Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bệnh trạng thiếu gia × Tiểu tùy tùng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ninh Thư nghe vậy gật đầu.

Quản gia xoay người lại, tiếp tục nói: "A, đúng rồi, thiếu gia tuy rằng rất tự giác nhưng đôi lúc ngủ không ngon cho nên nếu buổi sáng thiếu gia dậy trễ hơn thường ngày thì lại làm phiền ngươi lên đánh thức rồi."

Ninh Thư lại gật đầu tiếp đồng ý.

Quản gia đi khỏi, bây giờ anh lại có chút bất mãn.

Cho nên bây giờ, không những lấy lòng thiếu gia, trở thành tùy tùng nhỏ của hắn mà còn phải làm người hầu đánh thức hắn buổi sáng sao ?

Cố Sâm sẽ phản ứng như thế nào khi bị anh gọi dậy, người như hắn gọi dậy sẽ khó chịu, chắc chắn sẽ rất đáng sợ đi.

Trong lòng Ninh Thư lại cảm thấy chút hối tiếc, chưa gì đã đồng ý sớm như vậy rồi.

Ước chừng mười phút sau, Cố Sâm thiếu niên từ trên lầu xuống dưới, thân ảnh mặc một bộ đồng phục trường kiểu phương tây, nhìn qua ưu nhã lại tự cao.

Ninh Thư cũng đã từng gặp qua một số con cháu của hào môn nhưng trước nay chưa từng thấy người nào lại hoàn mỹ anh tuấn như Cố Sâm.

Có lẽ Ninh Thư đã bị phân tâm vào hắn quá lâu, thiếu niên ưu nhã tầm mắt như dính liền cùng dừng lại với Ninh Thư.

Ninh Thư nhận ra bèn giật mình cúi đầu như một kẻ thấp hèn. Cũng không biết Cố Sâm đã nhìn anh rất lâu, hắn nhếch nhẹ khóe môi.

Tiểu tử này, trộm liếc nhìn hắn vài lần là hắn còn chưa biết sao ?

Thiếu niên dừng mắt ở hai vành tai hơi hơi ửng đỏ khi anh cúi đầu xuống, miệng lưỡi hắn lại cảm thấy có chút khô khan.

Cố Sâm tao nhã ngồi ở bàn ăn.

Ninh Thư không biết mình bây giờ nên làm gì, chỉ khép nép đứng một bên ngắm tên Cố Sâm kia ăn sáng sao ?

Anh lén xoa xoa cái bụng đói meo của mình, quả thực là đói a~

Vẫn cứ nghĩ động tác của mình không ai thấy, lại không biết, tất cả đều được thu lại tận cùng đáy mắt của Cố Sâm.

Hắn có chút cười mỉm.

Hắn càng ngày càng phát hiện, tiểu tử này càng ngày càng thú vị. Ngay từ đầu, hắn tưởng cha hắn cho thêm người vào nhà thật nhàm chán và lố bịch, nhưng hiện tại, được tiểu tử này đi theo bên mình làm tùy tùng, cảm này chắc không tồi ?

"Lại đây, ăn cơm cùng ta."- Thanh âm thiếu gia êm dịu lại dễ nghe truyền đến, như tiếng đàn cello, rất có sức hút.

Ninh Thư không khỏi ngẩng đầu. Chớp chớp mắt. Cố Sâm đây chính là mở miệng bắt chuyện với mình sao ?

Cố Sâm thờ ơ gõ gõ tay lên bàn ăn, cặp mắt phượng nhìn qua, nhàn nhạt nói :"Ngoại trừ cậu còn có người khác sao?"

Ninh Thư có chút do dự, vẫn là ngoan ngoãn ngồi xuống.

Ninh Thư vẫn đang trong quá trình cố gắng lấy lòng nam nhân, tự nhiên một cái lại là Cố Sâm tiến đến trước.

Cố Sâm ngồi đói diện nhìn nhìn nam sinh, kêu người hầu lấy thêm một bộ bát đũa. Nhìn qua tâm tình hắn có điểm tốt.

Ánh mắt hắn dừng trên mặt anh, Ninh Thư sinh ra lớn lên xinh đẹp, mười phần thanh tú, đặc biệt là đôi con ngươi kia, vừa thấy liền khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Hơn nữa..còn làm người ta không ngừng nghĩ đến lúc khóc, liệu có hay không trở nên ướt đẫm diễm lệ.

Nhất định lúc đó sẽ đặc biệt đẹp.

Cố Sâm lại cong cong khóe môi cười.

Bất chợt, Ninh Thư cảm thấy đối diện làm cho mình rùng mình, anh yên lặng không hé miệng, hơi cắn cắn môi. Cảm thấy ngồi cùng một bàn ăn với Cố Sâm, đại phần áp lực không bình thường.

Hệ thống 00*:" Ting, độ thiện cảm +5" ___*00: do bản gốc có mỗi là 零零 (líng líng) nghĩa là hai số 0 nên tui nghĩ dịch vầy cho đúng

Ninh Thư có điểm giật mình, anh đang không biết làm thế nào để lấy độ thiện cảm thì độ thiện cảm lại tự đưa tới cửa.

Anh không ngừng nhìn về thiếu niên đối diện mình. Trong lòng toát ra một suy nghĩ..chẳng lẽ là Cố Sâm bị nhìn qua đáng sợ như vậy, khi ăn cơm lại thực sự cô đơn vì ai cũng đều sợ hắn cả ?

Nghĩ đến đây Ninh Thư cảm thấy, cậu thiếu gia kia quả thực lại rất đáng thương. Người ngoài có thể không biết nhưng anh rất rõ, làm con của một phú ông, trên lưng phải đeo bao nhiêu cái gọi là trọng trách.

Anh giảm bớt được một chút sợ hãi đối với Cố Sâm, lấy hết can đảm mở miệng nói :"Thiếu.. Thiếu gia, về sau ta có thể vẫn luôn cùng ngài ăn cơm được không?"

Cố Sâm nhướng mày.

Nếu anh ta đúng thì có lẽ cảm xúc trong mắt Ninh Thư là sự thương hại. Hắn hơi rũ đôi mắt, khóe môi cong ra một chút nghiền ngẫm.

Cố Sâm sinh ra đã được vây quanh bởi vô số ánh mắt hâm mộ, tán thưởng thậm chí là ghen tị nhưng từ trước đến nay chưa có người nào nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy. Không phải là tên tiểu tử này hiểu lầm gì đó rồi chứ ? Cho rằng hắn thực thiếu thốn tình cảm ? Cảm thấy cô đơn trống trải ? Cố Sâm yên lặng mà nghĩ, thậm chí không cần suy nghĩ sâu xa, nam sinh trước mắt quả thật có chút ngây thơ.

Lại không có ý phá bĩnh.

Hắn ngược lại rất có hứng thú mà nói :" Về sau sao?"

Ninh Thư gật đầu, nhìn thiếu niên tôn quý tuấn tú vô cùng, có chút khẩn trương mà nói: "Thiếu gia nếu là không ngại nói..." Anh dừng một chút, tiếp tục nói: "Hơn nữa, lúc ta ăn cơm, ta sẽ tận lực không phát ra âm thanh quấy rầy đến thiếu gia..."

Đây là thứ duy nhất anh có thể động não để có thể lấy được độ thiện cảm.

Cố Sâm dừng lại, ưu nhã lau chùi miệng, cặp mắt phượng dừng ở trên người nam sinh, bộ dáng có vẻ thảo mai ngoan ngoãn phục tùng cũng không làm người ta cảm thấy chán ghét. Ngược lại, sẽ khiến cho một số người nổi lên vọng tâm muốn hành hạ, làm cho đôi mắt kia đáng thương mà rơi lệ.

Hơi nhếch miệng hắn nói: "Được."

Ninh Thư hơi sững sờ, không ngờ thiếu gia sẽ sớm đồng ý như vậy. Đặc biệt là khi thấy Cố Sâm dường như đã ăn sáng xong, cũng vẫn chưa buông dao dĩa xuống.

Lại nghe đến thiếu niên kia nhàn nhạt hỏi :"Ăn no chưa?"

Miệng Ninh Thư do dự, cuối cùng cũng gật gật đầu.

Anh không nghĩ rằng người nghiêm khắc về mặt thời gian như vậy lại có thể vì điều nhỏ nhặt của anh mà chờ anh ăn xong bữa sáng.

"Cậu chắc chứ?"- Thiếu niên kia nở nụ cười như có như không với cậu.

Ninh Thư cảm thấy rõ ràng là không ai làm gì nhưng hình như lại có một cỗ sức ép vô hình uy áp mình.

"Nếu hôm nay bụng cậu mà réo thêm nữa vì đói.."-Cố Sâm ánh mắt thâm trầm nhìn qua, thấp giọng nói tiếp: "Ta liền đem cậu từ trên xe ném xuống."

Hệ thống 00 không khỏi nói: "Ai~ mục tiêu nhiệm vụ này thật là ác nha~"

Ninh Thư cũng cảm thấy có điểm da đầu tê dại, nhanh chóng đem đồ ăn nhét vào trong miệng. Hai bên quai hàm đều phình phình, chả khác gì con sóc đang tích trữ thức ăn. Cố Sâm dừng lại ánh mắt trên khuôn mặt ấy, trong mắt hiện lên ý cười nhạt.

"Ăn từ từ, không ai tranh mất đồ ăn của cậu."

Liền một thời gian ít ỏi như vậy, chưa gì đã vèo thêm 2 điểm thiện cảm.

Trực giác Ninh Thư mách bảo, Cố Sâm như vậy là cố ý dọa anh.

Chính là vì cái gì đâu?

Ninh Thư nghi hoặc, có phải anh làm trò hề, thiếu gia sẽ liền cảm thấy vui vẻ không ?

Đây là cái giống thú vị gì ác vậy ?

Ninh Thư cảm thấy, thiếu niên càng thêm nguy hiểm, giống như là một con mãnh thú ở bên cạnh, hắn không nhanh không chậm mà vươn móng vuốt, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm anh.

Ngẫu nhiên vươn móng vuốt một chút.

Là có thể đem hắn sợ tới mức hồn phi phách tán.

Ninh Thư cố hết sức để cho mình không sợ hãi như vậy đối với Cố Sâm, dù sao đây là mục tiêu nhiệm vụ của anh, chỉ là khi tới gần thiếu gia cái phản xạ cảm giác này không lừa được ai cả mà thể hiện rõ ràng ra ngoài.

Cũng như bây giờ, khi họ đã lên xe.

Ninh Thư liền nhịn không được ngồi cách xa thiếu gia một chút,như vậy mới có thể làm anh dễ chịu một chút.

"Cậu rất sợ ta?"-Cố Sâm không nhanh không chậm mở miệng nói.

Ninh Thư ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt thiếu niên cười như không cười, ngồi cứng tại chỗ.

Anh tận lực đè nén cảm xúc sợ hãi xuống đáy lòng, lấy hết can đảm cùng người đối diện, như thể nhấn mạnh với chính mình: "Tôi... Tôi không sợ."

Cố Sâm ý vị không rõ cười một tiếng, cười suốt một tràng dài mới dừng lại.

"Cúi người cậu lại đây"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top