Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25

Tiêu đề: Bé trốn nhà đi bụi

Cậu ta quay đầu Thời Bạch Lộ lại, ôm cậu vào ngực, nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cậu: "Em ngoan ngoãn chút cho anh, lần này anh đúng là bị em hại chết."

Lẽ ra cậu phải mang tên nhóc này về lúc đang ở cảng tinh tế mới phải, bây giờ gặp chuyện này ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện quái gì chứ, cho dù Thời Bạch Lộ trở về an toàn, Tạ Dữ Nghiên và Thời Dư cũng sẽ không tha cho cậu.

Thời Bạch Lộ khó khăn ló đầu ra khỏi vòng tay của Lan Lạc, thấy những người bên cạnh đều đang run rẩy vì sợ hãi, một người thậm chí còn khóc nức nở.

Có người chạy tới cửa muốn rời khỏi nhà hàng, lại phát hiện cửa đã bị khóa, từ bên trong không ra ngoài được.

Kết quả là, những cảm xúc tiêu cực tiếp tục lan rộng, những người đang khóc nhè nhẹ bắt đầu khóc to, đặc biệt là tiếng khóc của những đứa trẻ.

Lan Lạc khó chịu liếc nhìn Thạch Bạch Lộ, lại thấy cậu bé đang cau mày, rõ ràng là một túi khóc, nhưng bây giờ lại không khóc.

Bây giờ phi thuyền đã bị hạm đội khống chế, mọi người đều được cảnh cáo không được hành động thiếu suy nghĩ.

Rất nhanh, cánh cửa đóng chặt của nhà hàng được mở ra, mấy hành khách hoảng loạn túm tụm lại với nhau, phụ huynh có mấy đứa nhỏ cũng bịt miệng con mình lại, không dám để chúng khóc nữa.

Người đầu tiên bước vào là một người đàn ông gầy gò có mái tóc ngắn đến tai, hốc mắt trũng sâu khiến đôi mắt đục ngầu của ông ta trở nên to lạ thường, lúc trợn mắt lên có thể khiến người khác sợ phát khóc.

Thời Bạch Lộ vô tình nhìn thấy ánh mắt của ông ta, trong mắt cậu không có chút sợ hãi nào, bình tĩnh đến mức khiến tên đó sững sờ.

Ông ta bắt đầu trở nên kích động, nhìn chằm chằm Thời Bạch Lộ một lúc, rồi lại nhìn Lan Lạc đang ôm đứa trẻ đó, phát hiện sợi tóc bạc xõa xuống tai, đồng tử trong nháy mắt co rút lại, gần như chỉ còn toàn lòng trắng, trông cực kì đáng sợ.

Sau một lúc kinh ngạc, người đàn ông kích động run lên, thốt ra hai chữ trong ánh mắt kinh hãi của những người khác: "Lan Lạc!"

Giọng của ông ta không nhỏ, rất nhiều người đều nghe được, Lan Lạc thính giác nhạy cảm nên đương nhiên nghe thấy.

Cậu ta ôm chặt Thời Bạch Lộ trong ngực, kinh ngạc gọi tên người đàn ông đó: "Tô Hạo!"

Sau khi Tạ Lâp Khâm chết, đồng bọn của ông ta gần như đã bị xóa sổ hoàn toàn, nhưng người đã biến đổi gen lại không bao giờ bị bắt, Thời Tắc đã cung cấp thêm một manh mối.

Tô Hạo, trợ lý cũ của Thời Tắc, cũng là học trò của ông ấy, ông ta có tài năng xuất chúng về y học, là một thiên tài xuất chúng, nhưng ở một mức độ nào đó, ông ta là một người có thể hy sinh mọi thứ cho nghiên cứu.

Sau khi Lan Lạc về sống với Thời Tắc một thời gian, Tô Hạo từng đề xuất nghiên cứu gen của mình, nhưng bị Thời Tắc từ chối.

Lúc Thời Tắc giả chết, Tô Hạo trở thành cánh tay đắc lực nhất dưới trướng của Tạ Lập Khâm, ông ta đã tiến hành nhiều nghiên cứu khác nhau, nhưng trong phòng thí nghiệm sau đó bị phá hủy, ai cũng nhìn thấy độ điên rồ của ông ta.

Mấy năm qua, Liên Bang đã tiến hành các cuộc điều tra rất nghiêm ngặt, nhưng vẫn chưa bắt được ông ta.

Bây giờ, ông ta đột nhiên xuất hiện ở đây là muốn làm gì?

Vì biết ông ta sẽ đến? Không thể nào, Thời Bạch Lộ bỏ nhà đi là hoàn toàn ngẫu nhiên và cậu ta tên bị nhóc này kéo đến đây.

Thời Dư và Tạ Dữ Nghiên bảo vệ Thời Bạch Lộ rất tốt, người ngoài thậm chí không biết rằng Thời Dư đã có một đứa con.

Đây là sự trùng hợp.

Lan Lạc còn không có thời gian suy nghĩ, Tô Hạo đã mang theo nụ cười điên loạn tới gần, ông ta nhìn Thời Bạch Lộ đang trong ngực Lan Lạc nói: "Đứa nhỏ này từ đâu ra? Trông rất giống cậu và đám Trùng tộc đó?"

Ông ta càng ngày càng tới sát, nhìn Thời Bạch Lộ ở khoảng cách gần.

Ông ta biết mối quan hệ giữa Lan Lạc và Thời Dư, cộng thêm sự xuất hiện của Thời Bạch Lộ, ông ta đoán được thân phận của cậu là không có gì khó khăn.

"Con trai Thời Dư?" Ông ta lên tiếng dò hỏi, trong giọng nói không kìm được sự vui vẻ.

Ông ta vươn một bàn tay gầy như củi khô của mình ra muốn chạm vào Thời Bạch Lộ, nhưng bị Lạc Lạc giữ lại bẻ sang một bên.

Chỉ nghe được một tiếng rắc, cánh tay Tô Hạo đã bị Lan Lạc bẻ gãy.

Nhưng ông ta như không cảm giác được đau đớn, trên mặt vẫn là nụ cười đáng sợ, ông ta không do dự dứt luôn cánh tay bị bẻ gãy của mình đi, nhưng chỗ cánh tay ông ta vừa dứt đã nhanh chóng mọc ra một cánh tay mới.

Cảnh tượng này khiến những hành khách khác trong nhà hàng phải trợn tròn mắt, lúc phản ứng lại được thì lần lượt hét lên.

Cho dù là nghiên cứu ra được thuốc chữa trị tốt nhất, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy khôi phục thân thể bị tổn thương, huống chi tay của Tô Hạo đã bị bẻ gãy, không hề có người nối xương cho ông ta.

Chương 26

Tiêu đề: Bé trốn nhà đi bụi

Sau khi Lan Lạc trở lại Liên Bang, cậu nghe nói rằng Tạ Lập Khâm đã biến đổi gen của mình và cấy gen trùng tộc vào cơ thể để trở thành một con quái vật, bây giờ nhìn thấy cảnh này cậu ta nhanh chóng nhớ tới Tạ Lập Khâm năm đó.

Tô Hạo là một trong những thuộc hạ đắc lực của Tạ Lập Khâm, ông ta có thể tiến hành chỉnh sửa gen cho Tạ Dữ Nghiên, thì cũng có thể tiến hành chỉnh sửa gen cho chính mình.

Trong nháy mắt Lan Lạc đã đưa ra quyết định, cậu ta phải mang Thời Bạch Lộ đi, nếu để cậu bé rơi vào tay Tô Hạo, đến cả cậu ta cũng không biết tên điên này muốn làm gì.

Cậu ta vừa định ra tay, Tô Hạo như sớm đã dự đoán được tiếp theo cậu muốn làm gì, lập tức sai người đến bao vây.

Những người này đã không còn là người nữa, con mắt của bọn họ đều đã trở thành mắt kép, da thịt lộ ra có vảy, có lông tơ, có da thịt ẩm ướt kỳ dị, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta sởn gai ốc.

Lan Lạc muốn mở động không gian, lại phát hiện không gian đột nhiên bị nhiễu loạn, không cách nào mở được.

Tô Hạo thu sự kinh ngạc của cậu vào trong mắt, cười ha ha ha ha: "Đừng phí sức nữa, hôm nay tôi tới để đến bắt Trùng tộc, không bắt được Trùng tộc nhưng bắt được cậu cũng tốt."

Tạ Lập Khâm chết nhanh hơn ông ta tưởng, làm cho nghiên cứu của ông ta bị gián đoạn, sau ngần ấy năm lẩn trốn, cuộc sống tuy khó khăn nhưng công nghệ cấy ghép gen hiện tại đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng hơn một năm trước, ông ta lại bắt đầu bế tắc.

Gen Trùng tộc mà ông ta đang có là lấy từ Thâm Lam Tinh, những đám Trùng tộc gần đó nằm cuối chuỗi thức ăn của những con trùng tộc khác, để nâng cao nghiên cứu mình lên một bậc, ông ta phải có gen của Trùng tộc cấp cao hơn.

Ông ta biết Trùng tộc và Liên Bang đã có hiệp định hòa bình, cũng biết Lan Lạc vẫn luôn ở bên cạnh Thời Dư, nên ông ta không có cơ hội tấn công Lan Lạc, nếu lúc đó ông ta ra tay thì nguy hiểm rất lớn, ông ta không chắc mình có thể thắng khi đối đầu với Thời Dư hay không.

Vì vậy, ông ta đặt mục tiêu của mình vào bộ phận mà Thời Dư đã thiết lập sau đó, ông ta đã lần theo dấu vết của Trùng tộc, tìm thấy các Hoàng thất khác của Trùng tộc.

Lần này ông ta liều mạng bại lộ chỉ là vì muốn bắt được Hoàng thất của trùng tộc, nhưng giờ thấy con trai Thời Dư và Lan Lạc đang ở đây, ông ta quyết định bỏ qua cho Hoàng thất Trùng tộc kia.

Con trai của Thời Dư, thật bất ngờ! Với ông ta, Thời Dư nhất định sẽ ném chuột làm vỡ đồ!

Hơn nữa, ông ta có thể trích xuất gen của cô từ con trai cô, đến lúc đó ông ta có thể biết tại sao Thời Dư lại mạnh như vậy? Gen của Lan Trạch rốt cuộc có cấy gen vào cơ thể ông ta không?

Nếu ông ta cấy gen của Thời Dư vào cơ thể mình...

Vừa nghĩ tới đây, Tô Hạo liền cảm thấy máu toàn thân đều đang sôi trào, ánh mắt bắt đầu thay đổi, tơ máu bao phủ tròng trắng mắt ông ta, chậm rãi che lại hai mắt.

Lan Lạc đem cái đầu nhỏ của Thời Bạch Lộ ấn lên vai mình, thấp giọng nói: "Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trước khi anh bảo em mở ra thì đừng mở mắt ra nhìn xung quanh, biết chưa?"

Thời Bạch Lộ nghiêng đầu, hứng thú nhìn Tô Hạo, đôi mắt đen láy của cậu hiện lên một tia tò mò: "Mắt của chú làm sao lại đỏ vậy? Chẳng lẽ là bị bệnh đau mắt đỏ?"

Cậu nói với chất giọng non nớt tràn đầy ngây thơ của trẻ con, không ai nghĩ trong lời cậu bé toàn là ác ý, mà chỉ nghĩ cậu bé nói chuyện quá đơn thuần.

Thời Bạch Lộ đang bước trên dây cao thế của Tô Hạo, nhưng ông ta không thèm quan tâm, mà nở một nụ mà ông ta tự coi là hiền lành: "Nhóc có muốn biết không? Đi theo chú, chú sẽ nói cho nhóc biết."

Lan Lạc biết Thời Bạch Lộ dũng cảm như thế nào, đang muốn cảnh cáo cậu bé đừng hành động liều lĩnh, nhưng Thời Bạch Lộ chỉ sờ cằm nhỏ của mình nói: "Đi với chú? Chú định đi đâu?"

"Đi khu vui chơi." Tô Hạo vội vàng đáp, những ánh mắt dò xét nhìn qua Thời Bạch Lộ.

Ông ta biết rất rõ Thời Dư xảo quyệt như thế nào, trước mặt ông ta là con trai của cô, người gian xảo không kèm gì cô.

Thời Bạch Lộ suy nghĩ trong hai giây, nhăn mũi nói: "Chú và mấy người bên cạnh chú thật xấu xí, cháu không thích chơi với người không đẹp mắt, chú có thể trở nên đẹp trai chút không?"

Cậu nói xong hình như còn cảm thấy chưa đủ, còn nói thêm: "Nếu chú trở nên xinh đẹp hơn, cháu sẽ đi chơi với chú."

Mấy lời này chỉ có trẻ con mới nói được.

Tô Hạo híp mắt, thầm nghĩ thằng nhóc hỗn láo này dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, cảm thấy buồn cười cho hành động cảnh giác của mình.

Từ sau khi ông ta trở về, ngay cả một đứa trẻ cũng đề phòng?

Ông ta không thèm quan tâm mấy lời của Thời Bạch Lộ, giơ tay lên ra hiệu cho đám người đằng sau, nhận được ma manh lệnh, chúng lập tức chĩa súng năng lượng vào Lan Lạc và Thời Bạch Lộ.

Chương 27

Tiêu đề: Bé trốn nhà đi bụi

"Lan Lạc, tôi khuyên cậu nên thành thật đưa tên nhóc đó ra đây, kiếm và súng không thể làm cậu bị thương nhưng tên nhóc đó thì chưa chắc."

Để bắt được Hoàng thất Trùng tộc, ông ta đã chuẩn bị đầy đủ, ngay cả Lan Lạc cũng có thể không thoát khỏi sự phục kích của ông ta trong một thời gian ngắn, chứ đừng nói đến việc cậu ta còn mang theo một đứa trẻ.

Tô Hạo tự tin mình có thể mang bọn họ đi trước khi bị phát hiện phi thuyền xảy ra chuyện.

Thời Bạch Lộ chớp mắt, đại khái đã hiểu ý trong lời nói của Tô Hạo, chỉ vào ông ta tức giận nói: "Ba ba chú không dạy chú nói chuyện với người khác thì phải lễ phép kết thúc chủ đề sao?"

Đây là lần đầu tiên Tô Hạo bị người khác chỉ mặt nói bố mày không dạy mày sao, còn là một đứa nhóc chỉ vào mũi mà mắng, hai má phồng lên vì tức giận, không biết đang trách ai. .

Tô Hạo không còn nhiều kiên nhẫn để nói mấy chuyện vô nghĩa, nhưng hôm nay lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Sức chịu đựng của ông ta đã cạn kiệt, ông ta lười chơi trò nói dối với Thời Bạch Lộ, ông ta chế nhạo, giơ súng năng lượng lên và chỉ vào Thời Bạch Lộ nói: "Câm miệng!"

Không có đứa trẻ nào có thể đối mặt với khuôn mặt xấu xí, đáng sợ của ông ta và khẩu súng năng lượng đen mà không sợ hãi, nhưng Thời Bạch Lộ thì không.

Cậu nhóc cứ như không cảm thấy có nguy hiểm gì, dùng ngón trỏ mập mạp chỉ vào súng năng lượng, chán ghét nói: "Súng năng lượng của chú cũng xấu như chú vậy, cháu có một cái rất đẹp."

Nói xong, cậu thật sự lấy từ túi không gian ra một khẩu súng năng lượng, khẩu súng mói lấy ra được khảm rất nhiều loại đá quý hiếm, trông rất lộng lẫy và sang trọng.

Trên trán Lan Lạc nổi gân xanh, nhìn phát là cậu ta nhận ra ngay đây là quà sinh nhật của Cố Tiền Khiêm tặng cho Thời Bạch Lộ vào sinh nhật năm nay của cậu bé, khi đó Cố Tiền Khiêm suýt nữa bị Thời Dư đánh cho tơi tả, dặn dò không nên tiêu xài hoang phí như vậy cho Thời Bạch Lộ, giờ xem ra Thời Bạch Lộ bị cậu ấy đầu độc không ít.

"Sao em lại mang theo khẩu súng này?" Lan Lạc cảm thấy mình đã bị thái độ dù trời có sập cũng không thay đổi sắc mặt của Thời Bạch Lộ làm ảnh hưởng, cảm giác vội vàng trong lòng biến mất không còn một mảnh.

Thời Bạch Lộ tự hào ưỡn bộ ngực nhỏ của mình: "Ba nói rằng một người phải đảm bảo an toàn cho bản thân khi ra ngoài. Chú Cố nói rằng khẩu súng này rất mạnh, vì vậy em mang nó theo."

Vừa nói, cậu vừa vỗ vào chiếc túi không gian nhỏ đang căng phồng của mình, hiển nhiên trong có chứa không ít đồ.

Lan Lạc nghẹn họng.

Hai người nói chuyện tự nhiên như chốn không người, không thèm quan tâm Tô Hạo cùng quái vật xung quanh, những người khác đang co ro trong góc cũng bị thái độ của hai người ảnh hưởng, sự căng thẳng vốn đang bao trùm toàn bộ nhà ăn từ từ biến mất.

Tô Hạo đã lâu không trải qua cảm giác bị người ta phớt lờ, từng phút từng giây lãng phí ở đây đều khiến ông ta vô cùng lo lắng.

Mười ngón tay đặt trên cò súng năng lượng, ông ta đột nhiên nở một nụ cười tàn nhẫn.

Chỉ những người còn sống mới có thể nghiên cứu, những người đã chết thì phải ngoan ngoãn!

Lan Lạc cảm nhận được hành động của ông ta, đang định né tránh nhưng súng năng lượng của Tô Hạo đã phát nổ mà không báo trước, ông ta - người đang cầm súng năng lượng, là người đầu tiên chịu sức nặng của vụ nổ.

Mạng của Tô Hạo rất lớn, nhưng không có nghĩa lực phong thủ của ông ta mạnh, vừa mới nổ súng năng lượng đã làm cánh tay ông ta toàn máu ma ma, máu đỏ từ cánh tay gầy gò của ông ta chảy xuống, rơi vãi khắp mặt đất.

Mọi chuyện xảy ra hết sức đột ngột, phản ứng đau đớn của Tô Hạo nhanh chóng đi đến thần kinh hơn, ông ta mở trợn to hai mắt, bỗng nhiên có một giọng cười vui vẻ vang lên phá tan bầu không khí.

Là Thời Bạch Lộ cười, cậu không thèm kiềm chế cảm xúc của mình lại, mà lấy tay che miệng, đây căn bản chính là bịt tai trộm chuông,.

Tô Hạo vô cùng tức giận, ông ta thậm chí còn cảm thấy súng năng lượng đột nhiên phát nổ là tác phẩm của Thời Bạch Lộ.

Cánh tay bị thương do súng năng lượng của ông ta tự động lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng nó vẫn giống như một cành củi khô, móng tay màu đen của ông ta cũng đột nhiên dài ra, lao về phía Thời Bạch Lộ.

Ông ta mới đi được hai bước, mặt đất ông ta đang đứng đột nhiên nứt ra, ông ta dẫm vào không trung, chân ông ta dẫm hụt vào trong vết nứt, đúng lúc này mặt đất đột nhiên liền lại.

Chân Tô Hạo bị mắc kẹt ở sàn nhà hàng, bộ dạng vô cùng hài hước.

Thời Bạch Lộ lấy tay che mắt, che lấp ánh sáng vàng lấp lánh bên trong, cười càng to hơn, như thấy hành động này vô cùng buồn cười vậy, không để ai nghi ngờ câu đang che dấu đôi mắt vàng của mình.

Chương 28

Tiêu đề: Bé trốn nhà đi bụi

Sao Lan Lạc lại không biết trò này là do tên nhóc này bày ra chứ? Cậu ta thở dài trong lòng, quả nhiên là con của Thời Dư.

Thời Bạch Lộ kế thừa dị năng điều khiển kim loại của Thời Dư, năng lực này bị Tạ Dữ Nghiên phát hiện ngoài ý muốn, khi đó cậu bé này mới ba tuổi, đã điều khiển năng lực của mình theo bản năng, cả căn nhà bị cậu làm loạn, lớn hơn một chút cậu bé đã nắm được phương pháp điều khiển dị năng của mình.

Lan Lạc xoa xoa lưng của tiểu gia hỏa, sau đó vỗ nhẹ một cái, ý bảo cậu đừng lộn xộn.

Thời Bạch Lộ bĩu môi, ngoan ngoãn nằm trên vai cậu ta, vòng cánh tay nhỏ bé quanh cổ cậu, thỉnh thoảng chơi đùa với những ngón tay của chính mình.

Lan Lạc nhẹ giọng nói: "Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đừng nhìn trộm."

Thời Bạch Lộ kéo dài giọng điệu yếu ớt nói: "Được ~"

Nếu cậu ta không nói thì cậu vẫn sẽ ngoan ngoãn.

Lan Lạc liếc nhìn những người đang co ro trong góc nhà hàng, phát hiện những phụ huynh phản ứng nhanh đã ôm chặt lấy con mình, không chút do dự cầm lấy súng năng lượng chĩa về phía Tô Hạo đang bị kẹt chân trên mặt đất do tác phẩm của Thời Bạch Lộ.

Súng năng lượng rất lợi hại, sau vài phát bắn, cơ thể Tô Hạo nổ tung, máu tươi đỏ sẫm nhỏ giọt trên mặt đất, mặt đất cháy phát ra tiếng xèo xèo, cơ thể Tô Hạo cũng biến thành một bộ xương khô.

Cảnh tượng này quá máu ma ma, người lớn còn không chịu nổi, huống chi là trẻ con, xung quanh có người đã bắt đầu nôn khan.

Lan Lạc cau mày nhìn Tô Hạo, người chỉ còn lại một cái đầu và một bộ xương với một ít máu, thấy một viên pha lê hình kim cương trong lồng ngực ông ta đã vỡ, dòng máu đỏ đen chảy qua viên pha lê hình thoi là một trong số ít máu thịt đang điên cuồng sinh sôi nảy nở, không đến một phút đồng hồ, ông ta đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, nhưng hai chân vẫn cắm trên mặt đất như cũ.

Lúc này, đám người Tô Hạo dẫn đến mới phản ứng lại, bắt đầu tấn công cậu ta.

Lan Lạc bắn một phát vào cửa nhà hàng, đồng thời ôm lấy Thời Bạch Lộ để tránh né đòn tấn công đám quái vật, nhân lúc không ai chú ý, móng tay trên tay cậu ta đột nhiên dài ra, dễ dàng bẻ gãy cổ một con quái vật. Tinh thể hình thoi màu đỏ sẫm được tìm thấy trong cơ thể ông ta.

Nó rất giống với tinh thể năng lượng được hình thành trong cơ thể của Trùng tộc, nhưng có một khác biệt nhỏ.

Lan Lạc không chút do dự phá nát viên pha lê hình thoi màu đỏ sẫm, quả nhiên sau khi viên pha lê hình thoi bị phá vỡ, con quái vật không còn năng lực cử động, chức năng của nó tương đương với trái tim con người.

Nhưng đúng lúc này, một cảm giác nguy hiểm đánh tới, Lan Lạc theo bản năng tránh sang một bên, nhưng đã quá muộn.

Cậu ta ôm chặt Thời Bạch Lộ trong vòng tay, nhưng cậu bị đánh vào vai phải, máu nóng chảy ra, nằm trong vòng tay cậu ta, Thời Bạch Lộ cảm nhận được độ ấm trên mu bàn tay, sau đó ngửi thấy mùi tươi nồng nặc, cậu lập tức kinh hãi: "Lan Lan! Anh sao vậy?"

Cậu gọi Lan Lạc mấy lần nhưng không có ai trả lời, mắt cũng không mở.

Lan Lạc nuốt ngụm máu trong miệng xuống, cố hết sức nói: "Không sao, chỉ cần ngoan ngoãn đừng nói chuyện, em sẽ không sao."

Người tấn công cậu ta là Tô Hạo.

Trong khoảng thời gian ngắn phải đối phó với những con quái vật khác, ông ta đã thoát khỏi sự ràng buộc của mặt đất, chân trái đang cắm trên mặt đất của anh đã bị chặt đứt không chút do dự, lúc này chỉ còn chân phải chống đỡ. ông ta đứng trên mặt đất, máu chảy ra gần như đã bao phủ nơi này, ông ta không cảm thấy đau nhưng khuôn mặt ông ta vẫn u ám.

"Tôi đánh giá thấp cậu rồi, không ngờ cậu lại có năng lực như vậy!" Ông ta đương nhiên cho rằng mặt đất đột nhiên nứt ra là do dị năng của Lan Lạc.

Lan Lạc muốn ông ta nghĩ như vậy, cậu lau đi khóe miệng dính máu, cười nói: "So với tôi, ông còn giống Trùng tộc hơn."

Cậu ta cắn máu, người khác nghe không rõ, nhưng Tô Hạo lại biết rất rõ.

Ông ta cười lạnh không trả lời, ra lệnh với đám thuộc hạ xung quanh: "Bắt lấy chúng! Bất luận sống chết!"

Không thể xé rách không gian, cậu ta không thể đưa Thời Bạch Lộ ra khỏi đây, nhưng Thủ Hộ Giả vẫn ở trong tay cậu.

Trong nháy mắt Lan Lạc đã đưa ra quyết định.

Lan Lạc ôm Thời Bach Lộ, cậu ta lao đến cửa cơ giáp, vừa chạy vừa đeo bộ khung xương ngụy trang.

Tốc độ của cậu ta quá nhanh, Tô Hạo và đám quái vật cũng không thể bắt kịp câu ta ngay lập tức, nhưng mặc kệ vết thương, cậu ta liều mạng lao ra ngoài với Thời Bạch Lộ, đến cả đám quái vật canh cửa cũng không thể ngăn cản được cậu.

Một đường đi về phía trước, ghé vào tai Thời Bạch Lộ thì thầm: "Chút nữa nữa anh sẽ tiến vào buồng lái của Thủ Hộ Giả, khoang điều khiển của Thủ Hộ Giả sẽ bật chế độ lái tự động, ngoan ngoãn ngồi trong đó đợi cha ma ma em đến đón."

Chương 29

Tiêu đề: Bé trốn nhà đi bụi

Thời Bạch Lộ có thể cảm nhận được sự nặng nề trong lời nói của cậu ta, bất chấp mọi thứ, cậu mở mắt ra, ôm lấy cổ cậu ta nói: "Lan Lan, anh sẽ hy sinh bản thân để kéo dài thời gian cho em sao? Theo cốt truyện, đáng lẽ lúc này chúng ta sẽ chết cùng nhau."

Nghe cậu nhỏ giọng nói, Lan Lạc thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống đất.

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái gì mà hy sinh bản thân? Anh không có tinh thần cống hiến cao cả như vậy. Đó là do em quá vướng tay chân. Tốt với anh chút, ma ma em hung dữ thế nào em cũng biết mà. Lần này trở về mông em nhất định sẽ nở hoa."

Thời Bạch Lộ che miệng, nhất thời không dám nói nữa, chớp chớp đôi mắt to đen láy, ôm lấy cổ Lan Lạc, hôn lên mặt cậu một cái, nói: "Em sẽ ngoan! Chúng ta còn phải đi Tứ Quý Tinh gặp chú Tiểu Ngôn."

Lan Lạc biết cậu có chút ồn ào, lúc cần phải nghe lời cậu bé vẫn rất nghe lời, chạy vòng qua một góc, phá cửa của phi thuyền, kích hoạt nhẫn khung xương ngụy trang cho Thời Bạch Lộ, mang cậu bé vào khoang điều khiển Thủ Hộ Giả, cuối cùng cũng không quên nói với cậu: "Phải ngoan."

Thực ra cậu ta cũng không cần phải nhắc đi nhắc lại như vậy, Thời Bạch Lộ không có quyền điều khiển của Thủ Hộ Giả, vì vậy cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong buồng lái và rời đi cùng với Thủ Hộ Giả đã bật chế độ lái tự động.

Thủ Hộ Giả cũng đã được nâng cấp sức mạnh, tốc độ của nó không thua kém gì Tài Quyết Giả khi động cơ được mở hoàn toàn, chỉ có một số ít cơ giáp có thể đuổi kịp nó.

Nhìn thấy Thủ Hộ Giả rời đi, Lan Lạc nắm chặt tay.

Sở dĩ Trùng tộc lựa chọn hợp tác với Liên Bang thay vì trực tiếp xâm lược là vì Lan Hi biết loài người tuy yếu, nhưng công nghệ của loài người thì hoàn toàn không thể lay chuyển được Trùng tộc.

Cơ giáp do Thời Dư điều khiển có thể nghiền nát hoàn toàn đội quân của Lan Hi và một khi những người khác bước vào khoang điều khiển cơ giáp, mối đe dọa đối với Trùng tộc cũng sẽ tăng mạnh.

Hiệu suất chiến đấu của Lan Lạc đã được coi là hàng đầu trong đám Trùng tộc, cậu ta có thể đánh bại cả một trăm người, nhưng khi đối mặt với sự đe dọa của cả một hạm đội, cậu ta vẫn cảm thấy sự bất lực từ trong thâm tâm của chính mình.

Kỹ thuật của nhân loại có thể hạn chế cậu xé rách không gian, đối với kẻ nghiên cứu chuyên sâu về Trùng tộc như Tô Hạo, cậu không còn cách nào khác ngoài sử dụng thủ đoạn.

Cậu ta không dám để Thời Bạch Lộ ở lại đây, bởi vì cậu ta thậm chí còn không thể tự bảo vệ mình.

Nhìn thấy chiến hạm ở xa xa bắt đầu di chuyển, sau lưng Lan Lạc duỗi ra một đôi cánh bướm vàng, vết thương trên người trong nháy mắt liền lành lại, cậu ta lơ lửng trong vũ trụ, cậu lúc này chỉ nhỏ bé như một hạt bụi, nhưng rực rỡ đến mức không thể bỏ qua.

Cậu ta dung túng cho Thời Bạch Lộ ra ngoài chơi, không thể để cậu xảy ra chuyện, cậu ta muốn đảm bảo cậu bé có thể rời khỏi đây một cách an toàn nhất.

Các cơ giáp lần lượt xuất hiện, sắc mặt Lan Lạc trầm trọng, cậu không thể chiến đấu trực diện với đám cơ giáp này, nhưng với thân hình nhỏ nhắn của mình thì cậu có thể tạo ra vô số ưu thế.

Tia năng lượng rất mạnh nhưng lúc này cũng khó mà nhắm trúng được cậu ta trong hình dạng này, cậu dễ dàng tránh được tia năng lượng do các cơ giáp khác bắn ra, chẳng khác gì trò ma mao vờn chuột.

Tô Hạo nhanh chóng nhận ra, ông ta không muốn từ bỏ cho Lan Lạc hay Thời Bạch Lộ, nhưng lúc này ông ta buộc phải đưa ra quyết định.

Hoặc là giết Lan Lạc càng nhanh càng tốt, dồn toàn lực đuổi theo Thời Bạch Lộ, hoặc... bắt Lan Lạc.

Tia máu trong mắt Tô Hạo ngày càng đậm, ông ta đi vào khoang điều khiển cơ giáp, điên cuồng hạ lệnh: "Bom! Ném bom diện rộng cho ta!"

Nếu tia năng lượng không bắn trúng, thì bọn chúng sẽ bắn từng viên một, ông ta không tin Lan Lạc sẽ không chết!

Sau khi ông ta hạ lệnh, bất kể số phận cuối cùng của Lan Lạc là gì, cơ giáp của ông ta vẫn tiếp tục đuổi theo Thủ Hộ Giả.

Đúng lúc này, có một tia lam bạc từ xa chiếu tới, đó là một tông tah kiếm ánh sáng!

Kiếm ánh sáng hạt trực tiếp đánh vào cơ giáp của Tô Hạo, lập tức cắt đứt một cánh tay của cơ giáp.

Tô Hạo, người vừa bao phủ lõi cơ khí bằng sức mạnh tinh tông ta, ngay lập tức hét lên đầy đau đớn.

Chỉ vài giây sau, Thủ Hộ Giả vừa rời đi đã quay lại như một vị tông ta giáng thế.

Lan Lạc - người đang hoảng loạn bỏ chạy, trợn tròn to không thể tin được, Thủ Hộ Giả cẩm hai thanh kiếm ánh sáng lao vào bắt đầu tham gia cuộc chiến.

Cậu không phải là một vị thần giáng trần, mà là một ác quỷ bước ra từ địa ngục với hai thanh kiếm ánh sáng có sức mạnh cắt đứt mọi thứ, cậu điên cuồng thu hoạch mạng sống của những con quái vật trên chiến trường.

Chương 30

Tiêu đề: Bé trốn nhà đi bụi

Động tác của cậu đơn giản nhưng thô bạo, trôi chảy như đang khiêu vũ, không có sai sót hay dư thừa nào giữa các đòn tấn công.

Mười phút! Chỉ trong mười phút, tất cả cơ giáp ra khỏi chiến hạm đều đã bị quét sạch!

Cơ giáp do Tô Hạo điều khiển bị chặt đứt tay chân, đang chật vật trôi nổi trong vũ trụ, chùm sáng bảo vệ thiết bị bay của cơ giáp cũng bị kiếm ánh sáng của Thủ Hộ Giả phá hủy.

Ông ta chỉ có thể chật vật bất lực trở thành tù nhân!

Lan Lạc bất giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng bỗng nhiên dâng lên dự cảm không lành.

Ngồi trong khoang điều khiển cơ giáp của Thủ Hộ Giả là Thời Bạch Lộ, cậu bé năm nay mới 5 tuổi, còn lâu mới đủ tuổi để lái cơ giáp, quan trọng hơn là cậu không có quyền điều khiển Thủ Hộ Giả.

Vậy chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Thủ Hộ Giả từ từ đến gần Lan Lạc, khoang điều khiển mở ra.

Cậu bé Thời Bạch Lộ đang ngồi một mình bên trong.

Cậu vẫn đang mặc bộ khung xương ngụy trang kích động đến mức nắm chặt tay, nhìn chằm chằm màn hình ảo trước mặt, hoàn toàn không chú ý tới khoang điều khiển đã mở ra, Lan Lạc đi tới trước mặt cậu.

Lan Lạc thở phào nhẹ nhõm, ngồi vào khoang lái thì nghe thấy giọng nói của Thời Bạch Lộ.

"ma ma! ma ma! Vừa nãy ma ma thật lợi hại! ma ma có thể làm lại không? Làm lại đi! Làm nữa đi!" Cậu phấn khích đến vỡ cả giọng, nếu giờ cậu không mặc khung xương ngụy trang thì mặt cậu đã đỏ ửng vì hét.

Vừa nãy Thời Dư là người điều khiển Thủ Hộ Giả?

Sao có thể?

Cậu ta chưa nghe nói cơ giáp có thể điều khiển từ xa bao giờ...

Khoan... Cơ giáp đầu tiên - Tài Quyết - của Tạ Dữ Nghiên cũng có thể điều khiển từ xa, nhưng sẽ bị giới hạn về khoảng cách...

Vậy Thời Dư điều khiển nó bằng cách nào?

Nhưng giây tiếp theo, Lan Lạc đã nghe thấy giọng nói đòi mạng của Thời Dư.

"Thời Bạch Lộ! Con biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không? Còn dám trốn nhà chạy đi? Đánh nhau cũng dũng cảm quá nhỉ?" Thời Dư không thèm để ý đến lời giải thích của Thời Bạch Lộ.

Nếu trước đây Thời Dư mắng cậu như vậy, Thời Bạch Lộ đã sớm làm đà điểu rồi, nhưng bây giờ cậu bé vẫn đắm chìm trong sự phấn khích, hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của Thời Dư, cậu dùng giọng nói búng ra sữa của mình quyến rũ nói: "ma ma, chúng ta làm lại đi! Vừa rồi ma ma thực sự quá đẹp trai! Thật tuyệt vời!"

Cậu lảm nhảm một hồi, Thời Dư trợn mắt khi nghe thấy mấy lời của thằng con trời đánh của mình phía bên kia màn hình ảo.

Biết Thời Bạch Lộ đã thừa hưởng dị năng điều khiển kim loại của mình, cô vẫn luôn không yên tâm cho cậu bé, nên cô đã tháo rời AI của Chiến Thần cài nó vào trí não câu bé, nhờ Chiến Thần chú ý đến tình hình của Thời Bạch Lộ.

Lõi AI của [Chiến Thần] tạm thời tiếp quản Thủ Hộ Giả vừa nãy tình hình chiến đấu vừa rồi cũng là phản ứng chiến đấu được mô phỏng bởi lõi AI của [Chiến Thần] dựa trên dữ liệu nó đã thu thập được khi chiến đấu với cô trong suốt những năm qua.

Nghe hai ma ma con đấu võ mồm, Lan Lạc mỉm cười, đợi lúc cậu ta hoàn hồn lại, đứng dậy từ dưới đất, ghé đầu vào bên cạnh Thời Bạch Lộ, nói với Thời Dư trên màn hình ảo: "Hôm nay tên nhãi con nhà cô về nhà an toàn xong, tôi muốn 500 cái bánh ngọt!"

Phải tận dụng lúc này mới được.

Rõ ràng Thời Dư không bị hạn chế ăn bánh ngọt, nhưng cô vẫn tịch thu rất nhiều bánh ngọt của cậu ta, Tạ Dữ Nghiên thì lúc nào cũng đứng về phía cô, sau khi Thời Bạch Lộ được sinh ra, cậu ta lại bị bắt thành một cái máy giám sát, nếu cậu ta không thông đồng với Thời Bạch Lộ, cậu bé sẽ nói cho Thời Dư biết chỗ cậu giấu bánh ngọt.

Mấy năm qua cậu đã sống quá cực khổ rồi.

Lan Lạc vốn nghĩ Thời Dư nếu không cho cậu ta 500 cái bánh ngọt, thì ít nhất cô cũng sẽ cho cậu ta 250 chiếc bánh chứ, nhưng sau khi nhìn thấy một nụ cười chế nhạo của cô, cậu ta lại nghe Thời Dư nói: "Cậu muốn bánh ngọt? Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu!"

Lan Lạc lập tức ngậm miệng.

Chết thật, vừa nãy cậu ta hoa mắt, thậm chí quên mất mình còn đang có "tội danh", vừa nãy đáng lẽ cậu ta phải chạy trước, chứ không phải ở đây tự đào hố cho mình.

Lan Lạc thở dài sống không còn gì tiếc nuối, Thời Bạch Lộ dùng bàn tay nhỏ bé vẫn còn mặc khung xương ngụy trang của mình chạm vào má cậu, xin Thời Dư: "ma ma, tất cả đều là lỗi của con. Con sai rồi, Lan Lan là bị con bắt đi, giờ anh ấy còn đang bị thương, ma ma đừng trách anh ấy nữa mà."

"Chỉ cần ba cho con làm lại, con hứa sẽ trở về học tập chăm chỉ, không bao giờ lười biếng nữa và trở thành người thông minh như ba!"

Cậu cố gắng nịnh nọt, nhưng bây giờ cậu vẫn đang mặc khung xương ngụy trang nên chỉ có thể nháy mắt với người mù, thỉnh thoảng lại còn hừ lạnh một tiếng.

Nửa tiếng sau, Thời Dư dẫn đầu hạm đội đến, kể từ trận chiến ở Tam Giác Đen, một nửa thành viên của Tài Quyết ở lại Căn cứ Lirvia, nửa còn lại thì đi theo cô với tư cách là người hộ tống của Thời Dư.

Chương 31

Tiêu đề: Bé trốn nhà đi bụi

Đây cũng là lần đầu tiên Thời Bạch Lộ nhìn thấy Thời Dư xuất hiện mà được bao quanh bởi các sĩ quan quân đội, cậu bé kinh ngạc há to miệng, đôi mắt sùng bái của cậu như có hàng ngàn ngôi sao muốn trào ra.

Thời Bạch Lộ đã từng nhìn thấy ma ma cậu mặc quân phục Nguyên soái, nhưng ở nhà ma ma cậu rất lười, luôn luôn đứng hoặc ngồi, còn luôn ngủ nướng không bao giờ dậy sớm, vì vậy cậu không biết gì về từ "Nguyên soái", thỉnh thoảng lại khẽ thở dài nói bộ quân phục soái ca đẹp đẽ này của ma ma trông thật xấu xí.

Nhưng bây giờ, cậu lại nhìn chằm chằm ma ma, không muốn dời mắt.

Cậu chưa từng thấy ma ma như vậy.

Ở nhà, mái tóc dài luôn được búi tùy ý lên giờ đã được cô buộc ra sau đầu vô cùng gọn gàng, kiểu tóc đuôi ngựa buộc cao toát lên khí chất anh hùng mà Thời Bạch Lộ chưa từng thấy trước đây.

Đây là ma ma sao, ma ma của Thời Bạch Lộ!

Cô có tinh thần cao cả và khí chất anh hùng!

Các chú mặc quân phục cung kính đứng trước mặt cô chờ lệnh, sau khi nhận lệnh của cô thì cung kính chào cô rồi thực hiện ma manh lệnh một cách dứt khoát.

Thời Bạch Lộ cũng trở nên nghiêm túc, đứng thẳng lưng bên cạnh các sĩ quan, mắt thấy các chú quân nhân gật đầu với nhau, cậu cũng giả vờ hiểu, nghiêm túc gật đầu.

Có lẽ bởi vì ngoại hình nhỏ bé của cậu rất đáng yêu, những người theo lệnh đi ngang qua cậu không thể không nhìn cậu nhiều hơn, sau đó lại phát hiện khuôn mặt cậu bé này và Thời Dư như được tạc ra từ một khuôn, trong lòng họ đều bùng lên ngọn lửa hóng hớt.

Chờ hết sĩ quan này đến sĩ quan khác rời đi, Thời Bạch Lộ mạnh ma ma đứng thẳng lưng, bắt chước tư thế quân đội của họ, đi quanh co đến trước mặt Thời Dư, giọng nói vang dội: "ma ma—"

Nói xong, cậu bé đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cậu bé phản ứng rất nhanh, vội vàng giơ bàn tay nhỏ bé lên, hành lễ rồi lại hô: "Thời Nguyên soái!"

Thời Dư cúi đầu nhìn cậu, Thời Bạch Lộ lập tức ưỡn bộ ngực nhỏ của mình ra, giống như một sĩ quan đang được kiểm tra.

Thời Dư bị bộ dạng của cậu làm cho buồn cười, quỳ xuống nhìn cậu, nói: "Bạn nhỏ Thời Bạch Lộ, con lập tức kiểm điểm xem hôm nay đã làm sai chuyện gì."

Thời Bạch Lộ hít một hơi thật sâu, do dự muốn làm nũng như bình thường, nhưng nhanh chóng kìm lại, nghiêm túc nói: "Con, Thời Bạch Lộ đáng lẽ không nên bỏ nhà ra đi! Không nên làm ma ma lo lắng! Thời Bạch Lộ sai rồi! Con xin lỗi, lần sau con không dám nữa!

Lan Lạc nhìn một lúc, không nhịn được cười.

Thời Dư lập tức liếc xéo cậu ta một cái, cậu lập tức che miệng không dám động đậy.

Bộ lọc của Thời Bạch Lộ với Thời Dư bây giờ dày khoảng một trăm lớp, bàn tay của cậu bé dù mỏi, nhưng vẫn không buông, đợi cho đến khi Thời Dư nói hạ xuống mới thôi.

Cô biết cái đầu nhỏ của con mình đang nghĩ gì, cong ngón tay gõ nhẹ đầu Thời Bạch Lộ một cái, trước ánh mắt lấp lánh của cậu nói: "Yên tâm đi, lúc về kiểm điểm trước mặt ba con cho tốt."

Thời Bạch Lộ gật đầu đầy mạnh ma ma, bắt đầu suy nghĩ về cách kiểm điểm bản thân.

Thời Dư bế cậu lên, vỗ nhẹ vào lưng cậu một cái, thắt lưng Thời Bạch Lộ chậm rãi thả lỏng, cậu vươn bàn tay nhỏ bé ra ôm lấy cổ Thời Dư, nhẹ nhàng dựa vào vai cô, thì thầm một tiếng ma ma.

Sau khi sử dụng sức lực, cậu hưng phấn một lúc lâu nhưng cậu thật sự rất ma mat, nên đã ngủ thiếp đi trên vai Thời Dư.

Lúc Tạ Dữ Nghiên gọi tới, Thời Bạch Lộ đang ngủ ngon lành nhưng tay vẫn ôm cổ Thời Dư, có lẽ là do trải nghiệm hôm nay khiến cậu hơi sợ hãi, dù đã ngủ say nhưng vẫn không chịu buông tay.

Thấy hai ma ma con không có chuyện gì, Tạ Dữ Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm, lúc anh vừa mới biết trên phi thuyền Thời Bạch Lộ có cướp anh đã muốn đến đó cùng với Thời Dư rồi.

Bây giờ hai ma ma con đã không sao, anh nuốt hết mấy lời lo lắng xuống bụng, về nhà anh sẽ tính sổ sau.

Lúc Lan Lạc thay quần áo trở lại, Thời Dư ném cho cậu một chiếc túi không gian, thấy bên trong toàn là bánh ngọt, cậu ta híp mắt vui vẻ sau đó biến thành một con bướm, chui vào túi của Thời Dư ngủ thiếp đi.

Hôm nay của cậu ta đã quá kinh tâm động phách, nếu không phải Thủ Hộ Giả đi tới đi lui, cậu ta có lẽ không thể nguyên vẹn đứng ở chỗ này.

Tô Hạo đã hoàn toàn biến mình thành một con quái vật, ông ta biến bản thân mình triệt để thành một con quái vật còn hơn cả Tạ Lập Khâm lúc trước, ngoại trừ việc duy trì hình dạng con người, gien người trong cơ thể ông ta đã bị gen Trùng tộc thay thế hoàn toàn.

Thời Dư không thèm nhìn ông ta, đã đưa ra quyết định hành quyết ông ta.

Sự việc này đã gây nên ảnh hưởng không nhỏ, kể từ khi Đệ Nhất Liên Bang xác lập lại vị trí của mình trong vũ trụ, chưa từng có cướp trên phi thuyền.

Chương 32

Tiêu đề: Bé trốn nhà đi bụi

Đây là lần đầu tiên một phi thuyền bị cướp sau sự cố ở Lẫm Đông Tinh, đã có rất nhiều thương vong trên phi thuyền, họ còn phải sứt đầu ma ma trán đưa ra lời giải thích trước công chúng.

Sau khi dọn dẹp chiến trường, một cuộc họp nhỏ đã được yêu cầu, các sĩ quan của Tài Quyết lần lượt bước vào phòng họp, bước chân họ đều cùng lúc khựng lại.

Trong phòng họp, người ngồi trên ghế chủ vị không chỉ có một mà có tận hai Nguyên soái, dưới chân Thời Nguyên soái là một cậu bé vô cùng xinh đẹp, cậu bé đang ôm chân cô nhất quyết không chịu buông, trong miệng nói: " Không đi, không, không! Con không muốn đi đâu!! Con cũng muốn họp!"

Tin Nguyên soái Thời có con trai vừa lan truyền trong Quân đoàn Tài Quyết, các sĩ quan đã nhìn thấy Thời Bạch Lộ, họ không thể chờ được để khoe với những người khác rằng họ đã nhìn thấy con trai của Nguyên soái sau khi hoàn thành công việc.

Các sĩ quan và binh lính chưa bao giờ nhìn thấy Thời Bạch Lộ thì vô cùng tò mò, một số thì phẫn nộ vì cấp bậc của họ không đủ cao để gặp được kho báu nhỏ của gia đình Thời Nguyên soái ngay từ đầu.

Trán Thời Dư nổi đầy gân xanh, Thời Bạch Lộ có động lực, cậu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Thời Dư, đứng dậy chen vào giữa hai chân cô, ôm lấy eo cô, nói: "ma ma, con sợ lắm, có mấy người đàn ông còn chĩa súng vào con. Con sợ lắm."

Lại bắt đầu giả vờ đáng thương.

Một phút sau, Thời Dư giơ cổ áo ném Thời Bạch Lộ ra khỏi phòng họp, tất cả các quan chức lớn nhỏ đều nhìn bóng lưng đáng thương của cậu, luyến tiếc mà quay đầu đi.

Đối với một cuộc họp nghiêm túc, cho dù tiểu gia hỏa này có nghe lời cũng không được tham gia, đây là vấn đề nguyên tắc.

Thời Bạch Lộ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi trong sảnh bên ngoài phòng họp, cầm khẩu súng năng lượng lòe loẹt mà Cố Tiền Khiêm tặng cho cậu.

Miệng chu ra, cậu trực tiếp thu hoạch trái tim của các sĩ quan khác đang chờ lệnh trong phòng chờ.

Một nữ sĩ quan lấy ra một chai nước giải khát từ trong túi không gian đưa cho Thời Bạch Lộ, hai mắt lấp lánh: "Thời. . . "

Nhất thời cô ấy không biết xưng hô với Thời Bạch Lộ như thế nào, đành phải mơ hồ gọi tên cậu bé, nói: "Em muốn uống gì không? Nguyên soái rất bận, nhưng cuộc họp này chỉ kéo dài khoảng nửa tiếng sẽ kết thúc thôi."

Thời Bạch Lộ vui vẻ mỉm cười với nữ sĩ quan, hàm răng kê ngay ngắn trắng sáng: "Cảm ơn chị!"

Nữ sĩ quan được gọi là chị rất phấn chấn, lập tức lấy ra rất nhiều đồ từ trong túi không gian ra đặt trên ghế cho Thời Bạch Lộ chọn, cậu lễ phép cầm lấy chai nước đầu tiên nhưng không uống.

Khi những người khác nhìn thấy cậu, họ lần lượt xúm lại nói chuyện với cậu, trong nháy mắt cậu bé đã trở thành người được yêu thích nhất trong quân đoàn Tài Quyết.

Đợi đến khi Thời Dư ra khỏi phòng họp, đã thấy cậu bé ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đang được chất đầy đồ ăn vặt, Thời Bạch Lộ ngồi giữa những món ăn vặt, nói một câu với chị gái bên trái rồi lại quay sang nói chuyện với anh trai bên phải, trông vô cùng hạnh phúc.

Các sĩ quan đều lịch sự và kiềm chế, mặc dù họ sắp bị vẻ ngoài đáng yêu của cậu bé làm lóa mắt nhưng khi nói chuyện với Thời Bạch Lộ, họ vẫn không chạm vào cậu.

Thời Dư thấy rằng cuộc trò chuyện đang diễn ra sôi nổi, cô ho một tiếng nặng nề và ngay lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người.

Tất cả mọi người trong phòng chờ trở về chỗ ngồi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ngồi xuống, làm như vừa nãy không có chuyện gì xảy ra.

Các sĩ quan đã gặp Thời Dư nhìn chiếc bánh bao trắng nhỏ trên ghế sô pha, trong lòng vô cùng ghen tị.

Đây là cục cưng của Thời Nguyên soái, thật muốn nhìn kỹ rồi sờ một cái!

Thời Dư vừa mới tiến lên hai bước, Thời Bạch Lộ đã quay lại như một quả đạn pháo nhỏ lao đến ôm lấy chân cô, gọi ma ma giòn giã.

Thời Dư đã quen với việc cậu bé la hét bằng giọng khàn đục nên cô cảm thấy cậu không có vấn đề, nhưng các sĩ quan trong và ngoài phòng chờ đều tê liệt vì tiếng la hét của cậu, những bong bóng tình yêu nho nhỏ bật ra khỏi trái tim. Hận không thể đến ôm cậu vào lòng cọ cọ.

Bé cưng nhà Nguyên soái đáng yêu quá! Nguyên soái đã sinh ra một chú gấu con đáng yêu như vậy sau lưng họ từ khi nào!

Cam chịu số phận, Thời Dư bế Thời Bạch Lộ lên và nói với cậu: "Mọi người nói chuyện với con lâu như vậy, con có muốn nói gì với các anh, chị, cô, chú không?"

Cả Thời Dư và Tạ Dữ Nghiên đều không bao giờ ngừng rèn luyện cách cư xử và sự tinh tế cho Thời Bạch Lộ.

Thời Bạch Lộ đưa tay ra làm một kiểu chào quân sự không bình thường, nói với giọng trẻ con, ngây thơ búng ra sữa: "Cảm ơn mọi người đã chơi với con!"

Thời Dư cũng cảm ơn, dưới con mắt của một con sói muốn cướp Thời Bạch Lộ khỏi vòng tay của mọi người, bế cậu ra khỏi phòng.

Chương 33

Không có cô ở đây, phòng khách bùng nổ từ trong ra ngoài, thảo luận sôi nổi, nơi này đã không còn giống trung tâm chỉ huy của Tài Quyết nữa mà là cái chợ.

Lần này phi thuyền bị cướp, quân đoàn Tài Quyết đã đưa ra một tuyên bố chi tiết với bên ngoài.

Lúc Thời Dư về nhà thì trời đã tối, một tay cô ôm con, tay còn lại thì cầm một cái túi.

Tạ Dữ Nghiên đang đợi ở phòng khách, anh biết ba bảo bối trong nhà đều không sao, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, nếu không phải Thời Dư ngăn anh lại thì anh đã đuổi theo rồi.

Nhìn thấy Thời Bạch Lộ bình an vô sự đang được bao bọc trong chiếc áo khoác quân đội của Thời Dư, Tạ Dữ Nghiên thở phào nhẹ nhõm, anh đi vài bước tới trước mặt hai ma ma con, ôm họ vào lòng.

Thời Dư không nói gì, để anh ôm, một lúc sau, Tạ Dữ Nghiên mới thả cô ra.

Cô nghiêng người, Tạ Dữ Nghiên cẩn thận lấy Lan Lạc trong cái túi bên cạnh ra, cậu ta vẫn đang ngủ, căn bản không có cảm giác gì.

Thời Dư thấp giọng nói: "Để bác sĩ kiểm tra cho cậu ấy, hôm nay cậu ấy bị thương."

Tạ Dữ Nghiên gật đầu, vào nhà với Thời Dư, đưa Lan Lạc vào phòng.

Thời Bạch Lộ hôm nay ngủ rất nhiều, khi Thời Dư đặt cậu lên giường, cậu bé đã có dấu hiệu tỉnh lại, có lẽ là do ý thức của cậu vẫn còn mơ hồ, cậu bé vô thức ôm lấy Thời Dư lẩm bẩm: "Ma ma ơi, con nhớ ba ba."

Tạ Dữ Nghiên từ bên ngoài đi vào, vừa vặn nghe được một câu như vậy, nhất thời không biết nên giận hay nên cười.

Thời Bạch Lộ bình thường rất ngoan ngoãn ở trước mặt anh, thỉnh thoảng còn hay làm nũng, nhưng sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ anh giao, từ khi cậu được sinh ra, hai ba ba con hầu như ngày nào cũng ở bên nhau, anh chưa từng nghe Thời Bạch Lộ nói nói rằng anh "Con nhớ ba ba", chỉ nghe cậu bé nói nhớ ma ma.

Hôm nay đã hơn mười giờ không gặp cậu bé, xem ra cậu quả thực đã rất sợ hãi.

Tạ Dữ Nghiên đi đến bên giường và vỗ nhẹ vào lưng Thời Bạch Lộ, cậu bé như cảm nhận được sự quan tâm của ba ba mình, cọ cọ vào người anh, sau đó ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.

Thời Dư có chút lo lắng: "Trên đường con không ngừng nhớ anh, giờ đi ngủ cũng nói nhớ anh."

Tạ Dữ Nghiên hiếm khi nghe được lời đầy dấm chua của cô, nghiêng đầu hôn lên má cô một cái: "Hôm nay em cũng ma mat rồi, mau đi tắm đi, để anh chăm sóc cho con."

Thời Dư khịt mũi hai lần, không hài lòng với nụ hôn trên má, cô nắm lấy cổ áo Tạ Dữ Nghiên, đẩy anh xuống giường và hôn anh thật sâu.

Nửa tháng nay cô ngủ trong phòng làm việc! Rõ ràng là lỗi của Thời Bạch Lộ, nhưng lần nào cô cũng bị liên lụy, lần này càng quá đáng, bắt cô ngủ trong phòng làm việc một tháng, anh chưa bao phạt cô nghiêm khắc như vậy, trong khi Thời Bạch Lộ chỉ cần làm một bài kiểm tra, cậu bé có thể làm lại, hai hoặc ba lần!

Anh đẹp trai thật bất công!

Nụ hôn của cô có chút oán hận, lần nào Tạ Dữ Nghiên cũng biết được cô đang nghĩ gì, bất đắc dĩ cười cười, há miệng cắn đầu lưỡi của cô, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, đi tắm trước đã."

Thời Dư còn lâu mới bị dỗ, cô đang định xé áo Tạ Dữ Nghiên, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói ma ma man: "ma ma, con cũng muốn hôn ma ma!"

Hai người lập tức cứng đờ.

Thời Dư máy móc quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt mơ hồ của Thời Bạch Lộ, cô sững sờ trong giây lát, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.

Tạ Dữ Nghiên không chút do dự đẩy cô ra, nắm lấy cổ áo đã bị cởi cúc, dứt khoát ôm Thời Bạch Lộ vào lòng, ghé vào tai cậu dỗ dành: "Ngủ ngon, đến giờ đi ngủ rồi, con bị mộng du đấy thôi. Mai dậy rồi ba sẽ đi tìm ma ma xin hôn nhé."

Thời Dư thấy anh nghiêm túc lừa cậu mình đang nằm mơ, tiểu ngốc Thời Bạch Lộ thật sự bị anh lừa, nhắm mắt bắt đầu ngủ, khóe miệng cô cong lên, làm mặt quỷ với Tạ Dữ Nghiên, anh quay lại trừng cô một cái.

Cô hiểu ý cảnh cáo trong ánh mắt đó, Thời Dư thu lại tư thế, khịt mũi hai tiếng, cúi người ôm hai cha con, nhắm mắt lại thấp giọng nói: "Em có nhóc con, có anh đẹp trai, còn có một con bướm nhỏ, thật tốt."

【Toàn Văn Hoàn】 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top