Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 73: Đoạ đày tâm can (16+)

"- Kết thúc rồi!"

Tojimomi chẳng còn chút hy vọng, mỉm cười buông xuôi. Kể cả khi cô chấp nhận đầu hàng số phận thì vẫn luôn có một người không cho phép điều đó xảy ra. 

Tấm vải đen từ phía sau vòng lên bịt kín mắt Tojimomi. Đoán biết cô sẽ tháo nó xuống, bóng đen chạm lên nhẹ vai, nhắc nhở cô đừng manh động. Mùi hương thảo trên miếng vải xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng Tojimomi. Hương thảo này rất quen thuộc, tựa loại đốt trong Thư phòng.

Tojimomi tò mò, lén kéo tấm vải xuống vài li, nheo tròng mắt quan sát người bí ẩn kia. Người ấy mặc trang phục đen, đội một chiếc nón rộng vành phủ kín cả tóc nên cô đành nhìn vào dáng lưng xác định được hắn là nam nhân. 

Đối diện với bọn lính ảo ảnh, hắn rút thanh kiếm dài, dứt khoát cứa vào cánh tay mình. Tojimomi bàng hoàng với hành động điên rồ này.

"- Gì chứ...?"

Kế tiếp, hắn ta dùng máu rưới đẫm lưỡi kiếm để hoàn tất bước chuẩn bị. Và rồi chỉ sau vài đường điêu luyện, hắn đã quét sạch sẽ lũ ma vật. Thân thủ tầm này thật đáng nể. 

"- Thì ra... cơ chế là vậy...?"

Tojimomi cuối cùng cũng ngộ ra cách phá giải ảo cảnh. Tiếc rằng hương thảo phát huy hiệu quả đúng lúc, đưa cô chìm vào giấc mộng. 

________________________________

- Tôi đến để hỏi một vài chuyện!

Sakai gạt tay danh kỹ, giương mắt lạnh tanh nhìn cô ta. Đúng là nhàm chán, ả cụt hứng, cười khẩy mà chế giễu.

- Chuyện gì quan trọng đến mức Quận vương phải đích thân đến đây?

- Cô và tộc Misuki có mối quan hệ gì?

Ngụm rượu vừa nuốt xuống cổ họng đã bị khách quý tra vấn, nữ danh kỹ miễn cưỡng nhếch môi. Cô đặt chung rượu lên bàn, có phần mạnh tay, tròng mắt đảo qua đảo lại, vẻ thần thần bí bí cũng điêu ngoa vô cùng. 

- Ta nghe nói mười mấy năm về trước, tộc Misuki âm mưu tạo phản nên đã bị triều đình trừ khử hết rồi mà! Ngài hỏi ta vậy là có ý gì? 

- Ta đến không phải để truy cứu chuyện cũ! Ánh mắt của cô rất giống người trong tộc, ta chỉ muốn xác nhận cô có phải hậu duệ của Misuki không?

Sakai hạ giọng, cố kiên nhẫn hơn. Cậu biết rõ năm đó triều đình cho quân thảm sát toàn bộ người thuộc tộc Misuki nhưng về sau cậu gặp được kẻ may mắn trốn thoát. Vậy nên cậu luôn hy vọng sẽ tìm ra hậu duệ thứ hai. 

- Dựa vào ánh mắt mà phán đoán? Quận vương, đây là chuyện hệ trọng ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng ta! Xin Ngài đừng tuỳ tiện!

Đôi mày nữ danh kỹ nhướng lên, cơn giận thể hiện ra ngoài mặt. Sakai nén tiếng thở dài, cảm thấy bản thân quá nôn nóng. Dục tốc bất đạt, cậu lập tức tìm cách xoa dịu ngọn lửa cháy rực trong ánh mắt ấy. 

- Ta không hề tuỳ tiện! Ta đang bảo hộ cho hậu duệ của Misuki, nếu gặp người đó, chắc chắn cô sẽ nhận ra!

- Làm sao ta biết lời Ngài nói là thật?

Nữ danh kỹ nở nụ cười ranh mãnh, bộ dạng trông không giống kẻ đang sợ hãi mà ngược lại còn muốn khiêu khích. Đối chất một một, cô ta chẳng kém cạnh gì Sakai. Một ca kỹ bình thường có khí chất mạnh mẽ thế sao. Trao đổi nhẹ nhàng xem ra bất khả thi, cậu chuyển hướng, trở giọng răng đe:

- Nếu ta dã tâm tận diệt tộc Misuki thì chỉ cần một chút nghi ngờ, cô đã không còn toàn mạng ngồi ở đây!

- Giết lầm chứ không bỏ sót? Cách xử trí của quân triều đình xưa nay vẫn vậy nhỉ? 

Chữ "lầm" nữ danh kỹ cố tình nhấn nhá, cốt để công kích tinh thần Sakai. Viễn cảnh ngày xưa tái hiện, vết nhơ trong tim chẳng dễ xoá mờ. 

<< 

- Sakai, đừng uống!!!

Thấy con trai nghịch ngợm, cầm lấy bình trà, Thân vương liền chạy tới can ngăn. Cậu bé tròn xoe mắt khó hiểu, rồi đâm ra giận lẫy:

- Tại sao nhi thần không được uống?

- Loại trà này sẽ khiến con mất đi linh lực, không tốt cho việc luyện tập đâu!

Ông từ tốn giải thích, nhanh chóng mang bình trà cất đi. Nghe tới đây, Sakai bĩu môi, khuất mắt càng lúc càng lớn hơn:

- Loại trà độc hại thế, Người còn pha làm chi?

- Để trừng phạt quân phản loạn! Sau này lớn con sẽ hiểu!

Lời răn dạy nghiêm khắc từ Thân vương đọng lại trong tâm trí non nớt của một đứa trẻ bốn, năm tuổi. Bản tính hiếu kỳ trỗi dậy, Sakai quyết định trốn trong hòm đựng vũ khí, theo đoàn quân của Thân vương đi chinh phạt. 

Quân triều đình ghé thăm toà thành của tộc Misuki. Misuki là bộ tộc nhỏ nằm ở phía Nam, cách kinh thành hơn vạn dặm. Cư dân trong tộc bẩm sinh sở hữu loại linh lực hiếm, có khả năng phục tự hồi vết thương cũng như chữa lành vết thương cho người khác. Họ được nhiều tộc lân cận yêu mến và mong muốn kết tình hữu nghị. 

Cũng vì nguyên do đó nên mới có cuộc gặp gỡ hôm nay. Đón tiếp khách quý, tộc trưởng Misuki cho mở tiệc linh đình, thắp đuốc sáng cả vùng trời. 

Đại diện phía triều đình, Thân vương đáp lễ bằng cách mời toàn thể dân cư trong tộc thưởng thức những chiếc bánh thượng hạng làm từ loại trà quý, độc nhất vô nhị. Qua lời kể mỹ miều, ai nấy đều hăng hái nếm thử, xem vị của nó tuyệt hảo tới mức nào. 

Nhưng khi tiệc tàn, nắng lên thì chỉ thấy ngọn cờ triều đình bay phất phới trong biển lửa. Sakai bị tiếng người dân gào thét làm cho giật mình tỉnh giấc. Rõ ràng đêm qua bọn họ còn tay bắt mặt mừng, cười cười nói nói, vậy mà giờ lại thẳng tay tàn sát nhau.  >>

Biểu hiện trầm tư, man mác ưu phiền của Sakai diễn ra đúng theo dự tính, nữ danh kỹ cười thầm đắc ý. Sau đó, cô ta lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề, đưa ra yêu cầu cho đối phương:

- Thôi được! Ba ngày sau, Quận vương hãy đưa hậu duệ tộc Misuki đến đây! Nhớ dẫn theo cả nhóm bằng hữu của Ngài, xem như một buổi tiệc bình thường! Ta không muốn gặp riêng khi chưa rõ thực hư chuyện này! 

- Được!

Sakai gật đầu, quả quyết chấp thuận giao ước này. Tiễn cậu ra khỏi phòng, ả nở một nụ cười đầy xảo trá. 

"- Ngày tàn của ngươi tới rồi! Lọt vào tay Hana Misuki ta thì đừng mong có đường lui!"

________________________________

Bên kia bầu trời, Hiro giận dữ siết chặt cổ tay Tamokato, bao nhiêu ấm ức hiện hữu trên đôi mắt mở to trừng trừng. Trăm lời vốn không đủ biểu đạt hết nỗi đau tích tụ ngày qua ngày, có chăng phải moi hết tim gan mới thấu tận.

- Tại sao...? Rốt cuộc... ta có gì không bằng hắn? Điều hắn làm được cho nàng, ta cũng làm được! Tại sao nàng khước từ ta? Tại sao vậy chứ? Nàng nói đi!!!

Từng câu từng chữ của cậu, lúc nghẹn ngào lúc hung tợn nhấn Tamokato chìm vào hố sâu khủng hoảng. Đầu cô đau như búa bổ, hơi thở gấp gáp toả mùi men nồng, chỉ ngửi thôi cũng làm người khác phát say theo. 

- Trưởng... bối... tôi...!!!

Tamokato cố gượng, bập bẹ được vài từ. Môi cô run bần bật, trán ứa đầy mồ hôi, ánh mắt yếu ớt van nài sự bao dung. Hết lần này đến lần khác Hiro kìm nén trái tim mình, một mực nâng niu, đối xử khoan nhượng tử tế với cô để đổi lại thế này hay sao. Nước mắt cậu vô thức rơi xuống gương mặt nhỏ bé của Tamokato. 

- Sao nàng có thể yêu hắn? Sao lại là hắn chứ? Hắn ta chỉ mang đến đau khổ, hắn ta sẽ hại chết nàng!

Hiro thịnh nộ gào thét, lòng ngực muốn tan ngàn mảnh. "Đau khổ", "hại chết", Tamokato chẳng hiểu cậu đang ám chỉ điều gì, lẽ nào cậu giận quá hoá hoang tưởng. Đôi mắt hừng hừng đỏ, chi chít gân xanh trồi cộm hệt ác thú máu lạnh. Tamokato phủ nhận bộ dạng đáng sợ ấy, tự huyễn hoặc rằng Lý sư đang bị gì đó. 

- Trưởng bối... cậu... cậu mất trí rồi!

- Mất trí? Người mất trí chính là nàng! Ta sẽ giúp nàng nhớ lại! 

Nghe thật ngược ngạo, Hiro cười lớn. Nụ cười điên cuồng của kẻ đánh rơi lý trí, phó mặc cho dục vọng điều khiển. Cậu bỏ ngoài tai tiếng la hét, khẩn cầu, bất chấp rượt đuổi đôi môi hoảng loạn kia. 

- Không! Trưởng bối, dừng lại! Mau dừng lại!

Tamokato liên tục xoay đầu tránh né, kinh hãi vẫy vùng. Mắt cô xám xịt theo cảnh vật chao đảo lắc lư. Hơi thở đột ngột nén chặt và cổ họng đắng chát, rát buốt mỗi khi cố sức kêu gào. Kẻ tỉnh thì dần say, còn kẻ say thì dần tỉnh. Đoạ đày cả thể xác lẫn tâm can. 

- Hiro, tên khốn!!!

Giọng Sakai nặng trịch xé gió vọng tới. Tamokato thoát khỏi sự khống chế, cơ thể bỗng nhẹ tênh và tri giác bắt đầu phục hồi. 

Khi cô chưa kịp tỉnh táo, không biết Tướng quân đã động thủ bao nhiêu lần mà gương mặt Lý sư đầy những vết bầm tím, sưng húp, miệng trào máu tươi. Nắm đấm điên tiết loạn xạ, cậu vốn chẳng nương tay, thậm chí muốn giết chết Hiro tức khắc. Cứ đà này, e sẽ có án mạng. 

- Sakai...!!!

Tamokato thót tim, vội ngóc dậy, toan chạy đến ngăn cản. Nhưng vừa chạm chân xuống đất, men say kéo cô mất thăng bằng, ngã gục dưới chân bàn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top