Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Xuống núi

Ngày hôm sau.

Ngô Kiều và Vô Nhiễm đứng đợi ở dưới gốc cây đào bạch già cỗi đã được một lúc lâu, vậy mà chẳng thấy một bóng người nào xuất hiện.

Không còn kiên nhẫn để chờ đợi thêm, Ngô Kiều ngoảnh đầu nhìn về sau, nghiến răng bỏ lại một câu rồi mới rời đi: “Lời của các người là lời vàng, lời ngọc. Ừ thì, ngậm xuống suối vàng luôn đi!”

Trông bóng người đang lao thẳng xuống chân núi tựa như tên bắn ra, Vô Nhiễm khẽ lắc đầu. Tính khí lỗ mãng như thế này, sớm muộn gì cũng gây họa cho bản thân!

Đến tận lúc hai người đi xuống núi, đi xa cả một đoạn thì nghe được tiếng chuông quen thuộc. Âm thanh vang lên rất là to.

Cả hai quay đầu, cùng nhìn lên đỉnh núi cao, mây bay rải rác. Hai người có phần thất vọng khi chỉ thấy bóng dáng vừa lờ mờ vừa nhỏ của mấy vị sư huynh đệ đầu trọc mặc áo xám nhạt, mà chẳng thấy bóng dáng của người mặc áo màu vàng.

Khi tiếng chuông dứt, liền nghe thấy giọng của các vị sư huynh đệ đồng môn. Bọn họ hợp sức truyền âm, cùng đồng thanh nói một câu.

Mấy chục vị hòa thượng chắp tay trước ngực, không nói gì nhiều mà chỉ căn dặn một câu: “Đừng tạo nghiệp quá nặng. A Di Đà Phật!”

Tiếp nối lời chào tạm biệt đinh tai nhức óc là ba hồi chuông lớn làm chấn động cả núi rừng: “Boong! Boong! Boong!”

Sau khi tiếng chuông cuối cùng kết thúc, tuyết từ trên vách núi cao lăn ùn ùn xuống tựa như thác đổ.

Ngô Kiều chẳng có chút sợ hãi nào, vẫn đứng yên một chỗ và cười hỏi: “Đây là tạm biệt, hay là vĩnh biệt vậy?” Bọn họ muốn chôn sống hai người à?

Vô Nhiễm còn điềm tĩnh hơn cả cô: “Chẳng phải sư đệ đang mong ngóng họ đến tiễn đệ xuống núi hay sao?”

Sao y nói cứ như thể, mình có bị tuyết vùi chết thì cũng là đáng đời!

“...” Ngô Kiều định nói gì đó với y, nhưng chỉ mới mở miệng thì bỗng có một cơn gió thổi thoảng qua tai.

Cô xoay người, nhìn về hướng sông Vô Danh ngay. Thấy Vô Nhiễm chạy nhanh đến mức thoát ẩn thoát hiện, cô nhếch môi cười lạnh: “Tình anh em đồng môn này, chắc có bền lâu.”

Cũng nhờ có trận tuyết lở đó, mà cả hai đặt chân lên đất của nước Lăng sớm hơn với dự kiến.

Ngô Kiều vừa đi vừa nghĩ, chắc là lão già Ưng Tiên đã phát hiện ra, cô lấy đi món đồ gì rồi, cho nên mới nhắc nhở một câu như vậy!

Đừng tạo nghiệp…

Bỗng dưng, Ngô Kiều ngẩng đầu nhìn ánh dương mờ nhạt đang ở tít trên cao. Cô cười khẩy rồi buồn bực trút giận với ông Trời.

Rõ ràng ta đã ước rằng, kiếp sau sẽ làm cá, vậy mà cớ sao ông lại độ cho ta làm người? Để rồi ta phải gánh vác nhiều việc như thế này đây?

Môn đạo đức của ông đạt được mấy điểm vậy chứ? Chết t…

Bất thình lình, trên bầu trời giăng vài tia lửa điện bất thường, trong khi tuyết vẫn đang trút xuống không ngừng.

Ngô Kiều hoảng hồn, im bặt: “...”

Cô không dám nhìn lên trời thêm nữa, vội ho khan một tiếng rồi lẩm bẩm: “Đùa tí ấy mà! Ông Trời ơi, ông có cần làm căng lên như vậy hay không?”

Không biết tên đứng bên cạnh cô đã nghe thấy được những gì, mà bỗng dưng buột miệng: “Nếu bị Thiên Lôi đánh chết sẽ khó siêu thoát.”

Ngay sau khi Vô Nhiễm chau mày nhìn dị tượng và phán một câu xanh rờn xong, rất thành tâm niệm: “A Di Đà Phật! Thiện tai! Thiện tai!”

“Đại sư à!” Ngô Kiều cố giữ bình tĩnh, cố gắng nở một nụ cười hòa nhã: “Ngày xuất hành, ngài có thể lựa lời hay ý đẹp một chút để nói ra được không?”

Y lườm cô một cái: “Cây ngay không sợ sét đánh. Người sống ngay thẳng, ắt không sợ trời phạt. A Di Đà Phật!”

Ngô Kiều không phản bác, bàn tay phải lặng lẽ siết chặt. Ngay lập tức, quanh bàn tay đó của cô xuất hiện một luồng khí màu tím nhạt.

Vô Nhiễm biết rõ sự im lặng này của cô là dấu hiệu của điều gì, nên nhanh chóng nhắc nhở: “Đã là một quân tử thì nên động khẩu, chớ có động thủ.”

Quân tử? Cái tên hòa thượng mồm chuyên nuôi quạ này…

Bỗng nhớ đến căn bệnh của y, Ngô Kiều đành phải hạ hoả. Ngay khi cô thả lỏng tay, luồng sức mạnh kia cũng biến mất.

Ngô Kiều cười ngọt như chẳng có chuyện gì, dùng giọng điệu cà rỡn để gọi tục danh của Vô Nhiễm: “Tất Mạc đại ca!”

Theo thói quen, cô nhón chân muốn khoác vai y: “Chúng ta hãy…”

“Sư đệ!” Vô Nhiễm né tránh phũ phàng như mọi lần, chỉ khác là lần này y còn nói kèm thêm câu: “Nam và nữ có sự khác biệt. A Di Đà Phật!”

Nói xong, y đứng cách xa cô hơn chục thước.

Ngô Kiều nhanh chóng đuổi theo: “Vô Nhiễm đại sư…”

“Đại sư đã biết ta là nữ từ khi nào vậy?” Chắc là y đang căm hận việc, mình đã xin lão già Ưng Tiên để y đi theo cùng đây mà! Ăn chay niệm Phật mà vẫn còn thù dai quá vậy?

Vô Nhiễm không hề giấu giếm, liền cho biết: “Từ lần gặp mặt đầu tiên.”

Dứt lời, y lén nhìn qua chàng thiếu niên thấp hơn mình một cái đầu, dường như muốn dò xét tâm trạng của đối phương.

Có biết mấy năm qua, vì muốn sinh sống ‘hòa đồng’ với mấy gã đầu trọc ở trên núi mà cô phải cố gắng gồng mình lên để ‘hoà nhập’ đến mức quên mất cả giới tính thật của bản thân rồi hay không?

Khốn nạn thật!

Tuy trong lòng chẳng khác gì núi lửa đang phun trào, nhưng mà Ngô Kiều vẫn cố giữ bình tĩnh để hỏi cho ra lẽ: “Vậy tại sao… đại sư vẫn luôn gọi ta là sư đệ?”

“Vì ngay từ đầu trụ trì đã bảo với ta, về sau đệ chính là ‘sư đệ’ của ta.” Vô Nhiễm dừng bước, lại lén xem xét sắc mặt của cô.

Thấy nét mặt của Ngô Kiều không được thân thiện, y vội vàng bổ sung: “Đừng lo lắng. Cho dù sau này, đệ có biến thành ‘hình dạng kì dị gì’ thì đối với ta, đệ vẫn là một ‘tên sư đệ’ của ta.”

Để tránh cảnh ‘đồng môn tương tàn’, y vừa nói hết câu liền cất bước thật nhanh.

Sau khi nghe xong lời an ủi tựa như lời châm chọc, Ngô Kiều rất muốn quay trở về Trường Sinh tự để xin lão Ưng Tiên chỉ cách ‘tôi luyện ra một tên thuộc hạ có thể nghe lời bất chấp, mặc kệ đúng sai’.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top