Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 10. TÌNH ĐẦU NGÂY THƠ

Lục Diễm và Tử Thiên yêu nhau rất trong sáng, đúng nghĩa mối tình đầu ngây thơ khờ dại. Bản thân Lục Diễm khi xưa rất thích ngắm trai đẹp, nhưng khi yêu rồi thì trong mắt chỉ có một người. Thư sinh thì không còn gì phải nói, một người yêu tốt như hắn thật sự rất khó tìm. Hắn hiền lành, lại thật thà, học hành giỏi giang, bề ngoài yếu đuối nhưng chí khí lại ngất trời. Hai người thích nhất sáng sớm cùng nhau trèo lên ngọn đồi nhỏ gần nhà ngắm mặt trời mọc, cùng nhau ăn mì trứng, uống chút trà tươi của Tam thúc. Sau đó cả hai quay về công việc của mình, Lục Diễm bán vải, hắn vừa viết chữ vừa học bài. Mấy thứ bình bình dị dị đó chắc gì thời hiện đại có được chứ.

Có một hôm, Tử Thiên ngỏ ý dẫn Lục Diễm về nhà thăm mẹ ruột của hắn. Lục Diễm tất nhiên gật đầu đồng ý, lo lắng suốt một đêm không ngủ, sáng hôm sau dậy thật sớm, chuẩn bị mọi thứ chờ hắn đến. Đường lên nhà hắn là một con đường mòn nhỏ, hai bên là cánh đồng hoa cỏ may rất đẹp. Xung quanh có vài hộ dân lưa thưa, ai nhìn thấy Tử Thiên không vui vẻ chào một tiếng thì cũng tặng cho vài thứ trái cây lặt vặt. Hỏi ra mới biết hắn dạy chữ cho bọn trẻ trong thôn mà không lấy tiền. Cha mẹ chúng tất nhiên cảm kích vô cùng. Lúc đó Lục Diễm thật sự cảm thấy rất hãnh diện. Nhà Tử Thiên vừa đơn sơ vừa mộc mạc, tường nhà bằng đất, mái nhà bằng lá, sân nhà bé xíu nuôi một con gà mái mơ và đám gà con bé bé. Mẫu thân Tử Thiên rất hiền lành, lại phúc hậu. Bà sức khoẻ không tốt, nói chuyện một chút đã phải đi nghỉ. Nhìn bà, Lục Diễm thật sự rất nhớ mẹ. Tính tình mẹ cô dù khác hẳn, nhưng ánh mắt dành cho con cái của các bà mẹ rất giống nhau. Vừa yêu thương vừa tự hào.

- Mẹ của anh chắc chắn rất thương anh.

Lục Diễm đi song song Tử Thiên, tay nhổ một bông cỏ may, đưa phất phơ trong gió. Tử Thiên mỉm cười nhìn cô, gật đầu một cái xem như đồng ý.

- Cha anh mất sớm, mẹ ở vậy nuôi anh. Bao nhiêu tiền bạc đều lo cho anh ăn học. Khoa thi sắp tới chính là lúc anh báo đáp công lao của mẹ.

- Uhm! Anh nhất định sẽ thành công. Còn bao lâu nữa nhỉ?

- Một tháng nữa. Có lẽ năm sáu ngày sau phải lên đường cho kịp lúc.

Vậy cũng được, Tử Thiên đi xa một thời gian, đúng ngay lúc tuyển chọn tú nữ. Hắn sẽ không biết gì, tránh cho cô phải giải thích lòng vòng. Sau đó chỉ cần đợi hắn về, hên thì cô làm phu nhân của quan Trạng, không may thì là vợ của ông giáo. Tính ra thì thế nào cũng tốt.

- Trước ngày anh đi trong thành có lễ hội truyền thống. Chúng ta cùng nhau tham gia được không?

- Được chứ! – Lục Diễm vui vẻ gật đầu – Nhưng là lễ hội gì vậy?

- Tuyển chọn hoa khôi hằng năm. Hoa khôi chắc chắn sẽ được nhập cung. Nhà nào có con gái cũng rất háo hức. Cũng là dịp nam thanh nữ tú gặp mặt làm quen.

Lục Diễm không nghĩ thời này cũng tiến bộ như vậy, có cả cuộc thi hoa hậu cấp thành phố luôn. Xem ra nhiều cô nàng muốn một bước lên mây, thay đổi cuộc đời lắm đây.

- Nếu em là tiểu muội của anh, nhất định anh cũng khuyên em đi thi.

- Vì sao?

- Vì em rất xinh đẹp.

- Vậy bây giờ em đăng kí thi được không?

- Không được! Vì em bây giờ là của anh.

Lục Diễm không ngờ thư sinh cũng biết nói mấy câu như vậy, trong lòng vừa thẹn vừa vui. Cái người này thật biết lấy lòng của cô. Lục Diễm đỏ mặt, đánh nhẹ vào vai hắn. Tử Thiên thừa cơ hội nắm lấy tay cô. Thế là tay trong tay suốt đoạn đường về nhà.

---------------------------

Đại Lâm gác chân lên bàn, uống một ngụm trà, liếc ngang liếc dọc người đang lẩm nhẩm hát. Đúng là tình yêu có sức mạnh thật kì diệu. Nó có thể biến một cô gái bướng bỉnh thành ngoan ngoãn, biến một chàng trai yếu đuối thành mạnh mẽ, hay có thể làm một người lương thiện thành kẻ sát nhân hoặc ngược lại. Tóm lại là đến lúc này Đại Lâm vẫn cảm thấy tình yêu là một phạm trù có dùng cả đời để nghiên cứu cũng không thể hiểu hết được.

- Này, ngày mai tôi phải về trên đó. Có tiệc.

- Đi bao lâu?

- Khoảng một tháng gì đó. Tự lo được không?

- Trên anh ăn chơi lâu thật đấy. Tôi và Tử Thiên hiện tại rất tốt, chắc một tháng nữa không có sự cố gì cần anh giải quyết đâu. Cứ đi đi.  

Nói xong, Lục Diễm lại quay về với việc dọn hàng. Hôm nay là lễ hội hằng năm của thành Vĩnh Yên, là buổi hẹn cuối cùng của cô với Tử Thiên trước khi hắn lên kinh, cô phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng mới được.

Lục Diễm chọn một bộ y phục màu trắng nhẹ nhàng, tóc buộc hờ với duy nhất một cây trâm nhỏ, để rơi vài sợi tóc mai làm dáng, trang điểm cũng tự nhiên như có như không. Trông cô vừa đáng yêu vừa thuần khiết. Đại Lâm giơ ngón tay cái khen ngợi khả năng biến hoá của cô. Thế này thì mười người sẽ hết chín người nghĩ cô là tiểu thư khuê các, yểu điệu thục nữ mất thôi.

- Anh đi không?

- Không hứng thú! Tôi sẽ ngủ một giấc tới sáng.

Lục Diễm gật đầu, trông ra cửa thì đã thấy Tử Thiên từ xa đi tới. Cô vội chào tạm biệt Đại Lâm, bước ra ngoài đón Tử Thiên. Giữa dòng người đã bắt đầu nhộn nhịp, hắn xuất hiện với cốt cách không lẫn vào đâu được. Y phục màu lam, khoan thai ung dung, say đắm lòng người. Lục Diễm bây giờ mới biết thư sinh nghèo của mình có sức hút lớn như thế nào. Dù bây giờ hắn nói chuyện với cô, đôi khi vẫn bị cô chọc đến đỏ mặt, nhưng bản tính điềm đạm, trầm tĩnh cũng bộc lộ ra nhiều hơn. Đôi khi cô thật không biết hắn có phải là thư sinh nhút nhát mà mình lần đầu tiên gặp hay không.

Tử Thiên bước tới trước mặt Lục Diễm. Nàng hôm nay thật xinh đẹp, làm hắn chỉ muốn nhìn mãi không thôi. Lục Diễm mà hắn biết chưa bao giờ e thẹn nhìn hắn như thế, nàng lúc nào cũng phóng khoáng, nhí nhảnh. Đây là lần đầu tiên hắn thấy điệu bộ cúi đầu, mũi giày vẽ thành vòng tròn của nàng. Trái tim của hắn đột nhiên đập mạnh hơn. Tình cảm này tả làm sao hết đây.

- Chúng ta…đi thôi.

- Uhm! – Lục Diễm gật đầu – Đi đâu trước đây?

- Em thích xem tuyển hoa khôi không?

- Thích. Ngắm người đẹp ai mà không thích. Nhưng mà anh thì không được thích đâu đó.

Tử Thiên bật cười, nắm nhẹ tay Lục Diễm hoà vào dòng người tấp nập. Đèn lồng bắt đầu được thắp sáng, treo dọc con đường dẫn đến trung tâm thành Vĩnh Yên. Hai bên đường bán đủ loại vật phẩm phục vụ cho lễ hội, nào pháo bông, nào mặt nạ trang trí,…tạo thành một không gian sôi động.

- Muốn ăn gì không?

- Em muốn ăn bánh bao! – Lục Diễm chỉ nồi hấp bánh bao đang bốc khói nghi ngút

- Được!

Tử Thiên bảo cô đứng đợi, vội vàng chạy đi mua bánh cho cô. Lục Diễm biết hắn không có nhiều tiền, bánh bao xem chừng là món rẻ nhất rồi. Nhưng mà suy nghĩ này chỉ mình cô biết là được. Tử Thiên quay lại, không vội đưa cô bánh, chỉ nhẹ nhàng bốc từng miếng đưa cho cô. Lục Diễm lúc đầu còn nghĩ hắn thật bày trò lãng mạn, nhưng sau đó nhìn thấy bàn tay đỏ lên của hắn, cô mới biết bánh bao mới hấp thật sự rất nóng.

- Lục Diễm! Sau khi anh thi về cho đến khi đầu bạc răng long, anh sẽ mua cho em tất cả những món em thích ăn. Dù có thể sau khi thi, anh không thành công, nhưng lời hứa này anh nhất định không quên.

Lục Diễm cảm thấy rất cảm động. Có lẽ đến lúc này câu tỏ tình cảm động nhất mà cô nghe được không phải là: ‘‘Anh yêu em!’’ mà chính là câu anh vừa hứa. Cho đến khi đầu bạc răng long. Chẳng phải yêu đến tận cùng chính là mong ước cùng người mình yêu nắm tay già đi hay sao.

- Không phải bây giờ anh đã làm vậy à?

- Anh không nghĩ em thích ăn bánh bao. Nhưng mà hiện tại anh chỉ làm được thế này thôi.

- Tử Thiên! Bánh bao thật sự rất ngon. Là bánh bao ngon nhất em từng được ăn đó.

Tử Thiên mỉm cười nhẹ nhàng, không nói gì thêm, chỉ có bàn tay nắm lấy tay cô siết chặt hơn. Lục Diễm cũng im lặng, nhìn đèn lồng nhiều hình thù nhiều màu sắc. Ấm áp vô cùng.

Lục Diễm trợn tròn mắt nhìn các thiếu nữ xinh tươi, quần là áo lượt tham gia thi tuyển hoa khôi. Đúng là mỗi người một vẻ, kẻ tám lạng người nửa cân. Đây mới thật sự là nhan sắc để tuyển chọn vào cung. Lục Diễm thầm thở phào nhẹ nhõm, đợt tuyển tú nữ sắp tới cô rớt chắc rồi. Cô và thư sinh đứng xem một lát, cuối cùng không còn hứng thú nên quyết định rời đi.

- Chúng ta đi cầu nguyện đi!

- Được! Thả hoa đăng ở bờ sông hay treo dây lụa ở cây ước nguyện? – Lục Diễm hào hứng hỏi

- Haha…Em đôi khi nói những điều thật khó hiểu. Hoa đăng? Dây lụa? Ai lại đi cầu nguyện bằng những thứ đó.

Lục Diễm chớp mắt. Không phải trong truyện đều dùng đến mấy cách đó sao. Cô tưởng tượng thôi cũng thấy lãng mạn vô cùng.

- Vậy thì làm sao chứ?

Tử Thiên vui vẻ dẫn cô đi. Nơi cầu nguyện là một vườn hoa đào, rất nhiều dải lụa được giăng từ cây này qua cây khác, tạo thành một mạng lưới chằng chịt. Trên dải lụa treo vô số tấm thẻ bằng gỗ hình chữ nhật, đung đưa trong gió tạo thành tiếng lạch cạch vui tai. Chì là Lục Diễm càng nhìn càng hoa mắt chóng mặt.

- Cái này…là sao?

- Em viết tên người em yêu lên tấm thẻ còn trống đang treo. Trong nửa canh giờ, nếu người em yêu tìm được tấm thẻ và viết tên em lên đó. Như vậy hai người có thể bên nhau trọn đời rồi.

Lục Diễm nhìn một rừng thẻ, cảm thấy nhiệm vụ này thật sự bất khả thi. Nếu hắn không tìm được thì sao chứ, cả hai chia tay nhau sớm cho bớt đau khổ à.

- Có ai thành công chưa?

- Anh không biết. Sao vậy? Không tin anh sẽ tìm được à?

- Haha, ai viết tên anh đâu chứ. Tự tin!

- Lục Diễm! Đại ca em nói nếu anh không rước em, sẽ không còn ai nữa đâu. Cho nên em suy nghĩ cho kĩ phải viết tên ai đi.

- Các anh…

Lục Diễm vừa giận vừa thấy buồn cười. Thật ra Đại Lâm nói không sai mà, cô không có lời nào phản bác cả. Lục diễm chui ngang chui dọc trong đám mạng nhện, tìm một tấm thẻ, nắn nót viết tên hắn. Nhưng cô không chỉ viết tên hắn, còn viết thêm mấy chữ ở cuối thẻ. Những chữ này cô lại không cho hắn biết, bảo rằng xem như là phần thưởng dành cho hắn nếu tìm được nó. Sau đó cô bước ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi chờ Tử Thiên săn tìm báu vật. Cái trò này thật sự đau tim quá đi.

Tử Thiên đi lướt qua các tấm thẻ, thời gian càng trôi hắn càng bình tĩnh. Dù có tìm được tấm thẻ hay không, hắn cũng đã quyết định mãi mãi bên cạnh nàng. Chỉ là hắn muốn làm Lục Diễm an tâm khi hắn phải đi xa mà thôi. Nửa canh giờ sắp trôi qua, Tử Thiên chỉ còn cơ hội đi dọc một sợi dây nữa thôi. Hắn tìm một sợi gần nhất, lần theo nó từ đầu đến cuối. Cuối cùng vẫn là không có. Tử Thiên nhún vai, chuẩn bị rời đi thì chân vô tình giẫm phải một thứ gì đó. Hắn cúi xuống nhặt lên. Là một tấm thẻ, trên đó viết rất rõ ràng: “Triệu Tử Thiên. Nếu anh không tìm được cũng không sao, em đã nguyện trở thành kẻ bám theo anh đòi ăn đến suốt đời. Anh thật đáng thương!”. Tử Thiên bật cười, nàng thật hậu đậu, treo tấm thẻ mà cũng không xong. Hắn cầm bút được bố trí sẵn gần đó, viết tên nàng, nhưng sau đó không treo tấm thẻ lên mà nhẹ nhàng cất vào ngực áo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top