Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Tỷ muội tình thâm

Kể từ ngày Doanh Vương Đại Đế tạ thế, có rất nhiều vị Vương chủ đã nổi loạn, tự ý tách ra thành các quốc gia lớn nhỏ. Sau đó, bọn họ vì tranh giành quyền lực và lãnh thổ mà đánh chiếm lẫn nhau.

Ban đầu, lục địa Nam Huyền có tổng cộng mười lăm địa phận, nhưng qua nhiều năm tranh đoạt và phân chia, hiện chỉ còn lại chín địa phận - chín nước.

Sau khi quy phục nước Lăng, Mai Phong Bạch vẫn giữ lệnh thủ hộ tại vùng đất Tây Đô với chức vụ Hộ quốc Đại tướng quân, và cưới được một giai nhân. Nghe nói, vị giai nhân đó là biểu muội của Hoàng hậu nước Lăng.

Hai năm trôi qua, Mai phu nhân sinh hạ một cô con gái, đặt tên là Mai Sương Vũ.

Năm Mai Sương Vũ lên bốn tuổi, Mai phu nhân đột ngột qua đời vì bệnh tật. Về sau, Mai tướng quân cũng không tiến thêm bước nữa.

Tám năm sau, cô con gái duy nhất của nhà Mai tướng quân được Thánh thượng ban hôn, định đến năm tròn mười sáu tuổi sẽ gả cho ngũ Hoàng tử Uông Hoành - con của Khương Hoàng hậu.

Nhưng ngặt nỗi, Mai Sương Vũ từ nhỏ đã đem lòng yêu mến học trò của cha, là nhị Hoàng tử Uông Nặc Thần - con của Vệ Quý phi. Mà ông trời cũng biết trêu ngươi người khác thật, người mà Uông Nặc Thần thích lại là Diêu Thiên Tuyết - con gái của Thái úy.

Đến năm Mai Sương Vũ tròn mười bốn tuổi thì nhận được lệnh chuyển về Tế Đô Kinh sống, bắt đầu học lễ nghi trong cung lẫn trao dồi thêm cầm kỳ thi hoạ.

Cũng vào năm đó, tên ngũ Hoàng tử mà nàng ấy ghét được sắc phong làm Thái tử. Còn nhị Hoàng tử Uông Nặc Thần được phong làm Vệ vương và nhận mệnh lệnh dẫn binh trấn giữ vùng đất Tây Đô thay cho Mai tướng quân sau khi Hoàng đế băng hà.

***

Mai Sương Vũ bước sang tuổi mười lăm.

Nhân ngày được nghỉ, Mai Sương Vũ lôi kéo Diêu Thiên Tuyết cùng với một vài cô tiểu thư cũng theo học ở Mẫu Đức viện trốn ra ngoại thành đua ngựa giải khuây.

Do tiết trời phương Bắc đang vào hè nên mặt trời còn chưa lên quá cao, mà đã cảm thấy nóng bức cả người.

Trong khi mọi người đang chơi đùa vui vẻ ở một chỗ, Mai Sương Vũ và Diêu Thiên Tuyết cưỡi ngựa tản bộ, tán gẫu với nhau.

Khoảng một lúc sau, trên ngọn đồi cao.

“Thiên Tuyết tỷ!”

Đột nhiên, Mai Sương Vũ kéo dây cương, cho ngựa quay đầu lại: “Muội muốn hỏi tỷ một chuyện nhỏ, có được không ạ?”

Diêu Thiên Tuyết mỉm cười: “Muội muốn hỏi tỷ ‘một chuyện nhỏ’ gì?”

Mai Sương Vũ lại cư xử như trẻ con, đưa tay ra và yêu cầu vị Diêu tiểu thư kia phải ngoắc tay hứa: “Tỷ phải trả lời thật lòng với muội nha?”

Diêu Thiên Tuyết vui vẻ ngoéo lấy ngón tay của nàng: “Ừm.”

“Tuyết tỷ…” Sương Vũ! Đây là cơ hội cuối cùng rồi, nếu như ngươi còn do dự thì chỉ vài tháng nữa, ngươi sẽ là Thái tử phi, sẽ gả cho tên khốn kia!

Mai Sương Vũ lưỡng lự một hồi rồi mới hỏi, vừa nói vừa quan sát nét mặt của Diêu Thiên Tuyết: “Có phải tỷ cũng muốn trở thành Hoàng hậu tương lai của nước Lăng không?”

Nàng biết, không chỉ có mỗi Thiên Tuyết, mà tất cả những cô tiểu thư danh giá kia đều có ước muốn đó!

Trước câu hỏi ấy, Diêu Thiên Tuyết chẳng thể hiện cảm xúc hay bày tỏ thái độ gì ra mặt.

Bỗng nhiên, nàng ta vươn tay vuốt ve đầu con ngựa mà nàng đang cưỡi, rồi chậm rãi hỏi ngược lại: “Muội không muốn sao?”

Mai Sương Vũ chẳng có chút do dự nào, liền dõng dạc đáp: “Muội không muốn làm Hoàng hậu, bởi vì muội thích Vệ vương!”

Diêu Thiên Tuyết điềm nhiên thu tay về, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng người tỷ muội thân thiết nhất của mình, bỗng cười hỏi: “Có thể xem như chúng ta chưa nói gì với nhau hay không?”

Mai Sương Vũ nhìn lướt qua tay của đối phương rồi siết chặt dây cương, nhoẻn miệng cười nói như không có chuyện gì xảy ra: “Mặt trời đã lên cao quá rồi, chúng ta mau quay về lều trại thôi.”

Hoá ra trước giờ trên cánh đồng cỏ xanh này, có tận hai con cáo…

Nói đoạn, Mai Sương Vũ vừa thúc ngựa đi trước lại vừa hô to: “Mau đi thôi! Xem tỷ hay muội sẽ quay về lều trại trước?”

Diêu Thiên Tuyết cũng nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo sau và nói, mặc dù giọng điệu nghe có vẻ lo lắng song nét mặt lại không có gì: “Sương Vũ, chạy chậm thôi!”

Sương Vũ! Muội chớ có oán hận tỷ...

Mai Sương Vũ không nghe lời, càng lúc càng thúc ngựa chạy thật nhanh về lều trại: “Chạy nhanh lên! Tỷ mau đuổi theo muội đi.”

Nàng còn chưa hết câu thì con ngựa đã lồng lên dữ dội. Chỉ trong chớp mắt, nàng bị hất văng khỏi lưng ngựa và ngã lăn lộn xuống chân đồi...

***

Thiên giới, Linh Bích cung.

Sau khi lãnh đủ hình phạt, tam Công chúa Hoa Tranh bị giam lỏng trong cung điện của mình.

Bỗng nhiên có một đoá hoa bồ công anh nhỏ từ đâu xuất hiện, cứ bay lượn vòng quanh các thiên binh đang đứng gác trước cửa cung. Nó rất nghịch ngợm, bay quét qua mũi của từng người, khiến ai cũng ngứa ngáy và hắc xì một phen rồi mới chịu rời đi.

Đoá hoa bồ công anh đó bay thẳng vào bên trong cung điện Linh Bích, đến khi va phải kết giới thì hoá thành một ông lão khoảng sáu mươi tuổi.

“Ôi, cái lưng già cỗi của ta.”

Nghe được tiếng than đau của Nguyệt Liên Chân tiên nhân, vị tiên nữ mặc hồng y ngoái đầu nhìn thử. Khi trông thấy ông đang nằm sõng soài ở bên ngoài cửa phòng, nàng ta loạng choạng bước ra, trong lòng có chút mừng rỡ.

Công chúa Hoa Tranh hạ mình cầu khẩn, yếu ớt lên tiếng: “Xin hãy giúp ta với.”

Nguyệt Liên Chân lồm cồm ngồi dậy. Trông dáng vẻ đáng thương của tam Công chúa, ông ấy khẽ lắc đầu. Nàng ta không chỉ tự ý hạ phàm, mà còn cả gan đi luân hồi chuyển kiếp cùng với Đàm Quyết. Trong khi Đàm Quyết xuống Nhân giới là để truy tìm tung tích của Ma đế, chứ có phải là đi tìm thú vui ở chốn nhân gian đâu?

Hoa Tranh mất hết hy vọng, cả người buông thõng, ngồi bệt xuống sàn. Mãi cho đến tận kiếp này, nàng và Đàm Quyết mới có một cơ hội để thành đôi, vậy mà…

Như thể nhìn thấy được nỗi lòng của nàng ta, Nguyệt Liên Chân cười bảo: “Công chúa chớ có lo. Cây liên tâm quả của Đàm Quyết sẽ chẳng ra hoa kết quả nổi đâu.”

Nhắc đến cây liên tâm quả của Đàm Quyết, ria mép của ông run giật dữ dội. Cây liên tâm quả chết tiệt đó, đã trồng được mấy ngàn năm rồi! Nhưng cho dù ông có chăm sóc kỹ lưỡng đến đâu thì mỗi năm, nó cũng chỉ ra đúng một chiếc lá rồi rụng đi. Nó chỉ cho biết mình vẫn còn sống, chứ chẳng thèm sinh trưởng. Cứ mỗi lần nhìn thấy nó là ông lại ứa gan, muốn nhổ quách đi cho xong.

“Thật không?” Hai mắt của Hoa Tranh đỏ hoe, rưng rưng nhìn ông, trông mong ông gật đầu một cái.

Tuy Thiên hậu muốn Nguyệt Liên Chân đến đây là để nói vài lời cho tam Công chúa yên lòng, nhưng khi cân nhắc lại, ông chẳng dám khẳng định bừa, bởi tình duyên của thần tiên rất phức tạp và đau đầu.

“Công chúa chớ có lo nghĩ nhiều, hãy nghỉ ngơi và tịnh dưỡng trước đi đã.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top