Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 14: Náo loạn doanh trại

Bầu trời đêm nay trong vắt, những ngôi sao lấp lánh tụ hội dệt nên dãy ánh sáng huyền ảo. Khung cảnh tuyệt mỹ này xem như phần thưởng vinh danh chiến thắng oanh liệt của Bộ tứ.

Ngọn lửa trại đốt lên phừng phừng, sưởi ấm cái rét cuối thu. Norido tất bật ngược xuôi băng bó, trị thương cho các binh sĩ. Hakusho cũng giúp cô một tay:

- Cô cũng biết trị thương sao?

- Chỉ chút ít thôi à!

Norido đang tập trung cao độ thì phát hiện nguyên liệu đã hết. Cô vội đưa lá thuốc cho Hakusho và hướng dẫn:

- Cậu hái giúp tôi mấy cái lá thuốc giống như vậy, được không?

- Chuyện nhỏ thôi!

Chẳng mấy khi được người đẹp nhờ vã, Hakusho giơ ngón cái lên cùng nụ cười tự tin rồi lao đi nhanh như một cơn gió.

___________________________________

Sau cuộc chiến, Tojimomi nhận thức rõ tầm quan trọng của việc định hướng chiến lược. Lôi hết mớ sách ra mày mò, thật may cô vẫn hiểu được ngôn ngữ ở vùng đất xa lạ này. Đọc được chút lát, cô chuyển sang nghiên cứu bản đồ trận địa. Yuki vào lều cả buổi mà Tojimomi chẳng hề hay biết, dáng vẻ chăm chỉ này thật khiến người khác ngưỡng mộ. Cậu tằng hắng một cái rõ to thu hút sự chú ý của cô rồi mới lên tiếng khen:

- Cô chăm chỉ qúa nhỉ?!

- Thường thôi!

Trả lời cho có, tới nỗi ngước nhìn cậu, Tojimomi cũng chẳng đủ thời gian. Đường đường là Quân sư vương triều mà bị coi rẻ thế này, Yuki mủi lòng, chống mạnh hai tay xuống bàn, nhếch môi cười:

- Đừng nói định tranh chức Quân sư của tôi đấy nhé!

Trước thái độ quái rỡn của cậu, Tojimomi cảm thấy vô cùng phiền phức, trừng mắt, rành mạch mà phân trần:

- Tôi không có tham vọng đó! Tôi chỉ muốn học hỏi thêm kiến thức để cứu nguy cho bạn bè khi cần!

Câu khẳng định ấy khiến Yuki có cái nhìn khác về cô. Sau, Tojimomi trút tiếng thở dài, "đuổi khéo" Quân sư:

- Xin lỗi! Nhưng giờ tôi cần yên tĩnh!

- Này, Tojimomi!

Yuki đột ngột gọi lớn tên Tojimomi khiến cô giật bắn mình, liếc lên nhìn cậu:

- Chuyện gì nữa?

- Thật ra... cũng không có gì!

Vừa nói Yuki vừa nhanh tay gấp chiếc bản đồ lại và nắm chặt nó trong tay. Tojimomi đứng phắt dậy, sửng sốt:

- Nè! Cậu chơi kiểu gì kì vậy? Trả tôi!

- Cô chẳng thể ngừng lại một chút sao?

Yuki cười mỉm, ngẩn mặt khiêu khích.

___________________________________

Ngoài doanh trại, Chishikarin tìm nơi vắng vẻ để tự luyện tập linh lực bay. Dù cô chỉ mới đạt đến mức 6 nhưng ý chí quyết tâm hừng hực trong lòng. Chạm tới bầu trời ngàn sao kia chính là niềm khao khát của cô.

- Đến mức 6 rồi à?

Từ xa trông thấy, Shin bước lại gần, ngước lên quan sát cô. Đã cố trốn đi xa bản doanh mà né chẳng nổi Thống lĩnh, Chishikarin tặc lưỡi, ngạo nghễ nói vọng xuống:

- Chứ sao? Rồi một ngày nào đó tôi sẽ hái tới sao trên trời!

- Chừng ấy chắc cô bị nó đè bẹp mất!

Shin bật cười lớn vì lần đầu tiên cậu nghe thấy lý do viễn vong thế này. Tự nhiên khai làm chi, giờ bị mỉa mai, Chishikarin thật không cam tâm. Thuận theo mong ước của cô gái nhỏ, Shin quay lưng bỏ đi kèm lời nhờ cậy:

- Lúc đó nhớ hái giúp tôi vài ngôi sao nhé!

- Đáng ghét!

Chishikarin nổi trận xung thiên, hét toáng lên. Trong đầu chợt loé ý tưởng táo bạo, cô nở một nụ cười ma mị.

"- Lần này chết với tôi!!!"

Nghĩ là làm, cô lao xuống từ độ cao 6 mét với hy vọng cho Shin một trận nhừ tử.

Chợt nhớ ra điều gì đó, Thống lĩnh quay lại, nhắc nhở:

- À... mà nè...!!!

- Á!!!

Chishikarin hoảng hồn, hét toáng trước tình huống nằm ngoài dự đoán. Với tốc độ không kiểm soát được, Shin chỉ còn cách liều mình giang hai tay ra đỡ cô. Cả hai ôm chằm lấy nhau, ngã nhào xuống đất, lăn quay mấy vòng.

Cuối cùng "vòng xoay" đó cũng dừng lại. Chishikarin nằm bẹp trên người Shin, toát mồ hôi hột, thở hổn hển:

- Xin lỗi cậu, Shin!!!

- Ôi! Cô nặng thật đó!!!

Shin nhăn mặt, nhút nhít cơ thể ê ẩm. Chạm vào tự ái, Chishikarin nhặng xị, ngồi bật dậy, ngó sang hướng khác giấu đi gương mặt đỏ ngần:

- Hứ! Người ta đã giảm cân rồi mà!

- Giảm cân? Tôi cứ tưởng mình bị ngôi sao nào đó đè bẹp rồi!

Shin ôm bụng, bật cười giòn giã.

"- Có gì vui dữ vậy? Các binh sĩ của cậu mà bắt gặp bộ dạng này chắc sẽ hay ho lắm đây!"

Chishikarin phát sốt khi nhìn Thống lĩnh nằm dài trên đất cười điên đảo, chẳng ra tôn ti gì. Nhưng nhờ vậy mà mọi căng thẳng, bực dọc dồn nén trong lòng cô đều được nụ cười ấy cuốn đi hết.

___________________________________

Khi mọi người bận rộn quên ăn quên nghỉ, Tamokato lại thảnh thơi nhất. Ngồi đơn độc trong lều Bộ tứ, cô thong thả "xử lý" bàn tiệc với mấy bình nước - thứ mà cô cho là nước trái cây.

Đang nửa tỉnh nửa mơ, Tamokato thấy một bóng người lướt qua lều mình, lập tức quát lớn:

- Nè, tên thích khách kia!

Bị réo gọi, cái bóng đó dừng bất chợt, quay ngược trở lại cửa lều và vén màng diện kiến. Tái ngộ người quen, cô vội vẫy tay, cười khẩy:

- Ra là chàng Tướng quân dũng mãnh!!!

Dứt câu, cô tự cười ha hả cả buổi, chẳng biết mỏi mệt. Sakai đặt tay lên trán, nén tiếng thở dài rồi thuyết giáo:

- Hai từ "thích khách" không nên nói bừa! Cô sẽ làm binh sĩ bất an đấy!

- Vậy.. vậy à?!

Tamokato ngoan ngoãn gật đầu như hiểu chuyện nhưng gương mặt ửng đỏ đã tố giác cô. Sakai đảo mắt quanh bàn tiệc dò tìm điều bất thường.

- Đây là cái gì?

Phát hiện bình "nước trái cây" mà Tamokato đang cầm, Sakai giựt phăng lấy, hắng giọng. Tamokato giương đôi mắt đờ đẫn nhìn cậu, thản nhiên trả lời:

- Là nước mơ đúng không?

- Đây là rượu mà! Cô có vấn đề à?

Cục tức nuốt không trôi, từng lời từng chữ của Sakai đều vô cùng nặng nề. Sau, cậu cười phì bất lực với gương mặt ngáo ngơ của Tamokato.

___________________________________

Hoàn thành nhiệm vụ, Hakusho đã trở về. Norido chờ lâu nên nỗi cáu, càu nhàu:

- Cậu hái tận đâu mà cả buổi vậy hả?

- Hái quanh đây thôi chứ đâu!

Hakusho lau vệt mồ hôi, ngồi bệt cạnh Norido. Muốn tạo bất ngờ cho cô, cậu giơ tay ra, một bông hồng rực rỡ xuất hiện. Tuy vậy, biểu hiện của Norido trông chẳng vui vẻ gì, gương mặt xám xịt hẳn. Hakusho đành giơ tay còn lại - một bông hoa màu đỏ, và hỏi:

- Cô thích màu đỏ hơn à?

- Đỏ cái gì mà đỏ! Lá thuốc tôi nhờ cậu hái đâu?

Norido nổi đoá, hét lớn. Cứ đụng đến công việc thì vẻ lãng tử của Hakusho trong mắt cô tuột xuống con số âm. Hakusho bị nạt cho hồn phách rối loạn, rơi vào hố sâu vì chẳng hiểu cô gái dịu dàng ngày nào sao lại thành ra thế này.

- Làm gì hung dữ quá vậy?

Cậu uất ức, kéo đến cả một xe lá thuốc. Câm lặng vài giây, Norido gào lên:

- Hakusho! Cậu điên rồi à? Hái chừng này tế ai vậy chứ?

___________________________________

Tojimomi lao đến định chộp lấy tấm bản đồ thì Yuki dùng linh lực dịch chuyển sang chỗ khác. Cô bực mình dịch chuyển đuổi theo nhưng không lần nào bắt được cậu ta. Mấy khi có dịp vui đùa, Yuki thích thú khôn tả, liên tục khiêu khích cô:

- Bên đây nè! Cô dịch chuyển chậm quá!

- Đáng ghét! Trả cho tôi!

Tojimomi ức chế lắm nhưng không cách nào ngưng trò đùa này lại. Yuki cười hả hê, châm dầu vào lửa:

- Khi nào cô đuổi kịp, tôi sẽ trả lại cho!

Cuối cùng họ dịch chuyển đến tận chỗ Norido. Hậm hực vụ lá thuốc, Norido lải nhải suốt:

- Cậu hái hết lá thuốc rồi nó héo làm sao? Không biết đâu!

- Cô kì cục thật! Hái bao nhiêu đây tốn rất nhiều thời gian đó!

Hakusho cũng bị lây tính mà lải nhải theo. Chợt Yuki xuất hiện trước mặt họ còn Tojimomi thì ở phía sau. Cô cố giữ lại chút bình tĩnh, hạ giọng:

- Mau dừng trò đùa này đi!

- Tôi chỉ muốn giúp cô thông thạo linh lực dịch chuyển thôi mà!

Yuki cau mày, chống chế. Tojimomi vỗ vai Norido, nhờ vả:

- Norido! Lấy tấm bản đồ cho tớ!!!

___________________________________

Trong lều, Tamokato giữ khư khư Tướng quân, nhất định không cho cậu đi. Cô vừa gật gù vừa lèm bèm:

- Cậu không kể chuyện cho tôi nghe thì tôi kể vậy!

- Thật chẳng có gì để nói!

Trót vô đây quả thực sai lầm, Sakai bất lực nhìn vẻ say lướt khước của Tamokato. Cô kể mọi chuyện trên trời dưới đất, tấu hề đủ thể loại. Ban đầu đúng là có chút ngao ngán nhưng khi bị cuốn theo mạch chuyện, Sakai không ít lần phải cố nhịn cười. Quậy hồi lâu đuối sức, cô lăn ra ngủ ngon lành.

- Thật hết chịu nổi!

Sakai thở dài như trút được gánh nặng, định đứng dậy trốn khỏi lều thì nghe tiếng đằng hắng phì phào sau gáy:

- Cậu nói hết chịu nổi ai?

Giật cả mình, Sakai liền quay người lại thì bị Tamokato chọt chọt ngón tay vào vai, trợn mắt cảnh cáo:

- Nói xấu người khác là không tốt!

Dứt lời, cảnh vật xung quanh như đảo lộn, cô gục đầu vào lòng Tướng quân, bất tỉnh nhân sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top