Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15: Trận địa sinh tử

Hakusho và Norido bất đắc dĩ bị cuốn vào cuộc tranh chấp. Dù chưa rõ sự tình ra sao nhưng thấy Tojimomi khẩn trương như thế, Norido liền tức tốc lao đến Yuki để giành lại tấm bản đồ. Tiếc là tên Quân sư đùa dai này đã kịp ném sang cho Hakusho, gọi:

- Hakusho!

- Bắt được rồi nhé!

Hakusho bắt nhịp nhanh chóng, thoát cái nhảy vọt lên đón nhận. Cậu khoái chí cười lớn, mở đầu trò chơi rượt bắt thú vị này. 

Tưởng sau vụ hái lá thuốc, Hakusho sẽ tìm cách chuộc lỗi, Norido vừa như răng đe vừa như thoả hiệp, chìa tay về phía cậu mà đòi:

- Đưa cho tôi, Hakusho! Tôi không đùa đâu đó nha!

- Tôi có muốn liên can trong chuyện này đâu! Tôi bị bắt buộc mà!

Gặp đúng kẻ ham vui như Hakusho thì chuyện "tự nguyện" trả là điều không tưởng. Cậu tỏ vẻ bất đắc dĩ mà quăng lại cho Yuki. 

Đàm phán thất bại, Tojimomi nuốt cục tức vào lòng, hạ quyết tâm tranh đến cùng. Cô bắt đầu suy tính thiệt hơn, Hakusho giỏi võ như thế, chắc chắn cô sẽ khó giành được từ tay cậu ta nhưng Yuki thì có thể.

Nhân lúc Hakusho đang ném về Yuki, Tojimomi đột ngột lao thẳng đến. Tay cô gần như đã chạm tới tấm bản đồ thì Yuki hoảng hốt quơ nó rơi xuống đất. 

Vẫn giữ tốc độ đó, cả hai cúi nhặt thì đâm đầu vào nhau té bật ngửa. Khoảnh khắc mà Hakusho mong chờ nhất, theo lệnh của cậu, một con đại bàng sà xuống cắp bản đồ đi.

- Cảm ơn mày nha nhóc!

Hakusho cười vẻ vang, giơ tay đón thú cưng. Thay vì đáp, nó chợt lượn vòng khiến cậu ngỡ ngàng:

- Ủa? Ta ở đây mà!

- Ngoan lắm bé yêu!

Norido điềm nhiên nhận tấm bản đồ rồi nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông xinh đẹp của chú đại bàng. Bị hớt tay trên, Hakusho vô cùng uất ức:

- Đồ phản bội! Con chim háo sắc này!

Sau cuộc đọ xem trán ai cứng hơn, Tojimomi và Yuki đều lấy dấu thâm tím. Thấy Tojimomi cau có, Yuki có chút ái ngại mà hỏi thăm:

- Cô không sao chứ?

- Có sao nè!

Câu hỏi của cậu càng khiến Tojimomi giận dữ hơn, chẳng nấn ná một phát đá mạnh vào chân cậu. Cậu ngã lăn quay, đau điếng ôm chân mếu máo:

- Ôi! Dã man quá!

- Cho đáng!

Tojimomi buông lời cay đắng, nhếch miệng cười rồi xoay lưng, bỏ đi. 

___________________________________

Sáng hôm sau, cả bọn tụ họp tại lều chính, mỗi người mang một tâm trạng riêng biệt.

- Chân bị sao vậy?

Ngó nghiêng thấy Yuki đi khập khiễng, Shin thắc mắc. Yuki chỉ biết thở dài khi nhớ lại sự việc:

- Tôi lỡ đắt tội với một người thôi!

 Sau câu nói ẩn ý tố cáo, Tojimomi lập tức trợn mắt, liếc sang Yuki. Norido nhún vai, cười nhạt mà tuyên bố:

- Đó là hậu quả của những kẻ đùa dai!

- Mà trán cậu bầm tím kia kìa, Toji! Cả Yuki nữa!

Tamokato tròn xoe mắt nhìn, giọng đầy lo lắng. Giờ mới để ý đến, Chishikarin và Shin chợt đồng thanh hỏi:

- Tối qua hai người làm gì ghê vậy?

Dứt lời, cả hai vội né ánh nhìn của nhau, quay đi trong ngại ngùng vì dường như họ cũng đang tự nói chính mình.

Tamokato ngáp dài ngáp ngắn, càng không hiểu gì càng cảm thấy nhàm chán. Nhìn vẻ uể oải kia, Norido nhíu mày, hắng giọng:

- Tối qua ngủ không ngon hay sao vậy, Tamo?

- Tớ không biết nữa! Tự dưng thấy đau đầu qúa chừng luôn!

Tamokato xoa xoa trán, nhăn mặt. Biết ngay sẽ như thế, Sakai liền giở giọng trách móc:

- Đã nói là rượu mà còn cố uống!

- Gì? Tamo uống rượu à?

Đoạn Chishikarin há hốc mồm kinh ngạc, Tamokato chỉ bình thản mà trả lời:

- Có lẽ vậy! Tớ chẳng nhớ gì cả!

- Trời ơi! Cậu có kể lung tung gì cho Sakai nghe không vậy?

Cả ba cô nàng sửng cồ cả lên. Tamokato vẫn ngu ngơ, cố lục lại kí ức trong vô vọng:

- Sao tớ nhớ được!

Nhớ lại những câu chuyện nhảm nhí của Tamokato, Sakai nắm tay trước mũi, cố che đi nụ cười gượng gạo. Rõ rành rành, cả ba giận run người, gào lên:

- Tamo!!!

___________________________________

Thu xếp hành trang, Bộ tứ tiếp tục chuyến hành trình, cùng quân triều đình đến thành Takagi. Shin chỉ tay về hướng dãy núi trùng trùng điệp điệp:

- Để đến trấn Takagi, chúng ta phải băng qua khu vực này!

- Là cửa ngõ của giặc nhưng chẳng thấy tên nào nhỉ!!!

Norido quan sát xung quanh, khó hiểu. Theo như những gì bản thân học được, Tojimomi đưa ra giả thuyết: 

- Con đường phía trước về dốc vừa gập ghềnh, lại có nhiều dãy núi cao! Dù bị phục kích ở trên cao hay từ phía sau, chúng ta đều bất lợi!

- Nhưng nếu nấn ná lâu ở đây sẽ rất nguy hiểm! Phải vượt qua ngọn núi này càng nhanh càng tốt!

Yuki lắc đầu, nhận định. Tojimomi hốt hoảng, khuyên ngăn:

- Cậu điên à ? Chưa tìm cách đã đòi tiến vào?

- Chúng ta không có nhiều thời gian suy tính đâu! 

Yuki dứt khoát quả quyết. Vốn cũng không thích lằng nhằng, Tamokato khẳng khái tuyên bố:

- Đã đến đây thì quyết một trận sống máu đi!

- Nói hay nhỉ!!!

Hakusho cười phì, mỉa mai cô gái chẳng biết trời cao đất dày là gì. Shin thận trọng suy xét giả thuyết của Tojimomi rồi lên tiếng:

- Chúng ta cứ thám thính tình hình trên núi trước đã! Cũng chẳng tốn nhiều thời gian đâu!

- Bằng cách nào?

Tojimomi nhìn lên vách núi cao, dự tính phương án táo bạo này. Shin quay sang Sakai, cười mỉm:

- Nhờ cả vào cậu đấy, Sakai!

Sakai gật đầu. Xung quanh cơ thể cậu toả ra một luồng ánh sáng, nó lập tức đưa cậu bay thẳng lên cao. Gặp đúng loại linh lực tương tự mình, Chishikarin như bắt trúng tủ mà reo lên:

- Thì ra Tướng quân cũng bay được! Tớ cũng lên xem tình hình!

Nói rồi Chishikarin sử dụng linh lực, từ từ bay lên. Thấy vui vậy, Tamokato bắt đầu loay hoay, đòi theo:

- Tớ cũng muốn xem... Tớ cũng muốn xem cơ, Chishi!

- Khả năng của tớ còn yếu lắm! Sao đèo cậu theo được!

Chishikarin bối rối, muốn đưa Tamokato đi nhưng không đủ tự tin. Bị khước từ, Tamokato rưng rưng, cố xin cho kì được:

- Nhưng mà... tớ muốn xem nữa!

- Lộn xộn quá!!!

Mắng thì mắng nhưng hà cớ sao Sakai vẫn quay xuống, kéo Tamokato lên cho cô vừa lòng hả dạ mà bớt làm loạn. Lần đầu tiên được "bay" thế này, Tamokato phấn khởi reo hò:

- A! Ở đây quan sát rõ lắm! Chỉ có vài tên mai phục trên núi à!

- Thật không chịu nổi!

Sakai bất lực, thở dài. 

___________________________________

Họ quyết định băng qua vùng núi. Những tên mai phục bắn cung xuống nhưng vì lực lượng ít nên cũng chẳng thể đe doạ được quân triều đình.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy bất an, Tojimomi nói với cả nhóm:

- Sao mà tớ thấy lo quá! Làm gì có chuyện dễ dàng thế này!

- Đúng vậy! Chúng cố tình bầy lực lượng mỏng làm chúng ta chủ quan!

Kinh nghiệm nhiều năm trên chiến trường, chỉ cần nhìn sơ, Quân sư Yuki cũng dư sức đoán được. Lại nghe chuyện dụng binh, Tamokato tò mò hỏi:

- Thế ra khỏi dãy núi này sẽ có chuyện gì?

- Tớ có một linh cảm vô cùng xấu!

Norido đặt tay lên ngực, cầu nguyện. Nhìn vẻ mặt căng thẳng ấy, Hakusho liền trấn an:

- Chiến tranh là thế! Mọi người cẩn thận chút sẽ ổn thôi!

___________________________________

Đi sâu vào hai bên dãy núi, họ đối mặt với nơi đáng sợ hơn. Một vực sâu thăm thẳm đang sẵn sàng nuốt trọn tất cả binh sĩ. Để qua bờ bên kia, đoàn quân buộc phải đi trên chiếc cầu đá độc mộc. 

- Eo ôi! Đi không khéo là tan xác!

Tamokato nhìn xuống vực, kinh hãi. Chishikarin cũng rùn mình, ớn lạnh:

- Địa hình ở đây đúng là quá thảm khốc!

- Báo cáo thống lĩnh! Chúng ta đã bị chặn đường lui!

Một tên lính hớt ha hớt hãi, khuẩn trương cấp báo. 

Shin quay mặt ra phía sau quan sát tình hình. Đúng là họ đã bị đưa vào bẫy, một lực lượng hùng hậu của Gitaca đã cố thủ ở đường lui quân. 

- Chúng ta phải vượt qua nơi này thôi!

Hakusho quả quyết trước tình thế tiến thoái lưỡng nan này. Norido choáng váng mặt mày, miệng liên tục lẩm bẩm:

- Liệu có an toàn không đây? Liệu có an toàn không đây?

Sau lưng họ, cuộc chiến giữa hai đội quân chính thức bắt đầu. Lính triều đình bị đẩy lùi về phía vực sâu. Shin giận dữ, nắm chặt dây cương:

- Cứ theo ý Quân sư, chúng ta phải vượt qua nơi này càng sớm càng tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top