Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 8. CẦU AN HAY CẦU DUYÊN

Hôm sau, Lục Diễm cho đóng cửa tiệm, cùng với Đại Lâm khoan thai đi Miếu Quan Âm cầu an. Dù không phải ngày rằm nhưng Miếu vẫn có rất nhiều người, nhang khói nghi ngút toả ra. Nghe mọi người nói Miếu rất linh thiêng, cầu gì được đó. Không những người trong thành tín ngưỡng mà cả những người phương xa cũng về đây để cầu khấn. Lục Diễm từ nhỏ đã không theo đạo, đạo Phật đạo Chúa gì cũng chỉ tin một ít. Lần này đi Miếu Quan Âm cũng xem là việc lần đầu tiên làm.

- Tiểu thư! Mua một ít nhang đèn đi!

Lục Diễm nhận ra giọng nói khá quen nên quay lại. Không ngờ lần này cầu an có nguy cơ thành cầu duyên rồi. Thư sinh mấy tháng nay ngồi trước cửa tiệm vải của cô từ lúc nào chuyển sang người bán nhang đèn thế này. Hèn gì sáng nay không thấy hắn, Lục Diễm còn nghĩ đùa hắn sợ cô quá mà bỏ nghề rồi. Hoá ra đúng là thật.

- Là anh?

- Tiểu…thư

Hắn định chào rõ ràng nhưng chợt nhớ ra nàng không thích gọi như vậy, nhưng chữ đầu đã thốt ra, chữ thứ hai cũng theo thế đi cùng. Không hiểu sao hắn lại sợ nàng giận, chữ ‘‘thư’’ phía sau tự động nhỏ như tiếng ruồi vo ve. Hắn tự nhiên cảm thấy ngại ngùng, mặt không kiềm được đỏ lên. Đáng lẽ sau khi chào rồi sẽ là phần mời mua hàng, nhưng hắn lúc này câu nào nên nói tiếp theo cũng không biết.

- Tử Thiên! Ta đáng sợ lắm sao?

- Không có!

Lục Diễm không ngờ mình có khả năng trở thành phong lưu tài tử, trêu hoa ghẹo nguyệt thế này. Nhìn khuôn mặt ấp úng của thư sinh, cô thiệt chỉ muốn bắt hắn về nhốt trong nhà.

- Vậy sao không viết chữ nữa, lại đi bán nhang đèn?

- Cô đừng hiểu lầm. Mẹ của tiểu sinh hôm nay bệnh nặng, tiểu sinh thay mẹ bán vài hôm.

- À...à – Lục Diễm gật gật đầu – Này, ngươi bao nhiêu tuổi?

-  Tiểu sinh vừa tròn hai mươi.

Lục Diễm thật muốn cắn đứt lưỡi của mình. Người ta mới hai mươi thôi. Cô bây giờ tính ra cũng hai mươi lăm rồi, vậy chẳng khác nào máy bay đòi phi công trẻ chứ. Con gái hơn năm tuổi là cả một vấn đề đó. Dù cô thích con trai nhỏ tuổi hơn nhưng nhỏ hơn nhiều như vậy thì thật là ba chấm. Trông thấy vẻ mặt chờ đợi câu đáp lễ của thư sinh, Lục Diễm nuốt nước miếng, mặt dày triển khai nói:

- Ta…mười chín…Ngươi cũng chỉ hơn một tuổi, xưng hô như cũ đi.

Lục Diễm sống trên đời này thật phải cảm ơn ba mẹ sinh thành ra cô thiếu mất dây thần kinh xấu hổ. Nếu gặp người bình thường chắc ngượng đến chết rồi. Rất may Lục Diễm nhỏ con, bình thường mặt cũng trẻ hơn tuổi. Nhưng nếu nói mười chín thì cũng hơi quá thật, thôi thì lần này cứ để người ta nghĩ cô già trước tuổi đi.

Đại Lâm không ẩn thân, chỉ đứng từ xa làm như không quen không biết cô, ý định để mình cô độc diễn. Nhưng khi vừa nghe Lục Diễm khai tuổi, anh không tự chủ được mà ho khù khụ. Thư sinh tất nhiên phải chú ý đến anh, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò.

Lục Diễm nhận ra tên Đại Lâm này không phải là thiên thần tình yêu, mà chính là gậy đánh uyên ương, phá vỡ tình duyên của cô. Hắn ho như thế chẳng khác nào muốn tố giác cô chứ. May mà thư sinh trước mặt ngây thơ, không thì chẳng biết cô phải trốn đi đâu nữa. Lục Diễm nở nụ cười giả tạo, ngoắc tay gọi Đại Lâm

- Anh tới đây! – Sau đó, cô quay sang thư sinh – Anh ấy là anh cả của ta, làm ăn ở xa, thất bại trở về tìm ta ăn bám.

Đại Lâm đang hí hửng đi tới, bị câu giới thiệu của Lục Diễm làm cho đứng hình. Ăn bám! Thất bại! Mấy từ đó mà dám dùng để miêu tả anh sao. Lục Diễm! Cô tiêu rồi!

- Chào cậu! – Đại Lâm đưa tay ôm quyền, cúi chào đúng chuẩn kiếm hiệp – Tôi là Đại Lâm, anh cả đáng thương của đứa em vô tình vô nghĩa, kiêm nô bộc dọn cái nhà như chuồng heo của nó.

‘‘Cách giết người nào tàn độc nhất nhỉ?’’ – Lục Diễm đã nghĩ như vậy đấy. Cô rất muốn bay tới, đánh đấm đá ngắt nhéo cái người vừa mở miệng. Người tình nhỏ ơi! Anh đừng hiểu lầm, cô quả thật bị oan ức mà!

Thư sinh không tin được hai người trước mặt là huynh muội. Họ ra dáng kẻ thù đang sỉ nhục nhau nhiều hơn. Thư sinh đưa tay lau mồ hôi trên trán, cảm thấy hôm nay trời đột nhiên nóng bức hơn bình thường. Nhưng mà không hiểu sao, thư sinh cảm thấy vị cô nương trước mặt mình rất đáng yêu. Nàng không giữ kẽ, yêu kiều như các tiểu thư đài các, nàng gần gũi hoạt bát, vừa thành thật vừa trong sáng. Nghĩ là nghĩ như thế nhưng hắn làm sao dám trèo cao chứ. Nàng mới mười chín tuổi đã có thể làm chủ của một tiệm vải lớn như vậy, chắc chắn gia thế không bình thường rồi. Còn hắn lại chỉ là một thư sinh nghèo, ở cùng một người mẹ già bệnh tật triền miên. Thư sinh tự trọng cao, nhất quyết không mang tiếng ‘‘đĩa đeo chân hạc’’, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu thư! Thiếu gia! Tiểu sinh nghĩ hai người nên vào Miếu cho kịp. Trời tối xuống núi không dễ đâu ạ!

Lục Diễm chớp chớp mắt nhìn thư sinh. Hắn lại gọi cô là ‘‘tiểu thư’’, giọng điệu rõ ràng nhắc khéo cô và Đại Lâm đang làm phiền hắn. Lục Diễm cảm thấy uất ức, chắc hắn hiểu lầm cô vừa xấu tính vừa lười biếng chứ gì. Trông thấy vẻ mặt kiên quyết của thư sinh, Lục Diễm nhận ra con đường cô đơn của cô tiếp tục trải dài rồi. Người ta đã đuổi khéo, ở lại làm gì cho mang nhục. Mê trai cũng có sĩ diện chứ!

- Vậy thì đi thôi! Bán cho ta ít nhang đèn!

Trả đầy đủ tiền xong, Lục Diễm không thèm chào thư sinh một tiếng, lôi Đại Lâm đi một nước. Đầu không một lần ngoảnh lại.

---------------------------------

Từ Miếu Quan Âm về tới nhà cũng đã gần chiều tối, Lục Diễm vội vàng tắm rửa, sửa soạn, chuẩn bị qua nhà vợ chồng Du Bình. Đại Lâm vì tò mò muốn xem kịch vui nên cũng ẩn thân đi theo. Lục Diễm tất nhiên còn giận anh ta, một câu cũng không nói, cứ mặc kệ anh ta lẽo đẽo theo sau mình.

Quản gia nhà Du Bình trông thấy cô thì vội vàng mời cô vào nhà, tất tả chạy đi thông báo cho ông bà chủ. Cô càng lúc càng thấy khó hiểu, hàng loạt dấu chấm hỏi nhảy loạn xạ trong đầu. Lúc trước cô lần đầu tiên đến chơi nhà cũng đâu được đón tiếp nồng hậu như vậy. Bây giờ thân thiết hơn thì cái cách này xem ra khách sáo quá. Cô vừa nhấp một ngụm nước trà tươi thì vợ chồng Du Bình đã xuất hiện. Tư Y vẫn như bình thường, áo lụa mỏng, khoan thai nhẹ nhàng, e ấp như thiếu nữ mới lớn. Du Bình đứng bên cạnh, dù không phải dạng người cao to lực lưỡng, một tay chống trời, nhưng lại mang đậm nét phong trần, cũng có chút lãng tử, hào hoa. Thật là xứng đôi vừa lứa. Lục Diễm rõ ràng đứng bên cạnh, cũng áo hoa rực rỡ, cũng trang điểm chút ít, chưa kể cô còn vật lộn với mớ quần áo rắc rối nhiều lớp đến đổ mồ hôi chứ có phải dễ dàng gì đâu, mà sao cứ như nha hoàn làm kiểng thế này. Cô cảm thấy đúng là cốt cách do Trời định cả rồi.

Lục Diễm đứng lên, chào một tiếng. Dù gì người ta cũng là chủ nợ mà. Xem ra lần này có khi cũng vì chuyện tiền bạc cả thôi.

- Du Bình! Tư Y! Không biết lần này ngoài việc họp mặt ăn cơm bạn bè, còn có việc gì không?

Lục Diễm tính tình thẳng thắn, đối với những chuyện úp úp mở mở thật sự rất khó chịu, đành phải hỏi thẳng cho đỡ suy nghĩ. Ai ngờ một câu hỏi của cô làm cho vợ chồng Du Bình thay đổi sắc mặt, người trở nên ngại ngùng, kẻ trở nên bi ai.

- Cũng không có gì lớn. Chúng ta dùng cơm trước đã!

Cuối cùng Du Bình cũng là người lên tiếng trước. Hắn vội vàng gọi người hầu dọn thức ăn lên. Một bàn đầy đủ sơn hào hải vị nhanh chóng xuất hiện. Lục Diễm chớp chớp mắt, cảm thấy hình như quá phô trương rồi. Chỉ là bữa ăn tối, chứ có phải là đón tiếp quan lớn đâu.

Câu chuyện trên bàn ăn cũng chỉ là những lời hỏi thăm, những bàn bạc về buôn bán, vài câu bông đùa, đôi điều nghiêm túc. Lục Diễm lúc này mới buông dần cảm giác khó chịu, dần dần cũng thoải mái hơn. Bữa ăn kết thúc, Lục Diễm cũng đã cảm thấy thấm mệt, rất muốn được về nhà. Thế nhưng vợ chồng Du Bình lại lưỡng lự, không có ý muốn tiễn khách, níu kéo cô ở lại uống miếng trà, ăn miếng bánh tráng miệng. Lục Diễm lúc này mới cảm thấy câu nói: ‘‘Không ai cho không ai cái gì’’ là hoàn toàn chính xác.

- Hai người có gì muốn nói thì cứ nói. Đừng khách khí nữa!

Tư Y nghe thấy cô mở lời, cuối cùng cũng không kiềm chế được mà rơi nước mắt. Phải nói mỹ nữ khi khóc cũng đẹp hơn người. Nước mắt viền quanh mi, thê lương động lòng người. Lục Diễm dù là nữ nhưng tính cách lại như nam, trông thấy người đẹp khóc thì trong lòng lại chịu không nổi. Du Bình ôm vợ vào lòng, xót xa an ủi.

- Tư Y! Sao vậy? Đừng khóc mà. Có gì cứ bình tĩnh kể ta nghe. – Lục Diễm khổ sỡ nói

- Lục Diễm! Nếu cô đã mở lời, ta không vòng vo nữa. – Du Bình thay mặt vợ lên tiếng - Cô chắc có nghe tới việc tuyển chọn tú nữ hằng năm?

‘‘Làm sao ta biết được ?’’ – Lục Diễm nghĩ thầm trong bụng. Cô tới thế giới này cũng chỉ được gần nửa năm, mấy thứ này tất nhiên không thể biết. Thế nhưng Lục Diễm không thể nào lắc đầu thể hiện sự thiếu hiểu biết của bản thân, đành gật đầu một cái.

- Năm nay cũng sắp tới rồi…Khoảng hơn một tháng nữa

- Vậy thì sao? – Lục Diễm bắt đầu cảm thấy mờ mịt

- Tư Y có người em gái ruột, năm nay tròn mười bảy, vừa đúng tuổi. Con bé rất giống Tư Y, vừa xinh đẹp vừa đoan trang. Chắc chắn đợt này sẽ được lựa chọn. Thế nhưng con bé tính tình hiền lành, lại nhu nhược…Bọn ta chỉ sợ vào cung rồi…

- Vậy thì không cho con bé ứng tuyển là được chứ gì.

- Không được. Nhà nào không có con gái thì thôi, nếu có rồi phải đem đi trình diện. Tư Y đã có chồng, chỉ còn mỗi con bé mà thôi.

Lục Diễm linh tính có điều không lành. Chẳng việc gì mà người ta tốt bụng mới cô ăn cơm chỉ để kể lể than khổ. Cô đưa mắt nhìn Đại Lâm, trông thấy hắn cũng bắt đầu sốt ruột ngồi xuống ghế cạnh cô từ lúc nào.

- Vậy hai người có chủ ý gì?

- Nói ra điều này tôi cũng cảm thấy mình trở nên tồi tệ lắm. Nhưng mà Lục Diễm, cầu xin cô giả làm nó, thay nó ứng tuyển giùm. Coi như tôi cầu xin cô đó. Con bé vào cung nhất định sẽ không sống nổi đâu. Với lại nó đã có người thương sâu đậm, chỉ đợi cậu ấy học hành thành tài sẽ nên duyên. Nếu bắt ép nó, ta sợ mình sẽ mất đi người thân duy nhất còn lại mà thôi.

Nước mắt của Tư Y lúc này đã giàn giụa ra mặt. Lục Diễm cảm thấy áy náy vô cùng. Cô cũng muốn giúp nhưng mà việc này có phải là chuyện con nít đâu. ‘‘Thứ nhất, mình nhìn thế nào cũng không giống cô gái mười bảy tuổi. Thứ hai, mình vừa không xinh đẹp vừa không đoan trang…’’ Nghĩ đến đây, Lục Diễm cuối cùng đã nghiệm ra vấn đề. Chính vì cô tầm thường nên họ mới nhờ cô. Ứng tuyển là một chuyện, trúng tuyển hay không lại là chuyện khác. Nếu để em gái Tư Y đi, nhất định sẽ được chọn. Nếu là cô thì cơ hội chắc chỉ còn không chấm một phần trăm. Chẳng qua bọn họ không thể thẳng thừng nói như thế nên mới phải cầu xin thế này.

- Bọn họ sẽ tin chứ? Nhìn ta làm sao giống em gái cô chứ. Ta không thể nào làm gái mười bảy được.

- Không sao đâu. Ta đã đút lót cho quan trên làm giả một số giấy tờ. Lục Diễm, chỉ cần cô gật đầu, mọi việc cứ để ta lo. – Du Bình nói như đinh đóng cột

Lục Diễm nhìn Đại Lâm lần nữa. Có lẽ hắn cũng nghĩ cô chẳng thể nào được chọn nên cũng gật nhẹ đầu coi như tán đồng. Dù gì vợ chồng Du Bình cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều, mà việc này cũng xem như là cứu một mạng người, Lục Diễm không ra mặt thì coi như không phải chính nhân quân tử rồi.

- Được, ta đồng ý.

- Đa tạ! Đa tạ cô! Ơn này ta sẽ không bao giờ quên. – Tư Y nắm chặt tay cô, cảm kích không thôi.

- Lục Diễm! Không biết phải làm gì để thể hiện hết sự biết ơn của gia đình chúng tôi. Món nợ cô thiếu chúng tôi xem như không còn. Tôi cũng đảm bảo tiệm vải của cô sẽ được nhập hàng miễn phí hai năm.

- Cái này xem ra ta hời quá rồi!

Đúng là dân kinh doanh! Rất sòng phẳng! Lục Diễm không khách sáo, vui vẻ gật đầu, sau đó chào tạm biệt, tung tăng ra về. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top