Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7: Chuyện bãi săn

Thoáng chốc đã qua hơn nửa ngày, ánh tà dương lặng lẽ buông xuống sau những mái đền.

Chishikarin miệt mài nhảy qua, nhảy lại nhưng không tài nào bay lên được. Cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa ngớ ngẩn:

- Sao vậy nè? Rõ ràng tớ đã tập trung lắm rồi mà!

- Học thì phải có thời gian! Đừng gấp quá!

Hiro bước đến, dành lời khuyên cho cô.

Tojimomi thì cứ nhắm mắt, cố tịnh tâm, miệng lẩm bẩm liên tục:

- Dịch chuyển! Dịch chuyển đi!

Phát chán hơn có lẽ là buổi luyện thủ pháp của Norido. Cô ngồi bệt dưới sân, kéo con ốc sên lại và làm phiền nó:

- Nè! Nói chuyện với tớ tí đi mà, ốc con dễ thương!

___________________________________

Theo lệnh của Hoàng tử Usagi, khu vực Cung phủ mà Bộ tứ đang lưu trú được đặt tên là Yokatta Mori. Nơi này được mở rộng, xây dựng thêm nhiều giang phòng như thư viện, phòng thí nghiệm, sân luyện võ và vườn thượng uyển xanh tươi.

Từ một Cung phủ bị bỏ hoang phế, giờ đây Yokatta Mori như được khoác lên "tấm áo mới" quy mô và hoành tráng hơn.

Tojimomi không khỏi kinh ngạc, chép miệng, tâm đắc:

- Usagi chu đáo quá!

- Tớ cứ thấy lo lắng sao á!

Trái ngược với tâm trạng phấn khởi nhận "nhà mới" của mọi người, Norido nén một tiếng thở dài. Sự trầm tư bất thường đó khiến Chishikarin khó hiểu:

- Tiện nghi như vậy cậu còn lo gì nữa!?

- Ý tớ là hình như Usagi muốn chúng ta ở lại đây mãi mãi vậy!

Lời thức tỉnh từ Norido đã kéo họ về thực tại, nhận ra vấn đề đáng lo ngại này. Tojimomi chau mày, căng thẳng:

- Dù chưa có cách, nhưng cuối cùng chúng ta cũng phải trở về!

- Vậy liệu có làm cậu bé bị tổn thương?

Chishikarin bắt đầu cảm thấy lo lắng. Quanh đi quẩn lại chỉ có ba người trong phòng, Norido sốt ruột lên tiếng:

- Tamo đâu rồi?!

- Vừa ăn tối xong là cậu ấy đi luyện kiếm ngay!

Tojimomi đặt tách trà xuống bàn, trả lời. Quyết tâm của Tamokato thật đáng nể, Chishikarin liền đứng phắt dậy, hào hứng:

- Được rồi, chúng ta phải cố gắng trước đã!

Sau lời tuyên bố hào hùng của Chishikarin, họ về phòng tập luyện.

___________________________________

Tojimomi ngồi thiền định trên giường, nhắm chặt mắt, thả lỏng người và cố liên tưởng đến một nơi nào đó trong Hoàng cung hay chí ít có thể dịch chuyển ra ngoài cửa cũng được.

Chishikarin vận động cơ thể, liên tục bật cao, nhảy qua nhảy lại, để có thể bay lên dù chỉ 1cm thôi.

Riêng Norido, ngoài thời gian tìm hiểu công thức điều chế thuốc, cô tranh thủ đi bắt mấy con sinh vật nhỏ nhỏ để nói chuyện với chúng. Đang trèo lên cây thì cô vô tình làm gãy cành, rơi xuống một tổ ong lâu năm to lớn.

Bầy ong hung dữ lũ lượt ùa ra, truy đuổi kẻ phá tổ. Norido tái mét mặt mày, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, la hét inh ỏi:

- Cứu tớ... cứu tớ với các cậu ơi!

- Chuyện gì vậy?

Nghe tiếng cầu cứu của Norido, Chishikarin lập tức mở cửa bước ra. Chứng khiến hàng trăm con ong to béo sau lưng bạn mình, Chishikarin sởn cả da gà, chỉ có thể cuống cuồng bỏ chạy. Cả hai xông vào phòng Tojimomi, vừa kéo cửa vừa thét lớn:

- Đóng cửa! Đóng cửa lại!!!

Tojimomi tá hoả, nhanh tay đóng sầm cửa. Bầy ong vo ve tông vào vách kêu lên những tiếng "lốp bốp" đến rợn người. Sau khi chúng nản chí bỏ đi, cả ba cô nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

- Cậu định giết tớ à?

Chishikarin lau mồ hôi trên trán, hắng giọng.

___________________________________

Ngày thứ ba kể từ khi họ bắt đầu học thủ thuật. Cuối buổi, cả nhóm tụ hội bên phòng Chishikarin.

Tamokato muốn liệt cả hai tay vì sức nặng của thanh kiếm, gục đầu lên bàn:

- Tay tớ chẳng còn cảm giác nữa!

- Còn tớ bủn cả chân rồi!

Chishikarin ôm chặt hai đầu gối, nức nở. Norido mắt mở tròn xoe nhưng đờ đẫn như người mất hồn, chẳng nói chẳng rằng.

Quan sát vẻ thảm hại của họ, Tojimomi bất lực mà kết luận:

- Có lẽ chúng ta đã tập sai phương pháp!?

___________________________________

Ngày thứ tư, cả bọn đều lờ mờ, chỉ có thể mở cửa để chào nhau một cái.

Ngày thứ năm, Hoàng tử Usagi đến Yokatta Mori thăm hỏi nhưng các giang phòng đều im ắng lạ thường, không gian tĩnh lặng, tẻ nhạt, không khí nặng mùi u ám.

Ngạc nhiên vì không có ai ra tiếp đón, Usagi vội hỏi Lý sư:

- Chuyện gì đã xảy ra vậy?

- Tôi nghĩ họ có thể chịu đựng ít nhất 10 ngày nhưng thực tế khắc nghiệt quá!!!

Hiro thở dài, lắc đầu ngán ngẩm. Usagi vô cùng lo lắng, nhìn Hiro mà gợi ý:

- Lý sư gọi người nấu thuốc an thần cho các tỷ ấy nhé!!!

___________________________________

Ngày thứ bảy.

Được tẩm bổ đầy đủ, thể trạng của Bộ tứ đã khá hơn.

- Chào buổi sáng, Chishikarin!

Ngồi ngoài hiên, thấy Chishikarin mở cửa, Tamokato ngáp ngắn, ngáp dài chào cô. Chishikarin vẫy tay, gượng cười:

- Ùm... ùm... buổi sáng tốt lành!

- Giờ này trưa rồi thì phải!?

Norido cũng chui ra khỏi phòng, bơ phờ hỏi. Tojimomi ngước nhìn ánh nắng gay gắt, gật gù đồng ý:

- Ùm! Mặt trời đã lên đỉnh đầu rồi!

- Một ngày tuyệt vời đây!

Giọng nói đặc trưng của Thống lĩnh từ cổng Cung phủ Yokatta Mori vọng đến. Cậu dẫn theo Usagi và Yuki. Hoàng tử chạy ùa vào, vui mừng chào hỏi:

- Các tỷ, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi nhé!

- Đi đâu? Đi đâu chơi vậy?

Mệt đứ đừ nhưng nghe đi chơi thì Tamokato sáng mắt hẳn, nhiệt liệt hưởng ứng theo. Mỉm cười hài lòng, Yuki khơi dẫn câu chuyện:

- Chúng ta sẽ đi săn ở bìa rừng Đông cung!

- Đi săn bắt á?

Mấy khi tham gia các hoạt động thực tiễn thế này, Tojimomi tức tốc lấy lại được tin thần. Chishikarin vươn vai, phấn chấn hơn:

- Hoạt động ngoài trời rất tốt cho sức khỏe!

- Vào rừng á? Được đó, rất tuyệt!

Norido mừng rỡ khôn tả, mường tượng về không khí thoáng đãng, trong lành.

Để tránh mất thời gian, Yuki hối thúc cả nhóm:

- Nhanh nào! Công chúa đang đợi chúng ta ở bãi săn đấy!

___________________________________

Cả bọn ra bìa rừng Đông cung - khu vực luyện tập và săn bắn của quý tộc Vương triều. Đây là một cánh rừng rậm rạp nhưng bừng lên sức sống mãnh liệt, tươi mới. Những tia nắng xuyên qua tán cây, âm thanh xì xào của hoa lá , mùi hương thảo mộc thoang thoảng trong làn gió nhẹ.

Từ xa tiếng vó ngựa vang rền, Công chúa Hirahari chễm chệ trên yên ngựa, ung dung tiến đến. Phía sau hộ tống cô là Cận vệ Kanako và Tướng quân Sakai.

- Ái chà! Bốn cô nương tai tiếng lẫy lừng mà mọi người hay nhắc đây sao?

Hirahari cười nhếch môi, tay phất mái tóc dài để lộ gương mặt kiều diễm, sắc sảo nghiêng nước nghiêng thành.

Đang vui được nửa mùa thì Tamokato nhăn mặt, cáu gắt:

- Tai tiếng gì chứ?

- Sao người đẹp mà ăn nói khó nghe thế?

Chishikarin bức bối trong lòng, thì thầm với Tamokato. Nhận ra sự có mặt của Hoàng tử, Hirahari liếc nhẹ sang rồi cười mỉm, giọng đầy mỉa mai:

- Hoàng tử nuôi đi săn mà dẫn nhiều cận thần vậy sao? Có cả Thống lĩnh Kagamine nữa! Hoành tráng thật!

Xong, cô vỗ tay tán thưởng. Thái độ coi khinh người khác thế này thật gai mắt, Chishikarin và Tamokato giận điếng, nắm chặt tay:

- Cô Công chúa này!!!

- À! Sẵn đông vui thế này hay chúng ta đánh cược một ván đi!

Hirahari nhanh trí đề nghị, kèm một nụ cười bí hiểm. Kìm nén đã lâu, Tamokato sưng sỉa, hét lên:

- Cược thì cược! Chúng tôi sợ cô hay sao?

- Hay lắm! Thú vị đây! Từ giờ cho đến khi mặt trời lặn, đội nào săn được nhiều hơn thì thắng! Thống lĩnh Kagamine sẽ làm trọng tài! Đội của ta bao gồm Sakai, Kanako, Hiro! Còn các ngươi chọn sao thì tùy!

Hirahari nham hiểm, tuyên bố. Ngẫm ra ý đồ của Công chúa, Chishikarin nổi quạu:

- Khôn thấy ghê! Chừa đội mình mỗi Quân sư chẳng lấy tí võ!

- Được! Vậy đi!

Tamokato tằng hắng, chấp nhận khiêu chiến. Cô cười trừ nhìn Hirahari rồi liếc qua Tướng quân Sakai:

"- Lần này ta sẽ diệt cả hai cùng một lúc! Hô hô!"

- Chưa gì đã gây chuyện rồi!

Trước tình thế căng thẳng bấy giờ, Norido xụi mặt, bất lực. Vỗ vai trấn an Hoàng tử Usagi, Tojimomi dặn dò:

- Em cứ ở ngoài đây! Trong rừng nguy hiểm lắm!

- Vâng!!!

Usagi gật đầu, nghe lời răm rắp. Tinh thần thượng võ, Tamokato giơ nắm đấm quyết thắng lên cao, về phía Usagi, hô to:

- Chị sẽ đem chiến thắng về cho em!

- Khẩu khí lớn thật!

Hirahari cười phì, vẻ mặt đầy sự khinh thường. Tamokato quay sang đội Công chúa, lườm lần lượt các đối thủ của mình, điểm dừng cuối cùng ở Tướng quân. Hai ánh mắt chạm nhau, Sakai lập tức quay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top