Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 1: Chương 1 - 10

Chương 1: Tin dữ

Cô tên Lâm Vũ, là một cô gái Đài Nam cực kì bình thường.

Không có sở trường gì hơn người, cũng không có dung mạo kinh diễm. Cuộc đời cô yêu thích nhất chính là ôm máy tính. Cô là một trạch nữ, hơn nữa còn là cực kì, cực kì trạch nữ.

Đối với cô mà nói điều tốt nhất mà Thượng Đế ban cho cô chính là cô có được một bạn trai khéo hiểu lòng người, cùng với một người bạn tri kỉ

Hôm nay ngoại lệ cô chấm dứt công việc của mình từ rất sớm. Bởi vì cô muốn cho Vũ một kinh hỉ, hôm nay là kỉ niệm ba năm ngày bọn họ yêu nhau.

Trong một căn phòng hết sức mộc mạc, rèm cửa sổ màu lam nhạt được kéo vô cùng kín đáo.

Trên tấm đệm màu lam nhạt có hai thân hình trần trụi đang quấn quýt lấy nhau. Mùi vị tình dục nồng nặc xen lẫn với tiếng ồ ồ nặng nề không ngừng truyền ra từ trong phòng

"Anh không lo lắng Lâm Vũ sẽ trở về sao?" Ngửa mặt nằm trên giường, cô gái khinh thường nhìn người đàn ông đang vận động không ngừng trên người mình. Nếu không vì tên đàn ông nhát gan này, cô ta cũng không đến mức xuất hiện ở nơi dơ bẩn này.

"Cô ta, không có khả năng." Lưu Vũ tự tin nói.

Nhắc đến người đàn bà Lâm Vũ kia, hắn liền tức giận, kết giao ba năm đến cả tay cũng chưa từng nắm, còn nói muốn giữ lại đến ngày kết hôn gì đó, thật sự là ngu ngốc. Bây giờ là thời đại nào rồi, vậy mà vẫn còn tin tưởng những chuyện như vậy.

Nếu không phải vì cấp trên ra lệnh mình không thể để lộ thân phận ra bên ngoài, hắn đã sớm đá người đàn bà kia rồi. Làm gì có chuyện giờ này còn ở đây diễn trò nữa.

"A! Anh khẳng định như vậy sao?"

"Chính cô chẳng phải là ‘bạn tốt’ của người đàn bà kia sao? Tính cách của cô ta mà cô lại không biết à?" Lúc Lưu Vũ nói đến hai chữ “bạn tốt” thì hung hăng gằn từng chữ

"Đông Phương Mộng Nhiên tôi sao tự nhiên lại có loại bạn bè thấp kém như vậy chứ. Nếu không phải vì trong tay cô ta có quyền sử dụng miếng đất ở Hạo Vũ kia, sao tôi phải tiếp cận con đàn bà ngu ngốc hồ đồ đó chứ." Đông Phương Mộng Nhiên khinh bỉ nói, giống như sống chung một chỗ với một cô gái như Lâm Vũ đã mất mặt mũi lắm rồi, huống chi làm bạn bè.

"Cũng đúng, đàn bà lẳng lơ như cô, làm sao có thể đồng ý đứng chung với đàn bà bảo thủ như cô ta chứ?" Nói xong còn hung hăng đâm mạnh vài cái.

"Đúng đó! Không ngờ thể lực của anh cũng không tệ lắm nha! Người đàn bà Lâm Vũ kia có thể thỏa mãn anh không?" Đông Phương Mộng Nhiên ái muội vuốt ve thân hình Lưu Vũ.

"Cô nói xem?"

"Tôi còn rất mong chờ Lâm Vũ thấy được bộ dạng của chúng ta lúc này ấy chứ? Có thể rất thú vị hay không?" Đông Phương Mộng Nhiên si mê nhìn Lưu Vũ nói.

"Thật vậy chăng?" Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ở phía sau chen vào, giống như đã hẹn từ trước đó rồi.

Đây là bạn trai khéo hiểu lòng người của mình kia sao, còn người gọi là bạn tốt của mình nữa, ngay ngày kỉ niệm ba năm kết giao của mình đưa lễ vật này cho mình, thật sự là đủ châm chọc chứ?

Hóa ra hết thảy chẳng qua chỉ là trò chơi của kẻ đó mà thôi, chỉ vì trong tay cô có quyền sử dụng miếng đất ở Hạo Vũ kia.

Vậy mà bố trí đến vài năm, quả thật quá chú tâm rồi. Đây chính là hai người quan trọng nhất bên cạnh mình sao?

"Tiểu Vũ, em nghe anh giải thích." Lưu Vũ rất nhanh bò xuống từ trên người Đông Phương Mộng Nhiên, tiêu sái đến trước mặt Lâm Vũ, muốn kéo thân hình Lâm Vũ lại

"Đây chỉ là nhu cầu sinh lý thôi mà, không phải sao? Anh là một người đàn ông thành thục, anh cũng có nhu cầu của đàn ông, tâm tư của anh với em, em còn không biết sao?" Lưu Vũ ôn nhu kéo thân thể Lâm Vũ lại, tiếng nói trầm thấp thong thả quanh quẩn ở bên tai Lâm Vũ.

Khi Lưu Vũ nhìn thấy Lâm Vũ không còn kích động vặn vẹo nữa thì vui vẻ nở nụ cười, hắn biết Lâm Vũ không có biện pháp cự tuyệt mình ôn nhu như vậy. Trước kia mặc kệ hắn làm chuyện gì quá phận cỡ nào, chỉ cần ôn nhu giải thích, Lâm Vũ đều tha thứ cho hắn, bây giờ cũng không ngoại lệ.

Lâm Vũ bi ai nhìn Lưu Vũ đang ôm mình, đây là bi ai lớn nhất của cô. Trên người đàn ông của mình còn lưu lại hương vị của người phụ nữ khác, nhưng bây giờ còn nói yêu mình nhất, có phải sau này mỗi lần hắn và người đàn bà khác làm xong thì đều ôn nhu an ủi mình như thế hay không?

"Ha ha!" Lâm Vũ không kiêng nể gì cười điên cuồng, thật sự cho cô là đứa ngu sao?

"Tiểu Vũ em làm sao vậy? Anh thật sự yêu em mà.”

"Đúng vậy! Anh yêu tôi, yêu đến mức lên giường với bạn của tôi." Lâm Vũ ghê tởm nhìn kẻ đang ôm mình, thật sự cho rằng cô còn có thể tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của hắn hay sao?

"Chẳng lẽ em không biết anh là một người đàn ông bình thường, anh cũng có nhu cầu của anh." Lưu Vũ có chút sốt ruột rồi, bởi vì hắn chưa từng thấy Lâm Vũ xa lạ như vậy

"Đây là lý do anh phản bội tôi."

"Lâm Vũ, tôi đã sớm nói qua đàn ông sẽ không tin tưởng tình yêu thuần khiết đâu, vì sao cô không tin chứ." Đông Phương Mộng Nhiên ngồi dậy trên giường, cả vú lấp miệng em nhìn Lâm Vũ thất lạc hồn phách bên cạnh. Nếu không phải bởi vì trong tay cô có quyền sử dụng miếng đất ở Hạo Vũ kia, sao cô ta lại cùng diễn vở kịch vui này, vô duyên vô cớ lãng phí thời gian của mình.

Giống như Lưu Vũ mình thích, thế nhưng đồng ý kết giao với Lâm Vũ ba năm mà không chạm vào cô ta, chỉ bởi vì cô ta không đồng ý. Thật là châm chọc! Chỉ là một con vịt xấu xí không đáng để mắt mà thôi

Hôm nay nhìn thấy sắc mặt như tro tàn của Lâm Vũ, Đông Phương Mộng Nhiên cảm thấy đây mới là trả thù tốt nhất. Về phần bạn bè, chẳng qua là một mình Lâm Vũ tình nguyện, có quan hệ gì với cô ta đâu

"Ha ha! Đúng thật là người đàn ông tôi đánh giá cao." Lâm Vũ chán ghét nhìn hai người trần trụi. Bình thuỷ trong tay cứ như vậy trực tiếp rơi xuống đất. Canh gà mà mình cẩn thận che chở dường như trở thành thứ chế nhạo tốt nhất với cô.

"Các người tiếp tục đi, tôi không quấy rầy các người nữa!" Lâm Vũ xoay người muốn rời đi cái tổ ấm nhỏ đã từng cho cô ấm áp vô cùng

"Nếu không phải cô cứ giả đứng đắn thì làm sao tôi có thể như vậy." Lưu Vũ mạnh mẽ bắt lấy tay Lâm Vũ, ý đồ giữ lại gì đó. Tình cảm xa lạ như vậy làm cho Lưu Vũ cũng có chút xa lạ.

"Thì ra anh vẫn luôn đối đãi với tôi như vậy, đến hôm nay tôi mới biết được, đây mới là lời thật lòng của anh." Lâm Vũ bi thương nhìn Lưu Vũ, tại sao lại có kết cục như vậy? Có lẽ kết cục như vậy mới là tốt nhất.

Lâm Vũ dùng sức giãy ra khỏi Lưu Vũ, bước nhanh đi mất.

"Sao thế, luyến tiếc sao?" Đông Phương Mộng Nhiên châm chọc nhìn Lưu Vũ, người đàn ông mới vừa rồi còn ôn tồn với mình.

Lưu Vũ không lên tiếng, nhưng cúi đầu xuống, vươn một bàn tay dính một chút canh gà, sau đó bỏ vào trong miệng, tinh tế cảm thụ ấm áp trong đó, có lẽ sau này cũng sẽ không trở về như trước kia được rồi, vì sao bây giờ mình mới kịp phản ứng, mình yêu không phải là một chút hồn nhiên của cô ấy sao? Nhưng chính mình lại liên tục bóp chết phần hồn nhiên đó.

"Sao lại câm điếc rồi!" Giọng nói của Đông Phương Mộng Nhiên to lên.

"Đứng lên đi." Lưu Vũ quay đầu lạnh giọng nói, bước vào phòng tắm, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Đông Phương Mộng Nhiên.

Một mình Lâm Vũ bước đi mờ mịt trên con đường sầm uất. Tại sao phải như vậy? Là mình vô cùng u mê. Ngày kỷ niệm thật đáng châm chọc, tình bạn cũng đã tan vỡ.

Một cửa hàng kì lạ đột nhiên xuất hiện trước mắt Lâm Vũ. Vì sao trước kia mình luôn ngu như vậy, kiếm tiền, kết hôn, những thứ này dường như cách cô rất xa!

Trước kia cô cho rằng chỉ cần mình cố gắng, tất cả mọi thứ đều trở nên tốt đẹp, nhưng chuyện hôm nay lại làm cho cô hoàn toàn thất vọng đau khổ, tình yêu cái gì chứ? Tình bạn cái gì chứ? Dưới sự mê hoặc của tiền tài lợi ích thì cũng chỉ là giấy mà thôi. Cho nên từ hôm nay trở đi, cô quyết định sống cho tốt vì bản thân mình, không thèm để ý vì người khác nữa.

"Hoan nghênh quang lâm!" Một giọng nói khàn khàn khó nghe từ đằng sau truyền ra.

"A! Xin chào." Lâm Vũ thật cẩn thận đáp lại, bộ dạng người này thật có chút khủng bố nha! Không biết bao nhiêu tuổi rồi, thế nhưng khuôn mặt lại có thể nhăn thành cái dạng này

"Rốt cuộc con đã tới, hài tử của ta.” Ngay lúc nhìn thấy Lâm Vũ, gương mặt tươi cười khủng bố kia càng nhăn đến khó nhìn hơn, làm cho người ta có cảm giác trải qua tang thương.

"Tôi biết ngài sao?" Bởi vì chưa xác định được là nam hay nữ, Lâm Vũ cũng không xưng hô đúng được

"Bây giờ con không nhận ra ta, nhưng về sau con sẽ nhận ra ta. Con đã đến đây rồi thì đồ của con cũng nên trả lại cho con thôi, bên kia quả thật cũng cần một cái công đạo đấy chứ?" Lão nhân không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Vũ mà chỉ nói thầm, bước chân suy yếu tiêu sái đi ra phía sau.

Đến trước mặt một cái giá thì ngừng lại, vươn đôi tay đầy nếp nhăn, run run lấy ra một cái hộp xinh xắn, cẩn thận lau lau rồi đặt xuống, sau đó trở lại trước mặt Lâm Vũ.

"Đây là cái gì? Ông muốn đưa thứ này cho tôi sao?" Lâm Vũ buồn bực nhìn hành động kỳ quái của ông lão, không rõ vì sao cô lại cảm thấy ông lão này cho mình một cảm giác hết sức quen thuộc, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng lại cho cô biết ông lão này sẽ không hại cô.

"Không sai, quả thật vật nên trở về nguyên chủ." Ông lão run run mở cái hộp xinh xắn ra, bên trong có một cái nhẫn tinh xảo lẳng lặng nằm yên, không ngừng tản ra ánh sáng màu đỏ làm cho người ta sợ hãi, bên trong gian phòng tối tăm này, có vẻ thập phần bất an kì lạ, một loại khí tức kỳ quái không ngừng lan ra từ cái nhẫn kì lạ kia.

"Ông muốn làm gì?" Lâm Vũ cẩn thận nhìn lão đầu quái dị kia, không rõ rốt cuộc ông ta muốn làm cái gì?

Cái gì gọi là vật nên về nguyên chủ, cái gì gọi là mình nên trở lại chỗ ban đầu?

"Hài tử con không cần sợ hãi, ta chỉ trả lại vật của con cho con thôi, quỹ tích lập tức thi hành cũng nên trở lại vị trí cũ. Đến đây đi! Hài tử của ta." Ông lão cầm cái nhẫn phiếm ánh sáng quỷ dị màu đỏ đưa tới.

"Không cần." Lâm Vũ nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp cự tuyệt. Thứ quỷ dị như vậy, ai yêu ai muốn thì lấy đi.

Sớm biết là như thế thì không vội vàng chạy vào như vậy rồi, bây giờ cũng sẽ không gặp phải chuyện quái dị như vậy.

"Hài tử đừng cố gắng kháng cự lại bánh xe vận mệnh. Từ giây phút con vào đây thì vận mệnh cũng đã bắt đầu. Đến đây đi!"

Cuối cùng Lâm Vũ nhìn thấy ánh sáng màu hồng quỷ dị bao phủ chính mình. Sau đó, cô liền hôn mê bất tỉnh.
-----------------------------------------------------------

Chương 2: Tỉnh lại ở dị giới.

"Đế Á lại đây nhìn Phỉ Lệ đi." La Tư đau lòng ôm thê tử tiều tụy của mình.

Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy trên người bọn họ, ái nữ của mình vừa ra đời liền bắt đầu ngủ say, một cỗ hồng quang quỷ dị vẫn quanh quẩn chung quanh ái nữ, bình thường cho dù bọn họ có là thân nhân cũng không thể đụng chạm.

Từ khi sinh ra đến giờ Phỉ Lệ đáng thương chưa từng ăn cái gì, chuyện này đối với một đứa trẻ mà nói dường như là không thể, làm sao chuyện như vậy lại thật sự xảy ra chứ? Hơn nữa còn xảy ra trên người ái nữ bọn họ.

"La Tư, chàng nói Phỉ Lệ có thể hay không…" Còn chưa nói hết mà hai mắt Đế Á đã bắt đầu đỏ bừng lên rồi, thần làm sao có thể đối đãi với tín đồ thành tín của mình như vậy chứ. Phỉ Lệ đáng thương của bà, tại sao phải trải qua chuyện như vậy, đứa nhỏ bốn tuổi không phải nên làm nũng ở trước mặt cha mẹ thôi sao?

"Không đâu, không phải cha đã cho người trong tộc truyền tin đến bí cảnh, để cho người có thâm niên cao nhất trong gia tộc Khải Kỳ xem qua cho Phỉ Lệ rồi hay sao? Phỉ Lệ chỉ luôn ngủ say mà thôi. Nói không chừng ngày nào đó sẽ tỉnh lại." La Tư đau lòng lau đi nước mắt của ái thê.

Những người này bởi vì chuyện của Phỉ Lệ mà cả nhà đều tinh thần suy sụp, không còn vui vẻ như khi bắt đầu nghênh đón ái nữ ra đời, tất cả đều đang lo lắng.

"Nhưng hồng quang quỷ dị này càng lúc càng mờ nhạt rồi mà Phỉ Lệ còn không có chút sinh khí gì. La Tư, chàng cũng biết em thật sự rất lo lắng cho Phỉ Lệ." Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Đế Á nổi lên ưu sầu làm cho người ta lo lắng. Vốn là cả nhà vui vẻ nghênh đón đứa nhỏ ra đời, nhưng ngày hôm sau sau khi đứa nhỏ sinh, mới phát hiện tất cả mọi người không đến gần Phỉ Lệ được, có một hồng quang quỷ dị bao trùm Phỉ Lệ.

Tuy rằng không công kích người đến gần, nhưng không hiểu sao người ngoài lại không thể tới gần Phỉ Lệ. Nếu không vì còn có thể nghe được tiếng tim đập đều đều của đứa nhỏ, bọn họ thật sự nghĩ rằng đứa nhỏ đã chết.

"Không phải ta đã nói sao? Hồng quang quỷ dị kia kỳ thật chính là thiên phú của gia tộc Đức Cổ Lạp của chúng ta. Nhưng không biết vì sao Phỉ Lệ lại xuất hiện tình huống như vậy." La Tư tỉ mỉ giải thích.

Gia tộc Đức Cổ Lạp của bọn họ có thể xem là gia tộc cổ xưa nhất trên Phi Long đại lục. Gia tộc Đức Cổ Lạp lại xưng là Huyết tộc, trời sinh có được thân thể cường hãn cùng hắc ám ma pháp. Theo như cách nói của Huyết tộc, đây là lễ vật thần ban cho Huyết tộc bọn họ. Sở dĩ gia tộc Đức Cổ Lạp được xưng là Huyết tộc là bởi vì khi người trong tộc bọn họ dao động cảm xúc thì đôi mắt màu tím nhạt sẽ biến hóa thành màu đỏ rực.

Cho nên đây cũng là một chút kiêu ngạo của bọn họ.

"Thật vậy chăng?" Đế Á vẫn không yên lòng nhìn căn phòng mà Phỉ Lệ đang ngủ say.

"Thật vậy." Không phải chính hắn cũng đang dùng ý nghĩ như vậy để an ủi mình sao, bởi vì cho dù là Huyết tộc bọn họ thì cũng chưa từng gặp phải chuyện quỷ dị như vậy.

Ngay lúc hai người bọn họ trầm mặc, thì chất lỏng màu hồng trong căn phòng bố trí đơn giản mà xa xỉ kia không ngừng chuyển động. Từ xa nhìn lại giống như một sợi tơ màu đỏ thật lớn không ngừng bay lượn.

"A! Đầu có chút choáng váng." Lâm Vũ mở hai mắt ra, tò mò đánh giá căn phòng tuy rằng thoạt nhìn mộc mạc, nhưng trên thực tế lại khá xa xỉ. Không phải là căn phòng hiện đại, chỉ cần nhìn cách bài trí là biết

Lâm Vũ muốn đứng lên, nhưng thế nào cũng không dậy nổi. Lâm Vũ buồn bực nhìn thân thể của mình

"Hóa ra đây không phải là thân thể của mình! Ngay từ đầu là thân thể của một đứa bé, khối thân thể này nhiều lắm chỉ ba bốn tuổi mà thôi." Lâm Vũ kinh hoàng nhìn cái thứ được gọi là thân thể của cô. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Cô chỉ nhớ rõ cuối cùng hình như cô nhìn thấy cái nhẫn quỷ dị kia bay về phía mình, sau đó cô liền hôn mê bất tỉnh. A! Hình như là vậy.

Nhưng sau đó chuyện gì đã xảy ra chứ? Lâm Vũ buồn bực nhớ lại, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra, bất quá cũng cúi đầu nháy mắt nhìn ngón áp út nho nhỏ trên bàn tay trái ngắn ngủn của cô đeo cái nhẫn vô cùng quen mắt, làm gì cũng không rút ra được. Mặc dù cái nhẫn không có hồng quang quỷ dị, nhưng vẫn có vẻ rất quái dị, bởi vì mặt trên có một hoa văn vô cùng khủng bố, mặc dù nhìn chẳng cần thiết tí nào.
-----------------------------------------------------------

Chương 3: Quyết định làm tai họa nhân thế.

Lệ Á nhẹ nhàng bước tới căn phòng của tiểu thư, cô và Lệ Thư được ban làm nha hoàn của tiểu thư ngay ngày tiểu thư ra đời.

Nhưng ngày hôm sau sau khi sinh, tiểu thư đã bị hồng quang quỷ dị này bao phủ, bất luận kẻ nào đều không thể đến gần, cho nên ban đầu công việc hàng ngày của bọn họ từ chiếu cố tiểu thư trở thành, mỗi ngày chỉ cần đến quét tước gian phòng của tiểu thư một chút là được!

"A!" Lệ Á lớn tiếng hét lên.

Bởi vì cô nhìn thấy không phải là một đoàn hồng quang quỷ dị như bình thường, mà là một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu đang ngẩn người nhìn cánh tay nhỏ bé của mình, hơn nữa một tay còn lại còn đang vuốt ve cằm, tựa như đang tự hỏi cái gì?

Nếu hành động như vậy xuất hiện ở trên mặt một người lớn thì cũng không có gì là lạ? Nhưng lại xuất hiện ở trên người một tiểu cô nương ba bốn tuổi thì có phần quái dị

"Làm sao vậy?" Lâm Vũ buồn bực nhìn gương mặt kì quái của người đứng ở cửa kia.

Có gì đâu chứ? Cũng không phải quái vật gì, chẳng qua Lâm Vũ không cảm thấy kỳ quái chút nào khi mình nghe hiểu được tiếng thét chói tai không giống với trên Địa cầu kia.

"Tiểu thư tỉnh, tiểu thư tỉnh rồi. Phu nhân, lão gia." Lệ Á sửng sốt một chút sau đó rất nhanh phản ứng lại, tiểu thư hôn mê bốn năm đã tỉnh lại, đây chính là chuyện lớn của toàn bộ gia tộc Đức Cổ Lạp.

"Thật sự là gặp quỷ, tỉnh lại thì có gì đặc biệt hơn người chứ." Lâm Vũ buồn bực nhìn người vừa xuất hiện ở trước mặt mình rất nhanh liền biến mất.

Tuy rằng bộ dạng của người kia rất kỳ quái, chỉ là sau khi Lâm Vũ buồn bực nghiên cứu diện mạo của mình thì đã cảm thấy đương nhiên rồi. Bây giờ hẳn là mình đã không phải ở Địa cầu, rốt cuộc là chỗ nào Lâm Vũ cũng không dám khẳng định, dù sao khi cô tỉnh lại còn chưa gặp ai cả.

"Cái gì? Phỉ Lệ đã tỉnh lại?" Đế Á và La Tư cùng nhìn thoáng qua nhau, hiển nhiên không thể tin được lời của người thị nữ trước mắt, bởi vì bản thân vừa mới từ nơi đó của Phỉ Lệ đi ra.

"Là thật, phu nhân, tiểu thư thật sự đã tỉnh lại." Lệ Á nghiêm túc nói, nàng không có khả năng nhìn lầm, tiểu thư thật sự đã tỉnh.

"Nhưng ta mới từ phòng Phỉ Lệ đi ra, sao lại có chuyện đó được?" Đế Á lo lắng kéo cánh tay La Tư, không dám tin nói.

"Đừng nóng vội, chúng ta đi nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao?" La Tư trấn định nói, hắn chính là đại tướng quân Đế quốc Khải Kỳ, sóng gió gì mà chưa thấy qua, dĩ nhiên trấn định hơn so với Đế Á.

"A! Đúng, chúng ta lại đi nhìn Phỉ Lệ một chút!" Đế Á vội vàng chạy đến phòng Phỉ Lệ, ngay cả chuyện mình là Phong Hệ trung cấp Ma Đạo Sư cũng quên mất.

"Phỉ Lệ, bảo bối của ta, con đã tỉnh lại phải không?" Lâm Vũ vẫn đang tiếp tục nghiên cứu cánh tay nhỏ của mình, còn có một ít tóc dài màu tím, đổ mồ hôi! Đây chính là màu tóc tự nhiên đó.

"Cô là?" Lâm Vũ buồn bực nhìn nữ nhân ngoại quốc xinh đẹp đang rất nhanh chạy tới chỗ mình. A! Thật sự là siêu đẹp, gò má tinh xảo, làn da trắng nõn, còn có tròng mắt màu lam như chợt khóc kia. Một cỗ cảm giác quen thuộc chậm rãi lan ra từ đáy lòng.

"Ta là mụ mụ con! Phỉ Lệ thật sự đã tỉnh lại, mụ mụ thật sự rất vui vẻ!" Đế Á đã hoàn toàn không có bộ dáng tao nhã đoan trang như bình thường. Lúc này bà chỉ là một người mẹ bình thường, càng không ngừng hôn hít khuôn mặt tươi cười của Lâm Vũ, nở nụ cười mỹ lệ ôn nhu

"Mệ." Bởi vì lâu ngày không nói gì, Lâm Vũ nói chuyện vẫn có chút cà lăm, dù sao đây là thân thể một tiểu hài tử, một số cơ năng còn chưa hoàn thiện.

"Đúng. Ta là mụ mụ con, La Tư chàng xem Phỉ Lệ bảo bối của chúng ta thật sự đã tỉnh lại." Đế Á vui vẻ nói với La Tư.

Hai mắt Lâm Vũ tỏa sáng nhìn soái ca ở cửa, gương mặt như Apollo, tóc tím mắt tím, đôi môi mỏng, cánh mũi rất cao. Đây quả thực là phiên bản của Apollo. Người này chính là cha của thân thể này, mà nữ nhân xinh đẹp kia chính là mụ mụ. Mình sống lại rồi, Lâm Vũ khiếp sợ nhìn những người trước mắt này, cô có thể khẳng định bọn họ không phải nói tiếng phổ thông, nhưng vì sao mình lại nghe hiểu được? Chắc là do lão nhân kì quái kia! Lâm Vũ buồn bực nhìn hai bên cái nhẫn xinh xắn.

Bởi vì trước kia là cô nhi, cô chưa từng được hưởng thụ cái gì gọi là thân tình, vốn cho là mình có Vũ và Mộng Nhiên, tất cả đều không quan trọng. Nhưng đến cuối cùng mình mới biết, cái gọi là tình yêu và tình bạn chỉ là một trò chơi buồn cười. Một kẻ khác khống chế trò chơi mà thôi, cô hận, cô oán.

Nhưng Thượng Đế cho cô cơ hội thứ hai, vậy cô quyết định cô tuyệt đối sẽ không giống như trước kia, cô muốn phá tất cả quy tắc, xinh đẹp mị hoặc thế gian này.
-----------------------------------------------------------

Chương 4: Tiểu thiên sứ!

Lâm Vũ tỉnh lại đã được ba ngày rồi, nhưng cô vẫn không biết rõ rốt cuộc bây giờ mình đang ở chỗ nào? Còn có nơi này rõ ràng không phải nói Hán ngữ, nhưng vì sao mình nghe hiểu được, rốt cuộc nơi này còn có bao nhiêu chuyện mà mình không biết đây? Thật vất vả mới ổn định được tâm tình bất lực khi vừa mới xuyên qua, Lưu Vũ cùng Đông Phương Mộng Nhiên bọn họ hẳn là ước gì mình biến mất đi! Dù sao mình tồn tại ngăn cản tài lộ của bọn họ, có lẽ lần này mình biến mất hẳn là trúng tâm ý của bọn họ rồi.

Tại thế giới kia cô vẫn luôn một mình cô đơn, nên hoàn toàn không có người nào đáng giá để Lâm Vũ nhớ mong. Ở đây trừ việc còn chưa thích ứng với diện mạo quái dị của bọn họ ra, những thứ khác cũng làm cho Lâm Vũ tương đối vừa lòng

Những điều này có thể từ từ thích ứng, Lâm Vũ có chút tò mò diện mạo của thân thể này rồi, nghe nói thân thể này từ khi sinh ra đã bắt đầu ngủ say, như vậy nói cách khác mình không phải là đoạt đồ của người khác! Tiểu thuyết ở địa cầu cũng nói rất nhiều, cho nên Lâm Vũ thật cao hứng khi mình không phải là chiếm đoạt thân thể của người khác mà sống.

Chậm rãi bước từng bước nhỏ đến trước mặt kính ma pháp kia, Lâm Vũ tò mò đánh giá cái túi da mà mình sẽ sử dụng, chính mình có ý định làm hại nhân gian đó nha! Hi vọng bộ dạng không quá kém, nếu không làm sao cô chơi đùa được!

Lâm Vũ đi đến trước mặt kính ma pháp, một gương mặt nhỏ nhắn khéo léo tinh xảo hiện ra trước mắt Lâm Vũ, đôi mắt màu tím nhạt, cái mũi cao xinh xắn, còn có cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi kinh ngạc mà mở ra, đây quả thực là một tiểu thiên sứ xinh xắn đến không thể tưởng tượng được! Đây là mình sao? Bộ dạng của Đế Á mụ mụ cùng La Tư ba ba đã muốn làm hại nhân gian rồi, không ngờ thân thể này còn quá đáng hơn. Da thịt tinh tế nhẵn nhụi tản ra tia sáng màu trắng nhàn nhạt, phối hợp hài hòa đến không thể tin nổi với thân thể hoàn mỹ này. Lâm Vũ khiếp sợ nhìn gương mặt hoàn mỹ, quả thực không thể tin được tiểu cô nương trong kính ma pháp kia là mình.

Bởi vì liên quan đến việc ngủ say bốn năm, cho nên hiện tại Lâm Vũ khá xa lạ với thế giới này. Nhưng Đế Á mụ mụ lại không nỡ để Tiểu Phỉ Lệ của chúng ta bị mệt, nên ba ngày nay Lâm Vũ chỉ thấy những bóng dáng màu trắng thần thần bí bí không ngừng chớp lên bên người cô, ma pháp màu trắng giống như mưa rơi xuống người cô, làm cô nhất thời cảm thấy ấm áp, hết sức thoải mái.

Bởi vì chỉ có bốn tuổi nên Lâm Vũ vẫn khá cẩn thận, cô cũng không hy vọng mình bị đưa vào sở nghiên cứu, thật vất vả mới có chỗ an thân

Từ trong mắt Đế Á mụ mụ và La Tư ba ba cô nhận thức rõ ràng bọn họ rất thương yêu mình. Lệ Á theo bên cạnh nói cho cô biết, mỗi ngày Đế Á mụ mụ đều sang đây nhìn cô, đối với kiếp trước là cô nhi của Lâm Vũ mà nói đây quả thực là chuyện không thể tin được.

Chẳng qua Lâm Vũ cũng không chán ghét thay đổi như vậy. Từ trong cuộc trò chuyện của Lệ Á và Lệ Thư, cô dần dần biết được vị trí bối cảnh gia đình bây giờ của mình

Tên của cô là Phỉ Lệ Pháp Đức Cổ Lạp, có một ông nội cấp bậc Kiếm Thánh gọi là Mạt Đức Pháp Đức Cổ Lạp, là cường giả ở Đế quốc Khải Kỳ của bọn họ. Gia tộc Đức Cổ Lạp của họ là một gia tộc khá cổ xưa ở Khải Kỳ.

La Tư ba ba Pháp Đức Cổ Lạp của cô hiện đang là đại tướng quân của Đế quốc Khải Kỳ, trong tay nắm giữ 2/3 binh lực của Đế quốc Khải Kỳ, có thể nói là nắm quyền nha! Mà Đế Á mụ mụ xinh đẹp của cô cũng là Phong Hệ trung cấp Ma Đạo Sư, hơn nữa còn là danh môn khuê tú đó! Hơn nữa hiện tại Phỉ Lệ còn có hai ca ca, một người tên là Phỉ Khắc Tư Pháp Đức Cổ Lạp, một người tên là Bào Địch Pháp Đức Cổ Lạp, nghe nói đều là thiên tài, tuổi còn nhỏ mà đã là cao cấp Hoàng Kim Chiến Sĩ

Dù sao với gia đình này mà nói thì chỉ có hai chữ “trâu bò”, Lâm Vũ thật không ngờ mình lại sinh ra ở một nhà quyền thế! Đây chính là ước mơ tha thiết của mỗi người – chuyện tốt à nha!

Theo như lời của Lệ Á mà nói, về sau cho dù tiểu thư gặp phải công chúa hay hoàng tử cũng không cần cúi người, bởi vì cô là tiểu thư của gia tộc Đức Cổ Lạp.

Hai mắt Lâm Vũ sáng như sao nhìn tiểu cô nương trong kính ma pháp, nhất định không thể tiết lộ nguồn gốc của mình, dù sao cũng là một người hơn hai mươi tuổi đó chứ? Thân thể mới nhỏ bốn tuổi này thấy thế nào cũng đều cảm thấy không được tự nhiên không phải sao? Một người trưởng thành lại phải mỗi ngày giả dạng nét mặt của một đứa trẻ, rất khiêu chiến đó. Nhưng cô là Lâm Vũ, một trạch nữ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cho nên đây không phải là khiêu chiến gì lớn cả, không phải sao? Hơn nữa ai lại nỡ đánh một tiểu cô nương đáng yêu như vậy chứ.

Lâm Vũ nhẹ nhàng nói với tiểu cô nương trong kính ma pháp: "Từ hôm nay trở đi ta chính là Phỉ Lệ, Phỉ Lệ chính là ta, về phần Lâm Vũ thì hãy để cho cô bị lãng quên trong lịch sử đi! Từ hôm nay trở đi cô phải làm một Phỉ Lệ hoàn toàn mới. Một Phỉ Lệ làm cho đại lục này lâm vào khiếp sợ, cô tuyệt đối không phải là trạch nữ yếu đuối Lâm Vũ như trước kia đâu, cô là Phỉ Lệ Pháp Đức Cổ Lạp, tiểu thư gia tộc Đức Cổ Lạp."

"Tiểu thư, phu nhân sang đây gặp cô!" Lệ Á vui vẻ nhìn Phỉ Lệ. Trước kia tiểu thư ngủ say giống như là một búp bê đáng yêu, nhưng bây giờ tiểu thư tỉnh lại quả thực giống như một tiểu thiên sứ xinh đẹp! Thật sự rất đáng yêu nha!

"Mụ mụ đến đây." Giọng nói non nớt mà ngọt ngào từ trong miệng Phỉ Lệ truyền ra, cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tinh xảo kia, quả thực đáng yêu kinh khủng!

"Tiểu bảo bối, Phỉ Lệ mụ mụ tới thăm con đây!" Giọng nói của Đế Á rất nhanh truyền vào từ ngoài cửa, hiện tại mỗi ngày chuyện thứ nhất Đế Á phải làm chính là ôm Tiểu Phỉ Lệ xinh xắn của mình, còn dùng sức hôn hít nữa.

Đương nhiên phải nắm chặt thời gian! Bằng không đến lúc cha biết Phỉ Lệ tỉnh lại rồi, nhất định sẽ tranh với nàng, ngay cả hai tiểu nhi tử nàng đều gạt đó! Ai kêu Tiểu Phỉ lệ của chúng ta vừa tỉnh lại thân thể còn rất hư nhược, lấy cớ này dùng khá tốt nha! Đương nhiên La Tư sẽ không tranh với nàng, mặc dù sẽ tội nghiệp nhìn Tiểu Phỉ Lệ của chúng ta, bất quá điều này đã bị Đế Á của chúng ta quên mất.

"Mụ mụ." Phỉ Lệ ngọt ngào kêu, nhưng cô lập tức bắt đầu hối hận

Bởi vì lúc này toàn bộ trên mặt cô đều là nước miếng của Đế Á mụ mụ, cô đã sắp không thở nổi rồi. Cô biết mình thực đáng yêu, nhưng sau này mỗi ngày đều có lễ gặp mặt như vậy mà nói... Phỉ Lệ ngẫm lại chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ.

"Bảo bối làm sao vậy, rất lạnh sao?" Rốt cuộc Đế Á cảm thấy mỹ mãn mới buông Phỉ Lệ ra.

"Không có mụ mụ à, chẳng qua là con đói bụng rồi." Phỉ Lệ đáng thương mân mê cái miệng nhỏ của mình nói.

Nhưng lập tức lại bị một trận nước miếng của Đế Á công kích.

Theo như lời Đế Á nói, ai kêu Phỉ Lệ tiểu bảo bối của ta thật sự là rất đáng yêu, nàng nhịn không được! Đều là Phỉ Lệ tiểu bảo bối mê hoặc nàng
-----------------------------------------------------------

Chương 5: Các ca ca anh tuấn

"Mụ mụ đây là đâu?" Phỉ Lệ tò mò nhìn Đế Á mang theo mình đi về phía trước. Từ sau khi cô tỉnh lại chưa từng rời đi căn phòng nhỏ của cô, cho nên hiện tại lúc Đế Á mang cô đi ra, cô hết sức tò mò, nơi này thật sự rất lớn đó! Hơn nữa rất tốt, nơi này quả thực chính là một chỗ vui chơi của thiên nhiên.

"Mụ mụ mang Phỉ Lệ tiểu bảo bối đi ăn cơm a! À! Chờ một chút Phỉ Lệ sẽ gặp các ca ca đó! Ca ca bọn chúng nhất định sẽ thích Phỉ Lệ tiểu bảo bối." Đế Á khẳng định nói, hai đứa con trai bảo bối của nàng luôn luôn hỏi khi nào thì mới có thể nhìn thấy tiểu muội muội đáng yêu, hơn nữa La Tư cũng có biểu tình đáng thương hề hề. Không phải mình thật sự quá phận rồi chứ?

"Dạ! Được, Phỉ Lệ nhất định sẽ làm cho các ca ca thích Phỉ Lệ." Giọng nói bập bẹ của Phỉ Lệ vang lên bên tai Đế Á, một bên còn giơ nắm tay nho nhỏ kia lên, khiến cho toàn bộ hạ nhân bên cạnh nhìn đến ngây người, tiểu thư như vậy thật sự rất đáng yêu! Thật muốn véo véo mấy cái.

"Phỉ Lệ bảo bối, con đã tỉnh." La Tư rất nhanh tiêu sái đến bên cạnh vợ yêu của mình, hai mắt tỏa sáng như sao nhìn chăm chú vào tiểu nữ nhi trong ngực ái thê, hắn thật sự rất muốn ôm Tiểu Phỉ lệ đáng yêu một chút, nhưng hắn không dám tranh với Đế Á, một bên là ái thê của mình, một bên là nữ nhi đáng yêu của mình, ô ô thật sự thật làm khó hắn mà.

"La Tư ba ba khỏe chứ ạ." Phỉ Lệ vui vẻ vươn hai tay ngắn ngủn của mình chạy về phía La Tư, lập tức xoạch xoạch in trên mặt La Tư vài dấu nước miếng.

"Phỉ Lệ bảo bối, ta khỏe." La Tư hưng phấn không ngừng hôn hít trên mặt Phỉ Lệ, Phỉ Lệ bảo bối hôn mình đó! Chỉ biết bản thân mình anh tuấn tiêu sái thì Phỉ Lệ bảo bối nhất định sẽ thích, chẳng qua sắc mặt Đế Á hình như không được tốt cho lắm.

La Tư đành phải buồn bực đưa Phỉ Lệ tới, vẫn là lão bà đại nhân lớn nhất.

"Tới đây, Phỉ Lệ lại chỗ Đế Á mụ mụ này, Phỉ Khắc Tư, Bào Địch hai người các ngươi lại đây gặp Tiểu Phỉ Lệ một chút." Đế Á cảm thấy mỹ mãn ôm Tiểu Phỉ Lệ còn mang theo mùi sữa, thật thoải mái nha! Mềm mềm thơm thơm, không hổ là Phỉ Lệ bảo bối của mình.

"Vâng."

Lập tức trước mắt Phỉ Lệ liền hiện ra hai đứa nhỏ anh tuấn, một đầu tóc màu tím, đôi mắt màu tím còn có gương mặt tương tự La Tư ba ba, quả thực chính là phiên bản nhỏ của La Tư ba ba.

"Tới đây, đây Phỉ Khắc Tư là đại ca nha!" Đế Á chỉ vào tiểu nam hài cao hơn nói.

"Chào đại ca, muội gọi là Phỉ Lệ, năm nay bốn tuổi." Phỉ Lệ cố gắng vùng vẫy tránh khỏi ôm ấp của Đế Á, đi đến trước mặt Phỉ Khắc Tư, nhẹ nhàng hôn hít hai má Phỉ Khắc Tư một chút.

Lập tức thấy được một khuôn mặt nhỏ nhắn như quả táo đỏ xuất hiện trước mặt mọi người.

"Chào Phỉ Lệ, ta là Phỉ Khắc Tư là đại ca của Phỉ Lệ, sau này có ta tới bảo hộ Phỉ Lệ." Phỉ Khắc Tư chăm chú nhìn Phỉ Lệ nói. Mùi trên người muội muội thật sự dễ ngửi! Định ôm một chút, nhưng nhìn thấy bộ dáng nhìn chằm chằm của mụ mụ cùng ba ba bên cạnh, Phỉ Khắc Tư vẫn vô cùng biết điều mà hành động.

"Chờ một chút, chờ một chút, ta cũng muốn muội muội hôn một cái, ta là nhị ca của Phỉ Lệ, ta gọi là Bào Địch!" Đứng ở phía Phỉ Khắc Tư, tiểu nam hài không cam lòng yếu thế đẩy Phỉ Khắc Tư ra, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn than thở, đáng thương nhìn Phỉ Lệ.

"Chào nhị ca." Phỉ Lệ buồn cười nhìn Bào Địch ăn dấm, thật sự là dễ lừa gạt.

"A!" Bào Địch vừa lòng nhìn Phỉ Lệ hôn trên mặt mình một cái. A! Muội muội thật khá nha! Về sau mỗi ngày hắn nhất định phải đứng ở bên người muội muội mới được, không cho người khác đoạt đi.

"Mụ mụ, gia gia đâu. Không phải Lệ Á nói gia gia đã ở nhà sao?" Phỉ Lệ buồn bực sao mình còn chưa thấy gia gia lợi hại trong truyền thuyết kia, đây chính là một đại BOSS đó, mình nhất định phải lấy lòng ông ấy, bằng không về sau sao mình kiêu ngạo được.

"Gia gia ông ấy sẽ lập tức trở về, nhưng bây giờ hay là chúng ta đi ăn cơm trước, bụng Phỉ Lệ kêu đó!" Đế Á vươn một bàn tay, nhẹ nhàng vỗ một cái lên bụng nhỏ Phỉ Lệ của chúng ta.

"A! Được rồi."

"Đế Á, La Bá Đặc nghe nói Phỉ Lệ đã tỉnh lại, nói muốn kêu Phỉ Lệ đi hoàng cung một chuyến." La Tư mất hứng nói, cái tên La Bá Đặc chết tiệt kia lại dám đánh chủ ý lên Tiểu Phỉ Lệ bảo bối của hắn, thật sự là thiếu sửa chữa.

"Cái gì? Hừ! Muốn đánh chủ ý lên tiểu bảo bối Phỉ Lệ của ta sao. Chàng nói với hắn, nếu muốn nhìn thì tự mình đến công tước phủ Đức Cổ Lạp." Đế Á bất mãn nói, bảo bối của nàng làm sao có thể để cái tên hồ ly chết tiệt kia thấy được.

"Ừ! Chờ một chút nữa ta sẽ đi hoàng cung." La Tư vừa lòng gật đầu một cái.

"Còn có, nhanh cho người thông báo cho cha trở về." Chỉ cần cha trở lại, ta xem ngươi làm sao đánh chủ ý lên Phỉ Lệ. Đế Á giảo hoạt nói với La Tư.

"Được, ta lập tức kêu Uy Lợi gia gia thông báo cho cha trở về." La Tư suy nghĩ một chút liền trở lại. Vẫn là gọi cha trở về bảo đảm một chút, ít nhất La Bá Đặc không dám xằng bậy trước mặt phụ thân.

"Mụ mụ, La Bá Đặc là ai? Vì sao kêu Phỉ Lệ đi hoàng cung, hoàng cung không phải là chỗ hoàng đế ở sao?" Phỉ Lệ không hiểu ra sao nhìn Đế Á, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy nghi vấn, đôi mắt khả ái mở to

"Ừ! La Bá Đặc chính là hoàng đế Khải Kỳ của chúng ta, Phỉ Lệ muốn đi hoàng cung sao?" Đế Á lập tức ôm Phỉ Lệ đáng yêu hôn loạn

"Không muốn đi, Phỉ Lệ thích ở bên cạnh Đế Á mụ mụ." Phỉ Lệ nhu thuận trở lại, ai biết vị hoàng đế kia suy nghĩ cái gì chứ. Nhưng hình như La Tư ba ba cùng Đế Á mụ mụ không sợ hoàng đế La Bá Đặc kia! Đây là có chuyện gì?
-----------------------------------------------------------

Chương 6: Thiên tài ma pháp

"Nghe nói Tiểu Phỉ Lệ của chúng ta đã tỉnh lại, ở nơi nào? Gia gia đã trở về!" Giọng nói rõ to của Mạt Đức nhanh chóng vang lên bên trong công tước phủ Đức Cổ Lạp. Không hổ là cường giả cấp bậc Kiếm Thánh, tiếng nói có lực xuyên thấu như vậy.

"Lão bất tử ngươi không sợ giọng nói ồm ồm của ngươi hù đến cháu gái ngoan của ngươi à!" Đứng ở bên cạnh Mạt Đức là một trung niên nam tử thoạt nhìn trẻ tuổi tao nhã, đầu tóc màu vàng kim làm người khác chú ý, trượng ma pháp màu lam trong tay thỉnh thoảng tản ra quang mang xinh đẹp, vừa thấy là biết tuyệt đối không phải là bình thường.

"A! Đúng rồi!" Mạt Đức suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu một cái, tôn nữ bảo bối Phỉ Lệ thật vất vả mới tỉnh lại, nếu bị chính mình dọa ngất đi, không biết Đế Á bọn chúng sẽ nói lão thế nào nữa.

"Gia gia, là gia gia trở về sao?" Phỉ Lệ hưng phấn bước từng bước nhỏ, rất nhanh chạy ra phía cửa. Hiện tại Phỉ Lệ là tiểu thiên sứ của công tước phủ Đức Cổ Lạp, trên tới La Tư, dưới xuống hạ nhân trong phủ, toàn bộ đều bị Phỉ Lệ đáng yêu của chúng ta mê hoặc.

"Phỉ Lệ bảo bối ở đây, gia gia ở chỗ này." Trong lúc đó một trung niên nam tử diện mạo thô cuồng, hai mắt sáng như sao nhìn về phía Phỉ Lệ chạy tới. Gia tộc Đức Cổ Lạp rõ ràng là tóc tím cùng mắt tím, cho dù người khác không nói Phỉ Lệ cũng biết nam tử trước mắt này là Mạt Ðức gia gia của cô.

Bởi vì ở Phi Long đại lục, tuổi thọ của người bình thường tới 120 tuổi, nếu là cường giả vũ kỹ cùng ma pháp mà nói..., tuổi thọ tăng lên rất nhiều, một cường giả cấp bậc Kiếm Thánh ít nhất cũng có thể sống hơn năm trăm năm.

Cho nên ngươi đừng muốn từ diện mạo bọn họ mà nhìn ra tuổi của bọn hắn, đây là chuyện không có khả năng.

"Gia gia người trở về rồi! Con là Phỉ Lệ." Phỉ Lệ tự nhiên hào phóng vươn tay nhỏ bé của mình, nháy đôi mắt to một cách đáng yêu đánh giá Mạt Đức đang ôm mình, không sợ người lạ chút nào.

"A! Cháu thực ngoan." Mạt Đức hưng phấn mãnh liệt hôn một trận với Phỉ Lệ, ai kêu hai tiểu nam tôn kia bình thường không ôm mình, hơn nữa chính lão cũng cho rằng nam hài tử nên ổn trọng một chút

"Gia gia, đau quá, râu mép của người." Phỉ Lệ bất mãn mân mê miệng nhỏ của mình, mạnh mẽ đẩy Mạt Đức ra, bọn họ đều có sở thích hôn hít.

"Lão bất tử mau cho ta ôm một chút a!" Thánh Nhật Nhĩ Mạn ở bên cạnh bất mãn nhìn Mạt Đức. Lão bất tử chết tiệt có cháu gái liền quên lão bằng hữu, nhưng mà Tiểu Phỉ Lệ thật sự rất đáng yêu! Rất muốn ôm một chút!

"Sao ngươi không về nhà ôm cháu gái của mình đi? Phỉ Lệ là người Đức Cổ Lạp chúng ta." Mạt Đức thật cẩn thận đề phòng Thánh Nhật Nhĩ Mạn, Lão Hồ Ly này rất nguy hiểm. Lão cũng không nguyện ý đưa Phỉ Lệ cho lão ta bế, trọng yếu nhất là mình còn chưa ôm đủ, Tiểu Phỉ Lệ thật sự mềm mại quá! Ôm đến thật thoải mái! Khó trách lâu như vậy tiểu tử La Tư đó mới thông báo cho mình, hóa ra là như vậy.

Về phần La Tư bị Mạt Đức nhắc tới thì mạnh mẽ hắt xì, đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ là La Bá Đặc đi công tước phủ Đức Cổ Lạp? La Tư buồn bực nghĩ.

"Ngươi." Thánh Nhật Nhĩ Mạn trừng cặp mắt to bất mãn nhìn Mạt Đức. Quỷ hẹp hòi, cho ta ôm một chút sẽ chết hả! Nhưng mà thật sự ôm rất đã!

Vì sao mấy đứa nhỏ của La Bá Đặc cũng không đùa vui như Phỉ Lệ chứ! Lão cũng muốn một đứa.

"Gia gia, ông ấy là ai vậy?" Phỉ Lệ tò mò nhìn đại thúc anh tuấn ở đối diện, hẳn là bạn của gia gia rồi! Nhưng mà bộ dạng rất đẹp trai! Là nam tử thành thục nhiều lần trải qua tang thương.

"Ta cũng là gia gia của Phỉ Lệ đó! Phỉ Lệ có thể gọi ta là Thánh Nhật Nhĩ Mạn gia gia." Thánh Nhật Nhĩ Mạn gặp Mạt Đức bên này không được, liền chuyển hướng sang Tiểu Phỉ Lệ đáng yêu của chúng ta ở bên kia.

"Xin chào Thánh Nhật Nhĩ Mạn gia gia! Con là Phỉ Lệ." Phỉ Lệ nhu thuận chào hỏi.

"Lão Hồ Ly." Mạt Đức phẫn nộ nhìn Thánh Nhật Nhĩ Mạn, lão hồ ly chết tiệt dám tranh với mình.

"Hừ! Đừng quên ngươi gọi ta tới làm gì." Thánh Nhật Nhĩ Mạn sung sướng tiếp nhận Phỉ Lệ trong tay Mạt Đức. A! Quả nhiên so với tưởng tượng của mình còn mềm hơn, mùi sữa thơm thoang thoảng.

"Hừ! Vậy thì thế nào?"

"Gia gia!" Phỉ Lệ không hiểu ra sao lôi kéo ống tay áo Mạt Đức, không rõ gia gia cùng Thánh Nhật Nhĩ Mạn đang nói cái gì? Vì sao chính mình nghe không hiểu, bất quá cô rõ ràng cảm giác được chuyện này có liên quan với mình.

"Phỉ Lệ bảo bối, con nghe gia gia nói nè! Ta gọi Lão Hồ Ly này lại đây chính là muốn kiểm tra thân thể Phỉ Lệ của chúng ta một chút." Mạt Đức tràn ngập từ ái nhìn Phỉ Lệ, Lão Hồ Ly chết tiệt lại tranh Phỉ Lệ với mình, ông thật sự rất muốn ôm đó!

"Dạ! Đế Á mụ mụ bọn họ ở bên trong." Cái tay nhỏ ngắn ngủn của Phỉ Lệ từ trong lòng Thánh Nhật Nhĩ Mạn ra sức đưa ra ngoài.

"Chúng ta đi vào kiểm tra thân thể Tiểu Phỉ Lệ một chút." Nói chuyện nghiêm chỉnh, Mạt Đức cùng Thánh Nhật Nhĩ Mạn nghiêm túc gật đầu một cái.

"Được."

"Tới đây! Phỉ Lệ đưa hai tay con đặt lên trên mặt quả cầu thủy tinh xinh đẹp này, sau đó không nghĩ gì hết." Thánh Nhật Nhĩ Mạn thật cẩn thận thả Phỉ Lệ xuống đất, sau đó từ trong không gian giới chỉ lấy ra một ma pháp cầu thí nghiệm.

Toàn bộ đám người Mạt Đức cùng Đế Á đều cẩn thận hô hấp. Bởi vì khi người trong Đức Cổ Lạp gia tộc được năm tuổi, mới có thể đi vào bí cảnh của Đức Cổ Lạp gia tộc thức tỉnh thiên phú của Huyết tộc. Nhưng bởi vì tình huống của Phỉ Lệ có chút đặc biệt, cho nên Mạt Đức bọn họ quyết định trước tiên kiểm tra thuộc tính của Phỉ Lệ một chút, sau đó mới quyết định có đi bí cảnh hay không. Dù sao bí cảnh sở dĩ gọi là bí cảnh, là bởi vì nhất định nó có đủ nguy hiểm.

"A! Được." Từ lúc Phỉ Lệ đưa đôi tay nhỏ ngắn ngủn đặt lên trên mặt quả cầu ma pháp kia, màu đen dày đặc bị chuyển thành màu vàng kim chói mắt một cách nhanh chóng rồi lan ra tràn ngập quả cầu ma pháp, cuối cùng bị màu trắng bạc thay thế.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn, thiên tài! Trong đầu tất cả mọi người chỉ tràn ngập một từ như thế, siêu cấp thiên tài, hơn nữa còn là thiên tài đa hệ.
-----------------------------------------------------------

Chương 7: Lão Hồ ly xảo trá.

"Làm sao vậy?" Phỉ Lệ khẩn trương nhìn mọi người, không rõ sao tất cả mọi người đều lập tức trở nên ngây ngốc, có phải mình làm chuyện gì không tốt hay không! Không phải là mình lộ ra dấu vết gì chứ!

"Tới đây, Tiểu Phỉ lệ từ từ sang bên chỗ Thánh Nhật Nhĩ Mạn gia gia nè." Hai mắt Thánh Nhật Nhĩ Mạn sáng lên nhìn Phỉ Lệ, thậm chí Đức Cổ Lạp gia tộc có người có thể chất quang minh hệ ma pháp, đây quả thực là chuyện không thể tin được. Cho nên Thánh Nhật Nhĩ Mạn xác thực dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn Phỉ Lệ. Xem ra từ hôm nay trở đi Đức Cổ Lạp gia tộc sẽ trở nên không giống như trước kia nữa rồi?

"Không cần, lại chỗ Mạt Đức gia gia bên này này." Mạt Đức căm tức nhìn Thánh Nhật Nhĩ Mạn, Lão Hồ ly đáng ghét này lại tranh với mình, muốn thì trở về kêu La Bá Đặc sinh cho mình một đứa không được sao, thế nhưng lại đến Đức Cổ Lạp gia tộc tranh cháu gái lão. Hừ! Thật là không để lão vào mắt mà.

"Mụ mụ." Phỉ Lệ quay đầu nhìn Đế Á phía sau cô, không rõ đang tốt mà làm sao lại trở nên như vậy. Rốt cuộc quả cầu thủy tinh kia xảy ra chuyện gì?

"Phỉ Lệ bảo bối thật là lợi hại nha!" Đế Á không dám tin nhìn nữ hài tỉnh lại sau khi hôn mê bốn năm này. Đức Cổ Lạp gia tộc chưa từng có người đồng thời có được quang hệ ma pháp cùng ám hệ ma pháp. Nhưng hôm nay nàng lại gặp được trên người nữ nhi của mình, điều này chứng tỏ cái gì?

"Mụ mụ?" Phỉ Lệ không hiểu gì cả nhìn Đế Á mụ mụ, cái gì gọi là mình thật là lợi hại chứ.

"Vẫn là để ta tới giải thích một chút cho Phỉ Lệ bảo bối đi!" La Tư đi đến trước mặt Phỉ Lệ, ôm cô đến trước mặt mình, hưng phấn nhìn Phỉ Lệ. Ha ha! Thậm chí gia tộc Đức Cổ Lạp bọn họ có người có thể có được quang hệ ma pháp. Nếu như truyền tới bí cảnh mà nói, không biết mấy lão bất tử kia sẽ cao hứng thế nào nữa?

"A! Được, La Tư ba ba." Phỉ Lệ nhanh nhẹn hôn lên má trái của La Tư một cái.

"Gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta trời sinh có được thân thể cường hãn cùng với ám hệ ma pháp. Nhưng từ trước đến nay không ai có được quang hệ ma pháp. Hơn nữa ngoài quang hệ cùng với ám hệ ma pháp, Phỉ Lệ còn có không gian ma pháp hiếm thấy! Cho nên chúng ta mới có thể giật mình như thế, hiện tại không gian ma pháp đã rất ít ỏi từ lâu rồi, có rất ít người có được không gian ma pháp." La Tư hưng phấn nhìn Phỉ Lệ.

"Đúng! Phỉ Lệ quả thực chính là lễ vật thần đưa cho gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta." Hai mắt Mạt Đức tỏa tinh quang nhìn Phỉ Lệ trong lòng La Tư, ha ha! Gia tộc Đức Cổ Lạp bọn họ im lặng lâu lắm rồi, cho nên đã có rất nhiều người quên rằng gia tộc Đức Cổ Lạp bọn họ vẫn luôn là con cưng của thần.

"Cha, Phỉ Lệ có phải sớm đi bí cảnh thức tỉnh thiên phú của Đức Cổ Lạp gia tộc không." La Tư lo lắng nhìn Phỉ Lệ trong ngực mình. Phỉ Lệ còn chưa tới bốn tuổi, đi bí cảnh có phải là hơi sớm một chút hay không.

"Ừ! Đây đúng là vấn đề nghiêm trọng." Mạt Đức cũng nghiêm túc nghĩ đến. Về phần Thánh Nhật Nhĩ Mạn ở một bên tức giận trừng mắt đã bị một nhà Đức Cổ Lạp của chúng ta quên mất rồi.

"Cha, vẫn là chờ đến khi Phỉ Lệ năm tuổi thì mới đi đi! Phỉ Lệ mới vừa tỉnh lại, con sợ thân thể Phỉ Lệ sẽ không chịu nổi. Hơn nữa không lâu sau chính là sinh nhật bốn tuổi của Phỉ Lệ bảo bối, con muốn cho tất cả mọi người biết Tiểu Phỉ Lệ của Đức Cổ Lạp chúng ta đã tỉnh lại." Lúc Đế Á nói đến hai chữ “tỉnh lại” thì hai mắt phóng ra sát khí làm cho người ta sợ hãi. Cũng dám nói xấu Phỉ Lệ như vậy, gia tộc Đức Cổ Lạp sẽ cho các người trả đủ đại giới.

"Không sai, ta muốn làm cho Khẳng Đặc Ni Cổ Lạp Tư biết, Phỉ Lệ không phải là phế vật của gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta." Mạt Đức nghĩ tới sắc mặt ám muội của Khẳng Đặc kia thì liền một bụng tức giận.

"Cha." La Tư tức giận nhìn cha mình trả lời không đúng chỗ, đây không phải trọng điểm được không?

"Được rồi! Ta biết rồi! Nhưng Phỉ Lệ bảo bối của chúng ta là thiên tài đó!" Mạt Đức nổi tính trẻ con chạy đến bên người La Tư đoạt lấy Phỉ Lệ trong ngực La Tư, sau đó ra vẻ đi qua bên cạnh Thánh Nhật Nhĩ Mạn

"Lão bất tử." Hai mắt Thánh Nhật Nhĩ Mạn ác độc trừng Mạt Đức, đã vậy còn quá kiêu ngạo, thật sự là không thể tha thứ.

"Ừ! Ngươi có ý kiến gì không? La Tư lập tức chuẩn bị tốt yến tiệc mừng sinh nhật của Phỉ Lệ, ta muốn cho cả đại lục Phi Long biết tiểu công chúa của Đức Cổ Lạp chúng ta đã tỉnh lại." Sát khí thô cuồng từ hai gò má của Mạt Đức ào ra, nháy mắt toàn bộ bên trong căn phòng bị khí phách hào hùng bao phủ.

"Phải." Trên gương mặt anh tuấn của La Tư cũng nhanh chóng xẹt qua một tia hưng phấn, gia tộc Đức Cổ Lạp yêu nhất chính là Thị Huyết. Nhưng bởi vì bí cảnh, cho nên gia tộc Đức Cổ Lạp im lặng đã lâu rồi. Điều duy nhất mà người ta biết đến cũng chỉ có Đức Cổ Lạp là thị tộc xa xưa ở Khải Kỳ, Mạt Đức Pháp Đức Cổ Lạp là cường giả cấp bậc Kiếm Thánh, mà La Tư Pháp Đức Cổ Lạp là đại tướng quân Khải Kỳ. Bất quá đây tuyệt đối không phải thứ gia tộc Đức Cổ Lạp thỏa mãn.

"Cha." Đế Á lo lắng nhìn Phỉ Lệ trong tay Mạt Đức, mọi chuyện cần thiết đều đặt ở trên người Phỉ Lệ, thật sự có thể chứ? Phỉ Lệ vẫn chỉ là một tiểu hài tử chưa tới bốn tuổi.

"Không có chuyện gì đâu mụ mụ, Phỉ Lệ biết nên làm như thế nào." Phỉ Lệ mỉm cười nhìn Đế Á, cô không phải là tiểu cô nương bốn tuổi, cô là Lâm Vũ có linh hồn của thế kỉ hai mốt.

"Ha ha ha không hổ là gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta." Mạt Đức nhìn Phỉ Lệ thông minh lanh lợi trong ngực, thấy vẫn là lão xem nhẹ cháu gái của mình rồi. Đây thật sự là tiểu hài tử bốn tuổi thôi sao?

"Ta muốn làm Lão sư quang hệ ma pháp của Phỉ Lệ." Thánh Nhật Nhĩ Mạn bất mãn nhìn một nhà Đức Cổ Lạp vậy mà hoàn toàn không để ý tới lão, lợi dụng xong rồi đem mình vứt qua một bên.

"Chỉ bằng ngươi?" Mạt Đức dùng ánh mắt soi mói nhìn bạn tốt của mình, hôm nay lão hồ li chết tiệt nhà ngươi không xuất huyết (*), ta liền không gọi là Mạt Đức Pháp Đức Cổ Lạp.

(*): ý nói Thánh Nhật Nhĩ Mạn không nôn ra bảo bối gì thì Mạt Đức sẽ không gọi là Mạt Đức Pháp Đức Cổ Lạp

Thánh Nhật Nhĩ Mạn buồn bực nhìn Mạt Đức, chỉ biết nếu lão muốn đồ đệ này thì mình chắc chắn sẽ không có khả năng, vẫn nên có quan hệ tốt với Tiểu Phỉ Lệ, nếu không sẽ thực thảm.

Hai mắt Phỉ Lệ tỏa sáng nhìn Thánh Nhật Nhĩ Mạn, vừa nghe lời của gia gia, Phỉ Lệ liền biết con cáo già này nhất định có rất nhiều bảo bối tốt. Hắc hắc, nếu Thánh Nhật Nhĩ Mạn mà biết trong lòng Phỉ Lệ nghĩ gì, thì sẽ không vui mừng quá sớm như vậy đâu
-----------------------------------------------------------

Chương 8: Gia tộc giàu có.

Phỉ Lệ Pháp Đức Cổ Lạp của công tước phủ Đức Cổ Lạp hôn mê bốn năm, tiểu thư nhỏ nhất của Đức Cổ Lạp đã tỉnh lại, tiểu hài tử làm cho công tước phủ Đức Cổ Lạp chịu đủ sỉ nhục bốn năm trước đã tỉnh lại

Chuyện này lập tức đưa tới oanh động cực lớn ở toàn bộ Đế quốc Khải Kỳ, đầu tiên không nói La Tư Pháp Đức Cổ Lạp là đại tướng quân Đế quốc Khải Kỳ, chỉ bằng Mạt Đức Pháp Đức Cổ Lạp là cường giả cấp bậc Kiếm Thánh, tính cả toàn bộ Phi Long đại lục thì cũng là cường giả lợi hại. Người của một gia tộc như vậy, làm sao có thể không bị toàn bộ đại lục chú ý đến chứ.

Hơn nữa nghe nói gia tộc Đức Cổ Lạp ngoại trừ là công thần khai quốc của Đế quốc Khải Kỳ ra, thì ở Phi Long đại lục còn có một thân phận vang dội khác, đó chính là Huyết tộc. Bọn họ cũng là gia tộc cổ xưa nhất Phi Long đại lục, không chỉ có được thân thể cường hãn mà còn có được ám hệ ma pháp lợi hại hơn.

Cho nên người trên toàn bộ Phi Long đại lục đều tụ tập lại, chú ý vị tiểu thư Đức Cổ Lạp này, bởi vì rất có thể đây sẽ là nhân vật quan trọng ảnh hưởng đến thế lực khắp nơi của bọn họ.

Dù sao gia tộc Đức Cổ Lạp có tiếng là bao che khuyết điểm, nhất là đối với nữ hài. Hoàng hậu Đế quốc Khải Kỳ là muội muội của La Tư Pháp Đức Cổ Lạp, vốn thân là hoàng hậu Đế quốc Khải Kỳ, thân phận tôn quý như vậy không có khả năng bị kẻ nào khi dễ, nhưng lại không nghĩ tới là Đế quốc Khải Kỳ vừa vặn cưới công chúa của một tiểu quốc, hơn nữa công chúa kia tương đối dã man, không chỉ đối nghịch với An Na Pháp Đức Cổ Lạp ở trong hoàng cung, mà còn ỷ vào sủng ái của La Bá Đặc Khải Kỳ với mình, thậm chí vọng tưởng trừ bỏ An Na Pháp Đức Cổ Lạp.

Về sau lại không tiếc sử dụng tử linh pháp sư muốn giết chết An Na, không ngờ chuyện này bị người khác phát hiện, Mạt Đức phẫn nộ trực tiếp cho nhi tử La Tư Pháp Đức Cổ Lạp dùng một nửa quân đội của đế quốc đi san bằng tiểu quốc kia. Về phần vị công chúa kia bị Mạt Đức Pháp Đức Cổ Lạp trực tiếp giết chết trước mặt La Bá Đặc Khải Kỳ

Mà La Bá Đặc Khải Kỳ cũng không nói gì, hơn nữa còn cho người trực tiếp đem thi thể phơi nắng ba ngày, rồi cho ma thú ăn, sau lại không tiếc dùng ám vệ hoàng gia bảo vệ An Na Pháp Đức Cổ Lạp.

Từ sau khi chuyện này xảy ra, tất cả nữ nhân trong hậu cung đều hiểu rõ đạo lý, là chỉ cần ngươi không đi trêu chọc An Na Pháp Đức Cổ Lạp, thì ai ở hậu cung này đều có thể được sủng ái, duy chỉ có nàng là ai cũng không thể trêu chọc, nếu không chịu thiệt sẽ là ngươi. Tuy rằng An Na Pháp Đức Cổ Lạp không tranh thủ tình cảm, nhưng trong hoàng cung bất luận cái gì cũng đều là nàng lấy trước rồi mới đến phiên hoàng đế lấy, từ điểm này có thể nhìn ra được địa vị sủng ái của nàng.

Hơn nữa người gia tộc Đức Cổ Lạp đều là tuấn nam mỹ nữ, không biết lần này Phỉ Lệ Pháp Đức Cổ Lạp có thể giống như An Na Pháp Đức Cổ Lạp làm mỹ nữ đệ nhất Phi Long đại lục hay không. Danh hiệu vang dội này không phải ai cũng có thể gánh nổi.

Cho nên trên đại lục nói La Bá Đặc Khải Kỳ chính là hướng về danh hiệu của An Na Pháp Đức Cổ Lạp. Hơn nữa An Na Pháp Đức Cổ Lạp còn có gia tộc Đức Cổ Lạp phía sau, nhưng sau khi thấy người của Đức Cổ Lạp kiêu ngạo trước mặt hắn như vậy, La Bá Đặc Khải Kỳ cũng không có ý tứ trách cứ chút nào, cho nên phần lớn mọi người đều ngửi được mùi vị âm mưu.

Có phải vì Đế quốc Khải Kỳ đã bị gia tộc Đức Cổ Lạp khống chế, cho nên La Bá Đặc Khải Kỳ mới không thể không thỏa hiệp hay không? Đương nhiên điều này cũng chỉ là người ngoài đồn đãi, nguyên nhân chân chính chỉ có người của gia tộc Đức Cổ Lạp và người của gia tộc Khải Kỳ mới biết được. Nhưng mà ai lại dám đi hỏi chứ?

Ngay lúc bên ngoài đang xôn xao bàn luận thì Phỉ Lệ lại nhàn nhã dạo chơi bên trong phủ công tước, ai kêu Đế Á mụ mụ nói cô vẫn chỉ là một tiểu hài tử không đến bốn tuổi, cho nên mình hẳn là vui chơi cho đã đi.

Ngất mất! Cô cũng không phải thật sự là tiểu hài tử không đến bốn tuổi, cô có linh hồn hơn hai mươi tuổi của người trưởng thành.

Bất quá thu hoạch lớn nhất mấy ngày nay chính là cô không chỉ biết được tình hình của thế giới này mà còn hiểu thấu đáo quan hệ của gia tộc Đức Cổ Lạp với gia tộc Khải Kỳ

Thế giới này gọi là Phi Long đại lục, nghe nói là bởi vì lúc trước nơi này vốn là thế giới của rồng, nhưng sau đó không biết phát sinh chuyện gì, rồng biến mất ở đại lục này, nhưng tên Phi Long đại lục vẫn tiếp tục được dùng.

Trên Phi Long đại lục có ba đế quốc cường đại, theo thứ tự là Đế quốc Khải Kỳ, Phong Hành đế quốc cùng Bỉ Mông đế quốc. Trong đó Đế quốc Khải Kỳ có thực lực mạnh nhất trong tam đại đế quốc, bất quá Phong Hành đế quốc cũng là nước có tiền nhất, về phần Bỉ Mông đế quốc là từ Bỉ Mông Nhất Tộc hình thành, sức chiến đấu đơn thể cũng là mạnh nhất.

Ngoại trừ tam đại đế quốc ra thì còn một ít tiểu công quốc, đương nhiên trên Phi Long đại lục trừ Nhân tộc và Bỉ Mông Nhất Tộc ra còn có Hải tộc, Ma thú tộc, Tinh linh tộc cùng với Long tộc. Bất quá Long tộc cũng đã ít nhất trăm năm lịch sử không xuất hiện ở trước mặt Nhân tộc, cho nên cũng không rõ tình huống cụ thể.

Trong đó lợi hại nhất là Hải tộc, bọn họ có hải vực vô tận, không như Tinh linh tộc chỉ có thể ngây ngốc ở trong rừng rậm.

Ngoại trừ một số gia tộc từ xa xưa của Nhân tộc, trong đó có Đức Cổ Lạp cùng Khải Kỳ, hiện tại chỉ còn rất ít người biết thôi.

Thật ra Đức Cổ Lạp cùng gia tộc Khải Kỳ thật lâu trước đây là một đôi huynh đệ, chính vì lực lượng của hai người không giống nhau, cho nên liền phân chia thành hai đại gia tộc, nhưng vẫn lưu lại cổ huấn, hai tộc vĩnh viễn quan hệ tốt với nhau. Đây cũng là điều ngoại nhân không biết, nói cho cùng thì Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ kỳ thật chính là một gia tộc. Khi đã hiểu rõ, Phỉ Lệ mới biết được khó trách Đế Á mụ mụ cùng La Tư ba ba không sợ La Bá Đặc thúc thúc xíu nào, là bởi vì bọn họ vốn là huynh đệ. Hơn nữa còn có gia gia ở đây, ngay từ đầu La Bá Đặc cũng không dám chỉnh La Tư ba ba. Nhưng thật sự nhà này đều rất kì quái, đều là thê nô nha! Nghe nói sở dĩ La Bá Đặc thúc thúc lấy nhiều nữ nhân như vậy là bởi vì An Na cô cô bày mưu đặt kế, La Bá Đặc thúc thúc là bị ép, bởi vì An Na cô cô thích hậu cung tranh đấu, nghe xem họ nói cái gì?

Sau khi hiểu rõ hoàn toàn về đại lục này, Phỉ Lệ càng thêm cấp bách muốn có được lực lượng. Nơi này vốn là chỗ cường giả nói chuyện, chỉ cần quả đấm của ngươi cứng rắn thì điều ngươi nói chính là chân lý, huống hồ mình lại có thiên phú vô cùng cao, như vậy mình có nên lợi dụng thật tốt hay không, cô chính là đang tính toán chơi đùa rung chuyển đại lục này!

Một chút kiên quyết chậm rãi hình thành trong đôi mắt xinh đẹp của Phỉ Lệ.
-----------------------------------------------------------

Chương 9: Người kỳ quái.

Thời gian cứ thấm thoát trôi đi như vậy, Phỉ Lệ buồn bực trốn ở trên cây đại thụ phía sau tiểu viện của mình

Từ sau khi Mạt Đức gia gia nói muốn tổ chức yến tiệc sinh nhật long trọng cho cô, toàn bộ gia tộc Đức Cổ Lạp đều như sôi trào lên, tất cả mọi người đều bắt đầu bận rộn, ngay cả các ca ca lúc trước thích tìm mình chơi đùa cũng không thấy nữa, nói muốn cố gắng luyện võ gì đó.

Ô ô, cái yến tiệc kia có liên quan gì đến cô sao? Phỉ Lệ bất mãn mân mê cái miệng của mình. Bây giờ cũng chỉ có mình cô nhàm chán ngẩn người ở chỗ này, ngay cả Lệ Á bình thường ở bên người mình cũng không thấy.

"Ai nha! Mê Huyễn Sâm Lâm quỷ tha ma bắt, U Minh báo chết tiệt. Lần sau để Lạp Mạc Nhĩ ta nhìn thấy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi." Đột nhiên trước mắt Phỉ Lệ xuất hiện một bóng đen thật lớn, từ chỗ bóng đen đó rơi ra một người.

Sở dĩ nói là một người, đó là bởi vì Phỉ Lệ nghe được giọng nói kia, song nếu không nghe được giọng nói trước đó thì Phỉ Lệ khẳng định cho rằng thứ mình thấy là ma thú

Bởi vì người trước mắt này thật sự quá khó nhìn, tóc tai rối tung, còn có thứ rách nát nhìn không ra là quần áo kia, nhìn kiểu gì cũng không biết được màu sắc ban đầu là gì.

"Này! Ngươi không sao chứ! Cần ta giúp đỡ không?" Phỉ Lệ cẩn thận nhìn chăm chú vào người kỳ quái bên dưới. A! Hẳn là người rất lợi hại đi! Bằng không cũng không thể dễ dàng đi vào trong phủ công tước như thế được.

Ừ! Tuy rằng không phải vào một cách bình thường.

Mà rơi từ trong cái động kì quái kia ra.

"A! Lạp Mạc Nhĩ vĩ đại thì làm sao có chuyện gì được? Ngươi là ai? Ở nơi nào?" Lạp Mạc Nhĩ Cổ Đức buồn bực nhìn xung quanh, chết tiệt bộ dạng mình như vậy lại bị người khác thấy được. Làm sao bây giờ?

"À! Phải không? Ta ở phía trên đầu ngươi." Phỉ Lệ chậm rãi đong đưa cái chân ngắn ngủn của mình ra, cô thật vất vả mới bò lên trên này được. Vốn là muốn đi tìm một chút sách ma pháp gì đó nhìn xem, nhưng Đế Á mụ mụ không cho phép cô xem, còn nói mình nên hưởng thụ cuộc sống thơ ấu cho tốt đi

"Thì ra là ở phía trên! Khó trách ta tìm không được." Lạp Mạc Nhĩ mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn lên trên, một tiểu cô nương ba bốn tuổi xuất hiện trước mắt hắn, là một tiểu oa nhi thập phần xinh đẹp, đôi chân nhỏ bé kia nhàn nhã lắc tới lắc lui

"Ngươi là ai? Làm sao có thể từ chỗ kì quái như vậy mà rơi xuống?" Phỉ Lệ tò mò nháy đôi mắt xinh đẹp nhìn Lạp Mạc Nhĩ bên dưới. Một đôi mắt màu lam, tóc tai rối mù, đây là ấn tượng đầu tiên của Phỉ Lệ với Lạp Mạc Nhĩ.

"Ta là Lạp Mạc Nhĩ, là không gian ma pháp sư rất lợi hại. Ha ha." Lạp Mạc Nhĩ không ngừng cười ha ha nói, tuyệt đối không thể nói cho người khác biết là mình bị U Minh báo đánh đến chỗ này, nếu không thanh danh viện trưởng Học Viện Ma Pháp Phi Long xem như mất sạch.

"Xin chào Lạp Mạc Nhĩ! Ta là Phỉ Lệ Pháp Đức Cổ Lạp. Ngươi là không gian ma pháp sư rất lợi hại thật sao?" Phỉ Lệ không tin nhìn Lạp Mạc Nhĩ, lợi hại mà bị người ta đá từ trên trời rơi xuống sao? Từ bộ dạng té xuống vừa rồi của Lạp Mạc Nhĩ, vừa nhìn là biết bị người ta đá ra rồi.

"Đương nhiên là ta rất lợi hại rồi. Á! Ngươi nói ngươi là Phỉ Lệ Pháp Đức Cổ Lạp, vậy ngươi cùng Mạt Đức Pháp Đức Cổ Lạp là quan hệ thế nào?" Một cỗ dự cảm không tốt đột nhiên xông lên trong lòng Lạp Mạc Nhĩ, sẽ không phải là quan hệ mình nghĩ tới chứ! Hắn không có khả năng xui xẻo như vậy, tuyệt đối không có khả năng như vậy.

"Mạt Đức Pháp Đức Cổ Lạp là gia gia của ta, ngươi biết ông ấy sao?" Phỉ Lệ tò mò nhìn người kỳ quái thoáng cái đã ngồi bên cạnh mình, không rõ vì sao đang tốt mà mặt của hắn vẫn co giật, xem ra người trước mắt này hẳn là biết gia gia, về phần có quan hệ thế nào với gia gia thì phải xem lại rồi.

"A! Ta làm sao có thể biết ông ấy được chứ, ông ấy là cường giả Khải Kỳ cấp bậc Kiếm Thánh đó! Ta làm sao quen biết được." Lạp Mạc Nhĩ thật cẩn thận nhìn chăm chú xung quanh, hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại, rõ ràng là nói dối.

"Hóa ra Lạp Mạc Nhĩ Cổ Đức không biết lão bằng hữu ta đây! Thật sự là bất hạnh cho ta rồi, lão bằng hữu tới nhà vậy mà không lên tiếng đã muốn đi sao?" Ngay lúc Lạp Mạc Nhĩ muốn rời đi thì giọng nói của Mạt Đức vang lên.

Kỳ thật ngay lúc Lạp Mạc Nhĩ xuất hiện thì lão cũng cảm giác được rồi, ma pháp nguyên tố bạo động mãnh liệt như vậy, làm lão lập tức truy xét ở chỗ nào. Nhưng khi đến căn phòng của Tiểu Phỉ Lệ đáng yêu của lão thì Mạt Đức lập tức nóng nảy. Kỳ thật không chỉ có Mạt Đức đã biết, ngay cả La Tư cùng Đế Á đều bị kinh động, chẳng qua thấy Mạt Đức không có ra tay, liền biết Phỉ Lệ nhất định là không có việc gì

"Ặc! Đây không phải là Mạt Đức sao?" Lạp Mạc Nhĩ cứng ngắc quay đầu lại, buồn bực nhìn Mạt Đức vô cùng vui vẻ, càng không ngừng ở trong lòng mình nguyền rủa U Minh báo.

"Tới đây, Phỉ Lệ bảo bối cẩn thận không ngã đó!" Mạt Đức tung ra một cái Phong Hệ ma pháp cấp thấp, thật cẩn thận ôm Phỉ Lệ vào trong ngực mình, cưng chiều hôn vài cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phỉ Lệ.

"Gia gia, người kỳ quái này là ai? Gia gia quen biết sao?" Phỉ Lệ tò mò tựa vào trong lòng Mạt Đức đánh giá Lạp Mạc Nhĩ xấu hổ ở bên cạnh

"Người kỳ quái này là viện trưởng Học Viện Ma Pháp Phi Long, Lạp Mạc Nhĩ Cổ Đức, hơn nữa còn là một kẻ nhát gan dám làm không dám chịu! Về sau Phỉ Lệ bảo bối nhất định không thể bắt chước nha!" Mạt Đức nói nhỏ với Phỉ Lệ.

"Dạ! Vậy hắn rất lợi hại phải không?"

"Lợi hại sao? Bản thân ta không biết, gia gia chỉ biết hắn là một người nhát gan. Nào, Phỉ Lệ, chúng ta đi ăn cơm, đừng để Tiểu Phỉ Lệ của chúng ta bị đói bụng." Mạt Đức sung sướng ôm Phỉ Lệ đi về phía trước, về phần Lạp Mạc Nhĩ đằng sau thì không nói gì, lão biết Lạp Mạc Nhĩ tuyệt đối không dám không chào hỏi mình một cái mà chuồn mất, trừ phi hắn dám đối mặt với lửa giận của hai người là lão và Thánh Nhật Nhĩ Mạn.

Phỉ Lệ ở một bên vẫn tò mò đánh giá người kỳ quái này. Xem ra quan hệ của người này với gia gia không đơn giản! Hơn nữa hình như là rất gay gắt.
-----------------------------------------------------------

Chương 10: Hắc hắc, soái ca!

"Á! Hắn chính là cái người thúi thúi kì quái vừa nãy sao?" Phỉ Lệ không dám tin nhìn nam tử anh tuấn bức người trước mắt. Nếu như vừa nãy là đại thúc nhặt rác thì bây giờ là nam nhân hoàng kim.

"Cái gì mà người thúi thúi kỳ quái chứ." Vẻ mặt Lạp Mạc Nhĩ như gặp quỷ nhìn Phỉ Lệ như thiên sứ. Đương nhiên hắn không thể tiếp nhận đánh giá như vậy, bản thân hắn là nhân tài trẻ tuổi ở trên Phi Long đại lục đó.

"Hừ! Phỉ Lệ nói ngươi là thế, thì ngươi chính là thế." Mạt Đức hung hăng trừng mắt, liếc Lạp Mạc Nhĩ một cái, dám phản bác lời của Tiểu Phỉ Lệ. Thật là không biết sống chết.

"Mạt Đức Lão sư ngài…" Lạp Mạc Nhĩ không dám tin nhìn Mạt Đức Lão sư rõ ràng thiên vị người khác trước mắt này, đây là Mạt Đức Lão sư chí công vô tư trước kia sao? Như thế này không phải chỉ Thánh Nhật Nhĩ Mạn Lão sư mới làm sao? Khi nào thì Mạt Đức Lão sư cũng trở nên không nói lý lẽ như vậy rồi. Mặc dù vừa rồi hắn quả thật không đẹp mặt chút nào, nhưng còn chưa tới tình trạng thúi thúi mà! Lại còn người kỳ quái, nghe xem là đang nói cái gì?

Đây quả thực là sỉ nhục lớn nhất đối với Lạp Mạc Nhĩ anh tuấn bức người như hắn.

"Gia gia, hắn là đệ tử của người sao?" Phỉ Lệ vừa nghe Lạp Mạc Nhĩ xưng hô, nhất thời hứng thú nổi lên, đại ca ca anh tuấn này dĩ nhiên là viện trưởng Học Viện Ma Pháp Phi Long. Cho dù bây giờ Phỉ Lệ còn không biết từ Học Viện Ma Pháp Phi Long này có địa vị gì ở Phi Long đại lục, nhưng là viện trưởng đó! Rất lợi hại nha!

"Ta mới không có đệ tử như vậy, hừ!" Mạt Đức nói xong cũng không thèm liếc Lạp Mạc Nhĩ một cái, ngay lập tức đảo hai mắt, rõ ràng là bộ dạng có tật giật mình.

Phỉ Lệ cũng lập tức cảm giác được là gia gia của mình đang giận dỗi, cũng không phải không thích đệ tử của mình giống như ông nói như thế.

"Mạt Đức Lão sư người còn ghi hận a!" Lạp Mạc Nhĩ dở khóc dở cười nhìn như không nhìn Mạt Đức Lão sư của mình. Cũng là bởi vì nữ nhân kia, làm cho hắn không chỉ ầm ĩ với Mạt Đức Lão sư mà ngay cả Thánh Nhật Nhĩ Mạn Lão sư cũng như vậy, thật sự không biết rốt cuộc nữ nhân kia làm gì với bọn họ mà khiến lão sư bọn họ thiên vị cô ta như vậy

"Hừ! Rõ rang nha đầu Ma Ti kia tốt như vậy, ta không hiểu ngươi cảm thấy nó không tốt chỗ nào." Mạt Đức trong cơn giận dữ trừng mắt nhìn đệ tử đắc ý của mình, với niên kỉ không thể tin được đã đột phá ngưỡng cửa thánh cấp, nhưng đối với nữ nhân bên cạnh lại tránh không kịp, chính là chuyện này làm cho mình cùng Thánh Nhật Nhĩ Mạn khá là bất mãn.

"Không phải cô ấy không tốt, là ta có nguyên nhân của ta, ta cảm thấy mình còn trẻ, huống hồ ta thật sự chỉ coi Ma Ti là muội muội của mình." Lạp Mạc Nhĩ buồn bực giải thích, nha đầu dính người kia hắn không thấy nàng ta có chỗ nào tốt hết, hắn cảm thấy Tiểu Phỉ Lệ xinh đẹp như thiên sứ trước mắt còn đáng yêu hơn Ma Ti nhiều.

"Gia gia, Ma Ti là ai?" Phỉ Lệ bất mãn lôi kéo ống tay áo Mạt Đức, thế nhưng không để ý tới cô, còn mình tán gẫu vui vẻ như vậy, thật không thể tha thứ.

"A! Thực xin lỗi! Gia gia không phải cố ý không để ý tới Tiểu Phỉ lệ đâu, Phỉ Lệ tha thứ cho gia gia được không." Mạt Đức vô cùng chân chó nhìn Phỉ Lệ, một chút cũng không để ý đến thể diện của mình, còn có đệ tử của mình đang ở trước mặt nữa chứ.

"Mạt Đức Lão sư người…" Lạp Mạc Nhĩ lại một lần nữa im bặt, xem ra bên ngoài đồn đại thật đúng là có chỗ không đúng, tiểu thư gia tộc Đức Cổ Lạp không phải được sủng ái, mà phải là phi thường được sủng ái, ngay cả Mạt Đức Lão sư bảo thủ cũng trở nên như vậy thì Thánh Nhật Nhĩ Mạn Lão sư lại càng không cần phải nói!

"Gia gia nói cho Phỉ Lệ biết, Ma Ti là ai? Có quan hệ gì với Lạp Mạc Nhĩ?" Nam nhân đẹp trai như vậy, sẽ không phải là lạnh nhạt như người chết chứ! Phỉ Lệ bất mãn nhìn gia gia của mình. Cô còn đang suy nghĩ làm sao lừa soái ca này đến bên cạnh mình đây.

"À! Ma Ti là nữ đệ tử của Thánh Nhật Nhĩ Mạn gia gia, với xú tiểu tử trước mắt này là hai đệ tử của ta và Thánh Nhật Nhĩ Mạn." Mạt Đức càng không ngừng lôi kéo cánh tay nhỏ bé của Phỉ Lệ nói. Tiểu Phỉ Lệ thật sự mềm mại quá! Khó trách Đế Á luôn không cho phép chúng ta ôm Phỉ Lệ mà luôn tự mình ôm. Hừ!

"Vậy Phỉ Lệ sao vẫn chưa nhìn thấy Ma Ti tỷ tỷ đâu?" Hắc hắc ~ xem ra mình vẫn còn cơ hội! Phỉ Lệ giảo hoạt liếc nhìn Lạp Mạc Nhĩ, cô cần phải nghĩ biện pháp mới được, lừa vú em này tới chiếu cố mình, bằng không Đế Á mụ mụ sẽ luôn để Lệ Á cùng Lệ Thư ngây ngốc ở bên cạnh mình, phiền chết mất, nếu là soái ca mà nói... vậy không giống rồi!

"Chờ đến khi sinh nhật của Tiểu Phỉ Lệ thì Ma Ti sẽ đến, khi đó gia gia sẽ nói cho con biết ai là Ma Ti được không?" Mạt Đức thập phần chân chó lấy lòng Phỉ Lệ, hiện tại địa vị của lão ở công tước phủ Đức Cổ Lạp còn không cao bằng Tiểu Phỉ Lệ. Vì cuộc sống tốt đẹp của mình, Mạt Đức quyết định không để ý tới thể diện gì hết.

"Dạ! Vậy được rồi! Lạp Mạc Nhĩ ca ca là không gian ma pháp sư sao?" Phỉ Lệ cười đến không có ý tốt nhìn Lạp Mạc Nhĩ.

"Vì sao Tiểu Phỉ Lệ không hỏi gia gia? Gia gia có thể nói cho Tiểu Phỉ lệ mà!" Mạt Đức bất mãn quăng Lạp Mạc Nhĩ bên cạnh mình bay ra ngoài, hừ! Chỉ với diện mạo phong cách của tiểu tử này mà cũng dám đoạt nổi bật của lão.

"Gia gia, ta muốn học không gian ma pháp với Lạp Mạc Nhĩ ca ca được không." Phỉ Lệ làm nũng lôi kéo vài cọng tóc màu tím của Mạt Đức, càng không ngừng quấn vòng quanh.

"Được, đương nhiên là được." Mạt Đức thấy Phỉ Lệ làm nũng với mình, liền lập tức quên mất Đông Tây Nam Bắc.

"Dạ! Biết ngay gia gia tốt nhất mà." Phỉ Lệ rất nhanh hôn một cái ở trên mặt Mạt Đức, lập tức bỏ chạy đến bên người Lạp Mạc Nhĩ, vươn đôi tay nhỏ bé ngắn ngủn kia ra, muốn Lạp Mạc Nhĩ ôm mình.

"Phỉ Lệ." Mạt Đức đã muốn ngốc tại chỗ rồi, ô ô mình lại bị Tiểu Phỉ Lệ lừa rồi. Chẳng lẽ bộ dạng mình khó coi lắm sao? Đau lòng quá đi! Lão bị Tiểu Phỉ Lệ bỏ rơi rồi.

"A! Phỉ Lệ." Lạp Mạc Nhĩ đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn Tiểu Phỉ Lệ đang đụng bên này sờ bên kia trên người mình, thật sự rất đáng yêu! Hai mắt Lạp Mạc Nhĩ càng không ngừng xoay xung quanh chuyển động của Phỉ Lệ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top