Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 67: Không khoan nhượng

- Chẳng phải Tamo từng muốn tôi và Tướng quân so tài hay sao?

Nhìn sâu vào ánh mắt tròn xoe đầy hoang mang của Tamokato, Hiro mỉm cười gợi nhắc, chủ yếu chỉ để trêu cô một tí trước khi bước vào trận thách đấu.

<<

Sau trận cười tít mắt, Tamokato lên tiếng gọi Sakai như muốn khoe "thầy" mình:

- Sakai nè! Trưởng bối rất lợi hại, cậu có muốn đấu một trận giao lưu không?

- Tướng quân Sakai là tay kiếm bậc nhất Vương triều, tôi làm sao sánh bằng được! Đúng không Tướng quân?

Hiro hạ giọng kiếm tốn nhưng trong câu nói vẫn mang hơi hướng thách thức. >>

Tamokato thừa nhận là ngày trước cô đã từng có ý này. Nhưng bây giờ, trông sắc mặt cả hai, cô lại cảm thấy bất an.

- Cô nương, xin đừng cản trở cuộc tỉ thí nữa! Mau, mau vào trong nào!

Chủ quản lật đật kéo tay Tamokato lên bục quan sát, tránh làm mất thời gian đôi bên.

Hiro cắm thanh kiếm xuống sàn. Tay cậu toả ra một luồng linh lực mạnh mẽ khiến mũi kiếm hoá đá. Chốc chốc sau đó, toàn bộ thanh kiếm đã được khoác thêm một lớp đá vững chắc, trông vừa đồ sộ, vừa sắc bén khác thường.

- Xem kìa, Lý sư cũng chẳng phải dạng vừa!

Hakusho cười khẩy, tỏ thái độ dè bỉu. Norido giật giật tà áo cậu, sốt ruột hỏi:

- Họ đánh nhau thật sao?

- Chứ cô nghĩ giả được à?

Chàng kiếm khách cau mày kinh ngạc rồi bật cười thành tiếng. Để khẳng định đây vốn là một điều tất yếu, Yuki tặc lưỡi giải thích:

- Trận đấu này lẽ ra phải bắt đầu từ 5 năm trước!

Độ khoảng 5 năm về trước, triều đình có đợt chiêu mộ Tướng quân cho đội viễn chinh của Shin. Anh hùng hào kiệt khắp nơi đổ về Kinh thành, mong muốn tranh được chức vị đó. Trải qua vô số vòng tỉ thí khốc liệt, cuối cùng người vinh dự giành chiến thắng chính là Hiro. Chỉ tiếc thay, Quận vương lại đột ngột ngỏ ý muốn đảm nhận chức Tướng quân này nên thành thử ra cậu bị điều về phủ, tạm thời trông coi và quản lý thư viện trong cung.

Kiếm đá tuy lợi hại nhưng chẳng bì được với Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm, Hiro liền trở về thế phòng thủ. Cậu tập trung hết linh lực, một lần nữa đâm mạnh mũi kiếm xuống sàn khiến cả võ đài sụp đổ. Mặt đất xung quanh bắt đầu rung chuyển dữ dội, những bức tường đá lần lượt dựng nên, bao quanh cả hai người họ.

Đứng trước thành luỹ ấy, Sakai chẳng nao núng, lập tức bay thẳng lên cao. Cậu càng bay lên bao nhiêu, tường thành càng nâng cao bấy nhiêu như thể muốn nhốt lấy cậu.

- Chuyện gì... chuyện gì xảy ra thế?

Đám đông nhốn nháo, chỉ chỉ trỏ trỏ vào 4 vách tường khủng lồ che kín hết cả võ đài.

Chẳng để đối thủ vượt khỏi, Hiro điều khiển nhánh đá khác giữ chặt chân Tướng quân.

Sakai chưa kịp xoay sở, chậm mất vài giây thôi mà vách ngăn phía trên cao đã đóng sầm lại, giam cậu trong khoảng không u tối, nội bất nhập ngoại bất xâm.

"- Sakai..!!!"

Tamokato siết chặt nắm tay túa đầy mồ hôi, kinh hãi quan sát khối đá sừng sững, bít bùng. Tình hình thế nào, người bên ngoài chưa thể thấu rõ, đành miễn cưỡng chờ đợi.

___________________________________

Lớp đất đá dần trường lên, chiếm hơn một nửa cơ thể Sakai. Đôi chân như bị bóp nát, mắt cũng chẳng còn thấy chút ánh sáng nào. Lý sư lợi hại hơn cậu nghĩ. Nếu đã muốn sóng máu một lần thì hôm nay xem như giải quyết hết mọi ân oán.

Sakai từ từ khép đôi mi lại, điều tiết nhịp thở, dồn linh lực vào thanh bảo kiếm. Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm sau khi hấp thụ đủ sức mạnh, liền phát ra thứ ánh sáng đỏ rực, những tưởng muốn thiêu cháy vạn vật.

Thời khắc đã điểm, Tướng quân mở toang đôi mắt sắc lạnh, thẳng thừng chém một nhát xuống lớp đá đang khống chế mình.

"Uỳnh uỳnh" - lớp đá nổ tung, tứ phía rúng động.

" - Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm vẫn uy lực như ngày nào! Nhưng Yuu à, hôm nay người phải chết!"

Xuyên qua bóng tối, con ngươi xanh ngọc đang hoá đỏ, nụ cười nhếch mép đầy khinh miệt ẩn ẩn hiện hiện. Dưới lòng bàn tay Hiro xuất hiện luồng linh lực màu đen kì dị.

- Sakai! Sakai à!

Tamokato bên ngoài sốt ruột, vô thức gào toáng lên.

Nghe tiếng cô, Lý sư bật cười trừ, luồng linh lực đen vụt tắt, thay thế bằng một luồng linh lực màu trắng.

Luồng linh lực màu trắng lao thẳng về phía Sakai. Tốc độ chớp nhoáng cộng với khoảng không mịt tối, cậu chưa xác định rõ được hình thù của nó, chỉ có thể giơ bảo kiếm lên, vừa đối phó, vừa phản công.

" Xoạt" - thanh kiếm xẻ đôi luồng linh lực ấy. Một phần tan biến, một phần va vào ngực trái của Sakai.

" Ầm, ầm, ầm" - thành luỹ mà Hiro dựng nên lần lượt sụp đổ, cát bụi bay mù trời.

- Aaaa!!!

Sau tiếng hét thất thanh, Lý sư ngã nhào xuống đất, đau đớn thổ huyết.

Trong khi Hiro bê bết máu thì Tướng quân lại đứng hiên ngang cùng thanh Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm trong tay. Thắng bại vậy là đã phân định rõ.

- Trưởng bối!!!

Tamokato sợ hãi, cuống cuồng chạy đến đỡ, xem xét thương tích trên người Hiro. Bộ dạng hốt hoảng ấy làm Lý sư ấm lòng, cơn đau được vơi đi một nửa.

- Không sao, tôi vẫn ổn!

Cậu lau nhanh vệt máu trên khoé môi rồi giữ chặt cánh tay, ngăn cho máu bớt tuôn chảy. Chẳng kìm nén được nữa, Tamokato quay phắt sang Sakai với nét giận dữ hằng trên chân mày.

Có lẽ chính Tướng quân mới là người hoang mang nhất. Cậu không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này, không hiểu vì sao Lý sư lại bị thương nặng như vậy. Buông thõng thanh kiếm xuống, cậu lúng túng khi đối diện với sự phán xét từ Tamokato.

- Sakai, chỉ là một cuộc thi thôi mà! Cậu có cần phải mạnh tay vậy không?

Tamokato lớn tiếng nạt nộ, sau, cô dìu Hiro rời khỏi khán đài.

- Chiến thắng hôm nay thuộc về Quận vương Watanabe!

Chủ quản tuyên bố kết quả khiến dân chúng hô hào, vỗ tay vang rền tán dương Sakai. Vẻ vang thì chưa thấy, cậu chỉ sóng mũi chợt cay cay, cõi lòng vỡ vụn tự lúc nào.

Tướng quân từng bước nặng nề trở về chỗ nhóm. Cậu đưa mảnh ngọc bội phỉ thuý cho Hirahari, chẳng nói chẳng rằng, thần sắc vô hồn.

- Huynh...!!!

Hirahari biết vì món bảo vật liên luỵ đến huynh trưởng, nghẹn ngào gọi cậu. Hakusho tặc lưỡi, thầm mắng:

- Tên Lý sư thật lắm trò!

Nhờ câu bóc mẽ của chàng Kiếm khách, Sakai sựt tỉnh. Quả nhiên người ngoài cuộc luôn minh tường hơn, chuyện này không hề đơn giản, Lý sư nghiễm nhiên đánh đổi chính bản thân để che mắt Tamokato và lừa cậu sập bẫy. Máu nóng cuộn chảy, nỗi căm phẫn hừng hừng bộc phát thôi thúc đôi chân cậu vụt chạy theo Tamokato.

- Sakai! Sakai!!!

___________________________________

Tamokato xách hộp thuốc và bông băng vào phòng, đưa cho Hiro rồi hối lia hối lịa:

- Trưởng bối, mau cầm máu, mau cầm máu lại đi!

- Tôi đâu thể tự băng bó! Tamo giúp tôi được chứ?

Hiro giơ lòng bàn tay bị thương ra, mở lời đề nghị. Những chuyện yêu cầu sự tỉ mỉ luôn làm Tamokato rối rắm. Cô lính quýnh tay chân, từ chối ngay:

- Nhưng mà... tôi vụng về lắm! Sợ làm cậu đau..!

- Không sao! Để tôi hướng dẫn cô!

Dù vậy, Lý sư vẫn kiên nhẫn chỉ từng chút cho Tamokato. Bước đầu bôi thuốc xong, cô ngồi bệt dưới sàn nhà, nín thở quấn băng quanh bàn tay Trưởng bối mình. Khúc thì lỏng lẻo, khúc thì chật cứng nhưng nữ nhân tóc cam này thể hiện tinh thần quyết tâm cao độ nên tạm chấp nhận vậy. Hiro thầm mỉm cười, con tim thổn thức trỗi dậy.

- Trưởng bối! Cậu đừng giận Sakai! Cậu ấy không cố ý đâu!

Lớp cuối hoàn thành, Tamokato ngước đầu, giải bày điều mà cô muốn cậu hiểu cho Sakai. Nguyên cớ gì mỗi lần nhận được chút hy vọng đã phải tỉnh mộng nhanh đến đáng sợ. Hiro thở dài, gật đầu chiều ý cô:

- Được! Vậy tôi sẽ nghe Tamo, không giận Tướng quân nữa!

- Thật sao?!!

Tamokato nở nụ cười rạng rỡ, hăng hái kéo băng bông, chuẩn bị tiếp tục băng bó nốt những chỗ còn lại. Mới ban nãy cô còn hằn hộc mắng Tướng quân, giờ đã mừng rỡ khi bào chữa xong giúp cậu ta, Hiro muốn bỏ quách bộ mặt bao dung, chiếm lấy người thương tới cùng.

- Tamo!!!

Cậu bất ngờ túm lấy cánh tay Tamokato, kéo cô sát đến gần mình. Sợ ngã vào Lý sư, Tamokato cố kiễng chân, giật ngược người về sau, rối rít bảo cậu mau buông tay.

- A! Trưởng bối, mau thả... thả tay tôi ra... té té mất!

- Được!!!

Hiro toại nguyện cho cô, thả mạnh tay khiến cô mất đà, sà vào lòng cậu.

- Tamo!

Từ phía sau, một cánh tay khác nhanh chóng ôm choàng qua vai Tamokato, đỡ cô đứng thẳng dậy. Tướng quân lộ diện, đẩy Tamokato lùi ra, tiến tới gần Hiro rồi hạ giọng:

- Tôi là người làm cậu bị thương! Vậy nên cứ để tôi băng bó giúp, được chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top