Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5: Kế hoạch của Mila

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ đó Bill và Reaper luôn bám theo cậu  dai như đỉa, cụ thể mỗi lần cậu đi đâu là hai anh ấy lại đi theo sau đó bám cậu như một cái đuôi không rời, khiến cậu cảm thấy hơi bị phiền phức. Lúc ngủ đòi ngủ chung với cậu, cả hai lúc ngủ ôm chặt cậu không rời bất kể thời tiết thế nào đi chăng nữa, nhiều lúc đi mua sắm mà hai người này toàn lựa mấy bộ đồ dễ thương không à, khiến cậu bất lực. Gộp lại tất cả các ý trên thì Bill và Reaper đã trở thành hai người anh cuồng em trai :)))

Homicide: Giờ thành hai người cuồng cậu rồi nhỉ?

Classic'chán nản': Đúng vậy~ Haizzz~

Homicide lần đầu nhìn thấy cảnh cả 3 thân thiết như vậy cũng sốc lắm, anh xém ngã ngửa ra đường chứ không có đùa đâu, nói thì nói vậy chứ anh đang rất là ghen đang trong tình trạng chuẩn bị tán cậu thì tự nhiên lòi ra thêm 2 tình địch nặng kí nữa chứ đâu không, xui không để đâu hết xui.

Bill+Reaper: Classic ơi~!

Classic'rợn tóc gáy': "Tới rồi!Vọt lẹ!"

Classic: Em rất cảm ơn vì lòng tốt của hai anh vì đã quan tâm em nhưng mà để em yên đi có được không!!?

Bill: Em nói gì vậy? Lúc nào em trả vậy với bọn anh!!

Classic: Đó là hai anh bắt em đó!!

Reaper: Thôi nào, em đừng dành hết thời gian của em cho bạn của em chứ~

Sau khi cả ba chạy đi xa thì Homicide đứng bơ vơ giữa những học sinh đang vui vẻ nói chuyện với nhau.

Homicide: "Ơ? Mình bị bỏ lại rồi! Thôi kệ vậy."

/Mấy ngày sau/

Hôm nay, Scoundrel nhắn tn cho cậu và hẹn Classic ra một quán nước để nói chuyện riêng, vì anh đã tìm được một số thông tin sẽ giúp ích cho cậu.

Thử Thử: Không ngờ tên đó lại nhanh như vậy!

Classic: Có gì đâu! Mối quan hệ của cậu ta và cô ta vô cùng tốt nên có thể dễ dàng điều tra ra mọi thứ từ cô ta.

Classic đành gọi đồ ăn và nước ra trước vì cậu đợi hơi lâu tí, còn có cả phần của Scoundrel cũng là phần thưởng vì anh đã cố gắng cậu trong việc điều tra thông tin của cô ả, nhà cậu nhiều tiền nhưng không ki bo.

(cốc kem này Classic gọi dành riêng cho Thử Thử)

(cái này cho Scoundrel)

(cái này là của cậu)

(cậu và anh mỗi người 1 chiếc)

Classic: Cốc kem này là ta gọi dành riêng cho ngươi nên vui vẻ mà ăn đi

Thử Thử: Oa oa! Cảm ơn túc chủ nhiều~!! Bây giờ tôi ăn đây!

Classic: Ăn từ từ thôi.

Thử Thử: Túc chủ còn lo việc gì à?

Classic: Đúng vậy, ta đang lo cho Homicide từ lần cuối cùng ta gặp cậu khi đang bị hai ông anh kia đuổi là trên sân thượng, sau chuyện đó cậu ta cũng không liên lạc hay gặp ta nữa.

Thử Thử: Hay là cậu ta bị bệnh?

Classic: Ta nghĩ là không, người bình thường khi bị bệnh sẽ nghỉ 1 - 2 ngày, ngày thứ 3 vẫn sẽ đi học nhưng tâm trạng sẽ hơi yếu tí so với lúc khỏe. Lúc nhìn cậu ta, ta đã thấy ấn đường đen trên khuôn mặt cậu ta.

Thử Thử: Ấn đường đen? Đó là cái gì vậy?

Classic: Đó là khả năng bẩm sinh của ta từ khi sinh ra, ta cũng không nghĩ nó lại được chuyển qua đây.

Thử Thử: Nó có khả năng gì vậy?

Classic: Nó giúp ta tiên tri những người khác bằng cách nhìn họ, khi gặp xui xẻo ấn đường đen sẽ xuất hiện, không chỉ vậy nó còn giúp ta tìm được vị trí của người khác chỉ cần tên và ngày tháng năm sinh. Nếu không tìm được ta chỉ cần bản đồ và hình dung ra họ thì ta sẽ biết bọn họ đang ở đâu.

Thử Thử: Nó thật tuyệt!

Đang nói chuyện thì Scoundrel mới đến, cậu đoán được là anh bị tắc đường hoặc do việc bận gì đó. Nói đúng hơn là ổng đi mua tóc giả với kính áp trằm để che đi thân phận của mình, để đỡ sợ người của Mila nhìn thấy. Trước khi đi thì anh đã nhắn tin cho cậu từ trước rồi, không là sợ cậu không biết mình :))

Scoundrel: Xin lỗi tôi tới muộn, do tôi có việc bận.

Classic: Không sao, tôi vừa mới tới thôi.

Scoundrel: Mà đây là cái gì vậy?

Classic: À, cậu cứ coi cái này như phần thưởng vì cậu giúp tôi điều tra thông tin của cô ta thôi mà.

Scoundrel: Tôi tưởng cậu ki bo lắm như những đứa nhà giàu khác.

Classic: Này, đừng có so sánh tôi như những đứa khác, bởi vì tôi không giống họ.

Scoundrel: Rồi rồi, biết rồi.

Classic: Nếu thì đã biết rồi thì hai ta vào thẳng vấn đề chính đi.

Scoundrel*đưa tài liệu*: Mặc dù không nhiều nhưng tôi chắc có thể nó sẽ giúp ích cho cậu.

Classic: Cái gì đây?

Scoundrel: Là một số thông tin của cô ta, đồng bọn của cô ta có hơn 40 người bao gồm là cả những trường khác trong đó có một số đứa là bạn thân của cô ta có pháp thuật và là người lai động vật, số còn lại là người hết.

Classic: Vậy còn gì nữa không?

Scoundrel: Không, hết rồi. Tôi chỉ điều tra được đến đấy thôi.

Classic: Dù sao thì tầm này cũng đủ để tôi biết thế lực của cô ta như thế nào rồi. Cảm ơn cậu vì đã giúp tôi.

Scoundrel: Vậy kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?

Classic: Dễ ợt! Là loại bỏ những kẻ đang trên đường đang làm cản kế hoạch của tôi.

Scoundrel: Cho tôi hỏi một chuyện.

Classic: Cậu cứ hỏi đi.

Scoundrel: Tại sao cậu lại giúp tôi? Khi một kẻ sắp không còn giá trị lợi dụng nữa, chỉ lợi dụng được ít rồi bỏ đi.

Classic: Tại sao cậu lại nghĩ mình không còn giá trị lợi dụng?

Scoundrel: Bởi vì tôi cũng đã từng bị lợi dụng và họ nói tôi đã không còn giá trị lợi dụng nữa và tôi nghĩ Mila cũng sắp rời bỏ tôi như cách bọn chúng rời bỏ tôi. (nhưng trừ người yêu cũ của anh đã mất từ 3 năm trước)

Classic: Vậy tôi hỏi cậu ai là người được quyết định cậu đáng giá bao nhiêu đâu? Không phải bản thân cậu mới là người quyết định sao?

Scoundrel: Tôi... cũng không biết... nữa

Classic: Nghe này, đâu phải ai cũng có thể có quyền phán quyết cậu đáng giá, đối với tôi cậu vô giá.

Thử Thử: Túc chủ rất giỏi đánh trống lảng thật.

Scoundrel: Này này, đừng có mà... tán tôi như vậy!

Classic'trêu': Qua~! Cậu đúng là mỏ nhọn mà!

Scoundrel'đỏ mặt': N-Này! T-Tôi đâu có mỏ nhọn đâu!

Trong suốt buổi nói chuyện Scoundrel bị Classic trêu và cà khịa cực mạnh khiến anh đỏ mặt điên cuồng, ai nhìn vào cũng thấy buồn cười trước cảnh cậu thanh niên đỏ mặt trước câu nói của bạn mình.

/1 lúc sau/

Classic: Vui thiệt đó!

Scoundrel'đỏ mặt': Vui cái gì mà vui! Suốt cuộc trò chuyện cậu toàn trêu tôi thôi à!

Classic: Thôi nào trêu tí có s-

Scoundrel: Classic? Chuyện gì vậy?

Classic: Tránh ra!!!

Classic liền kéo Scoundrel ra chỗ khác để nó đòn của một ai đó đang cầm vũ khí từ trên trời lao xuống phía cả hai, mặc dù đã né được nhưng đất đá bay tứ tung một trong số đó đã làm một vết sẹo trên mặt cậu.

Classic: "Homicide?!"

Scoundrel: Là ai?

Mila*bước ra*: Là người đang phản anh đấy! Anh Classic bị phản thấy thế nào!?

Thử Thử: Tại sao cậu ta đó lại tấn công chúng ta? Không lẽ hắn về phe cô ta rồi?

Classic: Chậc! Đúng như ta đoán cô ta đã thôi miên cậu ta!

Thử Thử: Thôi miên?

Classic: Nếu người nhìn kĩ vô đôi mắt của Homicide sẽ thấy cái vòng xoáy trong mắt cậu ta đồng nghĩa với việc cậu ta đang nằm trong tầm kiểm soát của cô ta!

Thử Thử: Tôi hiểu rồi! Cô ta thôi miên cậu ta để tấn công túc chủ và giữa trên mối quan hệ của hai người thì cô ta chắc chắn rằng túc chủ không thể đánh cậu ta vì cả hai người là bạn.

Classic: Đúng vậy! Nhưng ta là người không để cảm xúc trên ý trí nên khi đánh với cậu ta, ta sẽ nhẹ tay tí miễn sao không thương nặng là được.

Classic: Cậu đi ra đi tầm này tôi lo được.

Scoundrel: Không! Tôi sẽ ở lại đây!

Classic: Nhớ cẩn thận đấy.

Mila: Sao nào! Mày định làm gì tao chứ?! Ta đã có người bảo vệ ta rồi! Đúng không chứ?!

Homicide: Vâng! Thưa chủ nhân!

Mila: Thế thì xông lên giết hai tụi nó!

Mila và Homicide xông lên, Mila ở đằng sau và Homicide ở đằng trước nhưng Classic đã tóm lấy Mila ở đằng sau và ném cô ta đi, còn Homicide bị Classic đá về phía Scoundrel

Classic: Giữ chân tên này lại! Hãy nhớ điều này tên là bạn tôi nhưng cậu ta đang bị thôi miên!

Scoundrel: Tôi biết rồi.

Homicide: Đứng lại đó!

Scoundrel*triệu hồi gậy bóng chày+đánh*: M* thằng này! Tỉnh lại đi!

Ồ vâng, hai thằng này là bạn của nhau nhưng lại khác trường. Ban đầu cả hai vào chung một trường, học cùng lớp cá biệt như nhau nhưng sau đó Homicide xém bị đình chỉ vì lí do nào đó mà tác giả cũng không biết, để không bị đình chỉ thật thì Homicide phải thực hiện một nhiệm vụ bí mật mà thầy hiệu trưởng giao cho bằng không thì sẽ không quay lại được trường mà thằng bạn ảnh đang học. Để làm nhiệm vụ Homicide lấy một lý do là chuyển trường để thực hiện nhiệm vụ này, thi thoảng cả hai thằng này sẽ gặp nhau nói chuyện hoặc gì gì đó.

Nói về sức mạnh của hai khứa này thì tui nói là Homicide mạnh hơn Scoundrel nhưng Homicide đang bị thôi miên nên chỉ nghe theo lệnh tấn công của Mila nên Homicide sẽ chỉ chăm chăm tấn công đối phương chứ không dùng đến não như chap 4 hoặc trong những việc khác.

Classic: Chuột! Hãy tìm xung quanh xem có chỗ nào khả thi không, chắc chắn cô ta lại giở trò đấy!

Thử Thử: Rõ!

Thử Thử: "Vì túc chủ nên mình không thể để ngài ấy thất vọng được!"

Thử Thử liền bay lên cao và vòng vòng sẽ có gì khả thi không để báo cho cậu, Mila bị đập người vào tường một cách đau đớn khiến cô ta bị chảy máu ở mặt.

Classic'giả vờ': Con ch*! Mày đã làm gì bạn tao!

Mila: Không nói!

Thử Thử: A! Tìm thấy rồi! Túc chủ! Có sát thủ ở hướng 2 giờ!

Classic: "Nhìn thấy rồi!"

*Bùm*

Sát thủ: Hơ... S-Sao lại..?

Sát thủ'chết': ...

Mila'sốc': "Cái gì thế này..? Lúc nãy tên đó còn đứng ở đây mà?"

Classic*nhảy xuống*: Chậc, chậc! Sát thủ cô thêu để ám sát tôi kém quá đấy!

Classic nhảy xuống tính đánh cô ta nhưng lại có một vòng bảo vệ xuất hiện quanh người cô ta, sức cậu chỉ có thể làm tạo ra một vết nứt lớn nên không thể phá vỡ, sau đó cô ta nhân cơ hội này chạy đi.

Classic: "Chán thiệt!! Để cô ta chạy thoát rồi! Nhưng khoan... Lá chắn phép của cô ta không phải dạng thường! Mình không thể phá vỡ nó! Nó là một phần của phép cấm! Cô ta sử dụng phép cấm sao?!"

Thử Thử: Túc chủ không sao chứ!?

Classic: Ừm, ta không sao nhưng trước tiên phải xử lí cái xác này trước đã.

Classic không trần trừ liền sử dụng "Địa Hoả" để thiêu dụi cái xác không để chừa chỗ nào hết, sau đó cậu quay lại chỗ Scoundrel.

Homicide: Thằng khốn!!

Scoundrel: Tỉnh lại đi thằng hèn!!

Scoundrel liền dịch chuyển qua đằng sau cầm lấy cây kiếm của Homicide và ném sang chỗ khác nhưng lại bị Homicide quay ra đằng sau đánh, cũng không vừa Scoundrel liền đá thằng bạn đng bị thôi miên của mình, sau đá chạy đến rồi nhảy lên đè Homicide nằm xuống mặt đất.

Scoundrel: Tốt nhất là mày nên nằm im đi!!!

Homicide*cố gắng đứng dậy*: Cút ra!!!

Scoundrel*đè xuống*+'tức giận': ...

Homicide'bất tỉnh': ...

Classic: Trận chiến có vẻ kết thúc nhanh hơn tôi nghĩ.

Scoundrel: Tôi tưởng cậu sẽ chật vật với cô ta.

Classic: Không hẳn là vậy. Nhưng trước tiên... nên hồi phục cho anh với cậu ta đã

Classic nhắm một bên mắt của mình lại, bên còn lại thì mở, sau đó anh sáng đỏ xuất hiện ra liền đi đến chỗ vết thương trên mặt của Scoundrel và Homicide nó bao quanh rồi hồi phục không để lại một vết sẹo nào. Ban đầu Scoundrel có chút bất ngờ nhưng sau đó anh cũng trở lại với tâm trạng bình thường của mình, cùng lúc đó Homicide vừa tỉnh dậy.

Homicide'ngơ ngác': Ủa? Đây là đâu? Tôi là ai?!

Scoundrel+Classic'cạn lời': ...

(Scoundrel đã bị rơi tóc giả lúc bị Homicide đánh :3 nhưng hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)

/Sau khi giải thích/

Homicide: Thế tôi vừa bị cô ta thôi miên à?

Classic: Đúng rồi, cậu đã tấn công bọn tôi từ trên trời nhảy xuống.

Homicide*ôm Classic*: Vậy thôi có làm cậu bị thương không?

Classic: Không, tôi đánh nhau với cô ta, còn cậu đánh nhau với Scoundrel.

Homicide*khóc*: Nhưng tôi xin lỗi vì đã tấn công cậu. (simp chúa)

Classic'bất lực': ...

Scoundrel: "Ủa? Rồi đây là thằng bạn mình à? Thằng này nó đối xử với người khác tàn bạo và độc ác lắm cơ mà? Sao trước mặt cậu ta lại hiền và trẻ con vậy? Rồi có ai giải thích cho tôi không?"

Sau một hồi dỗ Homicide nín thì cậu cũng ta biệt hai người kia rồi đi về.

Scoundrel: Ê!

Homicide: Gì?

Scoundrel: Nhiệm vụ mà ông thầy hiệu trưởng giao cho mày làm đến đâu rồi?

Homicide: Chả có tiến triển gì!

Scoundrel: Chả có tiến triển gì là sao? Tao tưởng mày vẫn đang điều tra?

Homicide: Thì vào trong thì dễ nhưng ra thì khó, toàn mấy đứa khốn nạn kiếm chuyện với tao không à! Với lại quanh phòng ông thầy hiệu trưởng lắm đứa đi lại và tao chả biết có camera trong đấy không nữa.

Scoundrel: Rồi rồi, tao biết là mày đã phải khổ sở khi làm nhiệm vụ này rồi.

Homicide: Rồi mày biết tao khổ sở rồi mà tại sao không vô giúp tao đi!

Scoundrel: ĐM! Cái này là do mày chứ có phải do tao đâu! Ai biểu mày rước hạ vào thân làm chi!!

Homicide: Tại mày cứ rủ tao đi đánh lộn làm chi!!

Hai thằng cứ vừa đi vừa cãi qua cãi lại cho đến khi ai về nhà người đấy thì mới thôi cũng may là về nhà rồi chứ không là lại đánh nhau như mọi khi

/Time skip vì lười/

Buổi trưa Classic đang trên đường đi học về, trường của Classic hôm nay chỉ học một buổi nên được về sớm là chuyện hết sức bình thường. Classic đang cùng 3 cái đuôi theo sau đang về nhà nhưng cậu có thể cảm thấy sát khí của 3 người này không hề nhẹ chút nào, trời đã nóng mà đã thêm sát khí của 3 người kia chỉ có lạnh sống lưng nhưng đối với cậu nó có vẻ mát :))

Reaper: Hôm nay trời nóng thiệt đó~

Bill: Thì trời cũng sắp sang hè rồi nên chả nóng~

Homicide: Này Classic, cậu có muốn ăn kem không?

Classic: Cũng được.

(Lúc viết lời thoại là lúc tác giả ngu nhất)

Sau khi đi ăn kem xong thì cả 4 đứa đi về nhà, khi về nhà cậu thấy mẹ cậu đang ngồi ở bàn và đang xem một đống bức thư.

White: Con về rồi à, Classic?

Classic: Vâng ạ.

White: Có một bức thử gửi cho con này, con xem đi.

Classic: Vâng.

Classic liền mở bức thư ra trong đó viết

'Chào anh Classic, hôm nay là sinh nhật em nên viết bức thư này là để mời anh và cả gia đình anh tham gia buổi sinh nhật của em.

                                                                                                                                         Kí tên

                                                                                                                                           Mila'

Bill: Trong đó viết gì vậy Classic?

Classic: Mila muốn mời gia đình chúng ta đi tham dự sinh nhật của em ấy vào hôm nay.

White: Vậy thì tuyệt quá còn gì!

Classic nhìn và khuôn mặt của mẹ mình ấn đường đen liền xuất, cậu cảm giác một điều không hay sắp xảy ra với mẹ của mình. Cậu chỉ vui vẻ cười rồi vô phòng đóng cửa, nằm trên giường rồi thở dài hai tay đặt trên mặt.

Thử Thử: Có chuyện gì vậy, túc chủ?

Classic: Ta cảm giác một điều không hay sắp xảy ra với mta.

Thử Thử: Là chuyện gì vậy? Nó có liên quan đến kế hoạch của cô ta không?

Classic: Ta nghĩ là có liên quan đến cô ta, việc cô ta gửi thư sinh nhật để mời cả gia đình ta là điều dễ hiểu. Ta có 2 giả thuyết này: một là cô ta sẽ nhắm vào ta nhưng 100% sẽ thất bại, cô ta sẽ sử dụng ta làm mồi nhử để tấn công mẹ ta, hai là nhắm thẳng vào mẹ ta. Đáng tiếc là ta không thể đi đi lại hoặc biến mất được vì điều đó sẽ khiến cô t và những người khác nghi ngờ.

Thử Thử: Thế chúng ta phải làm sao đây, túc chủ?

Classic: Tiếc thay tuổi này mà đi thuê sát thủ thì có mà bị gọi là "Điên" nhưng chẳng phải trong nhà này đang có một sát thủ hay sao.

Thử Thử: Là ai vậy?

Classic: Ta chỉ cần gọi "người" này vào là ngươi sẽ biết.

Classic: Chị Anne ơi!!

Anne*bước vào*: Cậu chủ có việc gì nhờ tôi ạ?

Thử Thử: Hả?! Anne là sát thủ sao?

Classic: Yeah~! Sát thủ có nhiều cách che giấu thân phận của mình lắm, ta đã làm sát thủ nên biết được rất nhiều khả năng của sát thủ.

Cậu đã từng giết rất nhiều người nhưng vẫn có một số trường hợp ngoại lệ được cậu tha cho để chọn con đường sống tốt hơn, cậu là con người chứ méo phải một cỗ máy tuân theo lệnh để giết người trong vô cảm. Đó cũng là lí do vì sao cậu đã nghỉ hưu ở năm 28 tuổi và sau đó phá nát luôn cái tổ chức đấy nữa.

Classic: Chị Anne này, em sẽ hỏi chị một chuyện nên chị đừng sốc và trả lời thành thật nhé.

Anne: Cậu chủ cứ hỏi đi ạ!

Classic: Chị đã từng giết người bao giờ chưa?

Anne'sốc': !!!

Anne: Dạ... rồi ạ! Nhưng tôi đã nghỉ hưu, sau đó làm người hầu ở đây ạ!

Classic: Vậy... chị có ngại giết người một lần nữa không?

Anne: Có ạ! Nhưng nếu là vì mọi người thì tôi sẵn sàng ạ!

Classic: Vậy em có một nhiệm vụ cho chị đây! Sẽ có một tên sát thủ ám sát mẹ em hoặc là em! Chị làm được chứ! 

Anne: Vâng tôi làm được!

Classic; Vậy thì tốt! Chị có thể đi được rồi!

Anne: Vâng ạ!

/Buổi chiều/

Thử Thử: Túc chủ đang làm gì vậy?

Classic: Ta đang làm "Bùa Hộ Mệnh".

Thử Thử'bị đánh': Pfffff... Bùa- Á!!!!

Classic*đánh*: Ngươi mà cười nữa là đánh người thêm phát nữa đấy!

Thử Thử: Tại sao túc chủ lại làm cái này?

Classic: Để cho chắc ăn thôi, hồi nhỏ vì ngứa tay nên ta thi thoảng làm cái này và đã bỏ vào cặp của một số người thường xuyên gặp xui xẻo. Ban đầu chỉ làm chơi chơi ai ngờ là nó có tác dụng.

Thử Thử: Vậy... túc chủ định bỏ nó vào người ai vậy?

Classic: Chị hầu gái Anne chứ còn gì nữa

Thử Thử: Hả?!

Classic: Ta chỉ bỏ vào túi áo của chị Anne cho chắc ăn thôi.

/Màn diện trang phục đi chơi của cả nhà/

(bố mẹ Classic)

(những đứa con)

(tui làm biểu cảm khuôn mặt không được tốt nên, mn thông cảm)

Sau khi màn trình diễn trang phục có 102 của gia đình :)) thì họ đã lên xe để đi đến nhà của Mila để ăn sinh nhật. Đây là lần đầu tiên cậu đi ăn sinh nhật ở nhà người ta vì cậu méo có bạn chỉ có mấy đàn em, cấp dưới là rủ cậu đi nhậu :)) . Khi bước vào ai cũng chăm chú nhìn gia đình cậu quá nổi bật vì nhà cậu toàn có danh tiếng, White - người mẹ xinh đẹp hơn bất kì người phụ nữ khác, Gaster - ông chồng mà mấy cô gái luôn mơ ước, Bill và Reaper - hai thằng anh hotboy và còn học giỏi, Classic - bình thương hơn cả bình thường nhưng bất thường, tâm hồn người lớn bên ngoài 18 tuổi rưỡi :))

Mila: Xin chào, mời mọi người vào, cảm ơn mọi người đã đến chúc mừng sinh nhật của em/cháu!

White: Có gì đâu, thật vui khi cháu mời cả nhà cô!

Mila: Không có gì ạ, càng đông càng vui mà

Thử Thử: Bữa tiệc của người giàu quả nhiên rất hoành tráng!

Classic'ko quan tâm': Cô ta khôn thật, chọn bên ngoài để ám sát.

Thử Thử: Này! Túc chủ có nghe tui không vậy?!!

Classic'phớt lờ': ...

Thử Thử'bất lực': Trời ơi~! Sao tui lại có một túc chủ như vậy nhỉ~?

Cả nhà chia mỗi người một chỗ để chơi, Gaster và White đi chào hỏi và nói chuyện với những người khác, hai thằng anh của cậu thì ra một góc quẩy rồi :)) (anh em con c*c, tình nghĩa anh em xạo l*n) Papyrus thì đi nói chuyện với những người khác để kết bạn, còn cậu đứng ở quầy thức ăn để cho Thử Thử ăn cũng may ở đây có trúc vị caramen cho Thử Thử nhà cậu và cậu cũng ăn một ít.

Mila*nhìn Classic*+'đắc ý': "Để xem hôm nay anh còn cười vui vẻ được nữa không?!"

Trên một toàn nhà đang bỏ hoang gần có cách không xa nhưng lại vô cùng tối nên rất khó để ai có thể nhận có người đang ở đó. Trên ban công toà nhà có một tên sát thủ đang cầm một khẩu súng bắn tỉa đang nhắm bắn ai đó

Sát thủ: Đã sát nhận được mục tiêu - White, 29 tuổi - một người đã có gia đình... Đã thấy mục tiêu mình sẽ cho cô ta xuống dưới địa ngục là mình có thể ôm tiền trở về rồi. (không nhanh thế đâu cưng à)

Anne: Bắt được rồi nha~! Bắt được một con chuột lén la lén lút ở đây nè~! Giờ thì bỏ súng xuống trước khi tôi ghim đạn vào đầu anh.

Anne: Bảo sao tôi cứ thấy có con chuột nào đang lở vởn xung quanh để sát hại ai đó, tôi vốn không quan tâm người khác chết nhưng nhìn vào ống ngắm thì biết mục tiêu anh giết đó là ai nên làm sao tôi có thể dương mắt đứng nhìn người nhà của mình chết như vậy được.

Sát thủ: "Giọng nói này sau nghe quen vậy..."

Sát thủ: Không lẽ cô là...

Anne: Ồ, thì ra anh cũng biết đến tôi, cứ tưởng mấy năm trôi qua thì cái tên này sẽ được quên đi, ai ngờ vẫn còn người nhớ nó.

Anne hồi nhỏ đã được đưa và tổ chức để huấn luyện để trở thành sát thủ, buổi huấn luyện rất khắc nghiệt cho dù bạn thất bại hay bỏ về thì đều có chung một đặc điểm đó chính là chết. Anne đã luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách chỉn chu và không để lại một dấu vết gì hết, trong giới sát thủ bọn họ gọi cô là "Nỗi Tuyệt Vọng Đỏ" (cái tên được lấy từ NV trong bộ anime Fairy Tale - Hội Đuôi Tiên)

Anne: Luyên thuyên nãy giờ nhiều rồi, giờ anh đồng ý trả lời một câu hỏi của tôi nhé? Nếu anh đồng ý tôi sẽ "thả" anh~

Anne: Có muốn chết thử một lần không~?

Sát thủ'im lặng': ...

Anne: Im lặng có nghĩa là chết nhỉ~

Bất ngờ tên sát nhân rút r một con găm từ trong túi áo của hắn chém mát nhát vào người của cô nhưng đã bị một thứ gì đó chặn lại, không chần chừ cô đã bắt một viên đạn vào đầu khiến hắn chết không kịp ngáp, cũng may là cô dùng súng lục giảm thanh nên sẽ không ai có thể nghe thấy tiếng súng nổ.

Anne: "Cũng may là mình ná đạn kịp nếu không là hắn đã đâm mình thêm phát nữa rồi. Mà lạ nhỉ nhát vừa rồi có thể khiến mình bị thương mà sao không cảm thấy gì nhỉ?"

Cô liền cho tay vào túi áo để xem bên trong có gì, khi lấy ra thì đó là một tấm "Bùa Hộ Mệnh" không biết là của ai nhưng nhìn một lúc thì cô cũng biết cái này là của ai rồi. Đồ Anne có phần giống với đồ cổ trang nhưng rất dễ di chuyển không bị vướng cái gì hết.

Classic đang được Reaper ôm vô lòng cho đỡ lạnh, còn Bill đã cho cậu cái áo khoác của anh rồi vì trời cũng đang khá trở lạnh, Papyrus thì vẫn đang nói chuyện với bạn hình như còn chuẩn bị cho số điện thoại để liên lạc, bố mẹ của 4 vẫn đang nói chuyện với người khác nói đúng hơn là bố của Mila. Nhìn ổng thì bình thường vậy thôi chứ ông ta là một con quỷ méo có tình người, cậu đã đọc qua tiểu sử của ông ta, nhiều tội ác lắm nhưng đoạn kết thì bị con gái báo đời của mình vạch trần đem ra xét xử rồi mức án phạt chung thân luôn.

Nhìn ông ta làm cậu thấy ngứa mắt quá, cậu phải cẩn thận bằng không cái tay cậu nhanh hơn não đấy. Sau một lúc nói chuyện thì bố mẹ Classic mới bắt đầu chuẩn bị đi về, Gaster còn ga lăng đưa áo của mình cho vợ khoác, trước khi đi về cậu vẫn phải để lại một món quà cho cô ta chứ :)). Vì cha cô ta dám tán tỉnh mẹ cậu nên làm sao tha được :))

Gaster: Cả nhà đợi ở đây, ta lấy xe ra ngoài đã.

Thử Thử*nhìn Gaster*: Đúng là một người đàn ông biết săn sóc~

Classic: Đúng vậy, vậy nên "việc xấu" đành nhờ ngươi vậy.

Thử Thử: Ngài... Ngài định làm gì?

Classic: Đừng căng thẳng vậy, tôi đảm bảo cậu sẽ không bị thiệt~ 

Ồ vâng, Classic đã ra lệnh cho Thử Thử tè vào cốc rượu của cha Mila mặc dù không muốn nhưng cũng phải làm. Thử Thử liền trèo lên bàn sau đò trèo lên quần bánh không trần chứ gì liền tè thẳng vào trong cốc rượu của cha Mila :))

Thử Thử: "Ưm~" (sướng sau khi xả lũ)

NV Phụ: Con gái anh quả là một người vừa có tài vừa có sắc, anh quả là có phúc, tôi đã được nghe danh tiếng của con bé từ lâu, nay lần đầu được nó gặp mặt và đưa thiệp tổ chức sinh nhật của con bé! Nào, tôi kính anh một ly!

Cha Mila: Đâu có, tôi phải kính anh một ly mới phải!

Cha Mila: "Không ngờ danh tiếng của con nhỏ lại vang khá như vậy, chỉ cần hợp tác với tên này thì danh tiếng của mình sẽ tăng lên một bậc, có thể sánh ngang với nhà Wingding!"

Cha Mila*uống rượu*: "Hử? Sao rượu dị vậy?"

Cha Mila*nôn*: Phụt...

Cha Mila: Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có ý...

NV Phụ: Xem ra anh say rồi, chúng ta hôm khác lại bàn vậy.

Cha Mila: "Chết tiệt, cơ hội tốt nhất như vậy mà vuột mất!"

Classic*xoa đầu*: Ha, chuột, làm tốt lắm!

Thử Thử*quay đầu lại*: Hu hu, tôi không còn mặt mũi nào nữa!

/Mấy ngày sau/

Scoundrel: Đây là những gì tôi tìm được khi đi ăn sinh nhật ở nhà cô ta.

Classic: "Hm... Trong đây là những hành vi phạm tội của cha cô ta như bán mai thúy, tội phạm TD, giết người diệt khẩu, ... như thế này có mà cho ông ta mức án tử hình rồi còn đâu. Trong nguyên tác, Mila miện tình cha con nên mới cho ông ta án tù chung thân như vậy là nhẹ lắm rồi chỉ là gián tiếp giết chết ông ta thôi, còn mình thì trực tiếp."

Classic: Như thế này được rồi, cậu có thể nghỉ một thời gian.

Scoundrel: Phù, tôi khá mệt vì phải đi kiếm thông tin trong một căn nhà biệt thự lắm phòng như một cái mê cung vậy đó.

Classic: "Ờ ha, nghĩ lại thì những người không lắm tiền như Scoundrel mà vô trong cái căn biệt thự thì chỉ có đi lạc mà thôi, cũng may là cậu ta cũng đến đấy mấy lần nên không bị lạc nhưng phải đi kiếm một đống căn phòng thì nó hơi mệt."

Scoundrel: Cũng may một đống cam bị hỏng nên nó mới dễ hơn tí.

Cả hai đã gặp nhau ở quầy thức ăn, cả cách xa nhau có vài mét nên mới có thể giao tiếp, nếu đừng gần nhau quá thì bị cô ta nghi ngờ. Classic đã giao cho anh một việc đó là tìm thông tin trong phòng cha cô ta, lúc đó cậu đã nhờ Thử Thử phá hỏng cam nên anh mới dễ dàng đi vào bằng cách giả vờ đi vệ sinh :))

Scoundrel: Dù sao thì hôm nay tôi cũng phải hẹn mấy thằng bạn mất nết để đi đánh nhau.

Classic'cố tình không hiểu': Đánh nhau...?

Scoundrel: Ối! Đừng hiểu lầm, chỉ là một cuộc thi do nhà trường của tôi tổ chức và nhóm tôi đã thách đấu với nhóm khác!

Classic: Thế à, tôi cứ tưởng cậu và đám bạn của cậu đi kiếm chuyện với ai đó.

*Tiếng chuông điện thoại*

Scoundrel: Đợi tôi một chút...

Scoundrel: Alo?

???: Cái thằng này!! Mày có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, chỉ còn 30 phút nữa là thi đấu rồi đó, mày mà đến trễ là nhóm mình thua luôn đó!!

Scoundrel: Tao biết rồi không cần mày nhắc!! Tao đang bị "tắc đường"!!

???: Tắc đường thì mày cũng phải tới sớm hơn chứ!!

Scoundrel: Đ*T m* mày!! Đang tắc đường mà mày nghĩ tao sẽ tới nhanh chắc!! Tầm 20 phút nữa là tao sẽ tới!!

???: Mày nhớ đó nếu đến muộn là tao sẽ đánh mày!!

*Tút... tút...*

Scoundrel*tắt máy*: Má nó cái thằng phiền phức!

Classic'im lặng': ...

Scoundrel: Xin lỗi vì đã là cậu giật mình nhưng hiện tại tôi có việc phải đi rồi.

Classic: Không sao đâu, cậu cứ đi đi. Hôm khác gặp nhau nói chuyện tiếp.

Scoundrel*chạy đi*: Tạm biệt!

Classic: Tạm biệt.

/Time skip/

Trận đấu của nhóm Scoundrel đến tối mới kết thúc và kết quả là hòa, ban đầu anh tính về luôn nhưng lại ở lại trên sân thượng trường anh để hóng mát, anh đang suy ngẫm về những chuyện vừa qua từ khi gặp cậu. Cậu khác với những người khác bên ngoài lạnh lùng, có phần hơi vô cảm, gian xảo, không quan tâm đến sự đời, thích trêu đùa tâm lí và cảm xúc của người khác nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp, quan tâm đến người khác, tin tưởng người khác, vô cùng thật thà, khá hiền lành, mạnh mẽ, kiên cường. Anh cũng khá quý cậu, đang ngồi ngẫm nghĩ thì ở đâu có một cô gái tóc xanh lá đang cầm một cây cung phép chuẩn bị bắt anh.

(hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa :))) )

Tika: Đúng rồi! Cứ ngồi im đó thư giãn đi... Và chính tao sẽ giết mày Scoundrel à!

Tika:"Hể... Nó đâu rồi?"

*Bốp*

Tika*triệu hồi cây gậy*: Ahh! Thằng khốn! Mày chơi đánh đằng sau đấy à! Một thứ hèn hạ như mày thì chơi thế cũng đúng!!

Scoundrel'vô cảm': ...

Tika: Mà mày nghĩ đưa cái mặt đó thì tao sợ... chắc...

Scoundrel*tiến lại*+' mắt sáng lên': ...

Tika'run': "Chết... Mà... sợ gì nó chứ?"

Cô ta lao đến rồi nhảy lên dùng cây gậy tấn công anh nhưng đòn đánh của cô ta đã bị chặn bởi cây gậy bóng chày của anh tới 3 lần, cô ta định vòng ra đằng sau đánh anh nhưng đã bị một khúc xương nhọn của anh xuất hiện đâm thẳng vào mắt cô ta, cô ta đã lùi lại về phía sau trên mặt có vài giọt nước mắt, Scoundrel dịch chuyển đến bóp cổ cô ta sau đó ép cô ta vào tường, triệu hồi những khúc xương nhọn đâm vào cô ta.

Tika: K-Không...

Scoundrel: "Cũng là do cô ta mà thôi... Thứ tình cảm giả dối hẻo lánh đó thì tôi không cần. Xưa kia là người yêu cô ta đối xử cô ta rất đàng hoàng... Ha, tôi hoàn toàn biết Mila đang ngoại tình nhưng tôi chỉ tức giận theo một cách trầm lặng, tôi biết các người đang cố gắng giết tôi khi biết tôi đang lên kế hoạch cùng cậu ta."

Scoundrel: "Còn sống cơ à? Hử! Phép Thế Thân Ảo Ảnh?"

Trước mặt anh là một chùm tia đỏ đang lao đến

Tika: Ha! Đúng là nó vẫn rất ngu ngốc! Tưởng ta đây dễ chết lắm cơ! Mà mày tới lâu như chờ chết á! Bộ mày lại quá bận ở quân sự hả! Masiki?

Vâng, cái thằng ở chap 2 đã bị Classic đang cho nhập viện kể cả em gái của nó.

Masiki: Còn 20 nhiệm vụ nữa mà! Không bận mới lạ! Bạn bè gặp nạn thì đương nhiên phải giúp mà hồi nãy có biến cố nên chậm trễ! Mà khoan... tao còn phải trả thù cái thằng nhóc đó vì đã đánh anh em tao nhập viện.

Tika: Mila bảo đừng động vào nó, nó vô cùng nguy hiểm chứ không phải dạng vừa đâu!

*Phập*

Masiki: Cũng khá khi đã né đòn và cố giết tôi từ đằng sau nhỉ?

Hắn tính đá thẳng vào mặt anh nhưng anh đã nghiêng đầu sang một bên, sau đó dùng cây gậy bóng chày của anh để đánh hắn, không may hắn đã né được. Tika đã dùng pháp thuật của mình triệu hồi những dây leo để trói anh lại.

Tika: Manh động sớm thế anh bạn!

Masiki: Mà đáng lý ra... bọn tao phải giết mày từ lâu rồi nhỉ? Một thằng như mày chỉ đáng chế!

Motiki: Oni-chan~!!! Em thả được chưa! Chứ Motiki này mệt lắm rồi nhen!

Motiki đang dùng một vòng pháp trận màu đỏ có những sợi dây xích đang khống chế Classic và cậu đang trong tình trạng bất tỉnh, cô ta đang tính thả cậu xuống dưới.

Motiki: Mồ! Lẹ lên coi!

Scoundrel: Tôi cảnh cáo... đừng làm hại Classic nếu không...

Masiki: OK! Em gái!

Motiki: OK!!! Ba hồi chuông mở khóa!

Nói xong cô ta vô hiệu hóa vòng pháp trận, cậu liền rơi xuống dưới, anh cũng đã phá huỷ dây leo mà lao xuống cứu cậu.

Motiki:  À rế!

Nhưng ngay sau khi anh bắt được cậu thì cậu lại bốc hơi đi mất.

Scoundrel: "Ảo ảnh nhân tạo?"

Motiki: Mồ! Sao anh ngu thế! Nhảy theo mô hình em tạo ra "Thằng già" đó làm gì? Mà đến lúc anh đi rồi!

Masiki liền nhảy xuống tạo ra một vòng pháp trận chuẩn bị tấn công anh.

Scoundrel'ngất': "Thôi, có lẽ mình chỉ tới đây thôi."

Bất ngờ có một bàn tay từ cửa sổ túm lấy cổ áo anh, Masiki - hắn rơi đúng cái cửa sổ mà ai đó đã túm lấy anh, hắn nhìn người ở cửa sổ bất ngờ đó là Classic, cậu đã giơ hai tay có hình khẩu súng lục và:

Classic: Bang!

*Bùm*

Một viên đạn vô hình găm thẳng vào đầu hắn, máu tung tóe ra rồi hắn rơi xuống dưới mà chết không kịp ngáp.

Tika'sốc': !!!

Motiki'sốc'+*khóc*: Cái... Anh Hai!!!

Motiki: Mà khoan! Khóc vô dụng làm gì!? Thay vì thế thì giết "Thằng già" kia cho rồi!

Reaper*xuất hiện*: Mời!

Mọi người cũng hiểu chuyện gì xảy ra với hai con kia rồi đấy :))

/Tại nhà của Classic/

Scoundrel: "Ư... Đầu mình đau quá"

Trong lúc túm được Scoundrel thì đầu anh bị đập vô tường, hên là chưa mất trí nhớ là may lắm rồi, chứ không là cậu dùng cái chảo đập thẳng vô đầu anh đấy :))

Classic: Cậu dậy rồi à?

Scoundrel: Classic? Đây là đâu vậy?

Classic: Yên tâm đi, đây là nhà của tôi, phòng này là tôi nhờ người hầu chuẩn bị cho cậu

Scoundrel: Tại sao cậu lại cứu tôi?

Classic: Tôi đã nói rồi "Cậu là người của tôi".

Scoundrel: Tại sao?

Classic: Từ khi chúng ta hợp tác tôi đã coi cậu là người của tôi, tôi không giống những kẻ chỉ lợi dụng xong rồi vứt đi. Còn nữa, có một cô gái trong giấc mơ, cô ấy muốn tôi thực hiện thực hiện một tâm nguyện của cô ấy là bảo vệ cậu, cậu biết tính tôi mà.

Scoundrel: Cậu không thích hứa với người khác đúng không?

Classic: Đúng thiệt là tôi không thích hứa với người khác, tôi chỉ hứa với những thứ hợp lý thôi. Tôi không thể thất hứa với một người đã chết đồng thời cũng là người thân của cậu thế nên tôi đã hứa. Cậu cũng thi thoảng gặp nguy hiểm nên tôi vẫn sẽ cố bảo vệ cậu cho dù nó không phải là một lời hứa đi chăng nữa.

Classic: Dù sao thì cậu cũng nên nghỉ ngơi đi. Trận chiến vừa rồi cũng đã khiến cậu mệt mỏi rồi.

Scoundrel: Cảm ơn cậu.

Classic: Không có gì.

*Ting*

Nhiệm vụ chính: Khiến cho Bill và Reaper quan tâm - Hoàn thành

Nhiệm vụ phụ: Giúp cho Bill và Reaper bỏ cái tật hám gái - Hoàn thành

                                Khiến cho Scoundrel biết mình bị cắm một cái sừng dài - Hoàn thành

Nhiệm vụ ẩn: Hoàn thành một tâm nguyện - Hoàn thành

Đánh giá: 100% 

Phần thưởng: 5000 điểm

/Time skip/

Hôm nay, Dream rủ Classic đi uống trà sữa, đây là lần đầu tiên anh rủ cậu, nhiều người sẽ cảm thấy ngại hoặc là bối rối hoặc không biết nên mời hay là không nhưng cậu thì khác việc mời người khác đi chơi là chuyện bình thường vì cậu có dây thần kinh xấu hổ đâu mà đòi xấu với chả hổ :)) Đang uống ngon lành thì ở một góc khuất nào đó có một tiếng kêu của một ai đó, cả hai không trần trừ liền đi vào trong đó.

Mina: Làm ơn! Trả lại viên ngọc cho của mẹ tôi cho tôi!!

Mila: Cái con này tao sẽ không bao giờ trả đâu!!

Mila sử dụng pháp thuật của mình triệu hồi những sợi dây xích để trói cô bạn kia lại, sau đó xuất hiện những mũi tên chuẩn bị tấn công cô gái đó nhưng đã bị một tấm bảo vệ bằng pháp thuật chặn lại rồi phá vỡ nó.

Classic: Chậc chậc! Ban ngày bn mặt, mà một vị tiểu thư lại đi bắt nạt người khác là sao vậy?

Mila'tức giận': Lại là mày à! Sao lúc nào mày cũng há hỏng chuyện của tao vậy!? Biết thế ngay từ đầu tao nên giết chết mày cho rồi!

Classic: Này Dream, quay được hết chưa?

Dream: Tớ quay được hết rồi, tớ còn ghi cả âm nữa.

Classic: Vậy vị tiểu thư của chúng ta tính sao đây? Một là rời khỏi đây hoặc nếu cô cố chấp tôi sẽ phát tán video này lên mạng, tôi biết cô đang cố gắng giữ danh tiếng của mình mà phải không?

Mila: Coi như mày được!

/1 lúc sau/

Mina: Híc... híc...

Classic: Rồi rồi nín đi đừng khóc nữa, tôi không giỏi dỗ người khác đâu.

Mina: Cảm ơn.

Dream: Khoan đã Classic! Vừa rồi cậu dùng pháp thuật đúng không?

Classic: "Chết m*! Quên luôn chi tiết nhỏ này! Trời ơi sao mình đãng trí thế!

Thử Thử giải thích:

Trong đây, "Quái Vật" rất hiếm khi có pháp thuật đa số toàn là "Con người" vì họ có phần mạnh mẽ hơn, kể cả là con lai thì chưa chắc đã dùng được pháp thuật. Vì chi tiết này rất nhỏ nên rất ít các túc chủ đời trước để ý.

Classic*đặt tay lên vai Dream*: Chuyện này cậu không cần biết chỉ cần biết đây là bí mật giữa tôi và cậu

Dream: Ờm... được rồi.

Classic: Này bạn ơi, cho mình hỏi tí được không?

Mina: Um... Ukm!

Classic Tại sao hồi nãy cô ta bắt nạt cậu vậy?!

Mina: Tại vì... tiểu thư tập đoàn NHN đã lấy đi viên ngọc tình yêu của mẹ tớ! Tớ đã đòi nhiều lần nhưng không được!

Classic: Nó quan trọng với mẹ cậu lắm sao!?

Mina: Đúng vậy! Linh hồn mẹ tớ đang bị tr tấn trong viện ngọc đó!

Classic: "Cô ta lấy trộm ư? Cô ta đang tính giở trò gì đây?"

Dream: Này, chúng ta có nên báo cảnh sát không?

Classic: Không được! Chuyện này cảnh sát không thể nhúng tay vào được! Thay vì gọi cảnh sát thì chúng ta nên "Giết gà lấy trứng"!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hello mn, có vẻ 1 tháng rồi mà tôi chưa ra chap mới nhỉ, cũng tại 1 phần do tôi lười nên mọi người biết rồi đấy :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top