Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q2 - C26: Sự thật

Quyển thứ hai: Mưa khói Giang Nam
Chương 26: Sự thật

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Tiểu viện của ta đã bị thiêu huỷ rồi, chúng ta không thể làm gì khác hơn là ở tạm khách điếm. Ta mặc dù đang "hôn mê" nhưng trong tay vẫn gắt gao cầm ống sáo. Vân Sương định lấy ra liền bị ta tát một cái, miệng còn thì thào hô: "Sáo của ta, sáo của ta..." Cái tát thật quá xứng đáng mà, khiến ta hả giận, ta đang bị hôn mê, ả không thể quản ta làm gì được.

Vốn là giả vờ bị bất tỉnh nhưng ta không ngờ mình thế mà lại ngủ thiếp đi. Lúc mở mắt ra, ta liền thấy có ba người đang túc trực bên cạnh. Ta nhanh chóng làm rõ tình trạng trước mặt, bối rối tìm sáo ngọc xung quanh, thật ra ta rất rõ ràng ta đang nắm chặt nó trong tay. Bích Ngọc đè lại thân thể đang luống cuống của ta, an ủi: "Tỷ tỷ, tỷ đừng gấp, cây sáo vẫn ở trong tay tỷ mà." Ta nhìn xuống tay mình, đưa lên ôm trước ngực, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống. Bích Ngọc cũng khóc, rưng rưng nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng như vậy, muội đau lòng lắm."

Trầm Vân Đào ôn nhu hỏi: "Sở Sở, vết thương của nàng thế nào rồi?" Ta biết trận làm trò này không phải là mất trắng, hắn bắt đầu có cảm tình với ta rồi.

Ta nói rành mạch rằng mình đã không sao rồi, chân tình vốn là được hình thành dựa trên sự áy náy, khi hắn chứng kiến sự "thật lòng" mà ta đối với hắn là đã quá đủ rồi, cũng đủ để Vân Sương ghen ghét đến phát điên rồi.

"Tẩu tẩu, ta đã sắc thuốc cho người rồi, người mau uống đi kẻo lạnh sẽ không tốt đâu." Vân Sương cười cười, đem bát thuốc trên bàn đưa cho ta.

Ta cố ý ho khan hai tiếng, tay bỗng mềm nhũn, đổ toàn bộ bát thuốc xuống đất. Nữ nhân này tâm địa bất lương, ta nghi ngờ ả sẽ hạ độc. Mặc dù ta có thân thể bách độc bất xâm, nhưng không uống thì vẫn tốt hơn.

"Tỷ tỷ, tỷ sao thế?" Bích Ngọc sốt ruột hỏi.

Ta hối lỗi: "Ta không sao, chỉ tiếc đã phá hư tâm ý của Vân Sương cô nương mất rồi." Ta cúi đầu rất thấp, chỉ chừa lại cho Bích Ngọc một ánh mắt.

"Trầm công tử, Tần cô nương, ta thay tỷ tỷ xin nhận tội với hai vị. Đã đến lúc thay thuốc rồi, xin hai vị ra ngoài trước."

Ta lắc đầu: "Không sao đâu Bích Ngọc, muội làm tốt lắm, tất cả đều đúng như dự tính." Không phải vô duyên vô cớ mà có cháy, là ta bảo Bích Ngọc phóng hoả. Hơn nữa ta đã lên kế hoạch tốt lắm, để Bích Ngọc ngăn Trầm Vân Đào lại, còn mình thì nhảy vào biển lửa rồi trốn thoát sau, tất cả vô cùng thuận lợi. Đến Tiểu Nhã cũng không được lanh lợi như nàng. Vừa nghĩ đến Tiểu Nhã, ta lại nhiều thêm một nỗi phiền muộn.

Nàng nghe ta tán thưởng, không từ chối không vui vẻ mà lo lắng nói: "Muội còn sợ mình làm chưa tốt đây này, nghe tỷ nói vậy muội an tâm rồi. Chỉ là, tỷ tỷ, tỷ làm như vậy đến cuối cùng là vì cái gì?"

"Muội thông minh như thế, tại sao lại không hiểu chứ."

Nàng nheo nheo mắt, như nghĩ đến cái gì, nói: "Tỷ tỷ, làm như vậy thật sự đáng giá ư?"

"Chỉ cần báo được thù, làm gì cũng đáng." Từ sâu thẳm trong con ngươi của ta có thể thấy được sự kiên định, bất kỳ ai cũng không thể dao động. Dùng tình cảm để tổn thương người của ta, ta cũng sẽ dùng tình cảm để trả thù, cái này gọi là có qua thì có lại. Cho dù đến một ngày kia, ta chỉ còn hai bàn tay trắng cũng tuyệt không hối hận.

"Tỷ tỷ là người thân duy nhất của muội, bất kể tỷ làm gì muội đều giúp tỷ. Chỉ cầu xin ông trời phù hộ, hy vọng tỷ sẽ không bị thương."

Ta trầm tư một hồi rồi nói: "Bích Ngọc, sau nay muội phải theo dõi bọn họ không rời, bất kỳ câu nói nào của bọn họ cũng phải nói lại với ta. Nhưng muội cũng phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện."

"Tỷ tỷ yên tâm, bây giờ ta sẽ ra ngoài."

Nửa giờ sau...

Bích Ngọc trở về, ta hỏi bọn họ đã nói gì, nàng đáp: "Muội không nghe được, bọn họ bảo muội phải chăm sóc tỷ thật tốt, sau đó thì đi ra ngoài rồi."

Ta cau mày suy nghĩ, khó hiểu hỏi lại: "Đi ra ngoài, đi đâu? Không ngờ bọn họ định chuồn ư?" Bỗng ta nghe được âm thanh kỳ quái vang lên từ bụng, cười cười nói tiếp "Muội đi lấy cho ta chút gì để ăn đi."

Ta vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thơm của rượu và đồ ăn, con sâu đói trong bụng cũng đang nhúc nhích muốn bò ra rồi. Khách điếm này buôn bán không tệ, khắp nơi đông đúc, đã không còn phòng thượng hạng nào rồi, ta chỉ dành tuỳ tiện tìm một chỗ ở đại sảnh mà ngồi xuống. Ta ăn vài món điểm tâm tinh xảo, chỉ ăn mấy miếng đã đứng lên. Bởi vì ta nhìn thấy có ba cô gái bước vào, đi đầu là một nữ tử áo tím, mặt che bởi tấm lụa mỏng, phía sau nàng có hai cô gái khác trang phục cũng chẳng khác nàng là mấy, chỉ là trang sức có chút khác biệt thôi. Mỹ nữ thì ta đã thấy nhiều, ta nhìn các nàng chằm chằm chỉ bởi vì ta đã nhận ra các nàng là ai. Ba người coi như không phát hiện người xung quanh, lần lượt đi lên lầu.

Ta gọi Bích Ngọc: "Ở đây chờ ta nhé."

Ta nín thở, tận lực giảm nhẹ bước chân, lai không dám dựa sát vào cửa. Ta biết rõ, ba nữ nhân này cũng là cao thủ, không cẩn thận sẽ bị phát hiện. Ba người họ cũng hông phát hiện tra ta, ta âm thầm ghi nhớ căn phòng của các nàng, rồi như chẳng có việc gì mà quay lại bàn tiếp tục ăn sáng.

Bích Ngọc nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, sao vậy?"

Ta lắc đầu: "Không có gì, mau ăn nhanh đi, ăn xong còn giúp ta bôi thuốc nữa." Ta đột nhiên nhớ tới cái gì, sóng mắt khẽ chuyển, hỏi "Bích Ngọc, khách điếm này tên là gì?"

Nàng suy nghĩ một hồi, nói: "Hình như là khách điếm võ mộc."

"Hả? Khách điếm võ mộc? Lạ thật..." Lời còn chưa nói hết, ta đã lập tức phản ứng kịp, đây hẳn là khách điếm Võ Lâm mới phải. Ta chạy ra cửa, xem biển hiệu bên ngoài, bốn chữ to màu đỏ tươi bắt mắt "khách điếm Võ Lâm". Hoá ra là thế, ta còn thấy kỳ lạ tại sao các nàng lại xuất hiện ở chỗ này. Xem ra nhất định là các nàng đang âm mưu việc gì đó, ta càng muốn đến nhìn xem là cái gì.

Sắc trời dần ảm đạm, ta xé một mảnh khăn lụa che mặt, chạy đến nóc nhà chỗ các nàng mai phục. Ta nhìn chăm chú hồi lâu, ba người bọn họ chỉ ăn chút rau rồi bắt đầu nói chuyện đời thường. Ta nhìn dung mạo tựa thiên tiên của các nàng tâm liền sinh chán ghét, xinh đẹp như vậy mà lại mang trái tim độc ác. Ngọc Nhi là kẻ độc ác nhất trong các nàng, ta nhớ nàng từng hành hạ Sở Sở trước đây như thế nào, cũng nhớ nàng từng diễn trò lừa gạt "Sở Sở mất trí nhớ" ra sao, vô cùng lão luyện, thật đến mức không thể nào thật hơn. Nếu nói về diễn trò Đường Hoàn Lăng không thể so với nàng được, tỷ muội liên thủ, đem ta lừa đến bi thảm thế này. Cuối cùng ta cũng cảm nhận được, Tâm Mi là người đơn thuần nhất trong các nàng, ta vốn có vài phần hảo cảm với nàng ấy.

Ba người các nàng nói chuyện phiếm lung tung, chỉ đáng thương cho ta, đứng ở nóc nhà nghe lén. Ta thật nghi ngờ có phải bọn họ phát hiện nên cố ý nói chuyện phiếm. Ta ngáp một cái, thật muốn nằm xuống mà ngủ một giấc dài.

Bỗng nghe Ngọc Nhi nói: "Đã đến giờ, sao cha còn chưa tới?" Vừa nghe lời này, ta lập tức dựng tai lên. Ta đã đoán đúng, người cha vô tình vô nghĩa kia của ta quả nhiên chưa chết, lại còn hợp mưu cùng Ngọc Nhi hãm hại ta. Ta vẫn không hiểu tại sao ông lại muốn như vậy. Cho dù ông hận mẹ ta, hận người chia rẽ ông và Hồng Cô, nhưng ta không phải vẫn là con của ông hay sao?

Hoàn Lăng nói: "Còn chưa đến canh ba, chờ chút đi. Tâm Mi, muội vội vàng tìm chúng ta đến là có việc gì vậy?"

Tâm Mi nói: "Trước đây vài ngày muội bị người Thần Nguyệt giáo đuổi giết, có một vị phu nhân đã cứu muội. Người nói người là tỷ muội của sư phụ, ban đầu muội cũng có chút nghi ngờ, nhưn người lại có tín vật của sư phụ, hơn nữa còn nắm rõ quá khứ của sư phụ trong lòng bàn tay. Nếu người thật sự là cố nhân của sư phụ, hẳn chúng ta đã nhiều thêm một trợ thủ đắc lực."

Hoàn Lăng như nghĩ tới cái gì: "Ồ? Sư phụ người tính tình lãnh đạm kiêu ngạo, ở Giang Nam này hình như không hề có cố nhân. Ta nghe sư phụ nói qua, năm đó Mộ Dung Tích Diễm vốn tình như tỷ muội với người nay đã trở thành tử địch. Lâu Nguyệt Khanh giúp Mộ Dung Tích Diễm mưu hại sư phụ, cho nên các nàng chẳng còn chút tình cảm nào đáng nhắc tới nữa đâu. Ta thấy người kia bụng dạ khó lường, Tâm Mi, muội rất đơn thuần, cẩn thận mắc mưu."

Ngọc Nhi phụ hoạ: "Như lời Hoàn Lăng tỷ tỷ, ngươi hẳn nên cẩn thận mới phải."

Tâm Mi gật đầu: "Ta sẽ cẩn thận, nàng sống ở ngoại ô, lúc nào chúng ta đi bái phỏng nàng nhé, được không?" Hai nàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tâm Mi nói tiếp: "Hoàn Lăng tỷ, tỷ tìm được Thuỷ Linh Lung rồi à?"

Hoàn Lăng tà ác cười: "Cho dù tìm được thì đã sao chứ, ả đã là một phế nhân, ta khinh thường phải giết một phế nhân. Chúng ta chỉ cần thực hiện một kế sách nhỏ, khiến cho người trong thiên hạ tưởng rằng ả đã chết. Ta lấy danh nghĩa tỷ tỷ của ả, đem người của nàng thu về dùng, thế nào? Bao nhiêu lâu đi cùng Hoa Thiếu tìm một phế nhân, không bằng tốn chút tâm tư đi tìm Thượng Quan Sở Sở, nha đầu kia thật lợi hại, chúng ta tìm nó hơn nửa năm mà một ít bóng dáng cũng không có."

Thiếu chút nữa ta đã bắn lên từ nóc nhà, vọt vào phòng bóp nát Hoàn Lăng. Chiếm lấy nhà ta, tài sản của ta, sai sử Vân Sương ám hại ta, còn chuyện gì nàng không làm được nữa? Chờ một chút... nghe ý tứ trong lời nói của nàng, hình như khong biết ta chính là Thượng Quan Sở Sở.

Ngọc Nhi nói: "Thuỷ Linh Lung nha đầu thật có bản lãnh, nếu không có ả thì không có khách điếm Võ Lâm. Tỷ tỷ cũng thật lợi hại, ngày đó liếc mắt một cái đã nhìn ra ả không đơn giản."

"A, ngày đó ta nhìn qua vết thương của ả là do tuyệt đỉnh cao thủ gây ra. Theo ta thấy trong võ lâm đương thời, người có đao pháp như thế, trừ Lục Bằng ra còn ai khác? Có Lục Bằng thì có Tần Trung Mẫn. Có thể chạy trốn được dưới tay Hắc Bạch Song Sát, ả là người đầu tiên, cho nên ta liền muốn thu ả về dùng. Không ngờ võ công của ả còn cao hơn so với tưởng tượng của ta, chẳng những thay ta khiến Âu Dương Kiếm bị thương nặng mà còn nghĩ cách đưa khách điếm Võ Lâm cho ta nữa." Ta không thể nghe nổi nữa rồi, hoá ra nàng là người như thế. Âu Dương Kiếm vì nàng mà không tiếc tính mạng, dĩ nhiên lại đổi lấy loại kết quả này. Ta vẫn coi nàng như tỷ muội ruột thịt, hoá ra từ lúc bắt đầu nàng đã rắp tâm bất lương với ta rồi. Ta thật muốn cười, ta còn tưởng rằng chúng ta có duyên, đối xử với nhau tốt đẹp như người một nhà. Giữa bao nhiêu người mà ta kết tình tỷ muội, được mấy ai thật lòng với ta đây?

Tâm Mi mất tự nhiên nói: "Tỷ tỷ, Âu Dương Kiếm đối với tỷ tình thâm nghĩa trọng? Tỷ làm như thế không thấy quá đáng hay sao?"

Hoàn Lăng cười lạnh, nói: "Quá đáng? Lúc đầu hắn phóng hoả đốt cha mẹ ta chết cháy, chẳng lẽ không quá đáng hay sao?" Ta càng nghe càng thấy hồ đồ, làm sao Âu Dương huynh đệ lại giết cả nhà Hoàn Lăng rồi?

"Nhưng mà, tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ thật sự không thích hắn một chút nào ư?" Ta quả nhiên không nhìn lầm, Tâm Mi là người có tâm nhất bọn họ.

Nàng vẫn cười lạnh như cũ, tiếng cười kinh khủng ấy giống như quỷ: "Nếu không phải vì muốn hắn giúp ta leo lên vị trí minh chủ, ta sẽ thích hắn. Nếu như không phải báo thù, ta sẽ thích hắn."

"Tỷ tỷ, trong mắt tỷ, quyền lợi nặng đến vậy à?" Tâm Mi chau mày, xem ra tâm tình nàng đang không tốt.

"Năm đó sư phụ vì vị trí minh chủ nên mới yêu thương nhung nhớ sư phụ hắn, tại sao ta không thể? Ta làm như vậy là vì mở rộng thế lực. Giết tiện nhân Mộ Dung Tích Diễm kia, báo thù cho sư phụ, cũng báo thù thay cho cha mẹ ta. Chẳng lẽ ta sai à?" Lòng dạ nữ nhân thật đáng sợ. Lợi dụng tình cảm làm vũ khí, kể cả có là mẹ con.

Tâm Mi bất đắc dĩ nói: "Hoàn tỷ tỷ, tỷ tỉnh lại đi. Hắn đốt cháy nhà cha mẹ tỷ là do ngoài ý muốn. Trước khi chết, sư phụ đã hối hận về hết thảy những gì người đã làm nên mới dặn dò tỷ không được ở cùng hắn, bởi vì người không muốn tỷ bị thù hận che mù hai mắt."

Hoàn Lăng vỗ bàn, phẫn nộ nói: "Chuyện của ta không cần muội bận tâm. Nể mặt nên ta cảnh cáo muội, tốt nhất nên cẩn thận một chút, đừng có động tâm với bất kỳ nam nhân chết tiệt nào."

Tâm Mi không phục mà cãi lại: "Tỷ còn nói, tỷ khẩu thị tâm phi. Trước đó vài hôm ta nói là đã tìm được tin tức của Âu Dương Kiếm, tỷ liền vội vã chạy đi tìm hắn, không phải có tình với hắn thì là cái gì."

Hoàn Lăng nhảy dựng lên: "Dung Tâm Mi, chú ý lời nói, ta tìm hắn là vì ta muốn giết hắn, muội đừng nói vớ vẩn. Chính ta từng nghe Mỹ nương nói, bởi vì Hoa Thiếu nhìn trúng một kỹ nữ nên muội ghen tuông mù quáng, có thật không?"

"Hôm nay chúng ta đến đây là bàn chuyện, không phải cãi vã ầm ĩ." Ngọc Nhi vẫn thờ ơ lạnh nhạt, dường như chuyện của họ căn bản chẳng liên quan gì tới nàng, cho nên không cần xen miệng.

Hoàn Lăng không nghe, lạnh lùng nói: "Ngọc Nhi, muội cũng phải cẩn thận. Ta muốn lợi dụng thế lực Lăng gia, không phải muốn muội thật lòng thích Lăng Phong, muội có hiểu ý ta không?"

Ngọc Nhi lạnh lùng nói: "Hoàn tỷ tỷ, ta thích ai không phải chuyện của tỷ, tỷ không cần bận tâm."

Ba người bỗng dưng ầm ĩ đứng lên, hoàn thoàn biến thành những người đàn bà chợ búa. Tâm Mi cùng Tiểu Ngọc cùng đứng một chiến tuyến, đối kháng với Hoàn Lăng. Ta đến là để ngh lén mật mưu họp bàn kế hoạch, không phải tới nghe những kẻ điên cãi nhau. Ầm ĩ như thế này đến bao giờ mới xong? Ta chỉ có thể như một người ngốc nghếch, ngồi nghe các nàng ầm ĩ.

Trời sáng, từ phương xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, pháo hoa năm màu nổ tung, sáng rực rỡ lấp lánh. Trong lòng ta thầm nghĩ pháo hoa này uy lực không nhỏ, có thể sử dụng làm thuốc nổ cũng tốt. Ba người trong phòng bỗng ngừng cãi cọ, không hẹn mà cùng nhau chạy đến bên cửa sổ, quan sát pháo hoa. Ngọc Nhi nói: "Cha có việc không thể tới, sáng mai phải đi bái phỏng vị phu nhân kia."

Nhìn ba người các nàng tự giác trở về phòng ngủ của mình, ta chỉ đành quay trở về. Ta một mực nghĩ mình phải tìm cho ra Âu Dương Kiếm để hỏi cho rõ ràng. Đáng tiếc, nghĩa phụ đã tham gia tiệc rượu Bàn Đào gì đó, nếu không thoáng cái là tìm được hắn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top