Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 5. TỶ NGƯỜI CHỈ CÓ MỘT

Đại Lâm nằm dài trên giường, gác tay lên trán, miên man nhớ về chốn thiên đường xinh đẹp. Càng nghĩ càng bực bội, anh quả thật không chịu nổi tháng ngày buồn chán này rồi. Đại Lâm ngồi bật dậy quyết định một việc. Chỉ có dùng cách này mới có thể kết thúc nhanh mọi việc, dù nó bị ngăn cấm nhưng cũng nên liều một chút.

Nghĩ là làm, Đại Lâm vội vàng ra khỏi nhà. May mà 723 không đối xử tệ với anh, ít ra vẫn cho anh một chút thân thế đàng hoàng. Nhà cửa, tiền bạc, địa vị không thiếu thứ gì. Như lúc này đây, chạy trên đường với chiếc xe hơi bóng loáng vẫn thích hơn là đi bộ chứ. Đại Lâm vừa chạy vừa ngó hai bên đường, sau đó đột ngột cua tay lái, tấp vào lề. Anh nhìn biển hiệu của một cửa hàng đồ cổ, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ có nên bước vào hay không.

- Nếu còn chần chừ thì không nên bước vào!

Ông chủ của cửa hiệu nói vọng ra, miệng nhếch thành một nụ cười mơ hồ. Cảm giác bị xem thường đã đẩy quyết tâm của anh lên mức cao nhất. Ngẩng cao đầu, Đại Lâm hiên ngang bước vào tiệm, dõng dạc nói với ông chủ:

- Tôi muốn giao dịch!

- Đi theo tôi!

Ông chủ không nói quá nhiều lời, chỉ lặng lẽ dẫn anh đi qua một hành lang dài và hẹp. Ánh sáng càng lúc càng mờ ảo, đến lúc tắt hẳn ở cuối đường. Anh nhìn bức tường trước mặt, định mở miệng hỏi thì người đàn ông bên cạnh đã chạm nhẹ tay vào đó. Ngay lập tức, các viên gạnh bắt đầu dịch chuyển, cuối cùng tạo thành một cánh cửa xa hoa tráng lệ. Đại Lâm chớp chớp mắt, kiểu này có phải hoành tráng quá không?

- Anh vào đi!

- Dễ dàng vậy sao? – Anh ngạc nhiên

- Vào rồi thì sao chứ, quan trọng là lúc giao dịch kìa. Không phải ai cũng chấp nhận giá cả chúng tôi đưa ra.

Đại Lâm nhún vai, không hỏi nữa, nhanh chóng bước qua cánh cổng. Mùi của bọn đồng nghiệp kém văn minh xộc tới khiến anh bất giác đưa tay lên che mũi. Nhưng anh ngay lập tức nhận ra hành động của mình làm vài kẻ bắt đầu khó chịu, ánh mắt hướng về anh cũng hung hăng hơn. Đại Lâm giả vờ gãi mũi, sau đó nhẹ nhàng hạ tay xuống. Anh bước ngay tới quầy giao dịch. Cô gái trẻ ngồi ở đấy không hề ngước lên nhìn anh, mắt vẫn dán chặt vào đống hồ sơ cao như núi.

- Người nào? Bao nhiêu năm? – Giọng nói đều đều phát ra từ cái miệng vẫn khép chặt của cô ta

- Xin lỗi! Tôi không hiểu!

- Lần đầu tiên? – Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn anh

- Uhm!

- Tôi sẽ nói ngắn gọn. Vật trao đổi chính là tuổi thọ của một người, thời gian càng cao thì thông tin lấy được càng nhiều.

- Cái…quái…gì vậy?

- Chỉ cần nói tên người đó và số năm, chúng tôi sẽ có cách để lấy. Cứ chọn người anh không thích, tuỳ lương tâm anh thôi. Nhưng đã vào đây thì cái gọi là lương tâm đã chẳng còn dùng được.

Đại Lâm bắt đầu cảm thấy choáng váng. Anh trước giờ chỉ nghe loáng thoáng về loại giao dịch này, chỉ cần thành công, anh sẽ có được thông tin của bất kì người nào, từ quá khứ đến tương lai. Dù chỉ là những thông tin chính sơ lược nhưng cũng cần thiết lắm chứ. Phòng thông tin trên chỗ anh tất nhiên cũng có, tuy nhiên trên đó liêm chính quá nên đâm ra thật khó mà lấy được mấy thông tin ấy. Thế là một vài kẻ lười nhác như anh mới phải đến nơi này của bọn kém văn minh. Tất nhiên hành động này nếu bị phát hiện sẽ bị trừng phạt ngay lập tức, do đó địa điểm cũng như thủ tục giao dịch chỉ được truyền miệng cho nhau, không thể nào nói rõ ra được.

- Tôi…không cần nữa…

- Haha! Vẫn còn là thiên thần tốt! – Cô gái cất tiếng cười khinh bỉ - Vậy thì mời anh rời khỏi đây.

Cô ta phất tay một cái, Đại Lâm ngay lập tức đã bị đẩy ra khỏi cửa tiệm đồ cổ. Anh lầm bầm nguyền rủa, đang định cất bước quay đi thì lại gặp ngay cố nhân đang chuẩn bị bước vào. Đại Lâm nhanh chóng chộp lấy cơ hội

- Này, người quen!

Cô gái quay qua nhìn anh, hai mắt nheo lại thành sợi chỉ nhỏ. Cô ta không nhận ra anh cũng không có gì lạ, hình ảnh bây giờ của anh khác xa hôm gặp gỡ oan gia đó. Nhưng có lẽ cô ta cũng nhận ra được mùi của thiên thần nên ngay lập tức có biểu hiện khó chịu. Đại Lâm không quan tâm đến vẻ mặt ấy, tiếp tục nói:

- Tôi đến đòi nợ!

- Nợ?

- Làm tôi mất một linh hồn thì nên đền cho tôi một thứ khác chứ nhỉ?

- Anh là….

- Thiên thần xui xẻo đây! Kẻ bị sự nhầm lẫn của cô hại đến thân tàn ma dại đây!

- Á à, là anh sao? – Cô ta vỗ bộp lên vai anh – Sao? Đến giao dịch à? Thất bại rồi chứ gì?

- Cái thủ tục như vậy mà các người vẫn có thể nghĩ ra. Biến thái, dã man…

- Hahaha…nếu không như vậy thì chúng tôi đã thành thiên thần cả rồi. Thôi được, là tôi nợ anh. Nói đi, thông tin của ai?

Đại Lâm không ngờ thần chết cũng có người hào sảng, thoải mái như vậy. Thật là trong cái rủi có cái may mà. Sau này mà trên kia biết được anh đi đường tắt cũng không thể trách phạt được vì anh không hề giao dịch, là có người dâng tận tay anh đó chứ. Anh vội vàng nói tên, ngày tháng năm sinh của một người. Nữ thần chết ngay lập tức biến mất khi vừa tiếp nhận thông tin. Tác phong nhanh nhẹn thật. Đại Lâm đứng đợi khoảng năm phút thì cô ta quay lại với tập hồ sơ trên tay. Anh chộp lấy, nở một nụ cười xã giao giả tạo cảm ơn cô ta

- Coi như xong! Không ai nợ ai! Mà chúc mừng anh, hành trình lần này của anh sẽ rất thú vị đấy!

Cô không đợi anh phản ứng, nhanh chóng vụt mất, không quên để lại một câu chào đặc biệt: ‘‘Bye bye người lạ!’’. Xem ra từ nay anh và cô ta không còn dính dáng gì đến nhau nữa rồi. Quơ tay xua đi làn khói mỏng manh vô hình, Đại Lâm bước vào xe, quăng tập tài liệu vào ghế ngồi bên cạnh, rồi lập tức cho xe vọt đi.

--------------------------

Đại Lâm ôm tập tài liệu, ùa vào phòng như cơn lốc. Anh đã tò mò đến phát điên rồi. Anh đọc lướt qua quá khứ của ‘‘vợ sắp cưới’’, tua nhanh phần hiện tại và đến ngay tương lai gần. Tuy nhiên tâm trạng phấn khích của anh ngay lập tức chuyển thành tâm trạng bị đả kích nặng nề. Đùa anh sao! Nữ thần chết có đưa nhầm kịch bản phim cho anh không vậy? Mà nó còn không phải là một phim bình thường, nó chính xác là một nồi lẩu thập cẩm đủ mùi vị rất…khó ăn. Nếu những thông tin này chính xác một trăm phần trăm thì sếp của anh đúng là một người siêu rãnh rỗi, tạo ra cuộc đời bi hài hoàng tráng như vậy cho một người chắc cũng mất nhiều công sức lắm.

Đại Lâm đang đọc ngấu nghiến, chuẩn bị đến phần gay cấn nhất - phần quyết định cho việc anh có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm hay không – thì bùm một tiếng, anh bị một lực tác động đẩy mạnh vào góc phòng. Tập tài liệu trên tay anh bay lả tả trong không trung, trước khi cháy xém trước mặt anh.

- Không! – Đại Lâm rú lên một tiếng

- 516! – Thủ phạm nhanh chóng lộ diện, nhìn anh bằng cặp mắt đằng đằng sát khí – Anh dám giở trò này?

Đại Lâm nhìn 723, trong lòng đã chuẩn bị sẵn mọi từ ngữ để nguyền rủa. Thế nhưng bản tính ôn hoà của thiên thần vẫn ngăn cản những lời đó bật ra khỏi miệng anh. Chống tay khó khăn đứng dậy, anh vội vàng giải thích

- Hiểu lầm rồi! Là có người nợ tôi – Anh nhún vai – Mà nói anh cũng chưa chắc tin.

- Tôi không cần biết. Đi đường tắt là phạm quy, chưa kể anh còn đang chịu phạt.

723 tức giận ngồi xuống ghế, vẫn không rời mắt khỏi anh. Đại Lâm thầm than một tiếng, trách mình suốt kiếp không thoát khỏi hai chữ ‘‘xui xẻo’’. Lần này không dỗ ngọt 723, hình phạt dành cho anh chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội.

- Xin anh, tôi còn chưa đọc được gì. Thiệt là oan ức quá mà…

- Anh đừng giống như bọn ngốc kia, nghĩ rằng biết trước mọi việc thì sẽ giải quyết mọi chuyện dễ dàng. Tất cả đều đã có sắp đặt, biết trước để rồi khổ tâm vì không thể thay đổi được gì, chi bằng từ từ đối mặt, từ từ giải quyết.

- Tôi…biết rồi…

- 516! Tôi không thể tiết lộ gì với anh, chỉ có thể nói hình phạt lần này của anh thật sự rất nặng. Đừng nhìn công việc nhẹ nhàng mà vui vẻ. Khó khăn chỉ mới bắt đầu thôi. Tôi chỉ mong anh đối với loại hình phạt này, hãy dùng lý trí của mình, tình cảm đừng nên lạm dụng. Đừng để bản thân không có đường lui.

Đại Lâm bắt đầu cảm thấy sự việc càng lúc càng nghiêm trọng. Ban đầu anh chỉ nghĩ hình phạt lần này chỉ là hơi biến thái thôi, nhưng khi đọc được một chút tương lai của khách hàng, anh bắt đầu cảm thấy hoang mang. Bây giờ 723 còn nói như vậy, xem ra lần này anh khó mà toàn vẹn trở về. Biểu hiện căng thẳng của 723 khiến anh cảm thấy nghẹt thở. Trên đời này cả tỷ tỷ người, quá lắm chỉ hai ba người có cuộc đời như vậy. Vậy mà khách hàng của anh lại nằm trong số đó. Anh không biết thật ra mình làm gì mà được ‘‘may mắn’’ như vậy.

- Chúng ta luôn cố gắng để mỗi người luôn có một mảnh ghép hoàn hảo của họ, tuy nhiên còn phụ thuộc vào cả kiếp trước. Thật ra rất khó nói. Thiên thần tình yêu thường chỉ có nhiệm vụ tạo ra một số tình huống tình cờ cho hai nửa gặp nhau, thêm một chút kịch tính… Tuy nhiên những người được Thần Cô Đơn lựa chọn thì chúng tôi không can dự tới. Đó là mệnh. Khách hàng lần này của anh…rất đặc biệt. Lúc trước tôi nói không đủ, trong tỷ tỷ người cô ta lại được bề trên chỉ định bị giành giật bởi Thần Đào Hoa và Thần Cô Đơn. Đến cuối cùng ai thắng vẫn chưa biết được, nên nhiệm vụ của anh có thành công hay không, tôi thật sự không dám chắc.

- Nếu cô ta kiếp này không có được tình yêu thì tôi phải làm sao?

- Tôi…không biết. Cũng có thể hình phạt lần này chỉ để anh chịu khổ mà thôi, kết quả không quan trọng. Ý của Ngài làm sao chúng ta hiểu hết được.

Đại Lâm cảm thấy lùng bùng cả hai tai. Thông tin tiếp nhận được trong buổi chiều nay thật sự là quá nhiều đối với anh, mà phần lớn đều là tin…xấu. Anh thẫn thờ ngồi xuống ghế, trong lòng rối như tơ vò. Thiên thần nếu không thể về thiên đàng thì chẳng khác nào hồn ma vất vưởng chứ. Đến một lúc nào đó tiêu hao hết năng lượng thì cũng sẽ như những linh hồn bị lạc, chỉ còn lại làn khói mỏng manh. Nếu đã như vậy, anh chỉ còn cách dốc toàn bộ sức lực bảo vệ khách hàng, bảo vệ những nhân duyên sẽ đến với cô ta. Ngay cả ai là ‘‘chân mệnh thiên tử’’ anh còn không biết thì chỉ có thể ủng hộ tất cả mà thôi. Và quan trọng nhất là đêm đêm trước khi đi ngủ, anh sẽ cầu nguyện cho Thần Đào Hoa chiến thắng trong cuộc chiến lần này. Mà không biết sếp của anh có chịu chứng cho anh hay không nữa…

- Tôi nói như vậy là quá nhiều rồi. Sau này không thể hỗ trợ anh nhiều. Tất cả đều trông chờ vào anh mà thôi.

- Tôi vẫn không thể dùng phép thuật hay sao?

- À, vấn đề này tôi định nói với anh mà quên mất. Ngài đã cho phép anh được dùng phép thuật, nhưng giới hạn trong năm lần thôi. Thuật ẩn thân vẫn xài được, chỉ là khi anh ẩn thân thì không thể tác động lên người khác, tránh anh ẩn mình làm chuyện bậy bạ.

- Đúng là dã man con ngan mà…

Đại Lâm lần đầu cảm thấy làm việc với sếp keo kiệt thiệt là uất ức. Nhưng những suy nghĩ này anh tuyệt đối không dám nói ra, nên chỉ có thể tươi cười hớn hở đón nhận đặc ân vừa ban xuống mà thôi

- Được rồi. Vụ lúc nãy coi như tôi không thấy gì.

- Cảm ơn anh! Đa tạ anh! Thanks anh! Merci beaucoup!,.. – Đại Lâm mừng rỡ nắm tay 723

- Thôi! – 723 rụt tay lại – Chưa đến lúc hoá điên đâu. Tôi đi đây. Có thể anh đã đọc tới đoạn đó. Mai anh đi gặp khách hàng đi. Cô ta đến lúc ấy chắn chắn sẽ rất hoảng loạn.

Đại Lâm gật đầu như gà mổ thóc, cho đến khi 723 biến mất, anh mới tha cho cái cổ của mình. Ngày mai! Cần chuẩn bị những gì đây? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top