Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1 - C13: Tái ngộ

Quyển thứ nhất: Khoái ý giang hồ
Chương 13: Tái ngộ

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Chuyện Thượng Quan gia đến giờ một manh mối cũng chẳng có. Cứ như vậy mà chìm vào quên lãng thì đến chết cũng chẳng biết là ai gây ra, ta đành tự thân xuất mã, thuận tiện chơi đùa giang hồ một chút. Đường tỷ tỷ vì Âu Dương Kiếm nên vẫn rầu rĩ không vui, mọi chuyện của trại chủ đều giao cho An Thiến phụ trách.

Nghe nói ở Gia Hưng có Phong Vũ lâu nắm giữ độc quyền các loại tin tức, hẳn là sẽ có thứ ta cần, vì vậy ta quyết định đi Gia Hưng trước. Ta lựa chọn đi bộ, thuận tiện nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, quan trọng nhất là ta bị say xe. Ta là dân cư từ bên ngoài đến, chẳng khác gì người ngoài hành tinh đến địa cầu, không biết Gia Hưng ở đâu mà đi, cho nên không thể làm gì khác hơn là thuê xe ngựa chở đi. Cảm giác ngồi xe ngựa thật là tệ, xóc nảy muốn chết. Hơn nữa, xa phu kia thật xin lỗi người xem, hoàn toàn là một lão già háo sắc đến mụ mị, cứ nhìn ta chằm chằm khiến ta vô cùng muốn đánh lão một trận. Nhưng ta cũng lo lắng không biết phải thế nào nếu đánh chết lão phu xe đáng chết này, chẳng lẽ lại tự đi. Ít ra phải tìm nơi nào có vài người chứ, nhỡ đâu ta xuống tay đánh chết hắn xong lại phải lang thang ở vùng đồng không mông quạnh này sao. Vài ngày qua, ta vừa nhịn lão ta vừa kiềm chế khỏi ói lên ói xuống. Đương nhiên ta nôn không phải vì chịu không nổi tạo hình của lão ta mà do say xe.

Vừa đến Gia Hưng, ta liền tìm một khách điếm xa hoa nhất mà ở lại, đắc ý gọi cơm ngon rượu ngon đến ăn một bữa, đã vài ngày ta không được ăn uống no đủ rồi. Sau khi cơm rượu xong xuôi, ta muốn đi dạo nhưng thật sự đi không nổi nữa, đành lên giường đi ngủ.

Thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên. (*) Một tiểu cô nương bốn, năm tuổi cùng một người đàn bà mặc y phục màu tím ở phía sau hòn non bộ mà lén lén lút lút.

“Mẹ, con rất nhớ người.” Tiểu cô nương đáng yêu nhào vào lòng người đàn bà mà làm nũng.

Người nọ trìu mến xoa đầu tiểu cô nương, nói: “Ta cũng nhớ con lắm.”

“Hừ, không phải ta đã nói không cho phép các ngươi gặp nhau hay sao?” Một tiếng nói tức giận vang lên.

Tiểu cô nương khóc thét lên: “Con nhớ mẹ, con muốn mẹ!”

“Còn ầm ĩ nữa thì cả ngươi cũng liệu hồn đấy.”

Ta đột nhiên cảm thấy mũi ta ngưa ngứa, thoáng cái đã tỉnh lại, hoá ra vừa rồi chỉ là giấc mơ kỳ quái. Ta dụi dụi mắt, một đại soái ca xuất hiện trước mặt ta, đúng là tên dâm tặc tối hôm đó, hoá ra hắn là kẻ quấy rối mộng đẹp của bản tiểu thư. Hôm nay hắn mặc trang phục màu trắng, cũng phong độ đấy chứ, chẳng qua càng nhìn càng thấy giống dâm tặc.

Ta mạn bất kinh tâm nhìn hắn một cái, nói: “Dâm tặc chết tiệt, sao ngươi cứ quấn quýt ta không rời thế hả?”

Hắn cười xấu xa, nói: “Ta thích.”

“Ngươi yêu ai thì tìm người đó đi, đừng có đi theo ta.”

“Có phải ta không đi tìm cô cho nên cô mới tức giận không?” Ta chưa thấy con công nào như hắn (ý kiêu ngạo hay khoe khoang, giống như con công suốt ngày thích xòe bộ lông đuôi sặc sỡ), mặc dù hắn đẹp trai đến rối tinh rối mù, nhưng ta không có hứng thú với hắn.

“Ít đắc ý thái quá đi, có phải ngươi theo dõi ta không?”

“Không có.”

“Vậy làm sao ngươi biết ta ở đây?”

“Lúc ta ở cửa thành nhìn thấy cô đang trả xe ngựa, cảm thấy người nào đó rất giống ai kia nên đến xem.”

“Ngươi còn dám chối, không phải theo dõi thì là cái gì?”

Hắn bật cười, nói: “Nếu ta không theo tới thì làm sao biết hoá ra Vương đại tiểu thư cũng đáng yêu như vậy.” Lúc đó ta thật sự đang rất đói bụng, lại nhân lúc không có ai bên cạnh liền ăn cơm y hệt quỷ chết đói đầu thai, không ngờ lại bị hắn nhìn thấy.

Ta trừng mắt nói: “Đúng vậy, ta là cái dạng như thế đấy, ngươi không thích thì biến đi.”

Hắn bỉ bỉ nói: “Ta không thích bộ dạng của cô, nhưng ta muốn ở lại chỗ này.”

“Ngươi, vô lại!”

“Ha ha, là ta vô lại. Được rồi, cô tới Gia Hưng làm gì?”

“Ai cần ngươi quan tâm, ngươi có thể đến chẳng lẽ ta không thể à?”

“Ta là đạo tặc, nơi nào có vàng bạc tài bảo thì nơi đó có ta thôi.”

Ta không cho là đúng, cười nói: “Nếu thế thì ngươi cũng chẳng khác gì dâm tặc.”

“Được rồi, cô nói là muốn đi chơi, vậy thì đi thôi.” Hắn vừa nói vừa kéo bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của ta.

“Này, đi đâu thế?”

“Mang cô đi ăn kẹo mật, ta từng hứa với cô.”

“Ta không nói ta muốn ăn, ngươi mau buông ra. Nếu không ta sẽ hô lên ngươi phi lễ ta.” Hắn dường như không nghe thấy ta nói chuyện, vẫn tiếp tục kéo ta ra ngoài “Không phải…” Chữ không phải vừa mới nói dứt miệng, ta đã bị hắn lấy tay bịt miệng. Xui xẻo rồi, ai bảo ta gặp phải một tên vô lại hơn ta, võ công cũng hơn ta, chỉ có thể mặc cho hắn mạnh mẽ kéo lê trên đường.

Nghe nói phong cảnh Gia Hưng không tệ, năm ngoái cha ta vốn định mang ta đến nơi đây, nhưng không đi được, bây giờ nhân tiện phải du ngoạn thật kỹ mới được. Thật ra mục đích lớn nhất của ta không phải là tìm hiểu tin tức mà là đi du lịch, chẳng qua không định nói rõ, tất nhiên cũng định thuận tiện hỏi thăm tin tức quan trọng luôn.

“Aiz, ngươi có biết Phong Vũ lâu ở chỗ nào không?” Vòng vo hồi lâu cũng không thấy được Phong Vũ lâu nổi tiếng của Gia Hưng, ta chẳng thể làm gì hơn là hỏi hắn, mặc dù ta rất không muốn.

“Cô hỏi cái này để làm gì, không phải là muốn đi xem tướng đấy chứ?” Lời của hắn có phần khác lạ. Hoá ra Phong Vũ lâu vốn là một tổ chức thần bí, biểu hiện ra ngoài là tửu lâu khách điếm, trên thực tế lại là độc quyền về các loại tình báo. Có vài mẩu tin tức nhỏ nói rằng, nó là một tổ chức sát thủ, hơn nữa còn không thèm giết người vô danh. Đến giờ người ta cũng không biết chủ nhân của nó là ai, chỉ nghe nói là một nữ nhân.

Nghe xong, ta cảm thấy thật là khủng khiếp, tên hỗn đản này kiếm đâu ra tin tức nửa phần chính xác như vậy. Ta có chút sợ hãi, nhưng nghĩ lại tốt xấu gì mình cũng là một lão đại xã hội đen, cùng lắm thì đen ăn đen, cấp tốc tiêu diệt nó thôi chứ gì.

“Ồ, không có gì, ta chỉ tuỳ tiện hỏi thôi. Không phải ngươi nói mang ta đi ăn kẹo mật hay sao? Đi thôi.”

“Nữ nhân xấu, cô tên là gì?” Hắn đột nhiên hỏi.

“Sở Sở.” Ta thốt ra, sao ta lại ngu ngốc như vậy, thật muốn tát chính mình hai cái. Không sai, tên của ta là Thuỷ Linh Lung, làm sao lại vừa thốt lên đã bật ra Sở Sở thế này? (Mặc dù cũng có thể nói ta là Sở Sở, nhưng như vậy có ảnh hưởng khác, tên của ta làm sao có thể tuỳ tiện nói cho người khác được?) Ta cho rằng đầu ta bị úng nước mất rồi. Không phải là nhìn thấy hắn đẹp trai liền choáng váng đấy chứ? Đối với nam nhân ưa nhìn ta luôn có sức miễn dịch cơ mà.

Hắn cười nói: “Sở Sở? Người cũng như tên.” (“Sở Sở” nghĩa là đau đớn)

“Dâm tặc, có phải ngươi tên là Vân Đào hay không?” Thật ra cứ gọi hắn dâm tặc cũng không tốt lắm.

“Cô cứ gọi ta là Trầm đại ca, hiểu chưa?”

“Ta sao lại phải gọi ngươi là Trầm đại ca? Dựa vào đâu chứ?"

“Bởi vì ta họ Trầm, lớn tuổi hơn cô, hiểu chưa?”

Ta trừng mắt nhìn hắn, không vui nói: “Ngươi đi chết đi, dâm tặc thối.”

Hắn vừa định mở miệng phản bác thì thấy một bóng người đỏ rực như lửa lóe lên, hắn lắc đầu tự nhủ: “Nha đầu kia.”  Rồi lại nói với ta “Đi theo được thì cứ theo đi, không theo kịp thì tự trở về đi.” Vừa nói hắn vừa đuổi theo bóng dáng đỏ rực kia. Muốn bỏ lại ta sao, không có cửa đâu, khinh công của ta không cần phải xui xẻo so sánh ngươi.

Ta thi triển khinh công đuổi theo bọn họ, hai bọn họ quả nhiên khinh công không tệ, cũng tương tự như ta, ta đuổi theo hồi lâu cũng không theo kịp. Tình thế bức bách khiến ta phải sử dụng tuyệt chiêu, trong Cửu Thiên kiếm pháp cũng có một bộ khinh công, đến giờ ta chưa từng sử dụng qua, bây giờ liền thử xem uy lực thế nào. Cửu Thiên kiếm pháp không hổ là tuyệt kỹ võ lâm, khinh công này quả thật không giống người bình thường. Trải qua một hồi công phu, ta đã xông đến trước mặt bóng dáng màu đỏ phía trước, ngăn trở nàng, hỏi: “Ngươi là ai?” Tại sao ta lại hỏi như vậy? Lúc ta nghe thấy dâm tặc gọi nha đầu này, không biết tại sao cảm thấy rất không thoải mái, đoán xem rốt cuộc bọn họ là quan hệ gì. Loại cảm giác này có phần ê ẩm, không phải là ghen chứ.

“Thuỷ tỷ tỷ, sao lại là tỷ?” “Là muội sao?” Ta ngạc nhiên mà gọi lại. Cô gái trước mặt ta không phải ai khác, chính là Vân Sương.

“Các ngươi quen nhau à?” Dâm tặc cũng có chút kinh ngạc.

Cả hai chúng ta đồng thanh nói: “Việc gì đến ngươi/huynh?”

“Vân Sương, ngươi gọi nàng là Thuỷ tỷ tỷ?” Hắn chỉ vào ta, hỏi cô gái áo đỏ.

“Đúng.”

“Không phải cô là đại tiểu thư nhà họ Vương sao? Lúc nào lại sửa thành họ Thuỷ thế?”

“Ta có nói ta là Vương đại tiểu thư à?” Ta nói từng câu từng chữ.

“Ngày đó rõ ràng ta đến cửa phòng của Vương đại tiểu thư thì nhìn thấy cô.”

Ta trừng mắt trả lời: “Ngươi có thể đi thâu hương thiết ngọc, ta không thể đi trộm chút vàng bạc châu báu hay sao?”

Hắn cười ha hả nói: “Hoá ra chúng ta giống nhau (nguyên văn là “đồng hành”), chẳng trách khinh công của cô lại tốt như vậy.” Hắn nói tiếp “Cô rốt cuộc tên là Thuỷ Linh Lung hay là Sở Sở? Còn nữa, cô rốt cuộc họ gì?”

“Ngươi thích gọi cái gì thì gọi cái đấy đi.” Ta mới không thèm giải thích.

“Ta vẫn gọi cô Sở Sở.”

“Đúng, thì sao?”

“Không có gì, chỉ là ta muốn biết cái tên nào mới xứng với cô.”

“Nhàm chán.”

“Thuỷ tỷ tỷ, hoá ra tên tỷ là Sở Sở, thế mà cũng không nói cho muội.” Vân Sương xen miệng vào nói.

“Không phải bây giờ muội cũng biết rồi sao?” Ta thản nhiên nói. Trải qua sự tình lần trước, cuối cùng trong tim ta đối với nàng vẫn tồn tại khúc mắc, tại vì ta chưa biết rõ ràng về thân phận thật sự của nàng, cho nên không thể quá gần gũi với nàng. Ngay cả dâm tặc cũng không thể quá dựa dẫm, biết đâu hắn cũng mưu đồ làm loạn thì sao.

(*): Bài thơ “Thôn cư” – “Ở quê” của Cao Đỉnh:

Thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên

Phất đê dương liễu tuý xuân yên

Nhi đồng phóng học quy lai hậu

Mang sấn đông phong phóng chỉ diên.

Dịch thơ: bản dịch của Cao Nguyên:

Tháng ba cỏ mọc, oanh bay

Trên đê liễu rủ, xuân say hương lòng

Trẻ con nghỉ học về đông

Thả diều cùng với gió đông trong làng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top