Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Trường Sinh tự

Sau khi bị ngã ngựa, Mai Sương Vũ được Khương Hoàng hậu đưa về tẩm cung chăm sóc, nhưng đến đêm thứ hai thì bỗng dưng mất tích. Chẳng có một ai biết nàng ta đã đi đâu, kể cả Hoàng hậu.

Hơn ba tháng sau, Uông Thánh Đế đột nhiên bạo bệnh rồi băng hà, Uông Hoành chính thức lên ngôi, Diêu Thiên Tuyết được tiến cử vào vị trí Hoàng hậu tương lai của nước Lăng.

Quốc tang vừa kết thúc, Uông Nặc Thần bị phe cánh của Uông Hoành ngấm ngầm chèn ép, buộc hắn phải tuân theo di lệnh trước đó của Tiên đế, dẫn binh đi thủ hộ vùng đất Tây Đô.

Còn về Mai tướng quân, ông nhận lệnh trấn thủ vùng biên cương phía Bắc, giáp với nước Đại An.

***

Hơn ba năm sau.

Trường Sinh tự nằm trên đỉnh núi tuyết Cự Phong, vì địa thế hiểm trở và là nơi hoang vu cho nên chẳng thấy người lui tới.

Lúc này, bên bờ vực phía đông, dưới tán cây đào bạch hàng ngàn năm tuổi có một chàng thiếu niên mảnh khảnh mặc trang y màu lam. Tóc vấn hết lên cao để lộ một gương mặt trắng trẻo, sáng sủa, với ngũ quan hài hoà.

Hai tay hắn chắp hờ sau lưng, lặng lẽ đứng nhìn cả một vùng chỉ toàn là tuyết trắng.

Nhớ năm đó, trước khi rời khỏi Trường Sinh tự, Mai tướng quân có nói với hắn mấy câu: [Sương Vũ à! Con hãy ở lại đây, cố gắng dưỡng thương cho thật tốt. Năm năm sau, cha sẽ xin từ quan rồi đến đón con về. Sau đó, hai cha con chúng ta sẽ đến phía nam của nước Đại An sinh sống cùng với mẹ nhé?]

Có lẽ bây giờ, cả nhà họ đang ngồi ăn cơm cùng với nhau…

Từ phía hắn đứng, khi trông xa hơn sẽ thấy một con sông lớn chảy dài vô tận. Chỉ qua vài hôm nữa, nó lại đóng băng như mọi năm. Bên kia sông chính là vùng đất Tây Đô thuộc địa phận của nước Lăng, còn ở phía bên này - nơi hắn đang ở là lãnh địa của nước Liệp Lạc.

“Đã qua ba năm, mười tháng. Và đang bước sang tháng thứ mười một cũng được chín ngày rồi.”

Đột nhiên, phía sau hắn xuất hiện một lão già đầu trọc mặc Phật y chỉnh tề, tuổi tác cũng đã độ ngoài tám mươi nhưng trông bộ dạng vẫn còn rất khỏe mạnh và minh mẫn.

Ông ta thở dài, rồi lại hỏi hắn một câu vô cùng quen thuộc: “Ngươi còn muốn quấy rầy cuộc sống của lão già này thêm bao lâu nữa đây?”

Vừa nghe hết câu hỏi, chàng thiếu niên cười khẽ, tầm mắt vẫn nhìn xa xăm như cũ, song hắn không trả lời mà bỗng dưng cất tiếng gọi: “Sư phụ!”

Vị đại sư kia hoảng hốt, liền lùi về phía sau mấy bước, vừa quơ tay múa chân phòng thủ lại vừa hỏi: “Ngươi muốn giở trò gì đây?”

Hơn ba năm trước, tên họ Mai kia mang đứa con gái độc nhất của hắn ta đến nhờ ông chữa trị vết thương rồi ở được dăm ba ngày thì mất bóng.

Tuy hắn ta ra đi mà không nói một lời từ biệt, nhưng vì nghĩ đến giao tình nhiều năm và ân nghĩa giữa hai người nên ông không những không trách, mà còn tận tâm tận lực chữa trị cho con gái của hắn ta. Song không ngờ, khi sức khỏe của con nhóc này đã bình phục hoàn toàn, mà chờ mãi vẫn không thấy hắn ta cử người đến rước nó về.

Ha! Thế là, chim chích phải nuôi con của tu hú!

Con tu hú nhỏ này cực kì tinh ranh! Không chỉ gạt ăn gạt uống, mà đến võ công tâm pháp của cả đời ông, nó cũng càn quét sạch sẽ.

Nếu nói nó là đệ tử chân truyền độc nhất của ông thì cũng chẳng sai! Vậy mà bao năm qua, ngoài hai tiếng ‘lão già’ khó nghe ra, ông chưa từng nghe nó gọi mình là ‘sư phụ’ bao giờ cả!

Ngô Kiều quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ đề cao cảnh giác của lão ma đầu Ưng Tiên mà không thể nhịn được cười: “Sư phụ! Hôm nay, người muốn ăn món gì? Nói ra đi, con sẽ nấu cho người ăn.”

“Ngươi…” Mặc dù Ưng Tiên cho rằng Ngô Kiều có mưu đồ xấu nhưng không hề từ chối, mà rất tham lam đáp: “Tất cả những món mà ta thích.”

Hơn một canh giờ sau, trên chiếc bàn tròn đá đặt trong nhà bát giác gỗ đã bày lên rất nhiều món ăn ngon.

Phải công nhận rằng, tay nghề nấu nướng của con nhóc này không hề thua kém mấy vị ngự trù trong cung. Có rất nhiều món ăn ‘quái đản’ mà ông chưa từng nếm thử qua lần nào.

Đáng tiếc... Thật là đáng tiếc! Từ nay về sau sẽ không còn cơ hội để thưởng thức nữa rồi!

Ưng Tiên hít sâu một hơi để kiềm chế sự tiếc nuối xuống tận đáy lòng, rồi nhanh chóng cầm đũa lên. Ông vừa ăn vừa gật gù, âm thầm khen ngợi tay nghề nấu nướng của nữ đồ đệ như mọi lần.

Ngô Kiều ngồi đối diện ông, trong lúc rót rượu ra, cô cố tình hỏi vị đại sư trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh mình: “Đại sư huynh không ăn, vậy có muốn uống một ly không?”

Không nằm ngoài dự đoán, Vô Nhiễm liếc cô một cái rồi nhắm tịt mắt, hai tay chắp vào nhau, miệng lẩm nhẩm niệm liên tục: “Nam mô A Di Đà Phật! Nam mô A Di Đà Phật...”

Ngô Kiều cười nhạt, vừa chuyển ly rượu qua cho sư phụ vừa bâng quơ thêm một câu: “Thơm như thế này, chỉ cần ngửi thôi thì cũng đủ say rồi!”

Vô Nhiễm: “...”

Bên kia, Ưng Tiên bắt đầu nhâm nhi, thưởng thức từng chút hương vị của loại rượu được ủ ra từ cánh hoa anh đào.

Con nhóc này có một đôi mắt hết sức tinh vi, từ người cho đến đồ đều chọn thứ tốt nhất!

Mai Phong Bạch! Có phải ngươi cố tình mang nó đến đây để vơ vét sạch sẽ của cải cả đời của Ưng Tiên ta không? Rồi lại sợ ta tìm ngươi để tính sổ mà giả vờ chết...

Đáng lẽ, ngươi nên làm như vậy! Nên giả vờ giả vịt để lừa ta tiếp!

Thế nhưng cớ sao, ngươi lại chết thật vậy chứ?

Loại rượu hoa anh đào này, ngửi thì thơm, khi uống vào lại có vị chua chua, ngọt ngọt. Và cho dù đã làm lạnh thì nó vẫn có vị cay nồng đặc trưng, vẫn ấm dần lên trong cơ thể.

Ưng Tiên tu một hơi, uống hết số rượu trong ly. Khi đặt chiếc ly trở lại bàn, từ sắc mặt cho đến bộ dạng của ông đều đã thay đổi hoàn toàn.

Ngô Kiều không hề kinh ngạc, vẫn điềm nhiên ngồi đó, vừa uống rượu vừa xem hai người trước mặt hiện nguyên hình.

Lúc này, lão già Ưng Tiên trông rất đạo mạo, dáng vẻ cũng uy phong hơn bình thường: “Tả hộ sứ nghe lệnh.”

“...” Vô Nhiễm ngay lập tức đến trước mặt môn chủ khuỵu gối cúi đầu, bộ dáng quỳ chờ nghe mệnh lệnh.

“Kể từ bây giờ, ngươi không cần đi theo ta nữa.” Ưng Tiên nhìn sang con ranh mang vẻ mặt đắc ý kia: “Mà hãy đi theo…”

Dừng lại một nhịp, Ưng Tiên nhớ lại ngày mà Vô Nhiễm đến gặp riêng ông. Hiếm khi đến gặp mặt nhau, vậy mà không ngờ đêm hôm đó, hắn ta đến là để nói lời ‘từ giã’ ông.

Hờ! Hắn ta đã mở lời xin đi xuống núi còn trước cả con nhóc kia, thì làm sao ngăn lại cho được?

“Ngươi hãy theo nó xuống núi đi.”

Nói xong, Ưng Tiên hậm hực đứng phắt dậy rồi rời đi ngay. Lão Mai già chết tiệt! Ngươi xem, con của ngươi thật là tài giỏi. Cái gì tốt, nó đều gom đi hết. Không sót một thứ gì!

Ngô Kiều uống cạn ly rượu, sau đó trông về hướng của lão già kia đi, lớn tiếng nói một câu cho hả giận: “FA cả đời cũng xứng đáng thật đó!”

Đến một câu nói từ biệt cho có lệ, cũng chả thèm nói cùng với cô mà đã đi… Ha! Chả trách, bà ấy thà đi theo một tên đế vương vừa phong lưu vừa bạc tình, chứ không thèm đi theo một kẻ, đến ngay cả chữ ‘yêu’ cũng chả thèm nhả ra khỏi miệng. Sống cô độc đến chết, đúng là xứng đáng thật!

“...” Dẫu Ưng Tiên đã đi cách khá xa nhưng vẫn nghe được lời của cô nói. Tuy nhiên, cho dù có nghe thì ông cũng chẳng thể hiểu hết được.

Con nhóc xấu xa, ngươi hãy tự bảo trọng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top