Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 68: Tâm tư vụn vỡ

- Sakai! Sakai! Thả tôi ra! Thả tôi ra đi!

Bị Tướng quân lôi khỏi phòng Hiro, kéo một mạch trên hành lang, Tamokato giận dữ, la hét um sùm. Dường như hết nhịn nổi, cô vung phắt tay, quát tháo:

- Cậu làm cái gì vậy hả?

- Tôi mới phải hỏi cô làm cái gì đấy?

Sakai cũng sôi máu không kém, lập tức phản bác. Ánh mắt cậu nhen nhuốm đỏ, căng tràn phẫn uất doạ cho Tamo khiếp vía, ấp úng mà tự vấn:

- Tôi... tôi làm gì?

- Cô...!!!

Sakai giận điếng người nhưng đứng trước gương mặt e dè, ngô nghê ấy, cậu đành phải chiết chế lại cảm xúc. Bây giờ có cố giải thích chưa chắc nha đầu tóc cam đã hiểu, cậu đánh liều một lần, lấy quân lệnh áp xuống cho cô:

- Tamo, cô hãy tránh xa Lý sư ra!

- Tại sao chứ? Sao tôi phải làm vậy?

Vừa nghe dứt câu, Tamokato nhíu mày, bức xúc tột độ với lời đề nghị quá đỗi vô lý này. Không sai li nào, cậu thừa biết cô sẽ phản ứng như thế. Người từng bất chấp kỹ cưỡng náo loạn doanh trại, liều mạng cướp ngục, chống đối Thống lĩnh, lại cả gan mang rượu vào đại lao thì cậu còn trông mong gì chuyện cô ngoan ngoãn, chấp nhận phục tùng. Dẫu thế, trái tim cậu ngày qua ngày góp nhặt yêu thương dành cho cô, nhiều đến mức làm lưu mờ cả lý trí.

"- Tại sao ư?"

Tướng quân đảo mắt đi, tránh né sự dò xét của Tamokato. Nên tố giác Lý sư giả vờ để tiếp cận cô hay thú nhận ngọn lửa hờn ghen đang bùng cháy trong lòng ngực mình. Cả hai điều này đều thật khó giải bày, song, cậu chọn cách cười phì một cái.

Thái độ như vậy là ý gì, Tamokato bỏ qua câu hỏi kia, tìm cách giảng hoà.

- Có phải cậu và Trưởng bối đang hiểu lầm nhau không? Thật ra, Trưởng bối rất tốt bụng! Cậu ấy tặng y phục cho mọi người, nhìn xem, bộ tôi đang mặc là dành cho cậu đó!

Tamokato cố gắng cười thật tươi, nắm tà áo lên khoe, chứng minh với Tướng quân. Cô càng sấn tới, cậu càng khó chịu. Nhưng nhờ thế mà cậu phát hiện ra chiếc vòng ngọc mà Tamokato đeo trên tay.

- À... cái này Trưởng bối tặng cho tôi đó! Đẹp lắm đúng không?

Không đánh tự khai, cô trình bày luôn nguồn gốc, còn hi hả hỏi ngược lại cậu. Một Trưởng bối, hai Trưởng bối, liệu chăng cô đang chọc tức Tướng quân. Siết chặt lòng bàn tay, cổ họng cậu nghẹn đắng, ấm ức nuốt không trôi.

Trong tiềm thức Tamokato vốn chưa nghĩ được những gì quá sâu xa. Sakai chẳng nói chẳng rằng mất tích biệt tăm gần ba ngày trời, giờ đây cô chỉ muốn nhanh chóng xoá bỏ khuất mắc, cùng cậu hàn huyên trò chuyện. Và còn một điều quan trọng khác. Tamokato hít thật sâu, gò má dần ửng đỏ, nhịp tim bất chợt réo gọi liên hồi như hối thúc cô nhanh chóng lấy ra hai lá bùa đôi.

- Trưởng bối còn mua giúp tôi bùa may mắn nữa! Sakai này...!!!

Chưa nghe trọn câu, Tướng quân đã mất kiên nhẫn, phất tay tỏ ý không tán thành.

- Toàn những thứ vớ vẩn...!!!

- A!!!

Cái phất quá đà đụng trúng Tamokato khiến lá bùa rơi xuống đất. Ngay khi ấy, Sakai biết rằng bản thân vô ý phạm sai lầm.

- Tamo...!!!

Tamokato vẫn chưa định thần được, ngước nhìn cậu đầy ngơ ngác. Ánh mắt cô pha trộn nhiều cảm xúc khó diễn thành lời.

- Tamo!!!

Tướng quân gọi tên cô lần thứ hai. Từ hoang mang, Tamokato chuyển sang chết lặng, hàng mi trĩu nặng, cụp xuống. Sau, cô cúi người nhặt lá bùa lên, chậm rãi, chậm rãi như vết rạn nứt ở trong tim.

Thiên ý ngang trái, chia cách họ. Đôi bờ vai Tamokato run rẩy, sự tuyệt vọng phủ lên vạn vật. Sakai nín thở, chẳng đủ can đảm để gọi tên cô thêm lần nào nữa.

"- Tamo...!!!"

Tamokato đứng dậy, giọt lệ ứ đọng trên khoé mi chẳng biết sẽ rơi lúc nào. Cô nhìn thẳng vào mắt Sakai, giọng nghẹn dần:

- Tướng quân... cậu có nhất thiết phải làm thế không?

- Không phải vậy, Tamo! Tôi...!!!

Đường đường là đại Tướng quân khí chất bất phàm, mạnh mẽ ngang tàn, trãi qua không ít biến cố éo le, trắc trở nhưng giờ đây lại phải ngả mũ trước tình huống này. Hiểu lầm chồng chất, cậu càng gỡ càng rối, hoàn toàn tiến thoái lưỡng nan.

Tamokato lắc đầu khước từ mọi lời phân trần, mặc kệ tất cả, lùi về sau tránh cái chạm níu kéo của Sakai. Mất kiểm soát mớ xúc cảm hỗn độn, nước mắt cô tuôn thành dòng, điên cuồng nạt nộ:

- Cậu thay đổi rồi...! Sakai, tôi ghét cậu!

Đứt đoạn, Tamokato xoay gót chạy vụt đi.

- Tamo!!!

Sakai hoảng sợ, kiễng chân định đuổi theo cô thì tim chợt đau nhói. Cậu giữ chặt ngực trái, thở dốc, tầm mắt phía xa lu mờ theo bóng lưng kia.

- Sakai!!!

Hakusho phía xa chứng kiến sự tình, liền lao đến dìu cậu. Tướng quân gồng mình đứng cho vững, cố lấy lại thần trí, cảm nhận ngực áo đang ướt đẫm.

"- Không thể nào!"

- Sakai, cậu bị thương sao?

Hakusho sửng sốt nhìn máu loang khắp bàn tay của vị bằng hữu.

___________________________________

Dọc hành lang ngược hướng nhau, Tamokato bắt gặp Trưởng bối đang đứng trước cửa phòng. Sợ cậu ta phát hiện mình đang khóc, cô vội che sóng mũi đỏ ngất sụt sùi, chân bước qua thật nhanh.

- Tamo, đã xảy ra chuyện gì?

Hàng mi nhoè nhoẹt lật tẩy Tamokato, Hiro liền gặng hỏi cô. Tuy nhiên câu trả lời vẫn là sự thinh lặng, cô chẳng muốn cũng chẳng thể hé nửa lời. Chỉ khi Hiro thấy lá bùa Uyên ương mà cô nắm chặt giữa lòng tay, mới thông suốt.

Tamokato gật đầu xin phép rồi gạt nhẹ vai Lý sư sang một bên, mở cửa, trốn vào phòng.

"- Thì ra là hắn à?"

Người mà Tamokato tặng bùa Uyên ương không ai khác ngoài Tướng quân. Dù đã dự đoán được nhưng Hiro vẫn cay cú tột cùng. Cậu vô số lần tự hỏi bản thân đủ tốt chưa, vô số lần moi hết tâm can, dành trọn yêu thương cho cô. Cớ sao đổi lấy kết cục bi hài như vậy. Cậu nhoẻn miệng cười khẩy, giọt sầu rơi xuống đôi môi chát đắng.

___________________________________

Trời trở gió, cái rét cứa vào da thịt, hơi lạnh đóng băng cả hơi thở. Tojimomi choàng áo khoác, lặng lẽ rời khỏi phủ. Một mình xuôi ngược giữa dòng người, cô ghé qua quầy hàng nhỏ, mua vài ngọn nến, ít bánh và hoa thơm.

- Tỷ tỷ ơi, xin hãy giúp đệ! Đệ đói quá!!!

Giọng thều thào van nài cùng cái níu áo yếu ớt từ cậu bé nhỏ làm Tojimomi chẳng nén được lòng thương xót. Cô lập tức ngồi thụp xuống, lấy hết mớ bánh đưa cho nó. Mới chộp lấy được, nó đã ăn ngấu nghiến đến nghẹn cả họng.

- Nào, đệ ăn chậm, ăn chậm thôi!

Tojimomi vỗ vỗ lưng cậu bé, khuyên nhủ. Dù vậy, nó vẫn ráng ngốn cho kì hết như bị bỏ đói lâu lắm rồi. Gương mặt hốc hác, trang phục rách nát, cơ thể lem luốc bốc mùi đủ đoán được tình cảnh bi thảm mà cậu bé đang đối mặc.

Đằng nào cũng không cần dùng thêm ngân lượng, Tojimomi dúi túi bạc vào tay cậu bé, mỉm cười ấm áp.

- Đệ cầm lấy mà dùng!

Thằng bé lần đầu có số bạc lớn, chưa kịp mừng rỡ liền hối hả nhét vào vạc áo rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Tojimomi một phen kinh ngạc, không hiểu nổi hành động ấy.

- Cô nương xin đừng phiền lòng! Tiểu đệ vì sợ cô nương đổi ý nên mới xử sự vô phép tắc như vậy! Cuộc sống của đứa trẻ này vốn có quá nhiều nỗi sợ hãi!

Nghe lão bà gần đó phân giải, nội tâm Tojimomi giằng xé, tiếc thương cho những số phận hẩm hiu, cơ nhỡ. Liệu có nơi nào không còn đói khổ, liệu có nơi nào mà người ta không chật vật vì vài đồng bạc vụn? Ngay cả khi đất nước thái bình, con dân vẫn lâm trong tình trạng khốn cùng thì thử hỏi thời chiến sẽ như thế nào đây?

- Chắc cô nương từ phương xa mới đến chưa hiểu rõ! Chứ tầm 20 năm trước, vương triều gặp vô số cuộc ngoại xâm nội loạn, dân chúng bị tàn sát, ly tán khắp nơi! Những đứa trẻ mất nhà, mất phụ mẫu, lưu lạc tứ phương! May mắn thì được nhận nuôi, không thì lang bạt bữa no bữa đói, tệ nhất còn phải chịu kiếp làm nô lệ! Bây giờ, lão chỉ cầu mong đất nước giữ vững thái bình là đủ!

Chỉ qua dăm ba câu kể quả thật chưa lột tả hết, bà lão nén tiếng thở dài, ngước nhìn ánh đèn lồng rực sáng. Tojimomi ngước nhìn theo, bất tri bất giác nhớ về chuyện cũ.

<<

- Đến lúc đó, một nửa Vương triều này sẽ thuộc về đệ!

Lời tuyên bố thẳng thừng từ nữ nhân bí ẩn như thể con sóng lớn nhấn chìm tất cả mọi hình ảnh tốt đẹp còn sót lại mà Tojimomi dành cho Quân sư.>>

"- Không tham vọng, không tranh giành, không đau khổ! Giá như cậu hiểu được điều này, Yuki!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top