Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 82: Chôn vùi tâm niệm

Chỉ trong nửa ngày, tin tức Quận vương triệu tập cấm vệ quân đã truyền tới kinh thành. Kanako tức tốc đến bẩm báo Quốc sư. Ông nở một cười đắc chí:

- Tuy ta chưa rõ mục đích thật của Quận vương nhưng đây sẽ là khởi đầu cho chuỗi ngày khốn đốn của lão Đế vương! Để xem lần này hắn ứng phó ra sao!

- Tiếp theo tôi cần phải làm gì, thưa Quốc sư?

Thấy cận vệ còn khẩn trương hơn cả mình, hẳn đang muốn mau chóng lấy công chuộc tội, ông đành tặc lưỡi, giao cho cô nhiệm vụ khó khăn nhất. Vừa nghe xong, nét mặt Kanako biến sắc, không tránh được do dự. Quốc sư cũng đoán thấu tâm ý cô, định thu hồi mệnh lệnh thì cô gật đầu chấp nhận:

- Chuyện này cứ giao cho tôi! Tôi sẽ xử lý gọn gàng, sạch sẽ!

- Hãy nhớ không được để cảm xúc cá nhân chi phối! Tránh đụng vào người mà ngươi không nên đụng vào! Đừng lặp lại sai lầm!

Ông nhấn mạnh từng chữ, răng đe cô.

________________________________

Lời của Quốc sư quả chẳng sai. Sau khi hay tin, Đế vương rơi vào tình trạng suy sụp, tự nhốt mình trong phòng, khoá kín cửa.

- Triệu tập cấm vệ truy bắt người... chỉ vì một nữ nhân thôi sao? Ha ha! Ngươi nghĩ ta là trẻ con à?

Ông ta lẩm ba lẩm bẩm, cười gượng gạo hệt kẻ điên dại. Nỗi sợ hãi hoá trắng gương mặt, bộ dạng mà ông không để bất cứ ai trông thấy.

Ngày trước, Tiên đế tổ chức cuộc thi tranh vị cho Trưởng hoàng tử và Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử tuy yếu kém về cả trí lực lẫn tinh thần nhưng vẫn mang tham vọng được nắm quyền hành, cai trị thiên hạ. Tới ngày thi đấu, hắn đầu độc ngựa của Trưởng hoàng tử khiến nó đột ngột dừng giữa đường đua.

Sau khi lên ngôi, vì sự kém cỏi cộng với âu lo bị huynh trưởng lật đổ, Đế vương không có ngày nào ăn ngon ngủ yên. Ông liên tục điều Thân vương viễn chinh, tìm mọi cách hạ uy thế Vương phủ, bức tử biết bao mạng người.

Giờ đây, Đế vương ám ảnh cảnh mất ngôi vị và sợ bị trả thù. Thân vương đã qua đời, hậu duệ duy nhất của ông chính là Sakai - cái gai tiếp nối mà Đế vương luôn rắp tâm trừ khử.

- Nghiệp báo? Chẳng lẽ nghiệp báo đã tới với ta? Thân vương phi, ta không cố ý hại nàng...!!!

Nhớ về tội ác bản thân gây ra, ông ta ôm chặt đầu, mồ hôi túa đẫm trán.

<<
Đêm năm đó, bầu trời u ám, gió mạnh rít từng đợt lạnh lẽo át hẳn không khí tươi tắn mùa xuân. Trong Tâm An điện khói hương vẫn loang thoảng nhẹ nhàng, bốn bề tĩnh lặng đến mức nghe rõ được âm thanh lần chuỗi tràng lách cách. Hôm nào cũng vậy, Thân vương phi sẽ một mình quỳ ở chính điện, trước tượng thờ Mão thần để cầu phúc cho con trai.

Bất thình lình, ngoài cửa chớp lạch một cái thắp sáng cả căn phòng. Đi sau là tiếng sấm đau tai điếc óc. Chuỗi tràng trên tay Thân vương phi bị đứt rời tự lúc nào, hạt ngọc rơi tứ phía.

- Mão thần, Ngài muốn mang tôi đi sao?

Lời thủ thỉ của nương nương vừa dứt, bóng một người bước vào phòng cũng to dần. Bà quay sang hành lễ với Đế vương. Ông ta đảo mắt xung quanh rồi nhìn bà và mỉm cười:

- Thân vương phi sống ở một nơi tạm bợ thế sao? Nghe bảo hoàng huynh ta cũng hiếm khi đến thăm tẩu!

- Là thần thiếp nguyện ý! Thân vương trăm công nghìn việc nên không hay lui tới, thần thiếp vốn không trách cứ Ngài ấy!

Thân vương phi điềm đạm đáp trả, chẳng biểu lộ chút tủi thân và chắc chắn cũng chẳng cần sự an ủi từ ai cả. Nằm ngoài tính toán, Đế vương có vẻ thất vọng, đành ngỏ ý thăm dò:

- Nếu đã không đủ hoà thuận để chung sống, hoàng tẩu có nghĩ tới chuyện hoà ly, nghĩ tới chuyện tái giá chưa?

- Hoàng hậu và thần thiếp đều mang trọng trách sang Semino hoà thân! Hoàng muội vắng số không thể bên cạnh chăm sóc bệ hạ! Chỉ còn lại thần thiếp, giờ đây tạm thời ở Tâm An điện nhưng chưa từng nghĩ chuyện hoà ly! Thần thiếp vẫn sẽ tận tâm làm tròn bổn phận của một Thân vương phi!

Nương nương một mực kiên trung, bày tỏ lòng mình. Lay chuyển bà gần như là vô phương, Đế vương chuyển sang công kích:

- Vương phi có biết vì sao hơn 5 năm nay, ta vẫn chưa lập hậu? Là do ta từ lâu ta đã để ý nàng, muốn dành vị trí đó cho nàng!

- Xin bệ hạ tự trọng giữ mình! Dù sao thần thiếp cũng là hoàng tẩu của Người! Thần thiếp mạng phép đoán rằng, bệ hạ không để ý thần thiếp, bệ hạ chỉ để ý đến những thứ thuộc về hoàng huynh Người! Bệ hạ đã nắm giữ cả giang sơn xã tắc, đừng tiếp tục tạo thêm nghiệp quả!

Thân vương phi cúi đầu hành lễ, song tông giọng có nhu có cương, khẳng khái vô cùng. Lời nói sâu xa nhen nhóm vạch trần tội lỗi điêu ngoa của Đế vương. Ông ta tức giận quát tháo, tóm lấy cánh tay bà:

- Ta là cửu ngũ chí tôn, thứ ta muốn nhất định phải có được!

Cung nữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, sốt ruột định đi tìm Thân vương ứng cứu thì bị Thái giám hầu vua ngăn cản:

- Ngươi có biết người trong kia là ai không? Những chuyện thế này trong cung không hề hiếm gặp! Người mà bép xép là khó giữ cái đầu!

Sấm chớp từng hồi vang rền, cơn mưa xối xả trút xuống. Thân vương phi dùng hết sức chống trả, đẩy Đế vương ra xa rồi rút cây trâm cài chĩa về phía ông. Oán hận đổ tràn trong ánh mắt, bà phủi bỏ mọi kiêng nể, thẳng thừng tố giác.

- Người đừng nghĩ có thể một tay che trời! Người đừng nghĩ ta không hay biết cái chết uẩn khúc của hoàng muội ta! Bọn ta sang Semino để hoà thân, không phải trở thành con rối của Người!

- Nàng định giết ta ư? Tội mưu phản là tội chết, không chỉ nàng mà còn cả Thân vương và... con trai của nàng!

Đế vương ngạo nghễ cười, thách thức nương nương. Động tới con trai, bà bị doạ chùn bước. Sau cùng, Thân vương phi quay mũi trâm sắc nhọn về phía mình. Bấy giờ Đế vương mới thật sự hoảng hốt:

- Nàng... nàng làm gì vậy chứ?

- Ta sẽ không để Người uy hiếp! Hôm nay trước mặt Mão thần, ta phơi bày tội ác của Người! Người hãy chờ ngày nhận báo ứng! Sống chẳng an yên, chết chẳng vẹn toàn!

Thân phận nhỏ bé vẫy vùng nào xong, nương nương trao phó cho Mão thần phán quyết. Bà lặng ngắm cây trâm ngọc do Thân vương tặng, trái tim lưu luyến khôn nguôi.

- Đối với ta, Người một trăm một vạn lần chẳng sánh được bằng Thân vương! Tiếc rằng ta không thể gặp Ngài ấy và hoàng nhi lần cuối!

Nước mắt xuôi dòng, máu chảy ướt đẫm. Một nhát xuyên tim, giã từ hồng trần. Tâm niệm của Thân vương phi mãi mãi bị chôn vùi dưới tầng đất sâu. >>

________________________________

Ánh chiều tà dần buông sau dãy tường thành, Sakai dắt Tamokato dạo chơi khắp phố cổ. Đi được một lúc, cô tò mò hỏi cậu:

- Tại sao chàng lại tự nhiên dẫn ta ra ngoài trấn?

- Thời gian ở cổ trấn không còn nhiều nên ta muốn cùng nàng dạo chơi một chút! Nàng thích đi đâu, ta sẽ theo đấy!

Cậu mỉm cười ấm áp, cố che giấu đi nổi sốt ruột trong lòng. Từ tản sáng nay, cậu và Hakusho thẩm vấn vô số kẻ tóc trắng khả nghi nhưng vẫn chưa có kết quả. Chỉ khi Tojimomi nhắc về những biểu hiện kỳ lạ của Sứ thần trong ngày đầu tiếp đón họ mới tạo thêm được nguồn manh mối. Sakai kì thực muốn trực tiếp nghe lời khai nhưng cậu phải đưa Tamokato tạm lánh mặt. Điều quan trọng nhất lúc này chính là giúp cô cải thiện tâm trạng.

- Cướp! Cướp! Bắt lấy hắn!

Từ xa bỗng dưng ồn ào, người dân hô hoán thúc dục binh lính đuổi theo kẻ cướp. Tên gian manh này vừa chạy trốn vừa kéo ngả đồ đạc bên hàng quán nhầm cắt đuôi binh lính. Chuyện bất bình trước mắt sao có thể ngó ngơ, Tamokato ngay lập tức đoạt thanh kiếm của binh lính, nhảy thoăn thoắt lên đống đổ vỡ mà truy bắt. Cô nhờ lợi thế về tốc độ cùng lực chân mạnh mẽ, một phát đá hắn té nhào lộn. Hắn quằn quại, liều mạng phản công. Tuy vậy, chỉ được vài đường đã bị Tamokato đánh bại thảm hại, phải ngậm ngùi trả lại túi tiền cho lão bá.

- Đa tạ nữ hiệp giúp đỡ! Nữ hiệp đúng là hảo kiếm pháp! Hảo kiếm pháp!

Lão bá chắp tay thành khẩn đa tạ, cả dân chúng cũng vây quanh reo hò tán dương cô. Cô phổng cả mũi, tự hào vỗ ngực:

- Lão không cần khách sáo! Chuyện nhỏ thôi, đây là chuyện mà tay kiếm mạnh nhất vương triều nên làm!

- Nữ... nữ hiệp là tay kiếm mạnh nhất vương triều?!

Lão bá bối rối, bán tín bán nghi mà hỏi ngược. Sakai thắc mắc chẳng khác gì lão, đứng trân trân nhìn. Tamokato bật cười khanh khách, hướng về phía Sakai, tinh nghịch giải đáp:

- Bởi vì tay kiếm mạnh nhất vương triều đã từng chào thua tôi!

Đến đây, Quận vương mới hiểu ý cô, liền bật cười theo. Nhớ những ngày đầu tiên của cả hai, nhớ về trận đấu tối đêm đó, mọi thứ giống như vừa xảy ra hôm qua. Nhân gian tương truyền câu "Đánh nhau mới thành bằng hữu", cậu và Tamokato phải chăng hơn thế. Lùi một bước để nhận quả ngọt, thật là xứng đáng.

Đám đông tản dần, ai về việc nấy. Hoà vào phố xá tấp nập, trái tim Sakai rộn ràng từng nhịp, nắm siết lấy tay Tamokato.

- Nàng nhanh tay lẹ chân vậy, chớp mắt đã chẳng thấy đâu! Chắc là ta phải giữ chặt lấy nàng mãi thế này!

- Chuyện ban nãy ta dư sức giải quyết! Chàng lo lắng thái quá rồi!

Nha đầu tóc cam bĩu môi, giận lẫy cho rằng Sakai hiện vẫn còn nghi ngại về tay kiếm của cô. Tamokato vượt trội thế nào cậu biết rõ nhưng hiện tại, cậu e ngại vấn đề khác. Dập tắt suy diễn vu vơ, cậu trải lòng bộc bạch:

- Ta không thái quá! Không phải ta không tin vào khả năng của nàng! Ta...chỉ... lo bản thân không giữ nổi nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top