Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương4: Một tháng sau


Một tháng là khoảng không quá dài nhưng nó có thể thay đổi mọi thứ. Chẳng hạn như Băng Tâm bây giờ khinh công đã đạt mức khá, nàng có thể bay từ mặt đất lên nóc mái nhà, rồi từ mái nhà này sang mái nhà khác, có khi còn xa hơn một chút. Phải thừa nhận rằng nàng tiếp thu rất nhanh, đến cả Lãnh Vương Đình cũng phải kinh ngạc mà há hốc miệng. Chỉ trong một tháng mà võ công nàng cao hơn hẳn. Trong từng chiêu thức nàng xuất ra, tất cả đều thấy nội lực không hề nhỏ. Mà cả cái Đông Tiêu Quốc loan truyền tin về nàng không kể hết, đến cả mấy người hầu trong phủ lúc nào cũng túm tụm lại soi mói nàng khiến nàng vô cùng đau đầu. Đang nằm nghỉ trong hậu đình cùng với Thanh Nhi thì nàng nghe thấy mấy nha hoàn đi qua thì thầm:
⁃ "Cái tiểu thư kia cậy mình độc nhất vô nhị trong Lãnh gia mà ra cái quy định gì bắt chúng ta phải đi giặt giũ"
Người nha hoàn bé hơn đứng cạnh nói:
⁃ "Tại Lãnh giáo chủ chỉ cưới mỗi Mộc Dung làm chính thất phu nhân rồi sinh ra cái tiểu thư kia chứ sao? Mình không bì được với người ta thì đi so đo làm gì?"
Vừa dứt câu, nha hoàn nọ đã giãy nảy lên:
⁃ "Chúng ta là nhất phẩm nha hoàn lại còn phải đi giặt giũ sao? Hừ! Cái loại phế vật chanh chua!"
Người nha hoàn kia cũng không phân bua nữa, trực tiếp đi thẳng. Nàng nghe xong câu chuyện bất đắc dĩ lắc đầu. Thật ra nàng thấy phần công việc được phân không công bằng cho lắm nên mỗi phẩm cấp nha hoàn nàng cho thêm một số công việc để đảm bảo. Thế mà mới đây nàng đã bị người ta cho là chanh chua, thật không biết làm sao mới phải. Bỗng có một nha hoàn từ cửa hậu đình đi vào ghé vào tai Thanh Nhi nói nhỏ:
⁃ "Quách Tiếu về rồi, hắn muốn gặp tiểu thư".
Thanh Nhi gật đầu rồi bảo nha hoàn kia đi ra ngoài. Một lúc sau,  Băng Tâm giật giật khẽ mở đôi mắt trong suốt như ngọc, lười biếng ngáp ngáp vài cái như mèo nhỏ:
⁃ "Cho hắn ta vào đi"
Thanh Nhi quay đầu lại, hơi giật mình, khe khẽ hỏi:
⁃ "Tiểu thư đã nghe thấy hết?"
Nàng rời khỏi võng, bước đến bàn đá được chạm trổ tỉ mỉ, nâng tay rót một chén trà, tay kia lướt qua mái tóc đen nhánh gật cái rụp. Thanh Nhi ai oán trong lòng, trời ạ, tiểu thư tỉnh từ bao giờ mà nàng không biết? Khuôn mặt thanh tú của Thanh Nhi hơi bất mãn cau mày. Băng Tâm không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt mở miệng:
⁃ "Có gì khó chịu sao?"
Thanh Nhi lại kinh ngạc lần nữa, đừng bảo tiểu thư còn học cả đọc tâm thuật đấy nhá! Thanh Nhi hơi chu môi, phụng phịu nói:
⁃ "Chỉ là Thanh Nhi muốn chăm sóc tiểu thư".
Nàng không đáp lại vì nàng biết rằng Thanh Nhi muốn gì, nhưng có điều ở thế giới cổ đại này người yếu thì bị bắt nạt, bị đè đầu cưỡi cổ, bị người khác khinh bỉ. Chỉ có cường giả mới có thể tự bảo vệ mình, bảo vệ những người thân của mình. Mà tâm tư Thanh Nhi quá đơn thuần, nàng thật không biết phải làm gì.
Có tiếng bước chân đi vào, một người nam nhân tiến tới, tuy khuôn mặt vẫn thế nhưng cả người lại toát ra một cỗ hơi thở lạnh băng mà bức người. Người nam nhân cúi mặt xuống, giọng khàn khàn nhưng nghe ra lại có vài phần ấm áp trong đó:
⁃ "Chủ tử"
Nam nhân đó không phải ai khác mà chính là Quách Tiếu. Băng Tâm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong đáy mắt có vài phần tán thưởng. Không tệ! Khí chất này của hắn làm nàng thích! Ít ra không trưng cái bộ mặt chán ghét hồi trước, xem ra cái gọi là tập huấn này không tồi đi! Băng Tâm không nhìn hắn nữa, mà tập trung vào chén trà trong tay, gật đầu lấy lệ. Quách Tiếu ngẩng mặt dò xét khuôn mặt Băng Tâm. Nàng vẫn kiều diễm, xinh đẹp như vậy nhưng có chút mị hoặc trưởng thành của thiếu nữ. Đôi mắt xám tro lạnh lùng, mờ mịt như tầng sương dày hoàn toàn không nhìn thấu ra cái gì. Hắn bắt đầu lo lắng trong lòng nhưng khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như thường. Chủ tử chắc sẽ không còn giận hắn đấy chứ? Cứ nhớ lại cái khoảnh khắc mà nàng bóp cổ hắn tự nhiên hắn lại rùng mình, lúc đó gương mặt nàng như Tu La vậy, xinh đẹp mà lạnh lùng giống hệt đoá hoa tuyết liên nở giữa mùa đông. Băng Tâm biết trong lòng hắn nghĩ gì, mở miệng nói rõ:
⁃ "Khi ta đi ngủ thì ngươi nấp ở chỗ tối, canh gác cẩn mật, buổi sáng ngươi sẽ theo sau ta, nếu ta vào phòng thì ngươi đứng ở cửa nghe rõ chưa?"
Hắn trong lòng mừng quýnh lên nhưng nét mặt vẫn trầm ổn tự nhiên:
⁃ "Dạ, chủ tử, thuộc hạ nhớ rõ".
Nàng không nói gì, vẫn tiếp tục thưởng trà, bầu không khí lặng im đến đáng sợ. Một lúc lâu sau, nàng bỗng nhiên đứng dậy phá vỡ sự im ắng:
⁃ "Bây giờ Quách Tiếu dạy Thanh Nhi học võ, ta đi công sự, chút nữa quay lại".
Hai người còn lại chỉ biết nhìn nhau rồi cúi đầu "Dạ" một tiếng.
-----------------------------------
Nàng đến đại sảnh tìm Vương Lãnh Đình có chút chuyện cần bàn. Nào ngờ, vừa đến nơi thì chẳng thấy một bóng ai, vừa lúc quản gia đi qua nàng nhân tiện hỏi:
⁃ "Quản gia Chu, ông có biết phụ thân ở đâu không?"
Quản gia Chu năm nay cũng đã ngoài 40, ông làm việc trong Lãnh gia đã gần 20 năm nên Vương Lãnh Đình rất tín nhiệm tin tưởng ông. Ông khom người, hành xử đúng lễ nghĩa của người nô bộc:
⁃ "Thưa Lãnh tiểu thư, hiện tại Lãnh Giáo chủ đang ở Nghị Sự Các"
Nàng phất tay nhẹ nhàng nói:
⁃ "Được rồi, ông làm việc của mình đi".
Nàng thân một mình đi thẳng hướng Nghị Sự Các. Định tiến vào bên trong thì 2 tên lính canh gác đã cản lại. Nàng bất mãn cau mày, giọng lạnh đi:
⁃ "Tránh ra!"
Hai tên canh gác vẫn cứ khăng khăng nhất định không chịu nàng vào:
⁃ "Tiểu thư, Giáo chủ đang bàn chính sự, tuyệt không thể vào".
Nàng ngẩng mặt nhìn thẳng hai tên hắc y đang chắn ngang đường, đôi mắt bắn ra hàn quang kiêu ngạo bức người, giọng nói còn lạnh hơn khi nãy:
⁃ "Ta lặp lại lần nữa, tránh ra!"
Hai tên kia bị hàn khí của nàng làm cho mềm nhũn, hai chân run lẩy bẩy tưởng như sắp ngã xuống. Đây mà là cái tiểu thư hồi trước? Tuy rằng có nghe nói qua phế vật nhu nhược kia thay đổi nhưng cũng không đến mức đáng sợ như vậy chứ? Hai tên kia bây giờ thà chết còn hơn bị tra tấn bởi cái khí tức bức người này. Thấy hai tên kia cứ đứng im như trời trồng, tuy tằng có bịt mặt bằng vải đen nhưng đôi mắt lại lộ ra tia hoảng sợ cực độ, nàng thầm cười lạnh, hung hăng đạp hai tên kia ra, một thân xinh đẹp đẩy cửa ra. Cửa vừa bị đẩy ra lập tức hơn một trăm con mắt hướng thẳng vào nàng. Có người vừa thấy nàng đã hô to:
⁃ "To gan! Người đâu? Sao lại để tiểu thư vào Nghị Sự Các?"
Hai tên kia rối rít chạy vào dập đầu lên xuống cầu xin tha thứ. Lúc này, Lãnh Vương Đình mới đứng ra phất tay cho 2 tên kia lui xuống. Băng Tâm cũng ngay lập tức hành lễ:
⁃ "Nữ nhi tham kiến phụ thân"
Lãnh Vương Đình hơi cau mày? Sao nàng lại chạy đến đây rồi? Không hảo hảo ở đâu đó chơi mà lại dẫn thân đến Nghị Sự Các? Tuy rằng nàng là đứa con gái ông thương yêu đến tận xương tuỷ nhưng trong tình huống này ông cũng không biết phải làm sao cho hợp lí. Lãnh Vương Đình chưa kịp lên tiếng thì đã có một giọng nói vang lên:
⁃ "Không biết Lãnh tiểu thư đến đây có việc gì? Chẳng nhẽ nàng cần bàn chính sự?"
Băng Tâm quay đầu nhìn con người vừa mới phát ra câu nói thâm thuý kia. Nàng hơi sững sờ một chút, Quách Tiếu đã anh tuấn lắm rồi, nhưng người này còn vượt hơn hẳn.  Mày kiếm hơi nhếch lên, tròng mắt hổ phách lẫm liệt mê người, mũi thẳng, môi mỏng hơi nhàn nhạt hồng. Cả người anh tuấn phiêu dật toát ra khí phách ngạo cường không kiềm chế được. Cố lục lọi trí nhớ nàng bỗng nhiên có chút ấn tượng về hắn. Hình như đây là người tình trong mộng của cái tiểu thư cũ mà "nàng" ta lại thích hắn theo kiểu tiếng sét ái tình. Vào cái hôm "nàng" ta đi dạo quanh phủ, vô tình bị ngã ở đại sảnh, được hắn đi ngang qua đỡ dậy, thấy hắn anh tuấn hơn người "nàng" liền thích hắn, rồi lại còn đuổi theo hắn đến nỗi té ngã. Hắn chán ghét "nàng" vô cùng nhưng "nàng" vẫn cứ cố bám riết lấy. Băng Tâm nhớ lại được ngần kí ức đó đã cảm thấy ảo não. Nàng thế nào lại xuyên được vào cái thân thể này -.-  Nàng bình tĩnh nâng khuôn mặt lạnh lẽo không chút biểu cảm nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách kia, giọng nói trong trẻo như chim vàng anh nhưng toát ra sự bức bách:
⁃ "Không biết vị ngồi ở kia đã biết chưa? Tuy ta là con gái nhưng là nữ nhi duy nhất của Lãnh gia này, sau này ta còn có thể làm chủ nhân của các người hơn nữa theo gia pháp Lãnh gia thì nhi tử chỉ cần đủ 10 tuổi có thể đi theo cha bắt đầu học tập cách giải quyết chính sự, không phải sao?"
Tử Dạ nghe Băng Tâm nói xong không có cách phản kháng chỉ đành im lặng dò xét người con gái đang đứng ở kia. Mọi người đang xôn xao bàn tán thì bị câu nói của Băng Tâm khiến cho im bặt. Ai cũng biết Giáo chủ của bọn họ chỉ sủng ái duy nhất một mình phu nhân, nhưng phu nhân sau khi sinh ra Lãnh tiểu thư thì không còn khả năng mang thai nữa. Tuy thế nhưng Giáo chủ vẫn kiên quyết không lấy thê thiếp, nên đương nhiên Băng Tâm là nữ nhi duy nhất thừa kế ngôi vị Giáo chủ này. Ánh mắt lạnh thấu xương của Băng Tâm quét quanh một vòng khiến ai nấy đều hoảng sợ. Đến cả Tử Dạ cũng cảm thấy hơi chột dạ, hắn bây giờ không còn thấy nghi ngờ gì về tin đồn kia, nàng thật sự không phải nàng trước kia. Bây giờ nàng xinh đẹp động lòng người nhưng nàng lại giống như đoá hoa hồng có vô vàn gai nhọn. Khí chất thanh cao hơn người, đôi mắt hoàn toàn chỉ có một mảng lạnh băng, tâm tư không thấu. Đáy mắt hắn tự nhiên xẹt qua tia thú vị, đôi mắt dán chặt lấy nàng như một con mãnh thú tìm được con mồi. Nàng cũng không thèm để ý tới hắn, tiến đến đứng cạnh Lãnh Vương Đình đang ngồi trên chiếc ghế lông hổ được chạm trổ tỉ mỉ từng đường nét kia. Lãnh Vương Đình thấy thế cũng an lòng một phần, một phần lại thảng thốt kinh ngạc. Con gái ông từ khi nào tâm tư lại sắc bén đến vậy? Không hẳn cùng một người chứ? Hắng giọng vài cái, ông ra lệnh cho mọi người tiếp tục công việc. Nàng đứng nghe một lúc, toàn về việc tuyển thêm chiến sĩ cho Hắc Nguyệt Giáo rồi chỉnh đốn quân ngũ, rồi thì mấy cái cải cách quy định mới, nàng nghe mà buồn ngủ muốn chết. Trước kia, nàng toàn phải rửa tai nghe những cái chuyện bọ cướp hàng, rồi bị tập kích bắn phá, rồi có bang mới xuất hiện đe doạ đủ thứ ... Bây giờ nghe mấy cái việc "yên bình" như thế này nàng thật không có hứng thú. Chờ mãi mới kết thúc cuộc nghị sự, nàng cũng gạt luôn chuyện Lãnh Vương Đình, định về thẳng phòng nằm nghỉ thư giãn một chút. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa Nghị Sự Các đã có người chắn đường nàng. Nàng ngước nhìn cái con người đang chắn đường kia, trong lòng thầm mắng, cái mông khỉ gì đây? Vừa mới có ý tứ đuổi nàng đi, bây giờ lại chắn đường đi của nàng là sự tình gì? Tử Dạ ho nhẹ một tiếng, cất lên chất giọng trầm ấm như gió ùa xuân:
⁃ "Ta tên Tử Dạ, là một trong số 18 vị trưởng lão cai quản đội quân chiến sĩ trong giáo".
Nàng lạnh nhạt "ừm" một tiếng, hắn ta là ai, hắn ta có chức vụ gì có liên quan đến nàng sao? Mà nàng cũng có chút bội phục hắn, trông hắn chỉ tầm 21-22 tuổi, trẻ như thế mà đã là trưởng lão, dưới một người trên vạn người, thiếu niên trẻ tuổi lại anh tuấn như thế khó trách cái tiểu thư cũ kia chết mê chết mệt hắn ta. Tử Dạ thấy nàng định xoay người bước đi, hắn lại cất tiếng:
⁃ "Chuyện vừa nãy...."
Còn không để Tử Dạ nói hết, nàng đã cắt lời:
⁃ "Không có gì"
Chết tiệt! Rốt cục hắn có cho nàng đi hay không đây? Thấy Băng Tâm mất kiên nhẫn, hắn lại hỏi thêm:
⁃ "Hay là ta mời nàng đi ăn nhá?"
Băng Tâm mất hết kiên nhẫn, giọng nói tuy vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng lại xen lẫn một tia tức giận:
⁃ "Tử Dạ, ngươi làm thế ta lại nghĩ ngươi thích ta đấy, giờ thì ta đang bận, cáo từ!"
Nàng đi một mạch về phòng, không ngoái nhìn lại một lần nào. Mà Tử Dạ ở đấy lại nhếch lên một nụ cười, thú vị, con người quả là thú vị mà!
-----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top