Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 45: Gió đổi chiều

Sương sớm còn đọng trên lá, tiết trời lúc giao mùa thường xuất hiện những cơn gió lạnh bất chợt. Chỉ khi nó lướt qua, ta mới cảm nhận được chút ấm áp mỏng manh sót lại.

Dưới gốc đại thụ, Công chúa Hirahari đang miệt mài vẽ tranh, ánh mắt tập trung vô cùng.

- Vẽ ai đấy?

Tamokato đến cạnh cô từ lúc nào, nghiêng đầu nhìn trộm bức hoạ rồi lên tiếng hỏi. Cái rét khiến từng chữ bật ra từ miệng Tamokato như đông thành luồng khói trắng. Giật mình, Hirahari vội né sang một bên, nhăn mặt:

- Lại là cô sao?

- Ùm, tôi không ngủ được nên ra ngoài dạo thôi!

Tamokato tròn xoe mắt, trả lời Công chúa nhưng vẫn cứ ngó vào tranh. Trong phút chốc, Hirahari cảm thấy muốn để nữ nhân tóc cam này thưởng thức kiệt tác của mình nên lên giọng khoe mẻ:

- Có phải rất đẹp không?

- Cô gái này là ai vậy?

Mặc kệ câu hỏi, Tamokato chỉ vào người trong tranh mà đặt nghi vấn. Công chúa ngập ngừng đôi chút rồi cười nhẹ, tô tô thêm nét chì điểm xuyết mái tóc nàng thơ ấy:

- Là một người mà ta vừa gặp đã cảm thấy vô cùng ấm áp!

- Có người như thế sao?

Tamokato kinh ngạc, lập tức quay sang nhìn Hirahari như muốn xác minh thêm lần nữa. Công chúa đặt tay lên lòng ngực, nhắm mắt mà hồi tưởng lại:

- Ta cũng không biết nữa, nhưng rất ấm áp, rất yên bình như lúc này vậy!

Sau những chữ cuối cùng, ánh mắt trong veo của Hirahari dần mở ra, ngước lên nhìn Tamokato. Tamokato đớ cả người, lạnh thế này mà bảo ấm. Sau, cô liếc sang nữ thần trong tranh, cố gắng tìm điểm đặc biệt.

Tamokato càng ngắm càng bị thu hút, càng ngắm càng cảm thấy thân thuộc. Một luồng linh lực chạy thẳng vào tim, cô ôm ngực trái, đau đớn khuỵu xuống:

- A!

- Này, này, cô bị sao thế?

Hirahari cuống lên, đỡ lấy tay Tamokato, dìu vào gốc đại thụ ngồi nghỉ.

- Có phải do Bạch Long không?

Buột miệng nhắc đến Bạch Long, Hirahari nhận ngay cái nhìn xét đoán từ Tamokato. Tránh né chẳng ích gì, bản thân Công chúa cũng muốn biết nhiều hơn về Bạch Long. Cô quyết định lấy tập tranh và ngồi xuống cùng Tamokato. Giở nhanh đến bức một vị thiếu niên đang vuốt ve đầu Rồng trắng thì Hirahari ngừng lại, đưa cho Tamokato xem.

- Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Bạch Long!

- Người này?

Thay vì tập trung vào Bạch Long, Tamokato bất ngờ chuyển hướng sang chàng thiếu niên kia. Hirahari vẫn giữ im lặng, quan sát nhất cử nhất động của nha đầu tóc cam.

Hai con ngươi Tamokato đảo liên tục, đôi mày co nhíu trông có chút căng thẳng.

- Người này... hình như tôi đã thấy ở đâu đó rồi!

- Cô thấy ở đâu?

Đây chính xác là giây phút Hirahari mong đợi nhất, tức tốc hối thúc Tamokato. Tiếc thay suy nghĩ mãi, Tamokato vẫn chẳng thể nhớ được, lắc đầu trong vô vọng. Công chúa thở một hơi rõ dài, đành xếp gọn tập tranh, miễn cưỡng mỉm cười:

- Có lẽ chưa tới lúc! Nhưng lần này Bạch Long lại xuất hiện, ta thật sự chưa rõ nguyên do? Tại sao lại trở về, tại sao lại tìm đến cô?

- Tìm tôi?

Tamokato sửng sốt hắng giọng, sau, cô lắc đầu như thể khuyên Công chúa đừng suy diễn mọi thứ quá xa.

- Ta không chắc! Nếu đây là lần đầu gặp gỡ thì làm sao Bạch Long có thể dùng thuật siêu linh để tìm cô? Có chắc là lần đầu gặp không vậy?

Hirahari quyết truy vấn tới cùng làm Tamokato bối rối, cố lục lại ký ức xem có hay không. Sự kiên nhẫn có giới hạn, Công chúa liền gợi ý:

- Hay cô có nói với ai về Bạch Long, hay nói muốn gặp Bạch Long không?

- Chuyện này...!

<<

- Tôi đoán Bạch Long sẽ rất vui nếu biết Tamo quan tâm đến quyển sách như vậy!

Hiro mỉm cười, xoa đầu Tamokato, cố kéo cô khỏi tâm trạng u uất. Nghe có vẻ hợp lý, Tamokato chợt thấy nhẹ lòng, liền hỏi tới:

- Nhưng liệu có thể gặp được Bạch Long không, trưởng bối?

- Chuyện này thì... biết đâu Tamo sẽ có cơ hội!>>

Đúng thật cô đã vô tình thể hiện ý muốn gặp Bạch Long nhưng chỉ vậy thôi mà Bạch Long đã biết thì thật khó tin. Tamokato vò đầu bứt tai, cố thoát khỏi mớ suy nghĩ bòng bong kia.

________________________________

Không khí trong miếu hôm nay tưng bừng lạ thường, Usagi ôm đèn lồng chạy ngược chạy xuôi, đụng trúng Chishikarin, suýt ngã. Chishikarin hoảng hốt, túm lấy tay đỡ cậu rồi ngạc nhiên hỏi:

- Có chuyện gì vội vã vậy, Usagi?

- Mấy hôm nữa là đến lễ Vọng Xuân, đệ đang phụ chuẩn bị!

Hoàng tử giơ đèn lên khoe với Chishikarin, miệng hí hửng cười. Norido bước đến, cầm lấy chiếc đèn, gật đầu khen tấm tắc:

- Hoạ tiết rất tinh tế, đúng kiểu tớ thích!

- Nhanh thật, mới đây đã gần nửa năm!

Câu nói của Tojimomi khiến hai cô bạn phải ngoái đầu trông lại. Thời gian trôi qua trong chớp mắt, tưởng chừng chỉ mới hôm qua, ánh mắt Tojimomi đã chẳng còn sắc thái tự tin, ưu tư ngày trước, giờ đây ngập tràn sự nghi ngờ và bất lực.

- Hình như Toji tỷ có tâm sự gì ạ?

Nhận ra phiền muộn ẩn chứa ấy, Usagi ngơ ngác lên tiếng. Tojimomi bị bắt đúng tâm trạng, tuy khá bất ngờ nhưng sau, cô đặt tay lên vai cậu bé, lắc đầu phủ nhận:

- Tỷ tập kiếm mấy hôm, có chút mệt mỏi thôi!

- Mà nè Usagi, chúng ta cùng nhau tổ chức lễ nhé!

Gạt bay cuộc thăm hỏi giữa họ, Norido đưa chiếc đèn lồng lung linh cho Usagi, nhanh nhảu đề xuất. Chishikarin cũng vội hùa theo, mắt sáng rỡ:

- Đúng rồi! Đây chắc chắn sẽ là dịp vực dậy tinh thần cho mọi người! Mau rủ Tamo đi, cậu ấy sẽ vui lắm đó!

- Được rồi!

Tojimomi giơ ngón cái lên, nhất trí với ý tưởng này. Kể ra sau hàng loạt chuyện liên quan đến Bạch Long, bầu không khí ở miếu chưa lúc nào thôi nặng nề. Dịp lễ xuân sẽ là cơ hội để gắn kết và phục hồi tâm sức cho cả bọn.

- Tôi cũng tham gia nữa!

- Cả tôi nữa!

Quân sư Yuki và Hakusho nghe trọn câu chuyện, lập tức bước đến, hào hứng xin góp chút công sức.

________________________________

Giẫm chân huỳnh huỵch trên hành lang với gương mặt đằng đằng sát khí, Hirahari ôm bộ tranh trở về thì gặp Tướng quân đang đi ngược hướng. Thấy vẻ cau có của cô, cậu mỉm cười, gặng hỏi:

- Ai chọc giận Công chúa sao?

- Nha đầu tóc cam đó! Đúng là bực mình thật chứ!

Hirahari sưng sỉa mà giãy nảy lên. Thái độ hờn dỗi trẻ con này khiến Sakai phải bật cười, giả bộ gật đầu tỏ vẻ cảm thông cho cô:

- Hùm! Tamo đúng là biết cách làm cho người khác phải điên đầu!

- Huynh xem, cô ta vẽ ta xấu như vậy nè!

Công chúa chìa bức tranh Tamokato đã vẽ cho Tướng quân xem, giọng đầy uất ức. Tuy đã lường trước kết quả, nhưng tệ đến độ này thì quả thật Sakai phải che miệng để không thốt lên từ tiêu cực nào.

- Đấy đấy, huynh mau đòi lại công bằng cho muội đi! Rõ ràng đang tính bêu xấu Công chúa ta đây mà!

Hirahari muốn khóc thét khi thấy ánh mắt Tướng quân liếc sang hướng khác như thể tránh né việc phải chiêm ngưỡng bức hoạ thêm giây phút nào nữa. Để trấn an muội muội, Sakai đề xuất cho cô phương án giải quyết:

- Nếu không thích, Công chúa có thể bỏ nó đi mà! Hà cớ gì phải giữ khư khư cho sinh buồn bực!

- Nhưng mà...!

Hirahari dù ghét cay ghét đắng bức tranh nhưng nghe 3 từ "bỏ nó đi", lòng chợt nao núng. Một cảm xúc rất lạ chế ngự lý trí cô, đôi môi bất giác hé lên nụ cười nhạt:

- Từ trước đến giờ, chỉ có muội vẽ người khác! Đây là lần đầu tiên có người vẽ về muội!

Sakai lắng nghe lời tỏ bày xúc động, thấu suốt được hết nỗi lòng của Công chúa. Cậu hiểu rằng đôi khi một hành động rất nhỏ lại mang ý nghĩa to lớn với đối phương. Nhẹ nhàng xoa đầu cô Công chúa ngang bướng nhưng cũng vô cùng đáng yêu, Sakai cười phì:

- Vậy muội còn muốn lấy lại công bằng không?

- Tất... tất nhiên rồi! Phải cho cô ta biết thế nào là Công chúa ta chứ!

Hirahari hất cằm, trở mắt tức khắc. Dứt câu, cô đã bỏ vào phòng, đóng sầm cửa.

"- Cứ thế này... rất khó để cho muội trị vì Vương triều!"

Sau nụ cười là tiếng thở dài bất lực của Sakai.

Một tên lính gác vội chạy đến, giao lá mật thư khẩn cấp cho Sakai.

- Thưa Quận Vương, Người có thư từ kinh thành ạ!

Vung tay ra hiệu cho hắn lui đi, gương mặt Sakai trở nên căng thẳng tột độ, ngập ngừng chẳng muốn mở ra xem.

Nội dung thư chỉ vỏn vẹn vài câu, dòng cuối chính là lời nhắn nhủ mà cậu muốn khước từ nhất:

"Gió thổi rồi cũng phải đổi chiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top