Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ác tư sinh tử


Lãnh Giang đặt xuống điện thoại, cười nhìn Mạc Thanh

"Con tới rồi"

"Vâng"

Mạc Thanh đầu đội hắc mũ lưỡi chai, đối với Lãnh Giang gật đầu

"Nếu ta để con tiếp quản này đội, con thấy thế nào?"

Mạc Thanh nhìn bên dưới xếp thành hàng hơn 30 cái áo đen nam nhân. Bọn họ trên mình xăm chằng chịt, sắc mặt dữ tợn, thân cao mét 9, Mạc Thanh ánh mắt dật dật, này đám thô kệch khủng bố lại sẽ chịu nghe lời hắn sao?

[Ký chủ đừng quá tự ti, lãnh đạo là nằm ở cái đầu]

Mạc Thanh nuốt nước bọt "Chỉ là cái đầu với một lũ lưu manh có phải hay không vô dụng?"

[Ký chủ, bọn họ là trong truyền thuyết vì chủ mà hy sinh loại hình] Hệ thống an ủi.

Mạc Thanh trong lòng ha hả, hắn ngoài mặt với lão ba không đổi sắc

"Ngươi đưa bọn họ cho ta làm cái gì?"

Lãnh Giang vỗ vai Mạc Thanh, ánh mắt sắc bén, không có giống hôm đó trong tiệc rượu hiền từ. Lão buông ra trên miệng điếu thuốc, nghiêm túc

"Tiểu Thanh, ngươi sẽ vì ba mà trở nên cường đại chứ?"

Ngươi nghĩ ngươi là cái gì? Mạc Thanh hừ lạnh, lại nói "Ba gặp rắc rối?"

"Ân" Lãnh Giang chằm chằm nhìn Mạc Thanh, này người từ đầu đến cuối sắc mặt không đổi, thậm trí kinh ngạc cũng chưa có. Đứng trước súng máy đạn dược. Rốt cuộc đây có phải là nhân viên văn phòng?

Gặp mặt không nhiều. Lãnh Giang đã cảm nhận được Mạc Thanh có cái gì đó rất sắc sảo, giống như con dao chưa rút vỏ, lão muốn nhìn nhiều hơn nữa, nhìn cho thật kỹ, để có thể cầm được cán dao.. lão nhất định phải tận tâm mới được.

"Như vậy, ta có thể giúp được gì cho ngươi đây? Thưa ba?"

Nghe được Mạc Thanh đáp ứng. Lãnh Giang nụ cười càng lúc càng biến đại. Xem xem. Lão con trai, nhất định phải thế này mới phải.

---

"Cái gì? Mạc trợ lý xin nghỉ việc?"

"Không phải chứ? Rõ ràng hắn với giám đốc thân như vậy, phúc lợi cũng nhiều như vậy, tại sao lại nghỉ việc đâu?"

"Đúng vậy đúng vậy, thật kỳ lạ, ta còn nghe được chính Mạc trợ lý đã để đơn, còn không cần cả giám đốc chấp thuận đấy"

Lãnh Thần Vũ ngồi trên bàn làm việc, yên lặng vuốt vuốt mình dự án. Đã 3 ngày rồi, người kia nói 1 ngày sẽ tới xem hắn dự án, nhưng đã 3 ngày rồi.

Giống như vì Mạc Thanh đi, trưởng phòng cũng không thèm làm khó hắn, cũng quên luôn vụ dự án. Hắn sớm biết được tất cả chủ mưu đằng sau không phải Mạc Thanh, nhưng cũng vì Mạc Thanh chán ghét Từ Hân, nên mọi người mới bắt đầu chèn ép nàng, bao gồm cả bạn trai nàng - là hắn. Chỉ là hắn không hiểu được, rốt cuộc đã chán ghét muốn đuổi việc bọn họ, đối phương lại đột ngột biến mất? Là chơi chán rồi sao?

Lãnh Thần Vũ nghĩ ngợi không lâu, hắn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Màn hình chói lọi hiện ra hai chữ lão già. Lãnh Thần Vũ sắc mặt nháy mắt biến kém.

"Tối nay về nhà đi"

"Ta không thích" Lãnh Thần Vũ cười nhạo hai tiếng "Như thế nào? Nội bộ lục đục? Không quản nổi lên gọi ta về?"

"Ta muốn ngươi gặp mình đệ đệ" Lãnh Giang đầu bên kia có điểm tức giận, lão thực ra chỉ là có lệ gọi mà thôi, với lão Lãnh Thần Vũ về hay không không quan trọng, nếu không phải Mạc Thanh yêu cầu, lão còn sẽ gọi cho này nghịch tử sao? Đủ lông đủ cánh liền không coi lão ra gì.

"Đệ đệ?" Lãnh Thần Vũ cau mày, hắn nhớ 1 năm trước hắn sớm đã giết hết lão già kia lưu lại rác rưởi, tại sao bây giờ còn xuất hiện ra thêm một cái?

"Ba, ngươi đang nói chuyện với hắn sao?"

"Ân"

Lãnh Thần Vũ vốn muốn từ chối, lại nghe được đầu bên kia đối thoại, hắn ngẩn người, bởi vì kia giọng nói thập phần quen thuộc. Mạc Thanh? Không thể nào. Lãnh Thần Vũ có điểm hoảng hốt, nhưng nếu đó thật là kia Mạc Thanh...

Nghĩ tới hôm đó hai người hôn môi cảnh tượng. Đối phương tức giận lại không làm được gì dáng dấp, là bởi vì sớm biết bọn họ quan hệ nên mới làm vẻ mặt đó sao? Lãnh Thần Vũ đột nhiên ác ý cười, này.. này chuyện cỡ nào thú vị? Hắn làm sao có thể tưởng tượng ra kẻ bị quay vòng vòng lại chính là hắn chứ?

"Mấy giờ?"

Lãnh Giang kinh ngạc nghe Lãnh Thần Vũ âm thanh, lão nhìn Mạc Thanh, này nghịch tử lại dễ như vậy đồng ý? Là lo sợ hắn đem về một cái nhi tử sao?

"7 giờ"

Lãnh Giang vừa nói xong, bên kia đã cúp điện thoại. Lão không vui, chính là cũng không nói gì, mà đối với Mạc Thanh nói

"Tiểu Thanh, ngươi tại sao sớm đã muốn thấy hắn?"

Mạc Thanh cười "Ba là sợ hắn gây khó dễ ta?"

Đâu chỉ là gây khó dễ? Nghĩ tới lão mấy đứa con đều đã chết thảm. Lãnh Giang liền tức giận.

Mạc Thanh đẩy đẩy tách trà, hắn còn tưởng Lãnh ba có bao nhiêu lợi hại, hóa ra lại chỉ là cái vỏ trống không.

2 năm trước, Lãnh Giang lớn nhất bàn tay vàng bệnh chết. Em trai cũng là người giúp Lãnh Giang giữ vững ngôi vị không còn, khiến cho Lãnh Thần Vũ thoát khỏi Lãnh gia khống chế. Nếu không phải vị em trai kia lo xa, tính trước cho Lãnh Giang vài bước đi, có lẽ Lãnh gia sớm đã vào túi Lãnh Thần Vũ.

"Ba, nếu như đã ra mắt các trưởng bối, hắn làm sao sẽ không biết, ta chỉ là cũng muốn gặp anh trai này sớm hơn một chút thôi"

Lãnh Giang gật đầu, nghĩ có được đứa con này thật không tồi. Không chỉ nghe lời, còn có thực lực.

Nguyên chủ thông minh nghịch thiên. Nội nửa năm đã có thể nắm lấy toàn bộ tổ chức, thậm trí còn khiến cho nam chính suýt nữa mấy lần mất mạng. Làm được như vậy, hắn đã phải lợi dụng người mình yêu Duẫn Thành. Nói lợi dụng cũng hơi quá, bởi vì là Duẫn Thành trong lúc si mê hắn, chấp thuận nghe theo hắn yêu cầu.

--

7 giờ tối. Tại lâu đài Lãnh gia.

Các trưởng lão, cùng với những trụ cột của Lãnh gia đều có mặt. Nghe nói bọn họ gia chủ muốn giới thiệu lão con trai thất lạc.

Bọn họ đồng loạt đánh giá ngồi trên cao thanh niên. Người kia tóc đen bồng bềnh, ngũ quan tinh xảo, hơn nữa quan trọng là hắn ánh mắt linh động, nhìn lại hoàn toàn không ra trong lời đồn lợi hại nhân.

Nhưng đã ngồi được ở đây, bọn họ sẽ không đánh giá thấp. Quyền thừa kế Lãnh gia bọn họ không quản được, thứ bọn họ có thể làm chỉ là tiếp tục chờ đợi, sau đó hậu thuẫn y.

Mạc Thanh biết bọn họ trong lòng nghĩ gì, hắn cũng không muốn lập tức chứng tỏ cái gì, chỉ một mực chờ Lãnh Thần Vũ trở về.

Không lâu, hắn liền nghe được tiếng mô tô động cơ. Lãnh Thần Vũ bỏ ra trên đầu mũ bảo hiểm. Từ ánh mắt đến động tác đều.. cmn soái khí.

Lãnh Thần Vũ nghênh ngang không coi ai vào mắt, chậm rì sắn tay áo, mới bước thẳng vào trong.

"Quả nhiên là ngươi" Đây là hắn câu đầu tiên.

Mạc Thanh không tỏ vẻ gì, chính lằ giống như rất không tình nguyện gọi hai tiếng "Sao chứ?"

Lãnh Thần Vũ biết đối phương vố còn ghi hận trong lòng hắn hôm đó 'vô ý' sự cố. Lãnh Thần Vũ ngồi xuống đối với Mạc Thanh nói

"Ngạc nhiên thật đó, Mạc. trợ. lý"

Cố ý, hắn 3 tự kia đều nhấn mạnh, tựa hồ cố ý nhắc nhở Mạc Thanh cái gì. Ở công ty, nếu không phải vì Mạc Thanh, ai dám chạy tới khó dễ hắn?

"Ngồi đi"

Lãnh Giang giải vây, nghĩ Lãnh Thần Vũ quả nhiên chịu về nhà là vì lão đáng yêu con trai. Trong lòng ẩn ẩn tia sung sướng, 2 năm nay lão với Lãnh Thần Vũ trong ngoài đều không vừa mắt, nếu không phải lão còn là Lãnh gia gia chủ, nắm giữ quyền thừa kế, có lẽ Lãnh Thần Vũ sớm đã cùng lão trở mặt thành thù.

"Lão già, ngươi nói hắn là ngươi con trai?"

Lãnh Thần Vũ hít mắt chằm chằm nhìn Mạc Thanh, còn là không muốn bỏ qua.

Lãnh Giang nghĩ Lãnh Thần Vũ nghĩ lão tùy tiện nhặt người ngoài về, hừ lạnh "Ngươi không tin?"

"Ta không có nói không tin" Lãnh Thần Vũ nhún vai. Hắn đứng dậy, đi lại gần Mạc Thanh. Hắn không coi ai ra gì mà vuốt ve Mạc Thanh gương mặt, cười cười

"Ta chỉ muốn nói là hắn... nhan sắc không sai"

Mạc Thanh nhìn gần trong gang tấc Lãnh Thần Vũ, tức giận cảm nhận đối phương móng heo. Rõ ràng biết hắn là đối phương cùng cha khác mẹ đệ đệ, còn làm ra không đàng hoàng.. quả nhiên là cái biến thái.

"Ngươi thích? " Mạc Thanh ngoài mặt lạnh lùng. Trong lòng sớm đem Lãnh Thần Vũ đấm vài đốn.

Không nghĩ tới Mạc Thanh sẽ hỏi như vậy. Lãnh Thần Vũ ánh mắt mở to, còn như tìm ra cái gì thú vị mà cười lớn "Thích, tự nhiên là thích"

"Kia ...." Mạc Thanh ném ra Lãnh Thần Vũ trên mặt mình tay, cũng cười "Lần đầu về nhà, mong ca ca ... chỉ giáo nhiều hơn"

Còn muốn hắn chỉ giáo? Lãnh Thần Vũ nheo mâu, trong lòng sớm đã nghiêm túc lên. Cho dù hắn thích đậu Mạc Thanh, nhưng riêng chuyện này thì không thể không xem trọng. Ngay từ lúc đầu, hắn chưa bao giờ nghi ngờ Mạc Thanh năng lực. Mạc Thanh năng lực hảo, vốn dĩ đã có thể làm công ty hắn cánh tay phải, tuy nhiên người này luôn không chịu, chỉ thích làm trợ lý.

1 năm, đối phương kinh diễm tài hoa hắn có lẽ là người biết rõ ràng hơn ai. Tiếp quản hắc bang chưa nói, nhưng nếu đối phương muốn Lãnh gia, ai dám chắc rằng đối phương không thể không có?

Vì thế Lãnh Thần Vũ có điểm tiếc nuối, người như vậy, giết chết, có phải hay rất đáng tiếc?

Buổi tiệc kết thúc cũng rất nhanh, sau cùng chỉ còn một mình Mạc Thanh cùng Lãnh Thần Vũ ngồi đó.

"Không có gì để nói sao?"

"Ta và ngươi có gì để nói sao?"

Lãnh Thần Vũ cười hai tiếng, thái độ lại có điểm tức giận gật gật đầu "Rất tốt"

Mạc Thanh bất động, hắn biết phía sau không ít kẻ đang tò mò dình dập bọn họ đối thoại, nói càng nhiều, sai lầm sẽ càng nhiều. Nếu không phải Lãnh Thần Vũ cứng rắn muốn cifng hắn nói chuyện, hắn sớm đã đi rồi.

"Ngươi vào công ty bởi vì sớm biết ta là chủ phải không?"

"Là"

"Làm trợ lý không thể biết thêm cơ mật, tại sao không chấp nhận yêu cầu thăng chức?"

"Ngươi đang bức cung sao?"

Lãnh Thần Vũ chằm chằm nhìn Mạc Thanh, xem đối phương kinh diễm dung mạo, cái gương mặt chết tiệt này diễn trò có phải cũng là quá xuất sắc? 1 năm, hắn chỉ là có chút không hiểu được mà thôi.

--

"Duẫn Thành"

"Tiểu Thanh? Là ngươi thật sao?" Duẫn Thành từ trên giường lập tức bật dậy, kinh hỷ "Tiểu Thanh, ngươi mấy hôm nay đã đi đâu? Rốt cuộc cũng liên lạc ta, ta... ta thực sự rất nhớ ngươi"

"Ân" Mạc Thanh bước ra khỏi phòng tắm, dùng khăn chà mình mái tóc, nghe đầu bên kia nam nhân thanh, đột nhiên nói "Duẫn Thành, ngươi hiện tại đang bận gì sao?"

"Không" Duẫn Thành ném ra trên tay khăn giấy, đến quần cũng chưa kịp kéo khóa, vội vàng hô, còn sợ Mạc Thanh đổi ý "Ta là đang rảnh lắm"

"Kia.. chúng ta đi dạo một chút, ta muốn gặp ngươi"

Đoàng. Duẫn Thành nội tâm như bùng nổ. Hắn không thể tin vào tai mình, đối phương... đối phương muốn gặp hắn. Duẫn Thành hơi thở dồn dập, nghĩ rằng mình có phải hay không nằm mơ

"T..Tiểu Thanh...."

"Sao vậy?" Mạc Thanh không biết Duẫn Thành là đang phát bệnh, có điểm kỳ dị "Ngươi hơi thở có phải hay không..." không bình thường?

Mạc Thanh đem phía sau nuốt lại. Hắn nhớ ra Duẫn Thành là cái biến thái mắc bệnh thần kinh. Chẳng lẽ là...

Duẫn Thành nhanh bình ổn, hắn ngẩng đầu, liền có thể nhìn thấy Mạc Thanh đủ mọi tư thế, trần nhà, tường, chăn, nệm, toàn bộ đều là hắn ái nhân. Nhưng nếu nói cho đối phương, hắn nghĩ đối phương sẽ bị dọa sợ chạy mất.

Vì thế Duẫn Thành nói "Ta vừa mới tập thể dục, không sự, ngươi quan tâm ta, ta.. ta vui lắm"

Ra là hắn nghĩ nhiều. Mạc Thanh gật đầu "Kia ta chờ ngươi tại công viên Xx"

Nói xong Mạc Thanh cúp máy, hắn nhìn điện thoại một lúc, lại thở dài

[Ký chủ, hôm nay không nên ra ngoài]

"Ân?"

Hệ thống xum xoe cái đuôi, lo lắng [Ta linh cảm có chuyện bất hảo]

"Ta cũng là" Mạc Thanh giống như không quan tâm lắm mặc lên chỉnh tề áo sơ mi, nghĩ nghĩ "Ta còn cần dùng Duẫn Thành, đi 1 chút, có lẽ sẽ ổn thôi"

--

Tới chỗ hẹn, Mạc Thanh yên lặng ngồi trên ghế đá, hắn ngồi tại đây rất lâu, tới nỗi mặt trăng đã lên cao tới đỉnh đầu, Duẫn Thành thất hẹn? Rõ ràng là không có khả năng.

Mạc Thanh cầm điện thoại, nghĩ nghĩ vẫn là gọi thêm 1 cuộc.

[Đừng chờ nữa, ngoài trời lạnh, ngươi cố chấp chờ như vậy làm gì?]

"Ngươi không hiểu" Mạc Thanh mím môi, hắn xem xét lại cốt truyện 1 lượt, liền tìm ra hai loại khả năng.

Một là ba ba Duẫn Thành ngăn cản, bởi vì Duẫn Thành vốn có 1 người ba phi thường cứng ngắc, đối với y yêu nam nhân là một sỉ nhục. Khả năng thứ hai có lẽ càng chính xác, đó là Duẫn Thành xảy ra chuyện.

Chính xác mà nói, Duẫn Thành chính là cách tay phải của nguyên chủ, không có Duẫn Thành, nguyên chủ tròng vòng 1 năm không thể hạ được Lãnh Thần Vũ. Cho nên từ lúc hắn xuyên vào, việc duy nhất làm chệch cốt truyện ngoại trừ quan tâm nữ chủ hơn một chút, cũng chỉ có thân thiết với Lãnh Tuân.

Cho nên nói, là Lãnh Tuân đang cản trở hắn sao?

"Lãnh Tuân đang ở đâu?"

"Báo cáo thiếu gia, hắn gặp tai nạn ô tô" Bên kia đầu dậy thuộc hạ có chút kinh ngạc "Quả thực...  ta thấy chiếc xe bị va chạm có phần giống với xe của Duẫn thiếu"

Mạc Thanh dụi mình mi mắt, hắn.. cảm giác mình suy nghĩ quá nhiều cũng thật phiền toái, thì ra là quá mềm lòng.. chỉ đem lại bất lợi cho bản thân hắn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top