Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q2 - C17: Trùng hợp hay ngẫu nhiên

Quyển thứ hai: Mưa khói Giang Nam
Chương 17: Trùng hợp hay ngẫu nhiên

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Bích Ngọc bảo ta thay bộ vũ y đồi phong bại tục kia ra, mặc vào một bộ quần áo màu xanh biếc, tóc vẫn tuỳ tiện buông xuống đôi chút, có vẻ băng thanh ngọc khiết, thanh lệ thoát tục. Ta ôm đàn tranh bước ra, một nha hoàn đến chỉ dẫn cho ta. Ở lầu xanh, hồ ly tinh như ta khẳng định rất được hoan nghênh, Mỹ nương sao lại không biết đường mà buôn bán cho có lời có lãi như vậy, chưa chi đã dễ dàng "bán" ta đi rồi, thật không hiểu rốt cuộc là ai mới có thể khiến bà ta nghe lời như vậy.

Ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cười quyến rũ đi vào. Lòng ta có chút thấp thỏm, nếu như người kia là một khủng long thì phải làm sao bây giờ? Nhưng ta cũng phát hiện diễm phúc của ta vẫn chưa cạn, người kia là một kẻ đẹp trai, hơn nữa còn cực kỳ đẹp trai. Được qua đêm cùng một soái ca đẹp như vậy thật đúng là chuyện tốt trên đời, cho dù bán thân ta cũng nguyện ý. Chỉ là ta nhận ra người đẹp trai này trông thật quen mắt, không, phải nói là không khác chút nào, chính là Hoa Thiếu. Ta không khỏi cảm thấy kỳ quái, hắn cần phải đến lầu xanh tìm kỹ ư? Trên giang hồ, người vừa có võ công vừa đẹp trai thì nhất định phải có mỹ nữ làm bạn chứ, chỉ có hạng võ công thấp kém mới thường tới lầu xanh thôi. Hoa Thiếu được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam Giang Nam, võ công lại cao, từng mê đảo bao nhiêu tiểu thư khuê tú. Nghe nói đến giờ vẫn còn rất nhiều mỹ nữ nhớ thương hắn mãi không quên. Đã vậy tại sao hắn còn tới lêu lổng ở nơi này? Chẳng lẽ muốn làm tiên nhân?

Hắn đem chén rượu đổ vào miệng, hết chén này đến chén khác, trong phòng đầy những bình rượu nằm la liệt trên đất, ánh mắt mơ màng, sắc mặt khổ sở. Ta tiến đến đoạt lấy cái chén trong tay hắn, nhìn hắn với ánh mắt khiển trách. Hắn từng là người bạn duy nhất của ta, ta không muốn nhìn thấy bộ dạng sa sút như vậy của hắn. Rồi như nhận ra sự thất thố của chính mình, ta cười nói: "Hình như công tử không vui, để tiểu nữ cùng uống với ngài một chén, được không?"

Đôi mắt vương chút men say của hắn bỗng toát lên sự mừng rỡ, nhìn ta chăm chú trong ba giây rồi hỏi: "Cô chính là Sở Sở cô nương?"

Ta buông đàn, quyến rũ ôm lấy cổ hắn, nói: "Tiểu nữ đúng là Sở Sở."

Hắn gắt gao ôm ta vào ngực, lẩm bẩm nói: "Là ta không tốt, không nên đem nàng tặng cho hắn, ta sai rồi." Gương mặt quyến rũ của ta bỗng biến sắc, trở nên rất khó coi. Hắn có ý gì? Chẳng lẽ... Hắn... Hắn thích ta? Ta vẫn coi hắn như huynh đệ, như bạn bè tốt, đột nhiên hắn lại thể hiện rằng hắn thích ta, thật sự không thể tiếp nhận được.

Ta tự nhắc nhở mình "Bây giờ ngươi là Sở Sở, chỉ là một kỹ nữ, quá khứ đã qua hết rồi." Ta khôi phục sắc mặt, bưng một chén rượu đến miệng hắn, kiều diễm nói "Công tử, ngài thật xấu, ôm ta vào lòng mà tâm còn nghĩ đến nữ nhân khác, đáng phạt đó nha."

Hắn khổ sở lắc đầu để thanh tỉnh hơn đôi chút, đẩy ta ngã xuống đất, tự giễu: "Nàng đã chết, nàng đã chết rồi, cho dù cô có đôi nét giống nàng ấy thì vẫn không phải nàng ấy." Ta ngã đau quá, giờ ta hiểu ra rằng người biết thương hương tiếc ngọc càng ngày càng ít rồi.

Ta đứng dậy, trân trân nhìn hắn, ôm lấy cổ hắn từ phía sau, như một con rắn nước mà áp sát vào người hắn. Hắn lại đẩy ta ra lần nữa, bất đắc dĩ, ta bèn lấy một tay quấn lên người hắn.

"Cút ngay!" Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng trừng mắt với ta.

Ta chẳng những không sợ hãi mà còn cười đến cực kỳ tuyệt mỹ: "Nếu công tử thật sự không hài lòng với ta thì tại sao lại bao hạ ta?"

Hắn lạnh lùng đáp: "Ta thích."

Ta giả bộ làm dáng vẻ bừng tỉnh ngộ: "Ồ! Thì ra là thế. Ta biết công tử thích, chẳng qua là thích gì vậy? Không phải là ta chứ?"

"Cô..." Hắn tức giận đến không thốt nên lời.

Mặt của ta đột nhiên trở lạnh như băng, lạnh lùng xoay người một cái liền ngồi xuống đối diện hắn, xoè tay ra: "Đưa tiền đi." Hắn vẫn cố chấp mà uống rượu, không nói gì. Ta rất vô lại mà nói: "Nếu công tử đã bao ta thì phải đưa chút tiền son phấn chứ. Ngài sẽ không nhỏ mọn đâu nhỉ?" Mặc dù đeo mặt nạ da người nhưng kiểu gì cũng là cái mặt, tự nhiên có chút tương tự, hơn nữa ta còn tên là Sở Sở, tất sẽ khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn. Bây giờ ta rất muốn nói với hắn, người đang ở trước mặt hắn kia không phải là Sở Sở thanh cao kiêu ngạo mà chỉ là một kỹ nữ tục tằng tham tiền mà thôi. Ta thật hy vọng hắn đưa ta chút ngân phiếu, ta nguyện ý thà đi gặp khủng long cũng không muốn phải nhìn thấy hắn, càng không muốn thấy hắn vì ta mà sa sút tinh thần như thế.

"Cầm lấy." Một đĩnh vàng được nện xuống bàn, nếu không phải cái bàn đủ rắn chắc thì có lẽ sớm đã sập rồi. Quỷ hẹp hỏi, không phải chỉ là một thỏi vàng thôi sao, đáng giá đến vậy à?

Ta nhặt lấy thỏi vàng, cười nói: "Công tử thật là rộng lượng, tiểu nữ uống cùng ngài một chén."

"Đừng uống nữa, đàn mấy khúc đi."

Tiền đã lấy, chỉ có thể thuận theo thôi. Ta đàn... rồi phát hiện hắn đã ngủ say tự lúc nào. Ta lắc đầu tự nhủ: "Aiz, ta đây cũng tính là hồng nhan hoạ thuỷ sao?" Gọi nha hoàn đem hắn lên giường, ta đi đến phòng của Mỹ nương, đương nhiên là lấy tiền rồi. Bà ta vừa mới giới thiệu ta là cô nương mới tới của Như Thuỷ các, chính là đã đồng ý điều kiện của ta, tự nhiên phải trả ta tiền. Hai ngày trước ta phát hiện ra trong thành có rất nhiều dân chạy nạn, đáng tiếc rằng ta là một người nghèo, có thể giúp đến đâu liền giúp đến đấy.

Mỹ nương đẩy cửa ra, ta chỉ thấy nàng đang một mình nhàn nhã bèn phe phẩy quạt đi vào: "Ma ma, bà có gì nên đưa cho ta không?"

Bà ta buông tay, lấy một tấm ngân phiếu từ cái hộp ra, cười nói: "Cô nương đúng là người sảng khoái."

Ta nhận lấy, nhìn, có mỗi ba trăm hai. Bà ta nghĩ ta là ai chứ, chỉ mỗi chút xíu này cho giá trị của ta ư? Ta không vui nói: "Mỹ ma ma, vị công tử nọ bao ta bao lâu?"

"Ba tháng."

"Cái gì? Ba tháng?" Suốt ba tháng, ngày nào ta cũng phải đối mặt với hắn sao?

"Sao? Đúng là ba tháng."

Ta đập tờ ngân phiếu xuống bàn, nói: "Mỹ ma ma, không phải bà định khi dễ ta đấy chứ?"

Vẻ mặt bà ta tươi cười, nói: "Ta nói này cô nương, cô là cây kiếm tiền của ta, ai dám khi dễ cô chứ."

"Giá tiền như vậy căn bản là không xứng với ta, ba tháng mà thân giá của ta mới chỉ ba trăm lượng bạc ư?"

"Cái này..." Bà ta xoay người sang chỗ khác, lại lấy từ trong hộp ra thêm hai tờ nữa đưa cho ta, tổng cộng một ngàn hai, cũng không tệ lắm.

Sáng sớm ngày thứ hai, ta liền bắt Bích Ngọc đi mua các loại rau quả, thuốc thang cho dân chạy nạn... Ta cũng cảm thấy thật mệt mỏi, cũng lười phải đi ra ngoài, bèn nằm trên giường mà ngủ thẳng đến giờ Ngọ. Mơ mơ màng màng ngủ suốt mấy giờ, lúc ta mở mắt ra đã thấy được một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. Ta quên mất ý thức phải ngồi dậy, không xong, không ngờ ta lại đụng miệng vào môi hắn rồi. Ta nghi ngờ đầu óc mình bị hỏng rồi, còn không nhanh chân chuồn mau, chỉ là hai tròng mắt ta cứ trừng lớn còn hơn cả mắt thỏ. Đợi đến khi hoàn hồn lại, lúc ta bèn xoay đầu sang bên kia, không chừng chúng ta đã "chạm môi" được khoảng ba giây rồi.

Hắn ngồi vào ghế thượng, thản nhiên nói: "Ta vô tình mạo phạm cô nương, giờ xin lượng thứ." Đồng chí nam bên cạnh ta thật là cái dạng người trước mặt người khác thì giả vờ như rất có giáo dưỡng, nhưng thật ra chính là một tiểu nhân hèn hạ.

Ta trêu tức nói: "Thật sao? Ta thấy công tử vốn là mong còn không được nữa kìa."

Ta đi tới trước bàn trang điểm, không để ý gì mà chỉ lo chọc tức hắn, không cẩn thận mà vấp phải chân bài, sắp ngã sấp xuống đến nơi, hắn liền nhanh chân tiến lên đỡ ta, ta bỗng được hắn ôm vào lòng. Ta khóc đây, ông trời à, ông chơi đùa ta có vui không, cũng quá trùng hợp rồi.

"Cô nương thật sự là một lòng tình thâm với ta, lại dám chủ động ôm lấy ta như vậy."

Ta chỉ không biết xấu hổ mà cười cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top