Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 36: Âm vọng của rồng

Nhận ra chủ nhân giọng nói là Hiro, Tamokato lấy lại hồn vía, cười chào cậu:

- Trưởng bối vẫn chưa ngủ sao?

- Có chút bận lòng nên không yên giấc được! Tamo gặp ác mộng hay sao dậy sớm thế?

Hiro bước đến cạnh cô, hướng mắt nhìn hừng đông nhuốm đỏ. Bị đoán trúng, Tamokato kinh ngạc, reo lên:

- Đúng là không qua mắt được Trưởng bối!

- Đừng gọi tôi là Trưởng bối nữa!

Hiro nở nụ cười gượng gạo. Lời đề nghị của cậu khiến Tamokato vừa nghe thấy đã không đồng ý, lập tức lắc đầu, xua tay lia lịa:

- Không được! Cậu dạy tôi nhiều như thế, phải gọi là Trưởng bối mới đúng!

- Nếu Tamo thích, cứ gọi vậy!

Biết chẳng thể xoay chuyển được tâm ý của Tamokato, Hiro đành chấp thuận theo. Sau, cậu chuyển sang chủ đề khác, giọng có chút tò mò, có chút nghi vấn:

- Nhưng cô mơ thấy điều gì đáng sợ lắm sao?

- Tôi thấy một con rồng trắng rất to đang bị thương!

Tamokato hồn nhiên trả lời. Đến đây, Hiro chợt liếc sang nhìn cô. Dù trông cậu không có vẻ gì ngạc nhiên nhưng lại vô cùng quan tâm đến chủ đề này mà góp lời:

- Là Bạch Long sao? Tương truyền ngàn năm xưa nó đã từng xuất hiện!

- Vậy là có thật luôn sao?

Tamokato như muốn nhảy cẫng lên, chẳng giấu được sự phấn khích của mình.

- Cô mong gặp... Bạch Long đến thế sao?

Giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt ấm áp cùng câu hỏi đột ngột của Lý sư làm Tamokato bỗng chốc ngây người. Cậu tiến lại gần cô hơn, giơ bàn tay ra, định chạm vào gương mặt ngơ ngác ấy.

Một ánh sáng chói loá xuyên qua giữa tầm nhìn của cả hai.

- A!!

Tamokato nhắm nghiền mí lại, vừa lấy tay che chắn vừa thụt lùi vài bước né tránh tia nắng. Lúc này cô mới nhận ra, bình minh đã bắt đầu ló dạng, bầu trời cực phẩm nhân gian là đây.

- Đẹp quá!

Tamokato reo lên, trước mỹ cảnh thế này, trong lòng ngập tràn hào khởi. Riêng Hiro chỉ biết gượng cười, thu tay về rồi tiếp tục chủ đề.

- Hình như kho sách ở đây có quyển viết về Bạch Long! Nếu cô thích, lát nữa tôi sẽ tìm giúp cho!

___________________________________

Thấy Hiro và Tamokato trở về miếu, cả bọn nhốn nháo lên như thể đã chờ sẵn từ rất lâu. Chishikarin cau mày, hỏi:

- Cậu đi đâu từ sớm vậy? Tụi tớ chờ về để ra hồ sen chơi nè!

- Cả Hiro huynh nữa, vừa dậy đã không thấy đâu!

Usagi mè nheo theo. Tamokato cười lớn, tiếu tắt khoe:

- Bọn tớ ngắm bình minh ngoài phía đại thụ đó! Hôm nay nắng lên rất đẹp!

- Đi chả thèm rủ!

Norido híp mắt lườm cô, giận dỗi. Trông gương mặt hớn hở của Tamokato, Tướng quân bất giác khó chịu trong lòng. Cảm nhận được điều đó, Hiro cười trừ, đến vỗ vai Tamokato, đốc thúc cô:

- Tamo cùng mọi người ra hồ sen chơi đi! Tôi sẽ kiếm sách cho!

___________________________________

Hồ sen huyền thoại hình thành cũng đã hơn trăm năm. Lá sen to đến độ 2 đến 3 người nằm cũng chẳng hết. Hương thơm ngào ngạt của hoa khiến bất cứ ai ngửi thấy đều phải tấm tắc ngợi khen.

- Tuyệt quá!

Chishikarin không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp này. Quan sát một lúc, Norido liền đưa ra gợi ý cho họ:

- Cái này mà làm trà sen thì còn gì bằng!

- Đúng vậy! Tên kiếm khách pha trà sen cũng khá ngon! Năm đó, Quân sư đã phụ hắn xuống hồ hái sen nhiều đến đi không nổi luôn!

Hirahari mỉm cười thật tươi, miên man nhớ lại kỷ niệm cũ. Điều này làm Norido hơi bất ngờ, cô nhìn sang Hakusho, trề môi:

- Ra là cũng biết làm trà sen nhỉ?

- À, cái đó dễ mà! Chỉ cần hái sen, bỏ trà vào ướp là xong rồi!

Hakusho cười phì, trình bày phương pháp của mình. Norido gật gật đầu nhưng điệu bộ lại trái ngược:

- Ùm, "xong rồi"!

Trong khi mọi người mãi tranh luận về món trà sen thì Tamokato đã nhảy lên lá sen mà đi hái hoa từ lúc nào. Đưa cho Tojimomi một bông, cô hào hứng khoe:

- Xem nè, tớ hái được rồi!

- Đẹp thật! Tớ cũng rất thích hoa sen!

Tojimomi chìa tay đón nhận với nụ cười cong cả mi mắt. Khắc ghi khoảnh khắc ấy, đầu Yuki loé lên một ý định điên rồ.

Biết lá sen có thể chịu được sức nặng của mình, Tamokato tiến ra giữa hồ, nhảy băng băng trên đám lá, vui vui vẻ vẻ như đứa trẻ được cho kẹo:

- Nó không chìm! Hay quá! Xem tớ này, xem tớ này!

- Hết thuốc chữa rồi!

Bất mãn với nữ nhân tóc cam, Sakai nén một tiếng thở dài. Tojimomi đứng cạnh nghe thấy, cười khẽ rồi thì thầm với Tướng quân:

- Chẳng phải cậu là thuốc đặc trị cho Tamo sao?

- Gì chứ?

Ngớ người trong giây lát, Sakai lập tức quay đi chỗ khác, che giấu vệt ửng đỏ trên gương mặt.

Dõi theo cô bạn bay nhảy quá đà, người thận trọng như Norido đã cảm thấy lo lắng cho mấy cái lá sen. Cô nóng lòng mà khuyên nhủ Tamokato:

- Cậu nhảy như vậy lá nào chịu nổi! Không khéo lại chìm mất đó!

- Không có đâu! Nó chắc chắn lắm!

Tamokato cười te tét, nhảy hết cỡ để chứng minh cho Norido thấy.

"Rẹt" - chiếc lá sen rách ra làm đôi y hệt lời tiên đoán của Norido. Cô nhăn mặt, than trách:

- Trời ơi, tớ đã nói rồi mà!

- Tamo!!!

Chishikarin chạy vụt ra mép hồ, hoảng loạn la hét, chỉ tay về phía Tamokato đang đuối nước. Cả bọn tái mặt, tức tốc kéo đến.

- Tamo không biết bơi!

Tojimomi gấp gáp thông báo, cầu cứu sự giúp đỡ của mọi người. Usagi sợ hãi, lắp bắp gọi tên Tamokato:

- Tamo tỷ... Tamo tỷ!!!

- Không ổn rồi! Nước ở đây rất sâu, rễ sen chằng chịt, rất khó để tiếp cận cô ấy!

Lớn lên tại vùng này, Shin vô cùng am hiểu về hồ sen, lập tức cảnh báo cả nhóm.

"Ầm" - Sakai không nghĩ nhiều như thế, đã nhanh chóng lao xuống hồ, lội qua lũ sen dày đặc để đến cứu Tamokato.

- Mau tìm dây thừng, chúng ta phải hỗ trợ Sakai!

Quân sư hét lớn, thúc giục họ. Cả bọn nhốn nháo cả lên.

- Cứu... cứu tôi với!!!

Tamokato vùng vẫy điên cuồng, cố bám lá sen để leo lên nhưng bất thành. Bị đám lá sen cản lối, cộng với việc nóng lòng trong lòng muốn giúp Tamokato, Sakai như mất kiểm soát. Cậu xé toạc đám lá, vươn cánh tay về phía Tamokato, gọi lớn:

- Tamo, nắm lấy tay tôi mau!!!

Dù rất muốn nhưng tay cả hai vẫn chẳng thể chạm vào nhau. Tamokato đuối sức, thả chìm tự do giữa "biển sen" mênh mông.

- Tamo!!!

Chẳng thấy tâm tích cô đâu, Tướng quân thót tim, gào lên, lục tung đám lá nheo nhóc.

Tojimomi cúi gằm mặt để "từ chối" chứng kiến cảnh tượng bi thảm này. Người cô đang run lên bần bật thì có một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy, trấn an:

- Sẽ ổn, sẽ ổn thôi!

Nói thì nói vậy, chính bản thân Yuki cũng đâu đoán trước được điều gì.

Mọi thứ mờ ảo, hơi thở cạn kiệt, đầu đau, tai ù, Tamokato rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

"- Narumi! Narumi!" - một giọng nói văng vẳng như cố đánh thức Tamokato. Cô gượng hé đôi mi đờ đẫn ra mà quan sát. Là Sakai, Sakai đang bơi đến gần cô. Sau đó thì mọi thứ tối mịt, âm thanh cùng hơi thở tan biến.

___________________________________

Hirahari từ đâu vội vã chạy đến, tay xách theo một sợi dây thừng lớn, hét toáng lên:

- Mau lên, giúp họ lên bờ đi!

Thái độ khẩn trương của Hirahari khiến Chishikarin có cái nhìn khác về cô Công chúa này.

Cả bọn cuối cùng đã kéo được Sakai và Tamokato lên bờ. Lay mạnh cơ thể lạnh ngắt, Sakai tái mặt, thở dốc:

- Tamo, Tamo, tỉnh lại đi!

Chẳng có sự hồi đáp, sự điên tiết in hằng trong đôi mắt rướm đỏ của Tướng quân. Cậu liên tục vỗ má Tamokato, tìm mọi cách để "đánh thức" cô.

- Tỉnh dậy đi Tamo! Làm ơn tỉnh lại đi!

Ít giây sau, Tamokato bắt đầu có phản ứng. Cô ọc hết nước trong bụng rồi từ từ mở mắt ra nhìn mọi người.

- Sakai...!!!

Gọi tên Tướng quân bằng chất giọng yếu ớt, Tamokato dường như muốn nói điều gì đó nhưng Sakai đã ôm chầm lấy cô, khẽ trách móc:

- Cô đừng doạ tôi như thế nữa, được không?

- Cậu ấy tỉnh lại rồi!

Norido mừng suýt khóc, nắm lấy tay Chishikarin. Hirahari cũng bị kéo theo mà vui lây.

___________________________________

Trở về phòng, Norido pha chút trà nóng cho Tamokato, căn dặn:

- Mau uống đi, coi chừng cảm lạnh đó!

Tamokato vẫn lặng thinh, gương mặt thất thần, mệt mỏi trông rõ. Chishikarin liếc sang Norido như hỏi ý. Cô gật đầu rồi hét lớn vào tai Tamokato:

- Tamo!!!

- A!!!

Tamokato giật mình, quay qua quay lại. Cảm thấy không có gì bất thường ngoài ánh mắt kỳ lạ của Chishikarin và Norido, cô cười gượng, xua tay:

- Tớ không sao mà! Chắc do buồn ngủ thôi!

- Trên áo cô có con sâu kìa!

Vừa bước vào phòng, Hakusho đã chỉ tay lên cổ áo Norido, cảnh báo. Mặt mày tái mét, Norido nhảy toán loạn lên, hét ầm ĩ:

- Aaaaa, cứu tớ!

"Bẹp" - vài giây ngắn ngủi, con sâu đã nằm dưới đế giày chàng kiếm khách. Đang trong tâm thế tưởng được khen, nào ngờ Norido lên tiếng trách móc:

- Sao cậu giết nó! Đúng là kẻ sát nhân!

- Tôi giết con sâu cơ mà!

Hakusho nhíu mày, khó hiểu khi bị hàm oan. Dù nói sai, Norido vẫn quyết không nhận, liền trở mặt lật lọng:

- Thì... là sát con sâu!

Dứt câu, cả bọn cười phá lên. Hakusho cũng bó tay với cái kiểu ngang ngược tiêm nhiễm từ Tamokato.

Trông thấy Norido và Hakusho đã hoà hợp trở lại, Chishikarin yên tâm phần nào. Nụ cười cô ẩn chứa cả sự chúc phúc lẫn ghen tị.

"- Cố lên nhé, Norido!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top