Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Một ngày học nữa đang trôi qua,An Linh ngồi thẫn thờ bên cửa sổ mà ngắm những áng mây trắng bồng bềnh trôi.Thể xác của An Linh đang ở đây nhưng tâm hồn thì đã chạy ra khỏi trường học rồi,nó đang dạo quanh căn phòng ngủ và xem bộ phim còn dang dở.Vừa nghĩ An Linh vừa nở một nụ cười,hôm nay cô bé sẽ về nhà sớm,bỗng một giọng nói đanh thét vang lên:
Cô AN LINH
Cái tên An Linh được nhấn mạnh làm tâm hồn của cô trở về với thể xác.Cô quay đầu nhìn cô giáo đang hừng hực lửa giận rồi giật mình đứng lên.Cô gãi đầu một cách ngây thơ thưa:
Dạ...
Cô có đang nghe tôi nói gì không đấy-Cô giáo
Dạ...-An Linh run mình cúi đầu-Em xin lỗi cô
Thôi cô cứ đứng đó cho tôi-Giáo viên
Cả lớp cười ồ lên nhưng An Linh lại tiếp túc rơi vào mơ màng mà không để ý  hội trưởng đang nhìn cô.Lúc An Linh bước ra khỏi lớp chân cô bé đã run lên vì đứng hẳn 1 tiết.Cô bé vừa nói vừa rên:
Huhu...số tôi khổ vậy nè
Lại mơ màng nữa rồi
Một cô bé đeo kính bước ra khỏi lớp,cô tên Châu Anh,BFF của An Linh.An Linh than:
Tính tui vậy rồi...không sửa được
Không sửa cũng phải sửa bà tính ngày nào cũng đừng vậy hả?-Châu Anh
Không...-An Linh
Thế thì mau sửa coi-Châu Anh
Lúc ấy Hội trưởng đi tới,mặt đỏ ửng,nói với An Linh:
Này An Linh đi với tớ một chút được không?
A!Được chứ!Hội trưởng muốn gì mà chẳng được-An Linh
Hai người đi lên sân thượng mà không để ý Châu Anh đi theo đằng sau.Lên sân thượng bỗng Hội trưởng cúi đầu,hai đôi tay đan chặt vào nhau nói:
An Linh!Tớ...tớ thích cậu
Ô!-An Linh
Cậu...cậu thấy thế nào?
Ô...-An Linh
"Cái tính mơ mộng lại thế nữa rồi"-Hội trưởng nghĩ.Cậu nói:
Vậy cậu nghĩ thế nào?
HẢ?Cậu...cậu thích mình!-An Linh
Ừ-Hội trưởng
Cho...cho mình một chút xíu xiu thời gian suy nghĩ nha-An Linh đỏ mặt nói
Bỗng lúc ấy Châu Anh bước tới,cô vẫn vui vẻ nói với hội trưởng:
Hội trưởng mình có chuyện riêng với An Linh nhé
Ừ-Hội trưởng
Lúc Hội trưởng khuất bóng An Linh ngượng ngùng nói:
Không...không ngờ người gương mẫu như cậu ấy lại thích mình.Nè Châu Anh!
Châu Anh không thèm nói gì,cô bỗng đưa tay lên và bóp cổ An Linh.An Linh nói:
Tại...sao?Không...phải ...chúng... ta...là...bạn...à
Không còn nữa rồi-Châu Anh cười nhạt-Cô biết không tôi thích hội trưởng đã từ năm cấp 1 rồi mà...cô XEN VÀO
Tớ...chưa...đồng...ý...nữa mà-An Linh
Nhưng cô nghĩ nếu cô từ chối anh ấy,anh ấy sẽ thích tôi hay sao?-Châu Anh bắt đầu khóc-Sao lúc nào anh ấy cúng chỉ lo lắng cho cô mà không phải là tôi,tôi có gì không bằng cô!
An Linh cắn vào tay Chấu Anh nhưng cô ta nhanh tay đẩy cô từ ban công xuống.An Linh bám vào lan can,Châu Anh gẩy từng ngón tay của An Linh ra,ngón cuối cùng cô ta nói:
Bye bye ~ bạn thân
An Linh rơi từ trên cao xuống,làn gió chiều tà thổi qua mái tóc của cô bé,từ khóe mắt cô nhưng giọt lệ tuôn rơi.BỤP!Đau quá...nhưng không phải vì bị rơi từ trên cao đâu mà là bị phản bội mới đúng!Cô nằm đó...giữa vũng máu đỏ rực rỡ như mặt trời hoàng hôn lúc này.Cô bé chìm vào khoảng không tối đen xì,có phải đây là cõi âm không.Tôi chết thật rồi sao?Lúc ấy một người phụ nữ tỏa ra ánh sáng tiến về phía cô,bà ấy...là ai vậy?Cô mấp máy môi:
Bà...
Bà ấy xoa đầu An Linh,bà ấy nở một nụ cười nói:
Ta sẽ cho con được hồi sinh nếu con sống tốt ở thế giới này ta sẽ cho được sống lại để trả thù được không?
Dạ...con chấp nhận-An Linh
Nhưng...-An Linh
Cô chưa kịp hỏi thì đã thấy mình nằm trong một căn phòng.Thế...thế giới nào đây?Lúc ấy An Linh nhảy xuống giường,thấy mình thấp đi trông thấy,rồi cô nhìn vào gương:

Thì cô bé 5 tuổi này ngó lại cô.Cô nhìn vào tấm gương một cách đăm chiêu.Rồi cô hét lên:
TRIÊU MỘNG KHIẾT!
Một người phụ nữ bước vào,bà lo lắng hỏi:
Con...con có sao không?Khiết nhi?
Không...con không làm sao hết luôn-An Linh lắc đầu phủ nhận
Nếu không sao thì tốt...-Bà ấy nói với một giọng buồn man mác
Khi bà ấy đã rời phòng tôi mới định thần lại,tôi viết vào quyển sổ nhật kí của Mộng Khiết.Liễu Di Nguyệt,đứa con ngoài giá thú của một nam tước tài giỏi,vào lâu đài Thái Tử  và các Hoàng Tử từ khi mới 8 tuổi.Ngay lập tức gây được ân tượng với Thái Tử và các Hoàng Tử.Đến cả Thái Tử nước láng giềng,là một cường quốc,cũng điêu đứng trước Di Nguyệt.Cuối cùng sau nhiều sóng gió trở thành Thái Tử phi của Thái tử đất nước láng giềng,Lý Cảnh Nghi.Về số phận của Triệu Mộng Khiết,cô công chúa thất sủng chỉ được nói sơ qua là đã bị Thái Tử và Hoàng Tử lợi dụng để tiếp cận Di Nguyệt,rồi bị chính Di Nguyệt vu oan cho chuyện đánh mình trong khi lại chính là bạn của Di Nguyệt đánh cô chỉ tại muốn không liên lụy đến bạn.VÌ quá tức giận mà Nhị Hoàng Tử đã giết chết công chúa Triệu Mộng Khiết,khi cô vừa tròn 20 tuổi.Làm sao mà sống tốt như người đàn bà kia nói chứ!Thế là cô ra ngoài cho khuây khả,đúng lúc ấy đâm phải một cô bé.Cô ta dùng giọng đanh thét:
Ngươi dám đụng trúng ta!Gan to bằng trời!Ô ~ Hóa ra là công chúa thất sủng sao?
Rồi An Linh bị tát một phát vào mặt,đó chính là Ngũ công chúa,công chúa được sủng ái nhất cả hậu cung, Triệu Vân Tuyết.Cô ta tiếp túc nói:
Cái thứ ghê tởm nhà ngươi.Xùy!xùy cút xa ta ra
Cô nhìn thấy Thái tử,Triệu Hạc Hiên(8 tuổi) và Nhị Hoàng tử, Triệu Cao Lãng(7 tuổi) đứng đó nhưng không nói gì mà chỉ khinh khỉnh nhìn Mộng Khiết bị bắt nạt.Mà không phải ai đâu bởi chính chị em mình luôn đấy.Thực sự An Linh qua uất ức,cô đứng lên cầm tay Ngũ công chúa nở một nụ cười tươi rói.Làm cả Ngũ công chúa,Nhi Hoàng Tử và Thái Tử bất ngờ.An Linh nói:
Xin lỗi...sự ghê tởm bám lên tay công chúa rồi này.Thái Tử và Nhị Hoàng Tử đứng đó mà không ngăn Ngũ công chúa, có phải vì nghĩ bảo vệ thứ ghê tởm thì mình cũng bị ghê tởm theo đúng không?Tôi cũng là công chúa mà sao lại bị phân biệt đối xử thế nhỉ?À...tôi đãng trí quá tôi là công chúa vô tài thất sủng làm sao mà xứng để so sánh với ba vị cao quý đây.Tôi thấy cứ sao sao ý mọi người con chưa bao giờ đưa ra cho tôi một bài kiểm tra đã kết luận bất tài rồi hay là vì mẹ tôi thất sủng nên không có quyền.Sao mấy người ghét tôi thì giết phứt tôi luôn đi hay là thấy giày vò và khiến tôi đau khổ trông vui hơn.Mấy người hiểu không 5 năm...5 năm của cuộc đời tôi chưa từng chưa từng được nhìn mặt cha mình nói gì là được trò chuyện.Tôi ước gì mình được sinh ra trong một gia đình bình thường,được nhận tình yêu thương của cả cha và mẹ.Bây giờ tôi mới biết tồn tại trên đời cũng là một cái sai.Hậu cung này làm tôi cảm thấy khinh thường,chẳng ai được yên lòng mà sống cả.Người tốt thì luôn sợ mình bị hại người xấu thì luôn lo sợ mưu đồ của mình bị phát hiện.Nó khiên tôi chẳng muốn tồn tại nữa...Tạm biệt

Này,Mộng Khiết-Hạc Hiên
Sao vậy?Thái Tử không thấy ghê tởm khi nắm tay tiện nhân hay sao?-An Linh
Huynh chưa bao giờ coi muội là ghê tởm-Hạc Hiên
Đừng nói dối-An Linh vừa nói vừa hất tay Hạc Hiên ra-Muội ghét nhất là bị phản bội và những kẻ nói dối
Này mọi khi muội rất sợ Thái Tử sao hôm nay lại...-Cao Lãng
Muội sợ chứ...sợ đến nỗi muội được báo mộng rằng năm 20 tuổi các huynh sẽ giết muội 
Hả? Huynh...huynh thèm làm vậy với muội chắc-Cao Lãng
Không tin là việc là của huynh...con tránh xa các huynh là việc của muội-An Linh
Hạc Hiên lại năm tay An Linh,nói bằng giọng kiên định:
Huynh...huynh sẽ không bao giờ phản bội muội
Cô lưỡng lự nhìn cậu ta,không!mày đang nghĩ gì vậy anh ta tương lai sẽ giết mày đó.Ở một góc xa xa Hoàng Đế đang nhìn tụi nhỏ,tập trung nhất là Mộng Khiết.Ông nói:
Hóa ra...lại có một công chúa khổ sở đến thế sao?
Hoàng Thượng...-Thái giám
Nói-Hoàng Thượng
Nô tài thấy nếu là một cô bé 5 tuổi bình thường không thể nói ra những lời sâu sắc như thế.Có lẽ thất công chúa thật sự...không hề kém cỏi như người ta nói...
Đúng vậy-Hoàng Đế
Ông ta đi đến gần và nói với Mộng Khiết:
Hạc Hiên nói đúng...thằng bé sẽ không phản bội con đâu
An Linh quay lừng lại,là Hoàng đế sao.Dù nội tâm lo lắng nhưng vẻ ngoài An Linh vẫn lạnh te:
Tham kiến Hoàng A Mã
Đứng lên đi-Hoàng Đế ôm An Linh vào lòng-Hóa ra bao lâu nay con sống khổ như vậy là lỗi tại trẫm
Bỗng dưng An Linh lại thấy ấm  áp lạ kì,cô nói bằng giọng chấn an:
Con không sao...cô đơn cũng tốt...không sợ có ai đam sau lưng mình.Đến lúc lại phải chịu đau khổ
Hoàng Đế nghe thấy vậy mà thấy lòng chua sót,ông nói:
Truyền chỉ...từ nay bất cứ ai nói Thất công chúa là kém cỏi phạt 60 Chượng
Dạ...-Thái Giám run sợ khi thấy Hoàng Đế như vậy
An Linh cười tươi nói:
Con cảm ơn Hoàng A Mã
"Ba người(Thái Tử,Hoàng Đế,Nhị Hoàng Tử):Con bé cười dễ thương thật đấy"
Từ giờ con phải cười nhiều lên,con người mới là đẹp nhất-Hoàng Đế
Con chẳng biết nói gì hơn một từ...Cảm ơn với Hoàng A Mã-An Linh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top