Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm người sau khi tích lũy thêm được số điểm lớn thì lại biến mất, khiến cho học viên ở các điểm tiếp tế đều lo lắng, sợ con cá này sẽ lại đến gây sự.

Cả hòn đảo sóng yên biển lặng cho đến buổi tối ngày thứ chín, nửa đêm các huấn luyện viên mang cờ tiến vào đấu trường.

Mọi người nhìn vào thứ tự trên bảng xếp hạng thì vô cùng mong muốn có được chiếc cờ quân đội trong tay các huấn luyện viên.

Nhưng mọi người ai cũng biết, sức chiến đấu của huấn luyện viên không thể đem so sánh với các tiền bối trong học viện được, cho dù thua các huấn luyện viên không bị trừ điểm cũng không thể để họ lợi dụng cơ hội mà lấy được cờ trong tay.

Các điểm tiếp tế có quy mô đều đang thảo luận làm sao để có thể lấy được cờ cũng như có cơ hội chiến thắng cao nhất, nhưng mọi người đều không tự tin.

Bách Lý Hề kiếm được trọn vẹn một trăm năm mươi điểm từ trận hỗn chiến vừa rồi, nhưng lúc trước anh đang đứng hạng nhất, giờ lại chỉ xếp hạng mười hai. Đây thực sự là một trải nghiệm tồi tệ đối với anh.

Họ rút ra bài học từ lần trước và hoàn thành chia đội. Nếu đội trưởng không ra lệnh, sẽ không ai được ra tay cả, điều này khiến cho cả nhóm trở nên có kỷ luật hơn.

Trong lều, Bách Lý Hề và những người khác đang thảo luận về cách lấy lá cờ từ chỗ huấn luyện viên, bỗng dưng có một người đàn ông hoảng loạn chạy vào, tất cả cau mày nhìn anh ta, Bách Lý Hề hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Bách Lý Hề có một mái tóc đen ngắn gọn gàng, dáng người cao lớn, đôi lông mày và mắt sắc bén, chỗ nào cũng lộ ra sự nhạy bén.

Ở hai giai đoạn huấn luyện quân sự, mọi người đều công nhận Bách Lý Hề là đối thủ khó đối phó nhất ngoài nhóm Cá Muối, trong quá trình huấn luyện quân sự anh ấy cũng đã thành lập được một nhóm riêng.

Chương 24

Thủ khoa của Tổ Chỉ huy năm nay là Bạch Trang phối hợp cùng Bách Lý Hề vô cùng ăn ý, ngoài ra trong đội của anh còn có thêm 3 tân sinh Tô Cơ giáp cũng rất xuất sắc.

"Thời Dư đến, cô ấy đang ở bên ngoài, nói rằng muốn nói chuyện với đội trưởng."

Bách Lý Hề liền nhíu mày: "Cô ấy đi một mình à?"

Người đó gật đầu: "Cô ấy nói Tôi đây để tặng điểm."

Bách Lý Hề lập tức trở nên hứng thú.

Trong lần huấn luyện quân sự đầu tiên, anh cũng muốn lấy được cờ quân đội nhưng tự thấy tình hình không ổn nên lặng lẽ trốn đi. Chính vì vậy anh vẫn giữ nguyên được vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng.

Khi giai đoạn huấn luyện quân sự thứ hai bắt đầu, anh đã biết hết thông tin về các thành viên trong đội của Thời Dư, nên không chút do dự mà tránh đối đầu trực diện với cô. Sau khi anh biết Thời Dư gây rối ở điểm tiếp tế rồi rời đi với rất nhiều điểm, anh liền cảm thấy hơi tiếc vì không thể trở thành đồng đội của cô.

Mấy ngày trước bị cô làm cho xấu hổ, dù có tức giận nhưng cũng thật sự ngưỡng mộ.

Mọi người đều suy nghĩ đến việc làm thế nào để công khai hoặc là ngầm tấn công, nhưng lại không nghĩ rằng còn có thể gắp lửa bỏ tay người và lợi dụng mâu thuẫn giữa hai bên để đục nước béo cò.

Bạch Trang cũng rất Tô mò về Thời Dư, anh nhìn mọi người bằng ánh mắt dò hỏi rồi nói: "Để cô ấy vào đi, Tớ cũng muốn biết cô ấy định nói gì."

Thật ra mục đích của Thời Dư cũng không khó đoán, năm người nhóm cô dù có tài giỏi đến đâu cũng chưa chắc đánh bại được huấn luyện viên. Huấn luyện viên cũng không phải là gà con để mặc cô dùng chiêu trò, chỉ một mánh khoé nhỏ thì có khi lại nhận về hậu quả càng lớn.

Trong giai đoạn hai của đợt huấn luyện quân sự, nhóm của Thời Dư đã gây ra nhiều náo loạn như vậy, các vị huấn luyện viên chắc chắn đã để ý họ từ lâu. Nếu vậy, khi họ tiến vào đấu trường sẽ là những người đầu tiên dạy cho nhóm Thời Dư một bài học.

Cô ấy muốn đến để xin được giúp đỡ?

Nhưng cô không nghĩ tới, chuyện lúc trước cô làm đã đắc Tôi với mọi người, cho dù cô muốn hợp tác, cũng không ai muốn nói chuyện với cô.

Rất nhanh Thời Dư từ bên ngoài vừa ăn trái cây vừa đi vào, cô vẫy vẫy tay với mọi người trong lều và lộ ra một nụ cười vô tội: "Xin chào mọi người, tớ tới để cho điểm."

Bách Lý Hề nheo mắt: "Cậu định cho kiểu gì? Một mình cậu chỉ được năm điểm."

Thời Dư cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóc: "Nhưng mỗi huấn luyện viên được năm trăm điểm."

Thời Dư nhét miếng trái cây cuối cùng vào miệng và thì thầm điều gì đó dưới con mắt tò mò của mọi người.

-

Huấn luyện viên trưởng cảm thấy bầu không khí trên đảo hôm nay có chút khác thường, anh ta cùng tất cả huấn luyện viên cầm cờ tiến vào đảo vốn định tách ra, nhưng trên đảo lại có tiếng động xào xạc, giống như có rất nhiều người đang đổ xô tới đây vậy.

Huấn luyện viên trưởng nhướn mày, đám nhóc này tự tin có thể đoạt cờ quân đội mà không cần đợi họ tách ra hay sao?

Huấn luyện viên trưởng suy nghĩ một chút rồi ngăn cản những vị huấn luyện viên khác đang định rời đi lại, năm mươi người ngồi trên một ngọn núi cao muốn chờ xem bọn nhỏ sẽ làm gì khi tìm thấy họ.

Tầm năm phút sau, có một chiếc cơ giáp từ trong rừng thò đầu ra, đó là cơ giáp cấp S. Mặc dù chiếc cơ giáp này không có gì khác biệt với những chiếc cơ giáp khác, nhưng chiếc cơ giáp này lại có một loại ma lực khiến cho huấn luyện viên trưởng nhận ra ngay đó là cơ giáp của Thời Dư.

Huấn luyện viên trưởng hừ một tiếng, biết trước Thời Dư sẽ mang người đến đây gây sự. Đang muốn lấy cơ giáp ra, lại thấy Thời Dư lấy được ở đâu một cái sừng lớn, đặt bên miệng cơ giáp, ngón trỏ chỉ vào tất cả huấn luyện viên, mở kênh công cộng ra: "Tất cả các vị huấn luyện viên trên núi chú ý! Mọi người đã bị bao vây! Nếu muốn an toàn rời khỏi đảo này, mời giao cờ quân đội trong tay ra!"

"Xin phép lặp lại, các vị huấn luyện viên trên núi chú ý, mọi người đã bị bao vây..."

Cùng lúc đó, rất nhiều cơ giáp từ trong rừng xuất hiện.

Các huấn luyện viên: "..."

Tất cả người xem phát sóng trực tiếp: "hahahahahahaha..."

Chương 25

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang nhìn vào phía góc tối nơi các huấn luyện viên đứng, tất cả mọi người đều cười lăn lộn. Từ lúc Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang thành lập mấy trăm năm đến nay, chưa có một học viên mới nào lại làm buổi huấn luyện trở nên buồn cười như vậy, cũng chưa từng có học viên mới nào có thể làm ra mấy trò như vậy.

Huấn luyện viên trưởng nhìn số cơ giáp dày đặc dưới chân núi, bỗng dưng cảm thấy da đầu ngứa ran. Cứ tưởng rằng Thời Dư sẽ chủ động ra tay cướp lấy cờ quân đội nhưng không ngờ cô ấy lại kết hợp với toàn bộ học viên mới.

Đúng vậy, gần như tất cả các học viên mới đều tập hợp ở dưới chân núi.

Các vị huấn luyện viên thật sự rất tò mò, không biết Cá dùng cách gì để có thể liên thủ với mọi người trong khi trước đó cô đã gây sự đến hai lần.

Tất cả các vị huấn luyện viên đều vò đầu bứt tai, để duy trì sự kinh ngạc nên trong mười ngày trước khi bọn họ vào sân không có ai xem kênh phát sóng trực tiếp của sinh viên mới, vì vậy họ không hiểu làm thế nào mà Thời Dư có thể kết hợp tất cả học viên lại với nhau.

Thời Dư vẫn đang hét lên: "Các vị huấn luyện viên, mọi người có một phút để suy nghĩ. Sau một phút, nếu không có huấn luyện viên nào giao cờ ra, thì chúng em sẽ bắt đầu tấn công!"

Huấn luyện viên thật sự rất giỏi, bọn họ đều là những sĩ quan đã nghỉ hưu của quân đội viễn chinh, mỗi người đều có kinh nghiệm thực chiến phong phú, không có [Chiến thần], Thời Dư tất nhiên không đủ tự tin rằng mình sẽ đánh bại bọn họ.

Nhưng huấn luyện viên dù có giỏi cỡ nào thì cũng chỉ có năm mươi người, sự chênh lệch giữa năm mươi người và một vạn người không phải là chuyện có thể lấy thực lực để bù đắp, hơn nữa huấn luyện viên chỉ điều khiển cơ giáp quân sự bình thường, nên đương nhiên năng lực cũng sẽ bị hạn chế.

Dưới bầu trời đêm đen kịt, hai bên đều ở thế giằng co không ai nói lời nào, trong chốc lát, toàn bộ hòn đảo trở nên yên tĩnh.

Giang Tuyển và nhóm học viên cũ ngồi trên vách đá cao nhìn hai bên đối đầu, anh sờ cằm rồi nói với Bách Lý Hề đang ngồi bên cạnh: "Cậu đoán xem, cuối cùng bên nào sẽ thắng?"

Bách Lý Hề trầm giọng nói: "Bên nào thắng cũng chẳng liên quan đến tớ."

Anh tưởng rằng có thể "giết" được Thời Dư để kiếm điểm, ai mà ngờ được rằng đến ngón tay cơ giáp của cô anh còn chưa động vào được, ngược lại còn để cho bọn họ lấy mất điểm.

Giang Tuyển tặc lưỡi: "Sao phải nhăn nhó thế? Chúng ta cứ thoải mái không được à? Đều là người học chung trường, cậu với cô ấy còn nhiều cơ hội để chiến đấu với nhau mà. Hồi chúng ta còn học năm nhất không phải cũng thường xuyên được huấn luyện cùng với các tiền bối hay sao? Đến lúc đấy cậu lại tìm cơ hội là được thôi."

"Tìm cơ hội để thua lần nữa!" Trương Ngọc Lâm từ bên cạnh thò đầu ra nói.

Mấy người xung quanh nghe thấy thế lập tức cười nghiêng ngả.

Bách Lý Hề càng buồn bực hơn, khuôn mặt anh tối sầm lại.

"Đừng nói nữa đừng nói nữa, mau nhìn đi, bên kia hình như sắp đánh nhau rồi!"

Tất nhiên các vị huấn luyện viên không bị lời nói của Thời Dư đe dọa, nếu không sẽ rất mất mặt, vì toàn bộ chỗ này đều được phát trực tiếp ở truyền hình Liên Bang. Tất cả các huấn luyện không nói một lời đồng loạt rút vũ khí ra.

Thời Dư đoán trước được rằng mọi việc sẽ phát triển như vậy, cô chuyển sang kênh công cộng rồi ngay lập tức nói: "Hành động theo những gì đã nói trước đó!"

Mọi người đều trả lời một chữ được, Thời Dư nheo mắt cười rồi cầm một thanh kiếm lớn lao về hướng của vị huấn luyện viên trưởng. Nhưng khi cô đang chiến đấu cùng huấn luyện viên trưởng thì cô nhận ra có gì đó không đúng, những người phía sau cô đều đứng yên rồi đồng loạt rút lui.

Ngay lập tức, trên đầu Thời Dư hiện ra rất nhiều dấu chấm hỏi. Lúc này, huấn luyện viên trưởng cũng vung kiếm đến trước mặt cô, đúng là sức chiến đấu của huấn luyện viên trưởng không thể so sánh với những người khác, Thời Dư không có thời gian để phân tâm mà cũng không dám phân tâm.

Cô cầm thanh kiếm lớn chiến đấu cùng với huấn luyện viên trưởng, những đòn tấn công sắc bén và nhanh chóng khiến cho da đầu cô tê dại. Ngay vào lúc này, một người nào đó đã mở kênh công cộng lên rồi nói: "Bạn học Thời Dư! Chúng tôi tin tưởng bạn, nhớ bắt hết tất cả các vị huấn luyện viên trong một lần, nhất định không được để con cá nào lọt lưới!"

Thời Dư: "!"

Thời Dư vội vàng nói: "Các anh chị em thân mến, mọi người không thể như xe tuột xích trong lúc này được! Bây giờ không phải là lúc để nội chiến!"

Thời Dư vừa hét lên vừa né những đòn tấn công của huấn luyện viên trưởng. Nhưng vì mất tập trung nên cô đã bị huấn luyện viên trưởng đá trúng: "Nhóc con, đang chiến đấu mà còn nói nhảm? Em tự tin vào bản thân mình quá nhỉ?"

Trong khi nói, động tác của huấn luyện viên trưởng động tác vẫn không ngừng rồi anh ta bắt chước giọng điệu của Thời Dư nói: "Bạn học Thời Dư, em đã bị năm mươi vị huấn luyện viên bao vây, bây giờ lập tức đầu hàng thì còn có thể giữ được cái mạng nhỏ!"

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp không ngờ rằng mọi chuyện lại tiến triển theo chiều ngược lại như vậy, họ cười đến mức lăn lộn.

Tất cả các học viên năm nhất đều đã lập thành một nhóm và lui xuống, chỉ còn lại mỗi nhóm Cá khiến cho họ cười càng to hơn.

Huấn luyện viên trưởng đá về phía trước, Thời Dư nhanh chóng nghiêng người né tránh, sau đó cô liền mở kênh công cộng nói: "Huấn luyện viên! Em sai rồi, em nhận thua! Em đầu hàng!"

Huấn luyện viên trưởng cười to: "Bạn học Thời Dư, sinh viên của Học Viện Quân Sự Đệ Nhất Liên Bang không thể có những hành động đáng xấu hổ như đầu hàng giữa trận chiến được! Không được phép đầu hàng!"

Chương 26

Sau khi nói xong, huấn luyện viên trưởng càng tấn công dữ dội hơn, đồng thời anh cũng phát hiện ra một điều rằng khi bản thân mình càng tấn công nhanh và dữ dội hơn thì cơ giáp mà Thời Dư điều khiển cũng càng nhanh và linh hoạt hơn, khả năng ứng phó của cô ấy gần như là vô hạn.

Sự hứng thú trong mắt của huấn luyện viên trưởng tăng lên rất nhiều, anh tự hỏi không biết con Cá này có thể chiến đấu với mình bao lâu!

Huấn luyện viên trưởng vung tấm khiên lớn lên để đỡ đòn tấn công của Thời Dư, trong khi cô đang bị tấm khiên chặn lại thì anh ta nhảy lên cầm thanh kiếm lớn trên tay rồi chém về phía Thời Dư.

Thời Dư giống như một con khỉ linh hoạt, khi cô né đón, khoảng cách giữa thanh kiếm với cô tuy không lớn nhưng lần nào cũng tránh được những đòn tấn công của huấn luyện viên trưởng. Hai người đánh tới đánh lui khiến cho những người đang ngồi xem náo nhiệt cũng phải ngây người.

Trước đó, mọi người đều biết Thời Dư rất giỏi nhưng họ chưa từng nghĩ đến việc cô có thể chiến đấu trực tiếp với huấn luyện viên trưởng. Huấn luyện viên trưởng đang điều khiển cơ giáp cấp SS, cấp bậc cao hơn hẳn so với cơ giáp của Thời Dư, đương nhiên các tính năng cũng vượt trội hơn.

Thời Dư một mực né tránh, nhưng có một số người có thể nhìn ra rằng cô vừa né tránh những đòn tấn công lại vừa tìm cơ hội để đánh trả.

Khá lắm! Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều ngừng cười, nghiêm túc xem trận chiến đấu của họ.

Cuối cùng Thời Dư cũng tìm được cơ hội đánh trả, cô điều khiển cơ giáp đá vào bên hông của huấn luyện viên trưởng, cú đá này khiến cả người anh nghiêng ngả. Một lần nữa cô lại sử dụng sự linh hoạt của mình, điều khiển các khớp ngón tay của cơ giáp, vung kiếm chém về phía buồng lái của huấn luyện viên.

Bách Lý Hề đứng từ xa để xem trận chiến đột nhiên thốt lên một câu "Cmn!" Lúc trước khi Thời Dư chiến đấu với anh ta đã dùng đến chiêu này khiến anh còn chưa kịp phản ứng đã phải nhận lấy thất bại thảm hại.

Huấn luyện viên trưởng theo phản xạ đưa thanh kiếm lớn lên để chặn lại đòn tấn công của Thời Dư. Nhưng vào lúc này, thanh kiếm trong tay Thời Dư bất ngờ đổi hướng, không đâm vào eo mà vung lên cao chém mạnh từ trên xuống.

Khi huấn luyện viên trưởng nhận ra thanh kiếm của mình đỡ hụt, thì đã thấy thanh kiếm của Thời Dư chém đứt một bên tay cơ giáp của anh.

Tất cả những người đang xem cuộc chiến trong phòng phát sóng trực tiếp và tại hiện trường đều hô lên, không ai nghĩ rằng Thời Dư có thể đánh huấn luyện viên đến mức này, nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, tình thế lại đảo ngược hoàn toàn.

Thanh kiếm trong tay huấn luyện viên đúng là đỡ hụt, nhưng anh ấy không phải là Bách Lý Hề, với kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú của mình anh có thể chuyển tình thế bất lợi thành có lợi. Huấn luyện viên theo lực vung của kiếm kém chém thật mạnh vào bả vai cơ giáp của Thời Dư, cũng cắt đứt một cánh tay cơ giáp của cô.

Gần như cùng một lúc, hai người điều khiển cơ giáp đều khụy xuống. Sau khi phải chạm hai cơ giáp cùng bay ngược về sau.

Cơ giáp của Thời Dư rơi vào trong rừng, cô giống như cá chết nằm trên mặt đất, giọng nói của cô từ kênh công cộng truyền đến: "Không đánh nữa, không đánh nữa, đồng đội đã tan rã rồi, em không lấy cờ quân đội nữa!"

Nói xong cô liền nằm bất động trên mặt đất, cứ như lợn chết không sợ nước sôi vậy.

Mọi người nghe thấy những lời cô nói sau trận chiến căng thẳng vừa rồi thì không khỏi bật cười.

Bách Lý Hề – người lập ra kế hoạch để Thời Dư tự đào hố trốn mình không kìm được nở một nụ cười trên môi, anh mở kênh công cộng hắng giọng nói: "Mối uy hiếp lớn nhất của chúng ta là bạn học Thời Dư đã tử trận, mọi người ra tay đi!"

Trên vách núi phía xa, bốn người hội Phong Hiểu ngồi xếp thành hàng ngang, từ trước khi kế hoạch bắt đầu bọn họ đã bị Bách Lý Hề mua chuộc, anh ta nói chỉ cần họ ngồi một bên xem kịch thì sẽ không phải chịu trách nhiệm gì cả.

Lục Đông Ngôn là người đầu tiên lên tiếng: "Các cậu có nghĩ rằng sau khi ra ngoài chúng ta sẽ bị Cá đánh chết không?"

Phong Hiểu nghiêm túc gật đầu: "Có đấy, chín mươi chín phần trăm là cậu ấy sẽ tìm chúng ta tính sổ, lúc đó tớ sẽ trả cho cậu ấy hai trăm cái bánh ngọt để mua lại mạng của mình."

Cố Tiền Khiêm lập tức nói theo: "Vậy tớ cũng trả hai trăm cái bánh ngọt để mua mạng của mình."

Lạc Hạ Từ ngẩng đầu lên khỏi màn hình ảo và nói một cách khô khan: "Tính cả tớ nữa."

Những vị huấn luyện viên không ngờ rằng tình hình lại xoay chuyển thành như vậy. Họ đang đắm chìm trong niềm vui mà Thời Dư mang tới, khi quay lại thì liền thấy vô số khẩu pháo đang chĩa vào mình.

Tất cả học viên năm nhất đều không do dự bắn ra đạn đánh dấu, những vị huấn luyện viên bất ngờ không phòng bị đều bị đạn đánh dấu bắn trúng.

Trong một phút ngắn ngủi, cả năm mươi vị huấn luyện viên đều bị loại bỏ. Từ lúc bọn họ bắt đầu đến giờ chỉ mất nửa tiếng, khoảng thời gian này tình cờ trùng khớp với khoảng thời gian mà nhóm của Thời Dư đại sát tứ phương trong giai đoạn đầu của đợt huấn luyện quân sự.

Sau khi những vị huấn luyện viên rời khỏi trận chiến, họ ngồi lại trên vách núi để xem những đứa trẻ này định chia số cờ quân sự lấy được ở chỗ họ như thế nào.

Thời Dư đang như con cá chết bị ướp muối thì bỗng bật dậy tiến đến ngồi cạnh huấn luyện viên rồi nhìn Bách Lý Hề cầm trong tay năm mươi lá cờ quân đội với vẻ mặt u ám, cô mở kênh công cộng lên nói với giọng uất ức.

"Các anh chị em thân mến, dựa theo giao ước trước đây của chúng ta, sau khi lấy được cờ sẽ tung xúc xắc để quyết định quyền sở hữu cờ! Nào, nào, nào bây giờ chúng ta bắt đầu thôi, chọn ra năm mươi người tung được số điểm lớn nhất nhé."

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp cười lớn, không ai ngờ rằng quyền sở hữu cờ quân đội lại được quyết định theo cách này.

Huấn luyện viên trưởng đỡ trán, liếc nhìn người bên cạnh không biết đã lấy trái cây ra từ lúc nào đang đưa lên miệng cắn, anh ta đưa tay sang, Thời Dư lễ phép đưa cho anh một quả.

Huấn luyện viên trưởng cắn một miếng trái cây, mơ hồ hỏi: "Em dùng cách này để kết nối mọi người lại với nhau à?"

Thật may mà cô nghĩ ra cách tung xúc xắc để phát cờ.

Thời Dư gật đầu, "Từ xưa đến nay tung xúc xắc là phương pháp phân chia công bằng nhất."

Cô nói xong, vẻ mặt lại nghiêm túc: "Chỉ là không nghĩ tới, mở đầu thì đẹp đẽ, kết thúc lại bi thương."

Các huấn luyện viên nghe cuộc đối thoại giữa hai người đều không nhịn được cười, đúng thật là rất thảm!

"Bốn người bạn kia của em đâu?" Huấn luyện viên trưởng hỏi.

Thời Dư đang cắn trái cây thì đột nhiên dừng lại một chút, bực bội liếc nhìn xung quanh, bốn người kia ngồi trên vách đá đều thấy lạnh sống lưng.

Cố Tiền Khiếm kéo lại hai vạt áo đồng phục trên người rồi nói với khát vọng sống mãnh liệt: "Tớ nghĩ lần này tớ cần đến bốn trăm cái bánh ngọt mới có thể mua lại được mạng của mình."

Lục Đông Ngôn đang tung xúc xắc, khi nhìn thấy trên màn hình ảo các viên xúc xắc lần lượt hiện ra một cái một, một cái hai, hàng lông mày của anh nhíu lại.

Đây là cách thử vận may rác rưởi gì vậy.

Kết quả của Lạc Hạ Từ là một cái ba và một cái bốn, anh cũng tức giận tắt trí não đi.

Phong Hiểu lười nhác tung xúc xắc, nói: "Hai là nói rằng bốn chúng ta bị bọn họ bắt cóc đi, chỉ cần tất cả lời khai đều giống nhau là được."

Chương 27

Sự thật chứng minh, trước khi hoàn toàn giải quyết xong hết hậu quả, thì ai cũng có thể bị lật thuyền trong mương.

Khi Thời Dư nhìn thấy cờ quân đội đã được phân chia gần xong thì vỗ vỗ tay đứng lên, lấy cơ giáp đã bị gãy một tay của mình ra, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người mở kênh công cộng nói.

"Các anh chị em thân mến, các người đã bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa!"

Mọi người còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của cô, thì phát hiện Cố Tiền Khiêm - người vốn bị bọn họ mua chuộc đã điều khiển cơ giáp đứng ở bên cạnh Thời Dư từ lúc nào.

Ba người đang ngồi xổm ở trên vách núi cũng lấy cơ giáp ra, Phong Hiểu cầm khẩu súng lớn, Lục Đông Ngôn dơ súng bắn tỉa lên, ai cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để tiến vào trạng thái chiến đấu.

Còn Lạc Hạ Từ thì cầm trong tay một cái nút màu đỏ.

Bỗng nhiên mọi người đều có một dự cảm không tốt, Thì Dư nhếch môi cười: "Cảm ơn đã cho điểm, các anh chị em thân yêu!"

Gần như ngay khi cô vừa dứt lời, Lạc Hạ Từ đã nhấn vào cái nút màu đỏ trong tay, tiếp đó từ trong rừng lao ra vô số đạn ký hiệu, bắn thẳng về phía nhóm học sinh.

Học sinh mới ngơ ngác, huấn luyện viên ngơ ngác, và tất cả khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp cũng ngơ ngác nốt.

Bọn họ bố trí nó ở đó từ lúc nào? Còn lấy đâu ra nhiều đạn ký hiệu như vậy?

Hầu như tất cả các hướng đều bị đạn ký hiệu bao vây làm cho đám học sinh không có cơ hội chạy trốn. Sau một loạt tiếng đùng đùng vang lên, những học sinh mới đều bị đánh cho chạy trối chết, hai người Phong Hiểu và Lục Đông Ngôn chịu trách nhiệm tấn công, còn Thời Dư và Cố Tiền Khiêm thì giải quyết cá lọt lưới.

Trên bảng xếp hạng điểm số điên cuồng thay đổi, điểm của năm người đứng đầu bảng xếp hạng đã vượt qua một vạn điểm.

Không ai có thể ngờ được tình thế sẽ bị đảo ngược đến mức đáng kinh ngạc như này, huấn luyện viên trưởng nhìn nhằm nhằm chiếc cơ giáo gãy một cánh tay đang dùng cánh tay còn lại chống nạnh và cười lớn, anh ta cảm thấy nhận thức của mình đã thay đổi rất lớn.

Hay lắm, lần này tất cả mọi người đều phải công nhận lần này họ thắng rất hay!

Muốn mua chuộc người của đội Cá là không thể nào, bây giờ thì hay rồi, tự đào hố chôn mình.

Năm mươi người vừa cầm được cờ quân đội chỉ có thể trơ mắt nhìn Thời Dư điều khiển cơ giáp đến lấy đi lá cờ quân đội mà bọn họ còn chưa kịp cầm ấm tay.

Cô vừa lấy vừa nói: "Mọi người khách khí quá rồi, thật ra điểm của tôi đã đủ để đứng hạng nhất rồi, không cần phải đưa cho tôi nhiều như vậy đâu, nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng của mọi người mà, tôi chỉ đành miễn cưỡng nhận lấy vậy."

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều trợn mắt há hốc mồm, không ngờ cô có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như thế, cô nhặt cờ quân đội lên, rồi nhìn lại từng vị huấn luyện viên một với cái nhìn rất chi là hào phóng.

Đám sinh viên cũ ở phía xa xem náo nhiệt nãy giờ ai cũng ngơ ra, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn Bách Lý Tô.

Giang Tuyển đưa tay vỗ vỗ bả vai của Bách Lý Tô: "Anh bạn, hay là chúng ta bỏ qua đi, con cá muối này được làm từ cá mập đấy, chúng ta không chọc vào được đâu."

Toàn quân gần một nghìn người cứ như thế bị diệt hết sạch, ai có thể nghĩ tới thì ra Thời Dư mới là chim sẻ đứng đằng sau.

Lần này thật sự đúng là không còn một con cá nào lọt lưới!

Lợi hại, đúng là rất lợi hại!

Nhóm Bột Cá trên Tinh Võng đã điên rồi!

Tinh thoại* của Thời Dư đã đổi từ cá mặn thành không có con cá nào lọt lưới.

*Tinh thoại = lời nói thương hiệu trên tinh võng.

Giai đoạn huấn luyện tân sinh lần thứ hai kết thúc với màn lần đảo ngược tình thế không ai ngờ được, Thời Dư là người đứng nhất với số điểm khủng khiếp là 11505, bốn người khác trong nhóm của cô cũng đều hơn một vạn điểm.

Lần này huấn luyện viên trưởng không những không có bất kỳ một câu khen ngợi nào, mà còn mắng mọi người đến mức máu chó đầy đầu, sau đó là dựa theo trình tự bắt đầu ám chỉ Thời Dư, Thời Dư chớp chớp mắt, chờ đến lượt kiểm điểm của mình.

Đợi mãi cũng không thấy huấn luyện viên trưởng yêu cầu cô tự kiểm điểm mình, cuối cùng chỉ nghe huấn luyện viên trưởng tức giận tuyên bố kết thúc giai đoạn thứ hai của huấn luyện dành cho sinh viên mới trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang, hơn nữa ngoại trừ năm người của nhóm Cá ra thì tất cả học sinh đều phải viết một bản kiểm điểm dài năm nghìn chữ.

Không phải viết bản kiểm điểm dài năm nghìn chữ nên Thời Dư rất sảng khoái mà lên xe bay để cùng mọi người trở lại trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang, vừa bước vào sân trường, cô đã nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ và bội phục của các học trưởng.

Thời Dư xấu hổ cười, sau khi đuổi được đám người muốn đến phòng mình ngủ nhờ đi, cô vừa ngâm nga vừa trở về ký túc xá.

Cô vừa bước vào cửa, thì đã có yêu cầu kết nối liên lạc gửi tới trí não.

Thời Dư vừa đổi giày vừa kết nối liên lạc, nhận ra là Lâm Tạ, cô lập tức xua tay nói: "Thiếu tá đã lâu không gặp, gần đây như thế nào, có ăn thêm được mấy bát cơm hay không?"

Khóe môi Lâm Tạ giật giật, tâm trạng thoải mái lúc trước đã bị anh đè nén xuống, vẻ mặt anh ta căng mặt ra nói: "Thao tác của cô mà ăn với cơm thì đúng là rất tuyệt."

Trên trán Thời Dư hiện ra một dấu chấm hỏi: "Sao lại ăn với cơm?"

Vì cô không để cho bất kỳ một con cá nào lọt lưới chứ sao nữa!

Lâm Tạ cố gắng không nhếch mép, hắng giọng một cái nói: "Cũng bình thường thôi, ba ngày sau chính là giai đoạn thứ ba của đợt huấn luyện quân sự, tôi tin là cô sẽ rất thích."

Trên trán Thời Dư tiếp tục hiện ra một dấu chấm hỏi, quy tắc của giai đoạn thứ ba huấn luyện quân sự còn chưa được công bố, tại sao Lâm Tạ lại cho rằng cô sẽ rất thích?

Lâm Tạ giống như đang muốn nhắc nhở cô về giai đoạn tiếp theo, khi Thời Dư tính dò hỏi thêm, thì anh ta đã ngắt kết nối, hành động đơn giản dứt khoát.

Thời Dư hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên cô có chút tò mò về giai đoạn huấn luyện quân sự lần thứ ba này rốt cuộc có cái gì, cô nghĩ mãi không ra, nên dứt khoát không nghĩ nữa, lấy quần áo đi tắm rửa.

Chương 28

Thời Dư lau tóc, đang định sấy khô thì yêu cầu kết nối trí não lại vang lên, mở ra xem, thì phát hiện là yêu cầu kết nối từ anh đẹp trai.

Kể từ khi cô đến trường quân đội báo danh, cô không còn liên lạc với anh đẹp trai nữa, cũng không có thời gian quan tâm đến các vấn đề ở tiền tuyến, nhưng mà Liên bang và Cộng hoà Tobias đã thương lượng trong hoà bình, không lâu sau, tất cả người mắc kẹt ở Lẫm Đông Tinh sẽ có thể trở lại Liên Bang.

Thời Dư vừa lau tóc vừa kết nối liên lạc, khi nhìn thấy anh đẹp trai, cô miễn cưỡng vẫy tay với anh, rồi nở nụ cười: "Đã lâu không gặp ~"

Anh đẹp trai vẫn đẹp trai như vậy, bộ quân phục thẳng tắp, khuy áo cài đến cái trên cùng, cổ áo quân trang thiết kế khá cao ôm lấy yết hầu , hơi thở cấm dục toát ra làm cho người ta chỉ muốn lột bộ quân trang trên người anh ra, để nhìn thấy bộ dạng thất thố phóng túng của anh.

Khi nhìn vào trí não, mi mắt vừa cong vừa dài hơi cụp xuống khiến người ta muốn đưa tay chạm vào, bây giờ anh đang đưa lưng về phía cửa sổ của chiến hạm, trong màn hình ảo là hình ảnh anh đang đứng cạnh một dải ngân hà xinh đẹp.

Thời Dư không nhịn được huýt sáo, khuôn mặt xinh đẹp trong màn hình ảo cũng đen lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cô lập tức xấu hổ cười, nhanh chóng chuyển chủ đề nói: "Anh tìm tôi có chuyện gì không?"

Cô cố gắng để giọng nói của mình nghiêm túc một chút, nhưng mà đôi mắt đang đảo quanh kia thật sự chả có chút nghiêm túc nào.

Cô gái trong màn hình ảo tóc thì ướt sũng, trên người còn đang mặc đồ ngủ, cô không giống với hình ảnh ở trước mặt anh lúc trước, cảm giác có thêm mấy phần mềm mại, nhưng cái vẻ không đứng đắn giữa hai lông mày vẫn quen thuộc như cũ.

Tạ Dữ Nghiên nhắm mắt lại, giống như không muốn so đo với cô, nhẹ giọng nói: "Chúc mừng."

Thời Dư biết anh đang chúc mừng mình vì sự việc ở buổi huấn luyện quân sự, lập tức cười nhe ra hai hàm răng trắng nói: "Cũng thường thôi, cũng thường thôi, quá khen rồi!"

Cô vừa nói xong, thì thấy trong màn hình ảo khóe miệng của anh đẹp trai hơi cong lên, đôi mắt của cô lập tức sáng lên giống như phát hiện ra thế giới mới, nhưng lại không nói gì.

Tạ Dữ Nghiên ý thức được chính bản thân mình vừa cười trong vô ý thức, nên rất nhanh đã thu lại nụ cười trên khoé môi, không được tự nhiên quay đầu sang một bên nhỏ giọng ho một tiếng, nhưng có lẽ cảm thấy làm vậy không khác gì giấu đầu lòi đuôi cả, đành phải quay đầu lại, nói chuyện chính: "Chuyện của Hải Lam Tinh, có manh mối rồi."

Động tác lau tóc của Thời Dư dừng lại một lát, vẻ mặt nghiêm túc lại: "Anh tra được là ai sao?"

Chuyện của Hải Lam Tinh, đương nhiên là chỉ việc thí nghiệm khiến người ta nghĩ đến cũng thấy giận sôi máu ở dưới lòng đất của tổng bộ chuyển phát nhanh Hải Lam Tinh.

Hơn hai năm rồi, không thấy Tạ Dữ Nghiên nói đến chuyện này, Thời Dư từng cho rằng anh không có ý định để cô xen vào chuyện này, mấy lần cô muốn hỏi nhưng rồi lại thôi.

Tạ Dữ Nghiên gật gật đầu rồi lại lắc đầu: "Là tra ra được một số đồ vật, nhưng mà không thể xác định được là ai làm."

Căn cứ đó ở dưới lòng đất của tổng bộ chuyển phát nhanh Hải Lam Tinh, nếu nói chỗ đó không có liên quan gì đến tổng bộ chuyển phát nhanh Hải Lam Tinh, thì ai mà tin chứ.

Tạ Dữ Nghiên đã đi thăm dò vài lần, nhưng mà cổ đông của tổng bộ chuyển phát nhanh Hải Lam Tinh có rất nhiều người, trong thời gian ngắn không thể xác định được là cổ đông nào đã tham gia vào việc này, cũng có khả năng là tất cả đều tham gia.

Trong hai năm qua, Tạ Dữ Nghiên đã điều tra từng cổ đông một, cuối cùng anh cũng xác định được một nhà trong đó khả nghi.

"Tập Đoàn Bạch Thị."

"Tập Đoàn Bạch Thị?" Thời Dư ngơ ngác hỏi ngược lại.

Ở Liên bang, có rất nhiều đại gia tài phiệt và nhà giàu, bọn họ nắm giữ phần lớn bộ phận tài sản của Liên bang, trong lĩnh vực chính trị và quân đội cũng có người của bọn họ.

Tập Đoàn Bạch Thị là một gia tộc giàu có không hề thua kém tập đoàn Thị Tập, sản nghiệp của nhà này trải rộng khắp Liên bang, đứng đầu là lĩnh vực chuyển phát nhanh.

Nghe Tạ Dữ Nghiên giải thích xong, Thời Dư mơ hồ ồ một tiếng, khó hiểu nói: "Anh nói với tôi việc này làm gì?"

Cô chỉ là một sinh viên quân sự bình thường, cho dù thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng tiếp xúc với người của tập đoàn Bạch Thị.

"Trong nhóm sinh viên mới vào cùng cô, có một người họ Bạch, vốn dĩ cậu ta bị khiếm khuyết gen, vẫn luôn nằm ở trên giường bệnh, nhưng khoảng hai năm trước, chứng khiếm khuyết gen di truyền của cậu ta đã được chữa trị rồi."

Thời Dư nhanh chóng lục lại trí nhớ một chút, phát hiện đúng là có một người tên Bạch Trang ở hệ chỉ huy.

Thời Dư trợn to mắt: "Khiếm khuyết di truyền đột nhiên được chữa trị khỏi? Việc này có liên quan đến loại thí nghiệm kinh tởm kia sao?"

Tạ Dữ Nghiên nghe cô hỏi lại, mi mắt khẽ run, rất nhanh nói: "Tái tạo gen thì đúng là không có vấn đề gì, nhưng mà tinh thần lực của cậu ta vốn chỉ đạt cấp C bây giờ đã trở thành cấp S."

"Lúc trước vũ trụ không cấm thí nghiệm trên cơ thể người sống."

"Khi con người còn đang thai nghén trong cơ thể mẹ, do nhiều nguyên nhân và tác động từ bên ngoài nên sinh ra khiếm khuyết di truyền."

"Ban đầu, có nhà khoa học nghiên cứu sự sống đã trực tiếp tái tạo gen của trẻ sơ sinh từ trong bụng mẹ, đó vốn là việc tốt, nhưng sau này, mục đích của việc tái tạo gen đã thay đổi."

"Từng có một nhà khoa học nghiên cứu sự sống điên khùng đã đưa ra một câu hỏi ngu ngốc rằng, nếu như gen người có thể thay đổi, thì có phải nó có nghĩa là mỗi người khi sinh ra tinh thần lực và thể năng đều có thể đạt cấp SSS không?"

"Ổng ta bắt đầu thí nghiệm với phôi thai con người, nhưng những đứa trẻ đó được sinh ra không có tinh thần lực và thể năng cấp cao như ông ta vẫn nghĩ, thậm chí còn xuất hiện các dị tật di truyền do tái tạo gen."

"Tình hình lúc đó rất phức tạp, cuối cùng nhà khoa học sự sống kia đã tự sát, vũ trụ cũng đưa ra lệnh cấm không được thí nghiệm trên cơ thể người sống."

"Sau đó lại có người đặt ra câu hỏi, nếu có người sinh ra mà phải chịu cảnh khiếm khuyết di truyền thì phải làm gì? Bọn họ không chữa trị được sao?"

"Vì thế lại tiếp tục ra đời một nhóm nhà khoa học nghiên cứu sự sống, họ đưa ra đề nghị là sẽ chữa trị khiếm khuyết di truyền cho con người sau khi sinh ra, sau một thời gian dài thảo luận, cuối cùng tất cả các quốc gia trong vũ trụ bỏ phiếu quyết định những nhà khoa học sự sống nghiên cứu chứng bệnh này đều phải chịu sự giám sát của tổ chức Sự sống Toàn cầu."

"Ở Liên bang cũng có một nhà khoa học nghiên cứu sự sống ở lĩnh vực này đã lập được rất nhiều thành tích xuất sắc, hai năm trước, cô ấy vì Bạch Trang mà tiến hành tái tạo gen, trên đường trở về thủ đô, phi thuyền mà cô ấy ngồi đã bị va chạm và rơi xuống hiện tại không rõ tung tích."

"Nhưng mà tái tạo gen lại không thể thay đổi cấp bậc của tinh thần lực."

Thời Dư hơi trợn tròn mắt, không nhịn được nói:

"Không có ngoại lệ sao?"

"Không có." Tạ Dữ Nghiên nói nhỏ.

Thời Dư không nhịn được nắm chặt tay.

Vậy Bạch Trang kia ......

Cô nhìn anh đẹp trai trên màn hình ảo, chỉ thấy mí mắt của anh cụp xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Chương 29

Trước mắt thì Bạch Trang chỉ mới là đối tượng bị hoài nghi, Tạ Dữ Nghiên nói chuyện này với Thời Dư, là muốn cô để ý đến Bạch Trang một chút, nếu như có thể phát hiện thêm dấu vết gì mới thì còn tốt hơn.

Thời Dư cảm thấy hình như anh đẹp trai đang không tập trung, muốn hỏi anh là có chuyện gì, nhưng bên anh hình như có việc đột xuất, nên hai người chỉ đành vội vàng ngắt liên lạc.

Thời Dư suy nghĩ rồi gửi cho Lạc Hạ Từ một tin nhắn: "Cậu cảm thấy Bạch Trang là người như thế nào?"

Bạch Trang và Lạc Hạ Từ đều ở hệ chỉ huy, hơn nữa hệ chỉ huy ở trường quân đội Đệ Nhất Liên Bang chỉ có một lớp, vì vậy hai người bọn họ ít nhiều gì cũng sẽ gặp nhau.

Không biết Lạc Hạ Từ đang làm gì, mà không thấy trả lời tin nhắn của cô, sau khi sấy khô tóc Thời Dư liền lên giường làm Cá.

Nói thật, giai đoạn thứ hai của đợt huấn luyện quân sự lần này vẫn khá là mệt mỏi, cô bị bắt hoạt động cả ba ngày.

Nếu những sinh viên mới của trường quân đội Đệ Nhất Liên Bang biết được suy nghĩ trong lòng cô, sợ là tất cả đều muốn phun ra một ngụm máu.

Mọi người bận tới bận lui, vất vả lắm mới có cơ hội lừa cô một lần, kết quả lại không thành công, kết thúc giai đoạn huấn luyện quân sự lần thứ hai đối với họ phải gọi là bi kịch.

Trên tinh võng cũng đang có những cuộc thảo luận, mọi người đều tò mò muốn biết mấy người Thời Dư làm thế nào để tránh đi tất cả máy quay trực tiếp và sắp xếp đạn ký hiệu mai phục ở trong rừng.

Rất nhiều cư dân mạng bắt đầu xem lại từng buổi phát sóng trực tiếp của năm người, sau khi có vô số người đã mang một đôi mắt thâm quầng, thì một fan trong phòng phát sóng trực tiếp của Lạc Hạ Từ đột nhiên ngoi lên, nói anh ta biết bí quyết để lật ngược tình thế của năm người đội Cá.

Đó là do đám vật tư mà bọn họ cướp được lúc trước.

Các huấn luyện viên đã thiết lập tất cả một trăm địa điểm để vật tư ở trên hải đảo, có sáu nghìn phần vật tư cho mỗi một nguồn cung cấp, nhưng số lượng rơi ra ở mỗi địa điểm lại là ngẫu nhiên, lúc đó đám vật tư đều bị vứt ra sau đầu, mọi người chỉ biết là số lượng không ít, nhưng lại không biết rốt cuộc số liệu cụ thể là bao nhiêu và trong đó có những thứ gì.

Năm người đội Cá thừa dịp hỗn loạn mà dọn hết vật tư đi, lúc đó mọi người đang tức đến mức giậm chân, làm gì có ai để ý đến việc bọn họ lấy nhiều vật tư như vậy làm gì trong khi chỉ có năm người.

Sau khi năm người đánh cướp vật tư xong, ai làm cá thì làm, ai cần bổ sung cơ giáp thì bổ sung, khán giả đều chỉ chú ý xem phát sóng trực tiếp, có người thấy bọn họ đang làm cá mặn thì dứt khoát không xem phát sóng trực tiếp nữa.

Cũng có nhiều người nhìn chằm chằm vào đó cả ngày, nhưng sự chú ý của mọi người đều tập trung đến việc mấy người kia muốn làm cái gì, hoàn toàn không chú ý tới nhóm này lấy vật tư rồi biến mất lúc nào.

Đến khi mọi người cẩn thận xem đi xem lại phát sóng trực tiếp thì mới phát hiện trong năm người chỉ có bốn người là thật sự làm cá mặn, còn Lạc Hạ Từ từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào trí não.

Cậu ta vốn cũng không phải là người thích nói chuyện, lúc đánh nhau cũng chỉ có mình cậu ta bị hành, nên không có nhiều người xem phát sóng trực tiếp của cậu ta.

Thỉnh thoảng một số người có hứng thú với thiết kế mô hình của cậu ta sẽ vào phòng nhìn qua một chút, vốn không có ai để ý lúc cậu ta đang giúp cơ giáp phân loại vật tư đã lặng lẽ tạo ra vài người máy nhỏ bằng lòng bàn tay, sau đó để đám người máy nhỏ đó mang đạn ký hiệu đến mai phục khắp xung quanh.

Khi các huấn luyện viên lên đảo, bốn người đang ngồi xổm ở vách đá, còn Lạc Hạ Từ vẫn vùi đầu vào trí não như trước, cũng trong vòng nửa giờ này, tất cả người máy cỡ nhỏ trên đảo đã mang toàn bộ đạn ký hiệu đến mai phục xung quanh rìa đổi, nơi các huấn luyện viên đang đứng.

Sau khi manh mối này được một dân mạng tìm ra, tất cả mọi người cũng bắt đầu điên cuồng tìm kiếm những người máy cỡ nhỏ kia, bọn họ ai cũng si mê cái trò chơi "truy tìm" này.

Sau khi mọi người tổng kết lại buổi phát sóng trực tiếp của tất cả các sinh viên quân sự thì họ nhận ra rằng, Lạc Hạ Từ đã tạo ra khoảng chừng một trăm người máy cỡ nhỏ, chỉ là không thống kê được số lượng chính xác vì manh mối thực sự quá ít.

Những người máy cỡ nhỏ mang đạn ký hiệu và máy bệ phóng tên lửa lặng lẽ mai phục toàn bộ xung quanh đảo, hơn nữa không một học sinh mới và học sinh cũ nào phát hiện ra.

Trong vòng một đêm, Lạc Hạ Từ đã thu được vô số fan hâm mộ.

Lúc trước khi Lạc Hạ Từ lấy ra mô hình giống với đảo Tứ Quý tới 94.3%, đã gây ấn tượng với rất nhiều người, khán giả lúc nào cũng ưa thích những sinh viên mới có thực lực mạnh mẽ, tuy họ có để ý đến cậu ta nhưng cũng không phải là hoàn toàn.

Mà lần này, Lạc Hạ Từ đã hoàn toàn khiến khán giả có một cái nhìn khác về mình, mọi người cũng đã nhận ra năm người đội Cá không có một ai là dễ xử lý cả.

Năm người đội Cá lại một lần nữa là chủ đề nóng hổi trên Tinh Võng," và đương nhiên cái người đã im hơi lặng tiếng từ lâu 'Liên Nhất sớm muộn cũng đi đời" cũng đột nhiên ngoi lên trong cuộc thảo luận về đám sinh viên mới.

【 Liên Nhất sớm muộn cũng đi đời: Không phải chứ, Thời Dư lợi hại đến thế mà cũng phải dựa vào đồng đội để lấy được hạng nhất sao? Sự lợi hại này đúng là làm cho người ta được mở mang tầm mắt.】

Từ khi lý do tiến cử của Thời Dư được tiết lộ trên mạng xã hội, mọi người đều vui vẻ và trêu chọc gọi cô là Cá, rất ít người gọi thẳng tên cô.

Chương 30

Từ khi bắt đầu kỳ huấn luyện tân sinh thì sự tồn tại của "Liên Nhất sớm muộn cũng đi đời" chả khác gì cây gậy chọc phân cả, mỗi lần có động tĩnh gì mà cậu ta không nói một câu nào thì cứ như là mất một miếng thịt vậy, lần này, sự chú ý của cậu ta cũng thật khác người.

Cậu ta vừa mới ngoi lên tìm cảm giác tồn tại, liền lập tức có người đáp trả cậu ta.

【Khi nào thì Đi đời mới chịu lăn: Đi đời, mặt cậu đã hết sưng chưa? Phải dùng mấy cái túi chườm đá vậy? Năm người đội Cá của bọn họ không một ai là dư thừa cả, càng không thể thiếu bất kỳ ai, hơn nữa nếu Cá không giữ chân huấn luyện viên trưởng trong nửa giờ, thì làm sao có thể lật ngược tình thế? 】

【 Im lặng đi: Lầu trên, lúc nào chả có một số người mù mang tính chọn lọc, nghiêm túc tranh luận cùng cậu ta để làm gì? Quá lãng phí thời gian, ai có mắt nhìn đều có thể nhìn ra được sự phối hợp ăn ý giữa năm người đội Cá, ngoài mặt nhìn như muốn bẫy đồng đội, nhưng đến thời khắc mấu chốt thì đáng tin cậy hơn so với bất kỳ ai.】

【 Đi đời cậu cút đi được rồi: Đi đời, nhìn tên của tôi đi】

"Liên Nhất sớm muộn cũng đi đời" trực tiếp bị mọi người chế giễu.

Mặc dù Thời Dư đã đổi trí não mới, nhưng cô vẫn là một người rất quê mùa không thích lưới Tinh Võng, đương nhiên cô cũng không biết được trận chiện gió tanh mưa máu trên mạng xã hội, khi cô tỉnh lại thì thấy tin nhắn của Lạc Hạ Từ gửi tới.

【 Lạc Hạ Từ: Không thân quen cho lắm, tại sao cậu lại đột nhiên hỏi đến cậu ta? 】

Thời Dư ngáp một cái rồi trả lời.

【 Giấc Mơ Làm Cá Mặn: Cũng không có gì, chỉ là nghe nói cậu ta rất giàu】

Lạc Hạ Từ gửi mấy dấu '...' tới.

【 Lạc Hạ Từ: Tiền đại thiếu còn giàu hơn so với cậu ta, cậu đừng có mà lầm đường lạc lối.】

【 Giấc Mơ Làm Cá Mặn: ? 】

【 Lạc Hạ Từ: ?】

Lạc Hạ Từ là một người thông minh, hơn nữa còn là vô cùng thông minh, khi thấy Thời Dư đột nhiên hỏi về Bạch Trang, cậu ta là người đầu tiên cảm thấy không ổn, suy nghĩ một chút rồi cậu bắt tay vào đi điều tra Bạch Trang, kết quả đúng là cậu ta đã tra ra được không ít chuyện.

Nửa giờ sau, bốn người kia đã tập trung tại ký túc xá của cô, Thời Dư thu mỗi người một cái bánh ngọt coi như tiền thuê chỗ.

Bốn người Lục Đông Ngôn ngồi xung quanh vây Thời Dư ở chính giữa, sau khi nhìn chằm chằm cô suốt ba phút đồng hồ, Lục Đông Ngôn gian nan mở miệng: "Có phải đám người bên phía Hải Lam Tinh đã có manh mối rồi đúng không?"

Thời Dư đang vui vẻ ôm lấy một cái bánh ngọt ăn: "!"

"Các cậu làm sao biết?" Thời Dư cắn cắn cái thìa hỏi nhỏ.

Lạc Hạ Từ đẩy thứ mình tra được đến trước mặt Thời Dư.

"Có thể khiến con Cá như cậu phải chạy đi hỏi một câu, thì chắc chắn không phải là việc nhỏ, cho nên mình tiện tay tra một chút."

"Tập Đoàn Bạch Thị đứng đầu ngành chuyển phát nhanh, vừa hay cũng là cổ đông lớn nhất của tổng bộ chuyển phát nhanh Hải Lam Tinh."

Lúc ở Hải Lam Tinh, bốn người đuổi theo Thời Dư đến tổng bộ chuyển phát nhanh Hải Lam Tinh, còn đi vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất, mặc dù bọn họ không nhìn thấy những con quái vật đã được cải tạo lại, nhưng cả đám đều rất thông minh, họ cũng đoán được là có người làm chuyện gì đó mờ ám ở dưới lòng đất của tổng bộ chuyển phát nhanh.

Chỉ là tổng bộ chuyển phát nhanh Hải Lam Tinh đã bị phá huỷ, sau đó chuyện này cũng dừng lại, không thấy Thời Dư nhắc đến, bọn họ đã quên mất còn có chuyện đó, bây giờ Lạc Hạ Từ điều tra Bạch Trang, lại điều tra đến tổng bộ chuyển phát nhanh Hải Lam Tinh, theo bản năng anh vô thức liên tưởng đến chuyện lúc trước.

Lạc Hạ Từ còn điều tra Bạch Trang rất kỹ.

Chuyện Bạch Trang từng là người khiếm khuyết gen không phải là bí mật, bất kỳ ai có chút năng lực đều có thể điều tra ra, nhưng cũng chỉ đến đó thôi, những tình huống liên quan đến việc tái tạo gen của cậu ta thì gần như là không điều tra được gì.

Ngoài việc đó ra, Lạc Hạ Từ chỉ tra được sau khi Bạch Trang tái tạo lại gen, đã thể hiện ra thiên phú kinh người của mình ở hệ chỉ huy, anh ta dựa vào năng lực thi đậu trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang dễ như trở bàn tay, còn lại thì thật sự không tra được gì.

"Tập Đoàn Bạch Thị có liên quan đến căn cứ dưới lòng đất đó? Tạ chỉ huy nói với cậu sao?" Phong Hiểu hỏi.

Chắc chắn Thời Dư không thể điều tra ra Tập Đoàn Bạch Thị, người có năng lực này chỉ có Tạ Dữ Nghiên người đã đi cùng cô đến tổng bộ chuyển phát nhanh Hải Lam Tinh.

Đối mặt với bốn đôi mắt sáng như tuyết, Thời Dư nuốt xuống một miếng bánh ngọt, gật đầu nói: "Các cậu không đi làm thám tử thì đúng là đáng tiếc."

"Tình hình cụ thể rất phức tạp, tạm thời không thể nói với các cậu. . ."

"Cậu và người đàn ông khác có bí mật!" Cố Tiền Khiêm u oán nói.

Cậu ta là người duy nhất trong bốn người không có thiện cảm với Tạ Dữ Nghiên.

Thời Dư: "......"

"Thì . . ."

"Nếu hôm nay cậu không nói cho rõ ràng ra! Thì chính là cậu có con chó khác ở bên ngoài!" Cố Tiền Khiêm tức giận tố cáo.

Thời Dư: "......"

Cô quay đầu muốn tìm kiếm đồng minh với mình, kết quả là cùng đối mặt với bốn đôi mắt đang giận giữ.

Hay lắm, đây là hợp sức cùng nhau bắt nạt cô đúng không?

Thời Dư cảm thấy không thể ăn bánh ngọt nữa, vì vậy cô cam chịu giang tay ra nói: "Kỳ thực cũng không phải bí mật gì, chỉ là chuyện dưới lòng đất của tổng bộ chuyển phát nhanh Hải Lam Tinh không thể để cho người khác biết, hơn nữa mình cùng anh... Tạ chỉ huy đã từng bị bắt đi đến đó, anh ấy không tìm được người giúp đỡ, nên chỉ đành tìm mình thôi. . . "

"Đây là chuyện buồn cười nhất năm nay mà mình nghe đấy, dưới trướng của Tạ chỉ huy không có ai để sai bảo." Cố Tiền Khiêm cười lạnh nói.

Thời Dư: "......"

Đây không phải chuyện cười đâu.

Thời Dư hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp nằm xuống ghế sa lon: "Các cậu có tin hay không thì tùy, nhưng mà anh ta điều tra được Bạch Trang hình như có chút vấn đề, nên muốn mình để ý một chút."

"Vậy anh ta tìm phải một đồng đội heo rồi, vừa chia sẻ bí mật với cậu xong, cậu đã để lộ cho mọi người cùng biết rồi." Phong Hiểu cũng ôm ngực tiếp tục châm chọc cô. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top