Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 12. KỶ LỤC MỚI

Lục Diễm không vội về nhà, thong thả thả bộ dạo quanh phố xá. Cô ghé quán của Tam thúc, gọi một ly trà tươi, nhìn mọi người vội vã dọn dẹp hàng quán chuẩn bị ra về. Bỗng nhiên ở gần đó xuất hiện vài tiếng la nho nhỏ, Lục Diễm theo bản tính trời cho, giương mắt nhìn về phía ấy. Cô trông thấy vài cô gái đang sợ sệt, né tránh một ông lão rách rưới, toàn thân thương tích đầy mình. Vài cô còn dùng khăn tay che mũi, lùi vài bước rồi quay đầu đi hướng khác. Ông lão thì dường như không biết mọi người đang sợ mình, cứ lết tới chỗ đông, xin mọi người ít tiền. Lục Diễm lúc đầu cũng nhìn vậy thôi, không quan tâm lắm, ở thời hiện đại mấy cảnh này có thiếu gì chứ.

- Ông ta xin ăn đã mấy ngày rồi, nhưng cả người hôi hám, còn lở loét, ai nhìn thấy cũng sợ, vội vàng tránh xa. Nhìn cũng tội, người có lòng thì không có tiền, kẻ có tiền lại không muốn giúp. – Tam thúc vừa dọn quán vừa nói bâng quơ

- Vậy chẳng phải mấy ngày nay ông ấy không có gì bỏ bụng sao?

- Cái đó ta không biết, chắc là vậy. Với lại hai tay ông ấy bị liệt, cô nương nói xem, người ta thương lắm thì cho đồ ăn, chứ ai mà dâng tận miệng cho lão.

Lục Diễm quay đầu nhìn lão ăn xin một lần, càng nhìn thì càng thấy tội nghiệp, không kìm lòng được đành nói Tam thúc làm cho mình một bát mì tươi. Cô bưng bát mì nóng, đặt trước mặt lão ăn xin. Nhưng đúng như lời Tam thúc nói, lão nhìn cô cảm kích, nhưng tay lại không thể cầm đũa, cuối cùng đành cúi cả đầu xuống bát.

- Ấy! – Lục Diễm la lên – Lão ăn vậy không được đâu?

- Nhưng ta còn cách nào khác đâu. Ta thật sự đói lắm rồi.

- Vậy…vậy…để ta đút cho lão. Ta nói thật nhìn lão thế này ta cũng sợ, nhưng mà thôi đi, giúp thì giúp cho trót.

Lục Diễm bưng bát mì lên, từ từ đút từng đũa cho lão ăn xin. Vài người qua đường nhìn cô chỉ trỏ. Cô đành xem như không thấy, chuyên tâm làm người tốt. Dù gì trước giờ cô sống trên đời quá lắm chỉ mua vài tờ vé số của mấy cụ già, chứ chưa từng giúp người nghèo nào nhiều như vậy. Xem như cô với lão ăn xin có duyên đi.

- Cô nương thật là tốt bụng.

- Haha – Lục Diễm cười – Tốt gì chứ, một người tốt thật sự thì đã ra tay ngay từ đầu rồi, chứ không phải bỏ lơ một lúc như ta đâu. Ta chẳng qua đột nhiên tốt lên bất thường thôi.

- Cô nương khiêm tốn rồi.

- Mỗi ngày cứ đến tiệm vải chi nhánh Du Bình, ta sẽ cho lão ít đồ ăn. Nhưng chỗ ngủ thì lão tự lo đấy.

- Mỗi ngày? Ta nghe cả thành kháo nhau sắp tới có tuyển tú nữ gì đấy, nếu cô nương được chọn thì không phải là không còn ai cho ta đồ ăn sao.

- Hahaha. Ta chắc chắn sẽ bị loại. Cô nương xinh đẹp, đoan trang thiếu gì chứ. Đến lượt ta mới lạ. Với lại nhập cung có gì hay, một màn đấu đấu đá đá, hết một đời cũng chưa chắc có được ân sủng. Vậy thì bình ổn sống với người thương không tốt sao.

- Cô nương…số Trời không nói trước được.

Lục Diễm lại cười hi hi ha ha, xem như ông lão có ý nịnh nọt mình. Đút xong hết cho lão thì trời cũng xế chiều, Lục Diễm đứng lên ra về, không quên chỉ đường cho ông lão đường đến tiệm vải.

---------------------------

Lão ăn xin đúng là người ‘‘giữ chữ tín’’, qua ngày hôm sau đúng giờ cơm trưa đã có mặt trước cửa tiệm. Lục Diễm lúc đó cũng đang rãnh rỗi, nói lão ra sau nhà, bày cho lão một ít đồ ăn, và cũng như hôm qua đút từng đũa cho lão.

- Ông lão, không biết sau này còn cách nào khác không. Nếu ta bận tiếp khách thì ai cho lão ăn hả?

- Cô nương hối hận rồi phải không?

- Không phải! Cơm thì ta không thiếu, chỉ là không thể đút lão ăn mỗi ngày được. Lão có phải cha mẹ ta đâu.

Ông lão nhìn Lục Diễm chằm chằm, làm cô không ăn cơm cũng cảm thấy mắc nghẹn. Sai rồi, cô nên nhớ người nghèo sĩ diện còn cao hơn người giàu nữa. Cô nói mấy câu như vậy có khi nào làm lão giận không thèm tới nữa không. Với tình hình cô thấy hôm qua, lão không tới thì chắc chắn sẽ chết đói. Như vậy không phải cô gián tiếp hại chết người sao.

- Ây da! Lão giận à? Xem như ta không nói gì đi. À à, sau này đại huynh ta về, có gì sẽ nói huynh ấy giúp ta.

- Cô nương…đôi khi ăn nói thật lòng không phải là tốt đâu. Người tốt không chưa đủ, cần khôn ngoan một tí mới sống được. Mà người thông minh chính là giữ lại một ít trong đầu, có gì nói đó không phải là hay, dù nó là sự thật.

Lục Diễm chớp chớp mắt, cảm thấy lão ăn xin nói chuyện không tầm thường chút nào. Có lẽ sinh thời ông không phải là người đơn giản, ít nhất cũng như thư sinh nhà cô, là người có ăn học. Lục Diễm im lặng, gật gật đầu, nói chuyện với người cao siêu dù học hỏi được nhiều thứ nhưng cô lại cảm thấy rất sợ, kiểu như bị người ta nhìn thấu ruột gan vậy.

- Haiz…Lão nói nhiều rồi. Thật lắm chuyện phải không?

- Không có! – Lục Diễm lắc đầu – Lão nói cũng đúng mà. Nhưng mà ta làm không được, như vậy sẽ rất mệt mỏi.

- Phụ mẫu cô nương chắc chắn rất thương cô. Chỉ những người được cha mẹ thương yêu mới lạc quan, vui vẻ như vậy.

- Đúng vậy. Dù mẹ ta hay mắng ta ngốc nghếch, hậu đậu, thật ra lại rất thương ta. Còn cha ta là người tốt nhất thế gian, mọi người nói ông sợ vợ nhưng ta thấy như vậy mới là chính nhân quân tử. Người đàn ông tốt phải chung thuỷ, phải xem vợ con mình là nhất.

- Sợ vợ? Chính nhân quân tử?

Lão ăn xin há hốc mồm nhìn Lục Diễm. Cô cũng biết đàn ông thời này không xem phụ nữ ra gì, yêu yêu thương thương đến mấy cũng có thể lấy thêm thê thiếp. Cái gì mà trọng nam khinh nữ, cái gì nhất nam viết hữu thập nữ viết vô…Cô hoàn toàn thông cảm cho phản ứng của lão ăn xin, cải tạo tư tưởng của cả một thời đại là chuyện vĩ mô, cô kham không nổi.

- Quan niệm mỗi người mỗi khác mà. Lão tưởng tượng xem, một ông chồng có một bà vợ, con cái sinh ra đều là anh em ruột, một nhà thương nhau, đầm ấm hạnh phúc. Và một ông chồng có một đống vợ, người này ghen ghét người kia, con bà này con bà kia tranh giành cái gia tài. Ôi trời, gia môn bất hạnh. Đấy, người đàn ông về già chết trong hạnh phúc với một người chết trong ấm ức, người nào mới gọi là người thành công?

- Suy nghĩ của cô nương thật kì quái.

- Nhưng rất đúng đắn… - Lục Diễm hả hê trong lòng

- Sau này nếu cô nương có một phu quân nhiều thê thiếp thì sao?

- Vậy thì vỗ vai chia buồn với chồng ta, sau đó nói với chồng là ta vào biệt viện ở cho khoẻ thân, lão ấy ở ngoài chống chọi mạnh giỏi.

- Hahaha – Lão ăn xin bật cười – Cô nương thú vị thật đấy.

Lục Diễm gãi gãi đầu, triết lý ba xu ba hào là cách nói chuyện cô thích thể hiện mà. Bình thường mẹ cô nghe xong đều vỗ bộp lên đầu cô, nó cô hâm cô tửng. Bây giờ lại có người bảo cô thú vị, Lục Diễm một bước tiến lên đỉnh vinh quang, hớn hở thể hiện ra mặt.

- Cô nương mong muốn phu quân tương lai là người thế nào?

- Cách đây nửa năm, ước mơ của ta chính là một ông chồng đẹp trai, giàu có, cùng ta trải qua một mối tình kinh động lòng người. Nhưng bây giờ ta chỉ cần người đó thương ta, bình bình ổn ổn cùng nhau đầu bạc răng long. Đến khi ta già, người đó vẫn nắm tay ta, khen ta một câu xinh đẹp.

Lục Diễm khi nói mấy câu này, trong đầu liền hiện ra hình ảnh của Tử Thiên. Không biết giờ này hắn đã đi tới đâu, mọi việc có ổn hay không. Mới xa nhau có mấy canh giờ mà đã nhớ rồi. Ôi tình yêu điên dại. Lục Diễm cứ nghĩ mình mạnh mẽ lắm, hoá ra khi yêu rồi cũng hồng phấn sến súa như vậy. Cô nhớ tới Tử Thiên, miệng không tự chủ nhoẻn thành nụ cười hạnh phúc.

- Cô nương, là người bình thường nghĩ như vậy thì rất tốt. Nhưng nếu là người được Trời chỉ định không thể làm người thường thì đừng nên làm kẻ an phận. Tranh đấu, giành giật không phải là không tốt.

- Lão làm ta sợ đó. Thật ra lão là người thế nào vậy?

- Ta nói ra điều này chắc cô nương không tin, nhưng trước đây ta từng là thầy coi số, nhìn người đoán vận mệnh. Ta thấy thời gian tới cô nương có lẽ sẽ gặp nhiều biến đổi lớn trong cuộc sống đấy.

- Hahaha. Ta không tin chuyện mê tín dị đoan. Nếu lão giỏi như vậy lúc trước có thể nhìn thấy hiện tại của lão không?

- Ta chỉ nói thế thôi. Thôi ta đi, không làm phiền cô nương buôn bán.

Lục Diễm tiễn lão ăn xin ra khỏi cửa, trong lòng bất chợt có cảm giác mình mới trải qua một cuộc sát hạch tâm lý tiền hôn nhân gia đình. Ôi nói chuyện với những người này đôi khi rất vui đôi khi lại rất mệt tim hại não. Lục Diễm đưa tay cầm xấp vải màu nâu, nghĩ rằng cũng nên may cho lão một bộ đồ mới. Đợi đến khi lòng tốt của cô dâng cao tột độ, có lẽ sẽ nhờ cả thầy lang về chữa mấy vết thương cho lão. Hiện tại thì cô chưa tốt đến mức đó nên cứ từ từ vậy.

-----------------------------------

Tối đó Lục Diễm lựa vài lời nói với mẹ Tử Thiên, sau đó qua nhà Du Bình tá túc. Bọn họ đối xử với cô như bậc đế vương, chỉ sợ cô không hài lòng mà bỏ cuộc vào phút chót. Ban đêm sau khi học thông tin gia phả nhà Tư Y, Lục Diễm khó khăn lắm mới có thể ngủ, cứ chợp mắt là thấy một lão hoàng đế rượt theo mình. Lão ta vừa già vừa xấu chạy đằng sau cô, còn đằng trước là mấy bà vợ của lão cầm dao đợi sẵn. Kết quả sáng hôm sau, Lục Diễm bình thường đã không xinh đẹp bây giờ thì còn thành một con gấu trúc hai mắt thâm quầng. Nhìn mình trong gương. Lục Diễm hả hê cười khoái chí. Như vậy thì không còn cơ hội nào cả rồi. ‘‘Lão hoàng đế! Mơ đi, ta đây không nhập cung đâu.’’

Đúng giờ, kiệu đón tú nữ đến trước cổng nhà Du Bình. Lục Diễm hít một hơi thật sâu, choàng khăn lụa lên đầu, nhẹ nhàng lên kiệu. Có lẽ có rất nhiều kiệu khác lục tục đi đằng trước và đằng sau cô nên hai bên đường tiếng người huyên náo đứng xem trò vui rất rõ. Lục Diễm lầm bầm chửi, cô đây đường đường nữ nhi hào kiệt, giờ cứ như khỉ trong chuồng cho thiên hạ chiêm ngưỡng.

- Dừng lại! Hạ kiệu!

Kiệu được dừng lại, từ từ hạ xuống. Lục Diễm nhìn qua lớp voan mỏng, trông thấy có một người mở màn, đưa tay đỡ cô ra khỏi kiệu. Nếu cô không lầm thì chắc là thị nữ hay mama nào đó. Nếu là một anh hào hoa phong nhã như Tử Thiên thì chắc hạnh phúc biết mấy. Lục Diễm không kiềm được suy nghĩ của mình, bật cười một tiếng

- Cô nương không vấn đề gì chứ?

- Không có! Ta phấn khích quá thôi!

Cô cũng có thể trông thấy người nắm tay cô khinh khỉnh quay mặt đi. Chắc cô ta nghĩ cô là đứa con gái ham hố nhập cung, trèo cao vượt vũ môn. Cô nhất định phải diễn một vai điên điên dở dở ương ương thật tốt mới được. Phải làm sao cho những người tuyển tú nữ loại cô trong vòng ba mươi giây.

Lục Diễm đứng bên ngoài đợi một lúc khá lâu mới đến lượt mình. Trong lúc chờ đợi, Lục Diễm không ngừng nói nhảm, chuyện con vịt ở nhà, chuyện con cá dưới hồ, đến con chim vô danh cũng bị cô lôi vào. Thị nữ đứng bên cạnh cô liên tục lau mồ hôi, ừ hử cho qua chuyện. Nếu cô không phải tú nữ, dám người kia sẽ đá cô bay ngàn dặm.

- Tiểu thư! Vào đi! Vào hẳn trong mới được mở khăn.

Cuối cùng cũng có người đi ra giải thoát cho cô gái tội nghiệp. Người đó trao đổi vài câu với thị nữ, sau đó ra hiệu cho Lục Diễm đi theo. Lục Diễm nhún vai, tung tăng theo sau anh ta. Vừa nghe tiếng đóng cửa, cô không giữ chút hình tượng, nhanh chóng cởi khăn choàng, nham nhở nhìn ba bốn người đang ngồi. Người ra đón cô nói vài câu với bọn họ, ngay lập tức Lục Diễm may mắn nhận lại ngay ánh nhìn không thiện cảm của dàn ‘‘ban giám khảo’’. Và thế là một kỉ lục mới được lập ra trong cuộc thi tuyển tú nữ, kết quả có ngay chưa đầy một phút

- Loại!

Một tiếng ‘‘Loại’’ làm tan nát trái tim bao nhiêu người nhưng lại làm Lục Diễm một bước lên mây. Cô giả vờ đau khổ, đưa khăn chấm chấm giọt nước mắt vô hình, quay lưng bước ra ngoài. Nhưng ngay khi một chân cô vừa bước ra khỏi cửa, một tiếng nói như sét đánh ngang tai cô.

- Khoan đã! Quay lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top