Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ác tư sinh tử <3>


[Không đi xem sao?]

"Tại sao phải đi?"

Hệ thống kỳ quái hỏi lại [Nếu cứ tiếp tục, Duẫn Thành sẽ không còn thích ngươi nữa, nhiệm vụ hoàn thành độ sẽ càng lâu không phải sao?]

Mạc Thanh không trả lời, hắn sớm đã biết không thể dựa dẫm quá nhiều vào ai cả. Mạc Thanh ngồi thêm ở đó thêm 1 chút, sau đó mới mở miệng

"Ngươi theo dõi ta lâu như vậy không sợ đêm hôm lạnh lẽo cảm lạnh ư?"

Hệ thống cả kinh mở to mắt nhìn trong bụi dậm từ từ nhô ra một cái đầu. Là Lãnh Thần Vũ.

Lãnh Thần Vũ bị phát hiện mặt biến, ngược lại hắn có chút ghét bỏ phủi mình quần áo, trách cứ

"Ngươi ngồi lâu như vậy, nếu ta bị cảm lạnh cũng là ngươi nên chịu trách nhiệm"

Mạc Thanh đối với lời này liền cạn lời, hắn xem này hoàn cảnh có vẻ là Lãnh Thần Vũ mới tới không lâu, hơn nữa quanh đây vắng vẻ, chả lẽ để theo dõi hắn mà đối phương để thuộc hạ ở xa đây sao?

"Tại sao phải theo dõi ta?"

"Ta lúc nào theo dõi ngươi? Ta chỉ là có lòng tốt, thấy ngươi ngồi một mình, biết đâu có kẻ tâm địa xấu xa đối với ngươi nổi ý xấu..." Nói đến đây sắc mặt Lãnh Thần Vũ trở lên giống như vô cùng nghiêm trọng "Nhỡ gặp phải kẻ như vậy, ta lo ngươi sẽ không chống cự lại"

"Cái gì kẻ xấu?" Mạc Thanh nhịn không được lớn tiếng cười nhạo "Kẻ duy nhất ở đây đối với ta tâm địa xấu xa ngoài ngươi còn có ai?"

"Ta cấp dưới đáng yêu như vậy ta tất nhiên sẽ không thể kìm lòng, thế nhưng ngươi lại là ta đệ đệ, ta cũng lại càng yêu thương sẽ quan tâm ngươi, là ngươi hiểu lầm ta đi, thật là đau lòng"

Mạc Thanh nhìn Lãnh Thần Vũ một cái. Hắn cũng đã quan sát xung quanh có hay không có đám cảnh vệ, vẫn là trên người Lãnh Thần Vũ liệu có vũ khí không, nhưng có vẻ tất cả đều không hề có. Hắn có chút không hiểu được Lãnh Thần Vũ tay không đi tới đây theo dõi hắn để làm gì. Rõ ràng hôm nay hắn ra ngoài một mình, nếu đối phương biết hành tung của hắn, giết hắn vào lúc này quá mức dễ dàng, nhưng đối phương lại không hề ra tay. Chỉ có một khả năng đó là Lãnh Thần Vũ cũng có việc ở gần đây sau đó tình cờ thấy hắn, sau đó các ngươi biết.

Mạc Thanh mặt lạnh như băng, quả nhiên không lâu sau đó, hắn đã nghe được tiếng một thiếu nữ giống như đang tìm người mà buồn bã ngồi xuống Mạc Thanh sau lưng ghế đá. Bọn họ ngăn cách bởi một bụi cây khá cao, cơ bản 2 bên sẽ không nhìn được nhau. Nhưng cho dù không thấy, Mạc Thanh vẫn có thể nghe được chủ nhân âm điệu đó không ai khác là của Từ Hân nữ chủ.

"Nàng đến cũng nhanh thật"

Lãnh Thần Vũ lầm bầm, hắn xoa xoa cái ót, nhưng cũng không có đáp trả Từ Hân câu gọi. Ngược lại lại rất tự nhiên ngồi xuống Mạc Thanh bên cạnh.

"Hình như chúng ta chưa bao giờ ngồi cạnh nói chuyện với nhau đi?"

"Không cần thiết" Mạc Thanh nhàn nhạt đáp, hắn cảm thấy nếu hiện tại Lãnh Thần Vũ không muốn giết hắn, vậy hắn cũng nên đi thôi, tránh cho kẻ này đổi ý làm bậy.

Lãnh Thần Vũ gương mặt bị bóng tối che đi phân nửa, hắn nhìn Mạc Thanh muốn rời đi, liền không do dự túm Mạc Thanh tay "Định đi thăm kẻ đó sao? Cũng đúng, hắn là ngươi con bài tốt nhất cơ mà"

"Hắn không phải"

Mạc Thanh thành thật đáp, Duẫn Thành sự thật không phải quân cờ mạnh nhất của nguyên chủ, nhưng cũng quả thực là một quân cờ quan trọng vô cùng bởi vì nếu thiếu vị tướng này sẽ khiến cho nguyên chủ phải đi đường vòng, mất rất lâu để hạ gục nam chính. Người như nguyên chủ vốn đã có kế hoạch dự phòng, chẳng qua là yêu vào thì có bao nhiêu kế hoạch cũng sẽ thành không.

Mạc Thanh phản bác rất nhanh, trong mắt Lãnh Thần Vũ chính là việc Mạc Thanh sự thật không hề coi Duẫn Thành là quân bài. Là yêu đương thật tâm sao?

Hắn nhìn thanh niên trước mặt, đôi mắt chưa bao giờ hắn thấy trong đó dịu dàng lại lấp lánh một đạo ấm ấp, kia mặt nhỏ vốn đã đẹp đẽ lúc đó lại càng như mê người.

"Người yêu ngươi đang ở bên kia, đừng làm phiền ta"

"Đừng nói vậy chứ, giống như ghen lắm đó" Lãnh Thần Vũ chống cằm nhìn Mạc Thanh vì lạnh mà hai má đỏ ửng, quả nhiên là vẫn dễ thương thật đấy. Lãnh Thần Vũ ôm Mạc Thanh bả vai, giống như thân thiết lắm làm nũng Mạc Thanh, còn dụi dụi vào Mạc Thanh hõm vai

"Ta thân ái Tiểu Thanh, chúng ta nói chuyện nghiêm túc một chút được không?"

Mạc Thanh bị đối phương bỗng dưng ôm lấy mà lông tơ dựng đứng, hắn nhớ tới đêm hôm đó Lãnh Thần Vũ lên cơn thú tính muốn làm chuyện không đứng đắn với hắn, lực đạo này mạnh mẽ tới lỗi hắn còn dùng hết sức cũng sẽ đẩy không ra.

"Buông ra"

Mạc Thanh sợ Lãnh Thần Vũ lại phát bệnh, đến nỗi hắn giọng nói có điểm lớn. Mà Từ Hân nghe được đằng sau mình âm thanh 2 nam nhân thì cũng tưởng tượng ra bọn họ đang làm gì. Nàng ánh mắt hiện ra có chút bực bội với chán ghét, cùng là nam nhân, làm sao có thể hẹn hò với nhau ở nơi như thế này? Thật là đáng xấu hổ.

Nàng cầm lấy túi xách chạy ra ngoài, còn không quên gọi điện báo cảnh sát. Đã lạc mất Vũ, còn gặp 2 tên điên, thật xui xẻo mà.

Về phía Mạc Thanh, Lãnh Thần Vũ vẻ mặt thất vọng "Thật là lạnh lùng, nhưng ngươi buộc phải đồng ý đi cùng ta thôi"

Mạc Thanh mặt không đổi sắc "Không phải muốn nói chuyện sao?"

"Ta đổi ý rồi" Lãnh Thần Vũ cười hai tiếng, đôi mắt đen tuyền hiện ra tia xảo quyệt "Nói chuyện thôi làm sao có thể đủ chứ?"

Mạc Thanh cảm nhận bên hông lạnh lẽo họng súng, hắn mặt không đổi sắc đi theo Lãnh Thần Vũ lên hắn ô tô. Quả nhiên kẻ này làm sao có thể tay không mà ra ngoài chứ.

Ô tô sang trọng, dù hơi nhỏ nhưng không khác gì một căn hộ. Mạc Thanh trong lòng liền không thể giống bên ngoài bình tĩnh, hắn trái tim kịch liệt đập, cái hắn sợ quả nhiên là tới rồi. Nhưng hắn không thể tỏ ra lo lắng, Mạc Thanh nghĩ ít nhất hắn cũng có hào quang phản diện, không thể dễ dàng chết trong cái xe này được.

"Ngồi đi, đừng khách khí"

Ngươi bỏ cái súng ra ta liền không khách khí. Mạc Thanh trầm mặc nghĩ, cũng đành ngồi xuống theo đối phương ý muốn.

"Ngươi muốn uống gì sao? Cà phê? Vẫn là thích uống nước chanh đường như cũ?"

Mạc Thanh cau mi "Muốn nói gì liền nhanh một chút, đừng làm mất thời gian của ta"

Lãnh Thần Vũ giống như không nghe thấy, hắn thuần thục mở tủ làm một ly cà phê cùng 1 ly nước chanh, một lúc sau lại nói

"Ngươi biết gì không? Vài hôm trước khi ngươi đột ngột xin nghỉ việc, công ty của ta cũng đã chịu tổn thất rất lớn, là lỗi của ngươi đó"

Vẫn muốn biết lý do? Mạc Thanh trả lời "Nghe nói ngươi đang gấp rút tìm trong công ty nội gián, ngươi là đang nghi ngờ rằng có kẻ nào đó đã giúp ta che giấu thân phận để chà trộn vào công ty ngươi ư?"

"Mạc dù ta rất yêu quý ngươi, nhưng công vẫn phải ra công chứ phải không, chúng ta chỉ cần làm một vài giao dịch nhỏ, ta sẽ cho ngươi rất nhiều thứ có lợi. Tất nhiên là những thứ mà ông già kia không có"

"Ha, không phải là ngươi nghi kị quá độ, bởi vì ta thân thiết với Lãnh Tuân mà ra tay với hắn muốn ép ta hay sao?"

"Ngươi sớm đã biết hắn bị tai nạn, ngươi thậm trí còn không hỏi thuộc hạ của mình về tình trạng của hắn, điều đó đã quá rõ rồi không phải ư? Điểm yếu của ngươi không phải hắn"

Lãnh Thần Vũ nghiền ngẫm đẩy đẩy ly nước "Chỉ là lần này ngươi đoán sai rồi, cái ta muốn không phải là tìm ra kẻ kia,"

"Ngươi muốn làm gì ta cũng không muốn quan tâm, ngươi có thể giết ta nhưng ta sẽ không bao giờ cùng ngươi trở thành một phe cả"

"Ta biết, ngươi sẽ không hề tự nguyện được, cho nên ta sẽ dùng một cách khác vui vẻ hơn một chút"

Mạc Thanh nhìn Lãnh Thần Vũ kỳ quái ánh mắt, hắn đột nhiên như nhận ra cái gì, cố gắng che lại ngón tay có điểm run rẩy, hắn không muốn bị như vậy, cho nên...

Lãnh Thần Vũ đột nhiên ha hả cười, hắn ánh mắt sắc như dao găm, mạnh mẽ túm lấy Mạc Thanh tay, những đầu ngón tay tinh tế trắng bạch lạnh lẽo càng khiến Lãnh Thần Vũ cười lớn.

"Ngươi sợ cái gì?"

Lãnh Thần Vũ ôm mặt ha hả 2 tiếng, con cáo biết run rẩy, rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt đây? Nếu như... khuôn mặt kia càng thành thật sẽ là hình hài thế nào?

Mạc Thanh thủ bị nắm chặt, cho nên hắn so với bị chặt tay chân càng sợ Lãnh Thần Vũ lên cơn điên hơn.

Quả nhiên giây không lâu sau, Mạc Thanh đã bị Lãnh Thần Vũ đè xuống thảm, nguyên chủ cho dù trí tuệ hơn người, nhưng cơ bản thân thể không thể nào cường tráng như nam chủ được. Hắn trơ mắt nhìn bản thân tay cư nhiên bị còng lại, không sai, Lãnh Thần Vũ là kẻ biến thái về tình dục, không chỉ thông ăn nam nữ, còn thích chơi những đồ chơi 18.

Mạc Thanh thấy Lãnh Thần Vũ tay luồn 1 khắc kia liền hoảng rồi, có thể là do bị cảm xúc nguyên chủ ảnh hưởng, Mạc Thanh cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắn giọng hạ xuống nói

"Ngươi muốn cái gì, thương lượng 1 chút vẫn tốt hơn đi?"

"Ngươi bị súng chĩa vào cũng không sợ, nhưng lại sợ bị ta yêu thương ngươi ư? Nhưng mà biết đâu được một lúc nữa thôi ngươi sẽ vì được ta yêu thương mà sung sướng? Như thế này chẳng hạn?"

Mạc Thanh cảm nhận trước ngực ngoài 1 cái tay. Hắn hai mắt có điểm chán ghét, lại cố gắng nói

"Ta và ngươi là huynh..."

Mạc Thanh còn chưa nói xong miệng đã bị Lãnh Thần Vũ lấp kín. Mạc Thanh hắn đã sớm quên Lãnh Thần Vũ là kẻ điên, làm sao có thể vì lý do đó mà ngăn lại cơn tình dục đang hừng hực kia của hắn cơ chứ.

Nhưng nguyên chủ là ai, với tính cách của hắn cho dù chết cũng sẽ không để mình chịu nhục.

Vì vậy Lãnh Thần Vũ lập tức dừng lại, hắn sờ mình khóe miệng trào ra một dòng máu đỏ, cười

"Ngươi cắn ta ư? Thật là một con cáo hư hỏng mà"

Mặc kệ ánh mắt phẫn nộ trước mặt, Lãnh Thần Vũ không ngần ngại bóp chặt Mạc Thanh cằm. Mạc Thanh chưa bao giờ thấy như lúc này Lãnh Thần Vũ

Đúng vậy. Lẽ ra là một kẻ được chỉ định làm thuộc hạ dưới hắn, là một kẻ được chính hắn chú ý trong 1 năm liền, nhưng cũng lại là kẻ lừa hắn trong tận 1 năm liền.

Lãnh Thần Vũ tức giận sớm đã không hề coi Mạc Thanh là bản thân mình huynh đệ, hắn chưa từng coi bất kỳ ai là mình huynh đệ.

Lãnh Thần Vũ đứng dậy, nhìn Mạc Thanh một cái

"Hiện tại hình ảnh ta và ngươi đang được ghi lại, chắc ngươi cũng không muốn tên cuồng tình như Duẫn Thành thấy được nó đâu, ngươi sợ hắn bỏ ngươi thì cứ về chỗ ta, ta luôn luôn chào đón ngươi"

Mạc Thanh hai tay vẫn bị còng, hắn nhìn vẻ mặt ngả ngớn của Lãnh Thần Vũ mà sắc mặt đen sì

"Lãnh Thần Vũ, ngươi là kẻ điên"

"Điên thì sao? Điên như vậy không phải rất tốt sao?"

Lãnh Thần Vũ cười lên hai tiếng, hắn vừa nói vừa cởi trên mình sơ mi. Hắn sớm thấy được kẻ như Mạc Thanh không hề sợ chết, thứ hắn sợ chính là mất đi danh dự. Hơn nữa hắn đã từng có một giấc mơ, giấc mơ nhìn thấy Mạc Thanh vì bị hắn đụng chạm mà sinh ra đa sắc biểu cảm, thứ mà chưa từng xuất hiện trước đó. Cho dù đó chỉ là mơ, nhưng ai mà nghĩ tới hiện tại lại giống nhau như thế chứ.

Nhìn Lãnh Thần Vũ càng ngày càng lại gần. Mạc Thanh trái tim run rẩy, hắn bị làm nhục, kia thì thà chết còn hơn.

"Vũ, ngươi có ở trong đó sao?"

Âm thanh vừa vang, Mạc Thanh cùng Lãnh Thần Vũ động tác đều dừng lại. Hắn nghe được kia là âm thanh của nữ chính Từ Hân.

Lãnh Thần Vũ thấy Từ Hân đứng ngay ở đầu xe, ánh mắt có chút phiền chán. Hắn quên mất cái xe này nàng có biết là của hắn. Vì vậy Từ Hân nhìn đèn sáng trong xe vẫn ở yên mà lo lắng gõ gõ cửa xe.

"Còn không mau cút, muốn người yêu ngươi nhìn thấy ngươi đang ở trong xe muốn thượng mình đệ đệ ư?"

Lãnh Thần Vũ thở dài một hơi, chỉnh lại Mạc Thanh cùng mình y phục "Ngươi chờ, chúng ta còn chưa xong đâu"

Nhìn Lãnh Thần Vũ rời đi, Mạc Thanh mặt lạnh như băng, hắn lấy ra dưới giày một con dao đa năng, cố gắng mở khóa còng. Cầm lấy cây súng mà Lãnh Thần Vũ bỏ quên trên bàn, Mạc Thanh hai mắt toàn là sát ý. Hắn lên nòng, chuẩn bị đem Lãnh Thần Vũ lên bàn thờ ngồi.

Hệ thống biết Mạc Thanh ý định, lập tức xông ra

[Ký chủ, không thể làm như vậy, hắn là nam chính, không thể chết]

"Kia bắn gãy hắn chân là được rồi"

Mạc Thanh bắn vỡ khóa xe, hắn không tin hôm nay không thể cho Lãnh Thần Vũ ăn khổ

Mà ở phía xa nghe thấy tiếng súng Lãnh Thần Vũ có chút sầu não, hắn kia lại quên mất nhân viên văn phòng của hắn không phải là kẻ bình thường.

"Chạy đi"

Từ Hân hai mắt rưng rưng vẫn không chịu đi "Ngươi bỏ ta lại còn chưa hướng ta giải thích, giờ còn muốn đuổi ta đi"

Lãnh Thần Vũ biết Mạc Thanh sắp tới, liền mặc kệ nàng, hắn còn chưa muốn mất mạng ở đây đâu.

Lãnh Thần Vũ kéo nàng chạy, hắn nhớ không nhầm thì có một chiếc mô tô của 1 đôi đang ở gần đây.

Mà nhìn thấy hai người ở phía xa, Mạc Thanh không do dự giương súng bắn một cái, không ngoài dự đoán liền trúng tới Lãnh Thần Vũ.

Từ Hân ngồi trên mô tô sợ hết hồn, nàng quay đầu chỉ thấy một cái thân ảnh ở phía rất xa "Vũ.. " Từ Hân quay đầu một cái nữa mới thấy trên bụng bạn trai áo sơ mi xuất hiện một mảng lớn đỏ. Là trúng đạn rồi.

Lãnh Thần Vũ cướp được mô tô chạy đi, hắn bị đau nhưng lại cười hai tiếng, hắn nhìn trong kính chiếu hậu càng ngày càng xa Mạc Thanh. Nghĩ rằng chúng ta còn chưa xong đâu Mạc Thanh, hắn đã không còn muốn chinh phục nữa, mà là hủy hoại. Sớm hay muộn, kẻ kia sẽ chỉ có thể quỳ dưới chân hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top