Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 71: Danh kỹ Vạn Hoa

Ngày hôm sau, theo như lịch trình, nhóm Thống lĩnh đến Vạn Hoa tửu dùng bữa. Đây là tửu lầu lớn bậc nhất trong cổ trấn, nơi dành cho quan khách quyền cao chức trọng hoặc thương gia giàu có. Mỗi nhóm khách sẽ được chuẩn bị giang phòng riêng, vừa thưởng thức mỹ vị nhân gian, vừa chiêm ngưỡng tiết mục đàn hát mãn nhãn từ các ca kỹ nức tiếng.  

Phòng có hai dãy bàn ăn lớn đặt song song nhau, khoảng giữa là nơi ca kỹ trình diễn. Bọn họ dần ổn định chỗ ngồi trước khi buổi tiệc bắt đầu. Thấy Tamokato đi sau lưng mình, Sakai quay sang, mở lời mời cô vào dãy bàn bên phải còn trống đủ hai chỗ.

- Cô muốn qua bên này ngồi không?

Chuyện tối qua bảo ghét người ta, chẳng lẽ giờ đồng ý nhanh như vậy, Tamokato do dự một lúc thì Hiro đến cạnh, nắm tay kéo cô sang dãy bàn đối diện. Nhìn cô rời đi với nam nhân khác, Tướng quân quả thật bất bình nhưng cũng chẳng biết phải làm gì khác. Hakusho đành vỗ vai an ủi cậu:

- Ba cái chuyện này cứ để Hakusho ta lo liệu!

Thức ăn bày biện linh đình, rượu thượng hạng uống không hết, Vạn Hoa tửu còn xa hoa hơn cả lời đồn. Nhấp thử một chén rượu, Tamokato bừng tỉnh, tấm tắc khen:

- Ngon quá!!!

Đột nhiên cô va phải ánh mắt chẳng mấy vui vẻ của Sakai thế là vội cúi mặt, cảm giác ái ngại đến lạ lùng. Hiro cũng nhận ra điều đó, cậu liền xoa đầu Tamokato, mỉm cười tiếp chuyện:

- Tamo rất biết thưởng thức, loại rượu này được ủ hơn hai mươi năm, chỉ dùng chiêu đãi khách quý! Nhưng ở cung phủ còn có loại ủ hơn mấy trăm năm, nếu cô thích, có thể thử qua!

- Lâu đến thế cơ à? Trưởng bối nói thật chứ?

Tamokato lập tức xoay qua Lý sư, hớn hở reo lên. Hiro gật đầu xác nhận, gắp miếng thịt bỏ vào chén cô:

- Tất nhiên là thật! Ăn nhiều một chút đi, Tamo!

Trông cả hai thân mật, Sakai gai mắt, nuốt chẳng trôi cục tức. Hakusho rót thêm cho cậu một chén rượu, thì thầm:

- Tối qua tôi bày kế cho cậu rồi đấy! Cứ chọn ca kỹ xinh đẹp nhất, nhìn mỗi mình cô ta thôi! Thể nào...!!!

Cậu chưa kịp nhắn nhủ xong thì tiếng đàn thanh thoát vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Các danh kỹ diện y phục gợi cảm, đeo lớp mành mỏng che mặt, chỉ để lộ đôi mắt quyến rũ mê hồn. Trong dàn ca kỹ có một nữ nhân mặc váy đỏ khác biệt, hẳn là kép chính. Ngoài y phục, vóc dáng bốc lửa, khuôn ngực căng tràn cùng điệu múa ma mị của mỹ nữ ấy đủ làm bao nam nhân say đắm. 

- Sakai! Sakai!

Hakusho định thuyết giảng nốt bài học tình trường nhưng gọi mãi Tướng quân vẫn không ngó ngàng. Thần trí cậu ta bấy giờ dồn hết vào vị ca kỹ danh bất hư truyền. Hakusho cau mày, có chút khó hiểu do đâu mà Sakai phá bỏ phong thái chuẩn mực thường ngày, không rời mắt khỏi ca kỹ kia. 

"- Hakusho ta chỉ dẫn thừa quá chăng! Bộ mặt háo sắc của cậu tới giờ ta mới thấy đấy, Sakai!" 

Giấu nhẹm nụ cười khoái chí, Hakusho đảo sang dò xét biểu hiện của Tamokato. Mọi thứ đi đúng hướng cậu tính toán, nha đầu tóc cam đang bứt rứt tay chân, thấp thỏm không yên. 

Ca kỹ váy đỏ bước ra giữa sảnh, uyển chuyển xoay vòng. Sau, cô thuận tay rút cây trâm cài làm mái tóc xoăn bồng bềnh bung xoã thướt tha. Theo điệu múa, cô ta lượn lờ đến bàn Sakai, nghiêng đầu nở nụ cười khả ái rồi châm thêm rượu vào chén cậu. Hàng mi cong chớp chớp nhẹ như mời gọi Tướng quân tập trung vào tròng mắt xanh ngọc, trong veo của mình. 

Tình trạng này kéo dài cũng nguy thật, Hakusho xen ngang chén rượu giữa hai người họ, tằng hắng tiếng rõ to. Hiểu ý, cô ta quay sang tiếp rượu cậu và đương theo điệu múa.  

- Nàng ấy xinh đẹp quá nhỉ?

Hakusho nâng chén rượu lên, nhoẻn cười chế giễu Sakai. Nhưng lần nữa cậu bị phớt lờ vì vị bằng hữu bận dõi theo bóng mỹ nhân đã khuất sau cánh cửa. 

________________________________

Vãn tiệc, chân trời phía Tây nhuốm đỏ, khi họ trở về cũng là lúc Vạn Hoa tửu đông đúc hơn. Đứng trước cửa tửu lầu, Hakusho cố tình kéo Norido lên gần Tamokato, vờ trò chuyện hăng say:

- Norido, cô thấy chưa? Tôi đã bảo rồi, nam nhân nào qua được ải mỹ nhân, Tướng quân cũng có khác gì tôi đâu!

- Hả, là sao?

Norido tự nhiên bị vạ lây vào, chẳng biết chàng kiếm khách lại tính bày trò gì. Mặc kệ cô thộn mặt ra, Hakusho lớn tiếng hơn:

- Ai dà, thì ca kỹ váy đỏ ý, ngực to hông nở! Chắc đúng mẫu lý tưởng của Tướng quân nên cậu ta cứ nhìn chầm chầm như người mất hồn vậy! Tôi gọi mãi chẳng nghe!

- Nè, cậu bị sao vậy? Nói khẽ thôi! 

Norido hoảng hốt, vội ghì lấy cánh tay Hakusho, ra hiệu im lặng. Lo Tamokato bận tâm, cô gượng cười ái ngại, phủ định lời ba hoa kia:

- Hakusho uống nhầm thuốc thôi! Cậu đừng nghĩ lung tung nha!

- Mà Sakai đâu rồi nhỉ?

Hakusho giả điên, lòng ngóng kiếm Tướng quân. Chạm vào nỗi ấm ức, Tamokato bỏ đi một mạch. 

Tuy nhiên, cô không về cung phủ mà lén trở vào tửu quán tìm Sakai. Linh cảm nữ nhân thường khá chính xác, cô bắt gặp cậu vẫn còn nán lại phòng tiệc cùng ca kỹ váy đỏ. Nha đầu tóc cam cố tiết chế bản thân, nhẫn nại rình nghe trộm cuộc trò chuyện đó. 

Ca kỹ từ tốn mỉm cười, kính cẩn thưa chuyện với khách quý: 

- Giờ này tửu quán còn rất đông! Nếu Quận vương có nhã ý, vào canh ba tối nay, Ngài có thể quay lại không?

- Được!

Chẳng hề đắn đo, Sakai gật đầu chấp thuận.  

________________________________

Chút men từ buổi tiệc giúp mọi người chìm vào giấc ngủ sớm hơn. Canh ba sắp điểm, Tamokato trằn trọc, ngồi trong phòng ngòm ra sân, hồi hộp chờ xem liệu Tướng quân có rời phủ không. Và Tướng quân đã rời phủ. Tamokato hối hả bám đuôi theo. 

Cổng Vạn Hoa tửu hiện hữu rõ ràng, cô bất giác cười khẩy, ngậm chặt cay đắng. Giang nhà đằng sau toà lầu chính dành cho lữ khách trú ngụ qua đêm. Và căn ngoài rìa yên tỉnh là nơi ca kỹ đã hẹn Sakai. 

Khi cậu vào phòng, Tamokato vòng qua khoảng sân bên hông phòng, ngồi thụp xuống, chỉ dám ghé mắt qua rãnh cửa sổ quan sát. 

Vị ca kỹ đổi sang bộ y phục màu hồng phấn, bỏ lớp màng che mặt, tóc buộc hờ lả lơi. Cô ta mời Sakai an toạ, tiện thể rót đầy hai ly rượu. 

- Chưa tới canh ba nữa! Quận vương, Ngài nóng lòng thế sao?

- Đôi mắt cô rất giống một người mà ta quen!

Sakai ngước nhìn cô ta, thẳng thắng chia sẻ. Nữ ca kỹ nghe vậy liền đảo mắt sang một bên, thẹn thùng che miệng cười:

- Ngài thật khéo đùa! Câu này ta từng nghe hàng trăm nam nhân khác nói qua!

Dứt lời, cô nép vào lòng Sakai, những ngón tay mềm mại vuốt dọc xuống ngực áo cậu, giọng nói thều thào đong đưa:

- Quận vương, Ngài đã đến tận đây rồi, không cần phải tỏ ra khách khí! Chi bằng bây giờ chúng ta...!!!

Tamokato kìm nén không nỗi, tức tốc nhổm dậy, định hô hoán lên thì một bàn tay lạnh ngắt từ phía sau bịt kín miệng cô. 

- Suỵt, là tôi!

Hiro khẽ lên tiếng trấn an Tamokato và nhanh chóng dẫn cô ra khỏi tửu lầu. 

<<

Tạt ngang phòng sách, Tamokato bẽn lẽn hỏi Tojimomi. 

- Toji nè, cậu đọc sách nhiều, chắc cũng biết cách tính chính xác lúc nào tới canh ba nhỉ?

- Canh ba? Canh ba cũng cần phải tính sao?

Tojimomi nhíu mày, khó hiểu bởi câu hỏi có phần quái rởn. Nhưng người hỏi là Tamokato nên còn chấp nhận được, cô đành kiên nhẫn giải thích chi tiết. 

"- Canh ba sao?"

Hiro vô tình nghe được, bắt đầu để tâm hành động kỳ lạ của Tamokato.>>

- Đợi đã, trưởng bối!!!

Tamokato vùng vằng, nhất quyết không chịu bỏ qua chuyện này. Thái độ ngang bướng khiến Lý sư nổi giận thật sự, lớn tiếng quở trách:

- Là cậu ta chủ động tìm đến! Cô còn vào đó làm gì?

- Sakai không phải như vậy!!!

Tamokato hét lên, bác bỏ ý nghĩ sai lệch của cậu. Dù vậy, nỗi sợ hãi, bất an đã xâm lấn toàn bộ tâm trí cô. Cô chỉ muốn gạt hết tất cả, trở vào ngăn cản họ. 

- Nếu cô tin hắn không phải hạng người đó thì cần gì vào kiểm chứng?

Hiro nhếch môi cười phì, ngoài ngụ ý châm biếm còn trực tiếp đẩy Tamokato vào thế tiến thoái lưỡng nang. Uất ức thấu mây xanh, mắt cô đỏ hoe, cổ họng nghẹn đặc, hơi thở đứt quãng nặng nề. Cô càng thắt ruột thắt gan, nỗi oán hận trong Lý sư càng lớn dần. 

- Tamo, đi theo tôi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top