Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61 - 66 [ Hết Q1 ]

Chương 61: La Sát lệnh

Khỏi cần nhìn sắc mặt Cáp Đặc, Phỉ Lệ cũng biết tâm tư của hắn rồi, thật là không biết sống chết, lại dám đánh chủ ý lên người cô. Xem ra nếu cô không cho hắn xem chút màu sắc, Cáp Đặc sẽ cho rằng cô là mao đầu tiểu tử (1) không biết cái gì cả rồi.

"Người tới, mang mấy người này đi." Đôi mắt như mắt rắn của Cáp Đặc khi xẹt qua Phỉ Lệ thì thần tốc lóe lên một tia dục vọng sau đó lập tức biến mất.

Cáp Đặc biết rõ nữ nhân như vậy tuyệt đối một tên trưởng quan quân thủ thành nho nhỏ như hắn là có thể hưởng thụ, nên liền nhanh chóng cất kĩ tâm tư này của bản thân.

Chỉ cần là hắn cố gắng một chút, được sự khen ngợi của gia tộc, đến lúc đó đừng nói là một nữ nhân, cho dù là toàn bộ nữ nhân trong Tiêu hồn động ở Ai Nhĩ thành còn không phải là của hắn sao?

Phỉ Lệ dĩ nhiên thấy được dục vọng chợt lóe rồi biến mất trong mắt Cáp Đặc, chẳng qua là tò mò Cáp Đặc vậy mà buông tha nhanh như thế, sau đó cô liền nhớ kĩ, loại người cầm được thì cũng buông được chính là kẻ đáng sợ nhất. Bởi vì loại người này biết ẩn nhẫn, biết suy xét tâm tư người khác.

"Lúc nào thì Ai Nhĩ thành này thành chỗ của người thuộc gia tộc Ni Cổ Lạp Tư các người định đoạt rồi?" Đương nhiên không tin tính tình của Cáp Đặc, cô dám khẳng định nếu như Cáp Đặc thật sự mang cô đi, về sau cô tuyệt đối đừng mong rời khỏi Ni Cổ Lạp Tư một bước. Đảm bảo không đến ngày mai Phỉ Lệ sẽ trở thành thị thiếp của Tát Bỉ, chuyện như thế ở trong quý tộc cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

"Chuyện này không phải chuyện của gia tộc Hoa Tây Luân các ngươi, tốt nhất là đừng có nhúng tay." Sắc mặt Cáp Đặc khó coi nhìn Duy Ny.

Hắn đúng là không dám cứ như vậy dẫn người đi. Suy cho cùng thì hắn cũng chỉ là một đệ tử chi thứ nho nhỏ trong gia tộc Ni Cổ Lạp Tư, còn Duy Ny Hô Mông lại là đệ tử trực hệ của gia tộc Hoa Tây Luân, nếu như hắn thực sự động thủ, ngày mai chức trưởng quan quân thủ thành của hắn liền bay mất.

Chức tước của quý tộc quyết định hết thảy.

"Vậy nếu như bản tiểu thư nhất định muốn quản?" Duy Ny vừa dứt lời, vài thị vệ sau nàng liền nhanh chóng rút đao trong tay ra, còn Ma pháp sư thì lấy Ma pháp trượng của mình ra, rõ ràng là muốn động thủ.

"Duy Ny tiểu thư muốn cản trở chuyện của gia tộc Ni Cổ Lạp Tư phải không? Sắc mặt Cáp Đặc chợt đen thui, tất cả binh lính phía sau đều rút đao, chuẩn bị đánh nhau

"Ngươi chỉ là một đệ tử chi thứ Ni Cổ Lạp Tư mà thôi, làm gì có thể tự quyết? Hừ!" Duy Ny đương nhiên cũng không bị hắn hù sợ.

Nếu như Ni Cổ Lạp Tư muốn động vào Hoa Tây Luân thì đã làm từ rất lâu rồi mà không chờ đến bây giờ

"Các người dường như quên mất đương sự là ta rồi." Phỉ Lệ bất mãn, thế mà cho rằng cô sẽ đi với chúng, còn Cáp Đặc thật sự cho rằng cô không có bối cảnh gì sao?

Một người dám đánh nhau ở Ai Nhĩ thành mà cái gì cũng không có giống như dân thường à? Phỉ Lệ khinh thường nhìn Cáp Đặc, tiếc là vừa nãy còn khen hắn, rõ là sai lầm

"Tiểu thư, đây là dĩnh quả người muốn." Đúng thời điểm mấu chốt, thanh âm bình tĩnh của Lệ Á chen vào, trường hợp thế này đối với người lớn lên ở Đức Cổ Lạp công tước phủ như Lệ Á mà nói thì cũng không có gì to tát.

"Lệ Á, ngươi rất chậm." Phỉ Lệ mất hứng nhận dĩnh quả trong tay nàng, đám người Duy Ny bên cạnh thì không nói nên lời nhìn cô hoàn toàn không hiểu tình hình. Giờ này mà Phỉ Lệ còn có thời gian ăn dĩnh quả, hơn nữa thứ đó không phải chỉ có tiểu hài tử mới ăn thôi sao?

Choáng váng, Duy Ny, chính ngươi không phải cũng là tiểu hài tử à? Tiểu hài tử mười mấy tuổi mà thôi

"Xin lỗi tiểu thư, bị mấy tên lưu manh quấy rầy một chút, nhưng đã giải quyết xong rồi." Khi nói đến hai chữ "lưu manh" thì hai mắt chợt lóe tia sát khí.

Các nàng từ nhỏ đã được Đức Cổ Lạp công tước phủ bồi dưỡng, đương nhiên không phải thiện nam tín nữ (2) gì. Điều thứ ba khi làm thị nữ đó là, khi đối mặt với kẻ địch tuyệt đối phải hung ác.

"Ồ, xem ra lưu manh thật sự rất nhiều, ngươi nhìn xem, chúng ta cũng đụng phải. Lệ Á, ngươi nói Thang Mỗ bọn họ giải quyết nhanh một chút, ta đói bụng rồi." Phỉ Lệ chậm rì rì cắn dĩnh quả trong tay, hoàn toàn không để đám người Cáp Đặc vào mắt.

"Tuân lệnh tiểu thư! Lệ Thư bảo hộ tiểu thư." Phỉ Lệ chán nản nhìn trò cười này, xem ra cũng phải kết thúc thôi, bao tử của cô đã lên tiếng, ở chỗ này lãng phí không ít thời gian của cô.

"Ca ca, huynh nói thân phận của Phỉ Lệ là gì?" Dù là ngây thơ như Duy Ny thì giờ cũng biết Phỉ Lệ không đơn giản, tựa hồ không thèm để đám người Cáp Đặc vào mắt. Nhưng quý tộc thượng tầng ở Ai Nhĩ thành có ai là nàng không biết chứ!

"Chí ít là người Ni Cổ Lạp Tư không dây vào nổi." Khi Tây Mông nghe thấy Lệ Á xưng hô với Phỉ Lệ thì lập tức thận trọng. Lại là một trung cấp Ma pháp sư mà tuổi tác tuyệt đối không quá hai mươi, người như thế đối với Phi Long đại lục thì được xưng là thiên tài.

Nhập môn Ma pháp không thể luận vũ kĩ, ở tuổi nhỏ như thế đã đạt tới trung cấp Ma pháp sư đã là giỏi lắm. Nhân tài như thế từng đại gia tộc đều nguyện ý tốn giá cao để lôi kéo, nhưng hai người trước mặt chỉ là thị nữ của Phỉ Lệ. Chủ nhân có thể dùng thị nữ như thế, thân phận tuyệt đối không đơn giản.

"Thang Mỗ, dùng thời gian ngắn nhất kết thúc đi, tiểu thư đói bụng." Lệ Á móc từ trong lòng ra một lệnh bài mặc sắc, nói với Thang Mỗ. Cáp Đặc nhìn thấy tấm lệnh bài kia thì sắc mặt nháy mặt trắng bệch, bản thân quả nhiên là quá sơ suất, không biết được thân phận địch nhân đã động thủ rồi.

Miếng lệnh bài mặc sắc kia tuy hắn chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng chỉ cần là ở đế quốc, thậm chí cả Phi Long đại lục, mọi người đều biết, chỉ có đệ tử hạch tâm của gia tộc Đức Cổ Lạp mới có thể dùng La Sát lệnh.

(1) Mao đầu tiểu tử: trẻ con mới lớn, ở VN mình còn câu tương tự thế là chưa dứt sữa ấy ^^ (2) Thiện nam tín nữ: ý chỉ những người hiền lành, lương thiện
-----------------------------------------------------------

Chương 62: Thang Mỗ cường hãn lên sàn.

Hắn biết đến La Sát lệnh nhờ nhìn thấy từ tạp kí trong Thư đồ quán ở học viện của Đế quốc.

Trong《 Phi Long đại lục đại sự ký 》 ghi lại tất cả những sự kiện trọng đại xảy ra trên toàn Phi Long đại lục, trong đó có một việc ghi lại có liên quan đến một đệ tử trực hệ của gia tộc Đức Cổ Lạp trong khi ra ngoài lịch lãm đã bị một hoàng tử của một đế quốc cường đại đả thương. Đây vốn không phải là chuyện lớn gì, là hoàng tử của đế quốc cường đại, bản thân hắn có tư cách hung hăng kiêu ngạo.

Nhưng không ngờ một tháng sau, thành viên trực hệ gia tộc Đức Cổ Lạp kia bất ngờ được người khác cứu. Sau khi bình phục, người kia đã xuất ra một lệnh bài rất quỷ dị. Đó là một lệnh bài mặc sắc (1) đen nhánh, bên trên khắc một sinh vật cường đại nhưng vô cùng cổ quái, đôi mắt đỏ như máu cùng đôi cánh phiếm nồng đậm huyết sắc, trên cánh phủ kín hoa văn kì lạ. Làm người ta hoảng hốt là sinh vật kì quái kia có đôi răng nanh thật dài, hơn nữa còn là diện mạo của một con người, đôi mắt đỏ như máu phóng ra khí tức hung tàn đáng sợ

Sau khi nam tử kia xuất ra lệnh bài không lâu, bên cạnh hắn xuất hiện vài người. Hơn nữa còn là cường giả cập bậc Đại kiếm sư.

Nam tử kia chỉ là nhẹ nhàng nói ra một câu, mấy người đó lập tức tiêu thất, nhưng những kẻ bên cạnh nam tử đó lúc ấy đều nghe rõ câu nói kia.

"Một tháng diệt Thanh Phong đế quốc, lấy danh nghĩa thiếu tộc trưởng."

Mọi người đều chấn kinh nhìn nam tử kia, rõ ràng là bị lời của hắn hù sợ.

Một tháng trôi qua rất nhanh

Những người nghe được câu nói kia cũng không để tâm lắm. Dù sao lúc đó Thanh Phong đế quốc cũng là một trong thập đại cường quốc của đại lục, làm gì có chuyện vì một câu nói tùy ý của một người mà bị diệt

Nhưng chuyện đó thật sự đã xảy ra. Một Thanh Phong đế quốc to lớn trong thời gian một tháng đã nhanh chóng tiêu thất. Đầu tiên là toàn bộ thành viên hoàng thất lần lượt chết đi một cách khó hiểu, sau đó thượng vị giả (2) của đế quốc tạo phản. Một Thanh Phong đế quốc to lớn vậy mà bị một câu nói của người kia đã bị diệt quốc.

Khi Cáp Đặc nhìn thấy đã cố ý nhớ kĩ một chút. Suy cho cùng thì cũng có một số người không đắc tội nổi, nhất là gia tộc Đức Cổ Lạp. Sau khi sự kiện kia qua đi, toàn đại lục sôi trào, tính thần bí của gia tộc Đức Cổ Lạp lại bắt đầu được mọi người chú ý.

Nhưng hắn cũng không nghĩ tới hôm nay hắn lại thật sự đụng phải xúi quẩy. La Sát lệnh của gia tộc Đức Cổ Lạp, chỉ có thành viên trực hệ mới có thể cầm, thế mà lại xuất hiện trên người thị nữ nho nhỏ kia, vậy thân phận của Phỉ Lệ không phải là tiểu công chúa thần bí nhất của gia tộc Đức Cổ Lạp, từ khi sinh ra đã bắt đầu ngủ say, bốn tuổi tỉnh lại, sau đó lại nhanh chóng biến mất trước mặt tất cả mọi người đó chứ?

Không ngờ biến mất ròng rã tám năm, tiểu công chúa thần bí nhất này lại bị hắn đụng tới.

Cáp Đặc dám khẳng định, nếu như đổi một nơi khác, đây sẽ là một chuyện đại sự, bởi vì hành tung của Phỉ Lệ là nhiệm vụ cấp A ở Dong binh công hội, huống chi còn có rất nhiều người muốn biết hành tung thật sự của tiểu công chúa gia tộc Đức Cổ Lạp này.

"La Sát lệnh." Sắc mặt Cáp Đặc tái nhợt, không ngừng nuốt nước bọt, hai chân lại càng run rẩy, rõ là đã ở bên bờ vực té xỉu.

Nếu để cho tộc trưởng biết hắn trêu chọc người của gia tộc Đức Cổ Lạp, thì có thể không cần tộc trưởng tự mình ra tay, các tộc nhân khác đã xé xác hắn rồi.

"Không ngờ ngươi cũng biết La Sát lệnh đấy." Thang Mỗ nghe thấy Cáp Đặc lẩm bẩm thì hai mắt chợt lóe sát khí kinh người, nháy mắt uy áp của cao cấp Đại kiếm sư bao phủ mọi người.

Khi Tây Mông biết được khí tức của Thang Mỗ là cao cấp Đại kiếm sư thì giật mình liếc Phỉ Lệ một cái. Hắn cho rằng Thang Mỗ cao lắm cũng chỉ là cao cấp Hoàng kim chiến sĩ, không nghĩ tới lại là cao cấp Đại kiếm sư, tựa hồ tùy thời có thể đột phá lên cảnh giới kiếm thánh, cường giả như vậy mà chỉ làm gia phó (3).

Mà hình như vừa nãy thị nữ kia đưa gì đó trong tay ra, Cáp Đặc trở nên rất sợ hãi, lập tức thay đổi sắc mặt, kinh hoàng nhìn qua, hiển nhiên là đã đoán được thân phận thật sự của cô rồi.

Tại thành Ai Nhĩ, trừ thân phận hoàng thất Khải Kỳ ra cũng chỉ có vài đại gia tộc lánh đời có thể làm cho người gia tộc Ni Cổ Lạp Tư không dám đắc tội, chẳng lẽ thật là đệ tử vài gia tộc lánh đời kia?

"Còn cần ta ra tay sao?" Mấy người Lai Mẫu sau lưng Thang Mỗ lập tức nghiêm túc. Bọn họ vốn là chiến sĩ tùy thời đột phá Đại kiếm sư, vẫn luôn tò mò thực lực của Thang Mỗ. Tuy rằng họ cũng coi như là hắn bồi dưỡng ra nhưng trước giờ vẫn không biết được thực lực chân chính của hắn. Hôm nay Thang Mỗ xuất ra thực lực của cao cấp Đại kiếm sư, nhất thời bọn họ đều ngây ngẩn cả người, đồng thời hai mắt đỏ bừng nhìn hắn, cao cấp đại kiếm sư, đó là cường giả tùy thời đều có thể bước vào cấp bậc kiếm thánh!

Phỉ Lệ lười biếng nhìn Thang Mỗ, thì ra là cao cấp Đại kiếm sư, hèn gì được gia gia coi trọng. Còn động tác mờ ám của Duy Ny Hô Mông lại hoàn toàn bị cô xem nhẹ, đối với hai người có quan hệ họ hàng này rất có thiện cảm.

(1) Mặc sắc: màu đen
(2) Thượng vị giả: những người ở tầng lớp cao trong xã hội. Những người đó có thể là thừa tướng, hoặc quan lại có chức vị lớn
(3) Gia phó: người hầu
-----------------------------------------------------------

Chương 63: Tử Kim thẻ

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Tây Mông cẩn thận ôm Duy Ny ra phía sau hắn. Thân phận, lai lịch của thiếu nữ trước mặt quá thần bí, chỉ là một tấm lệnh bài kì quái đủ làm cho Cáp Đặc ngoan ngoãn nâng đám người Tát Bỉ trở về, mà giống như còn là cam tâm tình nguyện.

Tình huống này với tình huống lúc mới bắt đầu hoàn toàn trái ngược, tất cả đều khó bề tưởng tượng, nên Tây Mông không thể không lo lắng một phen.

"Bây giờ còn không phải lúc, đến lúc ngươi sẽ tự biết ta là ai." Phỉ Lệ thần bí cười với hắn một cái, sau đó theo sự dẫn dắt của Lệ Thư đi về phía Văn Xuân Lâu, hoàn toàn không để ý đến Tây Mông đang kinh ngạc

Tuy rằng Tây Mông và Duy Ny đúng là người gia tộc Hoa Tây Luân, cũng là tộc nhân của Đế Á mụ mụ, nhưng bây giờ Phỉ Lệ còn không muốn để cho họ biết.

Tuyên bố kết quả sự tình quá sớm sẽ chơi không vui.

"Tiểu thư, đây chính là Văn Xuân Lâu"

Phỉ Lệ có hơi kinh ngạc nhìn kiến trúc trước mặt, quả nhiên không hổ là thời đại ma pháp mà! Tiêu chuẩn công nghệ cao như thế, không phải thời đại nào cũng có thể tạo ra.

Chỉ thấy một tòa lầu các tinh mỹ lăng không (1) mà đứng, dường như cao tận mây xanh, đại khí hào hùng kích thích ánh mắt của mọi người

"Đây chính là Văn Xuân lâu, ngươi khẳng định bên trên sẽ không rơi xuống chứ?" Phỉ Lệ không dám tin nói. Để cho một công trình kiến trúc to lớn như vậy lăng không mà đứng thì cần bao nhiêu năng lực mới được? Với lại bên dưới là một Ma pháp trận khổng lồ, không ngừng lấp lóa quang mang chói mắt, dễ nhận thấy đây là một không gian Ma pháp trận, nhưng không giống với cái Ma pháp trận cô nhìn thấy ở bên trong Phan Đa Lạp.

Ma pháp trận ở đây rõ ràng đơn giản hơn so với bên trong Phan Đa Lạp rất nhiều, không có phức tạp như thế.

"Đương nhiên không, Văn Xuân lâu bên trên là do Ma pháp trận dưới này nâng lên, chỉ cần Ma pháp trận một ngày không dừng thì Văn Xuân lâu cũng sẽ một ngày không rơi xuống." Lệ Á từ tốn giải thích.

Thức ăn ở Văn Xuân lâu nổi tiếng khắp Phi Long đại lục, nhưng không ai biết rốt cuộc chủ nhân sau lưng nó là ai? Là ai mà có năng lực cung cấp cho Ma pháp trận khổng lồ như thế? Hơn nữa Ma pháp trận tiêu hao không ít ma hạch, mà không phải số lượng nhỏ, đương nhiên đến Văn Xuân lâu dùng cũng phần lớn là quý tộc và người có địa vị.

Người bình thường không thể nào chịu được giá cả đắt đỏ đến thế, nên thông thường những người có thể đi vào Văn Xuân lâu không phải là quý tộc giàu có thì cũng là cường giả.

Đương nhiên cũng chỉ có cường giả như thế mới có tư cách đi vào Văn Xuân lâu.

"Bút tích (2) thật sự lớn nha!" Phỉ Lệ cũng không hỏi nữa, bởi vì những bí mật này, cô cũng không nghĩ thị nữ như các nàng có thể biết. Các nàng biết được tối đa là cũng chỉ hơn ngoại giới một chút.

Lai lịch thật thần bí! Không biết người thuộc gia tộc Đức Cổ Lạp có phải là chủ nhân sau lưng chân chính của Văn Xuân lâu hay không?

"Chào ngươi. Xin đưa ra thẻ thân phận của ngươi." Khi đám người Phỉ Lệ sắp bước vào thì một thanh âm ngắt lời bọn họ nói chuyện.

"Lệ Á, cái gì là thẻ thân phận?" Phỉ Lệ mờ mịt nhìn thị nữ xinh đẹp trước mặt. Thế mà lại là nữ hồ của Thú tộc, quả nhiên là đại thủ bút (3)

"Xin lỗi tiểu thư, đây là thẻ thân phận phu nhân đã chuẩn bị cho tiểu thư." Lệ Á nhanh chóng móc trong lòng mình ra một tấm thẻ màu tử kim, bên trên cũng là hoa văn giống như trên La Sát lệnh, chỉ là trên đó có thêm một con hắc ám ma long khổng lồ mà thôi, cũng tôn quý không gì sánh được giống như thế

"À, mời vào." Thị nữ Hồ tộc nhìn thấy Lệ Á móc thẻ màu tử kim ra thì hốt hoảng vô cùng. Rõ là bị hù sợ, thẻ màu tử kim là Văn Xuân lâu cấp cho cường giả có thực lực cường đại hoặc là thế gia quý tộc cao quý

Bình thường giữ thẻ màu tử kim đều là những khách nhân Văn Xuân lâu mà không thể tùy ý đắc tội, có thể hưởng thụ phụng sự cấp cao nhất. Vì thế mà thị nữ Hồ tộc mới có hành động thất lễ như vậy.

Phỉ Lệ hứng thú tiếp nhận tấm thẻ thân phận trong tay Lệ Á, cũng không khác thẻ ngân hàng trên Địa cầu trước kia lắm, nhưng thẻ ngân hàng không có tinh xảo đến thế. Với tinh thần lực của Phỉ Lệ đương nhiên nhận ra thái độ kinh hoảng của thị nữ Hồ tộc kia, ắt hẳn tấm thẻ tử kim trong tay cô cũng không bình thường đâu!

Một hồi choáng váng qua đi, đám người Phỉ Lệ hiện ra trên Văn Xuân lâu. Một làn hương nồng nàn ập tới, Phỉ Lệ có chút ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, quả nhiên là địa phương đắt đỏ, xung quanh đầy rẫy các Ma pháp trận lớn nhỏ phong phú, đa dạng, khó trách ở đây có mùi cỏ thơm ngát, thậm chí có cả mùi mằn mặn của biển khơi.

"Hoan nghênh quang lâm Văn Xuân lâu, xin trình ra thẻ thân phận của ngươi." Lại là thanh âm ngọt ngào như vậy, chẳng qua bây giờ không phải là Thú nhân mà là một nữ tử Nhân tộc có gương mặt vui tươi, cao hơn mét sáu, cũng mặc trang phục màu vàng nhạt giống nữ hồ bên dưới.

Phỉ Lệ hiếu kì quan sát bố cục nơi này một chút. Có chút giống bố cục của Tử Cấm Thành, không ngờ đi vào bên trong so với bên ngoài lại có kinh ngạc lớn như vậy. Không gian bên trong bố trí tương đối lớn, chẳng lẽ là do Không gian ma pháp? Phỉ Lệ thản nhiên đưa ra thẻ thân phận của mình.

"Thẻ Tử kim, thật xin lỗi, đã rất lâu rồi ta không nhìn thấy thẻ thân phận thế này rồi." Nữ tử kia cũng kinh ngạc vô cùng nhìn Phỉ Lệ một cái, rõ ràng có chút chấn kinh, hẳn là thành viên trực hệ gia tộc Đức Cổ Lạp, nhưng hình như gia tộc Đức Cổ Lạp không có đệ tử cỡ tuổi này

Từng gia tộc đều có dấu hiệu riêng biệt, giống như gia tộc Đức Cổ Lạp là một sinh vật cường đại. Trừ có một số gia tộc lánh đời trên Phi Long đại lục, người bên ngoài đều tò mò muốn biết rốt cuộc dấu hiệu của gia tộc Đức Cổ Lạp là cái gì? Giống như thẻ Tử kim của Quang Minh giáo hội trên đại lục là có đồ án thiên sứ, các gia tộc hoặc thế lực khác đều có dấu hiệu thích hợp với mình.

"Chào ngươi. Xin hỏi tiểu thư cần phục vụ thế nào?" Thị nữ cung kính hỏi.

"Có gì khác sao?" Phỉ Lệ buồn bực nhìn thị nữ này. Không phải là ăn cơm thôi sao? Chẳng lẽ còn có cách ăn khác? Phỉ Lệ đầu đầy hắc tuyến nghĩ.

"Vâng tiểu thư, Văn Xuân lâu có thể cho ngươi mức tiêu phí khác nhau. Ví dụ như: phòng đấu giá, thuần thú tràng, chợ mua bán nô lệ cùng với đủ loại tiêu phí giải trí." Thị nữ kiên nhẫn giải thích.

"À há! Lại là tiểu tử mới đến làm càn rồi." Một thanh âm dung tục ngắt lời giải thích của thị nữ. Mà nàng kia nghe được giọng nói đó đồng thời cũng trắng nhợt cả mặt, rõ ràng là vô cùng sợ hãi chủ nhân của giọng nói đó.

(1) Lăng không: đứng giữa trời, đứng trên không khí
(2) Bút tích: chỉ khoản tiền bỏ ra
(3) Đại thủ bút: bỏ vốn lớn
-----------------------------------------------------------

Chương 64: Tam hoàng tử Mai Áo

Phỉ Lệ mất hứng nhìn về phía chủ nhân giọng nói kia. Thật là năm hạn xui xẻo mà, đi đến đâu cũng đụng phải ruồi nhặng, phiền muốn chết, giờ muốn bình thản ăn bữa cơm cũng không yên.

"Tam hoàng tử điện hạ." Sắc mặt Mễ Na sợ hãi nhìn nam tử trước mặt đi tới, dễ nhận thấy là hết sức kiêng kị hắn.

Tam hoàng tử điện hạ, Phỉ Lệ tò mò đánh giá nam tử trẻ tuổi kia, khuôn mặt anh tuấn nhưng cặp mắt phương tà khí kia không ngừng phóng ra khí tức âm trầm khiến cho gương mặt vốn có chút anh tuấn trở nên vô cùng bỉ ổi.

Làm cho người khác không chịu được chính là đôi mắt tà khí kia phóng ra quang mang sắc dục, giống như tùy thời đều chuẩn bị nuốt người ta vào bụng, mũi ưng tạo cảm giác âm hiểm, khiến người ta vô cùng không thoải mái.

Đôi môi mỏng giống như duy ngã độc tôn, người như vậy vừa nhìn là biết là chủ nhân tàn nhẫn lãnh khốc, kẻ thích mang thù. Phỉ Lệ căm ghét nhếch môi, rõ ràng vô cùng chán ghét hắn.

"Mễ Na, ngươi ngoan ngoãn làm thị nữ của ta không phải là tốt sao? Điều này đối với gia tộc Đặc Tư của các ngươi cũng là một chuyện vô cùng tốt, mà phụ thân ngươi cũng đã đồng ý yêu cầu của ta rồi, vì sao ngươi lại không thức thời như thế, lại chạy đến Văn Xuân lâu làm một thị nữ nho nhỏ hả?" Mai Áo mê đắm nhìn chằm chằm Mễ Na. Hừ! Lại là một nữ nhân không biết thức thời, vậy mà lại chạy đến Văn Xuân lâu này. Nếu không phải trước khi đi phụ hoàng đã dặn hắn không được gây sự ở chỗ này thì hắn đã sớm dùng vũ lực mang nữ nhân không thức thời này đi, làm gì có chuyện để xảy ra nhiều chuyện như thế. Nữ nhi của một bá tước nho nhỏ lại ngạo mạn không để Tam hoàng tử Phong Hành đế quốc vào mắt. Hừ! Hắn tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhân này dễ chịu. Tuy hắn không thể gây sự ở Văn Xuân lâu nhưng cũng không có nghĩa hắn không thể gây rắc rối cho một nữ nhân ở đây

Phỉ Lệ khinh thường đừng phía sau thị nữ tên là Mễ Na này nhìn nam tử kia. Lại là một tên đệ tử quý tộc thích cưỡng ép dân nữ, bại hoại, cặn bã.

"Mễ Na không dám trèo cao, huống hồ bây giờ Mễ Na là một thị nữ nhỏ ở Văn Xuân lâu, không dám trèo cao đến Tam hoàng tử điện hạ." Mễ Na cẩn thận che dấu bất mãn và chán ghét trong mắt.

Gia tộc Đặc Tư, vì lợi ích của mình mà bán nàng cho nam tử này, khi đó, Mễ Na nàng liền triệt để vứt bỏ tên gia tộc mình, nàng chỉ là Mễ Na, mà không phải là Mễ Na Đặc Tư

"Ngươi..." Mai Áo tức giận nhìn nàng không biết tốt xấu là gì, vẻ mặt liền trở nên hung ác. Nếu không vì bận tâm thế lực sau lưng Văn Xuân lâu, hắn đã sớm ra tay rồi. Hơn nữa nơi này là đế đô của Đế quốc Khải Kỳ, không phải Phong Hành đế quốc, hắn làm gì cũng phải kiêng kĩ rất nhiều.

"Mang ta đi Mỹ thực thành." Phỉ Lệ bất mãn nhìn Mễ Na không chú ý đến cô. Bản thân đã sắp chết đói rồi mà thị nữ này lại còn đứng ngẩn người trước mặt mình, phục vụ thật là tệ.

Mà cô thấy, nơi này vốn có vài thị nữ nhưng nhìn thấy cái người gọi là Tam hoàng tử điện hạ kia thì tất cả đều thần tốc biến mất.

"À, thật xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý." Mễ Na nghe thấy thanh âm bất mãn của Phỉ Lệ thì sắc mặt càng trắng nhợt hơn nữa. Nếu như nàng bị cô trách cứ thì nhất định nàng sẽ bị chủ quản phía trên đuổi ra Văn Xuân lâu.

Người có được thẻ Tử kim như Phỉ Lệ rất ít ỏi, nhất là loại thẻ Tử kim tử hắc sắc như của cô, không thể so với Thẻ tử kim bạch kim và các thẻ tử kim khác. Vừa rồi là Phỉ Lệ đưa nàng thẻ tử kim cao cấp nhất, cho dù là Tam hoàng tử Phong Hành đế quốc Mai Áo Bác Lãng cũng chỉ là một cái Thạch anh Tử kim thẻ còn thấp hơn cả Bạch kim tử kim thẻ

"Thôi, ngươi mau đưa ta đi đi." Phỉ Lệ không hề gì phất phất tay, không muốn bởi vì tên sắc lang kia mà lãng phí thời gian của mình. Khi Mễ Na hoảng hốt xin lỗi thì dung mạo của Phỉ Lệ cũng đã hiện ra trước mắt Mai Áo.

Nháy mắt hắn liền ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cô, giật nảy mình

"Chào nàng! Ta là Tam hoàng tử của Phong Hành đế quốc Mai Áo Bác Lãng, may mắn được nhận thức tiểu thư." Mai Áo không cần nghĩ ngợi liền đi theo. Một ý định lớn lao nảy lên trong lòng hắn, hắn nhất định phải có được thiếu nữ này. Mười mấy tuổi mà đã có phong tư tuyệt sắc như vậy, nếu như qua vài năm nữa, tuyệt đối có thể leo lên thứ bậc mỹ nữ của Phi Long đại lục. Mỹ nhân như thế Mai Áo làm sao có thể bỏ qua.

Kì thật ra khi Mai Áo nảy sinh ý định kia thì Mễ Na cũng đã đoán được kết quả như vậy, tên sắc lang Mai Áo nhất định không có chuyện bỏ qua thiếu nữ trước mặt này.

Thực ra ngay khi Phỉ Lệ xuất hiện ở Văn Xuân lâu thì Mễ Na đã bị cỗ khí chất thanh nhã không linh, tươi mát của cô thu hút. Có được phong thái tuyệt sắc lại có được bối cảnh cường đại, thân phận tuyệt đối không đơn giản. Một kế hoạch nhanh chóng hình thành trong đầu nàng.

Chỉ nhìn thị vệ phía sau Phỉ Lệ thôi cũng biết không phải là thị vệ bình thường, nhất định đều là cao thủ. Thân là trung cấp hỏa hệ Ma pháp sư đương nhiên nhìn ra được hai thị nữ sau lưng Phỉ Lệ, mười mấy tuổi đã đạt trung cấp Ma pháp sư, trong khi bản thân hơn hai mươi tuổi mới đạt tới, mà nàng còn là quý tộc, tiêu tốn rất nhiều ma hạch cùng các thứ khác mới có thể hơn hai mươi tuổi đạt tới vị trí này, nhưng thị nữ bên cạnh người kia đã đạt tới, nghĩ là biết bên trong có gì khó hiểu rồi.
-----------------------------------------------------------

Chương 65: Đa Nỗ Đặc đại nhân

"Xin lỗi, tiểu thư nhà ta có việc gấp." Lệ Á cái gì cũng chưa nói liền ngăn cản bước chân của Mai Áo.

Phỉ Lệ tùy ý liếc hắn một cái rồi đi lướt qua, hoàn toàn không để Mai Áo vào mắt khiến hắn không ngờ kết quả sẽ lại thành như vậy.

Trước kia ai không biết được thân phận rồi liều mạng nịnh bợ hắn? Nhưng từ sau khi đến thành Ai Nhĩ, trước là Mễ Na, giờ lại là một thiếu nữ thần bí, chẳng lẽ hắn cùng với thành Ai Nhĩ to thế này có cừu oán hay sao?

Mai Áo thấy Phỉ Lệ không cho hắn mặt mũi thì sắc mặt lập tức hết sức khó coi, ánh mắt cũng trở nên vô cùng âm ngoan hung tàn. Thị vệ phía sau thì nhanh chóng tiến lên cản trở Mễ Na, đương nhiên là không dám chống lại mệnh lệnh của chủ tử mình.

"Đây là có ý gì? Muốn đánh phải không?" Thanh âm thanh thúy bất mãn, khinh thường của Phỉ Lệ truyền ra, rõ là rất mất hứng với hành động này của hắn.

"Tại hạ chỉ muốn làm quen với tiểu thư mà thôi, không có ý gì khác." Mai Áo nghe thấy giọng nói của Phỉ Lệ thì ý nghĩ trong đầu kia càng thêm kiên định.

"Nhưng bản tiểu thư không muốn biết ngươi." Phỉ Lệ trực tiếp cự tuyệt lời đề nghị của hắn. Lời Ái Lệ Ti nói thật chính xác, hiện giờ dung mạo cô đã qua biến đổi rồi mà còn xảy ra lắm chuyện như vậy. Nếu như bản thân lấy chân diện thật ra, không biết sẽ xảy phiền toái đến mức nào.

"Ồ? Phải không? Vậy thì xin tiểu thư đừng trách tại hạ lỗ mãng." Mai Áo lập tức quyết định. Trước vì chuyện của Mễ Na mà không phải không nghĩ động thủ ở Văn Xuân lâu, nhưng rốt cuộc vẫn buông tha, nhưng khoảng khắc nhìn thấy Phỉ Lệ, hắn liền động tâm, tuyệt đối không giống như Mễ Na là thèm muốn sắc đẹp thôi, cho nên hắn quyết định không buông tay.

Thậm chí Mai Áo không kịp chỉnh đốn, suy nghĩ lại sự tâm động kì lạ sâu trong nội tâm mình đã ra tay ngay luôn.

Thật ra Phỉ Lệ cũng không thể trách cứ vì sao Mai Áo lại thất lễ như vậy. Nguyên nhân lớn nhất là bởi vì cô, bởi vì khí tức của cô không ngừng dao động, khiến cho khí tức của Mạn Đà La giấu trong cơ thể cô bị phát tán ra ngoài.

Mà đặc tính lớn nhất của Mạn Đà La chính là hiệu quả mị hoặc cường đại, thế nên hiện tại mới thành ra như vậy.

"Không biết Tam hoàng tử điện hạ định làm gì ở Văn Xuân lâu của chúng ta?" Một thanh âm trầm thấp khàn khàn giống như ma quỷ xuất hiện trong tai mọi người, nháy mắt một bóng dáng già nua rách rưới hiện ra.

Cường giả.

Phỉ Lệ nhìn thấy lão nhân xuất hiện thì lập tức cẩn thận, hắc ám khí tức cường đại, tuyệt đối là cường giả giống như Mạt Đức gia gia, chí ít đều là thánh cấp.

Giây phút lão nhân xuất hiện thì Thang Mỗ cũng đã ôm Phỉ Lệ ra sau mình. Hắn biết rất rõ tầm quan trọng của thiếu nữ này ở Đức Cổ Lạp, vì thế cho dù bản thân gặp bất trắc thì Phỉ Lệ cũng tuyệt đối không được xảy ra bất cứ sai lầm nào.

"Đa Nỗ Đặc đại nhân." Mễ Na cung kính hành lễ với lão giả rồi cung kính đứng ra phía sau lão.

"Ngươi là ai?" Lão nhân xuất hiện thì sắc mặt của Mai Áo cũng vô cùng khó coi. Cường giả thánh cấp, lần này hắn đến Đế quốc Khải Kỳ, bên người chỉ có một cường giả thánh cấp, đó là phụ hoàng cố ý dặn dò. Chính vì thế mà hắn mới dám ngay tại đây muốn bắt Phỉ Lệ đi, nhưng vừa nãy cường giả thánh cấp kia đã nói hắn không nên động thủ. Xem ra lão nhân này còn lợi hại hơn cường giả hắn mang đến.

"Ta là khách nhân của Văn Xuân lâu, không biết Tam hoàng tử điện hạ định làm gì đây?" Đa Nỗ Đặc khinh thường nhìn Mai Áo cậy mạnh. Đúng là không biết tự lượng sức mình, người có thể bước vào Văn Xuân lâu, ai mà không có thực lực, thế mà vọng tưởng động thủ ở trong này, thật là không biết sống chết.

"Ta chỉ muốn trao đổi với vị tiểu thư này một chút, đâu có làm cái gì đâu?" Mai Áo đành phải cố thu kiêu ngạo của bản thân, thu liễm khí thế, dù sao nơi này cũng không phải Phong Hành đế quốc.

"Tiểu thư nhà ta không muốn trao đổi với ngươi." Lệ Á không thèm để Mai Áo vào mắt. Đối với gia tộc Đức Cổ Lạp mà nói, một hoàng tử đế quốc chẳng tính là cái gì. Cho dù là hoàng đế đế quốc đến gia tộc Đức Cổ Lạp còn phải ngồi ở phía dưới chứ đừng nói Mai Áo chỉ là một hoàng tử.

"Ngươi..." Mai Áo không ngờ một thị nữ nho nhỏ vậy mà cũng dám không cho hắn chút thể diện nào, sắc mặt xanh lét.

"Ta đói bụng." Phỉ Lệ thản nhiên nói, thấy mình cần thiết phải đề cao thực lực. Nếu như bản thân có được thực lực cường đại thì có thể trực tiếp phẩy đi mấy con ruồi bọ đáng ghét này.

Học viện ma pháp Phi Long, hẳn là phải lên đường sớm rồi.

Đa Nỗ Đặc nghe thấy thanh âm của Phỉ Lệ thì kinh ngạc nhìn qua, hẳn là tiểu thư của một gia tộc nào đó, bên người lại đi theo là cao cấp hoàng kim kiếm sĩ, lai lịch xem ra cũng không nhỏ.

Phỉ Lệ cũng không để ánh mắt của Đa Nỗ Đặc. Dù gì thì mặt nạ ngân sắc trên mặt cô cho dù là cường giả thần cấp cũng không dễ dàng nhìn thấu. Đương nhiên trừ một số người có khả năng đặc biệt.

"Mễ Na, mang khách nhân vào trong, tiểu oa nhi hẳn là người gia tộc Đức Cổ Lạp nhỉ?" Hai mắt Đa Nỗ Đặc hơi lóe lên một chút, bị thực lực của Phỉ Lệ hù dọa. Một tiểu cô nương chưa đến mười lăm tuổi mà đã là cao cấp ma pháp sư, hơn nữa còn là ám hệ ma pháp, trên Phi Long đại lục trừ gia tộc Đức Cổ Lạp trời sinh có được thể chế cường hãn như vậy ra, Đa Nỗ Đặc không nghĩ được có gia tộc khác có thể bồi dưỡng ra thiên phú biến thái đến thế.

"Làm sao ngươi biết?" Phỉ Lệ vừa bước đã dừng lại, Thang Mỗ bên cạnh cũng lập tức đề phòng. Từ khi Phỉ Lệ thức tỉnh rồi ra khỏi Phan Đa Lạp, tin tức chỉ có người phủ công tước Đức Cổ Lạp mới biết, dù là hoàng cung Khải Kỳ cũng chỉ có vài người biết mà thôi, nhưng lão nhân trước mặt này làm sao mà biết?

Mà Mai Áo nghe thấy mấy chứ Đức Cổ Lạp thì vẻ mặt vô cùng nhăn nhó. Hành trình đi Khải Kỳ lần này, phụ hoàng đã dặn, trừ Văn Xuân lâu không thể mạo phạm ra, còn có vài thế gia không được tùy tiện đắc tộc, trong đó quan trọng nhất chính là gia tộc Đức Cổ Lạp. Không ngờ thiếu nữ này lại là người gia tộc Đức Cổ Lạp, chẳng lẽ là nàng?

Sắc mặt Mai Áo khó coi thì Mễ Na lại vô cùng cao hứng. Đại danh của gia tộc Đức Cổ Lạp đương nhiên nàng biết, không ngờ thân phận của thiếu nữ này lại cao quý như vậy, xem ra lần này Mai Áo ngã đau rồi.
-----------------------------------------------------------

Chương 66: Mê mang

"Hóa ra ngươi quả thật là người gia tộc Đức Cổ Lạp, nhưng thành viên trực hệ trẻ tuổi trừ hai vị thiếu gia ra thì cũng chỉ một tiểu thư, nhưng vị tiểu thư kia đã biến mất tám năm rồi, chẳng lẽ...." Hai mắt Đa Nỗ Đặc chợt lóe tinh quang kinh người, chẳng lẽ là tiểu công chúa đã tiêu thất tám năm của Đức Cổ Lạp kia? Mà cũng khó trách, người ngoại giới chưa từng gặp tiểu công chúa nên mới có thân phận thần bí như thế?

"Xem ra ngươi biết cũng rất nhiều. Có đôi khi biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt đâu, ngươi nói xem, Mễ Na?" Phỉ Lệ kì lạ nói. Văn Xuân lâu không phải là chỗ đơn giản. Tại thành Ai Nhĩ này là một quản sự nho nhỏ đã là cường giả thánh cấp, hơn nữa lại còn biết rõ chuyện của cô như vậy.

Đây là điều Phỉ Lệ vô cùng không muốn nhìn thấy.

Điều này cũng không thể trách Phỉ Lệ, bữa tiệc sinh nhật tám năm trước kia, mỹ mạo của tiểu công chúa gia tộc Đức Cổ Lạp đã truyền khắp Phi Long đại lục, sau đó lại nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người, đó là lí do vì sao Phỉ Lệ lại thu hút tất cả ánh mắt của toàn Phi Long đại lục.

Truyền thừa thần bí của gia tộc rõ như ban ngày, sở dĩ Đế quốc Khải Kỳ có thể sừng sững trong hàng ngũ cường quốc ở Phi Long đại lục thì công lao của gia tộc Đức Cổ Lạp không ít.

Mễ Na không ngờ đề tài lại chuyển đến người nàng, phút chốc ngồi phịch xuống đất. Cái nhìn kia Phỉ Lệ đã dùng tới thiên phú hắc ám thôn phệ đặc hữu của gia tộc Đức Cổ Lạp, có thể thôn phệ hắc ám nơi sâu nhất trong nội tâm con người, nháy mắt có tiến vào trong suy nghĩ của người đó.

"Ta không có ý gì khác. Hơn nữa ta còn có một thân phận khác, ta là phó viện trưởng học viện ma pháp Phi Long. Ta chỉ muốn mời ngươi đi học viện ma pháp Phi Long mà thôi." Ám hệ ma pháp mấy năm nay đã triệt để suy tàn, địa vị cũng không còn như trước, bị quang minh ma pháp cùng các học viện ma pháp khác áp bách cho không ngẩng đầu lên được.

Lấy tư cách phó viện trưởng ám hệ ma pháp của học viện, Đa Nỗ Đặc vô cùng mất mát, lão muốn khôi phục vinh quang của ám hệ ma pháp, nhưng từ đầu đến cuối không tìm được đệ tử có tư chất ám hệ ma pháp tốt.

Khi hai ca ca trước của Phỉ Lệ là Phỉ Khắc Tư và Bào Địch đi khảo hạch, Đa Nỗ Đặc đã từng cố gắng thuyết phục bọn họ theo ám hệ ma pháp. Nhưng với tư cách là đệ tử trực hệ của gia tộc Đức Cổ Lạp, lại là nam tử, nam nhân gia tộc Đức Cổ Lạp càng nguyện ý tu tập vũ kĩ hơn. Vì thế ý nghĩ của Đa Nỗ Đặc đành phải bỏ mặc, nhưng hôm nay nhìn thấy Phỉ Lệ, tâm của lão lại bắt đầu sôi trào rồi.

"Ồ? Ngươi muốn ta đi học viện ma pháp Phi Long?" Phỉ Lệ khàn giọng nhìn lão nhân lâm vào điên cuồng. Chẳng lẽ là hắc ám nguyên tố nồng đậm trên người đã để lộ thân phận cô. Nhưng nghĩ cũng đúng, Phi Long đại lục trừ người của gia tộc Đức Cổ Lạp trời sinh có hắc ám ma pháp cường hãn ra thì những người khác cũng chỉ coi là người bình thường, đương nhiên không trừ ngẫu nhiên xuất hiện vài nhân tài đặc biệt.

"Không sai." Đa Nỗ Đặc hưng phấn nhìn cô.

"Nhưng vì sao ta phải đi nơi đó? Thang Mỗ, chúng ta đi thôi!" Phỉ Lệ hoàn toàn không để ý. Vừa nhìn là biết kẻ cuồng học thuật, người như vậy vẫn nên ít trêu chọc thì tốt hơn

Còn về Mai Áo, khi Phỉ Lệ nói chuyện với Đa Nỗ Đặc thì một thị vệ kín đáo nói gì đó bên tai hắn rồi lập tức rời đi, nhưng khi rời đi vẫn lưu luyến nhìn Phỉ Lệ nhìn vài lần.

Nếu như Phỉ Lệ biết cử chỉ vô ý của cô hôm nay sẽ tạo thành phiền toái cực lớn cho mình sau này, cô sẽ không làm như không thấy để Mai Áo rời đi mà hẳn là trực tiếp giết hắn!

Song chuyện sau này ai lại biết được, nếu như hôm nay không ngẫu nhiên gặp thì nhân sinh sau này của cô sẽ không gặp rất nhiều trắc trở cùng lịch lãm.

"Ặc! Ngươi hãy nghe ta nói đi!" Bộ dạng lạnh lùng vừa rồi của Đa Nỗ Đặc quả thật rất giống một lão nhân khủng bố muốn dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên vậy.

"Ta và ngươi không quen." Một câu đả kích người của Phỉ Lệ trực tiếp ngắt lời Đa Nỗ Đặc đang lải nhải. Ngừng! Cũng không nghĩ xem là gia tộc đang làm gì mà lại muốn cô đi học viện ma pháp Phi Long học ám hệ ma pháp, vậy không bằng cô ở phủ công tước Đức Cổ Lạp tự học còn hơn.

Chẳng qua vào đó học Ám hệ ma pháp cũng không phải không thể, bản thân đồng thời có Thủy hệ ma pháp cùng Quang hệ ma pháp, nhưng nhìn lão nhân kia là biết khó đối phó, cô không muốn nhanh đáp ứng như vậy. Với lại, cô thật sự cảm thấy hứng thú đối với Triệu hóa hệ ma pháp, cái khác ít hứng thú hơn, huống hồ Đức Cổ Lạp cũng không thiếu một người tu tập ám hệ ma pháp như cô.

Sau khi thành công thoát khỏi Đa Nỗ Đặc dây dưa, Phỉ Lệ mới từ từ hưởng thụ mỹ thực của mình, không tệ so với đồ ăn ngon ở khách sạn năm sao trên Địa cầu, mùi vì thơm hơn một chút, xem ra đồ ăn không ô nhiễm thật là tốt! Phỉ Lệ buồn bã nhớ lại vừa tự hỏi nếu mình đi học viện ma pháp Phi Long thì sẽ lựa chọn tu tập cái gì? Tuy đối với Phi Long đại lục, Phỉ Lệ có cảm xúc nhưng chưa thật sự hòa nhập bản thân vào đó.

Cô chỉ nhận người của gia tộc Đức Cổ Lạp mà thôi, đối với cái khác của Phi Long đại lục thì Phỉ Lệ không có sự thuộc về mãnh liệt gì. Tuy cô muốn mị hoặc thế nhân, làm một nữ nhân có dục vọng, nhưng thật sự đi làm lại là một chuyện khác. Thật sự làm Đát Kỷ, làm Bao Tự thì lúc này Phỉ Lệ còn chưa muốn. Cho nên giờ cô vẫn thiếu một mục tiêu, một mục tiêu để cô dũng cảm tiến tới.

Phỉ Lệ không biết cô có thể tìm được mục tiêu đó ở học viện ma pháp Phi Long hay không, đó cũng là nguyên nhân hồi trước cô đáp ứng với Đế Á mụ mụ đi tới đó. Nơi đó tụ hội đủ loại người tài, được xưng là cái nôi nhân tài của đại lục, cô có thể thật sự tìm được cho mình động lực tiến lên!

Đám người Lệ Á giật mình nhìn tiểu thư nháy mắt trở nên suy sút mờ mịt, các nàng chưa từng thấy tiểu thư như thế này. Các nàng cũng không hiểu có được thiên phú tuyệt đỉnh cùng dung nhan tuyệt sắc thì sao tiểu thư lại xuất hiện vẻ mặt không biết phải làm sao thế này

Tiểu thư không phải vẫn luôn cực kì vui vẻ sao? Lệ Á cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Phỉ Lệ, có cần thiết nói cho phu nhân không? Dường như tiểu thư khẽ đụng sẽ bể nát, làm cho người khác vô cùng bất an. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top