Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q2 - C5: Mộ Dung sơn trang (2)

Quyển thứ hai: Mưa khói Giang Nam
Chương 5: Mộ Dung sơn trang (2)

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Mấy hôm nay nhà mình bị rớt mạng nên không update được hic! M.n thông cảm

“Cô nương, mặt của cô bị thương quá nặng, ta cũng không chắc lắm, cô phải chuẩn bị tâm lý.” Mộ Dung Nghiễm làm khó ta rồi. Y thuật của ông xem như là đệ nhất, đến ông còn nói không chắc thì mặt của ta tám phần là hết hy vọng rồi.

Ta không khỏi buồn bã nói: “Tiền bối, xin nhờ vào ngài.”

“Được rồi, bắt đầu từ ngày mai, ta bắt đầu cho cô dùng thuốc.”

Ta cung khiêm (cung kính + khiêm nhường) nói: “Làm phiền tiền bối rồi.”

“Ngươi là bạn của Tích Diễm, đừng khách khí như vậy, sau này cũng gọi ta là bá phụ đi.”

Gọi bá phụ á, nhưng ông là ông ngoại của ta cơ mà. Bởi vì tạm thời không nghĩ ra xưng hô nào thích hợp nên mới gọi tiền bối, ta lo lắng suốt ba phút cũng không trả lời nổi.

“Sao thế? Cô không muốn sao?”

Ta xấu hổ nói: "Tất nhiên là ta muốn, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Ngài không rõ lai lịch của ta, chẳng lẽ tiền bối…” Ta nói lung tung, câu sau chẳng biết phải nói thế nào nữa.

Ông ha ha cười nói: “Nha đầu, làm nghĩa nữ của lão phu nhé?” Ta hoài nghi có phải đầu óc của ông bị hư rồi không? Thân phận thế này đúng là quá loạn rồi.

Ta vội vàng nói: “Tiểu nữ xuất thân thấp kém, tuyệt đối không dám với cao.”

Ông hình như có chút mất hứng, nói: “Ngươi là bạn tốt của Tích Diễm, huống chi thật sự ta cũng rất thích nha đầu ngươi, đừng nói cái gì với cao với thấp.” Thật kiên quyết! Ông đã nhận định ta là con gái nuôi rồi. Ta phải nhanh chóng nghĩ ra một đối sách nào đó nhưng lại không thể không để lại mặt mũi cho ông.

Ta giả vờ ra vẻ rất khó chịu, nói: “Bá phụ, ngài bắt mạch giúp con trước được không?” Trước hẵng cứ giả bộ có vấn đề trước đi, việc kia cứ để từ từ đã.

Nhưng ta lại lập tức hối hận rồi, Mộ Dung Nghiễm từng được tôn là thần y, y thuật cao minh, ta có vấn đề hay không ông còn không nhìn ra hay sao. Ta vẫn cúi đầu, len lén quan sát sắc mặt ông.

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt ông đại biến, cả kinh nói: “Nha đầu, rốt cuộc ngươi là ai?”

Ta tỏ vẻ rất vô tội nói: “Con chỉ là một người bình thường.”

“Ngươi tên gì, cha mẹ là người ở đâu, sư môn nơi nào, có phải có kẻ thù lợi hại lắm hay không?” Ông gặng hỏi ta một loạt câu hỏi, không khác gì tra nhân khẩu cả.

Mang ba phần sợ hãi, ta nói: “Con tên là Sở Sở, từ nhỏ chỉ là một cô nhi, được một tiêu sư thu dưỡng, võ công của con là do ngài ấy dạy. Còn kẻ thù, hình như không có.” Ta nói rất lưu loát, có lẽ là trải qua nhiều lần nói dối mà thành.

Ông nhăn mày hỏi: “Ngươi họ Sở? Tiêu sư thu dưỡng của ngươi đang ở đâu?”

“À, nghĩa phụ đã mất nhiều năm rồi.”

Ông lại phất phất tay với ta, nói: “Ngươi hãy đi nghỉ ngơi trước đi.” Lúc ta rời đi vẫn lén nhìn lại, sắc mặt của ông thật sự rất kỳ quái.

Sau bữa tối, trời nóng hừng hực, có lẽ sắp mưa rồi. Tích Diễm cùng Lâu Nguyệt Khanh kéo ta vào trong đình đánh đàn, người cổ đại thật là kỳ quái, đàn tranh có gì hay ho đâu cơ chứ. Mặc dù Lâu Nguyệt Khanh 20 năm sau là người tục tằng nhưng hiện tại lại cao nhã bất phàm. Ta cùng Tích Diễm vốn đã là cao thủ, không ngờ nàng còn cao tay hơn chúng ta. Chơi đùa mệt rồi, Tích Diễm sai nha hoàn mang chút hoa quả đến ăn.

“Tích Diễm, ta nghi ngờ các ngươi là tỷ muội ruột thịt đó, chứ sao ăn uống giống nhau thế.” Lâu Nguyệt Khanh cầm lấy một quả táo, cười nói.

Nói nhảm, chúng ta là mẹ con, làm sao lại không giống nhau cho được. Chỉ là ta không nói ra. "Thật sao? Muội cũng không biết đấy, tỷ xem, Tích Diễm tỷ tỷ ăn nhiều quả lăng sừng (ta cũng không biết đây là quả gì nữa) như vậy mà không sợ chua kìa.”

Lâu Nguyệt Khanh cười xấu xa hỏi: “Tích Diễm, có phải có rồi không?”

Phụt! Nước trong miệng ta phun hết ra ngoài. Bình thường ăn nhiều quả lăng sừng như thế đã sớm bị chua mà chết rồi, nhưng người lại không sao cả. Ta nghiêm trọng hoài nghi có phải ta đã bắt đầu hình thành hay không.

Tích Diễm vỗ vỗ lưng ta: “Muội sao thế?”

"Muội không sao, vội vàng quá nên bị sặc thôi.”

Lâu Nguyệt Khanh nhìn trời một chút rồi nói: “Sắp mưa rồi, chúng ta mau về trước đi.” Vừa nói xong đã bắt đầu có hạt mưa rơi lách tách trên mặt hồ.

Ta ở cách vách với Tích Diễm, ngủ đến nửa đêm thì nghe thấy tiếng di chuyển vang lên trong phòng người, liền ghé qua xem một chút. “Tích Diễm tỷ tỷ, mở cửa!”

Qua một lúc lâu người mới mở cửa, hỏi: “Sở Sở? Muộn như vậy, muội muốn hỏi gì?”

“Muội nghe thấy tiếng động từ phòng tỷ, cho nên đến xem.”

“Ta không sao, muội trước… Oẹ!” Còn chưa nói hết người đã nôn khan một trận. Ta nghĩ đến một vấn đề đáng sợ, có phải người thật sự có rồi hay không?

Ta đỡ người, nói: “Còn bảo không sao, tỷ mau nghỉ ngơi một chút, ta đi tìm Dương đại ca.”

Người ôm ngực, nói: “Không cần đâu, gần đây không biết ta bị làm sao, ngày nào cũng thế.”

“Ngày nào cũng thế? Mau vào trong trước đã, muội có chuyện muốn nói với tỷ.” Ngọn nến đỏ thắm đang cháy, đèn cầy chảy từng giọt từng giọt xuống, tâm tình của ta cũng giống như mưa gió bên ngoài vậy “Tỷ tỷ, nói thật với ta, có phải tỷ có hay không?”

Người cúi đầ trầm mặc không nói, một hồi lâu sau mới bi thương nói: “Muội đừng nói cho người khác nhé?” Người đau thương, còn ta thì bi ai, tự dưng lại chạy vào bụng người một cách không rõ ràng như vậy.

“Bây giờ tỷ định làm sao?”

“Không biết, nhưng nhất định ta phải sinh nó ra.”

“Bên kia bá phụ thế nào rồi?”

Người lắc đầu buồn bã: “Không biết.”

“Mấy tháng rồi?”

“Năm tháng rồi.”

“Cái gì? Năm tháng?” Ta hoài nghi tất cả mọi người đều là người mù, thai năm tháng mà không nhìn ra.

Người cười khổ: “Muội nhất định không hiểu tại sao nhìn không ra đúng không? Ta vẫn luôn bó lưng rất chặt.” Không phải là ta không có đầu óc, mà chính là bị người ghìm cương.

“Sau này sẽ không bó được nữa đâu, tỷ vì hiếu thủ tiết, lên núi mà ở được không? Đợi sinh đứa nhỏ xong thì hãy quay về.” Ta không muốn khiến mọi chuyện trở nên ngu ngốc, cũng không muốn ta ra đời một cách như vậy. Nghe nói Mộ Dung Nghiễm đối với phu nhân của mình vẫn nặng tình, đặc biệt cho xây một sơn trang nghỉ hè bên mộ của bà. Trong lúc cấp bách, trí óc lung tung của ta nghĩ ra được điều này.

Người nắm lấy tay ta, rưng rưng nói: “Cảm ơn muội.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top