Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28: Tôn nghiêm của thế thân 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor Đậu Nành

Số chữ 2592 (18/09/21)

Trưa hôm đó, sau khi Giang Noãn diễn xong một phân đoạn của phim "gián điệp", liền phát hiện điện thoại trong túi áo khoác đang rung.

Cô lấy ra xem, u là trời, nãy giờ Vệ tổng khủng bố điện thoại cô hả?

Giang Noãn còn chưa kịp gọi lại thì điện thoại đã hiện lên cuộc gọi của Vệ Lập Uẩn. Giang Noãn cạn lời bấm chấp nhận, màn hình hiện lên hình ảnh Vệ Lập Uẩn đang ngồi trên giường lớn, dựa lưng vào chiếc gối trắng tinh, anh nhìn Giang Noãn nói: "Noãn Noãn, anh muốn ngủ trưa."

Giang Noãn lập tức trở thành con cá mặn: "Tôi còn phải làm việc nha!"

"Không sao, em cứ đặt điện thoại hướng về phía em là được, chuyện còn lại anh sẽ tự lo." Vệ Lập Uẩn nhanh chóng đặt gối xuống giường, nằm ngay ngắn, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô.

Giang Noãn: "..."

Nhìn thấy mọi người đã ăn cơm trưa xong, Vương Nhất liền vỗ kịch bản kêu: "Làm việc nào, chúng ta sửa bối cảnh lại một chút. Tổ đạo cụ mang cái đèn kia lên, đem vứt tấm thảm này đi, bộ mấy người định cả bộ phim dùng có một thấm thảm hả? Lẹ tay lên, mỗi một phút ở đây đều là tiền đó! Cổ Tư, cậu còn ngồi ăn là sao? Cậu diễn vai đại soái đấy, đến lúc đó quần áo mà chật thì cậu tính ưỡn cái bụng to lên ống kính hay gì?

Cổ Tư: "..." Con lạy ba, mặt mũi của ảnh đế bị ba quăng ra chuồng gà mất tiêu!

Mọi người vội vã sửa bối cảnh, nào là chỉnh ánh sáng, nào là bố trí đạo cụ, bận tối mặt. Đến tầm 2 giờ chiều mới có thể bắt đầu quay, Vương Nhất nhìn thấy Giang Noãn đang cầm điện thoại chơi liền hô to: "Giang tổng mau tranh thủ, tới cảnh của cháu rồi nè."

Vương Nhất đối xử với Giang Noãn khá tốt, từ sau vụ náo loạn trên weibo, vì không muốn người trong đoàn phim gây khó dễ cho Giang Noãn, nên ông đã thay đổi cách xưng hô với Giang Noãn thành Giang tổng. Tuy có hơi ngại miệng nhưng mà hiệu quả lại rõ ràng, mọi người trong đoàn phim ai cũng đối xử khách khí với Giang Noãn hơn trước.

"Cháu tới liền." Giang Noãn nói xong liền đứng dậy đi đến, màn hình điện thoại trên tay cô vẫn còn sáng lên.

Vương Nhất cạn lời, Giang Noãn quả thực là điển hình của loại người điếc không sợ súng. Sau vụ tự đào hố chôn mình trên weibo xong, lúc ở đoàn phim Giang Noãn chả khác gì xác chết, nhưng mà ông không thể không thừa nhận kỹ thuật diễn xuất của Giang Noãn rất tốt. Có ai từng thấy một con cá mặn mắt lúc nào cũng lờ đờ, nhưng chỉ cần ông hô diễn, ánh mắt lập tức thay đổi nháy mắt một cái liền trở thành một con người khác chưa?

Vương Nhất đã dần quen với điều đó, đặc biệt là những cảnh lắc eo, chớp mắt câu dẫn, ông vừa hô cắt. Chỉ trong nháy mắt từ một con yêu tinh lập tức biến thành con cá mặn, y hệt siêu nhân gao biến hình, thật sự là cùng một người hả!

"Cháu mau tắt điện thoại đi, sắp vào quay rồi!" Vương Nhất ngồi xổm nhìn vào màn ảnh rồi nói với Giang Noãn.

Giang Noãn dựng điện thoại trên ghế, mở miệng nói: "À cái này là do Vệ tổng của tập đoàn Tiêu Hoán bảo anh ấy bận quá không có thời gian đến đây, nên anh ấy kêu cháu gọi video để anh ấy giám sát trường quay một chút."

Vương Nhất: "???" Hả? Vệ tổng đang giám sát?

Cổ Tư: "!!!"

Mọi người: "!!!"

Giang Noãn đứng dậy nhường chỗ cho Vương Nhất đến để chào hỏi, nhưng khi ông nhìn vào màn hình chỉ nhìn thấy Vệ tổng đang nằm trên giường ngủ ngon.

Vương Nhất: "..."

Sau khi Giang Noãn chắc chắn bản thân luôn xuất hiện trong ống kính mới quay đầu nói với Vương Nhất: "Thật ra... anh ấy thấy chuyện giám sát này rất nhàm chán, nên chắc anh ấy muốn ngủ một giấc cho tỉnh táo rồi dậy giám sát sau, mọi người không cần để ý đâu."

Vương Nhất: "..." Làm sao tôi có thể không để ý cho được chứ?

Vương Nhất bị cái điện thoại trấn cho nên cực kỳ hăng hái làm việc.

Mà bên đây Vệ Lập Uẩn ngủ một giấc ngon lành, vừa tỉnh dậy nhìn vào điện thoại liền nhìn thấy cảnh Cổ Tư đang tán tỉnh Giang Noãn.

Vương Nhất hô cắt xong, nhìn điện thoại thì thấy Vệ tổng đã thức, hình như sắc mặt Vệ tổng có vẻ không tốt lắm! Vương Nhất kỳ quái tự ngẫm nghĩ lại, bộ biểu hiện nãy giờ của ông không tốt hả?

Giang Noãn nghe Vương Nhất hô cắt liền khôi phục bộ dạng cá mặn, cô cũng nhận ra Vệ Lập Uẩn ở bên kia đang nhìn mình.

"Vệ tổng." Giang Noãn cầm lấy điện thoại chào anh một tiếng sau đó nói tiếp: "Nhớ trả đủ tiền cho tôi đó, để xem coi, hừm 1 tiếng 32 phút..."

Vệ Lập Uẩn lập tức đáp: "Một tiếng hơn vậy anh làm tròn cho em thành hai tiếng luôn."

Giang Noãn vui mừng nhìn anh, vẻ mặt giống như đang khích lệ anh thực hiểu chuyện.

Vệ Lập Uẩn chợt nhớ tới hình ảnh thân mật vừa rồi của Giang Noãn với Cổ Tư, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Anh liền mở miệng nói: "Sao hồi nãy em lại cùng tên kia lôi lôi kéo kéo vậy?"

Giang Noãn quay đầu lại nhìn thoáng qua Cổ Tư đang đơ người sau khi nghe được những lời này, cô nhàn nhạt mở miệng nói: "Sao là sao? Tôi đang kiếm tiền chứ sao trăng gì!"

Vệ Lập Uẩn: "..." Anh câm nín tắt video, sau đó chuyển hai vạn cho Giang Noãn.

Giang Noãn không khách khí nhận lấy hai vạn tệ, sau đó nỗ lực đi đóng phim tiếp, cô nghĩ một hồi liền nói với 404: "Thật ra chị cố gắng đóng phim là vì chị muốn dùng công việc để chèn ép bạch liên hoa. Ý chị là, dùng độ nổi tiếng của mình để gây khó dễ cho Vưu Thi Kết, vậy có được tính là hoàn thành nhiệm vụ không?"

404 sửng sốt, âm thanh máy móc vang lên một cách mê mang: "Đợi xíu tôi đi tra thử."

Giang Noãn tiếp tục nói: "Ê mà chị hỏi xíu, 404 cưng có bao giờ nghĩ tới vấn đề này không? Trước giờ cưng luôn kêu chị phải ngược bạch liên hoa, nhưng mà ngược bao nhiêu mới đủ. Không lẽ phải ngược đến khi cô ta chết hả?"

404 đọc kỹ nội dung nhiệm vụ xong mới đáp lời: "Khiến cho sự nghiệp của bạch liên hoa lụi tàn, nhiệm vụ hoàn thành. Phá hôn nhân của bạch liên hoa cũng được xem như nhiệm vụ hoàn thành. Tất nhiên điều này có nghĩa là ký chủ giết chết cô ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ đó."

Giang Noãn sờ cằm nói: "Giết chết cô ta hả ~!"

404 cũng sờ cằm, đương nhiên là cằm trong tưởng tượng chứ nó làm gì có cằm, nhưng mà nó thật sự nghiêm túc suy xét tới vấn đề này: "Ký chủ, thật ra... tôi thấy giết người hình như là nhanh gọn lẹ nhất đó."

Vương Nhất vừa ngẩng đầu liền thấy Giang Noãn đang cười gian trá. Úi chà chà, sao hôm nay cái xác không hồn này tự nhiên trở nên sống động vậy nè? Ông tò mò hỏi: "Cháu đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"

Giang Noãn liền nói: "Cháu đang nghĩ, tội phạm giết người bị bắn chết có đau không?"

Vương Nhất lạnh nhạt không thèm quan tâm nữa, quay đầu tiếp tục nhìn vào màn ảnh, hoàn toàn không tin Giang Noãn dám giết người.

Giang Noãn tưởng tượng xong mới nói: "Mà nghĩ kỹ lại cháu thấy, gan cháu nhỏ xíu, cháu không đủ cảm đảm để giết người!"

Biểu tình Vương Nhất càng thêm lạnh nhạt, ông nhớ tới bài đăng của Giang Noãn: Chúng ta đều dựa vào quan hệ để có được vai diễn này...

Ừ nhỉ, công nhận cô nhát gan thật, cuối cùng cũng đâu có can đảm nói thẳng tên kim chủ ra đâu.

Sau khi Giang Noãn tan làm, cô liền bắt xe buýt về nhà, hoàn toàn không chút tự giác rằng mình là người nổi tiếng. Đương nhiên cô không ký hợp đồng với bất kỳ công ty nào cho nên cô không có người đại diện, trợ lý hay vệ sĩ nào cả.

Chính vì thế đối với Giang Noãn, tan làm ngồi xe buýt để về nhà là chuyện rất bình thường.

Giang Noãn nhìn thấy Dịch Thư Dung ở trước cổng căn hộ, đã lâu rồi cô không nhìn thấy hắn. Hắn vẫn ngồi trên xe lăn, không còn vẻ mặt nóng nẩy như lần trước, hôm nay hắn điềm tĩnh hơn. Bởi vì đã lâu không nhìn thấy cô, cho nên trong lòng hắn cũng có chút nhớ nhung.

Vành mắt Dịch Thư Dung sậm đen, vẻ mặt trông rất tiều tụy, tâm tình của hắn đang lo âu.

Giang Noãn đứng ở phía xa lạnh lùng nhìn hắn một lát. 404 ở trong đầu hô lên: "Ký chủ có cần tránh mặt không?"

Giang Noãn lắc đầu sau đó nói: "Không cần, tra nam cũng có tiền thật đấy, mới đây đã tra ra được chỗ ở mới của chị. Tránh được hôm nay cũng không tránh được cả đời?"

Trong lòng Dịch Thư Dung bỗng dưng có dự cảm, hắn quay đầu nhìn qua, thấy Giang Noãn tay đang cầm một túi đồ ăn đi đến chỗ hắn.

"Em đã về rồi?" Dịch Thư Dung hỏi, giống như hồi hai người còn sống chung, mỗi lần cô về anh đều hỏi như vậy.

Giang Noãn gật đầu, trầm mặc nhìn hắn, cô vốn rất giỏi ngụy trang cảm xúc của mình, gần đây còn được Vệ Lập Uẩn mời thầy dạy diễn xuất về nghiêm khắc chỉ bảo. Đương nhiên càng thêm lợi hại, từ ánh mắt đến vẻ mặt đều tràn đầy cảm xúc.

Tuy Giang Noãn không nói gì nhưng cả cơ thể vẫn mang theo vẻ quật cường cùng với thương tâm.

Dịch Thư Dung đau lòng, hắn không biết phải mở miệng như thế nào.

Cuối cùng, Giang Noãn mở miệng trước, cô hỏi hắn: "Sao anh lại đến đây?"

Dịch Thư Dung siết chặt tay, hắn gian nan mở miệng hỏi: "Anh nghe nói, em đi theo Vệ tổng."

Trong lòng Giang Noãn cười nhạo, tin tức cô là người của Vệ tổng đã sớm công khai khắp cái vòng này rồi.

Giang Noãn điều chỉnh vẻ mặt một chút, thể hiện ra biểu cảm đầy khuất nhục nói: "Sao anh lại biết chuyện này?"

"Tại sao em lại làm vậy chứ?" Dịch Thư Dung hỏi.

Trong lòng Giang Noãn đột nhiên cười phá lên hỏi 404: "Đố cưng biết cách hay nhất để ngược tra nam là gì?"

404 lắc đầu nói: "À há, là đánh hắn đúng không chị? Bây giờ chị sẽ tát hắn một cái thật mạnh hả?"

Giang Noãn lắc đầu nói: "No no no, làm vậy chỉ khiến thân thể hắn đau một chút rồi thôi. Cách tốt nhất để ngược tra nam chính là khiến lòng hắn bị tổn thương đậm sâu, ví dụ như bây giờ hắn hỏi về vấn đề này chính là tự đào cho mình một cái hố để chị đây đạp hắn cho dễ."

404 kỳ quái hỏi: "Vậy chị tính trả lời hắn như nào?"

Ở hiện thực, Giang Noãn thâm tình nhìn về phía Dịch Thư Dung, cô trầm mặc một lúc rồi mở miệng nói: "Em... em không đủ tiền để trang trải cuộc sống."

404: "!!!"

Đại khái Dịch Thư Dung đã nghĩ ra vô số khả năng, yêu cầu tài nguyên, quyền lực, thế lực hoặc thậm chí là vì vẻ ngoài đẹp trai phong độ của Vệ tổng, nhưng hắn ngàn lần cũng không ngờ tới cô chỉ đơn giản vì trang trải cuộc sống.

Hốc mắt Giang Noãn đỏ ửng, cô nhìn Dịch Thư Dung nói: "Em là đứa con gái vô dụng, em không nuôi được anh đã đành, tới bản thân mình còn không tự lo được."

Trong lòng Dịch Thư Dung vẫn còn khiếp sợ, hắn ngơ ngác theo phản xạ đáp lời: "Không phải, là do anh... do anh liên lụy em."

Giang Noãn lắc đầu nói: "Em tự nguyện, cho nên không có chuyện anh liên lụy em."

Cô tránh ánh mắt Dịch Thư Dung, đưa lưng về phía hắn nói: "Anh về đi! Tiểu thư Vưu Thi Kết không giống em, cô ấy có thể cho anh một cuộc sống tốt nhất. Anh... chỉ cần anh sống tốt là em vui rồi, không cần đến tìm em làm gì."

Dịch Thư Dung duỗi tay nắm lấy tay cô, hắn suy xét thật lâu, mở miệng nói: "Thật ta thì... anh có thể cho em tiền?"

Giang Noãn lập tức nhíu mày hoài nghi hỏi: "Tiền ở đâu mà anh có? Là tiền của tiểu thư Vưu Thi Kết đúng không? Anh đang xem thường em à. Mấy năm nay anh đâu có đi làm, không thể nào là tiền của anh được?"

Dịch Thư Dung giống như bị lời nói này làm chột dạ, hắn nhanh chóng thu tay về nói: "Không phải tiền của cô ấy. Nhưng mà nếu... nếu như anh nói anh có tiền thì sao?"

Giang Noãn liền nói: "Anh có tiền? Nếu như anh có tiền thì em chính là đồ ngốc." Giọng nói của cô mang theo chút phẫn nộ, sau đó áp lực khẳng định: "Anh Thư Dung, anh đùa chẳng vui chút nào."

Hai chữ Thư Dung rất nhẹ nhàng, mang theo một chút tuyệt vọng như có như không, Dịch Thư Dung cực kỳ khó chịu nhưng cuối cùng hắn vẫn mở miệng nói: "Anh chỉ đang nói giỡn thôi."

Giang Noãn liền cười nói: "Anh mau về đi! Có khi tiểu thư Vưu Thi Kết đang chờ anh đó."

"Đúng đó! Thư Dung, cậu mau về đi."

Đột nhiên từ phía sau Giang Noãn truyền đến giọng nói Vệ Lập Uẩn, Dịch Thư Dung nhìn về phía Vệ Lập Uẩn, biểu tình cứng đờ. Sau đó cung kính chào hỏi: "Vệ tổng."

Vệ Lập Uẩn nhàn nhạt gật đầu, anh tiến lên nhìn Giang Noãn hỏi: "Hôm nay em quay có mệt không?"

Vãi chưởng, tên này cũng có tiềm năng diễn xuất quá nè! Giang Noãn hết hồn nói thầm.

Dịch Thư Dung nhìn hai người thật kỹ rồi mới đẩy xe lăn rời đi.

Vệ Lập Uẩn chờ Dịch Thư Dung đi khuất, anh liền tủi thân nhìn túi đồ của Giang Noãn nói: "Sao em mua có một hộp vậy?"

Giang Noãn: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top