Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 9. SONG KIẾM HỢP BÍCH CÂU CÁ

- Hoàng hậu vạn tuế!

Đại Lâm hí hửng chọc ghẹo cô. Anh tưởng tượng nếu Lục Diễm may mắn được chọn thì trong cung sẽ có một màn gà bay chó chạy long trời lở đất mất thôi. Bản tính của cô nếu nhập cung chắc mang tội khi quân trăm lần vẫn không đủ.

- Dẹp!

Lục Diễm phẩy tay, cô đang không biết mình nhận lời vậy có mạo hiểm quá không. Xui xui người tuyển chọn hôm đó mắt bị lệch, thấy cô sắc nước hương trời thì thế nào. Một đời ở trong bốn bức tường, nhìn thằng chồng mình ngày ngày đêm đêm vui vẻ với mấy trăm con vợ khác, chắc cô tức đến phụt máu mất. Xui hơn nữa phạm phải sai lầm gì đó, bị đày vào lãnh cung, cười cười nói nói một mình. Nghĩ đến thế thôi là cô cảm thấy toàn thân ớn lạnh rồi.

- Không sao đâu! Cỡ cô nếu được vào cung thì cũng chỉ làm nô tì thôi.

- Im! Tôi chưa bỏ qua cho anh việc hồi sáng đâu đó. Còn nói nữa đừng trách tại sao tôi trở nên ác độc.

- Haha! Tiểu thư nhà ta thích thư sinh đó à?

- Càng nhìn càng vừa mắt – Lục Diễm nhăn răng ra cười – Người gì đâu mà dễ thương hết sức à.

- Vậy thì để thiên thần này giúp cô một tay.

Đại Lâm nhẩm tính, thêm một nhân duyên thì thêm một cơ hội, khả năng trở về của anh cũng cao hơn. Nếu khách hàng của anh đã thích ai thì anh cũng nên tích cực giúp đỡ, hoàn thành công việc một cách tốt nhất. Chưa kể thư sinh đó nhìn sơ cũng biết là người tốt, nho nhã trọng lễ tiết, một nơi trao thân gửi phận rất tốt. Dù gán ghép cho Lục Diễm thì cũng hơi thiệt thòi cho hắn nhưng mà cặp đôi nào lại không có sự bù đắp chứ.

- Giúp thế nào?

- Cô muốn mưa dầm thấm đất hay đánh nhanh rút gọn?

- Haha, nghe bệnh quá! – Lục Diễm bật cười – Đánh nhanh thắng triệt để đi. Haha

- Được! Vậy thì cô cứ làm theo tôi là được. Diễn cho đạt vào.

----------------------------

Hôm sau, tiệm vải chi nhánh của Du Bình nghỉ làm ngày thứ hai liên tiếp, khiến vài người cảm thấy tò mò vì cô chủ của nó vốn dĩ là người rất chăm chỉ kiếm tiền. Trong số đó tất nhiên cũng có thư sinh họ Triệu, hắn ngồi trước cửa tiệm, dù ngoài mặt chuyên tâm viết chữ, nhưng trong lòng thì vọng ngóng vào bên trong cửa tiệm đang đóng cửa im lìm kia.

Đại Lâm đứng trên cao, đến khi trông thấy Tử Thiên quay đầu nhìn đến lần thứ năm thì mới vui vẻ hiện thân. Anh ra vẻ vội vàng, chạy từ tiệm ra ngoài, còn vô tình vô ý va phải thư sinh. Thư sinh tất nhiên không bỏ qua cơ hội hỏi thăm vài câu

- Không biết đã xảy ra chuyện chi mà huynh hấp tấp như vậy?

- Ây da, là lỗi của ta. Thật là…

Đại Lâm ra vẻ úp úp mở mở, vẻ mặt thê lương. Thư sinh bắt đầu sốt ruột, ánh mắt rõ ràng đang lo lắng thật sự.

- Lục Diễm tiểu thư…

- Nó không ăn không uống một ngày rồi. Con bé từ nhỏ thể trạng đã yếu đuối, thiệt là…Ta đành phải chạy đi kiếm đại phu khuyên nhủ nó vài câu.

- Vì cớ gì mà tiểu thư phải hành hạ bản thân như vậy? – Thư sinh chua xót hỏi

- Nó…Haiz…Nó nói ta làm nó mất mặt trước người nó thích. Ta nghĩ mãi không biết người nó thích là ai. Nếu ta biết thì sẽ đi tìm người đó giải thích vài câu rồi. Ta đang cố nhớ lại có dại dột nói cái gì với ai không. Hôm qua nó có ghé thăm vợ chồng Du Bình một lát, ta không có đi theo. Buổi sáng thì…á à….

Đại Lâm bỏ dở câu nói, giả vờ liếc nhìn thư sinh. Hắn lúc này dường như cũng nghiệm ra vấn đề, mặt mày đỏ cả lên. Anh biết chắc cá đã cắn câu, chỉ là không vội để kéo cần, cứ từ từ thong thả. Thư sinh có vẻ đau lòng lắm rồi, nửa muốn vào thăm người kia, nửa lại sợ lễ tiết không cho phép, ấp a ấp úng, ngại ngùng cả một khoảng thời gian.

- Ta nghĩ người nó thích là ngươi. Chỉ là người nho nhã, lễ nghĩa như ngươi chắc không để ý con bé nhà ta đâu. Tính tình nó ngang bướng lại khó chiều. Thôi để ta đi khuyên nó vài câu. Chỉ là ngươi biết đó, bệnh tương tư…khó chữa lắm…

Đại Lâm nói xong, thiểu não cất bước quay vào nhà. Ngay khi anh đặt một chân vào bậc cửa, con mồi cuối cùng cũng đấu tranh tâm lý xong, nhanh chóng lên tiếng

- Tiểu sinh…có thể vào thăm tiểu thư không?

- Nếu vì thương hại thì thôi đi. Để nó đau lòng một lần, còn hơn mộng tưởng cả đời…

- Không phải…Tiểu sinh là thật lòng.

Đại Lâm trong lòng bắn pháo hoa tưng bừng, vui vẻ còn hơn được dự tiệc gà tây trên thiên đường. Cố gắng giữ vẻ đạo mạo, nghiêm túc của một người đại ca, anh vỗ vai thư sinh, trìu mến nói:

- Vậy…cậu vào đi.

-----------------------------------

Lục Diễm nằm trên giường, nghe tiếng gõ cửa lịch sự thì đã biết khách quý tới thăm, giả vờ nói vọng ra:

- Anh đi đi! Để mặc em chết cho rồi…

- Lục Diễm! Có khách tới thăm em đây. Mở cửa đi!

- Nếu không phải là anh ấy thì em không cần ai hết. Đi hết đi.

- Tiểu thư, là tiểu sinh Tử Thiên. Không biết có thể vào thăm tiểu thư không?

Lục Diễm tất nhiên muốn xông ra khỏi cửa, lôi thư sinh vào. Thế nhưng làm gì thì làm, con gái bình thường không ai làm thế cả, và Lục Diễm cũng không dám làm thế. Cô thích trai đẹp nhưng không phải dạng manh động, nói vài câu chọc ghẹo thì được, chứ động tay động chân tất nhiên là tối kị. Ngồi trên giường chờ thời gian trôi qua một khắc, để người bên ngoài hồi hộp, đau tim chút ít, Lục Diễm mới nhẹ nhàng đứng lên mở cửa, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ, e thẹn đến nổi da gà nói:

- Ngươi ra ngoài đợi ta. Nam vào phòng nữ không tiện.

Đại Lâm chớp chớp mắt, không ngờ Lục Diễm suy nghĩ cũng thấu đáo thật. Ra dáng nữ nhi con nhà lành rồi đấy. Anh hí hứng quàng vai thư sinh, lôi hắn ra ngoài, để Lục Diễm có thời gian lấy lại bình tĩnh.

Thư sinh ngồi đợi mòn mỏi, cuối cùng cái người làm giá làm cả cũng có mặt. Đại Lâm phải công nhận là cô gái này có khiếu diễn xuất thật. Nhìn tướng đi, nhìn mặt mũi, đúng thật là người ốm nặng. Cộng với việc thư sinh hơi ngốc nghếch thì rõ ràng sắp có tuồng hay để xem rồi. Đại Lâm ho khan vài tiếng, lấy cớ có việc bận, vội vàng rút lui, tạo không gian lãng mạn riêng tư cho đôi trẻ.

Lục Diễm giả vờ khó nhọc ngồi xuống ghế, khuôn mặt vừa u uất vừa e thẹn. Đến bản thân cô còn thấy mình bệnh hoạn, chứ đừng nói chi là cái gã vừa chạy đi. Thế nhưng đâm lao thì phải theo lao, nhất quyết phải diễn tới cùng, tạo ra một tấn bi kịch tình cảm rung động lòng người mới được.

- Xin lỗi! Hôm nay ta không khoẻ. E rằng không thể tiếp ngươi lâu. Có gì ngươi cứ nói đi.

- Ta…ta…

Thư sinh ấp úng cả ngày cũng không thành câu. Nhìn vẻ mặt anh xao của Lục Diễm, hắn cảm thấy hết sức đau lòng. Hắn cũng giận chính mình ngày hôm qua cũng quá tuyệt tình, làm cho nàng đau lòng đến bỏ ăn bỏ uống. Thật không biết phải nói cái gì để nàng vui vẻ trở lại.

Lục Diễm trông thấy sự khổ sỡ của thư sinh, thầm trách bản thân sao giống loại người tiểu nhân quá. Y như cái bọn con gái thích đùa giỡn trên tình cảm của người khác vậy. Dù cô cũng hơi thích thích thư sinh đó, nhưng làm cái trò này hoá ra giống bắt ép con người ta. Nói thêm một hai câu nữa chắc cô sẽ vì ăn năn hối hận mà chết mất. Cái lao này cô theo không được rồi.

- Thôi đi. Ta không diễn nữa. Ta không có sao hết. Hoàn toàn khoẻ mạnh, tối qua còn ăn một bữa no nê thịnh soạn nữa kìa.

- Cô…

- Là ta thích ngươi mới bày trò đó. Mà thôi đi, ngươi lúc này chắc đang giận lắm. Xin lỗi, ta sai rồi.

Thư sinh mắt tròn mắt dẹt ngó trừng trừng Lục Diễm. Nàng vừa mới nói thích hắn, từng chữ từng chữ đếu rất rõ ràng. Hắn quả thật không nằm mơ chứ. Nhưng nàng là lá ngọc cành vàng, hắn làm sao dám mộng tưởng. E rằng song thân của nàng sẽ không chấp nhận người con rể nghèo hèn này đâu.

- Tại sao là ta chứ? Ta không có tiền đồ, gia cảnh lại khó khăn. Cô vừa xinh đẹp vừa là tiểu thư quyền quý. Chúng ta rõ ràng…sao có thể?

Xinh đẹp? Lục Diễm bị choáng cả mặt mày. Sống hơn hai mươi năm, chưa có ai khen cô đẹp cả. Người nào thương cô lắm mới chỉ khen cô dễ thương, dễ nhìn. Cái từ ‘‘xinh đẹp’’ quá phóng đại rồi. Có một câu mà cô xem phim hay nghe là: ‘‘trong mắt tình nhân hoá Tây Thi’’, trường hợp này có thể sử dụng được không? Lục Diễm cảm thấy mình đang bay trên chín tầng mây, nếu nói thư sinh không phải là bạch mã hoàng tử của cô thì còn ai vào đây nữa.

- Chỉ một câu ngươi khen ta xinh đẹp, ta cảm thấy thích ngươi quả không sai mà.

‘‘Thư sinh ngốc, ta đã nói như vậy mà vẫn ngáo ộp nhìn ta là thế nào?’’ – Lục Diễm gào thét trong lòng. Đành vậy, ai bảo thích người quá chính nhân quân tử làm gì.

- Ngươi không thích ta cũng chẳng sao. Ta không cướp lại chỗ làm ăn của ngươi đâu. Về đi.

- Không phải. – Thư sinh ngay lập tức phản bác – Ta…cũng thích cô. Ngay từ lần đầu tiên bày sạp viết chữ trước cửa tiệm, trông thấy cô liền tương tư. Ta…

Lần này Lục Diễm mới chính là người đỏ mặt. Hai lỗ tai vì ngượng mà nóng phừng phừng. Không phải chứ? Về cổ đại mới nửa năm đã tìm thấy tình yêu đích thực, dù không phải kiểu phong ba bão táp, gió lay càng giật như mấy tiểu thuyết cô đọc, nhưng mà cũng chân thành thực tế lắm. Đời người không phải chỉ cần bình đạm sống cùng người yêu mình thật lòng thôi sao.

- Một lời nói ra phải nhớ rõ. Sau này ngươi mà phụ bạc, đừng trách sao ta vô tình.

- Ta tất nhiên một lòng một dạ cả đời chỉ có mình nàng.

- Nàng? Sau này gọi ta bằng em là được rồi. Ta sẽ gọi người bằng anh. Cái chữ ta ta nàng nàng đó đừng sử dụng nữa. - Lục Diễm thật là dị ứng với mấy từ thời xưa

- Anh? Em?

- Đúng vậy! Không được quên đó!

- Uhm! – Thư sinh gật đầu

- Tốt! Bây giờ thì…e hèm…ai về nhà nấy.

Thư sinh thật sự rất ngoan ngoãn, vừa nghe cô ra lệnh đã cúi chào quay bước. Rất may đến phút cuối còn quyến luyến quay lại nhìn cô một lần, nếu không cô còn tưởng mới tiễn thằng bạn thân ra về. Lục Diễm lần đầu hưởng sự ngọt ngào của tình yêu, đầu óc quay cuồng, quyết định chính thức chiều nay vẫn đóng cửa tiệm, không làm ăn gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top