Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q2 - C40: Hiểu lầm biến thành sự thật

Quyển thứ hai: Mưa khói Giang Nam
Chương 40: Hiểu lầm biến thành sự thật

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Sáng sớm hôm sau, ta vội vàng gọi tất cả mọi người vào phòng, những người này đều là anh tài hiển hách nổi danh trên giang hồ, lại còn là bạn tốt của ta, bảo ta làm sao nhẫn tâm nhìn bọn họ chết đây, nhất định phải ngăn cản bọn họ. Qua một đêm tự suy nghĩ, ta quyết định trước hết phải buông xuôi tư tình nhi nữ để toàn tâm đối phó với cha ta. Tạm thời buông xuống, cũng chính là trốn tránh, trước mắt ta không biết phải lựa chọn thế nào, hy vọng qua khoảng thời gian này ta có thể thật sự nhìn rõ được trái tim của chính mình.

Rất lâu trước kia, ta đã cười các đại hiệp trên TV, cho rằng bọn họ rất ngu, luôn miệng nói thay mặt võ lâm trừ hại mà không tiếc hy sinh chính mình. Nhưng đến hôm nay, cuối cùng ta cũng hiểu cho suy nghĩ của họ rồi. Mấy ngày nay ta đều chứng kiến tận mắt những chuyện ác Thượng Quan Hạo Hùng làm ra, ta nhắm mắt lại, nhớ tới mọi người ở khách điếm thị trấn chết đó, nhớ tới Bích Ngọc. Kể cả nếu hắn không giết Bích Ngọc, ta cũng sẽ vì người trong thiên hạ mà giết hắn.

Sáng sớm, gió thổi mát mẻ khắp cả gian phòng.

"Các vị đại ca, ta biết các người muốn báo thù cho ta, ta cám ơn ý tốt của các người. Nhưng là võ công của Thượng Quan Hạo Hùng rất cao, tất cả các người có liên thủ cùng nhau cũng không phải đối thủ của hắn, tốt hơn hết hãy buông tha ý niệm giết hắn trong đầu đi."

"Sở Sở cô nương, Thượng Quan Hạo Hùng độc ác đa đoan, không giết hắn sẽ không thể khiến dân chúng an lòng." Lăng Phong gập mạnh cây quạt trong tay, kiên quyết từ chối thuyết pháp của ta.

"Muội muội, chẳng lẽ muội mặc kệ hắn làm điều ác sao?" Dương Thành cũng phản đối.

Tố Tố kéo tay ta, an ủi nói: "Muội không cần lo lắng cho an nguy của chúng ta. Chúng ta đều muốn tìm ra đối sách vẹn toàn, tin tưởng ta, nhất định sẽ có cách."

"Sở Sở, nàng yên tâm, chúng ta sẽ không sao đâu." Trầm Vân Đào cũng kiên trì bác bỏ.

Những người khác cũng nói lên ý kiến của mình, kết quả thảo luận vô cùng thất bại. Tâm Mi ủng hộ ta, Hắc Bạch Song Sát vẫn luôn duy trì sự trầm mặc, những người khác thì cật lực phản đối.

Ta cũng không chịu thoái nhượng, cười nói: "Các vị, xem ra tiểu nữ hẳn nên kể cho các vị một chút về chuyện xưa mới thoả đáng. Tất cả mọi người đều biết, Thượng Quan Nhu có thể khắc chế Phệ Huyết thần công."

"Không sai, Thượng Quan nữ hiệp có thể." Lăng Phong tiếp lời.

Ta thản nhiên cười nói: "Thượng Quan nữ hiệp có thể, thì truyền nhân của nàng cũng có thể."

"Đáng tiếc, Thượng Quan nữ hiệp không có truyền nhân. Cửu Thiên kiếm pháp – tuyệt kỹ thành danh của nàng – đã thất truyền nhiều năm, đây là điều không thể." Ta thật nghi ngờ Lăng Phong này đã ngu ngốc không còn cứu chữa nổi nữa rồi. Khắp nơi trên giang hồ đều lưu truyền ta là truyền nhân của Thượng Quan Nhu, chẳng lẽ hắn không biết sao? Mặc dù là lời đồn, nhưng cũng là sự thật.

Ta hỏi: "Lăng đại ca, giang hồ đồn đãi, Thuỷ Linh Lung chính là truyền nhân của Thượng Quan Nhu, huynh không biết à?" Ta lại thản nhiên nói tiếp "Đây căn bản không phải lời đồn, ta đúng là truyền nhân của Thượng Quan Nhu. Trong lúc vô tình, ta học được bản lĩnh của nàng năm ấy, đây là vận mệnh của ta. Nếu ta đã là truyền nhân của Thượng Quan Nhu, lại là người Thượng Quan gia, vậy thì chuyện Thượng Quan gia sẽ do ta giải quyết, hy vọng các vị đừng nhúng tay."

Tố Tố cười thê lương: "Ta là tỷ tỷ của muội, trong người ta cũng chảy dòng máu của Thượng Quan gia, ta cũng có tư cách nói về việc của Thượng Quan gia."

Mộ Dung Tố Tố nói mình chính là người của Thượng Quan gia khiến mọi người kinh ngạc không thôi, Dương Thành hỏi: "Tố Tố, các nàng là tỷ muội ruột ư?"

Tố Tố không nói gì, ta gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta vốn là tỷ muội ruột thịt." Mặc dù ngoài miệng nói thản nhiên như vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy là lạ.

Trầm Vân Đào vô cùng đắc ý, nói với Dương Thành: "Dương huynh, ngươi vốn là biểu đệ của ta, nay lại thành tỷ phu của ta rồi."

Ta lườm hắn một cái thật dài: "Đừng có tưởng bở, đừng có học đòi thói khổng tước xoè đuôi."

Hoa Thiếu nói: "Sở Sở, ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ nàng cả đời, bất kể nàng có làm gì ta cũng sẽ ở bên bảo vệ."

Xong rồi xong rồi, lần trước ta chỉ thuận miệng đồng ý mà thôi, bây giờ cư nhiên bị hắn lấy ra để "áp chế". Tròng mắt vừa chuyển, ta kéo tay hắn, lại kéo tay Tâm Mi, đặt tay hai người bọn họ vào nhau, nói: "Hoa Thiếu đại ca, không, hẳn là muội phu mới phải. Tâm Mi nhà ngươi ở đây, không thấy à? Đến loại lời này cũng nói ra, không sợ nàng mất hứng sao? Các ngươi đã không phải là người Thượng Quan gia, không cần phải tham gia thảo luận nữa, hôm nay ta thấy khí trời không tệ, hẳn nên ra ngoài đi dạo chút đi."

Rõ ràng ta đã xe duyên cho bọn họ, Hoa Thiếu cùng Tâm Mi xấu hổ mà nhìn ta. Trầm Vân Đào cười nói: "Hoa huynh, Tâm Mi cô nương dịu dàng hiền thục, hai người đúng là một đôi trời sinh." Ta nhìn hắn, cái tên này, lại còn bày ra bộ dạng "hãm hại" Hoa Thiếu nữa chứ.

Tần Trung Mẫn hình như rất đồng tình, vỗ vỗ bả vai Hoa Thiếu: "Trầm huynh nói rất có đạo lý, hãy cùng Dung cô nương ra ngoài đi dạo đi."

Hoa Thiếu cũng cười nói: "Trầm huynh, mấy hôm trước ta gặp Vân Sương cô nương, nàng muốn ta gửi lời hỏi thăm đến ngươi, không biết ngươi có muốn gặp nàng không?" Trong không khí tràn ngập mùi giấm chua, đầu ta mệt đến sắp hôn mê rồi. Ta có cảm giác, ba người này đang khai chiến rồi, bắt đầu đả kích lẫn nhau. Ba người này đều nổi danh hiệp khách, làm sao lại lòng dạ hẹp hòi còn hơn cả nữ nhân như vậy?. Ta cảm thấy hình như ba người bọn họ đã bí mật ước định cái gì đấy. Tỷ như bọn họ đã định sẵn cạnh tranh bằng bản lĩnh, bất kể ta chọn ai, hai người kia sẽ rời khỏi, cho nên bây giờ mới hình thành loại cục diện tranh giành này.

Ta mạnh mẽ đứng lên từ ghế thương, đập cái bàn một phát: "Đủ rồi, các ngươi xem xem, đám người ngoài chợ còn không lộn xộn bằng đâu, ta thấy đúng là đồ ngu ngốc mà. Bây giờ đang phải đối đầu kẻ địch mạnh, nói chi đến chuyện tư tình nhi nữ. Ta van các ngươi, đừng quấn quýt lấy ta nữa, ba người các ngươi ta đều không thích, ta sẽ xuất gia làm đạo cô." Bình thường, ta phát uy đều rất đáng sợ, đến người hiểu ta cũng chẳng dám nói lời nào.

Lăng Phong không quá thân với ta nên là người đầu tiên lên tiếng: "Cô nương cần gì phải tức giận?"

Ta vốn định tạm thời bỏ qua, nhưng nếu không nói rõ ràng, không biết sẽ còn phát sinh thêm chuyện gì nữa.

Ta tạm thời nguôi lửa giận, mạnh mẽ khống chế tâm tình bản thân: "Xin lỗi, là ta thấy các ngươi làm như thiên hạ đại loạn không bằng nên đã nói năng quá khích. Ta khẩn cầu các ngươi hãy đồng ý với ta một việc, mặc dù Thượng Quan Hạo Hùng độc ác đa đoan, nhưng hắn từng là minh chủ võ lâm, cũng từng là chủ nhân Phong Vân trang. Hy vọng các vị nể mặt ta, đừng đem chuyện ma đầu hút máu là Thượng Quan Hạo Hùng nói ra ngoài." Không phải ta vì hắn cầu tình mà vì Thượng Quan Nhu. Nàng anh minh mọt đời, nếu để một kẻ bại hoại như vậy làm rối loạn danh tiếng trăm năm của Thượng Quan gia, nàng ở dưới cửu tuyền cũng không an lòng.

Ý nghĩ này của ta lập tức được mọi người tán thành, dù sao hắn cũng là hiệp khách thành danh võ lâm đã lâu, lại thêm mặt mũi của ta nữa, hẳn cũng nên chừa cho hắn chút tôn nghiêm.

"Được rồi, cám ơn các ngươi về mọi chuyện. Đồng thời, ta cũng hy vọng các ngươi đừng đem chuyện hai tỷ muội chúng ta truyền ra ngoài. Ta vẫn là một nữ nhân tầm thường như cũ, Sở Sở. Tỷ tỷ vẫn là Mộ Dung Tố Tố như cũ. Chúng ta không có quan hệ gì với Thượng Quan gia." Lại thêm một tràng tiếng tán thành nữa.

Tóm lại mà nói, hội nghị này có tổ chức cũng vô cùng thất bại, ta khổ sở nghĩ sáng kiến, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách, không nhẹ nhàng được thì cứng rắn vậy.

Thời gian: đêm khuya, giờ Tý. Địa điểm: phòng của ta. Người tham dự: Hắc Bạch Song Sát, ta.

Hai người bọn họ ngồi đối diện ta, ta chủ động rót trà cho bọn họ, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Hai vị đại ca, các ngươi đã đồng ý với ta đưa bọn họ rời đi, tại sao lại không đi? Hơn nữa, hai người các ngươi cũng tham gia làm cái gì, hãy cho ta một lời giải thích."

Lục Bằng nói: "Cô nương, hai chúng ta đã làm theo lệnh của người, chỉ là mấy người bọn họ đúng là rất lợi hại, ta đã không thể bắt bọn họ, ngược lại còn để bị bắt được. Huống chi, hai chúng ta cũng lo lắng người đơn phương độc mã đối phó với Thượng Quan Hạo Hùng nên đã thuận theo bọn họ cùng đến đây xem."

Tần Trung Mẫn gật gù: "Đúng là thế."

"Nếu như ta bắt được toàn bộ bọn họ, các ngươi có thể đồng ý với ta đưa bọn họ rời đi đến nơi an toàn được không?" Bọn họ hai mặt nhìn nhau, ta trịnh trọng hỏi "Được không?" Ta thấy bọn họ vẫn chậm chạp chưa đồng ý, bèn cố nén uất ức, quỳ phịch một cái xuống đất, rưng rưng nói "Ta van cầu các ngươi, ta quỳ bái các ngươi."

Tần Trung Mẫn bất đắc dĩ nói: "Sư muội, ta đồng ý với muội, muội mau đứng lên đi."

Lục Bằng vỗ ngực cam đoan: "Muội muội, muội là cô nương hào sảng thiện lương nhất ta từng thấy, ca ca ta đồng ý với muội, chỉ cần Lục Bằng ta còn sống sẽ không để cho bọn họ bị thương."

"Cám ơn các huynh, chỉ cần các huynh, bọn họ sẽ an toàn, ta mới có thể không lo nghĩ mà tử chiến đến cùng."

Rồi ta đuổi Lục Bằng đi trước, để lại mình Tần Trung Mẫn.

"Tần đại ca, huynh biết tại sao ta giữ huynh lại không?"

"Ta đoán muội có chuyện cần nói với ta." Người ngu cũng biết điều đó.

Ta gật đầu: "Ta muốn nói cho huynh, cám ơn tình cảm của huynh, Sở Sở ta chỉ là không màng đến tư tình nhi nữ. Trời đất nơi đâu cũng có hoa thơm cỏ lạ, huynh hãy tìm một cô gái lưỡng tình tương duyệt với huynh. Thứ tình cảm này không thể miễn cưỡng được, hy vọng huynh sẽ không làm khó ta, ta vĩnh viễn vẫn luôn coi huynh là huynh đệ tốt."

Hắn trầm mặc một lúc lâu rồi cười nói: "Thật ra hôm qua cả đêm ta không ngủ, ta vẫn luôn nghĩ tới điều này. Ta thừa nhận ta thích muội, nhưng muội lại không thích ta. Yêu một người chính là mong muốn người đó được hạnh phúc. Ta nhìn ra được muội thích Trầm huynh. Muội muội, ánh mắt của muội không tệ đâu, hắn đúng là tốt hơn cả hai chúng ta."

Ta cảm động nói: "Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều, các ngươi vĩnh viễn không hiểu được đâu. Từ khi chúng ta quen biết đến nay vẫn luôn xuất hiện mâu thuẫn và hiểu lầm, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, lại thường xuyên đao kiếm tương hướng, đánh đến ngươi chết ta sống, hắn còn từng đâm ta một kiếm. Đúng vậy, ta vẫn không thể dứt bỏ tình cảm với hắn, có đôi khi ta thấy hận bản thân thật vô dụng. Ta không muốn lừa gạt huynh, cũng không muốn lừa gạt chính mình, quả thực ta rất thích hắn. Lúc ta ở cùng Hoa Thiếu cũng có thể để lộ ra bản tính thích tự do tự tại, ở cùng hắn có mỗi một ngày cũng thấy tràn ngập ánh nắng mai. Gần đây ta nhận thấy mình dần dần có hảo cảm với hắn, nhưng ta còn để ý đến Tâm Mi, aizz... Thật phiền!"

Hắn lại đùa giỡn, nói: "Ít ra ta cũng chẳng hơn hai người bọn họ, ta đúng là vô cùng thê thảm."

"Đâu có, ta vẫn luôn đối xử với huynh giống như ca ca ruột thịt, sao lại bi thảm chứ?"

"Thật ra Dung cô nương vốn thích Hoa Thiếu, vốn là một đôi rất đẹp."

Ta nghiêng đầu, ngây thơ nói: "Ta đây không phải không thể chọn, cứ chọn bừa người nào đó đi."

Hắn cười hì hì: "Buổi tối hôm đó lúc các ngươi uống rượu, ta thấy hắn qua đêm ở phòng muội, muội đương nhiên không thể lựa chọn."

Ta sợ đến mức nhảy dựng lên, ý bảo hắn nhỏ giọng thôi. Ta cúi đầu ảo não hỏi: "Làm sao các ngươi biết được? Chúng ta chỉ ngủ chung thôi, không làm gì khác đâu. Nói to như thế làm gì chứ, để người khác biết được thì bảo ta thành thân sao đây?"

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi: "Ta vẫn tưởng hắn là một chính nhân quân tử, muội cũng là một tiểu thư khuê tú, sẽ không làm ra chuyện gì khó coi, không ngờ các ngươi thật sự... Nếu không phải một câu nói đùa này có khi ta sẽ không biết được chân tướng." Sắc mặt hắn bỗng trở nên càng khó coi "Trước đó vài ngày ta vẫn âm thầm đi theo muội, sau buổi tối hắn ngủ lại đó, ta phát hiện nàng vẫn ăn đồ nhạt, lại thường xuyên nôn mửa, ta còn thấy muội đến hiệu thuốc mấy lần, có phải muội..." Kỹ thuật theo dõi của người này quả là cao minh, ta ăn cái gì hắn cũng biết. Xem ra từng chuyện ta làm đều không thể qua nổi mắt hắn rồi, trong lòng cảm thấy thật không hài lòng.

Mà không phải hắn muốn nói là ta mang thai đấy chứ? Ngất mất, ta cắt đứt lời hắn: "Mặc dù cởi sạch quần áo ngủ chung giường..."

Hắn bỗng đứng lên: "Đừng nói nữa." Lúc ra khỏi cửa, hắn đưa lưng về phía ta, nói "Các ngươi đã có phu thê chi thực, muội lại mang thai đứa con của hắn, ta nhất định phải buộc hắn lấy muội."

Xong rồi, đến đây thì xong rồi. Ta vội vàng nói: "Ca, chúng ta căn bản chưa từng... xảy ra chuyện gì cả, ta sẽ không có thai đâu." Hắn đã đóng cửa lại, câu nói phía sau căn bản là chưa nghe hết.

Hắn nhất định là đã đi tìm người nào đó rồi, ta liền lập tức đuổi theo. Ta còn chưa kịp gõ cửa đã nghe Tần Trung Mẫn đập cái bàn một cái, lạnh lùng nói: "Trầm Vân Đào, muội muội của ta tốt xấu gì cũng là khuê tú danh môn, làm sao ngươi có thể tuỳ tiện khi dễ nàng?"

Hắn không hiểu gì, vẫn đang giải thích: "Tần đại ca, ta nghĩ huynh đã hiểu lầm rồi, ta không hề khi dễ Sở Sở."

Bốp. Người nào đó bỗng bị ăn một quyền.

"Trầm Vân Đào, đại trượng phu dám làm phải có dũng khí nhận, ngươi chẳng những phá huỷ danh tiết của muội muội ta, lại khiến nàng mang thai con của ngươi, ngươi nhất định phải lấy nàng."

Ta thật sự chịu không nổi nữa, đá văng cửa, lớn tiếng nói: "Ca, đủ rồi, chúng ta lúc đó chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì cả. Tối hôm đó hắn uống say. Phiền huynh đừng nói gì thêm nữa, cả thiên hạ này đều biết rồi, huynh bảo ta sau này thành thân kiểu gì đây? Mặc dù sau đó ta không ngừng bị nôn mửa nhưng ta cam đoan ta tuyệt đối không mang thai. Cho dù có thai ta cũng sẽ nuôi nó, nhưng ta chưa muốn thành thân. Ta đi đến hiệu thuốc bị huynh nhìn thấy nhưng tuyệt đối không phải mua thuốc phá thai. Cho nên ta lần nữa tự giải thích, lúc đó chúng ta chẳng xảy ra chuyện gì cả."

"Tỷ tỷ, lúc ở Như Thuỷ các, tỷ vẫn ghét phải ăn đồ dầu mỡ mà, hoá ra là..." Ta nghe thấy tiếng Tâm Mi ở phía sau thì giật mình. Ta van muội, cuộc sống sau này của ta bị các ngươi phá rồi.

"Á... đừng nói." Ta hung hăng giậm chậm, xoay người một cái. Khi ta xoay người lại thì phát hiện ngoài cửa đã sớm đầy người, ai cũng dùng ánh mắt kỳ quái mà đánh giá ta.

Tâm Mi bước tới, hỏi han: "Tỷ tỷ, thân thể tỷ có khoẻ không?"

Ta căm giận nói: "Ta rất khoẻ, cho dù ta phá thai thật cũng không đến mức bệnh chết đâu. Không phải chỉ là phá thai à? Không chết được, phiền các ngươi đừng hỏi ta vấn đề ngu ngốc này nữa." Vừa dứt lời, ta rất nhanh đã cảm thấy vô cùng hối hận rồi. Tình huống bây giờ xem ra chẳng khác gì ta đang thừa nhận ta thật sự có thai vậy.

Ngay khi tâm tình ta uể oải đến cực điểm, chật vật cúi đầu định đi ra khỏi đám người, tránh mặt khỏi cục diện xấu hổ này thì Hoa Thiếu liền thoáng chắn trước mặt ta, khổ sở hỏi: "Có thật không?"

Cuộc đời này ta sợ nhất bị người khác nghi ngờ, bây giờ hắn cư nhiên lại không tin ta, giống như có người cầm dao khứa vào trái tim ta vậy. Ta tức giận quay ra nhìn hắn, hét lớn: "Ngươi dựa vào đâu mà rống lên với ta? Nếu là thật thì sao nào? Cho dù chúng ta cởi sạch quần áo ngủ chung một chỗ thì sao? Cho dù ta mang thai thì sao? Ngươi quản được à? Cũng không phải con của ngươi." Tại sao lúc hắn không tin ta, ta lại cảm thấy khổ sở như vậy? Chẳng lẽ ta thật sự...

Ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngây ra. Họ Trầm nào đó bị một trận kinh ngạc liền đờ ra một lúc, rồi đột nhiên ôm ngang lấy ta.

Ta vội vàng phản kháng: "Này, ngươi định làm gì? Có ý đồ gì bất lương? Ngươi sẽ không tưởng thật đấy chứ? Coi như là thật đi, bây giờ ta ổn lắm, không cần ngươi phải ôm đâu, phiền ngươi mau buông ta ra đi. Trước tiên nghe này, trong bụng ta không có con của ngươi, ngươi ôm ta chẳng có gì tốt đâu. Ta đã nói rõ rồi đó, ngươi..." Ta đang sốt ruột, liền nói thành loạn thất bát tao.

Hắn ôm ta về phòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường, thay ta đắp chăn cẩn thận rồi ôn nhu nói: "Thật xin lỗi, ta hại nàng phải chịu khổ như vậy. Sau khi thân thể nàng bình phục chúng ta liền thành thân nhé, được không?"

Ta lại lần nữa muốn ngất xỉu, bất đắc dĩ nói: "Ta thật sự không hề mang thai. Không sai, ngày đó chúng ta ngủ chung, nhưng là... ngươi... chính ngươi cuối cùng có làm chuyện không nên làm gì hay không, chẳng lẽ còn không biết à?" Ta đột nhiên ngớ ra, hắn bị ta hạ dược, hoàn toàn mất đi ý thức, oan khuất này của ta e là cả đời rửa không sạch rồi.

Hắn vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của ta, vô cùng ôn nhu nói: "Nàng đừng lừa ta, tại sao lại không muốn có con của chúng ta? Có phải vì ta chọc nàng tức giận cho nên nàng mới để ý đến hắn không? Ta thề, từ nay về sau sẽ không để nàng phải rơi lệ, hãy tin tưởng ta."

Ta kéo chăn lên che mặt, vô cùng bất đắc dĩ: "Ách... Ta van ngươi, ngươi đừng nghe Tần Trung Mẫn nói nhảm, ta thật sự không hề mang thai, chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì cả, thật sự không có, ta thề. Mặc dù giữa mấy người các ngươi ta vẫn thích ngươi nhiều hơn một chút, nhưng ta không hy vọng vì chuyện này mà ngươi phải chịu trách nhiệm với ta. Nếu như ngươi muốn lấy ta, phải thật lòng yêu ta." Ta quýnh lên, toàn bộ đều nói ra rồi. Cuối cùng cũng nói ra sự thật chôn dưới lòng đã lâu, ta bỗng cảm thấy tâm tình sảng khoái, không khí dường như cũng tươi mát hơn vừa rồi.

Hắn kéo tay ta, gằn từng chữ: "Ta thật sự yêu nàng, chẳng lẽ nàng vẫn không rõ ư? Từ lần đầu tiên gặp mặt ta đã thích nàng rồi."

Đầu ta rúc trong chăn, hai mắt bỗng nghiêm túc hẳn. Chúng ta đã phải trải qua nhiều đau khổ như vậy mới có thể ở cùng nhau, có phải hắn nên trân trọng thật tốt hay không? Chỉ là, rất nhanh thôi, ta phải đi giết Thượng Quan Hạo Hùng, nếu như ta chết rồi, hắn phải làm sao bây giờ? Mà ta lại đột nhiên có một loại cảm giác không rõ đối với Hoa Thiếu, tóm lại thật khó nói.

Ta sâu kín hỏi: "Ta sớm muộn gì cũng sẽ phải đi giết Thượng Quan Hạo Hùng, nếu như ta chết rồi sẽ là điều vô cùng tàn nhẫn đối với chàng. Ta tình nguyện mình chưa từng yêu chàng, chàng cũng chưa từng yêu ta, nếu là như thế này, ta không thể không vướng bận mà rời đi."

"Nàng sẽ không chết, ta không cho nàng chết. Chúng ta đã trải qua nhiều như vậy, đừng coi thường mà buông xuôi tất cả. Từ nay về sau, dù có lên trời xuống biển chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau."

Ta xốc chăn màn, ngồi dậy nhìn hắn: "Thật không? Chúng ta thật sự có thể ở cùng nhau sao? Ta thật sự rất lo lắng." Nghĩ tới Thuỷ Linh Lung ta hai mấy năm qua chưa bao giờ để ý đến một người đàn ông nào, không ngờ hôm nay lại ngã vào lời ngon tiếng ngọt của hắn. Nếu kể cho các chị em ở hiện đại của ta biết rằng ta bị một người cổ đại dùng lời nói đường mật đánh cho không còn một mảnh giáp, nhất định sẽ bị bọn họ đánh chết.

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt trong suốt. Ta gật đầu.

Ta còn chưa chuẩn bị gì thì cặp môi đỏ mọng đã gặp nạn rồi. Trừ hắn ra ta còn chưa từng hôn nam nhân khác đâu (lần trước với người nào đó họ Hoa là ngoài ý muốn thôi), lúc này liền tâm thần bất định, liền nhắm mắt lại, tham lam hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của hắn. Lúc này, tay hắn đã nắm lấy thắt lưng ta, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, cả người ta nhũn ra như ở trên mây. Ta tự nhủ với chính mình không thể để hắn tiếp tục, nếu không sẽ thật sự xảy ra chuyện không muốn, đây là cổ đại, không thể làm điều xằng bậy. Nhưng là ta không thể phản kháng nổi, vừa không có sức phản kháng, cũng không có dũng khí phản kháng. Có đôi khi, ta thật hy vọng sẽ xảy ra chuyện gì. Hoa nến chập chờn cháy, cả căn phòng tràn ngập không khí ấm áp.

Tay hắn càng ngày càng không an phận, ta cảm thấy hình như đai lưng đã rơi, lớp quần áo trên người cũng giảm bớt. Ta không có dũng khí phản kháng, vươn tay nhẹ nhàng bắn một cái, hoa nến chập chờn liền tắt. Đêm nay, cả thân thể và trái tim ta đều thuộc về hắn rồi. Ta mơ hồ nhìn thấy, ngoài cửa có hai bóng dáng cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top