù sao Ma Ti Nạp Ni cũng cho lão cảm giác vô cùng nhu thuận, hơn nữa thiên phú cũng rất tốt, nên cũng không để ý nhiều. Nhưng hôm nay những gì lão thấy trước mắt không rõ ràng sao!

Tiểu cô nương nhu thuận thương yêu người khác năm đó đã trở nên kiêu ngạo ngang ngược như vậy, thậm chí ngay cả Phỉ Lệ tiểu bảo bối cũng không để vào mắt, đó chính là không để cả gia tộc Đức Cổ Lạp vào mắt, không phải là người đứng đầu Đế quốc Khải Kỳ nàng cũng không hề cố kị gì sao? Một cỗ sát khí đáng sợ chợt lóe lên trong mắt Mạt Đức.

“Mạt Đức lão sư, con không hiểu ý của người. Người có thể nói rõ cho con được không?” Ma Ti Nạp Ni lập tức nóng nảy. Nếu như hôm nay nàng không giải thích rõ ràng thì toàn bộ gia tộc Nạp Ni liền xong đời. Ngày trước, cha có nói cho nàng biết những gia tộc cổ xưa như Đức Cổ Lạp vô cùng coi trọng huyết thống, cho nên khi đối mặt với những người của gia tộc Đức Cổ Lạp hoặc Khải Kỳ thì nhất định phải khiêm tốn, nếu không thì nhất định sẽ mang tai họa đến cho gia tộc Nạp Ni.

Trước kia bởi vì sủng ái của Thánh Nhật Nhĩ Mạn lão sư cùng nuông chiều của Mạt Đức lão sư, nàng vẫn cho đó là một câu nói đùa. Một phế vật của gia tộc làm sao hơn được thiên phú kinh người như nàng chứ. Nhưng hôm nay hình như nàng sai lầm rồi, mà lại còn vô cùng sai lầm

Không được, nếu như hôm nay không có lý do tốt mà giải thích thì ngày mai toàn Phi Long đại lục sẽ biết gia tộc Nạp Ni đã không còn được gia tộc Đức Cổ Lạp che chở nữa, thậm chí ngay cả Thánh Nhật Nhĩ Mạn lão sư cũng sẽ vứt bỏ nàng. Nàng rất rõ Mạt Đức lão sư và Thánh Nhật Nhĩ Mạn lão sư không có bất hòa như đồn đãi mà ngược lại giữa bọn họ còn có ràng buộc rất lớn, tuy rằng nàng cũng không rõ lắm. Nhưng trực giác nói cho nàng biết, gia tộc Đức Cổ Lạp và gia tộc Khải Kỳ có bí mật kinh người nào đó, mà một khi nói ra sẽ làm cả đại lục Phi Long kinh ngạc

Lạp Mạc Nhĩ nhàn nhã ôm Phỉ Lệ ở một bên nhìn, chẳng qua khi ánh mắt kia xẹt qua người Phỉ Lệ thì nhanh chóng lóe lên một tia tò mò. Tiểu nữ hài thật không đơn giản, hành động ủy khuất lúc trước, còn có khiêu khích kia tuyệt đối không phải một tiểu cô nương có thể nói ra.

Bên này Phỉ Lệ không ngừng trao đổi với Tạp Môn bên trong linh giới. Dù sao Ma Ti Nạp Ni kia về sau đừng hòng bước một bước vào phủ công tước Đức Cổ Lạp. Mạt Đức gia gia sủng ái cô, còn có người của gia tộc tuyệt đối không cho phép một kẻ vũ nhục huyết thống của bọn họ bước chân vào phủ công tước Đức Cổ Lạp, cho dù kẻ đó là ai đi chăng nữa.

“Khí tức của người này vô cùng kì quái.” Thanh âm kiều mỵ của Tạp Môn vang lên trong đầu Phỉ Lệ. Điều này Tạp Môn vừa mới phát hiện ra, bọn họ có thể trao đổi thẳng với nhau mà không cần nói.

“Lạp Mạc Nhĩ sao?” Phỉ Lệ hiếu kì hỏi, một nam nhân có thể làm cho cả đại lục Phi Long tò mò nhất định có thân phận kinh người, hơn nữa còn là một nam nhân suất khí như vậy.

“Là nam nhân ôm ngươi, trên người hắn có một lực lượng cường đại, chẳng qua bây giờ vẫn còn ẩn nấp bên trong thân thể hắn, hơn nữa khí tức của hắn rất kì quái, ta nhìn không ra. Có thể là do ta còn quá yếu, nên mới không biết thôi.” Tạp Môn giải thích lộn xộn, nhưng ý tứ trong lời nói thì Phỉ Lệ nghe là hiểu. Dù sao cô cũng không phải là một đứa nhỏ bốn tuổi, mà một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi

“Phải không? Ngay cả ngươi cũng nhìn không thấu.” Tạp Môn Linh Tịch kỳ tương đương với cấp bậc Đại Ma đạo sư hoặc là Đại Kiếm sư. Dù sao bản lĩnh của người tu chân vẫn cao cường hơn vũ kĩ ma pháp của đại lục này. Hơn nữa linh thức của người tu chân lại càng cường đại, tuy chỉ là Linh Tịch kỳ nhưng linh thức của Tạp Môn lại tương đương với Nguyên Anh hậu kì cũng tương đương với Pháp Thánh hoặc cũng gần với Pháp Thần Tinh thần lực.

Hay nói cách khác, Lạp Mạc Nhĩ nhìn như ôn hòa thậm chí còn lợi hại hơn Mạt Đức gia gia, hoặc có lẽ nói trên người hắn có thể có vũ khí ngăn cản linh thức điều tra.

“Ừ!” Tạp Môn nghiêm túc gật đầu một cái. Nếu không phải bởi vì Phỉ Lệ không cho nàng ra ngoài thì nàng đã nghiêm túc kiểm tra triệt để nam nhân trước mặt này một phen.

“Ta đã biết.” Nói xong thì cười quỷ dị với Lạp Mạc Nhĩ một cái, xem ra cô đúng là giữ lại một kẻ khó lường bên cạnh mình rồi.

Đột nhiên Lạp Mạc Nhĩ cảm thấy khí tức bên cạnh mình thoáng cái biến mất, đây là có chuyện gì? Ít nhiều cảm thấy được loại khí tức băng lãnh này, chuyện gì thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top