Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 11. CẢ ĐỜI NHẤT ĐỊNH KHÔNG THAY ĐỔI

 Tử Thiên nói với Lục Diễm rằng anh đã tìm được tấm thẻ, còn đọc rất rõ ràng những lời cô ghi trên đó, làm cô cảm thấy rất vui. Trong lòng càng thêm tin tưởng tình yêu của hai người.

Cô cùng hắn đi dạo ngoài bờ sông, nhìn các cặp tình nhân thả thuyền giấy, ngâm thơ, tỏ tình...Cả không gian tràn ngập màu hồng của tình yêu. Bỗng nhiên ở đâu đó phát ra tiếng hát trầm thấp, nghe rất êm tai, vừa ngọt ngào vừa sâu lắng. Lục Diễm tò mò nhìn xung quanh, trông thấy một anh chàng đang đứng hát trước mặt một cô gái, tay nhẹ nhàng cài lên tóc cô ấy nhánh hoa dại bé bé xinh xinh.

- Hay thật! - Lục Diễm trầm trồ

- Y đang cầu hôn với cô nương kia đấy. - Tử Thiên giải thích

- Cầu hôn!

- Đúng vậy. Tập tục ở đây là thế, nam nhân phải hát một bài cầu hôn, nếu cô nương kia gật đầu sẽ trao túi thơm đính ước cho nam nhân đó.

- Vậy chẳng phải nếu hát dở thì sẽ í ẹ lắm sao?

- Lúc đó anh ta có thể chọn thổi một khúc sáo hoặc một gảy một bản nhạc.

- Oa, lãng mạn thật đó. Sau này em cầu hôn anh, em sẽ hát tặng anh một bài. Anh mau mau đi may túi thơm đi.

- Lục Diễm! Em ăn nói thật ngược đời.

- Nhưng kêu em may túi thơm thì thà để em mặt dày ngỏ lời cầu hôn anh còn hơn. - Lục Diễm cười hì hì nói

- Anh không cần túi thơm, chỉ cần trong lòng em có anh là đủ.

- Tử Thiên! - Lục Diễm trợn mắt - Anh dạo này không chuyên tâm đọc kinh thư, chuyển sang đọc tiểu thuyết ba hào của phái nữ à?

Tử Thiên tất nhiên không biết tiểu thuyết ba hào là gì, nhưng chắc hắn có thể nghe ra ý tứ của cô ám chỉ hắn càng ngày nói chuyện lãng mạn quá rồi. Nhưng mà càng nghe càng thích nha, cảm giác mình đúng là nữ chính được yêu thương, được trân trọng. Con trai thời nay cạy miệng cũng không nói được mấy câu như thế, trách sao con gái suốt ngày đâm đầu coi phim Hàn bi luỵ, coi ngôn tình sến súa.

- Vậy em dạy anh một bài mà em rất thích nhé. Bài hát khá dài, nhưng anh chỉ cần hát đúng bốn câu đầu thôi.

- Uhm! - Tử Thiên vui vẻ gật đầu

Lục Diễm thoải mái ngồi xuống bãi đất, kéo tay hắn ngồi xuống bên cạnh. Sau đó cô hắng giọng, hát bằng thứ tiếng lâu rồi mình không dùng tới

Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời

Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây

Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy

Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em.

 

Xin cho tôi, tôi như cơn ngủ

Ru em, đưa em một lần

Ru em vào mộng, đưa em vào đời

Một thời yêu đương

 

Cho tôi xin em như gối mộng

Cho tôi ôm em vào lòng

Xin cho một lần, cho đêm mặn nồng

Yêu thương vợ chồng

 

Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời

Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi

Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời

Cũng đã muộn rồi

Tình ơi dù sao đi nữa xin vẫn yêu em.

Tử Thiên dù không hiểu những lời nàng đang hát, nhưng vẫn có thể cảm nhận tình cảm mà nàng đặt vào đó. Da diết, nhẹ nhàng, tràn đầy yêu thương. Hắn ngắm nàng hát một cách say mê, càng nhìn càng không muốn rời xa. Trái tim rõ ràng không còn nghe lời hắn nữa rồi.

- Lục Diễm! Em đang dùng ngôn ngữ gì vậy?

- Là tiếng ở quê nhà em. Nghe rất hay phải không?

- Uhm. Có thể dạy cho anh được không? Nhưng trước tiên nói cho anh biết, bài hát có nghĩa gì?

- Là lời hẹn ước của một chàng trai, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa vẫn sẽ mãi yêu cô gái này. Cả đời nhất định không thay đổi.

- Em hát một lần nữa đi! Anh sẽ ghi nhớ.

Gió sông nhè nhẹ mang theo mùi hương man mác đặc trưng, Lục Diễm hít một hơi thật sâu, ngả đầu vào vai Tử Thiên, nhẹ nhàng hát bốn câu đầu tiên. Cô chỉ muốn hắn hát bốn câu này thôi. Bài hát dù đẹp thế nào thì kết thúc vẫn là sự nuối tiếc, buồn bã. Lục Diễm thật không muốn cô và hắn đến cuối cùng sẽ giống bài hát này.

--------------------------------

Sáng sớm Lục Diễm thức dậy thì Đại Lâm đã đi rồi. Mà cái tên này cũng "nhiều" trách nhiệm ghê, nỡ lòng nào không nói cho cô biết cách liên lạc với hắn khi có chuyện gấp gì cả. Cô chuẩn bị một ít đồ đạc, lương khô, hành trang cần thiết, vội vàng ra cửa thành phía Tây. Giờ này chắc thư sinh đang đứng đợi cô ở đấy.

Thư sinh trông thấy Lục Diễm từ xa chạy tới, vội đi về phía cô gần hơn để cô khỏi nhọc công. Đến khi cả hai đã gần chạm mặt nhau thì mới rụt rè đứng lại. Trải qua một đêm tâm sự đầy tình cảm, thế mà sáng nay không hiểu sao lại ngượng ngùng thế này. Lục Diễm bối rối đưa cho hắn gói đồ đã chuẩn bị sẵn.

- Anh đi đường cẩn thận.

- Uhm!

- Nếu buổi tối vẫn chưa ra khỏi rừng, thì ghé quán nước trong đó, nói tên em, ông bà chủ sẽ cho anh tá túc qua đêm

- Uhm!

- Lương khô em đã chuẩn bị sẵn, có thể dùng đủ đến kinh thành. Nên nhớ tiền bạc là vật ngoài thân, lo lắng cho bản thân mình trước.

- Uhm!

- Này, em nói nhiều như vậy, sao anh chỉ ừ không vậy hả? - Lục Diễm chỉ vào mặt thư sinh quát lớn

- Anh thật muốn bỏ em vào túi, đem theo bên mình.

- À, anh không nói cũng được.

Lục Diễm phẩy phẩy tay. Dạo này thư sinh của cô tăng lên hàng cao thủ rồi, cô thật theo không kịp. Tử Thiên không nói nữa, chỉ nắm chặt hai bàn tay cô, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn. Lục Diễm ngượng ngùng, không thể động đậy, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả.

Tử Thiên mong muốn khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại. Cùng nàng nắm tay, cùng nàng trò chuyện, một đời một kiếp bình an. Lục Diễm của hắn là cô nương rất tốt, rất thuần khiết, là người con gái xứng đáng được nâng niu, chiều chuộng. Tử Thiên lần này đi thi không chỉ vì mẹ già mà còn vì nàng. Chỉ khi phụng dưỡng tốt song thân, lo được cuộc sống ấm no cho nương tử thì mới gọi là nam nhân tốt. Tử Thiên từ nhỏ được cha dạy dỗ rất kĩ về điều đó, cho đến bây giờ hắn mới thấy thật ra chỉ cần yêu thương thật sự một ai, người ta tất sẽ có bản năng bao bọc, chở che người ấy suốt đời.

- Thêu túi vải, đợi anh về.

Lục Diễm đỏ mặt, gật đầu. Câu nói của hắn chẳng phải chính là đợi hắn về, hắn sẽ cầu hôn với cô sao. Cái tên này thiệt là...dễ thương quá đi! Lục Diễm hân hoan trong lòng, vậy là mẹ cô nói sai rồi, cuối cùng cũng có người vì cô xinh đẹp, đáng yêu, trong sáng, ngoan hiền mà cưới cô, chứ không phải vì cô tưng tưng không biết tranh đoạt tài sản của hắn.

- Em không biết thêu túi vải, nhưng mà không sao, mẹ anh có thể dạy em. Khoảng thời này em sẽ rước người qua nhà em để tiện chăm sóc. Anh cứ yên tâm.

- Cảm ơn em!

Lục Diễm ngước nhìn trời, cảm thấy không còn sớm nữa, chỉ sợ đi trễ quá thì đến tối vẫn chưa đến được quán nước. Cô vội vàng hối thúc hắn lên đường, không quên lặp lại mấy câu dặn dò. Thư sinh leo lên con ngựa già mà người dân góp tiền mua tặng hắn, vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn cô. Lục Diễm vẫy tay cho đến khi bóng dáng hắn ra khỏi hẳn thành, chỉ còn một chấm nhỏ mờ ảo.

Sau khi tiễn Tử Thiên, Lục Diễm thả bộ tới nhà Du Bình. Hôm nay họ hẹn cô đến nhà bàn bạc về việc tuyển tú nữ hai ngày nữa. Quản gia nhà Du Bình như mọi lần trông thấy cô, vội vàng chạy vào báo ông bà chủ. Vợ chồng họ lần này đã ngồi sẵn ở ghế đợi cô, đứng bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi. Lục Diễm gật đầu chào Du Bình và Tư Y, sau đó đưa mắt quan sát cô gái kia. Cô ta trông còn rất trẻ, khuôn mặt thanh thoát, đáng yêu, ngay cả ngũ quan cũng xinh đẹp, nhất là cặp mắt trong veo man mác buồn. Tóm lại là rất cuốn hút.

- Lục Diễm! Đây là Hạ Chi! Muội muội của Tư Y! - Du Bình giới thiệu

- Chào em! - Lục Diễm tự mình cũng có thể biết được đây là em gái của Tư Y.

- Hạ Chi bái kiến ân nhân!

Hạ Chi nhanh chóng tiến lên, bái Lục Diễm một lạy, làm cho cô không kịp phản xạ. Tổn thọ! Tổn thọ của cô mất rồi! Lục Diễm không thể nào thích nghi nổi mấy cái lễ nghi rắc rối này. Chỉ là giúp đỡ một chút thôi mà, cái gì mà ân nhân, cái gì mà bái lạy. Ôi trời ơi, thật là nhức đầu.

- Thôi được rồi. Đừng có như vậy, ta nhận không nổi đâu.

- Lục Diễm! Cứ để con bé thể hiện lòng biết ơn của nó. Chuyện lần này rất quan trọng. Chúng ta lo liệu tất cả rồi, tất cả chỉ còn trông chờ vào cô. Việc mà lộ ra thì không tránh khỏi hoạ diệt môn. Chỉ là chúng ta đều liên quan, xảy ra chuyện thì coi như cả nhà cùng đoàn viên, chỉ có cô vì chúng ta phải mang tội thì thật không đáng.

Lục Diễm cũng chưa từng nghĩ nó nghiêm trọng như vậy. Chỉ nghĩ là đóng giả Hạ Chi, xong việc thì xem như đôi bên cùng có lợi. Bây giờ liên quan đến mạng người, không phải là quá nguy hiểm sao.

- Đến hôm đó không phải còn có các cô gái khác à? Nếu họ nhận ra ta thì sao?

- Đừng lo, các cô gái đều phải mang một khăn lụa che mặt, lần lượt từng người vào gặp người tuyển tú nữ. Chúng ta cũng đã đút lót rất nhiều cho quan trên, chỉ cần qua ải của người từ kinh thành là được.

- Ta biết khả năng được lựa chọn của mình không cao, nhưng mà nếu xui xẻo ta lọt vào mắt xanh của họ thì...

- Nhất định phải nhập cung. Cô cũng biết kháng chỉ mang tội gì đúng không?

Lục Diễm vừa nghe xong liền muốn rút lui khỏi phi vụ này, nhưng mẹ cô đã dạy làm người phải giữ chữ tín, nếu đã nhận lời mà đến phút chót rút lui thì họ chắc chắn trở tay không kịp. Cầu mong người tuyển tú nữ có cặp mắt tinh tường, loại cô ngay từ vòng gửi xe. Hít một hơi thật sâu, Lục Diễm chỉ còn cách tin tưởng vào ''nhan sắc'', vào ''phong thái'' trời cho của cô.

- Không biết ta cần phải chuẩn bị gì không?

- Tối mai mong cô qua nhà chúng ta ngủ. Sáng hôm sau sẽ có người đưa kiệu đến rước cô. Hôm tuyển tú nữ đừng tỏ ra thông minh, sắc sảo, cũng đừng lương thiện, ngây thơ quá. Làm một cô gái bình thường, không có khí chất, xấu tính một chút cũng được.

- Hahaha, loại này chính là ta mà.

Lục Diễm càng lúc càng tự tin mình sẽ bị loại. Nếu lúc trước được chọn thì quá lắm là nhập cung thôi, như Đại Lâm nói, cỡ cô thì làm nô tì, đến lúc hai mươi lăm tuổi thì được xuất cung rồi. Nhưng vào lúc này, cô đã có Tử Thiên, xa hắn thời gian dài như vậy chắc cô sẽ nhớ đến chết mất thôi. Chưa kể tính ra cô đang hơn hắn đến năm tuổi, ở cung tám năm cô không phải sẽ trở thành bà cô già sao, hắn mà để ý cô nữa chắc.

- Lúc trước ta quên không hỏi, sao các người không tìm ai khác mà tìm ta

- Các cô gái đủ điều kiện trong thành đều phải đi ứng tuyển, các cô gái thân thế không rõ ràng ngoài thành thì chúng tôi làm sao mở lời đề nghị chuyện hệ trọng như vậy, họ mà để lộ ra thì...Chỉ có cô thôi, cô không phải người trong thành, lại là bằng hữu tốt của chúng tôi.

- Ta thật nghi ngờ ngày xưa anh kết thân với ta vì để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Lục Diễm chẳng qua cũng chỉ nói đùa nhưng nhìn sắc mặt của ba người bọn họ đột nhiên thay đổi, cô đành phải đua lòng chấp nhận câu nói đùa của cô đã trúng tim đen Du Bình. Lục Diễm đầu óc đơn giản, kết bạn không cần suy nghĩ nhiều, tốt với cô là được, ai cần quan tâm người ta tốt vì cái gì. Thế nhưng Lục Diễm có trí tưởng tượng rất phong phú, lâu lâu nói ra vài câu bông đùa, bâng quơ, xàm xí, chỉ tiếc là khi nói ra rồi mới phát hiện đôi khi cái suy nghĩ vẩn vơ cũng là sự thật.

- Không...Không phải. Ta nào có ý đó. - Du Bình phẫy tay

- Haha, ta đùa thôi, đùa thôi mà...

Lục Diễm cũng không muốn bọn họ khó xử, đành phải tươi cười cho qua chuyện. Lúc này đành tự lực cánh sinh, quyết tâm bị loại mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top