Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đồ đệ 2


Sáng hôm sau, Mạc Thanh cả cơ thể đều cảm giác không thoải mái, hắn cau mày từ từ mở mắt, liền nghe được Sa Tăng hô

"Nhị sư huynh, ngươi tỉnh lại rồi"

Mạc Thanh có điểm ngơ ngác, hắn nhớ hôm qua mình đang ở cạnh Đường Tăng, sau đó vì nhận quá nhiều linh lực mà sinh mệt liền ngất đi, có lẽ là bị Đường Tăng đem về

"Ngươi cứ ngất đi như vậy làm ta lo lắng lắm đó nhị sư huynh"

Sa Tăng hai mắt đỏ lên, hắn thực sự sợ nếu Mạc Thanh xảy ra chuyện gì.. hắn...

"Ta không sao rồi, ngươi lo lắng cái gì chứ, ta có thân thể bất tử đó, có bệnh gì giết chết ta?"

Thấy Mạc Thanh mạnh miệng an ủi mình, Sa Tăng híc cái mũi "Nhưng mà... huynh tu vi hôm đó rối loạn, nếu còn thêm 1 lần nữa.. "

Sẽ chết sao? Mạc Thanh không biết nguyên chủ bệnh như vậy trọng. Hắn tuy linh hồn thanh tỉnh, nhưng cơ thể này thì không phải thế. Cảm giác trong mình tu vi căng tràn, nhưng cơ thể vẫn như cũ khó chịu

Khi Đường Tăng ABC với Ngộ Không hai người đều tăng pháp lực, tại sao là hắn thì không chỉ đau đớn chết đi sống lại còn phát tác độc ẩn ở trong người chứ?

"Ta sẽ không chết" Mạc Thanh vỗ vỗ Sa Tăng vai, ít nhất là hiện tại sẽ không.

"Sư huynh, ta sẽ bảo hộ ngươi" Sa Tăng từ hôm qua đã quyết định như vậy, hôm qua rồi lại hôm nay, hắn chịu không nổi khi thấy Mạc Thanh sinh mệnh yếu ớt, cho dù hy sinh tính mạng, hắn cũng sẽ không để hai sư huynh của mình xảy ra truyện.

Chính lúc cả 2 trầm mặc, Mạc Thanh mới có thời gian cảm nhận này thân thể, phát hiện hai chân phía dưới có vấn đề.

"Hệ thống, chân của ta...."

[Chân ngươi? A.. đó là kết quả của 1 đêm lao lực quá độ, các cơ bị căng ra thôi"

Mạc Thanh sắc mặt khó coi, hắn không nghĩ tới hôm qua hắn ngất đi lại bị Đường Tăng..... chết tiệt, tên hòa thượng đó là thứ gì vậy chứ?

"Ta là đồ đệ hắn, chả lẽ hắn cứ như vậy phá bỏ phật pháp, hành vi dâm dục?"

[Ký chủ ngươi quên? Đường Tăng cùng Ngộ Không nguyên tác trong rừng dưới biển. Phật pháp luật không áp dụng ở thế giới này. Thân]

Mạc Thanh đau đầu ôm trán, cứ thế này hắn làm sao dám cùng bọn họ đồng hành?

Giả ngu thôi. Mạc Thanh cắn răng cười một cái "Đó là cái gì?"

"A chút nữa là quên mất, là dược cho sư huynh"

"Ta cảm thấy cơ thể rất tốt, không muốn dùng dược"

"Sư huynh, sư phụ nói dược này không đắng, nhất định có thể uống, hơn nữa uống nó ngươi có thể sẽ không còn bị quên nữa, cũng có thể nhớ lại nhiều chuyện trước kia, sư phụ đã rất hao công tổn sức để cướp được nó, sư huynh đừng ngại"

Mạc Thanh sắc mặt trắng xanh, hắn sợ uống vào rồi mình sẽ gặp nguyên chủ năm đó tiền kiếp rắc rối, hắn chỉ muốn nhanh chóng đi thỉnh kinh thu phục yêu quái, không cần nhớ lại những thứ đó, hắn không vui "Ta không có bệnh, không cần dược"

Sa Tăng sờ sờ đầu không biết làm thế nào, hắn hiện tại bối rối, không hiểu vì sao Mạc Thanh lại cự tuyệt uống thuốc

"Sư huynh, ngươi đừng làm khó ta"

Mạc Thanh có chút co quắp. Hắn lui lại phía sau giường, cố gắng lắc đầu

"Chuyện gì vậy?"

Đang trong lúc 2 người giằng co, một đạo thanh âm vang lên. Thanh âm không nhanh không chậm, lại khiến cho Mạc Thanh giật mình.

Chỉ thấy Đường Tăng mang một thân hắc y, ánh mắt so với đêm hôm qua càng thêm một tia kỳ lạ ý tứ. Nhưng Mạc Thanh không để ý nhiều như thế. Hắn sợ uống kia dược.

Đường Tăng mang về dược kia chính là một trong 10 viên Huyết Hồi, là dược do thái thượng lão quân đích tay luyện hơn 1 ngàn năm, năm đó giữa đại chiến yêu ma, thiên bồng nguyên soái Mạc Thanh ra trận lập vô vàn chiến công mới được thưởng 1 viên Huyết Hồi đan, thần kỳ ở chỗ chỉ cần uống vào nguyên chủ vốn thương tích đầy mình phải mất cả chục năm mới phục hồi liền chỉ trong 1 tháng cơ thể đã một vết thương cũng không còn thấy.

Một viên Huyết đan được luyện từ máu của thái thượng lão quân, tuyệt phẩm đại đan như vậy ai muốn từ chối? Chính là ngoại trừ sợ trí nhớ hồi phục, Mạc Thanh cũng sợ thay đổi kịch tình, bởi vì viên đan này sẽ quyết định kịch tình sau này của tên Sa Tăng ngốc kia.

Mạc Thanh ngẩng đầu, đối với Đường Tăng bất mãn "Ta không cần dược, thực sự"

Đường Tăng nhìn Mạc Thanh kiên quyết tròng mắt, hắn không đáp chỉ hướng Sa Tăng nói

"Ngươi ra ngoài trước, ta có chuyện muốn cùng ngươi nhị sư huynh nói riêng"

"Dạ"

Chờ Sa Tăng ra ngoài, Đường Tăng mới chậm rãi cầm trên bàn bát nước, hắn ngồi xuống Mạc Thanh giường, nhẹ hỏi

"Mấy lần trước ngươi đều chờ ta cho dược, tại sao bây giờ lại từ chối? Là ngươi giận ta tối hôm qua sao?"

Mạc Thanh không biết phải giải thích thế nào, ai cũng muốn mạnh hơn, vì vậy hay đau ốm nguyên chủ mới thích Đường Tăng cho dược. Mà hắn không giống thế, hắn mím môi cố suy nghĩ cách thoái thác, nhưng căn bản là tìm không ra.

Không nghe được Mạc Thanh trả lời, Đường Tăng cũng không ép, hắn chỉ yên lặng nâng Mạc Thanh gương mặt, nhìn đối phương lam sắc con ngươi, giống như có thể như vậy đọc được Mạc Thanh suy nghĩ.

Đường Tăng thân mật làm Mạc Thanh sợ lập tức đem hắn tay ném ra, nghĩ cũng kỳ quái, tên hòa thượng này năm lần bảy lượt động chạm hắn, không lẽ là từ hôm đó quả thực đối với hắn khó quên?

Mạc Thanh không hề trả lời vế sau vấn đề, chỉ nghiêng đầu tránh thóat Đuờng Tăng tay, nhẹ giọng đáp
"Sư phụ vẫn là không cần lo lắng, đồ nhi không có thương tích, hơn nữa viên đan đó quá mức quý giá, đồ nhi không công không trạng, quả thực không dám nhận"

Đường Tăng thu hồi lại tay bị ném ra, đối phương đối với hắn xa cách còn hơn cả ban đầu, Đường Tăng cũng tự hiểu tối hôm qua là bản thân hắn sai rồi. Lần đầu có thể chỉ là bất đắc dĩ, nhưng lần thứ 2 thì thực sự làm gì có ai có thể chấp nhận?

Đường Tăng trầm mặc, hắn như cũ nhìn chằm chằm Mạc Thanh, trên cổ vết hồng ngân vẫn in rõ ràng, Đường Tăng sớm biết từ hôm nay trở đi, hắn cùng Mạc Thanh quan hệ sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước, chỉ là hắn.. cũng không muốn bọn họ trở lại như trước.

"Ngươi từ bỏ rồi sao? Ngươi muốn lần nữa đau tới chết đi sống lại sao? Ngươi không phải muốn tới Tây Thiên để thoát khỏi kia bệnh? Nếu không có ta bên cạnh, ngươi có thể sống cho tới khi tới được nơi đó sao?"

"Cho nên sư phụ muốn giúp ta bằng cách đối với đồ đệ của mình song tu sao?"

Đường Tăng sắc mặt không đổi, hắn nâng trên bàn ly nước, đối với Mạc Thanh nói

"Song tu thì thế nào? Ngươi có thể chịu đựng cảm giác nhục thể trăm lần bị cắn nát, tại sao lại không thể chịu đựng tư vị nhân gian nhục dục?"

Mạc Thanh không nghĩ Đường Tăng sẽ như vậy trắng trợn đối với hắn nói. Nhưng mà đối phương quả thực nói không hề sai, nguyên chủ muốn sống hơn bất kỳ ai, lúc độc chưa bùng phát mạnh hắn mỗi năm sẽ phát bệnh 1 lần, nỗi đau cắn xé luôn tăng dần theo các năm, 100 năm tưởng muốn lập tức đi chết, là Đường Tăng đã cho hắn rất nhiều linh đan diệu dược để trống đỡ, cứu sống hắn tại lần phát bệnh thứ 100.

Mạc Thanh nhìn trong tay Đường Tăng bát nước, hắn cũng biết lần tiếp theo phát bệnh nếu không có Đường Tăng, hắn sẽ chỉ có con đường chết.

Mạc Thanh

Đường Tăng nhìn Mạc Thanh uống xong dược, khóe môi hơi cong.

Không cần phải nói gì cả, tất cả đã quyết định xong rồi.

--

Chớp mắt cũng đã 1 tháng sau, Mạc Thanh phát hiện mình cơ bản thu không lại yêu quái linh khí. Hắn có chút bất lực ôm trán, không biết làm sao thế này, rõ ràng chỉ cần yêu quái chết, hắn liền có thể có được nó linh khí, nhưng đã 1 tháng qua đi, hắn 1 con cũng chưa thu được.

Nhìn đang ăn ngon lành Ngộ Không với Sa Tăng, hắn chỉ cảm thấy 1 trận nói không lên lời bất đắc dĩ.

Từ lúc bắt đầu, người đánh yêu quái luôn là Đường Tăng, còn bọn họ đến cọng tóc yêu quái cũng chưa cần phải đụng tới, quả thực quá mức nhàn hạ rồi.

Nhưng Mạc Thanh cũng chưa từng quên cốt truyện đường đi. 1 tháng trước hắn đã ăn viên Huyết Hồi Đan, 1 tháng sau là ngày Sa Tăng gặp nạn, hắn không có cách nào thay đổi cục diện, chỉ có thể dùng cách của chính mình.

"Ta nói sư phụ đi cũng thật lâu, đã hơn 1 canh giờ rồi, không biết có phải hắn gặp yêu quái hay không?"

"Đại sư huynh, nếu sư phụ gặp yêu quái cũng chắc chắn đem nó thủ cấp hái xuống"

"Phải, sư phụ chúng ta hảo lợi hại"

Nói xong, hai người còn ăn ý ha hả cười, Mạc Thanh cũng không nhịn được lắc đầu, 2 kẻ ngốc này không những nhàn hạ còn thật đối với Đường Tăng ỷ lại.

Mạc Thanh thở ra một hơi, đối với hệ thống nói

"Tính toán thời gian đi"

[Là 5 phút nữa]

Mạc Thanh nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần, hắn nhìn hai người phía trước một cái

"Ta có chút chuyện, các ngươi cứ ăn đi"

"Sư huynh còn chưa ăn xong mà?"

Mạc Thanh cười một chút, hắn xoay người vẫy vẫy tay "Không sao cả, các ngươi ăn ngon là được rồi"

"Sư đệ, ngươi thật không sao chứ? Là bệnh sao" Ngộ Không vẫn không hiểu tại sao Mạc Thanh lại đi đâu không muốn ăn nữa, phải nói món ăn hôm nay thật sự ngon vô cùng, bỏ thì thật phí đi.

Mạc Thanh không đáp, hắn chỉ cười nhìn bọn họ lần cuối rồi quay người rời đi. Hắn ánh mắt cũng trở lên kiên quyết, nắm chặt trong tay binh khí. Lần này coi như hắn nhiệm vụ thất bại, cũng không để Ngộ Không hay Sa Tăng bị cái gì.

Ngộ Không cũng không nói nữa, hắn chỉ dùng đôi mắt hổ phách nhìn Mạc Thanh hướng đi.

Rừng núi vắng vẻ, Mạc Thanh hít sâu một hơi, không lâu sau đó chỉ nghe được một tiếng gầm vang

"Quả nhiên là ngươi, Thiên Bồng"

Mạc Thanh nhìn phía trước yêu vương, hắn trong nguyên chủ ít ỏi trí nhớ nhận ra đối phương chính là năm xưa yêu vương bị nguyên chủ đánh bại.

Cốt truyện nói Yêu vương vì ngửi được trên người Ngộ Không có Đường Tăng hơi thở, liền đối với Ngộ Không sinh ý xấu, biết Ngộ Không ở một mình liền với Ngộ Không xuống tay.

Mà Mạc Thanh lúc này trên người không chỉ là phảng phất mà là nồng đậm Đường Tăng linh khí. Yêu Vương vốn muốn có Đường Tăng thịt, tự nhiên muốn bắt kẻ thân cận nhất đi uy hiếp y.

Năm xưa là Ma Vương sớm đã suy yếu Thiên Bồng mới có thể miễn cưỡng chiến thắng. Nay đối phương ở nhân gian hơn ngàn năm, tu vi sớm còn vượt cả năm đó. Hiện tại Mạc Thanh còn bị thương, vốn dĩ không phải Ma Vương đối thủ. Tới một mình chính là nạp mạng.

Nhưng cũng không sai. Hắn chính là muốn đi nạp mạng.

1 tháng nay hắn không ăn được bất kỳ yêu quái nào linh lực, hắn cảm thấy thế giới này rất kỳ quái, không có đủ nguyên chủ ký ức, cốt truyện về hắn cũng mơ hồ, hắn không muốn mất thời gian trong thế giới mà hắn không biết rõ. Vì thế trước khi rời đi, hắn chỉ là muốn Sa Tăng và Ngộ Không tránh được một kiếp.

"Là ngươi bỏ độc trong thức ăn của ta, muốn gọi ta ra, còn tỏ vẻ ngạc nhiên cái gì?"

"Ha hả" Ma vương cười hai tiếng, hắn khói đen lượn lờ xung quanh Mạc Thanh như đánh giá cái gì, hắn nói

"Ngươi quả nhiên là yếu đi nhưng trên người lại toàn là tên khốn đó linh lực, thật không thể ngờ hai người các ngươi lại có thể làm tới mức độ thân thiết đó, sao hả? Ngươi thực sự là quá muốn nhớ lại ngàn năm trước tương sự sao?"

Mạc Thanh ngẩn ra, hắn không nghĩ tới Ma Vương cũng sẽ biết được nguyên chủ sự. Mạc Thanh có chút vội vàng hỏi

"Cái gì sự?"

"Ha hả, Thiên Bồng a Thiên Bồng, mấy trăm năm nay chịu khổ lại không nhớ gì cả, thật là quá mức đáng thương"

Là cái gì sự? Rốt cuộc ai đã hạ độc muốn nguyên chủ quên đi ký ức kiếp trước?

Ma Vương hai mắt đỏ như máu ánh lên tia châm chọc, sau đó lại cảm thán "Tên hòa thượng đó đúng là rác rưởi, đã động tay chân với ngươi, làm cho ngươi độc phát tác nhanh hơn thì thôi đi, còn không chịu nói cho ngươi sự thật, ha hả, thần tiên hay phật cũng đều giống như nhau"

Mạc Thanh tay cầm binh khí có chút run rẩy, hắn cau mi

"Ngươi gọi ta ra rốt cuộc muốn cái gì? Muốn đánh muốn giết cứ ra tay, không cần phải nói những lời vô nghĩa ly gián"

"Vô nghĩa? Trí nhớ của ngươi bị ai phong ấn, ngươi thật sự không tò mò sao?" Ma Vương tiếp tục giở trò mê hoặc "Năm xưa ngươi có phải là thật cùng Hằng Nga yêu đương? Vẫn là bị ai đó ghen tỵ cho nên mới bị đày xuống trần gian chịu ải trăm kiếp làm súc vật? Ngươi nhớ được bao nhiêu? Thiên Bồng, hiện tại chỉ ta mới thật sự muốn giúp ngươi, nhưng muốn nhớ lại hay không lại tùy vào ngươi"

Ma Vương trong tay hiện ra lăng thiên kính, chỉ thấy trong kính phản chiến bóng hình một thiếu nữ, nàng tóc tai có chút rối loạn, sắc mặt cũng tái nhợt, trên làn da còn in hằn vết bầm tím. Rõ ràng là vừa bị đánh qua.

"Ngươi có thể không tin, nhưng nàng ta chờ không được rồi. Ngươi thấy không? Nuyên thần nàng ta đã bị đánh đến nỗi chỉ như ngọn lửa trước gió. Nếu ngươi còn trì hoãn mình trí nhớ để giải quyết tất cả, nàng ta sẽ giống như ngươi sớm thôi, xuống trần gian đầu thai, ai biết lần đó sẽ là cái gì chứ? Ha hả"

Mạc Thanh nghe ác ma bên cạnh mê hoặc. Hắn hai mắt có chút đỏ lên. Cổ họng cũng nghẹn lại. Mạc Thanh gian nan nắm chặt tay, hắn ánh mắt lại chưa rời nữ nhân trong kính nửa phần, kia dấu vết quá mức lóa mắt, thiên giới ngoài trừ Vương Mẫu, còn ai có thể có chiêu thức ra tay như vậy. Hơn nữa Mạc Thanh không hề hoài nghi Ma Quân vừa rồi lời nói, bởi vì ngàn năm trước Ma Quân chính là vì Lăng Thiên Kính mà láo loạn cả thiên đình, thánh vật của Vương mẫu, quản lý hàng nghìn tiên nữ, có thể xem tình trạng, vẫn là an nguy của bọn họ. Mạc Thanh thật lâu mới nói

"Nàng còn bao lâu thời gian?"

"Ai biết được khi nào mụ ta lại ra tay chứ?" Ma Quân gương mặt bụi bạm suy tư nói tiếp " Thiên Bồng, Chỉ cần ngươi giúp ta, ta không chỉ có thể giúp ngươi nhớ lại năm xưa sự, còn có thể giúp ngươi và Hằng Nga gặp mặt"

Mạc Thanh im lặng, ý muốn cự tuyệt, chung quy hắn sớm không muốn tiếp tục, chỉ là hệ thống lúc này lại từ đâu xông ra

[Phát sinh chủ tuyến nhiệm vụ : Khám phá nguyên chủ bí ẩn, thành công có thể lập tức qua ải mà không tốn chút sinh mạng nào, ký chủ cần cân nhắc cho kỹ]

Đúng là hệ thống. Làm sao có thể dễ dàng cho hắn từ bỏ chứ. Mạc Thanh trong lòng khổ, hắn cảm thấy 2 người kia nguy hiểm cũng đã thay đổi. Mà nguyên chủ sự thật sự quá mức rắc rối, chính là sinh mệnh hắn quả thực quá ít, chi bằng ở lại một phen.

Chiều tối Mạc Thanh mới quay trở về. Âm thầm nhìn đã ngủ say Ngộ Không với Ngộ Tĩnh, hắn mới an tâm đi tới trước Đường Tăng cửa phòng.

Lúc này Đường Tăng vẫn chưa về. Mạc Thanh ngồi đó đợi cho tới đêm khuya. Hắn không biết Đường Tăng đi đâu. 1 tháng này mỗi ngày Đường Tăng đều ra ngoài ít nhất 3 canh giờ, muộn nhất cũng 1 ngày. Mạc Thanh ngồi đó đợi rất lâu, hắn cơ thể có chút mệt mỏi.

1 tháng trước sau lần ăn Huyết hồi đan. Hắn vẫn luôn chưa có cách nào tiếp thu tiếp tục cùng Đường Tăng song tu, chỉ là vẫn yên lặng chấp nhận cùng Đường Tăng quan tâm chăm sóc. 1 tháng này trí nhớ của hắn vẫn không cải thiện được bao nhiêu, nhưng những đau đớn do bệnh gây ra cũng rất ít đi rất nhiều.

Mạc Thanh dựa đầu vào cửa, không biết bao lâu hắn cảm thấy cơ thể bị nhấc bổng lên, biết là Đường Tăng đang ôm hắn, Mạc Thanh không nói gì, chỉ an lặng túm lấy Đường Tăng y phục.

Nhìn trong lòng ngoan ngoãn thiếu niên. Đường Tăng nhẹ nhàng đặt Mạc Thanh xuống giường, hắn ánh mắt hơi hạ, vuốt ve Mạc Thanh đầu tóc "Ngoài trời lạnh lẽo, vì sao không vào phòng đợi ta? Ngươi cơ thể đang chữa lành, đừng tùy hứng như vậy lần nữa"

Mạc Thanh ngập ngừng, hắn nhìn Đường Tăng khẽ đáp "Chỉ là muốn gặp sư phụ một lát, lại không nghĩ ngủ thiếp đi"

Đường Tăng hơi cười khổ, hắn biết Mạc Thanh nói dối.

"Ngươi là muốn biết điều gì ư? Vòng vo như vậy không giống ngươi"

Mạc Thanh nằm trên giường cùng Đường Tăng 4 mắt nhìn nhau. Hắn rũ mi, bàn tay dưới lớp tay áo nắm chặt lại, rốt cuộc cũng mạnh lấy can đảm.

"Liệu sư phụ có thể cùng ta chung chăn một đêm không?"

1 lời vừa ra, Đường Tăng không nhịn được kinh ngạc nhìn Mạc Thanh, bỏi vì từ hôm đó Mạc Thanh cho dù đồng ý, vẫn như cũ đối với hắn có vách ngăn. Đối với Đường Tăng cho dù trong lòng có điểm buồn bã, hắn vẫn luôn không có cách nào thay đổi Mạc Thanh tâm ý, chỉ có thể yên lặng ở bên chăm sóc tận tâm.

"Ngươi bị đau chỗ nào?"

Mạc Thanh bị lo lắng Đường Tăng vội cằm tay bắt mạch, Đường Tăng biết Mạc Thanh chưa thích hắn, đồng ý song tu chỉ để chữa bản thân bệnh mà thôi, nhưng cho dù là như vậy...

Đường Tăng thấy mạch đập bình thường, lúc này lại cảm thấy căng thẳng, vui sướng đan xen, nếu là hoàn toàn không phải vì bệnh, đối phương có phải cũng một chút nào đó.. đối với hắn mong chờ?

"Không có" Mạc Thanh ôm lấy Đường Tăng cổ "Sư phụ, người không thích ta nữa rồi sao?"

"Làm sao sẽ?"

"Vậy.... sư phụ ôm ta đi được không?"

Mạc Thanh tỏ ý, Đường Tăng trong lòng thực sự kinh hỷ lại vẫn phải hỏi lại

"Ngươi có chắc không?"

"Sư phụ, khi trước là ta không biết điều, chỉ là...." Mạc Thanh dừng lại, hắn thủ lần này chạm vào Đường Tăng run rẩy yết hầu "Sư phụ, xin người hãy cùng ta song tu đi"

Đường Tăng còn chưa kịp phản ứng hắn đã bị Mạc Thanh đẩy xuống giường. Da thịt tiếp xúc dán lấy nhau. Đường Tăng bị Mạc Thanh chủ động sớm đã không thể kiềm chế, cũng đã hoàn toàn sa lầy.

Mạc Thanh run run ôm lấy Đường Tăng cổ, hắn hai chân bị Đường Tăng mở rộng ra, nước cùng mồ hôi hòa lại. Mạc Thanh chỉ cảm thấy một mảng mờ mịt.

___

"Thiên Bồng, ngươi thật to gan"

Thiên đế tức giận chỉ tay về phía Mạc Thanh quát "Ngươi cả gan trêu ghẹo Hằng Nga, trên đường chạy trốn còn xông vào phủ ăn trộm hết Rau Linh Chi của Vương Mẫu, xông vào Đấu Ngư Cung giết chết bao nhiêu thiên binh thiên tướng, còn buông lời xúc phạm trẫm, bao nhiêu tội danh này ngươi có nhận không?"

Mạc Thanh nhìn cao cao Thiên đế, cười lạnh "Thiên đế đã giết bao nhiêu ngươi? Trêu ghẹo bao nhiêu tiên nữ khiến họ có thai? Hằng Nga là nạn nhân của ai chứ? Nếu ta không lấy Rau Linh Chi có lẽ nàng đã sớm chết rồi, ngươi tên cẩu đế, đừng nữa diễn trò đi"

Thiên đế bị Mạc Thanh mắng chửi tức giận ngón tay chỉ về phía Mạc Thanh cũng run lên "Xử trảm hắn cho trẫm, mau xử trảm hắn cho trẫm"

"Thiên đế, có xử trảm cũng vô dụng"

Vương Mẫu một bên nhẹ nhàng đáp, nàng chằm chằm nhìn Mạc Thanh "Nhưng kẻ biết nhiều chuyện như vậy cũng không thể để yên, xin Thiên đế hãy dùng mình pháp bảo búa sắt, như vậy mới có thể đem hắn đem đánh chết"

"Phải, phải, mau đem hắn ra, trẫm sẽ đích thân giết chết tên tội tiên này"

Thiên đế bị Vương Mẫu cầm tay liền lập tức như con rối mà gật đầu lia lịa.

"Dám làm Vương mẫu của trẫm không vui, trẫm nhất định sẽ thay nàng trút giận"

"Tạ ơn Thiên đế"

Lúc ấy cả thiên giới mới nghe tin Ngọc Hoàng đã đích thân dùng búa sắt đánh Thiên Bồng Nguyên Soái 2.000 nhát. Bọn họ đều bàng hoàng không hiểu vì sao Ngọc đế lại ra tay năng như vậy. Rất nhanh Thái Bạch Kim Tinh đã đứng ra cầu xin cho Thiên Bồng Nguyên Soái, giúp Mạc Thanh tránh khỏi cái chết nhưng thay vào đó bị giáng xuống trần gian đầu thai làm heo, đau khổ cũng không kém là bao, nhưng ít nhất cũng bảo toàn hắn một cái mạng.

"Rốt cuộc tại sao phải làm như vậy?"

Mạc Thanh bị dây xích thả ra, hắn bị đánh tới mức hấp hối, nghe được Thái Bạch Kim Tinh đối với mình nói nhỏ, Mạc Thanh há miệng, muốn nói cho bọn họ biết được chân tướng "Thiên đế.. với Hằng Nga..."

"Năm đó Thiên đế bị mặt tối của bản thân chiếm giữ, mới ra tay với các tiên nữ, ngươi đừng chấp nhất như vậy được không?"

Mạc Thanh hiểu Thái Bạch vẫn chưa biết chuyện, hắn thoi thóp nằm trong Thái Bạch lòng, gian nan nói "Vưỡng mẫu.. hạ ái dược..."

Vốn sợ Mạc Thanh nhiều lời khiến các vị thần khác biết chuyện Vương Mẫu không để bọn họ nói tiếp, liền sai người kéo Mạc Thanh đến cổng luân hồi.

"Nếu ta đã không thể giết, vậy thì để trùng độc giết chết ngươi đi"

---

Mạc Thanh lúc này yên lặng ngồi trong phòng, cũng đã hơn 1 tháng, hắn đã sớm nhớ lại phân nửa. Ma Quân nói không sai, cách đó rất hiệu quả, liền có thể đè lại trùng độc. Nhưng hắn cũng biết đây không phải là cách, độc chỉ bị đè lại, không phải giải. Một lúc nào đó khi bị kìm nén, trùng độc sẽ ăn mòn hắn nhận thức, không sót lại thứ gì.

Vương Mẫu cho Thiên Đế uống Ái Dược, khiến Thiên đế si mê Vương Mẫu, khi tác dụng phụ bộc phát, Thiên đế đã làm chuyện không nên làm với Hằng Nga, khiến cho Hằng Nga có thai, năm đó bị ngăn cản cũng là vô dụng. Vương Mẫu ghen tị, nhưng lại phát hiện Hằng Nga có thai, mới muốn đem thai phá hủy.

Nếu hắn không mau trở về, Hằng Nga sẽ bị hoài thai tới chết.

"Ta vào đây"

Ngộ Không đi vào phòng, hắn sắc mặt nghiêm túc, rõ ràng so với lúc trước càng có nét trưởng thành hơn.

Mạc Thanh kinh ngạc nhìn Ngộ Không "Sư huynh, tại sao mới 1 đêm, ngươi lại thay đổi thế này?"

"Ngươi dậy rồi, thật may quá, a bộ dáng này là ta được tăng thêm pháp lực mà thôi, ngươi nhìn nhìn, ta có hay không soái?"

Mạc Thanh chỉnh lại Ngộ Không lông, không nhịn được bật cười "Lại được sư phụ cho yêu quái linh khí sao? Dạo này ngươi có phải hay không lười, thế nào không chịu đi tu luyện?"

"Ta có tu luyện, là ngươi lúc nào cũng dính lấy sư phụ, không hề biết đó thôi"

Ngộ Không còn giận dỗi, không có để ý hắn lời nói làm Mạc Thanh sắc mặt nháy mắt cứng đờ, hắn cười gượng "Ta cũng chỉ là... muốn tăng thêm pháp lực thôi, sư phụ như vậy lợi hại.."

"Phải, được làm sư phụ đồ đệ thật là quá tốt, chỉ là sư phụ ra tay gọn lẹ, cũng đã chém chết nhiều vị thần tiên thú cưỡi, chỉ e bọn họ sớm đã bất mãn, ta phải mau cường, có thể phần nào bảo vệ hai ngươi thay sư phụ"

Đường Tăng ra tay với yêu quái quả thực có chút không phân phải trái đi.. Mạc Thanh sờ mình bị thương cánh tay, không đáp lại, chỉ nói

"Sư huynh, yêu quái đó... không hề cố ý làm hại ta, hắn nghĩ chúng ta làm hại con hắn, hiểu lầm cho nên..."

"Sư đệ, ngươi cứ như vậy mềm lòng tin tưởng bọn chúng mới bị chúng lừa, đã là ma chính là ma, giết chúng là đạo phải làm, ngươi cứ như vậy để bị thương làm sư phụ cùng bọn ta đau lòng biết không?"

Mạc Thanh nhìn Ngộ Không, hắn lại trầm mặc, chỉ là.. con yêu quái đó là kẻ trong nguyên tác đã xả thân ra cứu Ngộ Không ngươi mà, cũng chỉ là tu ma, chưa từng hại người.

"Vậy kia... nếu là tiên hại người thì có thể tha thứ, còn ma.. thì lại bị phán quyết tử hình sao?"

"Sư đệ, ngươi hôm nay thế nào cứ bảo vệ đám yêu quái đó?"

Ngộ Không nhớ tới Đường Tăng hôm đó, kia tối tăm tròng mắt cùng xấu xí máu me cảnh tượng khiến cho hắn nghĩ lại cũng có chút rùng mình.

"Sư đệ, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, cũng đừng sợ, sư phụ chỉ là sợ chúng lại gần ngươi, làm ngươi bị thương"

Ngộ Không nói đến đây quả thực càng nghĩ cũng sẽ thấy lạ, mỗi lần có kẻ ở gần Mạc Thanh một chút, Đường Tăng đều sẽ không vui, ngay cả hắn và Sa Tăng cũng không dám như lúc đầu thân mật.

Là từ lúc nào bắt đầu? Ngộ Không nhìn sắc mặt Mạc Thanh hồng hào, nhưng đến hắn cũng biết Mạc Thanh chỉ giống như cây đèn trước gió, kia căn bệnh là cái thứ gì? Nhất định phải giúp sư phụ thu thập thêm linh đan, mặc kệ tại sao sư phụ không thích ai lại gần Mạc Thanh, hắn biết sư phụ sẽ không làm hại sư đệ hắn, vậy là đủ.

--


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top