Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1 - C25: Cô gái che mặt

Quyển thứ nhất: Khoái ý giang hồ
Chương 25: Cô gái che mặt

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Trên đường tới trấn X, ta nhàn nhã ngó đông ngó tây, chạy liên tiếp vài dặm đường, đã sớm nát nhừ người rồi, muốn lười biếng một chút. Trầm Vân Đào mang vẻ mặt đau khổ đi sau ta, bây giờ hắn đã trở thành giá treo quần áo tiêu chuẩn quốc tế rồi. Ta là một kẻ điên cuồng mua sắm, chỉ cần thấy thuận mắt liền mua. Vị huynh đệ thân thể cường tráng phía sau kia, tạm thời ngừng lại vậy, miễn cho hắn bị đè chết.

“Nữ nhân xấu, nàng mua nhiều đồ như vậy để làm gì?” Sau n lâu theo ta vòng vo điên cuồng, hắn cuối cùng cũng kêu khổ rồi.

“Chàng quản ta làm gì, chàng chỉ cần phụ trách việc cầm thôi, chàng có biết theo nữ nhân đi mua sắm trên đường phố là nghĩa vụ của nam nhân hay không?” Ta mang ra câu nói được các nữ đồng bào thế kỷ 21 lưu hành nhiều nhất, xem xem hắn có thể nói gì.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Nàng có biết nàng đã tiêu bao nhiêu tiền rồi không?”

Ta cười giảo hoạt, nói: “Ta không biết, cũng không muốn biết, dù sao thứ chàng có là tiền, cũng không cần đến mà. Còn nữa, ta dùng tiền là để mặt mũi cho chàng đó, biết không?”

“…” Nếu không phải hắn đang cầm quá nặng nhất định sẽ bị bắn đi xa mấy trượng.

“Ha ha, ta sẽ tiêu tiền, nói rõ ra là… chàng chỉ việc kiếm tiền. Đương nhiên là cho chàng mặt mũi rồi.” Nếu nói ra hai chữ ông xã thể diện của ta chắc sẽ mất sạch mất, may là “năng lực ứng biến” của ta rất mạnh. “Người đi đâu mất rồi?” Khi ta nói xong một đống đạo lý lớn lao thì nhận ra hắn đã “mất tích thần bí” rồi. Vừa rồi còn đứng bên cạnh ta, ban ngày ban mặt, chẳng lẽ gặp quỷ hả?

Đột nhiên, hai mắt ta như bị niệm chú, gắt gao nhìn chằm chằm một nữ nhân, một nữ nhân mang đấu lạp. Có phải mỹ nữ hay không ta không biết, mặt của nàng đều bị vải đen che hết rồi, vóc người cũng không tệ. Đương nhiên, điều ta quan tâm nhất không phải thân thể của nàng mà là tay nàng. Tay nàng rất đẹp, trên cổ tay lại là một ký hiệu. Nhưng đó lại là tay trái, nếu ta nhớ không nhầm, lần trước cứu ta, nữ nhân đó dùng tay trái. Khi nàng đã đi xa, ta lại có cảm giác không đúng, nhưng không đúng chỗ nào lại không thể nói được.

“Son bột nước loại tốt nhất, giá phải chăng đây, cô nương có muốn xem một chút không?”

Chính là son phấn, không sai, là son phấn. Nhìn trang phục của nàng nhất định là một nữ nhân giang hồ, nhưng trên người lại nặng mùi son phấn. Nữ nhân giang hồ cũng thích trang phục (ta cũng vậy), chỉ là tuyệt đối không có mùi nồng như vậy, mùi trên người nàng ngược lại giống như của nữ nhân lầu xanh vậy.

Không tìm được Trầm Vân Đào, ta đành quay về khách điếm một mình. Ăn cơm qua loa xong, sắc trời dần dần tối đi. Ta lại bắt đầu nhớ, nhớ TV, nhớ máy tính, nhớ KTV. Cuộc sống cổ đại thật là nhàm chán mà… Ta dựa vào cửa sổ phòng, nhìn người đi đường qua lại, tâm tình cũng thư thái hơn rất nhiều.

Trên đường cái bỗng xuất hiện một bả đao ta quen thuộc, là cây đao suýt nữa đã hại chết ta. Trang phục của chủ nhân của cây đao lại không khác gì nàng kia, đều một thân trang phục màu đen cùng một đấu lạp. Chẳng lẽ bọn họ là một người? Lần trước tại sao lại gắng sức cứu ta? Ta không chịu nổi lòng hiếu kỳ, lặng lẽ theo sau nàng. Nàng đi một lúc lâu rồi rẽ vào một ngôi miếu đổ nát. Ta định nhảy lên nóc nhà xem động tĩnh bên trong thì lại cảm thấy không ổn. Võ công kia không giống hoàn toàn với lão Hắc, để khỏi bị phát hiện, tránh cho một trận đại chiến thế giới, không thể làm gì khác hơn là dán lỗ tai lên tường nghe xem bọn hắn nói gì. Chỉ nghe một giọng nữ lạnh lùng nói: “Lục hộ pháp, cũng đã lâu như vậy mà còn không tìm ra nha đầu đó, để xem ngươi nói gì biện minh với giáo chủ.” Đừng nói người họ tìm là ta.

“Cung chủ, nha đầu Thượng Quan Sở Sở rơi xuống sườn núi, sống chết chưa rõ, bỗng nhiên sợ rằng…” Ta nghe ra đây là tiếng của Lục Bằng, Hắc hộ pháp đại danh đỉnh đỉnh lại bị giáo huấn đến như vậy, thật buồn cười. Nữ nhân này nhất định là người Thần Nguyệt giáo, địa vị không thấp, ít ra cao hơn hai đại hộ pháp.

Ta không định ra tay, ngay cả Thần Nguyệt giáo là cái gì ta còn không biết, làm sao lại có ý định bắt ta đi? Chẳng lẽ… là vì bảo tàng?

Nàng kia lại nói: “Tần hộ pháp, án diệt môn Kim Long tiêu cục và Thanh Vân sơn trang điều tra thế nào rồi?”

“Thuộc hạ nghi ngờ do Phong Vũ lâu gây ra.” Là giọng của Tần Trung Mẫn, ta nói Hắc Bạch Song Sát có bao giờ hành động một mình đâu.

Nữ nhân nói: “Ồ, Thuỷ Linh Lung cùng Phong Vũ lâu dường như không quan hệ, vì sao phải hãm hại nàng?”

Thật là ngu ngốc, nhất định là bọn họ sợ người danh môn chính phái kéo đến phiền toái mới đem ta ra làm con bài ngăn cản đây mà. Ta mới xuất đạo không lâu, lại có võ công cao, thế lực lớn, có ai không hoài nghi chứ.

Tần Trung Mẫn nói: “Điều này thuộc hạ cũng không rõ. Ta từng đối mặt đánh nhau với bọn họ, thủ lĩnh là một nữ nhân.”

“Nữ nhân? Nói như thế nghĩa là Mi Nương tự thân xuất mã?”

“Chắc không phải, Mi Nương thiên về dùng độc, không có võ công. Thuộc hạ đã cẩn thận kiểm tra những người chết, không một ai là trúng độc mà chết cả.”

“Ở Phong Vũ lâu trừ Mi Nương ra thì không còn nữ nhân nào có võ công cao nữa, có khi nào là Hoa Thiếu giả trang?” Không phải chứ, Hoa Thiếu cải trang thành nữ á, đủ ác.

Lục Bằng lạnh lùng nói: “Các ngươi dường như đã quên, Độc Hậu không chỉ có đồ đệ, còn có cả con gái nữa.” Người này đúng là có phúc mà, ở thế kỷ 21 mà dám nói với thủ trưởng như vậy đã sớm bị sa thải rồi.

Theo tình báo của khách điếm võ lâm, Độc Hậu nguyên là Thánh nữ của Ngũ Độc giáo ở Miêu Cương nhưng lại đi yêu vị đại hiệp nào đó ở Giang Nam, liền bị đuổi khỏi sư môn, sau này đột nhiên mất tăm tung tích. Nàng còn có một đứa con gái? Sao ta không biết điều này? Bọn tiểu nhị ở khách điếm cũng dám làm trò trước mắt ta sao, ta không thể không thu thập bọn họ tử tế.

Ta ngất, hết lần này đến lần khác, vào thời điểm mấu chốt, một con mèo đáng chết tự dưng chạy tới quấy rối làm chi

“Ai?” Nàng kia lạnh lùng nói.

Xem ra trừ việc chuồn mất ta không còn biện pháp nào khác rồi, ba người bọn họ nếu cùng lên khi dễ ta thì phiền toái lớn rồi. Ồ, võ công của nàng cũng cao lắm, mới đang nói chuyện đã phá cánh cửa tung ra rồi. May mà ta cũng không phải chỉ biết ngồi không, lập tức thi triển khinh công chạy trốn. Ta chạy n lâu mới nhận ra nàng không hề đuổi theo. Kỳ lạ, chạy đi đâu rồi? Vì mạng nhỏ mà suy nghĩ, ta hẳn là nên tìm chỗ trốn trước đi mới phải. Bất đắc dĩ, lòng hiếu kỳ của ta quá mạnh mẽ, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại quay trở về.

Thật không hổ là ngôi miếu rách, bên trong thờ phụng mấy cái tượng thần linh, khắp nơi đều là mạng nhện, lại bừa bộn đến không chịu nổi. Mới nhìn qua thấy thật âm trầm và khủng khiếp, nhưng thật sự đây là một địa phương tốt cho bí mật bàn mưu tính kế. Ta vẫn cảm giác trong phòng này có gì đó không đúng, nhưng lại nói không nên lời.

Lúc ta chuẩn bị rời đi thì phát hiện hình như lỡ giẫm lên vật gì rồi. Không phải là… à là một cái khăn tay. Khăn tay màu trắng tinh khiết có thêu một đoá phù dung kiều diễm, mang dày đặc mùi vị son phấn, chính là mùi trên người nữ nhân kia. Một nữ nhân mang theo khăn tay thì chẳng có gì là kỳ quái, nhưng chẳng lẽ một nữ nhân giang hồ mang theo khăn tay dày vị phấn son thì bình thường sao? Mùi này rất quen thuộc, nếu như ta nhớ không lầm, trên người nữ nhân cứu ta đêm đó cũng có loại mùi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top